sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 597: Thống Soái Đỗ Duy

- Cái gì? Muốn ta lên tiền tuyến?

Đỗ Duy ngồi trong thư phòng. Trước mặt hắn là quan từ cung đình tới truyền lệnh. Viên quan kia còn cầm theo 1 phong thư có nhiếp chính vương ký, văn kiện ủy nhiệm này rõ ràng là lệnh cho Đỗ Duy đảm nhiệm phó thống soái phòng tuyến phương bắc, kiêm chủ tướng phòng tuyến phía đông cùng 6 cứ điểm quân sự lân cận, cùng 5 cái thành lũy cấp 2 của đế quốc, gần 300 dặm chiến tuyến.

1 phần công văn như thế, ngang với việc đem chiến khu trước mắt, 20 vạn quân phòng tuyến phía đông giao đến tay mình

Chỉ là Đỗ Duy ngồi trong thư phòng nhìn phong thư này, trên mặt không vui vẻ tý nào, còn không thèm che dấu vẻ bất mãn

Đỗ Duy ngồi xe lăn, lật qua lật lại lá thư, đi đến trước mặt viên quan, sắc mặt cổ quái, chỉ vào mũi mình, lại chỉ vào cả chân mình

“Ngươi xác định lệnh này không sai chứ? Không phải nhiếp chính vương bệ hạ bữa nay uống say, ký bừa cái văn kiện này chứ? “ Đỗ Duy chớp chớp mắt nói “ Coi ta này. Ngồi xe lăn, đi cũng không nổi. Chân chính là phế nhân rồi. Lại còn kêu ta ra tiền tuyến? Ngươi xem ta lúc này có thể cưỡi ngựa được ư? Có thể cầm đao lên trận giết địch ư? “

Viên cung đình quan kia trên mặt cười khổ, hắn chỉ là 1 viên quan nhỏ bé phụ trách truyền lệnh, sao có thể trả lời vấn đề này của Đỗ Duy được? Chỉ có thể làm mặt đau khổ, nói vài câu “ Công tước đại nhân, ngài đừng làm khó ta mà. Ta chỉ phụ trách truyền lệnh thôi, việc khác ta hoàn toàn không biết a

Đỗ Duy gãi đầu, nhè nhẹ thở ra

- Được, thế ngươi nói, đến cùng là chuyện gì đây?

“Cái này … “ Cung đình lễ quan mới nói “ Hôm nay tiền tuyến đưa đến 1 cái chiến báo, nhiếp chính vương trên đại điện tuyên đọc, rồi sau khi cùng chúng thần thương nghị, quân vụ đại thần Carmille Ciro tiến cử ngài, điện hạ đã phê chuẩn … đại khái là thế, cụ thể thì ngài hỏi ta, ta cũng không biết hỏi ai à “

Đỗ Duy lúc này mới cười cười, cầm lấy phong ủy nhiệm thư kia xem 1 lần, ở trên có con dấu xác thực hoàn mỹ, mới gật đầu lấy từ trong ngực ra 2 miếng vàng lá ném cho viên cung đình quan kia

- Tốt rồi, ta biết. Làm phiền ngươi chạy thêm 1 chuyến như thế, cực khổ rồi “

Viên cung đình quan này nhận vàng lá, mặt mũi cũng không vui vẻ lắm, nhìn Đỗ Duy nhịn không nổi nói

- Công tước đại nhân. Chẳng lẽ ngài.. không vào cung lĩnh mệnh ư? Phàm là nhận được thư ủy nhiệm tại đế đô đều phải vào cung. Đây chính là lệ …

Ý tứ trong lời nói là, mong Đỗ Duy cùng hắn vào cung đi

Đỗ Duy khoát tay

- Không cần, ta thân thể không tiện, nhiếp chính vương cũng biết, cũng sẽ không cùng ta so đo cái thứ nghi lễ vớ vẩn này. Ngươi trở về chỉ nói ta tiếp lệnh là được, ngày mai ta lập tức đi bộ thống soái, làm xong thủ tục, ta lập tức lên phương bắc …

Viên quan này trợn mắt nghĩ thầm: trâu bò thật! Quả là đệ nhất quý tộc đế quốc! Gan quả là lớn. Nhiếp chính vương hạ lệnh giao mấy chục vạn quân đội ở tiền tuyến cho ngươi, ngươi còn không thèm đi gặp mặt hắn!

Chẳng qua cái việc nhỏ này, cũng không phải loại quan bé xíu như hắn có thể làm gì nổi, chỉ có thế cáo từ mà đi

Người ở cung vừa đi, Đỗ Duy mới cười lạnh 2 tiếng, tiện tay đem phần lệnh này ném lên bàn

Hắn cúi đầu trầm tư 1 lát, thấp giọng nói “ Thần hoàng tử muốn điều ta ra tiền tuyến, cái này còn hiểu được. Nhưng mà… Carmille Ciro vì gì mà cũng đi xem náo nhiệt nhỉ? Hắn vì gì mà xuất đầu tiến cử ta? À, nhất định là ý tứ của lão già sau lưng hắn … chỉ là…. Cái lão già này có ý gì nhỉ? “

Đỗ Duy rất rõ ràng, chính mình cũng nhiếp chính vương đã bắt đầu ly tâm – nhưng mới ly tâm thôi, còn xa mới trở mặt cùng nhau

Lúc trước nháo nhào 1 trận, khiến quý tộc đế đô đều khẩn trương. Thực ra, chỉ có thần hoàng tử cùng Đỗ Duy là biết, song phương mới thăm dò nhau mà thôi

Trở mặt… lúc này còn xa mới trở mặt. Cũng chưa quyết liệt tới mức này, chí ít lúc này,2 bên đều vẫn nhớ tình bằng hữu lúc trước

Gần gần chỉ là thăm dò mà thôi

Còn về thăm dò cái gì?

Nói ra cũng phức tạp …

Căn bản thế này: thần hoàng tử thân mang bệnh nặng, hắn không muốn người khác biết, càng không muốn Đỗ Duy biết. Nhưng Đỗ Duy đoán được, chỉ là Đỗ Duy không nghĩ thần hoàng tử biết mình đoán được, sau đó thần hoàng tử hoài nghi Đỗ Duy đã đoán được, chỉ là thần hoàng tử lại không muốn Đỗ Duy biết chính mình hoài nghi Đỗ Duy đoán được, hiện tại, Đỗ Duy không muốn cho thần hoàng tử biết mình đoán được hắn hoài nghi mình ….

Con mẹ nó, thật sự là 1 cái siêu cấp hỗn loạn loằng ngoằng a!!

Thế là, 2 bên cùng tạo thành va chạm như thế, kỳ thực chỉ là thăm dò đối phương mà thôi

2 người, 1 người minh bạch thì giả hồ đồ, 1 người hồ đồ thì giả minh bạch

Mà bản chất vấn đề, chỉ là bệnh tình của thần hoàng tử! Không quản Đỗ Duy có ý tứ gì, hắn cũng phải giả vờ chính mình không biết. Không thể để tờ giấy mỏng ngăn cách bị chọc thủng – trời cũng không dám phá.Mọi người như vậy sẽ đều bình an vô sự

Nhưng một khi tầng giấy này bị chọc thủng … thế thì tình huống sau này sẽ rất khó khống chế

Chuyện này thực ra ai cũng rõ ràng: thần hoàng tử nếu thật sắp chết, nhất đinh là sẽ vì con mình mà chuẩn bị. Theo lẽ thường mà nói, hắn nên xuống tay với Đỗ Duy – hắn vẫn không động thủ. Hiện tại chưa động thủ, nhưng đạo lý này Đỗ Duy minh bạch, thần hoàng tử cũng minh bạch

Chỉ là thần hoàng tử không thể để Đỗ Duy biết, bởi 1 khi Đỗ Duy biết, như vậy Đỗ Duy sẽ phòng bị. Nếu ngươi muốn đụng đến ta, không chừng ta còn động ngươi trước! Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường mà

Đỗ Duy sợ thần hoàng tử động thủ trước, thần hoàng cũng sợ Đỗ Duy động thủ trước – tuy cả 2 bên đều không muốn động thủ - thậm chí có khả năng cả 2 người đều không nghĩ sẽ động thủ với đối phương. Nhưng cứ hoài nghi nhau kéo dài như thế, khó đảm bảo được không có ai nhịn không nổi mà ra tay

Rút cục, trên đời này thứ không bảo đảm nhất là lòng người

Đỗ Duy không thể đem toàn bộ chuyện sống chết của cả gia tộc mình ký thác ở sự nhân từ của thần hoàng tử. Mà thần hoàng tử cũng không dám đem an nguy của hoàng thất ký thác ở lòng trung thành của Đỗ Duy

Hai người đều 1 tay đề phòng nhau

1 vòng tròn luẩn quẩn …

Đỗ Duy nhận lệnh, cũng không trực tiếp đi hoàng cung mà chạy tới bộ thống soái, tìm Carmille Ciro. Hắn tiến cử mình, cũng không thể cứ làm mặt lạnh được

Tiền tuyến đang thua, muốn ta thu thập tàn cuộc, cũng không thể bảo ta 1 người 1 ngựa đi chịu chết chứ.

Viện quân đâu? Cho ta bao nhiêu quân?

Carmille Ciro cũng không vòng vo, trực tiếp nói cho Đỗ Duy: quân: có! Nhưng không phải quân đoàn chủ chiến. Dù sao quân đoàn chủ chiến tinh nhuệ nhất đế quốc, Bạo Phong quân đoàn đã ra hết tiền tuyến từ lâu rồi. Phía sau có vương thành cận vệ quân, cũng sớm rút 1 ít ra tiền tuyến. Còn 1 sư đoàn khác, lại kéo đến hành tỉnh Norin – phòng ngừa ai á? Không phải là phòng ngừa Đỗ Duy ngươi hay sao?

Bây giờ, vương thành cận về quân còn phải bảo vệ đế đô, đừng nói 1 sư đoàn, 1 tiểu đoàn cũng không rút ra nổi

Cho nên, cấp cho Đỗ Duy chừng 5 vạn viện binh, 3 vạn là từ thủ quân phương Nam điều tới, 2 vạn kia, 1 là sư đoàn dự bị, cùng 1 quân thừa ra lúc xây dựng quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên. Hiện tại chắp vá thành 1 sư đoàn hoàn chỉnh, cấp cho Đỗ Duy

Đỗ Duy vừa nghe, vẫn còn trong bộ thống soái, xắn tay áo lên, ra vẻ muốn cùng Carmille Ciro đánh nhau!

Đùa kiểu gì vây! Tiền tuyến khẩn cấp. Các ngươi phái 1 người tàn tật ngồi xe lăn như ta ra, đã rất vô nhân đạo rồi! Cấp lính, cũng chả phái lính tốt gì hết! Thủ quân phương Nam? Những thằng cha đó như thế nào ta còn không biết ư! Duy trì trật tự địa phương còn được, đánh nhau? Nằm mơ đi!

Còn về sư đoàn dự bị.. Gặp quỷ. Năm đó thành lập quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên, có thể tưởng tượng tinh nhuệ đã bị rút đi sạch rồi. Đám còn thừa lại có trời biết là cái đám gì!

Không làm không làm!

Các người bắt nạt người tàn tật như ta, vi phạm nhân quyền a!!

Đỗ Duy đã sắp sửa muốn đại náo 1 phen, kết quả Carmille Ciro tức khắc mềm nhũn ra, gấp gáp kéo 1 cái, thấp giọng cười khổ:

- Công tước đại nhân của ta, ngài đừng có ở đây làm loạn à. Việc này toàn là nhiếp chính vương hạ lệnh, ta chỉ có nói ra thôi

Đỗ Duy chớp mắt:

- Nếu đã thế, ta tự mang quân của mình đi tiền tuyến có được không? Ta tự rút quân đội của mình ấy! Tính là lão tử phá nhà vì nước!

“Không được không được “ Carmille Ciro kiên quyết cự tuyệt “ Rút tư binh lên tiền tuyến, không có điện hạ gật đầu tuyệt đối không được! Hơn nữa … lúc trước tây bắc không phải có thảo nguyên nổi loạn sao? Lúc này không thể rút tư binh của ngài được “

Đỗ Duy 1 bộ dạng bực mình, kỳ thực cười thầm: sớm biết là thế mà

Đương nhiên sẽ không cho mình mang tư binh lên tiền tuyến!

Nhiếp chính vương xuất chiêu này, đem mình đuổi ra tiền tuyến, danh nghĩa là cho 20 vạn quân, kỳ thật là cách ly mình cùng căn cơ của gia tộc

Từ đế đô đến lãnh địa của mình – tây bắc là quá gần, phải tống mình lên tiền tuyến, nói dễ nghe là cho mình 20 vạn quân

Chỉ là…. Những quân đó toàn là quân chính quy à! Đều là các lão già trong Bạo Phong quân đoàn, tướng lĩnh quân đội từ khắp nơi điều tới. Nếu mình tới, trong thời gian ngắn, căn bản không thể biến những quân đội này thành người thuộc về mình

Trên danh nghĩa là nắm quân quyền, kỳ thật … là biến mình thành “ quan “ bên trong 20 vạn quân

Lính không phải là của mình. Đừng nói là nhận lệnh làm chủ tướng tiền tuyến. Cho dù phong mình làm nguyên soái, cũng là tư lệnh “ không “ quân à

Không được, tư binh không dùng, nhưng ít nhiều cũng phải tranh thủ 1 chút chỗ tốt

Đỗ Duy suy nghĩ 1 lúc, lắc đầu

- Carmille Ciro, ngươi cũng từ quân đội mà ra, hẳn là biết. Thân là tướng lĩnh, thủ hạ lại không có ai theo mình tư lầu, lúc đánh nhau rất bó tay bó chân. Ngươi cho ta 5 vạn qân này, ta cũng không hứng. Ngươi kêu ta mang theo, nhưng ta cần một vài người quen thuộc đi theo mới được. Nếu không … lão tử cáo bệnh, việc này ai thích thì đi mà làm, lão tử không làm!

Carmille Ciro cười cười

- Ngươi muốn gì? Nói rõ xem, nếu không quá hà khắc, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi

- “Hừ. Ngươi ‘ giúp ‘ ta còn ít ư “ Đỗ Duy cười quỷ dị, khiến Carmille Ciro có chút mất tự nhiên

- Thứ nhất, ta là 1 ma pháp sư. Ta mang vài ma pháp sư theo ra tiền tuyến. Đây là việc riêng của ta, cái này không tính là trái lệ chứ

- " Đương nhiên “ Carmille Ciro lập tức gật đầu. “ Luật pháp đế quốc cũng không quản ngươi mang nhiều hay mang ít. Ta biết công tước hoa tulip ngươi là ủy viên học viện ma pháp đế quốc, ngươi tự chiêu mộ ma pháp sư tương trợ, cũng là việc riêng của ngươi “

- " Tốt! “ Đỗ Duy lập tức kéo 1 viên thư ký bên cạnh “ Viết ra đi! Viết hết ra đi! Giấy trắng mực đen mới rõ ràng! “

Hắn ho khan 1 tiếng, thấy viên thư ký kia đang ghi ghi chép chép, mới nói:

- Ta cũng không điều tư binh tây bắc, chẳng qua, lúc trước đến đế đô ta mang theo 1 ngàn thân vệ kỵ sĩ. Những người này ta muốn mang lên tiền tuyến, không vấn đề gì chứ

- “Ta nhớ ngươi mang đến có 500, đâu có tới ngàn …. “ mới nói tới đây, nhìn Đỗ Duy trừng mắt, Carmille Ciro gật đầu gấp “ Tốt tốt! Ngươi thân là đế quốc quý tộc, công tước cao quý, đã quen dùng thân vệ theo mình. 1 ngàn thân vệ. Được! “

Hắn nghĩ thầm: 500 với 1000, chênh lệch cũng chả bao nhiều. Thêm 500 người, trong 20 vạn đại quân chả có tác dụng quái gì. Đỗ Duy ơi là Đỗ Duy, việc nhỏ thế này ngươi tranh làm gì

Đỗ Duy lập tức quay đầu với viên thư ký kia

- “ Viết tử tế vào! 1000 kỵ sĩ hộ vệ. 1 chữ cũng không được đổi! “

Khi viên thư ký này viết xong, Đỗ Duy nhìn qua 1 lượt mới cười cười thỏa mãn

- “ Không sai không sai. Tiếp tục viết này.”

Hắn ho khan 1 tiếng

- “ Thứ 3, lần này trong học viện quân sự cũng đã học 1 năm. Ta mang mấy người lên tiền tuyến ma luyện 1 chút, cũng không quá đáng chứ “

- “Được. Chẳng qua nhiều nhất 10 người. Toàn bộ bọn họ đều là tương lai đế quốc, không thể giao hết cho ngươi được. Ta còn có không ít an bài cho họ, ngươi không thể mang hết đi được “

- “Mười thì mười. Em trai ta không tính vào đó! “ Đỗ Duy không khoan nhượng

Carmille Ciro trong bụng nháy 1 cái, cũng không phải việc gì quá lớn, chẳng qua Đỗ Duy thêm được 1 tên mà thôi

- “Việc cuối cùng “ Đỗ Duy cười cười “ Học viện quân sự thành lập, ta từng từ ngươi mượn 1 ít quân để huấn luyện. Những tên quân này cũng không nhiều, mà đệ tử của ta cũng đã quen dùng. Ngươi cấp nốt cho ta đi “

Nói xong Đỗ Duy tiếp lới

- “ Lần đầu tiên từ sở trị an đế đô mượn tạm 500 binh. Ta muốn. Lần thứ 2 từ vương thành cận vệ quân mượn tạm 2000 người. Ta cũng muốn “

Carmille Ciro cười khổ

- “ Binh sĩ sở trị an cho ngươi không khó, nhưng vương thành cận vệ quân.. ngươi 1 phát muốn lấy 2000, cái này ta không cách nào làm chủ, ngươi biết luận pháp đế quốc, điều động quân đội, bộ thống soái có thể làm chủ. Nhưng mấy năm trước chính viến, điều động vương thành cận vệ quân vượt quá 500 người trở lên phải báo hoàng cung mới được. Ta tuy là quân vụ đại thân, cũng không có quyền điều động vương thành cận vệ quân “

- “Phiền ngươi đi hoàng cung 1 chuyến, gặp điện hạ thỉnh cầu giùm ta “ Đỗ Duy khẽ cười “ Chẳng qua, ta tin tưởng, điện hạ nhất định sẽ đáp ứng “

- “Tốt thôi “ Carmille Ciro cũng không muốn cùng Đỗ Duy dây dưa quá lâu, mà lại có 2000 vương thành cận vệ quân, cũng không tính là quá nhiều

Đỗ Duy lúc này cười ha hả, cười toét miệng, vỗ vai Carmille Ciro

- “ Tốt, ta đa tạ ngươi trước! Phần ghi chép này, phiền ngươi ký tên đóng dấu cho đủ thủ tục đi “

Cuối cùng, Carmille Ciro chỉ có thể ký tên ở dưới, đồng thời đóng dấu của quân bộ vào

Nhìn thứ này tới tay, Đỗ Duy đột nhiên cười ha hả, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Carmille Ciro cùng quan viên quân bộ, hắn đột nhiên từ xe lăn đứng dậy, khẽ phất tay áo, nghênh ngang đi tới trước mặt Carmille Ciro!

“ Ngươi!! Chân của ngươi ” Carmille Ciro biến sắc “ Ngươi … “

Đỗ Duy hừ 1 tiếng, nhàn nhạt nói

- “ Ta muốn lên tiền tuyến, không thể ngồi xe lăn mà đi. À, cũng nói luôn, Đỗ Duy ta 1 lòng vì nước, cảm thấy xúc động, chân tàn tật đột nhiên tốt lên. Đây nên coi là thần linh phù hộ mà “

Nói xong, Đỗ Duy khẽ gật đầu với người của quân bộ, nghênh ngang như vậy mà đàng hoàng ra khỏi cửa lớn!

Đưa mắt nhìn Đỗ Duy đi rồi, lại nhìn xe lăn mà hắn tùy ý ném lại, Carmille Ciro nhịn không nổi cười khổ

A.. đem hắn tống ra tiền tuyến, giao 20 vạn quân đội đế quốc cho 1 tay hắn. Quyết định này… có thật sự là chính xác không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx