sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 639: Quốc Biến!

Đế đô phồn hoa tựa hồ không bị chiến tranh ảnh hưởng. Từ lúc đầu năm nay đại chiến phương bắc chuyển biến tốt, đầu tiên là công tước hoa tulip đại phá quân địch giành lại phòng tuyến đông bộ. Sau đó là Alpay tướng quân ở phòng tuyến tây bộ liên tiếp lập công. Một loạt chiến công hoặc lớn hoặc nhỏ khiến cho dư luận tràn đầy lạc quan

Nguyên bản đối với người dân, từ quý tộc tới bình dân đều không ai coi lũ quái vật kia là mối họa quá lớn – dù sao, quốc lực đế quốc còn cả đống đây

Đế quốc chiếm cả đại lục, có đất đai rộng lớn, dân cư đông đúc, văn minh phát đạt, lại có nhiếp chính vương anh minh lãnh đạo, dần dần người dân quên đi bực dọc từ thời Augustine VI

Đối với đại đa số mọi người, đánh nhau phương bắc chỉ là chiến tranh cục bộ mà thôi. Thậm chí còn có người cho rằng, những chủng tộc quái vật kia uy hiếp cũng chả đáng ngại bằng người thảo nguyên

Mà lần này, tiểu hoàng đế bệ hạ Charles tự mình tới tiền tuyến khao quân, tin tức truyền ra càng khiến dư luận tràn đầy lạc quan. Thậm chí có người còn cho rằng chiến tranh chỉ nay mai là kết thúc

Hơn nữa, chiến tranh cũng thúc đẩy phát triển của đế quốc. Vô luận là lương thực, vật tư cung ứng …. Đều được kích thích, sức sản xuất tăng rất nhiều

Dù sao một đế quốc nắm cả đại lục, quốc lực làm sao mà yếu được

Đế quốc xuất tiền mua sắm đồ dùng gửi lên tiền tuyến càng khiến giao thương náo nhiệt hơn. Có thời điểm đế đô tập trung vô số thương hội, thử tìm lối vào bộ tài chính và bộ hậu cần, nhằm kiếm được một đơn hàng với đế quốc

Thời gian này, người bận rộn nhất, chính là người vừa được đề bạt, đại thần phụ trách cung ứng vật tư cho chiến khu, mập mạp ma thú Dansa

Ma thú Dansa mấy năm trước kinh doanh toàn bị gia tộc hoa tulip chiếm hết mối, tuy mọi người giao dịch rất tốt nhưng thỉnh thoảng nhìn cơ nghiệp đối phương cũng thấy đỏ mắt. Chẳng qua sau chiến tranh bắt đầu, hắn được đề cử, thế là cơ nghiệp sản xuất vũ khí cứ thế phát triển rất mạnh

Trong danh sách những nhà buôn giỏi nhất đế đô, ít nhất năm nay Dansa lần đầu tiên vượt lên được gia tộc hoa tulip. Mập mạp tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý

Đương nhiên, hắn không biết rất nhiều sản nghiệp của Đỗ Duy là ngầm, không lộ ra ngoài

Một ngày nọ, trong đế đô đang là huyên náo, đột nhiên giữa trưa, cổng thành bắc phát sinh một sự việc không tầm thường!

Giữa trưa, thủ vệ đang kiểm tra người ra vào, đột nhiên phía xa một đội kỵ binh phóng ngựa tới như gió xoáy!

Một đội kỵ binh này chừng 300 người, chỉ là chạy nhanh tới mức tiêu cực. Trên đường chạy đã hất ngã không ít người đi đường!

Ngay trước của đế đô phát sinh việc này, tức thì hỗn loạn

Đội kỵ binh này của ai? Định vào thành sao?

Thủ vệ cửa thành vội chuẩn bị đội hình sẵn sàng chiến đấu! Chỉ là khi họ tới gần, phát hiện đối phương chỉ có hơn trăm người thôi, nhưng mỗi người đều có vài con ngựa. Xem ra để đi đường dài, họ đã chuẩn bị sẵn ngựa để thay thế

Hành quân khẩn trương như vậy, cho dù là bên trong quân đội cũng ít gặp, nữa là tại đế đô?

Thủ vệ quân đang muốn ngăn trở, nhưng lại nhìn thấy cờ hiệu của họ!

Mấy kỵ sĩ đi đầu đều giương cờ, phân biệt là: cờ báo quân tình khẩn cấp của phương bắc! Còn có cờ hoa bụi gai vàng!

Nhìn cảnh này, thủ vệ quân không dám ngăn cản nữa. Tuy bọn kỵ binh này chạy nhanh hất ngã vô số người ngựa, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể vội mở rộng cửa thành, tay cầm vũ khí xua người đang ra vào nép rang một bên!

Hành động này khiến nhiều người bất mãn, nhưng cũng không ai nói gì. Cảnh tượng khẩn trương này, tựa hồ đã phát sinh chuyện gì rất lớn!

Đội kỵ binh này tới của thành không giảm tốc độ, cứ thế lao thẳng vào trong

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy đội kỵ binh này tuy từ xa tới, đương nhiên là mệt mỏi cùng cực. Nhưng kỵ sĩ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đội hình tuy có chút tán loạn, nhưng sát khí của họ thì quân kỵ phổ thông tuyệt không có được!

Khi bọn họ vào thành xong, quan binh cùng dân chúng mới thấp giọng bàn tán: về vội thế, chẳng lẽ phương bắc có quân tình khẩn cấp gì?

Chẳng lẽ là lại đánh thắng trận nữa?

Có người thấp giọng lo lắng:

- Nhìn gấp gáp thế, tựa hồ không giống đánh thắng. Chả lẽ….

Kẻ khác phản bác:

- Vớ vẩn! Tiền tuyến có công tước hoa tulip anh hùng cái thế! Làm sao mà thua được!

Người khác nghi ngờ bàn luận, còn chỉ huy quân thủ thành sắc mặt lại rất phức tạp!

Cũng thật trùng hợp, vị chỉ huy này nhập ngũ cũng đã lâu, thường xuyên trông coi cửa thành. Hôm nay, trong đội ngũ tiến vào hắn nhìn rõ có 1 người được quây cẩn thận vào chính giữa. Người này tuy đội mũ, nhưng chỉ liếc một cái lão đã nhận ra!

Là … hoàng đế Charles?

Càng khiến vị lão binh này hoảng sợ là, tiểu hoàng đế không phải đi phương bắc khao quân sao? Sao lại gấp gáp chạy về thế này?

Trên quảng trường bên ngoài hoàng thành, đội kỵ binh này gần như một đường húc bay bất cứ ai cản trở tiến tới! Cũng không ít người lớn tiếng chửi bới, nhưng tốc độ của họ thật quá nhanh, binh sĩ tuần tra trị an còn chưa tới đã đi mất rồi!

Ngự lâm quân thủ hộ quảng trường vội vã nghênh tiếp. Chỉ là sau đó tiến đến gần, toàn bộ ngự lâm quân đều quỳ rạp xuống hô to “ bệ hạ vạn tuế! ”

Charles cũng mệt nhọc lắm rồi. Thân thể hắn cũng đã tới cực hạn muốn sụp đổ. Với 1 đứa trẻ hơn 10 tuổi mà phi ngựa không ngừng nghỉ liên tiếp vài ngày thì quả thật không dễ chút nào!

Chỉ là cái tin ấy vừa tới, Charles cũng không dám chậm trễ, vội ném hết công việc vội vã mang người trở về!

Dọc đường, nguyên bản hắn có gần ngàn kỵ binh, để bảo trì tốc độ, Charles ra lệnh đa số ở lại, lấy chiến mã chia cho một số ít cùng mình ngày đêm không nghỉ trở về!

Tuy cùng đi có ma pháp sư cung đình trợ giúp, nhưng dù sao cực nhọc dọc đường cũng rất lớn, thiếu chút nữa là hắn cũng gục rồi

Lúc đi tới cửa cung, phản ứng đầu tiên của Charles là nhìn cờ treo trên tường thành. Khi thấy cờ hoa bụi gai vàng tung bay bình thường, binh sĩ canh gác vẫn như cũ không thay đổi, lúc này hắn mới thả lỏng

Vừa thả lỏng đôi chút, Charles cảm thấy toàn thân mềm nhũn khiến binh sĩ bên cạnh chấn kinh, vội tiến tới đỡ. Charles cắn răng lắc đầu đẩy ra, thấp giọn quát:

- Ta tự đi được!

Lại nhìn một ngự lâm quân khác, hắn nói:

- Nhanh! Dẫn ta vào thành! Ta muốn gặp phụ thân! Ngay lập tức!

Một đường vào cung, Charles thậm chí còn bỏ qua lẽ tiết đón hoàng đế hay tắm gội linh tinh, gần như cuồng bạo đá bay cung đình lễ quan, cứ thế để nguyên quần áo đi đường cuống cuồng chạy vào!

Xuyên qua đại điện, quảng trường, hành lang, nội cung, Charles kinh ngạc nhận ra phòng bị ở bên trong đã tăng thêm gấp 3!

Trên đường về đế đô, hết thảy đều bình thường, vương thành cận vệ quân không có điều động gì bất chợt, phố xá cũng không có binh sĩ tăng cường

Kể cả ngự lâm quân trong hoàng thành cũng không tăng thêm

Nhưng vào sâu mới thấy ngự lâm quân toàn bộ vũ trang, toàn bộ đường ra vào, cửa lớn cửa nhỏ đều có người canh gác tuần tra nghiêm ngặt!

Từng ngự lâm quân sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch!

Quang cảnh này không những không khiến Charles khẩn trương hơn, ngược lại ánh mắt có phần kích động!

Cuối cùng, xông tới một gian điện, thậm chí còn không chờ người hầu thông báo, hắn cứ thế tiến vào. Hắn là hoàng đế, những ngự lâm quân này cũng không thể cản, chỉ có thể cho hắn tiến vào …

Chỗ này chính là nơi ở của lão đại đế quốc, nhiếp chính vương, Thần hoàng tử!

Trong gian điện này nồng nạc mùi thảo dược, hiển nhiên có không ít vị thuốc pha trộn lại với nhau khiến người thường cũng cảm thấy khó chịu

Chính giữa phòng là một chiếc giường lớn buông màn che kín. Trong màn có vẻ có một bóng người vô lực nằm đó, xung quanh có mấy ma pháp sư cung đình nghiêm chỉnh đứng cạnh

Trong số bọn họ có 2 người còn đang khẩn trương pha chế thuốc ma pháp, cũng có người khẩn trương đi đi lại lại, trong tay cầm 1 cuộn giấy ghi chép vài phương thuốc cổ

Trong rèm còn có 2 bóng người khác một lớn một nhỏ ngồi đầu giường. Bóng người lớn hơn chính là vương hậu, cũng là mẹ của Charles. Bóng người nhỏ quay lại, khuôn mặt vẫn mang nét thơ ngây, ánh mắt có chút bất an. Khi thấy Charles tới, nàng mới đứng dậy kêu một tiếng:

- Anh!

Trong lòng Charles lúc này vừa hoảng loạn vừa kích động, có cả mong đợi lẫn lo lắng. Nghe em gái gọi, hắn cũng chỉ gật đầu rồi đi tới bên giường. Khi ánh mắt nhìn xuống không khỏi ngây dại …

Nhiếp chính vương – Thần hoàng tử nằm trên giường

Khuôn mặt Thần hoàng tử gần như trong suốt, thậm chí môi cũng trắng bệch hoàn toàn! Hiển nhiên bệnh đã rất nặng!

Charles vừa nhìn…. Không khỏi ngây dại!

Người trên giường … thật sự là phụ thân đáng kính của mình sao?

Vị phụ thân tinh lực dồi dào, không giận mà uy lúc này đã mất đi toàn bộ khí thế, nằm đó như không tồn tại

Đôi mắt từng khiến mình kính sợ đã khép hờ. Hơi thở nhè nhẹ phảng phất đã mất đi sức sống. Ngón tay thon dài cũng vô lực đặt xuống cạnh giường. Lông mày hơi nhíu, tựa hồ đang chịu đau đớn giày vò

Charles ngây ngốc đứng một lúc, cảm thấy có người bên cạnh kéo áo mình, hóa ra là công chúa Karina. Hắn chợt tỉnh ra, vội quỳ một gối, cúi đầu:

- Phụ thân! Ta đã về!

Thê tử của Thần hoàng tử - vương hậu vốn là một phụ nữ ôn nhu. Lúc này mặt nàng đã đầy lệ, đưa tay ôm lấy Charles, bật khóc

Charles nghe tiếng khóc cũng không biết nên làm sao. Đột nhiên, trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ ….

Hắn rất rõ ràng đã phát sinh chuyện gì!

Xem bộ dạng này … Phụ thân … có vẻ là ….

Vài ngày trước, Charles đang ở tiền tuyến khao quân, đột nhiên nhận được một phong mật thư từ hoàng cung! Phong thư này cũng không phải do ngự lâm quân đưa tới, mà là do ma pháp sư cung đình đưa tới!

Thư cũng không dài, chỉ có mấy chữ: Vua bệnh nặng! Nước vô chủ! Về ngay!

Khi nhìn phong mật thư này, Charles cảm thấy trong lòng có cái gì đó nổ tung! Cũng không biết cảm xúc lúc này là gì, thương cảm? Khẩn trương? Mong đợi?

Tựa hồ mỗi thứ đều có một ít!

Nhưng thân là một hoàng đế nhóc con, hắn cũng là người có dã tâm. Tức khắc vứt bỏ mọi thứ, dùng mọi thủ đoạn chạy về đế đô!

Phụ thân bệnh nặng!

Nếu quả ông ấy chết rồi! Mình phải quay về!

Nếu không … Phụ thân vừa chết, mình lại không ở đế đô … Trời mới biết có thể phát sinh chuyện gì!

Tuy trong nước hiện giờ cục diện chính trị bình yên, nhưng khát vọng quyền lực cùng dã tâm của Charles không cho phép có sơ sót nào!

Một đường về chết không ít ngựa, cả người cũng lê lết cố về!

Cuối cùng, đứng bên Thần hoàng tử, Charles lại mờ mịt.

Từ lâu nay, phụ thân là trụ cột của đế quốc! Tuy mình ẩn ẩn hận phụ thân, nhưng …. Vô ý, mình cũng đã ỷ lại vào ông ấy!

Chỉ là … ông ấy ngã xuống rồi. Quyền lực ngay trước mặt, nhưng Charles lại sinh ra một cảm giác hoảng sợ

Cảm giác này khiến hắn khó chịu, kêu lên một tiếng ngây dại. Sau đó mặc cho vương hậu ôm hắn vào lòng, Charles chỉ cắn chặt môi nhìn phụ thân đang nằm trên giường ….

Cuối cùng, vương hậu khóc một lát rồi buông Charles ra, mà lúc này, công chúa Karina lại nhè nhẹ thuật lại mọi việc

Giọng nói Karina cũng khàn khàn, hiển nhiên là do khóc quá nhiều. Tròng mắt cũng sưng đỏ, má còn ngấn lệ. Tiểu công chúa một mặt thút thít, một mặt kể lại mọi việc từ lúc Thần hoàng tử ngã bệnh

Nhiều ngày trước, trong một lần hội nghị cung đình, cơ thể Thần hoàng tử có vẻ không tốt. Nhưng giữa cuộc họp, Thần hoàng tử cũng chỉ cố gắng chống đỡ. Trong cuộc hội nghị ấy vẫn thể hiện một bộ dạng nghiêm túc trầm ổn, tinh lực dồi dào. Thậm chí còn phát ra một đạo mệnh lệnh cho quân vụ đại thần Carmille Ciro

Chỉ là ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Thần hoàng tử mới ra phía sau lập tức không chống đỡ nổi!

Trước ánh mắt của vài chục thân vệ cùng người hầu, Thần hoàng tử vô thanh vô tức gục xuống. Mấy chục người kinh hoàng chưa kịp phản ứng, vài ma pháp sư cung đình đã đi tới không nói một lời, lập tức mang Thần hoàng tử đi

Cục diện khi đó cũng thiếu chút nữa là hỗn loạn. Ma pháp sư cung đình không nói một câu mang người đi, còn thiếu chút nữa phát sinh hiểu làm với ngự lâm quân

May mắn sau đó Thần hoàng tử tỉnh lại, hạ lệnh cho ngự lâm quân thủ tại mặt ngoài, bệnh tình của mình giao cho ma pháp sư cùng đình xử lý, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào! Thậm chí giường của hắn cũng không cho bất cứ ngự lâm quân nào tới gần! Rõ ràng, Thần hoàng tử rất tín nhiệm ma pháp sư!

Ma pháp sư cung đình bận rộn cả ngày, nhưng Thần hoàng tử cứ chợt mê chợt tỉnh, phần lớn thời gian đều hôn mê, chỉ có ngẫu nhiên mới tỉnh lại.

Sau đó, vương hậu cùng công chúa mới tới chăm sóc. Có vương hậu ra mặt, cũng khiến mọi người yên tâm hơn. Cho dù nàng không nhúng tay vào việc chính sự, nhưng cũng đủ để chủ trì đại cục

Đáng tiếc, vương hậu ôn nhu lương thiện nhưng không phải là một nữ tử thông minh, đối mặt với nguy cơ nàng cũng hoảng loạn

Lúc này, chính là công chúa Karina đứng ra, đầu tiên an ủi mẫu thân, sau đó dựa vào vương hậu đưa ra vài mệnh lệnh!

Mệnh lệnh thứ nhất, dùng tốc độ nhanh nhất gọi Charles trở về! Bời vì xem dạng này, Thần hoàng tử tùy thời có thể chết, lúc đó quyền lực đế quốc sẽ thay đổi. Lúc đó không thể thiếu Charles được!

Lệnh thứ hai, chính là điều động ngự lâm quân!

Karina hạ lệnh bảo mật hoàn toàn việc này! Ngày đó 46 thân vệ nhìn thấy Thần hoàng tử gục xuống phải bị tạm giữ. Karina dù sao cũng còn nhỏ, tuy thông minh nhưng cũng mềm lòng. Loại việc này nếu gặp vua khác, e rằng vì để bảo mật đã sớm giết sạch!

Sau đó, ngự lâm quân toàn bộ tập hợp, gắt gao bảo mật hoàng thành! Khứu giác chính trị của Karina cũng đủ nhạy bén, nàng tuy nhỏ nhưng cũng biết địch nhân của hoàng thất là ai! Lúc này ổn định mới là trọng yếu!

Trước khi người thừa kế hợp pháp Charles trở về, không thể để mọi việc bung ra. Nếu không sẽ khó kiểm soát! Nhất là … thần điện!

Cho nên, vương thành cận vệ quân không điều động! Ngay cả sở trị an cũng không. Nguyên tắc của Karina rất đơn giản: ngoài lỏng trong chặt!

Lúc này, nhìn ca ca ngây ngóc, Karina xoa mắt, kéo Charles nói thẳng:

- Anh! Giờ không phải lúc hoảng loạn! Mọi người đều đang chờ anh chủ trì đại cục! Tuy em có bố trí, nhưng anh mới là hoàng đế, mệnh lệnh của anh mới là danh chính ngôn thuận! Lúc này cần làm gấp vài việc!

Charles ngây ngốc, lại hỏi ngược lại em gái kém mình 2 tuổi:

- Ta … Ta nên làm gì?

Karina than thở trong lòng, nhíu mày nhìn Charles một cái. Ánh mắt kia không rõ là gì, nhưng sau đó vẫn chậm rãi mở miệng ….


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx