sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 423: Hắn Không Phải Là Người!

Từ chân núi đi lên chỉ có thể theo một con đường nhỏ, mà có lẽ cũng không thể gọi là đường. Xích Thủy Đoạn đi phía trước, hắc y phiêu phiêu, bước chân nhẹ nhàng. Đỗ Duy cùng Joanna hai người rơi lại phía sau, nhưng thật ra Đỗ Duy mới là người mệt mỏi nhất, vì dù sao Joanna cũng là võ sĩ cấp tám, thân thủ tốt hơn Đỗ Duy.

Dọc theo đường đi lên, Đỗ Duy ngạc nhiên khi nhìn thấy không phải chỉ có ba người bọn họ lên núi!

Từ chân núi đi lên, ngẫu nhiên có thể bắt gặp vài ba người mặc quần áo mục dân thảo nguyên đang quỳ dưới chân núi hướng Tuyết Sơn lạy, tư thế đúng tiêu chuẩn "Ngũ thể đầu địa", mặt mũi tiều tụy, miệng lẩm bẩm cầu nguyện gì đó.

Mà trên đường lên núi Đỗ Duy lại gặp một người mục dân mặt mày lam lũ, quần áo cũng đã rách nát, đầy vẻ phong trần, gian nan bước lên. Người này mỗi lần đi ba bước lại dừng lại, quay về phía ngọn núi quỳ xuống dập đầu lạy, miệng lẩm bẩm cầu nguyện một đoạn văn chương mà Đỗ Duy nghe không hiểu. Sau đó đứng thẳng đi tiếp ba bước, lại quỳ xuống dập đầu lạy.

Cứ như vậy mỗi ba bước một lần lặp lại, người này cũng không biết đã đi bao xa. Mắt thấy hắn thân thể đã lảo đảo, nhưng vẻ mặt lại cực kì kiên định, ánh mắt tràn đầy khí chất thần thánh.

Đỗ Duy thở dài:

- Người này thật là khổ sở! Hắn vừa đi vừa quỳ lạy như vậy là mong được Vu vương phù hộ hay sao?

Xích Thủy Đoạn nhìn nhưng không có vẻ gì ngạc nhiên:

- Có gì lạ! Đại tuyết Sơn trong lòng người thảo nguyên giống như thánh địa. Cũng như ở đế quốc Roland, mọi người thờ phụng Quang Minh nữ thần, nhưng tại đại thảo nguyên thì vu vương chính là thần linh ở trần gian!

Hắn nhìn người mục dân thảo nguyên kia, nhẹ nhàng nói:

- Hàng năm, người như thế này tại Đại tuyết Sơn không biết có bao nhiêu! Xa nhất có lẽ từ cách chân núi mấy trăm dặm mỗi ba bước lại dập đầu lạy, muốn đi tới sườn núi chỉ sợ phải mất một tháng.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đã lướt qua người kia, tiếp tục hướng lên. Nhưng người mục dân kia nhìn thấy ba người Đỗ Duy thần sắc tức thì biến đổi, nhất là nhìn trang phục của Xích Thủy đoạn, thần sắc càng trang trọng quỳ xuống hành một cái "ngũ thể đầu địa" đại lễ.

- Hắn coi ta là vu sư trên núi! - Xích Thủy Đoạn thản nhiên nói- Đây là đường duy nhất lên núi. Nếu là người ngoài tiến lên đều cẩn thận theo quy củ như người này hành lễ. Chỉ có vu sư trên núi ra vào mới tự do tùy ý như chúng ta.

Ba người tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi tới vùng có tuyết phái trên cao. Chung quanh đã không còn nhìn thấy màu xanh mà chỉ còn mảng trắng! Ngay cả dê núi cũng không còn xuất hiện.

Tới giữa trưa, sơn đạo đột nhiên mở rộng, xuất hiện một khoảng đất phẳng tự nhiên như một cái sân khấu. Sân khấu này giống như là có người đem một phần ngọn núi gọt ngang, tạo thành một khoảng trống bằng phẳng vài trăm thước.

Đỗ Duy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới chân núi lúc này đã là một mảng mờ mịt, mà hiện giờ mới ở lưng chừng núi, cuồng phong đã nổi lên làm toàn thân phát lạnh.

Hiện tại lại có người ở đây! Những người này xem bộ dáng là từ các đại bộ lạc tới. Trang phục mặc dù cũng chỉ là áo da, lộ vẻ sang trọng. Những người này ngồi ở giữa một khoảng đất trống, phía sau cắm một lá cờ thật lớn, ở giữa đốt một đống lửa. Ngọn lửa lại là màu xanh lục!

Xích Thủy Đoạn thản nhiên nói:

- Những tên này đến đây để cầu cạnh gặp mặt vu sư. Bọn họ hẳn là địch nhân của tên tiểu tử Saladin. Xem ra không lâu nữa, các bộ lạc sẽ có đại chiến. Bọn họ tới đây đơn giản là xin giúp đỡ từ Đại Tuyết Sơn. Ngươi xem, đống lửa kia là do dùng dược vật đặc thù mới có màu xanh lục như vậy. Bởi vì nhưng kẻ này chỉ có thể đi tới đây, không được tiếp tục đi lên. Ngọn lửa này đốt lên, tại đỉnh núi trăm đặm phía trên cũng có thể nhìn thấy, báo hiệu có người xin gặp. Về phần có muốn gặp hay không đó chính là do vu sư trên núi quyết định.

Những người này thấy ba người Xích Thủy Đoạn đi lên đều cả kinh, lại nhìn thấy Xích Thủy Đoạn một thân hắc y, đều tưởng rằng hắn là vu sư trên núi.

Chỉ là bọn họ cũng không dám tiến tới quấy rầy, thần sắc khẩn trương nhanh chóng đứng thẳng dậy hành lễ, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Xích Thủy Đoạn hừ nhẹ, không để ý tới, mang theo Đỗ Duy cùng Joana đi tiếp.

Lúc này khoảng đất trống cũng dần dần thu hẹp lại, đi tới chừng một ngàn thước nữa lại thấy vách núi, ở giữa chính là một vực sâu. Đứng ở vách núi chỉ thấy dưới vực sương trắng bay lượn lờ, một mảng sông băng trắng toát, băng tuyết đầy trời.

Nhìn kỹ lại mới thấy có một sợ xích to bằng cánh tay người, nối giữa hai đầu khe vực.

- Đi thôi, đây là đường duy nhất lên núi! - Xích Thủy Đoạn nói xong, chậm rãi bước lên sợi xích.

Chỉ có một sợi dây xích, cuồng phong chung quanh lại rít gào, nhưng với bản lĩnh của Xích Thủy Đoạn lại như đạp trên đất bằng, bình thản tiến tới.

Đỗ Duy cân nhắc một chút, nếu mình thân thể khỏe mạnh như lúc thường, vậy dùng ngự phong thuật phi hành thì không có vấn đề. Nhưng hiện tại lại không như vậy, thêm vào cuồng phong như thế này, chỉ sợ nguy hiểm. Hắn nhìn Joanna, hai người đành dắt tay nhau theo sau Xích Thủy Đoạn băng qua con đường độc đáo này.

Hai người tưởng là đi qua chỗ này sẽ là đất bằng, nhưng lại phát hiện phía trước lại là vách núi, mà phía xa xa cũng là một sợi xây xích nối ngang khe vực y như vừa rồi.

Cứ như vậy bọn họ đi qua hết bảy, tám sợi xích. Cuối cùng tời được chỗ đất bằng, Đỗ Duy cảm thấy chân như nhũn ra

Hắn thở dài, cười khổ nói:

- Người sáng lập lúc đầu tại Đại Tuyết Sơn cũng thật ác! Cho dù muốn tỏ ra thần bí nguy hiểm cũng không cần quá mức như vậy chứ!

Xích Thủy Đoạn ở phía trước nghe xong mỉm cười, nói:

- Dây xích này không phải chỉ để ngăn cản người ngoài tấn công lên núi, mà còn để hạn chế người của Đại Tuyết Sơn xuống núi! Chỉ có người nào có tu vi đạt tới trình độ nhất định mới được quyền xuống núi. Nếu không, dù muốn cũng không thể băng qua mấy cây cầu này.

May mà, sau đó cũng không còn cây cầu dây xích nào. Rốt cục đã thấy được ngọn núi chính, đỉnh núi cao tận trời, cũng không rõ là cao tới đâu, Đỗ Duy cũng nhìn không thấy điểm cuối.

Con đường lên núi phía sau đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã được khai phá sửa sang lại. Ngay nơi bắt đầu con đường có một tấm bia. Tấm bia này không phải làm bằng đá núi, mà được điêu khắc từ băng! Bia đá này không biết đã ở đó bao nhiêu năm, đã không còn màu trắng trong suốt của băng, mà mơ hồ mang theo một tia màu xanh nhàn nhạt.

Trên đó chỉ khắc duy nhất một nội dung: "Lên núi, chỉ một con đường chết."

Một ý tứ ngắn ngủi này lại được khắc xuống bằng vài ngôn ngữ khác nhau. Hắn nhận ra văn tự Roland đế quốc, văn tự thảo nguyên, ngoài ra còn vài loại ngôn ngữ nữa hắn nhìn không hiểu.

Nhưng Joanna nhìn một lúc, sắc mặt có vài phần quái dị, kéo tay áo Đỗ Duy, thấp giọng nói: - Hình như... văn tự này có phần giống tinh linh ngữ...

Đỗ Duy giật mình, hắn biết lúc trước Gandalf áo xanh nghiên cứu ra tinh linh ma pháp đã truyền cho Joanan. Mặc dù nàng không hiểu được tinh linh ngữ khắc trên bia, nhưng so sánh với những gì mình học được, cảm giác hai loại văn tự rất giống nhau.

Đỗ Duy thầm nghĩ: "Không ngờ người sáng lập Đại Tuyết Sơn chẳng những hiểu được ngôn ngữ Roland đế quốc, ngôn ngữ thảo nguyên, mà còn hiểu được tinh linh ngữ. Vậy vài loại văn tự còn lại là thuộc về ai? Thú nhân ngữ? Ải nhân ngữ?"

Đi qua khỏi tấm bia, trước mặt chỉ có một đường hướng lên cao. Hai bên sườn núi đặt một số lượng lớn cột băng. Các cột băng có cái đứng thẳng, có cái đặt nghiêng, lớn nhỏ không đồng đều, ít nhất đều cao cỡ một người. Mười cái cột băng đặt cùng một chỗ gần nhau, tạo thành hình dạng giống như một đóa hoa.

Xích Thủy Đoạn đi tới nơi này, đột nhiên dừng lại.

Đỗ Duy vừa muốn mở miệng hỏi, nhưng lại thấy Xích Thủy Đoạn nhìn những cột băng này, trong ánh mắt chứa đựng tâm tình không nói nên lời...

Qua hồi lâu, chỉ nghe Xích Thủy Đoạn sâu kín thấp giọng nói:

- Đã lâu lắm rồi... Ta tưởng chính mình cũng đã quên hết rồi...! Sư phụ, ta đã trở lại, người biết không... Xích Thủy Đoạn đã trở lại. Còn có Duyệt, Sầu... Ta đã trở lại!

Ánh mắt nhìn các cột băng trước mặt, Tinh thần Xích Thủy Đoạn như quay lại thời gian nhiều năm trước, lúc hắn vừa được đưa lên Đại Tuyết Sơn. Chính hắn cùng Duyệt, còn có Sầu, ba người bởi vì tư chất tốt nhất được vu vương chọn làm thân truyền đệ tử, làm không biết bao nhiêu người hâm mộ, đố kỵ!

Ba đứa nhỏ, bắt đầu từ ngày đó đã được quyết định là người được chọn truyền thừa vị trí Vu Vương. Nhưng cuộc sống trên núi cô đơn, quanh năm băng tuyết tịch mịch, làm sao ba đứa nhỏ đang lúc tuổi ấu thơ có thể chịu đựng được? Cho dù là thiên tài tuyệt thế Bạch Hà Sầu sau này, Lam Hải Duyệt trí tuệ, Xích Thủy Đoạn võ si lòng dạ độc ác, thì vẫn chỉ là ba đứa nhỏ ngây thơ. Tính tình thủa thiếu thời vào những lúc cô đơn buồn tẻ sẽ chạy tới đây chơi đùa.

Trên núi không có nơi nào thú vị, nơi này các cột băng hình thành từng đóa từng đóa hoa băng thật lớn, hơn nữa lại rộng rãi, đã trở thành sân chơi của ba người.

Xích Thủy Đoạn dường như nhìn thấy ba thiếu niên cãi nhau ầm ĩ, chạy vòng quanh băng trụ, truy đuổi cười đùa.

Cho dù là Bạch Hà Sầu mà mình hận cả đời, lúc đó cũng thường chiếu cố mình. Có lần mình bị băng trụ làm bị thương ở chân, chính là Bạch Hà Sầu đã cõng mình quay về.

Còn có Lam Hải Duyệt trí tuệ thâm sâu, lúc đó thích nhất là thừa dịp mình không chú ý, bóc lên một nắm tuyết nhét vào phía sau cổ áo mình...

Ba đứa trẻ lúc đầu vốn thân mật cùng nhau, không biết từ lúc nào biến thành kẻ thù, không chết không ngừng tay đây?

Xích Thủy Đoạn si ngốc nhìn băng trụ, qua hồi lâu mới ổn định lại tâm tình, đột nhiên vung tay lên. Từ tay hắn phát ra một cỗ phong nhận, nhất thời đem cột băng trước mặt chém ngang làm hai đoạn!

Xích Thủy Đoạn cười lạnh:

- Thật sự là càng già càng hồ đồ! Hừ, đều là chuyện quá khứ, hai người bọn họ đã quên, tại sao ta vẫn còn nhớ kỹ!

Hắn quay đầu nhìn Đỗ Duy, lạnh lùng nói:

- Đi thôi, tiểu tử!

Nói xong, hắn đang muốn đi lại nắm lấy Đỗ Duy, nhưng đột nhiên sắc mặt thay đổi, ánh mắt lướt qua phía xa xa dưới chân núi nhìn... Càng lắng tai nghe, Xích Thủy Đoạn càng kinh ngạc...

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phiêu phiêu đãng đãng từ dưới chân núi truyền lên, thong dong cao nhã, không hoảng hốt không vội vàng, mang theo một vẻ cao quý mơ hồ.

- Công tước hoa Tulip Đỗ Duy! Ngươi chạy nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ là muốn tránh đến nơi đây sao?

Thanh âm vừa vang lên, Đỗ Duy cùng Joana nhìn nhau, sắc mặt đều có chút quỷ dị!

"Lạc Tuyết!" - Đỗ Duy khóe miệng mang theo một ý cười phức tạp - "Thật là náo nhiệt, cái tên chết tiệt kia, rốt cục đuổi theo tới nơi rồi..."

Nhìn lại phía sau, từ trong một mảng mây mù, một bóng người đạp lên sợi xích, phiêu đãng phá mây băng qua. Phong thái hắn thong dong ưu nhã cực kỳ, đi trên dây xích lắc lư phập phồng, dưới chân là vực sâu vạn trượng mà lại như đi dạo ở vườn hoa sau nhà.

- Đỗ Duy a Đỗ Duy, lần trước kế sách của ngươi là chui dưới đáy ao đầm, lần này lại chạy tới đỉnh núi tuyết... Ngươi quả nhiên là mỗi lần đều có thể gây cho ta vui mừng với sợ hãi!

Xích Thủy Đoạn nghe thấy giọng nói này, sắc mặt liền âm trầm, nhìn Đỗ Duy hỏi:

- Người nào? Hắn tới tìm ngươi?

Đỗ Duy nhún nhún vai, mỉm cười:

- Thưa ngài Xích Thủy Đoạn, chính xác mà nói, hắn không có thể gọi là người!

- Không phải người, thì là cái gì? - Xích Thủy Đoạn nhíu mày.

- Một tên Tinh Linh đáng chết! - Joana nghiến răng mắng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx