sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 366: Quyết Định Của Ruga (1)

Ai nấy đều biết "Chuyển hoán phòng ngự" là có ý gì.

Đối với quân Tây Bắc, thế lực của họ phủ khắp nửa tỉnh Norin, hai mươi năm gây dựng ở Tây Bắc, nếu lúc này mà "chuyển hoán" sẽ đồng nghĩa với việc rời bỏ địa bàn. Cây lớn không còn rễ thì chỉ có con đường chết. Hơn nữa quân Tây Bắc đã hai mươi năm không nghe bất cứ một hiệu lệnh nào của đế quốc rồi, chỉ đeo cái mác quân đội đế quốc trên danh nghĩa mà thôi.

Đối với quân đoàn trưởng Tây Bắc Ruga mà nói, hắn biết rất rõ đây là tín hiệu cuối cùng từ đế quốc. Đây là một quyết định có tính sống còn. Hoặc là nhận mệnh lệnh chuyển hoán phòng ngự của đế quốc, thế thì cái chờ đợi mình chính là sau khi đến phía Bắc sẽ bị Để quốc làm tan rã. Hoặc giả từ chối lệnh chuyển hoán phòng ngự, chắc chắn phía đế quốc đã chuẩn bị kỹ cho tình huống này. Chỉ cần mình từ chối lập tức sẽ đường đường chính chính mang mấy tội danh kiểu như "vi phạm quân lệnh", "phản quốc", rồi thì... Chiến tranh.

Một năm nay đế quốc chiêu binh trên quy mô lớn, sau đó là Đỗ Duy ở Tây Bắc nắm trong tay mười vạn đại quân, tổng đốc Borin cũng tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, Vương thành cận vệ quân của đế quốc lại điều một sư đoàn tây tiến...Tất cả những chuyện này đã vô cùng rõ ràng rồi.

Phía quân Tây Bắc lại gần như rất ít điều động quân đội. Trong lòng Ruga rất rõ, sở dĩ bản thân hắn trước đây có thể chèn ép đế quốc là do đế quốc chưa nắm chắc có thể đánh một trận nội chiến làm thương tổn nguyên khí của quốc gia. Vì ổn định, vì giữ vững hòa bình trên bề mặt, trung ương đế quốc không muốn phát động nội chiến. Nhưng bây giờ, tại sao vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi đó lại hạ quyết tâm này? Ruga càng hiểu rõ, một khi đế quốc đã hạ quyết tâm, cho dù có phải trả một cái giá nhất định cũng phải phát động nội chiến. So sánh thực lực hai bên, thua nhất định là bên mình. Bất kể là từ nhân khẩu, binh lực, tiềm lực chiến tranh...Tổng thể mà nói, phía mình chẳng qua chỉ là quân phiệt địa phương, mà đối phương là cả một đế quốc khổng lồ. Khi cái thế "chèn ép" đã mất đi tác dụng, vậy thì mình phải đưa ra một quyết định thông minh nhất mới được.

Pháo đài Watt quân Tây Bắc, phủ thống soái quân đoàn Tây Bắc,

Đại sảnh im ắng không một tiếng động, Ruga ngồi trên vị trí cao nhất. Hắn thấp lùn nhưng ánh mắt tràn đầy uy bức khiến cho các tướng quân trong sảnh cảm thấy nặng nề.

- Sao không nói gì cả thế?- Ruga lạnh lùng nói- Sinh tử tồn vong chính là lúc này đây! Tên oắt con Nhiếp Chính Vương đó đã lật bài ngửa, nói rõ muốn lấy mạng chúng ta. Lẽ nào mọi người không có lấy một chút ý kiến?

Chư vị tướng quân phía dưới đều im lặng, không một ai cất lời. Trong lòng ai cũng đang có một chút bất mãn với Ruga- "Sinh tử tồn vong ư? Giờ mới nói! Cả một năm ròng, đế quốc điều binh khiển tướng, mấy chuyện này mọi người ai chả biết. Cũng đã từng kiến nghị Ruga sớm đưa ra quyết định nhưng suốt một năm nay, vị thống soái này lại không hề có động thái nào cả. Gần như cứ ngồi yên bất động như thế, mặc cho đế quốc đút thòng lọng vào cổ!

Bây giờ...Bây giờ chúng ta còn cách nào nữa?"

Không ít tướng quân khi thầm nghĩ như vậy, không khỏi lộ vẻ mặt ra ngoài. Ruga quan sát và âm thầm ghi nhớ, chậm rãi nói:

-Ta biết trong lòng rất nhiều người đều có vài suy nghĩ, nhưng bây giờ không phải là lúc đấu đá lẫn nhau. Chúng ta phải đoàn kết nhất trí! Ta nghĩ mỗi người đều rõ mấy năm qua thái độ của chúng ta với đế quốc như thế nào! Tiếp đó, mọi người có thể nghĩ xem, nếu như chúng ta xong đời thật thì đế quốc sẽ không tha cho bất kỳ vị nào ngồi đây. Tội lớn phản quốc không ai có thể tha thứ. Đã muốn sống thì mọi người phải cùng nỗ lực!

Mấy lời này lay động được không ít người, lập tức có kẻ bắt đầu tỏ thái độ. Có người cho rằng có thể lập tức phái người đến thảo nguyên tìm các bộ lạc lớn có quan hệ bí mật với mình, nhờ họ tức khắc phát binh đánh lén tỉnh Desa, dựng lên cục diện "ngoại địch xâm nhập". Thậm chí có thể ngầm trợ giúp người thảo nguyên để cho tên công tước hoa Tulip đó trọng thương.

Ruga nhìn tên đưa ra suy nghĩ này, trong lòng cười lạnh một hồi- " Người thảo nguyên ư? Lúc này đừng có hòng trông mong gì ở người thảo nguyên nữa!"- Ruga cũng đã nhận được tin tức trên thảo nguyên rồi. Bây giờ các bộ lạc lớn trên thảo nguyên đã loạn thành một mớ, đánh lẫn nhau tranh giành vị trí thảo nguyên vương. Hơn nữa cái tên Shaladin đó... Ruga chỉ cần nghĩ qua cũng đủ đoán ra sau lưng hắn nhất định là Đỗ Duy! Người thảo nguyên bây giờ tự lo cho mình còn chưa xong, lấy đâu ra cơ hội mà giúp đỡ hắn!

"Lại thêm vào chuyện... Con trai mình giết Bạch Hà Sầu không thành, đã triệt để trở mặt với Đại Tuyết Sơn rồi. Bạch Hà Sầu là Vu Vương, chỉ cần y hạ một mệnh lệnh thì bộ lạc nào trên thảo nguyên dám giúp đỡ mình! Ài... Chỉ tiếc cái thằng nhóc Cybaster đó không ngờ lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế! Bạch Hà Sầu trọng thương vô lực, cơ hội kiểu này không phải chuyện thường xảy ra!"

Lại có tướng quân kiến nghị lập tức phát binh đánh tỉnh Desa, dùng ưu thế binh lực phía mình tập trung lực lượng đánh tan quân đội của Đỗ Duy, sau đó thừa cơ chiếm cứ Desa hành tỉnh, đoạt lấy dự trữ chiến lược mà công tước hoa Tulip tích trữ được, sau đó đánh lâu dài với đế quốc.

Thế nhưng kiến nghị này chẳng được mấy ai tán đồng. Cũng có người cho rằng lập tức khởi binh thừa dịp đế quốc còn chưa động thủ, tập trung binh lực toàn lực tiến về phía đông, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đánh đổ đế đô. Chỉ cần đánh một trận công phá đế đô, diệt hết hoàng thất, đến lúc ấy... Chiếm cứ đế đô, trong tay lại có hùng binh, ép buộc vương cung quý tộc đại thần, sau đó chỉ cần phát ra một lời hịch là có thể truyền khắp đại lục. Nếu như hết thảy thuận lợi, thế thì thiên hạ sẽ là của chúng ta! Hủy diệt vương triều Augustine, sau đó Ruga có thể lên làm hoàng đế!

Kế hoạch này vừa lớn mật vừa đầy dã tâm, lập tức được rất nhiều tướng quân tán đồng. Mọi người rối rít suy tính mức độ khả thi của kế hoạch. Từ pháo đài Watt đến đế đô, nếu dùng khoái mã cấp tốc hành quân, kỵ binh tinh nhuệ không ngơi nghỉ thì chỉ cần bảy ngày là có thể đến dưới chân thành đế đô. Hơn nữa binh lực hiện thời của đế quốc không đầy đủ, trước đó đã điều hai sư đoàn lên phía Bắc bổ sung cho quân đoàn Bạo Phong, sau đó lại điều một sư đoàn về phía đông theo dõi quân mình. Vì thế bây giờ bảo vệ đế đô chỉ có một sư đoàn với hai vạn binh lực. Tuy có thêm một sư đoàn phía nam mới điều đến nhưng quân đoàn phía nam trước nay luôn được xem là quân đoàn chủ chiến yếu nhất đế quốc. Trong quân đoàn Tây Bắc, phần lớn đều coi thường đám người này.

"Có hai sư đoàn thôi mà, dựa vào lực lượng của chúng ta hoàn toàn có thể đánh một trận làm cỏ bọn chúng!"

"Chỉ cần chiếm được đế đô.... Vậy thì còn có gì không làm được?"

Ruga một mực im lặng, chỉ lặng lẽ nghe đám tướng lĩnh này thảo luận. Hắn cười khinh trong lòng, mặc dù rất có dã tâm nhưng hắn không phải loại tự đại đến mờ mắt. Trên thực tế, từ trước đến nay, Ruga luôn cực kỳ rõ ràng một điểm: Dựa vào thực lực của hắn, lấy "chiến tranh" uy hiếp đế đô thì khi phía đế đô không muốn phát động nội chiến, phía mình tự nhiên sẽ chiếm thượng phong, muốn gì có nấy. Nhưng nếu một khi phía đế quốc đã hạ quyết tâm đánh trận, vậy thì chính mình đã mất đi chỗ dựa lớn nhất rồi.

Dựa vào thực lực của quân Tây Bắc, nếu muốn tập kích bất ngờ đế đô, đánh một trận giành thắng lợi gần như là điều không thể. Nếu là thành thị thông thường, ví như thủ phủ tỉnh Norin, thậm chí là thành Loran của Đỗ Duy, có thể còn có vài phần khả năng. Còn đế đô thì sao? Khoan nói dọc đường rong ruổi bảy ngày bảy đêm, trên đường có gặp phải chống cự hay ngăn trở gì không...Đế đô dù sao cũng là thành thị đệ nhất của đại lục. Cái cự hình ma pháp trận nổi tiếng đại lục đó, còn có ma đạn pháo trên tường thành...Đều không thể đùa được. Một khi ma pháp trận khởi động thì tuyệt đối không thể công phá. Bản thân mình chỉ có thể đứng ngoài thành mà trợn mắt nhìn, rồi sau mấy ngày, quân đội của mình sẽ bị quân cứu viện từ các phương ùn ùn kéo đến bao vây, cuối cũng thì bị đánh tan tành. Công kích đế đô tuyệt không phải là một lựa chọn thông minh. Hơn nữa, chuyện này có ý nghĩa chính trị khá lớn mà thu hoạch thực tế lại rất nhỏ. Trước đây đế đô đã từng bố trí binh lực ở phía đông, nhằm phòng ngự phía mình đánh lén bất ngờ. Nhưng bất kể là Ruga hay đế đô đều rất rõ, dựa vào binh lực của Ruga thì không có cách nào đột kích mà phá được đế đô cả. Phía đế đô sợ cũng chỉ là vạn nhất đế đô bị phản quân vây khốn sẽ gây nên khủng hoảng lớn, làm dao động uy tín của đế quốc mà thôi.

Ruga trầm mặc, ý kiến của chúng tướng phía dưới không có cái nào khiến hắn hài lòng. Dưới trướng Ruga không hề có mưu thần trí sĩ, bởi hắn rất tự phụ, hắn cho rằng thân là đệ tử của vu vương tiền nhiệm đại Tuyết Sơn, thiên văn địa lý chiến thuật mưu lược hắn đều đã học qua. Tất cả mọi việc của quân Tây Bắc chỉ cần trí tuệ của hắn là đủ, không cần phải có mưu sĩ gì hết. Nhìn đám tướng lĩnh tranh cãi, Ruga dần dần mất kiên nhẫn, hắn quát tướng lên:

- Được rồi!

Hắn đứng dậy nhìn đám tướng lĩnh này, trong lòng hắn rất thất vọng- "Cái đám này đều thiếu cái nhìn đại cục... Ừm, trừ một kẻ!"- Ruga liếc nhìn Quattro Bajeena. Người trung niên bình tĩnh trầm mặc này là vị tướng quân mà Ruga coi trọng và tín nhiệm nhất. Tuy rằng võ kỹ của hắn không phải là xuất sắc nhất trong chúng tướng, thậm chí có vài người sau lưng còn chế nhạo hắn không đủ võ dũng, nhưng vẫn không cách nào làm lung lay vị trí của Quattro Bajeena trong lòng Ruga.

- Quattro Bajeena, ngươi lưu lại, những người khác giải tán cả đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx