sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 600: Nguyệt Quang Bảo Hạp

Phủi đi tro bụi, chiếc hộp này chớp động quang mang u ám, không phải gỗ, không phải kim loại với kiến thức uyên bác như Đỗ Duy nhất thời cũng không biết đến cùng chất liệu của hộp này là gì.

Cái móc khóa hạ xuống, lập tức bắn ra hai mũi tiễn chết người, Đỗ Duy tiện tay đưa hai mũi tiễn thu vào người, hắn có mấy phần nghi hoặc., đồ vật này rõ ràng là có năm cánh, mặt trên không có bị rỉ rét, lại bôi vào đầu mũi tiễn loại độc dược cực mạnh, mang dánh vẻ của niên đại xa xưa, tuyệt đối không phải công nghệ phổ thông có thể làm được. Chỉ có thể dùng ma pháp mới có thể chế thành.

Có thể là… Tinh tượng quán có đồ vật loại này, bản thân nó là một chuyện nghịch thiên, bởi vì trên đại lục, có rất nhiền tình huống kỳ quái, xem ra Các ma pháp sư cũng như giáo hội, không thích các chiêm tinh thuật sư, bởi vì chiêm tinh thuật sư là một dạnh thần côn. Dự ngôn thuật, trong mắt các ma pháp sư và giáo hội như một hình thức lừa đảo.

Kéo một cái, hộp này bị khóa lại, bên trong dường như có khóa chìm, Đỗ Duy trầm ngâm một lãi dứt khoát vận lực ở đầu ngón tay, nhè nhẹ niết, Két một tiếng, khóa chìm đứt đoạn, mở ra phần sau, lại phát hiện bên trong….

- Không có gì... Híc...

Đỗ Duy sửng sốt

Trong hộp trống không, Trong hộp, bao bọc bởi một tầng gấm vóc, từ niên đại xa xưa. những vải gấm này sớm đã mục nát, nhẹ nhẹ vụn ra, rơi xuống, nhưng mà đích xác bên trong không có gì.

- Chẳng lẽ đồ vật bên trong đã bị người lấy đi? Đỗ Duy tự nhủ.

Hắn có chút thất vọng, muốn tiện tay ném chiếc hộp lại giá, nhưng nghĩ đến chất liệu làm hộp, cả chính mình nhất thời cũng nhận không ra, nên nhét vào trong ngực, bời vì sau khi mất ma lực, tinh thần lực của Đỗ Duy so với người bình thường cùng một dạng. Cho nên hắn đã từ bỏ thói quen dùng giới chỉ để sử dụng.

Trên lý luận, Đỗ Duy hiện tại có thể sử dụng ma pháp, hắn sẽ niệm chú ngữ, tinh thần lực cùng cảm ứng lực cũng có thể. Chỉ là tinh thần lực quá nhỏ. Mả không cách nào tu luyện để tăng trưởng. Hiện tại Đỗ Duy có thể nói, có một điểm ma pháp cũng không thể dùng, ngoại trừ một hai cái tối đơn giản tỷ như hỏa cầu thuật, là còn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng cũng là, nếu dùng xong hai cái hỏa cầu thuật thì tinh thần lực sẽ khô cạn.

Cho nên vì tiết chế chính mình không dùng nhiều tinh thần lực, hắn đã cải biến tập quán sinh hoạt, từ trước đây, không rời tay dùng trữ vật giới chỉ, thì hiện giờ không sử dụng mà dùng túi như những người bình thường, vì mỗi lần dùng đều hao phí tinh thần lực, đối với Đỗ Duy mà nói, hao phí ma lực cho trữ vật giới chỉ tuyệt đối là không có khả năng, thậm chí nếu muốn, hắn cũng không thể dùng thường xuyên được.

Đỗ duy đầu tóc quần áo đầy tro bụi, đi ra khỏi nhà kho, mặt ngoài thủ hạ, hộ vệ đứng chờ qua đêm, mắt thất Đỗ Duy đi ra, vội vã tiến lên nghênh đón, bên cạnh đó Tinh Tượng quán chủ cũng đã đổi y phục áo bào của chiêm tinh thuật sư, trên áo khảm nạm vô số đồ án huyền bí, mắt thấy Đỗ Duy đi ra, quán chủ cũng muốn tiến lên làm quen, Nhưng lại bị thủ hạ của Đỗ Duy ngăn lại ở bên ngoài.

- Không được vô lễ.

Đỗ Duy mỉm cười, khoát tay bảo hộ vệ lui ra, cười khẽ.

- Các hạ, tha thứ cho ta mạo muội, ta nhất thời nóng lòng tra duyệt một ít tài liệu về tinh tương. Ông cũng biết, ít ngày nữa ta xuất chinh. Án chiếu truyền thống chiêm tinh thuật sư của chúng ta đều phải gieo đoán quẻ một lần.

Quán chủ tâm lý cao hứng, Công tước hoa tulip bảo là “ Chiêm tinh thuật sư chúng ta” a, như vậy đối phương đã nhận hắn cũng đã công nhận thân phận chiêm tinh thuật sư, cùng là đồng nghiệp với mình.

- " A, a... Công tước đại nhân không phải khách khí. Quán chủ vui vẻ tiếp lời. “ Công tước đại nhân sắp xuất chinh, tin tức này ta cũng biết. Như vậy đi, ta tự mình mang quả cầu chiêm tinh tối nay đến dinh thự ngài vài ngài mà quan sát tinh tượng, xem vận của lần xuất chinh này.

Hắn là thủ tịch cung đình chiêm tinh thuật ma pháp sư, trừ phi hoàng thất mới khiến hắn xuất động. Còn vương công quý tộc thường hắn nhường cho các chiêm tinh thuật sư cao cấp khác đi mà thôi. Lần này hắn chủ động muốn trợ giúp Đỗ Duy cũng tính là vì lòng hòa hảo.

Đỗ Duy cười tươi đáp lời..

- Đa tạ ý tốt của ngài, tuy nhiên không cần đâu, ngài cũng biết ta cũng là chiêm tinh thuật sư mà, cho nên không dám nhọc công của ngài.

Quán chủ lập nghĩ lại, biết mình quá lỗ mãng. Hắn nhất thời kích động, chỉ là muốn giao hảo với Đỗ Duy, lại quyên mất chính Đỗ Duy cũng là một chiêm tinh thuận sư. Thông thường dưới tình huống này một chiêm tinh thuật sư sẽ không thỉnh chiêm tinh thuật sư khác tới vì mình xem quẻ. Dạng kia tựa hồ thừa nhận năng lực chẩn đoán của mình so với đối phương thua xa. Mỗi người đều có tôn nghiêm a.

- A, a, ta quả là lỗ mãng, quán chủ xấu hổ cười đỡ lời, Ta quên mất ngài cũng là một cung đình chiêm thuật sư tinh tường… à… chẳng qua xem quẻ cũng cần nhiều công cụ, chắc hẳn ở phủ ngài chưa hẳn đầy đủ, để ta phái người đưa tới cho một bộ

Đỗ duy không từ chối ý tốt này, trước khi đi, hắn còn cố ý than thở.

- Ta thân là chiêm tinh thuật sư,lại chưa từng tới đây bái kiến ngài. Hôm nay tới, thấy Tinh tượng quán chúng ta… ai za... tựa hồ có không ít nơi lâu năm không có tu sửa, … nhà kho kia chắc cũng phải tu sửa đi thôi, mà tu sửa thì phải có kinh phí, …. Ta tuy là đế quốc công tước nhưng dù sao cũng là một phần tử chiêm tinh thuật sư, tối qua ta tới đây quấy nhiễu đường đột. À đúng rồi, để ta tìm cơ hội thỉnh Nhiếp chính vương điện, thỉnh hắn chú ý nhiều đến đây, tốt nhất là cấp cho một khoản kinh phí thì mới tốt.

Lời nói này đối với người người trong tinh tượng quán, sắc mặt đều sáng lên, tức thì cảm thấy, vị công tước đại nhân này đích thực là một người tốt… tử nữa đêm đến giờ bị đánh thức và chờ đợi, tâm tình buồn bực bỗng chốc biến mất.

Đỗ Duy tùy tiện lấy ra mấy chi phiếu giao ra, hắn đường đường là thân phận quý tộc, tuyệt đối không nói những lời này để dối gạt người, cùng đám người chiêm tinh thuật sư tiễn ra công, Đỗ Duy ly khai tinh tượng quán, trước khi đi còn biểu thị, chính mình thường xuyên sẽ đến tra cứu tư liệu, chỉ là bận rộn quốc sự sợ rằng không thể tự thân đến được.

- Không quan hệ.

Quán trưởng lập tức vỗ ngực nói. Tuy ngoại nhân không được tiến vào là quy củ, chẳng qua ngài cũng không phải là ngoại nhân, ta biết, ngài quốc vụ bận rộn, không có khả năng nào cũng tự mình đến. Thế này đi, ngài có thể phái người tìm phủ lệnh của ngài đến trước Tinh tượng quán, trên dưới nhà kho, đều tùy ngài điều duyệt, hoặc ngài cần phải tra đồ vật gì, phái người truyền lời tới. ta sẽ tự mình đi tìm, rồi cấp cho ngài thông tin tốt nhất.

Cùng quán chủ như vậy trên đường, quả nhiên không hổ là trong cung đình đều quý trọng, quả nhiên là lão luyện giang hồ, Đỗ Duy mặt mày hớn hở, cùng đám người cáo biệt. Còn đối với tùy tùng bên cạnh phân phó.

- Ngươi không cần trở vệ, lập tức tìm tiểu Jack tiên sinh, truyền lời ta, mang năm ngàn vạn kim tệ, với danh nghĩa cá nhân ta, quyên tặng Tinh Tượng quán để tu sửa nhà kho lưu trữ tư liệu.

5 ngàn vạn kim tệ, đừng nói cái nhà kho, đến cả môt tòa lâu đài cũng đủ rồi, quán chủ trên dưới đều hớn hở, cúi chào Đỗ Duy trở về.

Nói thực, những thành viên trong Tinh Tượng Quán này mặc dù địa vị không thấp, nhưng đồng dạng là thần côn, Trong thần điện, tự nhiên trên đại lục có vô số tín đồ phụng dưỡng. Nhưng những chiêm tinh thuật sư này chỉ có thẻ dựa vào khoản lương cố định của đế quốc, mỗi năm, dĩ nhiên là không thể dư dả. Tất nhiên thỉnh thoảng cũng có quý tộc đến thỉnh chiêm tinh thuật sư đi xem quẻ, nhưng thưởng nhiều nhất cũng chỉ là thưởng bốn năm trăm kim tệ là cùng.

Huống hồ, mỗi năm cũng không phải lúc nào cũng cần phải đi xem quẻ, những lúc khánh thành, hôn sự, tang gia… loại sự tình này mỗi năm cũng không có nhiều, Trong Tinh Tượng quán có hàng trăm chiêm tinh thuật sư. Có vài chục bộc dịch, ăn uống kéo theo, chẳng qua là miễn cưỡng duy trì thể diện mà thôi. Thêm nữa từ khi thần hoàng tử lên ngôi, Vị nhiếp chính vương này từ nhỏ tu luyện ma pháp. Căn cứ truyền thống của ma pháp sư, cũng không nhìn thuận mắt đố với chiêm tinh thuật. Đối với tinh tượng quan, dĩ nhiên càng không chiếu cố, tuy chưa từng tước giảm kinh phí, nhưng là thưởng, biếu không có, thua xa lão hoàng đế Augussnine VI

Dần dần, ngay cả vị thu tịch chiêm tinh thuật sư cũng tựa hồ được rất ít khi triệu hồi đi gieo quẻ.

Đỗ Duy quên tặng năm ngàn ngàn ngân tệ. Nhiều ít cũng tính là một khoản hoành tài. Bọn họ như thế nào lại không cao hứng.

Đỗ Duy thuận tay thưởng mấy ngàn ngân tệ, đối với hắn chẳng qua chỉ là một tiểu sự tình, lại khong biết trong Tinh tượng quán, từ trên xuống dưới đều nhận của mình một mối nhân tình. Ngày sau hắn được nhận lại một sự đền ơn rất lớn … từ Tinh Tượng Quán, chuyện này sẽ nói sau.

Về đến phủ công tước, Đỗ Duy một đêm không ngủ, cũng mệt mỏi, hắn hiện tại không thể so với trước đây, mấy ngày không ngủ cũng không có việc gì. Tinh thần lực sau mỗi lần hao tổn, sau mỗi giấc ngủ, còn nhiều nhơn.

Trở về thư phòng, uống bát canh nóng, sau đó hồi phục tinh thần tiếp tục nghiên cứu hộp kia.

Hắn lấy hộp ra, dùng kính phóng đại ra quan sát, lấy tay gõ gõ, xác định trong hộp này không có tường kép, ngoài ra cũng không dấu đồ vật gì.

Lúc sau Đỗ Duy cầm trường kiếm, cắt nhẹ một góc hộp, lại tra tra tư liệu, lúc này mới rõ chất liệu làm nên hộp.

- Híc, là gỗ Điểu ly.

Một chủng tộc cây đặc biệt cứng rắn, cực kỳ hiếm. Khó trách ta chưa thấy qua, là loại mà mấy trăm năm trước đã tuyệt chủng, như vậy xem ra đồ vật này chí ít cũng có niên đại mấy trăm năm trở lên rồi.

Đỗ Duy nhớ lại, chính mình đã từng đọc qua Sử sách của Roland đại lúc đế quốc. Biết mấy trăm năm trước, đế quốc lúc đề xuất kế hoạch mở rộng hải quân, đã có có người đề ra tư tưởng. Dùng loại gỗ điểu ly này để kiến tạo thuyền chiến, loại gỗ này rất nhẹ, lại cứng rắn, nếu dùng để tạo chiến thuyền, thật đúng là loại vật liệu thượng đẳng

Chỉ là tư tưởng đó không thể thực hiện bởi vị gỗ Điểu ly phi thường ít, không cách nào tìm được số lượng lớn. Mà chủng loại gỗ này, sau đố trên đại lục cũng bị tuyệt chủng, không thể tìm thấy được.

Đỗ Duy đọc qua các tư liệu cổ về các chủng loại đặc biệt trên đại lục Roland, hắn tự phụ là bác học đa tài, xem qua là nhớ, nghe qua liên tưởng sự tình…

Khi đã rõ cấu trúc của hộp, hứng thú của hắn đối với hộp cũng giảm dần, một lúc, hắn vươn vai, ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ.

- Hừ, đồ vật này cũng không phải là “Nguyệt quảng bảo hạp” giá có loại hộp kia, mở ra, cầm ở tay và hô “Mở ra, mở ra” có thể du hành về 500 năm trước …

- Ha ha ha …

Đỗ Duy khẽ cười, chuẩn bị đi ngủ, nhưng đột nhiên, mắt thấy trên bàn viến, vừa rồi khi mình lau bụi,đã làm rơi xuống một ít bụi của vải gấm xuống bàn, những bụi này khi nãy ở dưới đáy hộp, ánh mắt hắn bỗng dưng dừng lại, vải bông sao lại có màu đen? Liền để miếng vải trong hộp chà nhẹ.

Mắt hắn sáng lên, đưa mảnh vải lên mũi ngửi ngửi…

- Híc …

Đỗ Duy chợt cười khẩy

Tuy đã biến chất, nhưng vẫn mang theo một mùi vị nhàn nhạt, là mực in, đây tuyệt đối là mùi vị của mực in! thêm nữa điểu ly mộc là vật liệu không bị mòn, hộp lại chế tác cực kỳ tinh xảo, sau rất nhiều năm không mở, lại không bị bất kỳ cái gì lọt vào, nhưng bên trong có mùi vị mực in tồn tại!

Đỗ Duy lần nữa mở hộp ra, thò tay vào bên trong sờ sờ, trên bề mặt ngay lập tức cảm giác được cảm giác được những đường vân lồi lõm khác nhau, nguyên nhân của vết mực in mình lưu lại khi dùng vải lau chùi.

Quan sát kỹ Đỗ Duy thấy trên mặt trong của hộp có lưu lại những mảnh điêu khắc, một hệ thống đường vân tinh xảo hiện ra,

Nhìn rất quen thuộc, nhưng lại không hiểu gì…. những đường vân này có hàm nghĩa gì đây? Trên mặt còn một chút văn tự mô tả địa danh. Nhưng là những văn tự kia, có vẻ rất quen thuộc, hoàn toàn nhận biết được.

Đỗ Duy nhắm mắt trầm tư một lát rồi, bổng mắt hắn sáng lên.

Nghĩ ra rồi.

Hắn cười cười tự giễu nói:

– Khó trách không minh bạch, đây là bản in, vì vậy chữ viết và sơ đồ hoàn toàn bị ngược lại, chỉ cần lấy bản gỗ này in ra, chắc chắn sẽ thu được đáp án.

Cười khẽ, Đỗ Duy lập tức lấy ra một bình mực in. Dùng bàn chải bôi hết bề mặt hộp một lần. Lại lấy ra một trang giấy trắng ấm nhẹ lên.

Lật trang giấy ra, Đỗ Duy kinh ngạc nhìn những văn tự, cùng đồ án này, trong lòng tự nhiên sáng tỏ!!

Cái này … cái này là một bản đồ!

Trên trang giấy, các đường cong uốn khúc, phảng phất minh họa những con đường, những địa danh có chữ viết chú giải. Tất cả đều là văn tự của Roland đế quốc, từ ngữ pháp xem ra là văn tự cổ đại.

Khi nhận biết rõ ràng, Đỗ Duy minh bạch nội dung địa đồ nay. Khi đó sắc mặt hắn càng thêm kinh ngạc. Bởi vì… rõ ràng địa đồ này là …

- Hoàng cung

Mà vấn đề, đây không phải là bản đồ phổ thông, mà là bản đồ ngầm kiến tạo hoàng cung, là một bản đồ dưới đất.

Những khúc bí đạo hiển thị, tổng cộng có mười mấy con đường, mà những con đường này, sau cùng tập trung tại một điểm!

Tập trung lại điểm kia càng khiến Đỗ Duy kinh ngạc.

Bạch tháp!!

Trong đế đô, kiến trúc cấp bậc cao nhất chính là tòa bạch tháp này, được xây dựng từ 1000 năm trước. Khai quốc hoàng đế Aragon xây dựng, các triều đại hoàng đếu đều nỗ lực trùng tu cùng bảo tồn. Vô số tài liệu ma pháp được dùng để kiến tạo khiến tòa bạch tháp này thành tòa bạch tháp ma pháp đỉnh cao.

Cũng là trận địa phòng ngự ma pháp khổng lồ của đế đô.

Ma pháp trận này cực kỳ cường hãn, năm đó Aragon thập chí còn khoe khoang rằng. Nếu như toàn bộ long tộc mà đến, cũng khó có thể công phá trận địa ma pháp này. Mà cách vận dụng ma pháp trận này nằm trong bí mật hoàng cung

Bạch tháp, ngày thường là cấm địa của hoàng cung. Trước đến giờ, chỉ có cung đinh ma pháp sư mới có thể kề cận tòa thap, nhưng là cả đế quốc chỉ có hai nhân vật có thể tiến vào bên trong tòa tháp…

Một trong hai người là Thủ tịch cung đình ma pháp sư.

Người còn lại là … bản thân Hoàng đế đương nhiệm.

Ngoại trừ hai người này, vô luận bất kỳ ai, mặc kệ tình huống gì, dám đến gần bạch tháp, giết không tha.

Có thể nói, tại trong hoàng cung. Ngoại trừ hoàng đê, bất kể ngươi là vương công quý tộc, hoàng thành tổng quản, ngự lâm quân thống soái, thập chí, thái tử, hoàng tử, công chúa.. cung đình ma pháp sư đều có quên không bẩm trình hoàng đế, giết ngay lập tức.

Đây là thiết quân luật, từ ngàn năm nay. Aragorn năm đó đưa xuống, các điều khoản khác có thể lơ là, nhưng điều khoản này là không thay đổi.

Còn bản đồ này lại là địa đồ, phân thành các hướng trực tiếp đi vào trong bạch tháp…

Đỗ Duy mí mắt giật giật, tâm lý cũng có chút mờ mịt…

Hắn gõ gõ nhè nhẹ xuống bàn.

Như vậy dám lưu trữ nội dung bản đồ này thật đúng là đại nghịch bất đạo, người phác thảo ra nội dung bí đồ này là ai? Mục đích là gì?

Ngoài ra, tại sao bí đồ này lại đặt trong Tinh Tượng quán.

Đỗ Duy đứng lên, ngồi xuống,, sau đó cầm hộp, trong lòng định hủy, nhưng rồi lại thôi,

Gãi gãi lông mày, đỗ dung cười khổ trầm tư.

- Đồ vật này, lai lịch thật không rõ ràng a…

Nói về cái bí đạo dưới đất kia, có thể kiến tạo một công trình như vậy, chỉ có thể là người chủ công trình. Người khác khẳng định không làm được, vậy chỉ có thể bản thân hoàng đế chẳng lẽ là Aragorn?

Truyền thuyết kể rằng. Năm đó vì kiến tạo ma pháp trận xa xỉ, đã đem hàng tấn thủy tinh có chứa ma lực lót dưới đáy của tòa bạch tháp! Không nói những vấn đề khác, chỉ cần chôn dấu lượng lớn đá ma lực kia, ngoài ra để duy trì vô số ma trận ma pháp, đã tốn cực nhiều cực phẩm bảo thạch, ngoài ra, đỉnh bạch tháp có một khối lớn bí ngân, cùng một khối ma pháp bảo thạch lớn nhất đại lục.

Bên trong có lưu lại trận, khả năng là năm đó thân là tinh không đệ nhất cường giả là cường giả mạnh nhất cả về ma pháp và võ gia, đã tự tay bố trí những ma pháp trận này!

Những bảo vật khác không nói, nhưng ma pháp trận mà Aragon lưu lại đối với ma pháp sư mà nói đều là những bảo vật vô giá.

Trăm ngàn năm qua, địa danh này đã hấp dẫn không ít ma pháp sư tà ác thử đi lấy trộm đò.

May mắn, trong cung đình một mực bảo tồn một đội ma pháp sư cung đình chỉ thuần phục hoàng thất, trăm ngàn năm qua, thủ hộ tòa bạch tháp này, đã giết không ít những người thử xông vào tìm bảo vật và vận may.

Năm đó, khi Aragorn kiến tạo ma pháp trận đã tiêu phí hai năm thu nhập toàn quốc, đối với một đế quốc vừa mới thiết lập. Kiểu này thực tế là một hành động hết sức hoang đường.

Mặt khác, lúc đó, Roland đại lục đã thống nhất, trên đại lục chỉ có duy nhất một đế quốc duy nhất, tiêu phí cực lớn như vậy cho một cái ma pháp trận không biết để đối phó với ai? Đối phó với không khí ư?

Cũng chỉ có Aragorn năm đó, uy vọng tuyệt đối. Mới có thể cường hành ép xuống các ý kiến phản đối.

Có lẽ, chỉ Đỗ Duy mới hiểu được, Aragorn tại sao phải làm như vậy, ma pháp trận này mục đích để đối phó với những năm sau. Khi mà tội dân quay về.

Quyền lực bao trùm toàn quốc, Thực lực thần cấp cường giả. Cùng với 12 thánh kỵ sĩ Roland. Trên đại lục là người đứng đầu thế lực ma pháp sư, lại đi chế tạo một ma pháp trận lớn như vậy.

Bí đạo?

Có thể từ trong hoàng cung, làm nên một công trình ngầm lớn như vậy, ngoại trừ bản thân hoàng đế, tuyệt đối không có ai khác.

Tốt, như vậy có thể giải quyết vấn đề thứ nhất, dưới đất kia là bí đạo do chính Aragorn tạo lập ra.

Chỉ là… hắn làm vậy để làm gì?

Còn có phần địa đồ này? Là Aragorn làm ư? Như vậy không phải, như vậy là ai? Ai lại đem đồ vật này đặt vào trong Tinh Tượng quán.

Đỗ Duy nhíu mày, suy tư. Cùng lúc đó, trong não xuất hiện thanh âm vô cùng quen thuộc.

- Là của ta, đồ này là của ta đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx