sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 641: Một Mình

Rất nhanh, mọi người đều cảm giác được sự biến hóa của đế đô!

Ngày lão tể tướng Rabus Richer chết vì bệnh. Ngự lâm quân cũng nhận được mệnh lệnh đưa xuống.

Theo mệnh lệnh của tiểu công chúa, tất cả cổng thành đều do một cánh quân chia làm hai nhóm luân phiên canh gác, sự thay đổi này lập tức có hiệu lực, vì thế, kẻ nào có muốn làm loạn cũng không có cách nào làm được.

Tiếp theo đó. Trong cùng ngày, đương nhiệm chuyên viên tài chính, tiền nhiệm thống lĩnh sở trị an đế đô nam tước Sax, đến sở trị an đế đô, trên danh nghĩa phụng mệnh đến thống kê phí quân dụng của trị an sở. Trên thục tế lại mang một đội vệ binh theo sau. Đi tới tổng bộ sở trị an

Mà thống lĩnh sở trị an cũng là một tên thông minh, rất nhanh chóng phối hợp.

Sau đó, sở trị an tăng cường tuần tra thêm một lần nữa. Nhưng tại khu phố gần hoàng thành tiến hành luật giới nghiêm còn nghiêm khắc hơn.

Ngự lâm quân bị điều động, sở trị an tăng cường giám sát. Lúc này, mọi người đều biết: Đã có chuyện xảy ra!

Trong đế đô, tin tức không ngừng chuyển đến. Mọi người đều nhận thấy giới bị sâm nghiêm của hoàng cung, lại có tin tức tuyền tới cách đây hai ngày. Có người thấy tiểu hoàng đế cùng kỵ binh nhanh chóng quay về đế đô trong im lặng …

Tất cả, đều không phải là dấu hiệu tốt.

Cuối cùng, hoàng cung chính thức truyền ra tin tức: Nhiếp chính vương thân mang trọng bệnh.

Mà có vẻ như bệnh này “Cực kỳ nặng”!

Mọi người đều giật mình, một số tin đồn và vu khống bắt đầu xuất hiện, bị người có tâm gieo rắc thêm: Nhiếp chính vương thân thể luôn khỏe mạng. Sao có thể nói bệnh là bệnh được? Chẳng lẽ là …

Các lời đồn đại dần lan ra, khiến cho quân tâm bất định. May mắn ngự lâm quân đối với hoàng thất một mực trung thành. Hơn nữa trước sự điều động quân đội, người có tư tưởng phản loạn cũng không có cơ hội.

Chẳng qua. Vẫn có một lời đồn được truyền đi: Đây là chính biến! Nhiếp chính vương bị người hãm hại!

Trong dân chúng bắt đầu có sự hoảng loạn.

Nếu như là chính biến …

Sự kiện chính biến mấy năm trước mọi người vẫn còn nhớ rõ! Lần chính biến đó, quảng trường hoàng gia trở thành sông máu. Sau khi mở ma pháp trận, bên trong đế đô đâu đâu cũng là chém giết. Phản quân cùng với ngự lâm quân giao chiến khắp nơi trong thành. Nhiều khu phố trở thành chiến trường, bình dân tử thương vô số. Thậm chí tại một số bịa phương gần chiến trường, đều bị phản quân hỏa thiêu trong lúc tuyệt vọng!

Cuộc đảo chính đó khiến cho bình dân đế đô tử thương quá năm thành, một trường thảm chiến đó, không một ai muốn nó tái diễn lần nữa.

Thậm chí, rất nhiều thị dân, do quá hoảng sợ, liền mang cả nhà chuẩn bị ly khai đế đô để tránh tai họa.

Nhưng mà, cổng thành bị canh gác nghiêm mật. Đế đô tiến hành quản chế. Trừ những thương đoàn đặc biệt có lệnh ra vào, cùng với một số quân đội địa phương cùng nhân mã, bình dân bị cấm ly khai đế đô!

Mệnh lệnh này càng làm cho người dân cảm thấy bất an.

Chính biến? chẳng lẽ thực sự xảy ra chính biến sao!

May mắn thay, trong thời khắc dân tâm xao động này, nhiếp chính vương bỗng nhiên công khai xuất hiện!

Liên tục hai ngày, tại thành lâu trước cổng thành, nhiếp chính vương trước mặt mọi người, đứng trên lầu, cao giọng tuyên đọc tin chiến thắng từ chiến khu phương bắc mới gửi tới.

Ngày đâu tiên, nhiều người còn sợ không dám tới quảng trường hoàng gia để xem. Sau khi nghe được tin tức của những người đã đi xem nói ra. Càng nhiều người chạy tới quảng trường hoàng gia, mọi người đều muốn: đi xem nhiếp chính vương bây giờ như thế nào?

Mỗi người đều tận mắt nhìn thấy. Bị quân chủ trẻ tuổi của họ đứng tại lầu cao, từ xa nhìn lại. Vóc người mảnh dẻ, đứng thẳng đang đọc chiến báo, âm thanh hùng hậu. Cho dù đứng ở đằng xa, cũng vẫn cảm thấy được khí thế uy nghiêm của nhiếp chính vương!

Thế nên, mọi người đều cảm thấy yên lòng.

Mà tại ngày thứ hai sau khi lộ diện. Nhiếp chính vương lại tự thân đưa tiểu hoàng đế, tận tay đem chiến báo đưa cho Charles đọc.

(Những chiến báo này, có một nửa là bịa đặt. Khoảng thời gian này, chiến khu phương bắc chiến sự cơ bản ổn định. Đâu ra mà nhiều chiến báo thắng lợi như vậy chứ?)

Sau khi Charles đọc xong chiến báo sau cùng, lại nói mấy lời cổ vũ nhân tâm, cuối cùng, trước mắt mọi người dời bước rời đi. Thần hoàng tử đột nhiên lui về sau hai bước, trước mặt vạn người, khom người cúi mình thật sâu với nhi tử!

Hắn hành lễ!!!

Trước ánh mắt của vạn người, là chúa tể đế quốc, khom mình trước nhi tử, công khai tiến hành … Chuyển giao quyền lực!!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, tuy nhiếp chính vương là danh xưng của Thần hoàng tử. Nhưng mà mọi người đều xem hắn là hoàng đế thực sự của đế quốc.

Đây là cũng là một kiểu nghi thức chuyển giao quyền lực. Không cần lễ nghi trang nghiêm, không cần vận vệ quân, không có tế tự. Chỉ là trước ánh mắt của mười vạn người.

Thần hoàng tử dùng chính hành động của bản thân, đem đế quốc quyền uy vô thanh vô tức giao cho nhi tử của mình.

Ngay sau đó, buổi chiều và tối cùng ngày, một vài nhân vật quyền quý và có uy quyền trong đế đô được triệu vào trong cung. Tiến về phía hoàng cung để diện kiến nhiếp chính vương.

Lần triệu tập này khác với các lần trước. Lần triệu tập này, lại là từng người đơn độc diện kiến. Hơn nữa, đại đa số người này đều là chính tay nhiếp chính vương đề bạt!

Quân vụ đại thần Carmille Ciro, tài chính đại thần kiêm quân vụ hậu cần đại thần ma thú Dasan. Cùng với đế quốc thương vụ đại thần Billiat bá tước và nhiều người nữa, đều bị tính là “Thần hệ”, trước sau tiến vào cung. Đơn độc gặp mặt Thần hoàng từ. Không ai biết rốt cuộc Thần hoàng tử triệu kiến bọn họ có việc gì.

Chỉ là, mọi người sau khi gặp mặt thần hoàng tử. Sau khi ra khỏi cung liền về ngay phủ đệ của mình. Sau đó đồng loạt thực hiện: đóng cửa bế quan, không tiếp khách!

Theo sau đó, Thần hoàng tử sau khi gặp nhóm thứ nhất, tiếp tục triệu hoán nhóm thứ hai.

Nhóm thứ hai này không phải các nhân vật thuộc hệ Thần hoàng tử, mà là những nhân vật có thực quyền tại đế đô. Nhóm này được tính là “Không thuộc Thần hệ”.

Những người này tuy không được tính là đại nhân vật, nhưng cũng có chút quyền lục trọng yếu trong tay, đại khái khoảng trăm người. Sau khi được triệu tập tại hoàng cung.Lại không được Thần hoàng tử tiếp kiến.

Những người ngày đều được dẫn tới một tòa cung điện, lập tức bị mấy đội ngự lâm quân giám sát!

Thần hoàng tử phái người nói với những người này. Ý tứ rất rõ ràng: Yên lặng ở lại nơi này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cho các người.

Trong số những người được triệu kiến có vài người là quân nhân. Tất cả đều là những người thẳng thắng, thấy cảnh này thì cực kỳ bất mãn. Kêu lớn: Nhiếp chính vương triệu kiến chúng ta đến đây. Chẳng lẽ là muốn giam lỏng chúng ta ư!!

Chẳng qua, phía sau vẫn còn có người thông minh liền đề tỉnh ngay: yên tâm đi, có vẻ như không phải đối phó với chúng ta! Thậm chí là, đây là một cách bảo vệ chúng ta.

Có người chưa minh bạch lại tiếp tục hỏi. Những người đã hiểu ra bèn than thở: còn không nhìn ra ư? Đế quốc đang chuyển biến, Thần hoàng tử muốn chính thức truyền ngôi vị hoàng đế lại cho tiểu hoàng đế bệ hạ …

Những người này tạm thời “Giam lỏng” tại trong hoàng cung, chẳng qua lại có cung đình thị giả đem thức ăn ngon và nước uống tới chiêu đãi bọn họ. Chỉ yêu cầu không rời khỏi nơi đây!

Thần hoàng tử đối với những người này yêu cầu cũng rất đơn giản: Trong khoảng thời gian này, đem những người không thuộc vây cánh của mình nhưng có địa vị quan trọng triệu kiến rồi tiến hành giám thị. Đây cũng là một cách hữu hiệu phòng ngừa hỗn loạn.

Điều duy nhất còn vướng mắc là có hay không có người bất mãn: Người thông minh thì sẽ nhận ra đây là việc tốt. Nếu như có những lời ngu xuẩn … Tự nhiên những thị giả đang chiếu cố bọn họ khẽ khàng ghi chép lại. Những người kêu gào không ngớt đều ngu xuẩn. Đợi một thời gian. Chính nhi tử của hắn sẽ chầm chậm đem những kẻ này ra xử lý.

“Ngày thứ năm.”

Thần hoàng tử ngồi trong thư phòng.

Vào ngày đó, sau khi sử dụng thuốc do pháp sư cung đình phối chế “Mãnh dược”. Thân thể ngay tức khắc trong thời gian ngắn “Hồi phục”!

Hắn lần nữa phảng phất có lại tuổi trẻ cùng sức sống, bệnh tật trong cơ thể nhanh chóng tan biến vô ảnh vô tung, cảm giác tràn đầy sức sống, phảng phất như ngọn lửa tuổi trẻ đang cháy bùng trong hắn --- giống như là trở lại lúc hắn hai mươi tuổi.

Nhưng mà, hắn hiểu rõ, đây là lấy ma pháp dược tề thiêu đốt tàn dư thọ mệnh của mình, lấy nhiều đổi ít!

Bảy ngày! Chính mình chỉ có thời gian bảy ngày. Tại bảy ngày thời gian, hắn phải nhanh chóng hoàn thành tất cả công việc!

Vỗ an dân chúng, triệu kiến người ủng hộ mình. Giám sát những kẻ không ủng hộ. Điều động trị an sở. Điều động ngự lâm quân …

Hắn trở lại nơi mà hằng ngày hắn vẫn dùng để điều hành mọi việc: Thư phòng.

Kể từ khi đảm đương chức vụ nhiếp chính vương, qua đêm tại trong thư phòng. Ngủ qua đêm tại thư phòng! Thậm chí có lúc quên mất phòng ngủ của mình như thế nào.

Lúc này ngồi tại thư phòng. Thần hoàng tử đem chồng công văn trước mặt thả xuống: đây là công văn cần có chữ ký của hắn --- đây có thể coi là quốc vụ sau cùng.

Bất đồng là, so với các văn kiện ngày xưa, những văn kiện này không chỉ có mỗi chữ ký của hắn mà còn có thêm chữ ký của Charles ở mặt sau.

Đây là một tín hiệu: Thông báo cho cả thiên hạ. Tiểu hoàng đế Charles, đã bắt đầu chính thức nắm quyền!

- Thời gian thật quá ngắn.

Thần hoàng tử cười khổ.

Hiện tại thân thể không có cảm giác bệnh tật nên thập phần thoải mái. Nhưng mà đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng của mình.

Bảy ngày trôi qua … sẽ là giấc ngủ vĩnh viễn.

- Thời gian còn lại. Ta có thể làm gì đây? Thời gian … thời gian …

Não hắn không ngừng hoạt động, từng sự tình lần lượt hiện ra, càng đến thời khắc sau cùng. Hắn hận không được có thể làm nhiều một chút, phảng phất hận không thể dùng thời gian còn thừa, cấp cho nhi tử một con đường đi thật tốt.

- Thời gian quá ngắn. Quá ngắn.

Thần hoàng tử than thở.

Hắn ban đầu cho rằng mình có một năm thọ mệnh. Chỉ là không nghĩ tới. Thân thể đột nhiên chuyển biến xấu. Khiến cho hắn không còn thời gian nữa.

Hắn lần này chỉ muốn để Charles đi tới tiền tuyến gặp quân đội. Kỳ thực là tính toán từ sự kiện này để bắt đầu. Sau đó từ từ, chầm chậm cho Charles làm vài chính vụ địa phương, thông qua quá trình đó trong khoảng một năm cho hắn làm quen.

Đáng tiếc, hiện tại mình một năm thọ mệnh cũng không có!

Lão thiên, là cố ý cho gia tộc Augustine của ta phiền toái sao?

Hừ …

Thời gian, thời gian … Thời gian!

Thần a, nếu như ngươi có thể cho ta mười năm, không, năm năm … không, ba năm!

Chỉ cần ngươi có thể cấp cho ta ba năm thời gian, ta có thể đem gia tộc Augustine lên địa vị thống thị, chắc chắn như cương thiết!! Ta có thể sửa đổi đế quốc cổ lão này, lần nữa tái hiện hào quang của đất nước!Ta có thể bắt bộ máy đã rỉ sắt này, trong cuộc chiến này. Lần nữa quay nhanh, giành lại sinh cơ!!

Nhìn vào đống văn thư trước mặt. Thần hoàng tử bỗng nhiên cảm thấy chút mệt mỏi.

Ném cây bút lông ngỗng qua một bên. Sau đó, hắn rung chuông gần đó.

Chung quanh thư phòng, ngự lâm quân cùng ma pháp sư cung đình thủ hộ nghiêm mật. Mấy ngày này, Thần hoàng tử cơ hồ không ngủ, liều mạng chạy đua với thời gian.

Tiểu hoàng đế, tiểu công chúa. Thậm chí là công chúa Louise. Tất cả đều chờ đợi hắn triệu kiến.

- Ta còn hai ngày thời gian.

Nhìn vào ma pháp sư cung đình đang đi tới, Thần hoàng tử tự nghĩ:

- Đi đem Charles …

Hắn muốn triệu kiến Charles,nhưng bỗng nhiên ý nghĩ thay đổi.

Trong lòng Thần hoàng tử, bỗng nhiên hiện ra ngày đó, tại giường bệnh của chính mình, nhi tử nhãn thần mờ mịt. Trong khi Karina nhãn thần lại tràn đầy trí tuệ.

So sánh. Là ánh sáng.

- Đem Karina triệu kiến … Một mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx