sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 212

Thời điểm Tịch Nhan từ trong mê man tỉnh lại, cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng, nàng cố mở hai mắt nhìn một vòng ở trong phòng, thì ra vẫn ở trong phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng không thấy một ai.

Bên cạnh giường không biết từ đâu xuất hiện một sợi dây, Tịch Nhan có chút chần chờ, vươn tay ra huých nhẹ một cái.

Cửa phòng lập tức đã bị đẩy ra, Ngân Châm vô cùng tiêu sái tiến vào: "Sườn Vương phi tỉnh rồi! Chúc mừng sườn Vương phi!"

Tịch Nhan bây giờ mới biết thì ra sợi dây kia là do Hoàng Phủ Thanh Vũ thiết lập bên cạnh giường, nếu nàng muốn gọi người, chỉ cần chạm vào sợi dây, bên ngoài sẽ nghe thấy động tĩnh, không cần phí chút sức lực nào cũng sẽ có người tiến vào hầu hạ.

"Vương gia còn phân phó phòng bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn, chỉ chờ sườn Vương phi tỉnh lại." Ngân Châm cười hì hì nói xong, liền muốn đi ra cửa truyền lệnh. -

"Ngân Châm, đứa bé đâu?" Tịch Nhan lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, gọi cô ta lại vội vàng hỏi.

"Sườn Vương phi yên tâm, tiểu quận chúa ở ngay phòng bên cạnh, vừa mới bú xong, lúc này đang ngủ." Ngân Châm cười nói, "Vương gia chỉ hận không thể đem hai gian phòng nối thong nhau, như vậy có thể trực tiếp đi qua xem tiểu quận chúa, nhưng lại sợ ầm ỹ đến sườn Vương phi cho nên mới từ bỏ ý định."

Tịch Nhan nghe những lời của nàng, cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, nhưng cũng chất chứa một nỗi bi thương: "Vương gia đâu?"

"Hôm nay tiền viện có rất nhiều người đến đây chúc mừng, Vương gia bận tối mày tối mặt, chỉ hận không thể dứt ra để trở về nhìn sườn Vương phi cùng tiểu quận chúa một chút, sau đó lại phải đi ra ngoài. Tiếc là sườn Vương phi không nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Vương gia, nô tỳ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Vương gia cười như vậy." Ngân Châm nói.

Tịch Nhan đương nhiên cũng đoán được đứa bé sinh ra sẽ làm Hoàng Phủ Thanh Vũ rất cao hứng, ngày thường nụ cười của hắn luôn chất chứa rất nhiều ý tứ sâu xa, cho dù là thực sự cười, cũng tuyệt đối không biểu lộ ra rõ ràng, hôm nay, không biết đến tột cùng vẻ mặt của hắn trông như thế nào.

Nghĩ đến hắn, trong lòng Tịch Nhan cũng không khỏi cảm thấy đau xót, nhìn Ngân Châm nói: "Ngươi đi kêu vú nuôi mang đứa bé lại đây cho ta xem."

Không bao lâu sau, Ngân Châm liền mang theo vú nuôi bế đứa bé tiến vào.

Tịch Nhan nhìn thấy vú nuôi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặt mày linh lợi, bộ dáng sạch sẽ làm cho người ta thoạt nhìn cũng cảm thấy rất hài lòng, trong nhất thời cũng yên tâm rất nhiều. Suy nghĩ lại, nàng cười thầm mình cũng thật đa tâm, ngay cả một việc nhỏ như vậy sao Hoàng Phủ Thanh Vũ có thể làm không tốt?

Trên người nàng không còn bao nhiêu khí lực nên không dám ôm đứa bé, chỉ kêu vú nuôi đem đứa bé đặt bên gối của mình, lúc này mới miễn cưỡng nhỏm dậy, tinh tế nhìn đứa bé.

Nàng chưa từng gặp qua đứa bé nào nhỏ như vậy. Trước kia, khi còn ở Tây Càng, những đứa bé của các phi tần trong hậu cung của Hoa Quân Bảo mà nàng nhìn thấy ít nhất cũng hơn mấy tháng; Sau đó ở Đại Sở, nhìn thấy Duệ Nhi của một vị sư tỷ cũng đã đầy tháng.

Nhưng trước mắt nàng, đứa bé của hắn và của nàng vừa mới sinh ra, vẫn chưa đủ tháng đã được sinh ra.

Nhưng đứa bé lại trông thật khỏe mạnh. Giờ này khắc này, tiểu cô nương này đang nhắm mắt lại ngủ, nhưng chỉ riêng khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng, phấn nộn kia thôi cũng đã đủ để cho người ta yêu thích không buông tay. Huống chi, nàng là mẫu thân của đứa bé này.

Tịch Nhan nhẹ tay khẽ vuốt ve cái trán của đứa bé, nhớ tới lời Hoàng Phủ Thanh Vũ từng nói qua về sau con của hai người nhất định là có thể khuynh đảo sơn hà. Tịch Nhan nhịn không được khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo nước mắt, thì thào gọi ra tên đứa bé: "Bất Ly, Bất Ly của mẹ......"

Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng này, khóe miệng gợi lên nụ cười, cho Ngân Châm cùng vú nuôi lui ra, lúc này mới đi vào bên cạnh giường.

Tịch Nhan lúc này mới hiểu được điều mà Ngân Châm gọi là chưa từng nhìn thấy bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Vũ cười như vậy là ý gì, bởi vì giờ này khắc này, hai mắt hắn thật sự là quá mức sáng ngời, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng d8ủ làm cho người ta đui mù.

Nhưng Tịch Nhan dần dần thu lại ý cười, không hề nhìn hắn, chỉ chuyên tâm nhìn đứa nhỏ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy tay nàng, ánh mắt không hề sáng ngời như lúc nãy nữa, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: "Nhan Nhan, Bất Ly của chúng ta."

Tịch Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, đôi môi hắn liền rơi xuống trên trán của nàng: "Vất vả cho nàng."

Tịch Nhan thoáng chốc mất tự nhiên quay đầu đi, tránh được đôi môi hắn.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc buồn bã, ngay sau đó, một bàn tay đã chuyển qua sau gáy của Tịch Nhan, giữ chặt chiếc cổ của nàng, cúi đầu ngăn chận đôi môi của nàng.

Đó gần như là tham lam đoạt lấy, điên cuồng trước nay chưa từng có.

Tịch Nhan toàn thân không có chút khí lực, lại bị hắn giữ chặt, cho nên động cũng không thể động, chỉ có thể vô lực mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng khí lực của hắn lại càng lúc càng lớn, Tịch Nhan cảm thấy mình sắp hít thở không thong đến nơi, cổ họng chỉ có thể phát ra thanh âm ngắt quãng: "Này......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ trong chớp mắt liền buông lỏng nàng ra, Tịch Nhan hít thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khẽ nhíu mi lại nhìn hắn.

Lúc này, hơi thở của hắn cũng hỗn loạn, nhìn nàng, lại khẽ cười lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc rũ xuống bên tai nàng, trong thanh âm trầm thấp dường như chất chứa muôn muôn vạn vạn ẩn nhẫn: "Nhan Nhan, Bất Ly đã được sinh ra, chúng ta đều đã là cha mẹ, không nên gây náo loạn nữa."

Hô hấp của Tịch Nhan dần dần bình ổn, chậm rãi cúi thấp đầu, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta không có gây náo loạn."

Thanh âm lãnh đạm xa cách, từng chữ từng chữ đánh vào lòng hắn, hắn lại mỉm cười như cũ: "Nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ tin tưởng sao?"

Tịch Nhan cười khẽ lên, thản nhiên nói: "Ta vốn không có nói bất cứ điều gì cả, chỉ do chàng đoán lung tung thôi, có gì mà tin hay không tin chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng: "Nói như vậy, tất cả đều là do ta vọng tưởng, căn bản không phải là sự thật?"

"Không biết." Trong nháy mắt, trong đầu Tịch Nhan hiện lên trăm ngàn ý niệm, nhưng một cái cũng bắt giữ không được chỉ có thể lãnh đạm phun ra một câu như vậy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn đứa bé đang trong giấc ngủ say bên cạnh, khẽ cười lên: "Ta miên man suy nghĩ cũng tốt, nàng miên man suy nghĩ cũng thế, sau này không cần thế nữa. Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hắn xoay người muốn đi ra cửa, Tịch Nhan nâng mắt dõi theo bóng dáng hắn, trong lòng bỗng nhiên chấn động mạnh, cắn răng, lạnh lùng nói: "Chàng đã đáp ứng ta rồi đó."

Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng chân một chút: "Điều này còn quan trọng sao?"

"Chàng muốn nói mà không giữ lời sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không xoay người như cũ, thanh âm cũng lãnh đạm không chứa một chút cảm xúc nào: "Nói đi."

Tịch Nhan cắn răng hồi lâu, rốt cuộc mới thản nhiên lên tiếng: "Không nên ép ta. Đây là chuyện ta muốn chàng đáp ứng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng xoay người lại, nhìn nàng, một lần nữa nở nụ cười: "Thật có lỗi, Nhan Nhan. Nếu là yêu cầu này, như vậy ta thu hồi hứa hẹn của ta."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx