sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 640: Không Bệnh Không Đau

- Thứ nhất, trong hoàng cung tuyệt không thể để loạn. Ngự lâm quân tuy đã điều động, nhưng chẳng qua là em thay mẫu thân phát lệnh. Danh bất chính ngôn bất thuận, hiện ca ca người đã trở lại, tự nhiên cần người phải hạ mệnh lệnh một lần nữa để cho các tướng sĩ Ngự lâm quân tin phục.

- Thứ hai: phái thêm nhân thủ, đem các phủ đệ quyền quý trong đế đô giám thị chặt chẽ. Trong thành nếu có biến hoá gì dị thường, dù là gió thổi cỏ động, đều phải kịp thời báo tin về.

- Thứ ba: nhưng cũng là điều khó nhất.

Nói tới đây thanh âm Karina càng thấp xuống:

- Chỗ Thần điện, dù chúng ta giấu diếm thế nào cũng tuyệt sẽ bị họ biết. Cho nên, còn cần phải cho bọn họ biết chút tin tức để ổn định lại. Theo ý của em, không bằng trực tiếp truyền tin ra ngoài nhưng chỉ nói là phụ thân bị bệnh, để cho bọn họ không biết được bệnh tình phụ thân nghiêm trọng thế nào!

- Điều thứ tư: binh lực quân đội trong thành phải chia ra tiến hành hai bước.

Karina dù còn nhỏ tuổi nhưng nói đề cập đến chuyện này, tuy sắc mặt thì non nớt nhưng lúc nói chuyện lại thong dong trầm ổn:

- Hai bước này: một là sở trị an đế đô, sở hữu hơn một vạn binh sĩ. Một vạn người này là một cỗ lực lượng rất lớn, tất phải nắm cho thật vững, không thể làm loạn! Hiện thống lĩnh của sở trị an là tâm phúc của phụ thân. Nguyên bản là có thể tin tưởng được, nhưng là… ta cảm thấy mọi chuyện đều phải có chuẩn bị mới được! không thể đem hy vọng ký thác toàn bộ lên một người, ý ta là đem nam tước Sax đến, nam tước Sax tuy hiện tại là quan tài chính, chẳng qua hắn rốt cuộc là thượng cấp so với thống lĩnh sở trị an đế đô. Trong sở trị an cũng có chút uy tín, bộ hạ cũng tín phục hắn! Tạm thời để hắn đi đến sở trị an, tuỳ tiện an bài một danh phận, chỉ nói là để thống kê quân lương năm nay của sỡ trị an. Có hắn toạ trấn thì mới là vạn toàn!

Dừng một lát, Karina ánh mắt chớp động:

- Bước thứ hai là trọng yếu nhất! Chính là vương thành cận vệ quân! Trong đế đô có gần sáu vạn! Trong đó Ngự lâm quân là tám ngàn, sở trị an một vạn, còn lại toàn bộ đều là của vương thành cận vệ quân! Nếu như không thể vững vàng khống chế thì… hậu quả không cần ta nói. Ca ca có lẽ cũng hiểu, nhớ chính biến năm đó, chính bởi vì đại bá khống chế vương thành cận vệ quân mới gây ra trường náo loạn kia! Tuy phụ thân đã cài không ít người vào đó, chẳng qua, lúc này cần cẩn thận một chút. Như vậy thì cũng không có gì là không tốt, tốt nhất là cài vài trọng thần vào đó để trấn thủ…

Nói tới đây, tiểu công chúa mặt lộ vẻ khó khăn:

- Chẳng qua em không quá rõ về phương diện này, càng không biết ai có thể tín nhiệm… Mà nhân tuyển, ngoài trung tâm ra còn chưa đủ, còn phải có một chút uy vọng trong quân đội. Nếu không vạn nhất xảy ra chuyện thì cũng không trấn thủ nổi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại có một cách.

Charles không tự chủ được bị khí thế trầm ổn của em gái mình chấn nhiếp, ý thức phụ thuộc vào nàng hỏi:

- Cách gì?

- Điều động!

Karina khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Chính là điều động! Không thể để quân đội ở lại nơi mình trấn giữ! Đơn giản mà nói, nếu ở cửa thành đông thì điều một nửa đến cửa Tây! Cửa Tây thì triệu một nữa đến thành Nam! Nam thành thì điều một nửa đến Bắc thành! Bắc thành thì điều một nữa đến cửa thành Đông… Chính là như vậy! Thì có thể đảm bảo mỗi cửa thành chí ít có một nửa quân đội không phải thuộc nơi đó! Theo vậy mà nói nếu như thật có người trong đó bị mua chuộc thì ta cũng không tin người đó có thể mua chuộc tất cả các thống lĩnh ở cửa thành đó! Đảm bảo rằng mỗi cửa thành đều có một nửa quân không thuộc nơi đó! Cũng là nếu như tướng lĩnh muốn làm loạn thì thủ hạ chỉ còn một nửa. mà một nửa còn lại thì… cũng không làm nên chuyện gì lớn lao!!”

Charles nghe đến nỗi phát ngốc, mà lúc này, đột nhiên từ trên giường truyền đến một âm thanh nhỏ bé hư nhược!

- Tốt!

Hai hài tử đều cả kinh, đồng thời nhìn lên trên giường. Phát hiện, nguyên Nhiếp Chính vương đang bị hôn mê cũng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

Thần hoàng tử vẫn hư nhược như vậy nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, chẳng qua cuối cùng mở mắt, nhưng trong đó lại không có thần thái nắm vững mọi chuyện như ngày thường. Nhưng dưới tình trạng như vậy vẫn giữ nguyên được một cổ uy nghiêm của quân vương!

Môi hắn nhẹ rung động, phảng phất như dùng khí lực thật lớn mới chậm rãi nói ra được:

- Biện pháp tốt.

Nhãn thần cảu Thần hoàng tử dừng trên người của tiểu công chúa Karina, trong mắt có chút hân thưởng.

Hai hài hử đằng kia, Karina trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, nhảy lên trên giường, khóc lóc nói:

- Phụ thân. Phụ thân! Người cuối cùng đã tỉnh!

Charles lại hơi ngẩn ra, cũng quỳ trước giường, trên mặt lộ ra vẻ bi thống:

- Phụ thân…

Thần hoàng tử nhẹ thở dài, nhìn thê tử ngồi trước giướng:

- Đỡ ta… ngồi dậy.

Hoàng hậu sững người một lát, vừa muốn nói gì thì nhìn thấy ánh mắt của Thần hoàng tử phảng phất lạnh hơn vài phần:

- Đỡ ta ngồi dậy!

Hắn tuy hư nhược do bạo bệnh nhưng cỗ khí thế của đế vương kia lại như cũ không có ai dám kháng cự. Hoàng hậu đành chịu, chỉ có thể nhanh chóng đỡ hắn vậy, đem nhét sau đầu hắn một cái gối.

Động tác nhẹ như vậy là cơ hồ làm cho Thần hoàng tử hao hết thể lực, sau khí hắn ngồi dậy còn không ngừng thở dốc một hồi mới bình thường trở lại, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn vào Karina, trong ánh mắt cưng chiều nói:

- Con gái ngoan, con rất thông minh, ta cũng rất yên tâm. Rất vui mừng.

Thanh âm không lớn nhưng lại làm cho Karina chua xót, tức thì nước mắt chảy dài.

Thần hoàng tử vươn ngón tay run rẩy ra, miễn cưỡng vuốt nhẹ lên mặt con cái mình một cái, lau đi ngấn lệ. Ôn nhu cười nói:

- Con tránh ra trước, ta có vài lời muốn nói cùng ca ca con.

Nói xong, lại nhìn vào hoàng hậu ngồi bên cạnh, hoàng hậu lập tức hiểu ý, kéo tiểu công chúa lui ra ngoài.

Bên giường, chỉ còn lại có hai người một đội phụ tử.

Hai người nhìn nhau, Thần hoàng tử nhãn thần có chút phức tạp. Trong ánh mắt kia, có ôn nhu, có cưng chiều, mà càng nhiều là lo lắng!

- Ta…

Rất lâu, vị chúa tể của đế quốc này mới chậm rãi mở miệng, thanh âm vẫn hư nhược như vậy:

- Ta cũng không nghĩ tới mình lại ngã xuống nhanh như vậy

Hắn giơ tay ra, miễn cưỡng vuốt đầu của Charles, trong ánh mắt là loại tình cảm yêu thương của cha đối với con:

- Ta vẫn cho rằng mình còn có thể chống đỡ thêm vài ngày. Nếu như có thể chống chịu được một năm nửa năm, phương bắc… phương bắc… khái khái… chiến sự phương bắc ổn định lại. lúc đó con cũng lớn hơn một chút, lúc đó mười ba mười bốn tuổi thì ta có thể tiến hánh nghi lễ thành niên của ngươi. Lúc đó, con chính thức thành nhân. Cũng không sai biệt lắm.

Charles trong lòng run lên, nhịn không nổi khóc lên:

- Phụ thân… con…

- Đáng tiếc a. Xem ra ta không chống đỡ nổi.

Thần hoàng tử lắc lắc đầu:

- Hiện nay quá hỗn loạn, còn có rất nhiều chuyện ta chưa làm xong, đành giao cho con, để cho bờ vai nho nhỏ này của con gánh vác. Trong lòng ta… thật sự có chút, lo lắng!

Nói xong, hắn than thở như là biểu hiện sự lo âu của mình.

Charles ngẩng đầu lên như muốn nói gì nhưng Thần hoàng tử lại lắc đầu:

- Con muốn nói gì, ta đều biết. Con là một đứa thông minh, chẳng qua ta là cha của con. Trong lòng con nghĩ gì ta đương nhiên biết.

Sắc mặt Charles trắng bạch, trong lòng có chút sợ hãi.

- Quá nóng vội. Quá nóng vội a.

Thần hoàng tử cười có chút chát đắng:

- Tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không thể hảo hảo dạy dỗ con. Đáng tiếc, ta năm đó đấu với ca ca, có thể nhẫn nại mười năm! Lặng lẽ bố trí một loạt các hậu chiêu. Sau cùng ta để cho hắn chính biến, mượn cái cớ này ta ‘nhất cử vi thượng’! Muội muội ngươi lúc nãy nói một câu, nói ra được tâm tư của ta, chính là ‘Mọi chuyện đều phải có chuẩn bị về sau’! Năm đó ta chính là dựa vào con bài cuối cùng để, sau đó đấu với ca ca ta. Hắc hắc…

Nói xong, thần hoàn tử nhìn vào mắt con trai mình, trong mắt chớp qua một tia thất vọng nhàn nhạt:

- Đáng tiếc… con là con trai ta nhưng lại không có học được nửa điểm ‘nhẫn nại’ của ta. Ai… con quá nóng vội a…

Sau đó là một chuỗi tiếng ho khan đau đớn kèm với thở dốc.

Chẳng qua, nhãn thần thất vọng kia cũng chỉ hơi loé qua, sau đó Thần hoàng tử gắng lấy lại tinh lực nói:

- Chẳng qua, ta rốt cuộc chưa có chết, hiện tại vẫn còn chút thời gian. Có thể giúp con một tay… Con trai, qua đây.

Charles sững một cái thì đi qua, Thần hoàng tử vươn tay ra ôm chặt lấy vai của con trai, trên sắc mặt trắng bệch lộ ra thần tình phức tạp nói:

- Ta… rất lâu rồi không có ôm con.

Cảm thụ được cái ôm từ thân thể hư nhược vô lực của phụ thân, Charles còn nhỏ, cuối cùng cũng chảy ra một dòng nước mắt.

Thần hoàng tử ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói:

- Ta có vài chuyện muốn nói cho con, con nhất định phải nhớ kỹ, nhớ không được sai sót! Con chỉ cần án thoe những gì ta nói mà làm thì hoàng quyền có thể vững vàng nắm giữ! Con hiểu chứ?

Nhìn Charles một cái, thấy con trai gật đầu thì Thần hoàng tử tiếp tục nói:

- Thứ nhất, con phải nhớ là lòng dạ mình bao lớn thì thiên hạ có bao lớn! Lòng dạ chỉ là ở một thành thì con nhiều nhất chỉ có thể khống chế một thành! Lòng dạ có một tỉnh thì chỉ có thể khống chế một tỉnh! Lòng dạ hoài thiên hạ thì con có thể chưởng khống thiên hạ! Đây là điều thứ nhất. Con phải nhớ kỹ.

- Điều thứ hai, gặp sự tình càng lớn thì càng phải bình tĩnh! Gặp chuyện càng bình tĩnh thì càng có thể dễ giải quyết!

- Điều thứ ba, con phải tỉ mỉ để ý thật kỹ đến Alpay! Hắn là ta lưu lại cho con một thanh đao! Người này, con có thể dùng hắn nhưng không thể tin! Tương lai con đưa hắn lên cao tới đâu thì cũng nhất định phải có hạn chế với hắn! Tuyệt không thể thật lòng tín nhiệm hắn! Hiểu chưa?

- Điều thứ tư, cũng là điều ta không yên tâm nhất… Ai, ta vẫn tưởng có thể kiên trì đến khi chiến sự ở phương bắc bình ổn. Đáng tiếc… Chẳng qua con phải nhớ kỹ một điều, chiến sự ở phương bắc, con không cần nhúng tay vào. Con rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, loại chuyện đánh nhau này thì giao cho những người am hiểu làm đi. Còn Rostock người này, ổn trọng có dư nhưng tài cán thì không đủ, con tìm cơ hội đưa hắn điều về đế đô làm một chức đại thần gì đó trong quân bộ. Chiến khu phương bắc thì để Đỗ Duy làm chủ, Alpay làm phó thì sẽ không còn vấn đề gì lớn.

- Điều thứ năm, Đỗ Duy cùng với Alpay hai người, con phải luân phiên sử dụng. Phải khống chế thật tốt, không quá nhân nhượng cũng không được quá mạnh tay. Cũng không thể để cho một người quá yếu, bình hành chi thuật này con từ từ mà hiểu đi.

Nói đến đây,Thần hoàng tử có chút mệt mỏi. Hắn than thở nói:

- Có thể nói nhiều như vậy, nếu nói nhiều hơn thì con cũng không lĩnh ngộ hết. Con chỉ cần nhớ kỹ những điều này thì sẽ không cón xảy ra vấn đề gì lớn. Còn lại, qua mấy năm nữa con lớn thêm một chút thì phải tự dựa vào chính mình.

Charles lúc này đã lau khô nước mắt, cúi đầu im lặng, một lúc lại do dự ngẩng đầu lên, can đảm nói:

- Phụ thân… người dạy cho con cách đối xử với Alpay, vậy còn… lão sư thì con phải làm sao…

Thần hoàng tử hiểu con mình nói đến “lão sư”, chính là nói Đỗ Duy.

Hắn suy nghĩ một chút rồi cười khổ nói:

- Đỗ Duy này, ta vẫn một mực quan sát hắn, nhưng có một điều là ta có thể khẳng định… hắn sẽ không phản con. Người này có chút giảo hoạt nhưng lại trọng tình cảm. Có dã tâm nhưng cũng không quá lớn. Càng trọng yếu hơn là ta để lại cho con một thanh đao. Chính là Alpay! Có Alpay thì sẽ có thể hạn chế hắn. ngoài ra ta còn có một biện pháp, tương lai…

Dừng một chút, Thần hoàng tử cười nói:

- Cô cô của con, Louise, hôn sự của nàng con không cần can thiệp cứ nghe theo Đỗ Duy đi.

Điều này làm cho Charles có chút mờ mịt, hắn nhịn không được kinh ngạc nhìn vào cha mình.

- Hừ, chuyện của Louise ở tây bắc ta cũng không biết rõ… Nhưng vậy thì cũng tốt. Hussein là người của Đỗ Duy, Louise có thể gả cho hắn thì cũng có thể để hoàng thất và hắn có thêm chút quan hệ. Đối với con cũng là chuyện tốt. Còn về vấn đề mặt mũi thì cũng không cần quản nhiều như vậy.

Nói xong, Thần hoàng tử nghiêm mặt nhìn Charles:

- Lão sư của con là một người phức tạp! Con không thể bức hắn quá mức! Ta tự hỏi, ngoài ta ra thì cũng không còn ai là đối thủ của hắn. Chẳng qua con không nên bức hắn, hắn sẽ thật tâm giúp con làm việc!

- Nhưng vài ngày trước…

Charles nhịn không được nói.

Trong lòng Thần hoàng tử nhịn không được có chút thất vọng, nhìn con mình một cái trong lòng không nhịn được nổi lên một ý nghĩ: đáng tiếc, đứa con này cuối cùng còn thiếu một chút thông minh. Những chuyện này, nếu là Karina thì mình cũng không cần phải nói quá rõ như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn lắc lắc đầu:

- Không cần nói, con nhớ kỹ một điều. Thân Đỗ Duy, dùng Alpay. Cái từ ‘thân’ và ‘dùng ‘ này thì con tự mình nghĩ kỹ đi. Nếu như còn không minh bạch thì cũng muội muội của mình thương lượng một chút. Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại có chút thông minh, còn là muội muội của con. Nó mới là người đáng tín nhiệm nhất.

Nói xong, Thần hoàng tử tựa hồ đã hao phí hết thể lực, cuối cùng nhìn về phía sau một cái, thở dài nói:

- Ta mệt rồi. những chuyện ta nói với con, con tự mình nhớ kỹ đi.

Charles nhắm mặt lại một lát, thì lại mở mắt ra. Nhìn phụ thân mình một cái đột nhiên trầm giọng nói:

- Phụ thân, về chuyện binh quyền thì thân Đỗ Duy, dùng Alpay. Con đã nhớ kỹ. Nhưng còn về vấn đề văn thần?

- A?

Thần hoàng tử vừa nghe xong thì trong mắt lộ ra một tia quái dị! Nhìn vào mắt của con trai mình cuối cùng cũng lộ ra mấy phần vui vẻ cùng tán thưởng. Tinh thần hắn không khỏi khẽ rung động:

- Tốt! Không nghĩ được con còn có thể nghĩ tới đây. Nguyên là ta định tự mình làm, cũng không có giao cho con… chẳng qua, loại chuyện này cung không cần con nhọc lòng. Ta tự nhiên trước khi chết sẽ xử lý tốt! Vấn đề văn thần, hừ… văn thần chỉ cần khống chế tốt thì cũng không cần bận tâm. Những gia hoả này, sợ nhất là chúng tập trung lại thành nhóm, chỉ cần không có ai lãnh đạo thì cũng không tạo thành được uy hiếp.

Charles đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy tại đại điện là mẫu thân cùng muội muội thì đi tới. Karina nhìn Charles một cái:

- Phụ thân, giao cho người…

Charles gật gật đầu:

- Uh, giao phó…

Karina miễn cưỡng cười cười, đột nhiên liền đi qua, kéo tay Charles thấp giọng nói:

- Ca ca, ngươi phải làm một hoàng đề tốt mới được, sau này trong nhà thì ca ca chính là trụ cột!

Charles tròng lòng tức thì trào ra một cổ hào tình sảng khoái. Dùng sức gật gật đầu:

- Mọi chuyện tự nhiên đã có ta!

Nhưng sau đó, hắn lập tức tỉnh ngộ, lộ ra chút tâm tư. Tựa hồ như thấy không thoả đáng, quay đầu nhìn vào chiếc giường lớn phía sau tấm rèm kia, thấy trên giường không có động tĩnh gì thì mới an tâm. Trên mặt lộ ra nét buồn rầu.

Cho đến chạng vạng, hoàng hậu và công chúa trở về nghỉ ngơi. Các nàng đã ở đây hai ngày hai đêm, Charles không nhẫn tâm thấy hai người mệt nhọc nên hạ lệnh cho các nàng trở về nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại.

Buổi tối, trong đại điện, một cái bóng màu hồng lướt đến, cũng không có kinh động đến Charles mà lại trực tiếp giống như một cơn gió bay đến giường của Thần Hoàng tử.

Người mặc hồng bào kia chính là thủ tịch cung đình ma pháp sư thần bí,cũng chính là bộ hạ mà Thần Hoàng tử tín nhiệm nhất trong hoàng cung!

- Điện hạ.

Hồng bào ma pháp sư đứng bên giường, thấp giọng kêu một tiếng.

Trên giường, Thần Hoàng tử chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thất thần, qua một lát mới dần có lại chút thần thái, mờ mịt nhìn vào người đứng bên giường, một lát mới nhìn về hắn nói:

- Ngươi đã về.

- Điện hạ.

Hồng bào ma pháp sư đột nhiên quỳ xuống, trong giọng nói mang theo vẻ buồn rầu:

- Là ta vô năng… bệnh của ngài…

- Là số mệnh của ta, không liên quan đến ngươi.

Thần Hoàng tử chậm rãi lắc đầu:

- Ngươi đi tìm cách trị?

Hồng bào ma pháp sư này trầm mặc một lát, sau đó hít vào một hơi nói:

- Ta dốc hết sức lực cũng không tìm được cách trị khỏi bệnh của ngài. Hiện tại chỉ còn có hai lựa chọn cuối cùng, ta…

Thần Hoàng tử cười cười, vẻ mặt hờ hững hỏi:

- Nói đi, hai lựa chọn nào?

- Một là… ta sẽ dốc hết sức, tuy không thể trị khỏi bệnh của ngài, chẳng qua cũng có thế giúp ngài chống đỡ đến mùa hè năm sau! Nhưng… trong lúc đó, chỉ sợ ngài chỉ có thể cố gắng chống đỡ, vả lại…

Thần Hoàng tử cười cười:

- Vả lại, chỉ có thể giống như bộ dạng hiện giờ của ta ở trên giường, hơn một nửa thời gian là hôn mê, đôi khi thanh tỉnh thì cũng giống như người chết, đúng không?

Nhìn bộ hạ này một cái, hắn nhàn nhạt nói:

- Ta cũng là ma pháp sư, ngươi không cần lo là ta không hiểu.

Hồng bào ma pháp sư khấu đầu, tiếp tục nói:

- Biện pháp thứ hai… ta sẽ phối chế một loại dược tề mạnh! Dược vật này ngài dùng vào thì có thể kích phát sinh mệnh lực của ngài, có thể khiến ngày khôi phục lại như ngày thường. Giống như là đã khỏi hẳn… chỉ là dược vật này chỉ có thể duy trì trong… bảy ngày!

- Ân, bảy ngày sau thì… sẽ chết.

Thần Hoàng tử nói như vậy, hồng bào ma pháp sư lại sít sao cắn chặt răng, không nói nửa lời.

Cuối cùng, Thần Hoàng tử cười cười:

- Dù rằng có thể sống nửa năm nhưng lại chỉ có thể ở trên giường thì cũng không thể làm gì… Ân, bảy ngày. Bảy ngày thời gian cũng đủ cho ta làm chút việc. Rất tốt. Bảy ngày thì bảy ngày đi!

Thanh âm của hắn hư nhược, cơ hồ muốn nói tiếp nữa cũng không nổi.

Thở dốc một lát:

- Ta còn có một chuyện muốn ngươi đi làm! Chuyện này, không được để người khác biết, ta muốn ngươi tự mình đi làm. Giúp ta chuyển một câu nói cho một người! Câu nói này, ngươi chỉ có thể để trong lòng. Hiểu không?

Hồng bào pháp sư ngẩng đầu, phát thệ, rồi thi triển một ma pháp, cũng là một loại ma pháp khế ước.

- Rất tốt… ngươi đi đến nhà lão tể tướng Rabus Richer…

Trong đêm, tại phủ tế tướng ở đế đô.

Tể tướng Rabus Richer của đế quốc đã lớn tuổi, ở bên trong phòng ngủ, lão đầu tử này đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể cũng không được tốt, chuyện này mọi người đều biết. Hắn tùy thời sẽ chết già, nhưng vẫn cứ khăng khăng sống đến giờ. Lại từng bước gỡ bỏ trách nhiệm trên người bình, ở nhà nghỉ ngơi. Thân thể đã già yếu nhưng lại ngày càng khỏe mạnh hơn.

Đêm nay, vị lão đầu tử này mặc một bộ đồ ngủ bằng lục, chậm rãi lau chùi kỹ càng một vật bằng gỗ. Đột nhiên, trong góc phòng, nơi góc tối, một thân ảnh hống sắc chậm rãi hiện ra!

Trong phòng đột nhiên có một người khác, lão đầu tử tựa như không có chút kinh hoảng, chỉ tay cầm tấm lụa trên tay thoáng dừng lại một chút, au đó chậm rãi lau tiếp.

Động tác, vẫn y nguyên nhẹ nhàng như vậy.

- Tể tướng đại nhân.

Bóng người hồng bào trong góc nhà mở miệng.

Lão đầu tử nhàn nhạt khẽ cười:

- Ta đã không còn là tể tướng, thù tịch pháp sư đại nhân không cần phải khách khí.

Dừng một chút, hắn mới từ từ bỏ đồ vật trong tay xuống nói:

- Ngài tới trễ như vậy, tìm ta có chuyện gì trọng yếu sao?

- Nhiếp Chính Vương sai ta tới, để chuyển cho ngài một câu nói.

Lão đầu tử nhắm mắt lại, nhàn nhạt khẽ cười:

- Nói đi.

- Ngươi đã phụng thị hai đời vua, phú quý đầy nhà, uy vọng khắp chốn, thế đã đủ hay chưa? Nay ta sắp chết, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?

Lão đầu tử nghe câu này, lông mày tựa hồ động đậy, lại mở mắt, trên mặt lộ ra nét cười nhẹ nhàng. Ánh mắt già nua vẩn đục kia nhìn vào bóng người trong góc tường, nhẹ nói một câu:

- Ta nguyện chết cùng điện hạ.

Hồng bào pháp sư gật đầu, không nói nựa. Lát sau, thân ảnh hắn đã tan biến khỏi phòng.

Người đến đã rời đi, lão tể tướng đứng lên, khuôn mặt hắn nghiêm túc, sửa sang lại y phục, nắn nắn cúc áo, còn bó lại đầu tóc.

Trên mặt lão đầu tử rất thản niên, trong mắt càng rất bình hòa.

Sau đó, hắn chậm rãi đi đến cái tủ, từ bên trong ngăn kéo lấy ra một cái bình. Trong miệng còn tự nói:

- Điện hạ quả nhiên anh minh, hừ, văn thần sao, nếu không có người lãnh đạo thì dù có hợp lại cũng không có uy hiếp gì. Rất tốt, điện hạ rất thông minh a…

Nói xong, lão đầu tử đổ từ trong bình ra hai vật, bỏ vào miệng, còn thong dong đem bình cất đi, lúc này mới chậm rãi đi đến ngồi trên chiếc ghế trong gian phòng, đây là nơi mà lão vẫn ngồi thường ngày. Nhắm mắt lại, giống như là đang dưỡng thần…

Sau đó, lặng lẽ ngủ.

Ngày tiếp theo, tin tức từ đế đô:

Một đời khải hoàn, môn sinh vô số, lão tể tướng Rabus Richer đại nhân uy vọng tối cao, cuối cùng đã mất vì bệnh.

Lão đầu tử lúc ra đi rất an tường, nghe nói là không bệnh không đau mà mất.

Lúc liệm thi, người nhà còn thấy trên mặt lão vẫn còn mang theo một tia cười.

Cái cười đó… rất sâu. Rất an tường. Rất bình tĩnh, cũng rất thõa mãn.

Lúc tin tức truyền đến hoàng cung, trong gian phòng, ngủ một đêm. Tiểu công chúa Karina vừa mới rời khỏi giường, có chút ngẩn ngơ.

Bên cạnh là Lam Lam đang chải đầu cho mình, tiểu công chúa phảng phất tự nói một câu:

- Cha quả là thông minh a… Người vừa đi, lại có thể đảm bảo phú quý cho cả gia tộc mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx