sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Theo dự tính rằng nàng có té ngã cùng lắm là đau đớn một chút thôi, chắc chắn không đến mức phải ngất xỉu Ngược lại, nàng phát hiện mình an toàn rơi vào một vòng tay ấm áp thơm lừng mùi nước hoa của nam giới. Nàng… Không có chuyện gì sao? Mở đôi mắt đang nhắm chặt, San San kinh hoàng mở mắt lập tức thấy một đôi mắt đen sâu thẳm. “ Không ai dự đoán được từ trên trời sẽ rơi xuống cái gì?” Ánh mắt Lãnh Diệp tràn đầy hứng thú, nhìn thẳng vào mỹ nữ trong ngực. Sống mũi cao thẳng, tinh tế nhu hòa, bộ mặt trái xoan, mắt phượng nhỏ dài xinh đẹp đang tràn đầy kinh hoàng, còn có một vài sợi tóc rối, rơi lòa xòa trên gương mặt trắn mịn màng như tuyết của nàng, đôi môi đỏ mọng thì khẽ nhếch, gợi lên sự hứng thú cho người khác. Căn cứ vào những kinh nghiệm phong phú trước đây của hắn, bảo bối mềm mại trên tay hắn, hắn có thể đoán được cô gái này thân hình mỹ miều đến thế nào. Mỹ nữ có vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực tròn căng đầy sức sống, chẳng những hoàn mỹ về dáng vóc thanh nhã thướt tha, mà còn biểu hiện sự nhiệt tình cuồng dã khi ở trên giường. Bất thình lình bị tình trạng vừa rồi dọa cho sợ hãi, trong lúc nhất thời San San đã quên giãy dụa, chỉ có thể lặng người dựa vào lòng ngực hắn. “ Đây là phần thưởng cho dũng khí muốn nổi bật của cô.” Lãnh Diệp đầu tiên là ôm sát San San, tiếp theo nhanh như chớp hôn lên đôi môi mọng đỏ, mềm mại của nàng. “Anh –” còn chưa kịp hỏi hắn nói như thế là có ý gì, đôi môi nhỏ nhắn của San San đã bị hắn ngăn lại. Đôi môi ấm áp của hắn dán sát lên môi nàng, tinh tế nhấm nháp hương vị mềm mại do đôi môi nàng mang lại, đầu lưỡi ẩm ướt của hắn nhiệt tình chui mạnh vào tìm kiếm trêu chọc cái lưỡi thơm tho không chút kinh nghiệm của nàng. Cảm giác thật lạ lùng chưa từng trải qua dâng lên não làm San San ngu ngơ, cả người mềm nhũn, gương mặt đỏ bừng giãy dụa tránh né đôi môi hắn để tìm dưỡng khí. Thưởng thức mãi vẫn chưa đủ, nhưng cảm giác được giai nhân trong lòng mình nghẹt thở, Lãnh Diệp khó khăn lắm mới buông được hương vị ngọt ngào của nàng, hắn vẫn còn lưu luyến đôi môi đỏ mọng mê người của nàng. “Tên em!” Lời của hắn thốt ra không giống một câu hỏi, ngược lại giống như ra lệnh hơn. “Thả tôi xuống!” Rốt cục có thể hít thở không khí, sau đó San San nhanh chóng khôi phục tinh thần, bắt đầu giãy dụa không ngừng trong đôi tay rắn chắc của hắn. Chết tiệt! Đây cũng là nụ hôn đầu của nàng, lại bị người đàn ông này tùy tiện cướp lấy! San San quả thực muốn hét to lên một tiếng! Cau mày cúi đầu nhìn xuống người con gái đẹp đang cố gắng giãy dụa, lo lắng nàng sẽ tự làm mình bị thương, Lãnh Diệp tiếc nuối buông nàng ra. Đứng vững trên mặt đất, San San mới bắt đầu chú ý đến đám đông đang vây xung quanh mình, chỉ trỏ, thầm thì. Một cảm giác nhục nhã dâng lên dường như muốn đốt cháy nàng. “Tên khốn!” Nàng giơ tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt gã đàn ông đang đắc ý kia, trên sàn nhảy lập tức ngưng bặt thanh âm, chỉ vang lên tiếng động của tay nàng khi chạm vào mặt hắn. Âm nhạc ngưng hẳn, sàn nhảy vốn dĩ đang huyên náo bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều quan sát từ đầu tới cuối chuyện này, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Không ai dám tin lại có người, nhất là một người phụ nữ, lại dám ra tay tát Tà Thần Lãnh Diệp – Ngay cả Lãnh Diệp cũng không tưởng tượng được. Năm ngón tay in rõ ràng trên mặt hắn, nụ cười tươi trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tan biến, trên mặt hắn lúc này là một cỗ nguy hiểm, đen tối và lạnh như băng. San San đang nổi nóng nhưng cũng bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt, nàng sợ hãi lui về sau mấy bước, vén váy chật vật chạy lên thang lầu, nhanh chóng rời đi hiện trường. Lãnh Diệp chỉ lạnh lùng nhìn San San chạy trốn, cũng không hề ngăn cản quyết định của cô. “Âm nhạc.” Lãnh Diệp chỉ mở miệng nói những lời này. Khi nghe Lãnh Diệp nói, chỉ huy dàn nhạc giống như vừa tỉnh mộng, đôi mắt nơm nớp lo sợ, vội vàng chỉ huy thành viên dàn nhạc tiếp tục trình diễn. Tiếng nhạc lại vang lên lần nữa, mọi người cũng thức thời, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu khiêu vũ. Nhưng trên sàn nhảy tràn ngập không khí ngượng ngập lúng túng. Lãnh Diệp nhẹ nhàng bước lui vào một góc, đưa mắt ra hiệu, lập tức có một thanh niên bước đến cung kính cúi đầu. “ Trước sáng mai, tôi muốn biết cô ta là ai.” Lãnh Diệp ra lệnh, trong giọng nói đầy vẻ uy nghiêm sắc bén. “Dạ, Lãnh tiên sinh.” Gã thanh niên tuân lệnh, nhanh chóng rời đi. Lúc này Lãnh Diệp vẫn đứng yên, trên mặt bỗng nở ra một nụ cười thần bí… ☆☆☆ Mang tức giận về đến nhà, việc đầu tiên San San cần phải làm là đem miệng mình rửa cho sạch, sau đó đi tắm cho trôi đi xui xẻo đang bám trên người. Sau khi đã dùng hết phân nửa tuýp kem đánh răng, nhìn thấy trong kính đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, nàng mới tâm không cam tình không nguyện, rời khỏi phòng tắm. Nằm trên chiếc giường nệm bằng lông vũ mềm mại, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc tối, San San lăn trái lăn phải vẫn không đi vào giấc ngủ được. Gã đàn ông đó tự tin đến đáng hận mà! Dám xem thường phụ nữ, tên đàn ông đáng ghét! Dám chiếm tiện nghi của nàng, tên đàn ông chết tiệt! Nhớ đến đôi tay rắn chắc mạnh mẽ cùng mùi nước hoa thơm ngát quyến rũ, San San bất giác đưa tay sờ lên đôi môi của mình, một cảm giác khác thường bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân. Trước khi hôn nàng hắn đã nói gì nhỉ? Đây là thưởng cho dũng khí muốn nổi bật của cô! Có thể nào hắn cho là cô vì yêu thương nhung nhớ, muốn tranh giành tình nhân nên mới từ trên lầu nhảy xuống? “Đàn ông thối!” Tưởng tượng đến bản thân bị người ta hiểu lầm là một người phụ nữ nông cạn, San San lại tức giận trong lòng. Nhưng trước mắt không có đối tương để nàng phát ra cơn bực tức, đành phải liều mạng đánh mạnh vào gối cho hả giận. Đánh một lát cơn giận của nàng dường như cũng vơi đi ít nhiều. Tiện nghi đều bị chiếm, nàng có thể làm gì được, chỉ có thể thầm nghĩ xem như mình bị xui xẻo đi, dù sao cũng đã tát cho hắn một cái, coi như là huề nhau. Nhưng mà…… Đột nhiên San San mới nhớ đến mục đích lớn nhất của cô khi đến tham da buổi dạ hội là tìm Lãnh Diệp để thương lượng việc cứu vớt Đào Thị! Nhưng mà chuyện xảy ra tối nay chắc chắn Lãnh Diệp tuyệt đối sẽ không giúp đỡ. Nghĩ đến đây trong lòng San San cảm thấy có chút hối hận vì đã nóng nảy. Vốn dĩ thành viên của “Ngũ Nhân Bang” ai cũng có thể giúp đỡ Đào thị, nhưng những người này đều là bạn của Lãnh Diệp, chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý giúp đõ nàng. Bây giờ phải làm sao đây? Hay là dứt khoát quay lại tìm Lãnh Diệp để giải thích rồi cùng hắn bàn lại chuyện của Đào Thị? Suy nghĩ một chút, San San kiên quyết lắc đầu. “Ta, Đào San San không phải là người con gái thiếu khí phách như vậy!” Nàng hướng về phía trần nhà hét lớn. Quyết định đem chuyện không vui gác qua một bên, San San gọi điện thoại đến Đường gia muốn tìm Lê Nhi, nhưng điện thoại không ai bắt máy. Trong lòng thầm nghĩ chắc Lê Nhi chưa về đến nhà, cho nên San San quyết định ngày mai sẽ gọi đến, nhờ Lê Nhi tìm giúp nàng một người khác. Cúp điện thoại, San San thử ngủ. Cho dù có cố gắng cách nào nàng vẫn lăn qua lăn lại khó chìm vào giấc ngủ, đây là lần đầu tiên nàng phiền não đến vậy… Hôm sau, mở to đôi mắt gấu mèo, sáng sớm San San đã đến tòa cao ốc của Đào Thị, đi đến phòng tổng giám đốc cũ để làm việc—Từ sau khi trở về nước đến giờ, cô đã dùng nơi này làm văn phòng tạm thời của mình. Trong lòng bất an, cô lại muốn tìm Lê Nhi, cho nên cô lại thử gọi điện thoại một lần nữa. May mắn chuông reo được vài tiếng thì có người bắt máy. Người nghe là chị lớn của Lê Nhi- Đường Băng Nhi. “Alo, chị Băng Nhi à? Chị khỏe không, em là San San, nhờ chị gọi Lê Nhi nghe điện thoại.” San San lễ phép nói. Đối với ông anh trời đánh của San San mà nói thì Đường Băng Nhi lớn hơn mười tuổi, bởi vì cha mẹ đã sớm qua đời nên chị ấy lãnh trách nhiệm nuôi nấng đứa em gái ăn học thành tài, vì vậy cô luôn luôn kính trọng chị Băng Nhi. “A? Gần đây nó bề bộn nhiều việc, không trở về nhà?” Nghe Băng Nhi trả lời như vậy, San San không nhịn được kêu lên: “Cô ấy đang giở trò quỷ gì a? Đang điều tra cơ mật quốc gia sao?” Ở đầu dây điện thoại bên kia Đường Băng Nhi cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng San San nói xin lỗi. “Không, không, không. Em không tức giận, chỉ có chút lo lắng về bạn ấy.” San San nói thật lòng. Trao đổi vài câu thăm hỏi với Đường Băng Nhi, San San bất đắc dĩ cúp điện thoại. Ngày hôm qua Đường Lê Nhi nói muốn điều tra tư liệu của Nham Hổ, hôm nay lại không thấy bóng dáng, lại còn bảo với chị mình tạm thời không trở về nhà? Rốt cuộc là cô ấy đang làm cái gì vậy? Thân là bạn tốt San San nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ không ra. Bây giờ làm sao đây? Bản thân phải đi điều tra những tư liệu khó khăn này sao? San San thở dài, xoa bóp hai bên Thái Dương, nhớ tới người anh trai đang làm việc cách nàng một bức tường, và những giọt nước mắt già nua của chú Minh, nàng cảm thấy cả người vô lực. “Cốc, cốc.” Lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ mạnh mẽ. Nàng còn chưa kịp nói mời vào, thì đã thấy một một người không thể tin nổi đang ung dung tự tại bước vào, còn thật tự nhiên ngồi trên ghế sô pha. Giống như gặp quỷ, San San kinh hoảng đứng lên, ngón tay nhỏ nhắn run rẩy chỉ vào đối phương. “Anh, làm sao anh …” Sẽ không phải là đến để trả thù cái tát hôm qua chứ? Khác xa so với cách ăn mặc long trọng của tối hôm qua, Lãnh Diệp hôm nay mặc một bộ trang phục đi săn màu vàng nhạt, trông như đi dạo phố hay nhận một lời mời đi uống trà chiều vậy. Ngón tay dài thanh nhã lướt nhẹ trên đùi phải, Lãnh Diệp vừa lộ ra chiêu bài mê hoặc nụ cười, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn. “Xin hỏi có gì chỉ giáo?” San San hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân, sau đó mở miệng hỏi. Có thể trong một đêm có thể điều tra ra thân phận của mình, San San hiểu rõ rằng, Lãnh Diệp cũng không phải là người dễ trêu chọc. “Tôi mới muốn hỏi tiểu thư Đào San San có gì chỉ giáo. Không có thư mời, vì sao tối qua lại đại giá quang lâm?” Lãnh Diệp rất có hứng thú hỏi. “Chuyện này… Tôi cùng một người bạn đến đó chơi một chút. Còn những thứ khác không cần phải…. trả lời anh.” San San trả lời thẳng thắn hùng hồn. Cô là quang minh chánh đại mà đến, chứ không phải là nhập cư trái phép đi vào! “Chỉ đơn giản như vậy?” Nhướng lông mày, Lãnh Diệp không phải là loại người dễ dàng qua loa tắc trách như vậy. “ Trước khi đến đây, tôi có đến phòng của tổng giám đốc thăm hỏi anh trai cô. A, anh ta xem ra rất thú vị, là một người rất đặt biệt. Anh trai cô, và người gọi là chú Minh của cô dường như cũng rất quan tâm, không biết chúng ta làm sao quen nhau được….” Lãnh Diệp cố ý ám chỉ San San, ngầm nhắc nhở cô chuyện xảy ra tối hôm qua. San San nắm chặt quả đấm, thật sự không muốn làm cho chú Minh lo lắng, đành phải không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn! “Tối hôm qua, tôi vốn là muốn tìm anh để bàn về việc hợp tác, nhưng mà tôi thay đổi chú ý.” San San lạnh lùng nói. “Hợp tác chuyện gì?” Lãnh Diệp cũng rất muốn biết, San San có thể cùng hắn bàn việc hợp tác gì. “Thẳng thắn nói cho anh biết, bởi vì Đào thị đầu tư thất bại, trước mắt gặp phải nguy cơ không nhỏ. Cho nên tôi tới tìm anh, là hy vọng anh ra tay trợ giúp, cứu vãn Đào thị…” San San ngừng một chút, mới tiếp tục nói chuyện “Nếu như anh đồng ý không thay tên công ty, cho anh tôi tiếp tục đảm nhiệm danh nghĩa tổng giám đốc, tôi đồng ý tặng anh hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Đào Thị vô điều kiện.” Nghe xong lời của San San, Lãnh Diệp chỉ nhướng mày, mang vẻ mặt kì lạ khi nghe nàng trình bày ý nghĩ của nàng. Đúng là kiểu thiếu nữ điển hình sống trong giấc mơ màu hồng, một chút thực tế cũng không có. “Công ty không thay tên, kẻ kinh doanh không đổi người, đổi lấy Đào thị hai mươi lăm phần trăm cổ phần?” Lãnh Diệp sắc bén nói: “Nghe một chút lực hấp dẫn cũng không có.” “Muốn cứu vớt nguy cơ hiểm nghèo của Dào Thị, cô có biết cần bao nhiêu tiền để đầu tư vào đó không? Đây là một số tiền khổng lồ mà cô không thể nào tưởng tượng được.” “Mặc dù có thể nhận được hai mươi lăm phần trăm cổ phần Đào thị, theo giá cổ phiếu Đào thị hiện nay… Cô cho là tôi sẽ làm việc kinh doanh lỗ vốn như vậy sao?” Nge được ý định dứt khoác trong lời nói của hắn, San San biết là không thể hy vọng cho nên lạnh lùng nói: “ Việc hợp tác kinh doanh sẽ có người làm, không nhọc lòng anh bận tâm. Tôi sẽ tìm người có thiện ý giúp đỡ.” “À? Nghe được rồi, cô đã đem tên tôi gạt bỏ bên ngoài?” Lãnh Diệp cười cười, nhìn thẳng vào người đang nổi nóng: Đào San San. Không muốn đáp lời, San San chẳng qua là cong lên cái miệng nhỏ nhắn, hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn Lãnh Diệp. Nhìn San San ra dáng phòng thủ như sắp chiến đấu, Lãnh Diệp cười nói: “Hy vọng cô có thể thuận lợi tìm được người nguyện ý tiếp nhận cục diện rối rắm này.” Thoải mái đứng lên, hắn từ trong túi áo móc ra một tờ danh thiếp, đặt trên bàn trà. “Nếu như tìm không được người, ta xem xét, xem xét cùng cô “ Hợp tác”.” Lưu lại nói câu mập mờ này, Lãnh Diệp xoay người sải bước rời đi. Cửa bị đóng lại cái rầm. Bên trong phòng lại yên tĩnh như ban đầu, chỉ có danh thiếp trên bàn xem ra chướng mắt, cường điệu giống y như chủ nhân của nó. Giận nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia, San San không nói một câu: trong lòng âm thầm thề phải tìm được người đồng ý hợp tác, cho tên Lãnh Diệp tự đại kia mở to mắt mà nhìn! ☆☆☆ Tìm không được Lê Nhi, tất cả tin tức bản thân đều phải tự mình tìm kiếm. Dựa vào một ít thông tin cùng với những lượm lặt trên báo, một tuần lễ nay, San San nói ít cũng đã thăm hỏi không dưới hai mươi vị gọi là “Kinh doanh kỳ tài”. Chỉ tiếc mặc dù những người này đối với sự thanh nhã, xinh đẹp của San San đều rất niềm nở khách khí, nhưng khi vừa nhắc tới tình trạng quẫn bách của Đào thị, những người đó rối rít rút lui có trật tự. Đủ mọi lí do để chối từ, đùn trái đùn phải,, cùng San San ăn cơm là một việc vui vẻ mừng rỡ, nhưng sau khi đi vào vấn đề thì … Nói tóm lại, không có một người nào đồng ý khi San San đưa ra điều kiện trao đổi. Đúng như dự đoán của Lãnh Diệp, ý nghĩ của San San thực sự quá mức kỳ lạ, hoàn toàn không thích hợp cho cách kinh doanh thực tế ở ngoài xã hội. Sau khi bị vị thứ hai mươi mốt kinh doanh kì tài từ chối, San San mệt mỏi trở lại văn phòng, ngồi trên ghế da nghỉ tạm. Sau khi nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cho thông cổ họng, một cảm giác vô lực thất bại lại bắt đầu nảy lên trong lòng. Chẳng lẽ để cho Đào thị sụp đổ như vậy sao? Từ ngày đầu tiên về nước đến giờ cô vẫn cố quyết tâm để suy nghĩ, tìm đủ mọi cách để cứu sống Đào thị, nhưng cho đến hôm nay cảm giác bất lực làm cho San San muốn khóc. “San San mau đến xem nè, Molly đã sinh được ba con chó nhỏ!” Đào Kinh Minh cao hứng chạy đến, báo cáo cho em gái, một … tin tốt là chú cún đã sinh nở thành công. “Không rảnh! Em mới không cần anh và đám chó vô dụng của anh!” Đã định không thèm quan tâm đến anh trai, San San rốt cục không nhịn được thét to. Cô thật hy vọng mình cũng có thể vô tâm vô tư giống anh trai của mình, chuyện gì cũng không quan tâm. Chỉ cần thuận lợi hoàn thành bài vở và bài tập đại học, nàng còn có thể bình an sống tốt cuộc sống của mình. Thấy sắc mặt em gái không được tốt lắm, Đào Kinh Minh không dám cãi, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi rời đi, quay về chăm sóc những chú cún đáng yêu mới sinh của mình. Sau khi Đào Kinh Minh đi khỏi, chú Minh cũng vừa bước đến. “Không nên trách anh trai cô, nó không phải là không cố gắng làm việc, chỉ là không có đầu óc kinh doanh giỏi.” Chú Minh khuyên San San. “Tiền vay ngân hàng cũng sắp đến hạn phải thanh toán rồi. Cho dù không thể cứu vãn tình thế của công ty, thì chỉ cần tuyên bố Đào Thị phá sản là ổn. Về phần anh trai của cô, cô cũng đừng lo lắng quá. Chú Minh sẽ có hướng giải thích với cổ đông, thật ra thì tất cả những dự án đầu tư cũng là do chú đứng ra chỉ đạo, muôn kiện thì bọn họ cứ kiện chú!” Chú Minh vỗ vỗ lên vòm ngực gầy yếu, như đã quyết định hy sinh lãnh tất cả mọi trách nhiệm. “Làm sao có thể như vậy? Con tuyệt đối sẽ không đồng ý để ột mình chú gánh vác tất cả mọi hậu quả.” San San lập tức phản đối đề nghị của chú Minh. “Không sao, chú cũng đã già rồi, sống không được mấy năm nữa. Nếu có khả năng, chú tình nguyện để cho cháu và anh trai cháu được sống bình an vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại.” Đôi mắt già nua lại ngấn lệ, chú hiền từ nhìn San San đầy vẻ thương yêu. Từ nhỏ đến lớn, chú Minh giống như người cha thứ hai luôn chăm sóc cho hai anh em cô, ở trong lòng ông thực tâm đã xem hai anh em cô như con ruột của mình rồi.Nước mắt tràn đầy cả hốc mắt, nhưng San San mạnh mẽ chống cự để cho nó không rơi xuống. Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không còn cách lựa chọn nào khác, chỉ còn lại một con đương duy nhất. ” Chú Minh à, chú đừng lo lắng. Con đã tìm được người đồng ý cùng hợp tác rồi, Đào thị có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, anh trai con cũng có thể bình an vô sự.” Cho dù dùng bất cứ biện pháp gì, cô nhất định phải để công ty của ba cô tiếp tục tồn tại! Nhất định! San San trong lòng âm thầm thề.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx