sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một Lần Kết Nghĩa

Bình minh đã về, vùng duyên hải qua cơn giông bão phũ phàng đã lấy lại phần nào phong quang thủy tú sơn kỳ, mặt dù còn rải rác đó đây những di tích tàn phá.

Một chiếc ngư thuyền từ phương bắc đến, cập bờ.

Gọi là thuyền bởi nó lướt trên mặt nước, tiến đến nơi muốn đến, bởi nó không là bè, chứ thực ra, nó có hình dáng hết sức quái dị, có thể bảo trên thế gian này, không có một chiếc thứ hai nào.

Thuyền hình vuông vuông, dài dài, bằng mấy cành cây ghép lại, cành không lột vỏ, không đẽo suông trên những cành cây có cái mui hình tam giác.

Đặc biệt nhất là cánh buồm to gấp ba thân thuyền, có vẻ chắc lắm, thân thuyền tuy bằng cành cây ghép lại, cũng chắc không kém, dù trùng dương có gặp sóng to gió lớn, cũng chẳng vỡ tan.

Trên thuyền có một đại hán, da đen như đồng, lúc thuyền từ từ cập bờ thì hắn đang nằm ngửa nhìn trời, nơi cột buồm.

Hắn nằm, tay dang ra, chân duỗi thẳng, tỏ rõ thân vóc to lớn phi thường.

Thuyền cặp bờ, chạm phải bãi cát, hắn giật mình, vụt đứng lên, miệng càu nhàu hắn nhảy xuống, rồi nắm đầu thuyền kéo lên trên xa hẳn mặt nước, con thuyền nặng nề lắm mà hắn kéo dễ dàng, không để lộ một cố gắng nào.

Hắn đứng lên, trông hắn như cái tháp, chiều cao ít nhất cũng trên trượng, với chiều cao đó, dĩ nhiên vai hắn phải rộng, lưng phải to, chân tay phải lớn.

Hắn vận bộ y phục võ sĩ, nếu là người thường thì có lẽ là vừa tầm vóc, song đối với hắn thì chẳng khác nào một kẻ trưởng thành vớ vội y phục trẻ con mà mặc vào, vừa ngắn, vừa chẹt, ngắn gần như trần truồng, chẹt đến khó day trở, nếu cử động mạnh rất có thể sẽ rách toạc ra.

Nhưng cũng may, loại y phục đó luôn luôn làm bằng hàng vải rắn chắc thành ra có thể chịu đựng với hắn lâu ngày.

Thoáng nhìn qua tất hiểu ngay bộ y phục đó không phải của hắn rồi, bởi chẳng ai may một bộ y phục sai lệch kích thước quá khôi hài như vậy. Không phải của hắn thì dĩ nhiên là hoặc hắn tạm mượn, hoặc hắn cướp đoạt mà dùng.

Thân hình hộ pháp đó gây khiếp đảm cho bất kỳ ai thoạt nhìn hắn, nhưng vẻ mặt của hắn lại quá hiền lành, chất phát, gần như ngây ngô.

Trông gương mặt hắn người ta có cảm tình ngay.

Chừng như con thuyền không đủ rộng cho hắn co duỗi nên đến bãi cát rồi, hắn vươn tay, soạt chân uốn lưng xua đuổi cái uể oải chịu đựng qua mấy ngày trên mặt biển.

Chiếc áo quá hẹp, hắn uốn mình mấy lượt, chỉ nút đứt tung, ngực bày ra, lóng lánh.

Bình minh lên một lúc, nền trời bỗng râm râm, rồi mưa rơi lất phất, dư oai của cơn bão còn vương đọng trong không gian, bắt đầu đổ xuống vạn vật. Đại hán không chú ý đến cái giá lạnh của mưa phùn, uốn mình một lúc rồi ngóng cổ nhìn ra bốn phía, miệng lẩm bẩm:

- Mẹ kiếp! Lão gia đã đến rồi, sao bọn tiểu tặc đó chưa xuất hiện?

Hắn đưa tay vỗ bụng kêu binh binh, rồi hắn ngóng trông, rồi hắn nằm xuống lại vỗ bụng binh binh, cuối cùng hắn lẩm nhẩm:

- Đói! Đói rồi! Ông trời đâu, sao chẳng buông xuống vài chiếc bánh to lớn cho ta dùng đỡ đói? Có no mới có khí lực đấm đá chứ?

Hắn nắm một lúc lâu, chừng như cố chịu cái đói song chịu không kham, hắn lại đứng lên bước xuống thuyền, chui vào mui, lấy ra một miếng thịt không rõ thịt gì, dở sống giở chín, thêm chiếc bánh, hắn ôm nơi ngực, vừa bước đi vừa càu nhàu:

- Mẹ kiếp! Đói càng phút càng dữ dội, đói chịu không nổi! Ta ăn quách cho rồi, ngày mai sẽ kiếm cái khác mà ăn, tội gì để đó mà nhìn chứ? Giả sử ngày mai có chết, ta cũng chết no!

Hắn vừa đi, vừa cắn thịt cắn bánh, nhai ngấu nghiến.

Vừa lúc đó, một lượt sóng phủ cao, từ ngoài khơi tràn vào, bọt sóng trắng ngời, chớp chớp dưới ánh mờ mờ qua làn mưa mỏng.

Lượn sóng rút đi rồi, bỏ lại trên bãi cát một vật gì, bởi đứng xa đại hán không trông rõ.

Hắn lại càu nhàu:

- Mẹ kiếp! Vật gì thế? Hay là thần biển thấy ta đói tặng vật thực?...

Hắn bước về phía đó, hắn nắm nó, đưa lên cao, rồi kêu lên:

- Trời! Trời! Biển lại sanh con nít...

Thì ra vật đó là một tiểu tử, hắn gọi là con nít, bởi đối với thân vóc to lớn của hắn, cái gì cũng trở thành nhỏ cả.

Tiểu tử vận chiếc áo gấm hai tay ôm cứng một đoạn gỗ, lúc đó đã mê man, không rõ còn sống hay chết rồi, hai tay vẫn giữ chắc đoạn gỗ.

Tiểu tử cắn chặt hai hàm răng, môi nhợt nhạt...

Đại hán kêu liền miệng:

- Không xong! Không xong!....

Rồi hắn buông tiểu tử xuống bãi cát, quay mình toan bước đi!

Không rõ nghĩ sao, hắn quay lại mình trở lại, lẩm nhẩm:

- Nếu hắn là con đẻ của thần biển, thì làm gì phải mê man trong cơn sóng nhồi gió đẩy? Nhất định nó là con cái của người chứ chẳng phải con của thần! Nó từ trên một chiếc thuyền nào đó rơi xuống nước, trôi dạt về đây!

Hắn cúi xuống bế xốc đồng tử lên, sờ tay vào ngực, nhoẻn miệng cười:

- Không sao! Không sao! Tim còn đập! Hắn chưa chết!

Hắn lại ngồi xuống, lấy tay vuốt vuốt nơi lưng đồng tử, như truyền hơi ấm.

Một lúc lâu, đồng tử bật rên ư ử, rồi guộm bụng, mửa ra mấy bụng nước biển.

Đại hán bật cười vang khoan khoái vô cùng, gã đứng lên khoa tay, vung chân, líu tíu thối:

- Sống! Hắn sống lại rồi! Ha ha!

Còn gì đáng hoan hỉ hơn là cứu được một mạng người, càng hoan hỉ hơn đối với những kẻ có thiện lương, bởi những kẻ đó chỉ lấy việc cứu người làm vui!

Ăn miếng thịt và ba chiếc bánh khá to, gã vẫn còn đói, song niềm hân hoan làm cho gã quên mất cái đói, gã lại ngồi xuống, tiếp tục xoa lưng đồng tử, vừa xoa vừa gọi:

- Tiểu tử! Tiểu lử! Ngươi sống lại rồi phải không? Ngươi mở mắt ra đi!

Đồng tử từ từ mở mắt, nhìn dáo dác, vẻ kinh dị hiện rõ trên gương mặt.

Niềm kinh hãi hiện trên gương mặt một lúc rồi tan biến mất, đồng tử nhìn gã đại hán, điểm nhẹ một nụ cười.

Đại hán hân hoan ra mặt:

- A! A! Ngươi cười rồi! Tiểu tử! Ngươi nói được chứ? Biết nói rồi chứ?

Thì ra gã vẫn xem đồng tử như một đứa trẻ sơ sinh, chưa biết nói!

Điều đó chứng tỏ gã chất phát đến ngây ngô!

Đồng tử gật đầu chứ không đáp.

Gã tiếp hỏi:

- Ngươi tên họ gì?

Đồng tử thở ra mấy hơi dài, rồi thốt:

- Ta họ Phương tên Bửu Nhi!

Đúng vậy, hắn chính là Phương Bửu Nhi, nhờ phúc tổ sống sót qua cơn bão biển vừa rồi, vớ được một đoạn gỗ, đeo cứng mặc cho sóng lượn trùng đưa đẩy, mãi đến sáng nay thì tấp vào bờ trong khi hắn mê man trầm trầm.

Đại hán cười lớn:

- Bửu Nhi! Bửu Nhi! Ha ha! Đúng là một bửu bối hay hay. Ngươi xem tay chân của người có lớn gì hơn ngón tay của ta đâu!

Bấy giờ Phương Bửu Nhi mới lưu ý đến cái xác thân khổng lồ của con người trước mặt, hắn không sợ, trái lại, hắn càng thích thú hơn, hắn lại cười hỏi:

- Còn ngươi, ngươi tên họ gì?

Đại hán đáp nhanh:

- Ta họ Ngưu, từ nhỏ gia gia quen gọi là Thiết Oa nhưng ngoại nhân thì gọi ta là gã hộ pháp, gọi như thế làm ta đâm ra bực, những lúc cáu tiết ta trấn nước hết mấy người, nhờ vậy mà trước mặt ta không còn ai dám gọi ta là hộ pháp nữa.

Phương Bửu Nhi bật cười ha hả, cười mãi đến hụt hơi, cười không thành tiếng.

Thực ra, sống lại rồi, ý niệm đầu tiên của hắn là tưởng đến Hồ Bất Sầu, đến Thủy Thiên Cơ và những người trên thuyền, hắn lo lắng cho họ, nhưng hắn kịp nghĩ lại, nếu hắn còn sống sót được thì rất có thể những người đó cũng được sống sót như hắn, tất cả đều sống sót được thì vẫn còn có lúc gặp lại nhau, bất quá sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên hắn yên tâm không bận lo nghĩ đến họ nữa.

Vả lại hắn còn nhỏ tuổi, dù có sự lo nghĩ nào, quan trọng đến đâu, sự lo nghĩ đó cũng chóng phôi pha. Càng phôi pha mau hơn là trước mặt có một hoạt tượng hết sức khôi hài, con người hộ pháp có cái điệu bộ ngây ngô khờ khạo.

Tâm tư của hắn hoàn toàn bị vẻ khôi hài của Ngưu Thiết Oa hấp dẫn.

Đột nhiên đại hán cất tiếng hỏi:

- Ngươi bé bỏng như vậy, dù có tại ở nhà, cũng chẳng có ăn hại gia gia ngươi bao nhiêu, còn bỏ đi còn bỏ đi đâu thế? Ngươi xem lại thân hình của ngươi có to hơn ngón tay của ta đâu? Cùng lắm mỗi ngày gia gia ngươi bố thí cho ngươi mươi hạt gạo chứ gì?

Phương Bửu Nhi thở dài, rồi lắc đầu, rồi cười hỏi lại:

- Còn ngươi, ngươi sợ Ở nhà ăn hại gia gia ngươi, nên bỏ đi, phải không? Ít nhất, mỗi ngày ngươi cũng ngốn mười cân gạo, chắc gia gia ngươi không nuôi nổi chứ gì?

Ngưu Thiết Oa cười vang:

- Tiểu tử thông minh thật! Ngươi nói đúng đấy!

Gã trầm ngâm, một lúc sau, lại tưởng ra điều gì, há rộng miệng cười vang:

- Ngươi không có cha, ta lại không còn, thì giờ đây ngươi nên nhận ta là cha đi, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi, ta cho ngươi ăn, cho ngươi mặc tươm tất...

Phương Bửu Nhi nhìn sững gã:

- Ngươi có vợ à?

Ngưu Thiết Oa cười hì hì:

- Vợ ta còn nằm trong bụng mẹ của nó!

Phương Bửu Nhi hừ một tiếng:

- Chưa có vợ sao muốn nuôi con?

Đại hán nhìn lại hắn:

- Còn ngươi? Thế ngươi đã có vợ rồi à?

Phương Bửu Nhi thản nhiên:

- Mới có một thôi!

Ngưu Thiết Oa trố mắt:

- Bằng ngón tay mà đã có vợ rồi?

Gã nhìn trừng trừng, nhìn một lúc, rồi lắc đầu kêu lên:

- Không! Không! Ta không tin là ngươi có vợ rồi! Có ai chịu lấy một người to bằng ngón tay làm chồng? Nếu đúng là ngươi có vợ rồi thì quả thật ngươi cao thủ đoạn lắm!

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Nói gì, chứ thủ đoạn của ta thì to lớn hơn cái xác hộ pháp của ngươi nhiều!

Ngưu Thiết Oa thở dài:

- Không làm được cha con với nhau, thì mình làm anh em vậy!

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Cũng được! Ta làm đại ca, còn ngươi làm tiểu đệ!

Ngưu Thiết Oa há hốc, miệng rộng toàng toạc, giương tròn mắt nhìn hắn... Lâu lắm gã mới kêu lên:

- Trời! Trời! Ta to lớn như vầy mà làm tiểu đệ? Còn ngươi bé bỏng như vậy mà là đại ca?

Rồi gã bật cười, cười bằng thích, cười không thôi.

Phương Bửu Nhi nghiêm sắc mặt:

- Đừng cười nữa! Cười mãi sẽ đứt ruột, ruột đứt thì ta phải mổ bụng vá lại, phí công lắm!....

Ngưu Thiết Oa vụt nín cười, hai tay ôm bụng, như sợ ruột đứt bất ngờ. Rồi gã hỏi:

- Ngươi đòi làm đại ca ta? So sánh hai thân vóc. ngươi làm tiểu đệ cũng là quá đáng lắm rồi, còn đòi làm đại ca thế nào được?

Phương Bửu Nhi thản nhiên:

- Ngươi có biết không, phàm trong việc học, không phân biệt lớn nhỏ, ai có tài làm thầy, ai vô tài làm đệ tử. Luận người, nên luận khả năng chứ ai luận thân vóc?

Ngưu Thiết Oa khoát tay:

- Đừng nói chuyện học hành, đừng dùng lời bóng bẩy, ta chẳng hiểu đâu!

Phường Bửu Nhi cười nhẹ:

- Ta giảng giải cho ngươi nghe đây, nghe rồi là hiểu ngay. Người không luận niên kỷ, chỉ bằng vào học vấn mà thôi. Người học cao dù nhỏ tuổi cũng là sư phó được như thường. Ta học vấn cao hơn ngươi nhiều, thủ đoạn của ta cũng cao, dù ta có làm sư phó của ngươi cũng là cái may cho ngươi đó, huống hồ chỉ làm đại ca ngươi?

Ngưu Thiết Oa đưa tay lên gãi đầu sột sột, lâu lắm gã mới lẩm nhẩm:

- Ngươi có học, ngươi ăn nói theo cổ nhân, mà cổ nhân chẳng khi nào nói sai! Nhưng nói rằng ngươi hoàn toàn hơn ta về mọi mặt, ta không thể tin được! Ta chỉ cần đưa ra một đấm tay nhẹ là ngươi tan xác rồi! Như thế mà bảo ta gọi ngươi là đại ca, làm sao ta phục được?

Phương Bửu Nhi cau mày:

- Ngươi muốn đấu khí lực với ta?

Ngưu Thiết Oa bật cười ha hả:

- Đấu làm gì? Chắc chắn là ta hơn ngươi bằng khí lực rồi. Ngươi chẳng nhận ra điều đó sao? Đây ngươi nhìn tạ..

Gã vung tay đấm mạnh xuống nền cát. Cát bay tung tóe, nơi chỗ đấm bày ra một trũng sâu độ thước.

Phương Bửu Nhi gật gù:

- Kể cũng khá đấy! Nhưng chưa hẳn là tuyệt! Ngươi thử nắm một nắm cát, quăng mạnh tới, xem cát có tới tận mặt biển kia chăng?

Ngưu Thiết Oa bĩu môi:

- Mười nắm cát, ta cũng quăng tận đích, sá gì một nắm? Một nắm thì có nặng là bao nhiêu?

Gã chỉ nghĩ đến trọng lượng bởi vì gã thừa sức lực, gã ngô nghê đến độ chừng hiểu là cát rời rạc từng hạt. Nào phải một vật thể liên lạc mà dùng sức lực quăng đi xa? Tay vừa vung, là cát bay tơi tả rơi xuống ngay.

Gã hăng hái cúi xuống, vốc cát đầy nắm, rồi đứng lên, vận thần lực vung mạnh tay.

Cát rời rạc, phần có gió ngược chiều, tay gã vừa xòe; gió đưa cát bay trở lại phủ đầy đầu đầy mặt hắn. Gã nhắm mắt lại, kêu lên rối rít, lùi lại.

Rồi gã mở mắt ra, lẩm nhầm mãi:

- Quái! Quái! Sao hôm nay sức ta yếu thế? Quăng một nắm cát cũng chả được xa? Thế này làm sao giao thủ với bọn tiểu tặc chứ?

Phương Bửu Nhi gọi gã:

- Ngươi đã thấy chưa? Ta đã bảo, khí lực của ngươi có gì mà khoe?

Ngươi mở mắt to ra xem ta làm đây này!

Ngưu Thiết Oa trố mắt:

- Ngươi... định thử? Ta không làm được, ngươi lại làm được à?

Phương Bưu Nhi mỉm cười:

- Đừng gần quá, có quăng tới nước cũng chẳng hay gì. Ta đi xa hơn nữa, càng xa càng tỏ rõ cái bản lãnh của ta!

Tại chỗ hắn đứng, là vùng cát khô, hắn lùi đến vùng cát ướt, cúi xuống vo tròn một nắm, cầm tay, đoạn gọi to:

- Mở mắt mà xem ta quăng đây!

Hắn vung tay, nắm cát ướt được vo tròn rất kỹ, dù có gặp gió cũng chẳng rời rạc, lao đi vun vút, rơi xuống nước.

Ngưu Thiết Oa lặng người, hoang mang quá. Gã chẳng hiểu tại sao, to lớn như gã mà không quăng nổi một nắm cát, còn Phương Bửu Nhi bất quá là một đứa bé, sức lực bao nhiêu lại làm được cái việc đó rất dễ dàng.

Gã há hốc mồm, dở khóc dở cười, thừ người một lúc.

Phương Bửu Nhi lại hỏi gã:

- Ngươi phục ta chưa?

Gã thở dài, gật đầu:

- Phục! Phục rồi!

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Phục thì tôn ta làm đại ca!

Ngưu Thiết Oa cúi đầu, thấp giọng:

- Đại... ca! Tiểu đệ xin ra mắt đại ca!

Đoạn gã sụp xuống lạy liền.

Không rõ nghĩ sao, Phương Bửu Nhi cũng sụp mình xuống lạy trả lại. Song phương đã trở thành huynh đệ với nhau, Ngưu Thiết Oa chạy bay về thuyền mang số vật thực dự trữ đến hiến cho Phương Bửu Nhi dùng, lại còn khuân một tảng đá to cho Phương Bửu Nhi nằm, ngồi tùy ý, khỏi phải nằm ngồi ngay trên mặt cát.

Trong khi Phương Bửu Nhi đang ăn. Ngưu Thiết Oa do dự mãi mới hỏi:

- Đại ca ạ, có phải mình cười nhiều rồi đứt ruột đi chăng?

Phương Bửu Nhi nghiêm sắc mặt:

- Phải đó! Cho nên ta khuyên ngươi đừng nên cười cợt chế giễu thiên hạ, có lúc cười quên thôi mà sanh tai hại đấy! Chỉ khi nào gặp việc đáng cười thì cười một tí mà thôi, cười chút chút thì chẳng sao cả.

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Đại ca khỏi lo! Tuy nhiên đến cái cười mà cũng hạn chế, thì khổ thật!

Phương Bửu Nhi trầm giọng:

- Người thích cười lắm à?

Ngưu Thiết Oa lại gật đầu:

- Bình thường, mỗi ngày tiểu đệ cười lớn độ ba mươi lần, cười nhỏ độ ba trăm lần, có cười được đủ số, khí lực mới dồi dào...

Đột nhiên gã vụt đứng lên, nhìn ra mặt biển.

Phương Bửu Nhi lấy làm lạ, nhìn theo gã, hắn thấy một chiếc thuyền buồm lao vút vào bờ, thân thuyền và buồm còn lộ vẻ tàn phá của trận bão biển trong đêm vừa qua.

Ngưu Thiết Oa lẩm nhẩm:

- Đến rồi! Đến rồi!....

Phương Bửu Nhi hỏi:

- Ngươi biết những người trên thuyền đó à?

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Bọn cướp vặt ngoài biển đó, còn ai không biết chúng? Chúng thấy tiểu đệ nghèo khổ, cơm chẳng đủ no, áo chẳng đủ ấm, định lôi cuốn tiểu đệ nhập đảng, nhưng Ngưu Thiết Oa này dù đói lạnh thật, nhất quyết không vì cái ăn cái mặc mà làm một kẻ cướp như chúng. Chỉ vì...

Gã toét miệng cười ha hả, rồi tiếp:

- Tiểu đệ không làm kẻ cướp, nhưng chúng cướp được gì, tiểu đệ đoạt lại cái đó, thích cái gì, tiểu đệ cứ đoạt lại trong tay chúng!

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Bộ y phục của của ngươi trên người đó, chắc cũng đoạt lại nơi tay chúng chứ gì?

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Đúng vậy! Y phục, muối, bánh, thịt, nhất nhất món gì trên thuyền tiểu đệ, đều là những vật đoạt lại từ chúng đấy! Do đó, chúng hận tiểu đệ, niềm oán hận nuôi dưỡng từ lâu, càng ngày càng lớn, chúng không chịu nổi nên ước hẹn với tiểu đệ gặp nhau hôm nay tại đây để đánh nhau một trận chí tử!

Phương Bửu Nhi lại hỏi:

- Chúng ước hẹn như vậy, rồi hôm nay ngươi đến đây để gặp chúng?

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Tự nhiên là phải đến, nếu không đến thì mất mặt sao?

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Chúng oán hận ngươi từ lâu, song vẫn chẳng làm gì được ngươi, giờ đây chúng ước hẹn gặp ngươi, dĩ nhiên chúng phải có chuẩn bị kỹ, chúng lại đông, còn ngươi thì đơn thân độc lực, ta chỉ sợ người khó tránh khỏi họa!

Ngưu Thiết Oa lắc đầu:

- Tiểu đệ không ngán chúng, dù chúng đông người hơn nữa tiểu đệ cũng chẳng ngán.

Lúc đó, con thuyền của bọn giặc biển đã cập hờ, hơn hai mươi đại hán, hình vóc vạm vỡ từ trên thuyền nhảy xuống, tên nào cũng có vũ khí trong tay, gồm hoa thương, ngư xoa, phân thủy thích, quỷ đầu đao, gậy sắt, búa đồng...

Chúng có vũ khí, chúng vạm vỡ, chúng lại đông người, nhưng xem chừng chúng có ý gờm Ngưu Thiết Oa ra mặt. Nhảy xuống đất rồi, chúng đứng xa xa, quây quần nhau một chỗ, cao giọng gọi Ngưu Thiết Oa, to tiếng mắng gã.

Chẳng một tên nào dám bước tới một bước, tất cả những cặp mắt chăm chú nhìn gã, miệng thì cứ mắng oang oang tay lăm lăm vũ khí.

Một tên dáng chừng là tên đầu đảng, hét lớn:

- Gã hộ pháp kia, nếu hôm nay ngươi quy thuận với chúng ta, thì mọi việc sẽ êm xuôi, bằng không cự lại chúng ta sẽ chặt ngươi ra hàng trăm hàng ngàn mảnh!

Ngưu Thiết Oa cao giọng mắng trả:

- Câm cái mồm thối của ngươi lại!

Gã quay lại Phương Bửu Nhi:

- Đại ca hãy ngồi đây, để tiểu đệ đến đó đánh với chúng một trận!

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Đã muốn đánh thì cứ đi mà đánh, nhưng cũng phải cẩn thận đấy!

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Tự nhiên rồi, đại ca khỏi lo!

Gã cúi xuống, ôm tảng đá nặng độ trăm cân chạy bay về phía bọn cướp biển.

Đằng xa chúng lập tức tản ra, dàn thành hàng, tên nào cũng cử cao vũ khí.

Một đại hán vọt tới, chận đầu Ngưu Thiết Oa vung thanh quỷ đầu đao giáng xuống.

Ngưu Thiết Oa mắng lớn:

- Tên cướp vặt, ngươi muốn chết!

Gã nâng tảng đá lên, đón thanh đao.

Bốp!

Đao chạm vào đá lửa bắn tung tóe, Ngưu Thiết Oa không hề nhúc nhích, trái lại đại hán bị chấn dội trở lại, hổ khẩu tay tét rộng, máu chảy ròng ròng, thanh đao vuột tay bay bổng trên không, rơi ngoài xa mấy trượng.

Ngưu Thiết Oa cười vang:

- Ha ha! Vô dụng thế mà cũng học đòi làm hải tặc! Cút đi cho đỡ bẩn mắt lão gia!

Gã vừa dứt câu, gió rít bên tai, rồi một ngọn hoa thương bay tới. Bị tấn công bất ngờ, gã hoành tay quăng luôn tảng đá về phía tên vừa phóng ngọn thương qua gã.

Tảng đá vừa lo, vừa nặng, gió cuốn vù vù, lao vút vào bọn hải tặc, bọn chúng khiếp hãi, rã ngay cả hàng ngũ, chạy tứ tán.

Đồng thời, gã xoay ngược vòng tay, chụp vào ngọn thương, nắm cứng, gã lộ vẻ đắc ý vô cùng.

Nhìn bọn hải tặc đứng xa xa giương tròn mắt hướng về gã, gã vung tít ngọn thương, gió rít vù vù. gã vung bằng thích chứ chẳng ra chiêu thức gì cả.

Gã đứng đó, bọn hải tặc cũng đứng tại chỗ, gã nhích tới một bước, chúng lùi lại một bước, gã dừng, chúng dừng, chúng tuy ngán gã nhưng chẳng tên nào bỏ chạy.

Gã to tiếng mắng chúng, chúng hò hét mắng trả, song phương cứ ghìm nhau như thế, đấu võ mồm một lúc.

Cuối cùng, tên đầu đảng quét ánh mắt khắp đàn em một vòng, cao giọng giục:

- Hắn có sức mạnh như trâu thật đấy, nhưng hắn chẳng biết mảy may võ công, chúng ta cứ xông vào quần hắn một lúc, thế nào hắn cũng phải kiệt lực, lo gì không bắt được hắn! Nào anh em cứ vào!

Toàn bọn phụ họa:

- Phải! Phải! Nào anh em vào ngay!

Tuy hò hét như vậy, chẳng tên nào dám xung phong tới. Ngưu Thiết Oa thấy chúng ví mình như trâu, nổi cáu vung ngọn hoa thương tiến tới, bọn hải tặc lại nhảy trái về phía hậu, tên nào nhảy gấp chạm vào tên chậm chân chúng lẩn quẩn với nhau trông buồn cười hết sức, tuy thế, chúng vẫn to tiếng mắng gã không ngừng.

Không làm gì được bọn hải tặc, Ngưu Thiết Oa lại ngồi xuống. Gã ngồi xuống thì bọn hải tặc lướt tới, vung vũ khí dứ dứ vào không gian, bắt buộc gã phải đứng lên, gã đứng lên thì chúng dừng lại, gã bước tới thì chúng lùi.

Cứ như thế, song phương tương trì qua một lúc nữa, Ngưu Thiết Oa đổ mồ hôi nhễ nhại, hơi thở ồ ồ..... Đến lúc này bọn hải tặc mới cùng loạt xông vào, bao vây gã bốn phía, vung vũ khí tấn công tới tấp.

Gã xoay tít ngọn hoa thương chống đỡ, ngọn thương hướng về phía nào, tên hải tặc đương đứng phía đó lui ra xa, nhưng những tên ở ba phía kia lại lướt tới.

Ngưu Thiết Oa phải quay mình chống đỡ, chống một phía thì ba phía kia tấn công, làm gã cứ xoay tròn mãi, gã vừa mệt vừa chóng mặt, lớ ngớ thế nào bị chúng đâm ba nhát vào đùi và cánh tay bên tả, máu chảy ròng ròng.

Tên đầu đảng thấy thắng thế, reo lên:

- Cố gắng, anh em! Miếng thịt trâu sắp vào miệng chúng ta rồi đó!

Ngưu Thiết Oa sôi giận vung ngọn thương vùn vụt, nhanh hơn trước bội phần.

Nhưng vốn chẳng biết võ công, gã dù có sức mạnh như trâu cũng chẳng làm gì được bọn hải tặc, chúng nhờ am tường thuật khinh công nên chạy nhảy nhanh nhẹn, chúng không thể hạ gã bằng sức lực thì chúng cũng có cách quần gã đến một lúc nào đó, gã kiệt lực phải ngã xuống. Bởi gã dù mạnh, cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, nào có phải là sắt đá đâu mà chi trì mãi nổi.

Bỗng gã hét lớn:

- Dừng tay lại!

Tiếng hét của gã to quá, làm bọn hải tặc giật mình, tất cả cùng dừng lại, tên đầu đảng quát:

- Ngươi chịu phục rồi phải không?

Nhân lúc bọn hải tặc dừng tay, Ngưu Thiết Oa vọt nhanh ra khỏi vòng vây, cao giọng quát trả:

- Bọn cướp vặt không sợ đám viện binh của ta sắp tới đây sao mà dám hùng hổ với ta?

Bọn hải tặc chẳng hề nghĩ là Ngưu Thiết Oa biết dối gạt chúng nên tin ngay, không tên nào dám đuổi theo gã...

Tên đầu đảng thốt với nội bọn:

- Để xem hắn sẽ giở trò gì, đuổi theo hắn lỡ gặp tiếp trợ của hắn thì nguy cho chúng ta. Rất có thể bọn tiếp trợ hắn mai phục đâu đấy!

Chúng dừng tại chỗ nhìn theo gã chạy thẳng về chỗ Phương Bửu Nhi, sụp xuống đất lạy hắn.

Phương Bửu Nhi bên trong có phần nào kinh hãi, nhưng ngoài mặt hắn vẫn làm tỉnh, hỏi:

- Chạy trốn phải không?

Hắn nhìn thấy nơi bị thương của gã, nhăn mặt.

Ngưu Thiết Oa lắc đầu:

- Có muốn chạy cũng không chạy thoát bọn chúng! Chắc hôm nay tiểu đệ phải bị chúng hạ sát rồi!....

Gã bật khóc ngay, khóc một lúc, gã cúi đầu cất giọng bi thiết:

- Được đại ca nhận làm tiểu đệ, chưa làm được cái gì tỏ lòng hiếu kính với đại ca, lại phải chết đi, bỏ đại ca một mình, tiểu đệ đau đớn làm sao! Con thuyền kia, tiểu đệ xin để lại cho đại ca, những vật dụng trên thuyền, đại ca cứ hưởng dụng, bây giờ tiểu đệ đưa đại ca đến thuyền, xong rồi sẽ trở lại đánh với chúng một trận chí tử, dù chết cũng cam!

Phương Bửu Nhi xúc động thật sự trước vẻ thành khẩn của Ngưu Thiết Oa, dù còn ít tuổi hắn vẫn có nghĩa khí hơn người, hắn cao giọng thốt:

- Ta với ngươi đã thành huynh đệ rồi thì hoạn nạn tương cứu, ta còn sống thì ngươi chết thế nào được? Ta lấy mắt nhìn ngươi chết được sao? Ngươi chết đi, ta cũng chẳng sống nổi đâu!

Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một lúc, đoạn kêu lên:

- Không được đâu đại ca! Đại ca đã có vợ nếu đại ca chết đi thì tẩu tẩu của tiểu đệ thành quả phụ sao?

Đang âu lo, Phương Bửu Nhi cũng phải phì cười trước lời nói hết sức chân thành của gã, phì cười vì sự ngớ ngẩn của gã chứ lòng hắn xúc động vô cùng. Hắn an ủi:

- Không sao! Ngươi không chết, ta không chết, tẩu tẩu ngươi không trở thành quả phụ đâu!

Nói cứng như vậy, Phương Bửu Nhi vẫn chưa tìm được biện pháp cứu nguy cho gã.

Nhưng Ngưu Thiết Oa lại hân hoan ra mặt, vừa nhảy nhót, vừa cười tươi reo lên:

- Phải! Phải! Bản lĩnh của đại ca hơn tiểu đệ nhiều! Nhất định là đại ca có cách!

Linh cơ chợt phát động, trong thoáng mắt, Phương Bửu Nhi đã nghĩ ra biện pháp giải nguy, dù chưa tin hẳn là biện pháp đó có tạo được kết quả nào chăng, song hắn vẫn nhẹ người. Hắn cứ thực nghiệm xem, dù không kết quả cũng còn hơn bất động chờ khổ.

Hắn cao giọng:

- Ngươi đứng đây chờ ta, ta sẽ đến đó thu thập bọn hải tặc cho mà xem!

Hắn đứng lên bước về phía bọn hải tặc.

Bọn chúng tên nào thấp nhất cũng có thân hình bảy thước trở lên, còn Phương Bửu Nhi bất quá là một tiểu đồng, cao không hơn năm thước tay chân lại nhỏ, sự chênh lệch quá rõ, hắn từ từ bước tới, chẳng khác nào cừu con tiến dần đến hang cọp.

Ngưu Thiết Oa hết sức tin tưởng vào thủ đoạn của Phương Bửu Nhi, gã cao giọng gọi bọn hải tặc:

- Các ngươi hãy ngửa cổ chờ chết! Đại ca ta đến đấy nhé!

Bọn hải tặc bật cười vang:

- Tiểu quỷ đó là đại ca của ngươi? Được lắm, tiểu quỷ lại đây! Lại đây nếm một quả thôi sơn của chúng ta, xem ngươi có nát nhừ ra như cám không?

Đối diện bọn hải tặc, tên nào cũng có vẻ hung hãn như lang như hổ, dù sao thì Phương Bửu Nhi cũng thấy khiếp đảm phần nào, nếu hắn không cố kiềm hãm thân mình, chắc phải run lên, đôi chân của hắn nhũn ra, tuy nhiên hắn cố bước tới một vài bước, cho gần chúng hơn, rồi thu hết can đảm vào hai tay, hắn cao giọng hỏi:

- Các vị sinh hoạt trên sông nước trùng dương, chắc các vị là thuộc hạ của Thọ Thiên Tề?

Bọn hải tặc giật mình đưa mắt nhìn nhau.

Tên đầu đảng qua phút giây sửng sốt, hỏi lại:

- Tiểu quỷ lại biết được vị thủ lãnh của bọn ta à?

Phương Bửu Nhi hiểu ngay hắn nghĩ đúng, bọn hải tặc này thuộc quyền quản trị của Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề, hiểu được điều đó rồi, hắn thấy vững tâm hơn. Hắn cười lạnh, tiếp nối:

- Kỷ luật của Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề rất nghiêm, có thể nào dung dưỡng để các vị lộng hành, bằng vào số đông lấn hiếp người cô thế? Chắc các vị chưa quên cái hình phạt do Thọ Thiên Tề dành cho một đồng nghiệp của các vị cách đây mấy hôm, nhân cướp đoạt tài vật của người cô khách?

Hiện tại thì hắn đã học được cái tắc phong của khách giang hồ, hắn có ngôn từ cử động rất chững chạc.

Bọn hải tặc lộ vẻ kinh hoàng ra mặt.

Trọn vùng Đông Hải này, có ai không nghe chuyện Thọ Thiên Tề áp dụng nghiêm khắc môn quy xử tử đại hán chận thuyền người áo trắng? Đại hán đó, là một vị đầu mục của Thọ Thiên Tề, mà y còn thẳng tay trừng trị, huống chi những người ở bậc thấp hơn?

Từ ngày Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề xử tử vị đầu mục, tất cả bọn hải tặc đều dè lòng chẳng còn dám phóng túng như thuở nào.

Giờ đây, nghe Phương Bửu Nhi nhắc lại việc đó, tự nhiên chúng phải ngán.

Tên đầu đảng dịu tánh hung hãn ngay, y mỉm cười với giọng lễ độ:

- Chẳng hay tiểu bằng hữu có thể cho bọn tại hạ biết lai lịch chăng?

Y đấu dịu, Phương Bửu Nhi mừng thầm, hắn càng làm già hơn:

- Các vị không xứng đáng hỏi lai lịch tại hạ! Hãy đi gọi Thọ Thiên Tề đến đây!

Một đại hán có đôi mày rậm, từ lúc đầu nhìn Phương Bửu Nhi không hề chớp mắt, vụt kêu lên:

- Tôi nhớ ra rồi!

Tất cả đều quay lại nhìn gã. Tên đầu đảng thấp giọng hỏi:

- Ngươi biết lai lịch tiểu quỷ này?

Đại hán hấp tấp đáp:

- Vị tiểu bằng hữu này... là người trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc!

Tất cả đều biến sắc kêu lên:

- Thật vậy? Thật vậy? Ngươi lầm chăng?

Đại hán mày rậm lắc đầu:

- Lầm thế nào được? Ngày Tử Y Hầu và người áo trắng đấu kiếm, chính mắt tôi trông thấy vị tiểu bằng hữu này đang trò chuyện với Hầu gia!

Được Tử Y Hầu tiếp chuyện, hẳn phải là một nhân vật phi thường, nghe đại hán tiết lộ điều đó, bọn hải tặc xám mặt. Rồi không rõ tên nào trước nhất sụp xuống lạy.

Tất cả đầu cúi sát đất, chẳng khác nào một đám tín đồ ngoan đạo cung nghinh giáo chủ giáng lâm.

Sự kiện đó xảy ra ngoài tưởng tượng của Phương Bửu Nhi. Hắn ước mong hòa giải xuôi thuận, chứ có bao giờ nghĩ là chúng quá sợ hãi như vậy? Bây giờ hắn mới nhận thức oai danh của Tử Y Hầu không phải nhỏ! Sợ Hầu gia đã đành, thiên hạ còn sợ đến cả những người trên thuyền có cánh buồm ngũ sắc! Và bọn giết người không tanh máu cũng khiếp đảm kinh hồn mà trở thành ngoan ngoãn như kẻ thiện lương.

Ngưu Thiết Oa nghĩ, gã cố vận dụng tận lực sình sanh, vẫn không đánh bại được bọn hải tặc, còn Phương Bửu Nhi chỉ nói mấy câu, chúng quỳ rạp xuống, cúi đầu, bất động, bất giác vừa kinh hãi vừa hân hoan, gã vỗ tay bôm bốp, kêu lên:

- Có bản lãnh thật! Đúng là đại ca có bản lãnh thật đó! Tiểu đệ phục vô cùng!

Phương Bửu Nhi đảo mắt nhìn khắp bọn hải tặc một lượt, đoạn nghiêm giọng:

- Sự việc hôm nay, dù sao cũng đã xảy ra rồi, ta tha cho các ngơi!

Song từ nay về sau, nếu các ngươi còn xúc phạm đến người anh em của ta kia, thì đừng trách ta hẹp lượng với các ngươi!

Bây giờ hắn không gọi chúng là các vị nữa.

Tên đầu đảng hấp tấp đáp:

- Không! Không! Chúng tôi chẳng dám động đến Ngưu đại gia nữa đâu, chúng tôi sẽ một mực cung cung kính, dù Ngưu đại gia có đánh chết chúng tôi, nhất định chúng tôi cũng chẳng dám hoàn thủ!

Ngưu Thiết Oa mắng lớn:

- Mẹ kiếp! Các ngươi không hoàn thủ, thì còn ai đánh chết các ngươi nữa. Nói như vậy mà nghe được!

Bọn hải tặc gật đầu nhanh:

- Phải! Phải! Ngưu đại gia có lý!

Phương Bửu Nhi hăm:

- Nếu ta biết các ngươi quen tính cậy đông hiếp kẻ cô đơn, nhất định là ta trách cứ Thọ Thiên Tề ngay!

Bọn hải tặc hấp tấp kêu lên:

- Làm gì dám vậy? Bọn chúng tôi có gan bằng trời cũng không dám làm vậy nữa.

Tên đầu đàn run run giọng hỏi:

- Đại gia còn gì phân phó nữa chăng?

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Chẳng còn việc gì cả!

Ngưu Thiết Oa vội chen vào:

- Còn! Còn! Còn bảo các ngươi tí việc!

Tên đầu đàn hỏi:

- Việc gì? Xin Ngưu đại gia cứ nói, vô luận như thế nào, chúng tôi vẫn xin tuân theo!

Ngưu Thiết Oa cười lớn:

- Trên thuyền có bao nhiêu thịt bánh, đường, muối, gom hết khuân lại cho ta, để ta thết đại ca một bữa no nê xem nào!

Tên đầu đảng vâng một tiếng lớn, đoạn quắc mắt nhìn lũ thuộc hạ, chúng chạy bay về thuyền mang tất cả những gì của chúng dự trữ, giao nạp cho Ngưu Thiết Oa.

Gã nhìn qua một thoáng, đoạn cao giọng quát:

- Xong rồi các ngươi cút hết đi, còn đứng đó làm gì? Thế các ngươi muốn ăn ké nữa sao?

Bọn hải tặc nghe gã quát, như bắt được vàng, vội cúi rạp mình vái Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa, đoạn trở về thuyền, mở dây tách bờ cấp tốc.

Ngưu Thiết Oa cười híp mắt thốt:

- Mặc sức mà ăn, đại ca ơi! Ha ha! Chẳng ngờ hôm nay tiểu đệ chẳng những không chết, mà lại được no nê. Còn gì sung sướng bằng, hở đại ca!

Rồi suốt ngày đó, cả hai cứ ăn, Phương Bửu Nhi thì ăn điềm đạm bởi hắn nhỏ vóc, hơn nữa lại là nhà văn, sự ăn uống điều độ thanh lịch, không như gã Ngưu thô bạo thành tánh, ăn no nốc đậm.

Đối với gã, trên thế gian này còn có sự việc trọng đại đáng làm đâu, ngoài ăn và ngủ? Ăn no rồi, gã ngủ, gã ngủ say như chết, thức dậy lại ăn.

Phương Bửu Nhi cũng buồn ngủ lắm song nằm xuống rồi thì tâm tư dao động với những ý niệm phức tạp, hắn nghĩ ngợi mãi không thể nào nhắm mắt nổi.

Đêm đến, hắn chỉ chợp mắt được một chút, còn Ngưu Thiết Oa thì ngáy đủ năm canh dài!

Qua hôm sau, xong bữa ăn sáng rồi, Ngưu Thiết Oa thốt:

- Đại ca hiện đang trong cảnh lui không nhà, tới không hướng định, chi bằng theo tiểu đệ phiêu dao trên sóng nước hải hồ, tuy có lúc thiếu cái ăn, nhưng được cái lợi là vô cầu vô thúc, không ai chọc cho mình sinh giận, không ai khó dễ cho mình, đói thì có gì ăn nấy, không có thì nhịn, mệt thì cứ ngủ, tùy ý ngủ bao lâu cũng được.

Phương Bửu Nhi cười khổ:

- Nếu ta được an nhàn như ngươi, thì còn nói làm gì!

Ngưu Thiết Oa trố mắt:

- Đại ca có sự việc gì phải bận lo?

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Ngươi làm sao hiểu được!

Ngưu Thiết Oa cúi đầu, lộ rõ vẻ u buồn:

- Như vậy là đại ca không đi theo tiểu đệ! Đại ca bỏ rơi tiểu đệ à?

Giọng nói của gã bi thiết quá, Phương Bửu Nhi nghe gã nói mà xúc cảm vô cùng.

Hắn thở dài, thốt:

- Ta đâu có muốn ly khai ngươi? Song sự tình bắt buộc thì ta còn biết làm sao hơn? Khi nào công việc của ta hoàn thành rồi, ta sẽ trở lại vùng này, tìm ngươi!

Ngưu Thiết Oa vẫn cúi đầu, thấp giọng hỏi:

- Đại ca định đi đâu?

Phương Bửu Nhi lắc đầu:

- Ta cũng chưa định là mình sẽ về đâu, chỉ biết trong chuyến đi này ta cần tìm một người cho đến bây giờ, ta vẫn không hiểu người đó hiện đang ở địa phương nào?

Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

- Đã thế tiểu đệ xin tiễn đại ca một đoạn đường, từ đây đến vàm sông, nơi đó tiểu đệ có quen một số chủ thuyền, tiểu đệ sẽ gởi gắm đại ca cho một vị chủ thuyền nào đó, chở đi xuôi đòng sông, giúp đại ca bớt nhọc bôn ba trên con đường bô.....

Sở dĩ Ngưu Thiết Oa trước đó không dám ngẩng đau lên, là vì gã khóc. Chừng nguồn lòng lắng dịu, gã mới chường mặt, tuy nhiên gã không lau khô ngấn lệ còn in rõ nơi khóe mắt, nơi má...

Phương Bửu Nhi không tưởng là con người thuần phác, thô kệch như gã lại để cảm xúc đến phải rơi giọt vắn giọt dài, thì ra gã quả có tình thâm ý trọng đối với hắn thực sự.

Trong cơn bình thủy tương phùng; gã tỏ lộ một tấc chân thành như thế, nghĩ ra, cái nhiệt tâm của gã lớn hơn những kẻ ruột rà.

Phương Bửu Nhi dù muốn dù không cũng phải chấp nhận đề nghị của gã, đoạn cả hai nắm tay nhau đến tiến đến con thuyền bằng cành cây, Ngưu Thiết Oa đẩy nó xuống nước, kéo buồm lên tách bến ra khơi...

X Bên ngoài cửa Ngô Tùng, bãi chài khá rộng, cát, đất từ ngoài khơi đổ vào, từ dòng sông lùa ra, dồn ứ lại, làm dịu bớt đợt sóng biển ập vào, những con thuyền qua lại nơi đó được an toàn phần nào, khỏi bị dồn dập mạnh.

Nơi đó, nối liền thủy đạo từ Huỳnh Hà đổ đến, rồi xuôi về Trường Giang Nam cũng như Bắc, nhờ tư thế giao liên quan trọng mà địa phương trở nên phồn thịnh vô cùng.

Thuyền trăm, thuyền ngàn, xuôi ngược, buồm phơi trắng xóa to nhỏ bất đồng, xem nhộn nhịp lạ.

Nơi đó, có đảo Sùng Minh, dân cư trên đảo sống bằng nghề hạ bạc, một nghề truyền tử lưu tôn. Khi bình minh lên là rong thuyền ra khơi, lúc hoàng hôn xuống, thuyền từ trùng dương trở về, chen lẫn với ngư thuyền, còn có du thuyền, thương thuyền, ngày buồm lợp nước, đêm đèn rực rỡ như sao trời.

Những khi gió lặng, sóng im, chèo buông thuyền thả, tiếng ngư ca vang dội khắp nơi.

Đúng là một cảnh thanh bình, dân cư an lạc trong cái mộc mạc của dân phong.

Sau mấy hôm bềnh bồng trên mặt biển, thuyền của Ngưu Thiết Oa đã vào Trường Giang, tìm bến đỗ.

Ngưu Thiết Oa định tìm thuyền chủ quen, gởi gắm Phương Bửu Nhi.

Nhưng, có lẽ đã suy nghĩ kỹ trong mấy ngày qua, Phương Bửu Nhi thốt:

- Bây giờ, ta thay đổi ý kiến, chỉ muốn noi theo đường bộ mà đi!

Ngưu Thiết Oa kêu lên:

- Tại sao?

Phương Bửu Nhi thở dài:

- Cái người ta định đi tìm, có lưu địa chỉ cho ta, nhưng vì tánh tình cổ quái, người đó không nêu đúng địa điểm, cho nên muốn tìm đến tận nơi, phải lắm công phu, phải hỏi thăm đường từng chặng, từng chặng, do đó, cần phải đi đường bộ mới xong, chứ ngồi trên thuyền còn biết hỏi ai?

Ngưu Thiết Oa trố mắt:

- Nhưng, đại ca đơn thân, độc lực, trong mình lại chẳng có lộ phí nếu theo đường bộ mà đi, thì làm sao được? Chẳng lẽ chịu đói chịu khát mãi?

Phương Bửu Nhi cười gượng:

- Ngươi yên trí, đại ca của ngươi có lắm thủ đoạn kia mà!

Ngưu Thiết Oa sáng mắt, ạ lên một tiếng:

- Phải! Tiểu đệ quên mất là đại ca có thủ đoạn cao cường hơn hẳn tiểu đệ mấy bậc! Ngu xuẩn như tiểu đệ còn không sợ đói, làm gì đại ca lại phải đói?

Gã suy nghĩ một chút, rồi khuân hết thịt, bánh, muối, đường, ra giữa hai người, đoạn thốt:

- Trên thuyền chỉ còn lại bao nhiêu thực phẩm đó thôi, đại ca cứ lấy mang theo trên đường đi!

Phương Bửu Nhi sửng sốt:

- Không! Những vật này thuộc về ngươi, cứ giữ lại mà dùng, chẳng phải là của ta!

Ngưu Thiết Oa lắc đầu:

- Không! Của đại ca mà! Đại ca cứ mang theo!

Phương Bửu Nhi khoát tay:

- Ngươi cứ giữ lại!

Ngưu Thiết Oa bối rối:

- Đại ca không chịu mang theo, thì… thì… tiểu đê.....

Gã cũng chẳng biết phải nói gì thêm nữa.

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Cùng là huynh đệ có phúc đồng hưởng, có lộc đồng chia, người không chịu giữ lại, ta chẳng chịu mang đi, vậy chúng ta chia nhau ăn, ăn cho hết, chẳng con ai đưa đẩy cho ai nữa!

Phương Bửu Nhi thốt xong, Ngưu Thiết Oa khoái chí, vỗ tay bốp bốp:

- Hay lắm! Hay lắm! Mình cứ ăn, ăn cho hết, đại ca!

Rồi cả hai cùng ăn Phương Bửu Nhi ăn cầm chừng còn Ngưu Thiết Oa thì ngốn mạnh, đớp mau, ăn một lúc gã vụt kêu lên:

- Không xong! Không! Tiểu đệ ăn nhiều, đại ca ăn ít, ăn như vậy thì mất công bình quá! Tiểu đệ xin thôi, nhường đại ca ăn, để bắt kịp cái chỗ thua thiệt.

Gã đưa phần thịt còn lại cho Phương Bửu Nhi. Phương Bửu Nhi nhìn gã xúc động bồi hồi! Hắn lấy phần thịt, gói lại bỏ vào mình, đoạn thốt:

- Cũng được, ta giữ phần thịt này, cho ngươi vui!

Hắn nhìn ra xa xa rồi nói tiếp:

- Giờ ta muốn đi! Đã đến lúc ta đi rồi… Ngưu Thiết Oa thừ người một phút, đoạn đứng lên, cúi đầu, giọng gã sền sệt:

- Đại ca!…Đại ca đừng quên …Thiết… Oa… Đột nhiên gã quay mình phóng chân chạy như bay, trong thoáng mắt đã khuất dạng. Phương Bửu Nhi nhìn theo gã, thẫn thờ một lúc, rồi hắn cao giọng gọi:

- Thiết Oa! Thiết Oa! Chẳng khi nào ta quên ngươi!

Gọi, bất quá để vơi đi phần nào ưu sầu đang đè nặng tâm hồn, chứ làm gì Ngưu Thiết Oa nghe lọt?

Rồi, hắn khóc.

Hắn đã được biết bao nhiêu người yêu mến, song những tình cảm mà hắn hưởng thụ từ trước, do hàng trưởng thượng dành cho hoặc thân thích, ruột rà, hoặc những kẻ ngưởng mộ tổ phụ hắn, rồi tưởng nghĩ luôn đến hắn.

Những tình cảm đó, không làm cho hắn rung động tâm tư, bởi không do hắn tự tìm, nó có sẵn, nó tự nhiên mà đến với hắn.

Đối với Ngưu Thiết Oa thì khác, từ cái chỗ chất phát, gã trở thành thân mật với hắn, gã dành cho hắn sự chân thành, chính tình cảm này mới làm cho hắn rung động thật sự. Tình bằng hữu!

Hắn rung động, hắn khóc, thành thật khóc.

Hắn rời thuyền, đến một tảng đá gần đó, ngồi xuống ủ rũ như một cái xác không hồn.

Chốc chốc, hắn lắc đầu, lệ vẫn tuôn tràn, hắn không lau khô, hắn hồi ức lại những việc đã qua, từ ngày ly khai gia đình đến nay, thời gian chưa qua nửa tháng, mà bao nhiêu diễn tiến dồn dập!… Bỗng, có tiếng thét vang lên phía sau lưng hắn, xa xa. Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại, thì ra Ngưu Thiết Oa vừa chạy vừa gọi hắn.

Hắn vừa mừng vừa kinh hãi, hấp tấp hỏi:

- Ngươi…Ngươi trở lại làm gì?

Ngưu Thiết Oa đến trước mặt hắn, cúi đầu, mặt gã còn ngấn lệ, gã ấp úng nói:

- Đại ca! Tuy đại ca có thủ đoạn hơn tiểu đệ, song tiểu đệ vẫn không nỡ để đại ca đơn thân trên đường dài, đại ca chịu làm sao nổi với những vất vả đó? Tiểu đệ trở lại, mong đại ca chấp nhận cho tiểu đệ cùng đi với, dù đi đến chân trời góc bể, dù phải trải bao nhiêu cực khổ nhọc nhằn, tiểu đệ cũng cam tâm!

Phương Bửu Nhi nghe tim đập mạnh, hắn nhìn sững Ngưu Thiết Oa một lúc đoạn bước tới choàng tay ôm mình gã, cao giọng thốt:

- Ngươi đi theo ta! Ta bằng lòng! Chúng ta không rời nhau nữa!

Ngưu Thiết Oa reo lên:

- Thật vậy hở đại ca?

Gã vòng hai cánh tay hộ pháp ôm cứng Phương Bửu Nhi. Hai thái cực quyện vào nhau trông hết sức khôi hài, nhưng nhìn đến bốn giòng lệ đang chảy dài trên má họ, chẳng ai cười được nữa.

Khi tâm tư lắng dịu niềm xúc động, cả hai lại đưa nhau xuống thuyền, thuyền tách bến, xuôi giòng.

oOo Trên sông có rất nhiều thuyền qua lại, trong số có những thuyền quen của Ngưu Thiết Oa, người ngồi trên thuyền gọi gã chào mừng.

Có người cười lớn thốt:

- A! Thiết Oa! Ngươi đã trở về rồi đó à? Năm nay có ngươi thì bọn ta còn cái gì thừa mà ăn chứ?

Có người khác hỏi:

-Ngươi cùng về với ai thế?

Ngưu Thiết Oa cao giọng nói:

- Đại ca của tôi đấy!

Người hỏi, bật cười ha hả. Trên thế gian này, không một ai có thể tin được Phương Bửu Nhi là đại ca của gã cả!

Ngưu Thiết Oa thong thả đẩy mái chèo, xuôi thuyền giòng nước, đến chiều thì họ đã vượt qua một đoạn sông dài. Họ định cặp thuyền vào bờ phía Tây đảo Sùng Minh, nghỉ đêm.

Bỗng, có tiếng gọi từ xa vọng lại:

- Đại ca! Đại ca đợi tôi với!… Tiếng gọi do một nữ nhân phát ra. Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Không ngờ cũng có người gọi ngươi là đại ca!

Hắn nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, thấy một chiếc thuyền nhẹ, lướt tới như bay, người chèo thuyền là một thiếu nữ, vận áo xanh, tuy còn xa mà hắn vẫn nhận ra nàng có đôi mắt xanh đen, răng trắng bóng.

Y phục của nàng ngắn. Để lộ đôi chân no tròn, cổ tay no tròn, chân tay trắng nõn, nơi cổ tay có chiếc vòng không rõ bằng đá hay bằng ngọc, màu xanh biếc.

Trông dáng dấp của nàng, Phương Bửu Nhi biết ngay sinh hoạt của nàng phần lớn thời gian ở trên mặt nước, nàng chèo thuyền rất thạo, con thuyền lướt nhẹ nhàng, nhanh chóng.

Ngưu Thiết Oa cũng nhìn theo hắn, bất giác hắn reo lên:

- Tam muội! Tam muội! Mau lên! Cố gắng tay chèo chút nữa đi!

Trong khoảnh khắc, chiếc thuyền nhẹ đã đến nơi, thuyền vừa cặp nhau, Ngưu Thiết Oa đưa tay đỡ thiếu nữ, đặt qua thuyền gã nhẹ nhàng như con diều hâu xớt gà con.

Thiếu nữ áo xanh nhìn gã từ đầu đến chân, rồi ạ lên một tiếng:

- Đại ca lớn nhanh quá! Khác hồi xưa rất xa!

Rồi nàng nhìn sang Phương Bửu Nhi một thoáng đoạn hỏi anh:

- Còn vị tiểu đệ này là ai hở đại ca?

Ngưu Thiết Oa bật cười ha hả:

- Tiểu đệ? Ha ha! Tiểu đệ thế nào được, tam muội! Y chính là đại ca của ta đó! Đại ca của ta, là đại ca của tam muội luôn, tam muội hãy nhớ như vậy!

Gã trầm giọng một chút, hỏi tiếp:

- Làm sao tam muội lại có mặt tại đây?

Thiếu nữ áo xanh không đáp lời gã, trừng mắt nhìn Phương Bửu Nhi, ấp úng nói:

- Đại… ca… Đại ca?

Ngưu Thiết Oa gật đầu:

- Đúng vậy! Đại ca của ta đó!

Gã day qua Phương Bửu Nhi giới thiệu:

- Em gái của tiểu đệ đó, đại ca! Nó tên là Thiết Lan, sánh với tiểu đệ thì nó thông minh hơn nhiều!

Ngưu Thiết Lan giương tròn mắt lên nhìn Phương Bửu Nhi, như nhìn quái vật, một lúc lâu rồi hỏi:

- Ngươi… ngươi là… đại ca của đại ca ta?

Bỗng nàng bật cười hắc hắc, cười ngất đến mất thở.

Ngưu Thiết Oa sừng sộ:

- Cười gì mà hăng thế? Sao không làm lễ ra mắt đại ca đi à?

Thực sự, Ngưu Thiết Lan cũng muốn nhịn cười lắm, song càng nhịn, nàng càng cười ròn, cười một lúc rồi mới thốt lên lời được:

- Ngươi… có thật là… ngươi muốn ta gọi ngươi bằng đại ca?

Phương Bửu Nhi chưa kịp nói gì, thì Ngưu Thiết Oa cao giọng:

- Tự nhiên rồi! Đại ca của ta, tức là đại ca của ngươi chứ còn gì nữa?

Lần này, Ngưu Thiết Lan cũng cười, nhưng là nụ cười mỉa:

- Được! Được!… Thì ta gọi ngươi là đại ca! Cũng được đi! Tiểu tiểu đại ca!

Phương Bửu Nhi thản nhiên:

- Chắc ngươi hiềm vì ta nhỏ tuổi?

Ngưu Thiết Lan bĩu môi:

- Nếu ta nói là không phải như vậy, thì hóa ra ta nói dối ngươi!

Phương Bửu Nhi chớp chớp mắt:

- Ngươi mới ngần ấy tuổi, lại là nhi nữ, tại sao lại trốn gia đình bỏ đi như thế, không sợ cha mẹ lo lắng sao?

Ngưu Thiết Lan trố mắt:

- Sao ngươi biết ta bỏ trốn? … Chợt nàng thấy mình nói hớ, bỏ lửng câu nói.

Phương Bửu Nhi mỉm cười:

- Nếu không là trốn gia đình bỏ đi, thì vừa rồi đại ca ngươi hỏi tại sao ngươi có mặt ở đây, hẳn ngươi phải giải thích ngay chứ?

Ngưu Thiết Lan lại nhìn sững hắn, nàng lấy làm lạ, một đồng tử trạc tuổi hắn mà lại biết suy luận theo sự việc mà đưa ra nhận xét!

Nàng không đáp, nhưng Ngưu Thiết Oa đã nghe lọt câu bắt chẹt của Phương Bửu Nhi, gã cao giọng hét lên:

- Tam muội! Thế ngươi trốn nhà, bỏ đi à?

Ngưu Thiết Lan gật đầu.

Ngưu Thiết Oa nổi cáu:

- Hay! Hay! Gái mới mười hai, mười ba tuổi đã bỏ nhà trốn đi như vậy! Ngươi to gan lắm đấy, không sợ kẻ lạ làm thịt ngươi à?

Ngưu Thiết Lan mau mồm:

- Ai mười hai, mười ba tuổi?

Ngưu Thiết Oa lại hét:

- Còn hỏi nữa? Không mười hai mười ba thì mười mấy? Ta còn nhớ, lúc ta bỏ nhà ra đi, đúng là ngày sinh nhật mười tuổi của ngươi! Ta còn nhớ rõ lắm mà!

Ngưu Thiết Lan phì cười:

- Trời! Đó là việc của năm năm về trước, đại ca ơi! Cách nay đã năm năm rồi! Trong năm năm đó, đại ca không cho người ta lớn lên sao? Người ta làm gì còn là mười hai mười ba tuổi nữa đâu?

Ngưu Thiết Oa ạ lên một tiếng:

- Phải! Phải! Ta bỏ nhà đi được năm năm rồi! Thế mà ta quên mất, chóng nhỉ! Vậy là ngươi năm nay… Ngưu Thiết Lan mỉm cười:

- Được mười lăm tuổi rồi!

Nàng tiếp:

- Đại ca đi rồi, ở nhà, nhị ca lấy vợ… Ngưu Thiết Oa sáng mắt:

- Hắn có vợ rồi à? Hà hà! Hắn có vợ rồi! Thích nhỉ!

Ngưu Thiết Lan tiếp:

- Nhị tẩu vừa đẹp, vừa thông minh, tiểu muội tự hỏi mãi chẳng biết tại sao nhị tẩu lại chọn nhị ca!

Ngưu Thiết Oa trừng mắt:

- Thế nhị đệ là con người bỏ đi sao? Không lẽ hắn không sánh bằng ai hử?

Ngưu Thiết Lan cười hì hì:

- Nhị ca đúng là người có phúc tướng! Chỉ vì… chỉ vì… Năng thở dài rồi nói tiếp:

- Nhị tẩu tuy thông minh thật, đẹp thật, nhưng phải cái quá lợi hại!

Ngưu Thiết Oa giương tròn mắt:

- Lợi hại như thế nào?

Ngưu Thiết Lan lại thở dài:

- Từ ngày nhị tẩu vào trong gia đình mình, thì không khí hoàn toàn đổi khác, trước đó chúng ta nghèo thật nhưng nghèo mà vui vẻ. Nghèo mà hoà thuận… rồi nhị tẩu đến, có mang tiền bạc theo, gia đình không còn nghèo túng nữa, tuy nhiên… tiểu muội vẫn thấy luyến tiếc cái nghèo lúc trước … Ngưu Thiết Oa cau mày:

- Ngươi nói sao? Nó khi dễ ngươi?

Ngưu Thiết Lan lắc đầu:

- Khi dễ thì không, nhưng… nhưng… với tiểu muội, dù nhị tẩu có khi dễ hay không khi dễ, cũng chẳng có quan hệ gì chỉ thương hại cho nhị ca… Ngưu Thiết Oa trầm giọng:

- Nó khi dể nhị đệ? Nó lấn hiếp nhị đệ?

Ngưu Thiết Lan cúi đầu, lâu lắm vẫn chưa thốt tiếp tiếng nào.

Ngưu Thiết Oa nóng nảy, quát giục:

- Tiểu muội! Nói mau đi chứ! Có phải nàng ấy khi dể nhị ca của ngươi không?

Ngưu Thiết Lan đưa mắt sang nhìn Phương Bửu Nhi, rồi từ từ thốt:

- Nhị tẩu… trước khi về với nhị ca, đã có rất là nhiều bằng hữu… những người ngày thường lui tới với nhị tẩu… ngay tại nhà chúng ta… Ngưu Thiết Oa trừng mắt:

- Có nhiều bằng hữu là một việc tốt, họ đến tìm nó, là họ nhớ thương nó, chứ hại gì? Nó được nhiều bằng hữu nhớ thương quý mến, tìm đến thăm nó như vậy, là nó có tánh khẳng khái, thích làm việc nghĩa, chúng ta phải kính trọng nó chứ?

Ngưu Thiết Lan thở dài:

- Nhưng… nhưng… những bằng hữu của nhị tẩu, toàn là nam nhân!

Ngưu Thiết Oa cao giọng nói:

- Thì đã sao? Không lẽ nam nhân chẳng thể làm bằng hữu à? Hừ hừ! Ngươi rồi cũng đến kỳ quái mất!

Ngưu Thiết Lan nghiến răng:

- Chính đại ca cổ quái thì có! Phàm là nữ nhân, xuất giá rồi chẳng được tự tiện kết giao, nội cái việc như vậy mà đại ca cũng chẳng hiểu à?

Ngưu Thiết Oa lẩm nhẩm:

- Sao lạ vậy? Nữ nhân xuất giá rồi, lại không được kết giao bằng hữu sao?

Gã nhìn sang Phương Bửu Nhi, hỏi:

- Đại ca có cho là tam muội nói có lý không?

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Có lý!

Ngưu Thiết Oa lại suy nghĩ một chút, đoạn cao giọng thốt:

- Nếu vậy, ít ra nhị đệ cũng giáo huấn nàng chứ? Làm cách nào ngăn chận nàng từ nay về sau, đừng giao du bừa bãi như vậy chứ!

Ngưu Thiết Lan lại thở dài:

- Cái tánh của nhị ca lẽ nào đại ca lại không biết? Đối với bất cứ ai, có bao giờ nhị ca dám đắc tội, thì đối với nhị tẩu, nhị ca lại căng ngoan ngoãn hơn, chỉ nghe nhị tẩu đằng hắng một tiếng nhỏ thôi, từ xa xa vọng lại, là đang bận làm gì thì nhị ca cũng bỏ hết, mà chạy lẹ đến trước mặt nhị tẩu, chờ xem có sai bảo gì không?

Ngưu Thiết Oa hừ một tiếng:

- Còn cha? Cha ở đâu, sao không nói năng gì?

Ngưu Thiết Lan lại thở dài:

- Cha và mẹ sợ nhị tẩu quá chừng. Nhị tẩu muốn làm gì thì làm, hai người chẳng dám nói gì cả. Chỉ có… chỉ có… tiểu muội… Ngưu Thiết Oa hấp tấp hỏi:

- Ngươi làm sao?

Ngưu Thiết Lan cao giọng đáp:

- Tiểu muội không sợ, tuyệt nhiên không sợ! Nếu thấy gì trái mắt, nghe gì nghịch tai, là tiểu muội phản đối liền, tiểu muội quyết chống đối nhị tẩu, giờ phút nào cũng chống đối! Không chịu để cho nhị tẩu đắc ý!

Ngưu Thiết Oa cười lớn:

- Thì chính ta cũng từng bị ngươi làm khổ lúc nhỏ! Ai mà chịu nổi ngươi? Rồi nó có báo thù không?

Ngưu Thiết Lan gằn giọng:

- Sao lại không? Ngoài mặt thì nhị tẩu nhường nhịn, nhưng đến lúc gặp tiểu muội ở chỗ nào vắng vẻ là nhị tẩu lao vào mà đánh đập tiểu muội cho bỏ ghét!

Ngưu Thiết Oa trừng mắt:

- Ai dám hiếp bức em gái của Ngưu Thiết Oa chứ? Thế nó muốn chết à?

Ngưu Thiết Lan thở dài:

- Thủ pháp của nhị tẩu quá nhanh nhẹn, công lực lại phi thường, tiểu muội bị đánh đập thật là tàn nhẫn… Ngưu Thiết Oa nổi giận:

- Còn nhị ca ngươi đâu?

Ngưu Thiết Lan cúi đầu, thấp giọng:

- Nhị tẩu đánh đau lắm, nhưng chỉ đánh toàn là chỗ nhược, không lưu lại một dấu vết gì, nhị ca làm sao thấy được mà nói! Mà dù có thấy đi nữa cũng chẳng dám nói gì!

Ngưu Thiết Oa nổi giận đùng đùng:

- Chết! Nó phải chết với ta! Nhất định nó phải chết!

Ngưu Thiết Lan buông tiếp:

- Tiểu muội chịu không nổi nên mới bỏ đi!

Phương Bửu Nhi vụt hỏi:

- Nhị tẩu của ngươi chắc là biết võ công hả?

Ngưu Thiết Lan đáp:

- Nghe nói là đệ tử của phái Hoa Sơn đấy!

Phương Bửu Nhi cau mày thầm nghĩ:

- Là đệ tử của Hoa Sơn phái, lại thông minh, tại sao lại ưng lấy một người nhà nghèo chất phác làm chồng? Chắc chắn bên trong có nhiều uẩn khúc!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx