sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Q.1 - Chương 1: Thiết Huyết Ngũ Bộ Đầu

- Trời ạ! Đây…là…

Lão bổ khoái híp mắt lại, tay run run chỉ vào cảnh tượng ghê rợn phía trước. Dưới cơn nắng nóng như lửa đốt này, cả cái lưng gù lão ướt đẫm mồ hôi nhưng trong lòng lại rét run. Một cảm giác không thoải mái ập tới khiến lão nôn mửa từng đợt.

Đột nhiên một cơn gió lạnh từ sau thổi đến, lão bổ khoái giật mình quên cả lau miệng, vội vã nhảy lên ngựa vung roi quát:

- Đi! Đi nhanh!

Lão đánh một roi thật mạnh lên mông con ngựa làm nó đau đớn hí lộng lên rồi phóng như bay, để lại đằng sau bụi bay mù mịt tựa như một con rồng uốn lượn.

Tuy biết ngựa đang lao nhanh, nhưng giờ đây lão bổ khoái cảm thấy vẫn chưa đủ, liên tục ra sức quất roi, chỉ mong sớm rời khỏi nơi đáng sợ này. Một người một ngựa như tên bắn giống hệt đang chạy nạn.

Lão bộ khoái bám chặt lưng ngựa, lẩm bẩm:

- Ngũ đại gia, mọi việc đành nhờ vào ngươi rồi…

Ngựa phóng băng băng, tựa như sợ nền cát nóng hổi dưới chân làm bỏng rát, lão bổ khoái ôm chặt lưng ngựa, hô hấp nặng nhọc, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của lão hiện vẻ lo lắng, không ngừng quay đầu về phía sau như sợ có quái vật đuổi theo vậy, tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy chuôi đao.

Ngựa đã chạy vào trong thành, thấy đám đông cản đường, lão bổ khoái quát lớn:

- Tránh đường! Tránh đường mau!

Dân chúng thấy ngựa lao tới vội dạt sang một bên. Mọi người thấy quan sai vội vã thúc ngựa vào thành thì bàn tán xôn xao, không biết xảy ra đại sự gì.

Lão bổ khoái liên tục gào thét trên đường, chẳng mấy chốc đã đến trước một cánh cửa cao ngất màu vàng có vẻ cổ kính. Lão bổ khoái híp mắt, khuôn mặt nhăn nheo cũng giãn ra bởi hạo nhiên chính khí (1) đã ở trước mắt, chỉ cần vào đến đây thì cho dù trời sụp cũng không cần lo sợ.

Đây là nha môn thành Tây Lương, là chốn thực thi công lý của Tây Cương!

- Ngũ đại gia đâu? Mau mời Ngũ đại gia ra đây nhanh!

Lão Lý khàn giọng gào to.

Hơn mười tên nha sai đang túm tụm lại đánh bạc, vẻ mặt uể oải tức giận mắng:

- Lão Lý nhà ông la hét cái gì chứ! Có phải già cả nên hồ đồ rồi không?

- Con bà nó, lão tử đang thua mà ngươi còn la hét thì đánh bạc cái rắm gì!

Một kẻ mặt mày như trộm cướp cười toe toét nói:

- Lão Lý ngươi gấp cái gì? Nhà xí ở phía sau kìa, lão tìm nhầm chỗ rồi.

Đám bổ khoái cười ha hả.

Lão Lý thở dài, nha môn này phá án kém cỏi, khi nhàn nhã chỉ biết tụ tập đánh bạc. Mọi người mắng lão cũng không tức giận, bởi lẽ ngày thường lão cũng chẳng đứng đắn gì, chỉ không may hôm nay hắn lại gặp chuyện quan trọng.

Đám quan sai đang cười đùa cợt nhả thì một thanh âm trầm thấp từ ngoại viện truyền tới:

- Lão Lý, đã xảy ra chuyện gì?

Cả đám bổ khoái biến sắc, vội vã thu dọn sau đó đứng lên bày ra mấy cái mặt quỷ.

Một đại hán chậm rãi bước vào, làn da ngăm đen, khuôn mặt chữ điền đầy vẻ uy nghiêm, nhìn qua liền biết là đầu mục của đám quan sai trong nha môn.

Lão Lý thấy đại hán thì vẻ mặt mừng rỡ, hiển nhiên người này rất có phân lượng trong mắt lão.

Lão Lý vội vã nói:

- Ngũ gia, phía tây thành xảy ra chuyện lớn, ngài mau chóng đến xem.

Giọng điệu gấp gáp không hề phù hợp với tuổi tác.

Đám quan sai cười nói:

- Có đại sự gì mà lão muốn Ngũ gia tự thân xuất mã? Lão làm việc nhiều năm như vậy còn hồ đồ thế sao?

Lão Lý vuốt mồ hôi giọng khàn khàn nói:

- Án này không phải chuyện tầm thường, nhất định phải cần Ngũ gia đích thân đi một chuyến.

Đám quan sai há miệng cười to, đại hán kia đứa mắt liếc nhìn “hừ” một tiếng với đám người đứng ngoài, xong trừng mắt liếc lão Lý nói:

- Có liên quan tới nhân mạng?

Hắn thấy lão Lý gật đầu liền nhíu mày:

- Thi thể ở đâu?

Lão Lý nói:

- Bẩm Ngũ gia, vẫn còn ở thành Tây.

Một gã quan sai liền chen miệng vào:

- Lão đem thi thể về chẳng phải là xong sao, còn bắt Ngũ gia giữa trời nóng nực như thế này phải chạy đến đó.

Lão Lý cười khổ:

- Ta làm sao mà chuyển được cả chục thi thể chứ.

Vừa dứt lời, mọi người nhất thời chấn động, ánh mắt đại hán kia lóe lên tinh quang, đứng dậy nói:

- Các huynh đệ! Tất cả chuẩn bị cùng lên đường!

Đám quan sai tiền hô hậu ủng, mỗi người dắt theo một con ngựa xếp thành hàng, khí thế ngất trời. Đoàn người chạy vài dặm tới một cồn cát, lão Lý ghìm ngựa dừng lại, mọi người đồng loạt dừng theo.

Đại hán thấy vẻ mặt hoảng sợ của lão Lý vội hỏi:

- Thi thể ở chỗ này?

Lão Lý khẽ gật đầu nói:

- Dạ, là…là ở phía trên cồn cát.

Đại hán thấy sắc mặt sợ hãi của lão liền hỏi:

- Cồn cát này có gì cổ quái hay sao?

Lão Lý trong nha môn này dù sao cũng là một người lão luyện, nếu nơi này thực sự có gì đáng sợ thì nhất định là không bình thường.

Lão Lý liên tục gật đầu khiến hai gã quan sai trẻ tuổi cười ha hả:

- Lão Lý đúng là vô dụng, sống từng ấy năm mà còn sợ bóng sợ gió!

Hai gã trẻ tuổi kia không biết sợ là gì, lập tức thúc ngựa phóng lên cồn cát.

Lão Lý thấy hai người lỗ mãng, muốn gọi lại nhưng sợ bị chê cười nên đau khổ nhịn xuống.

Đại hán kia liếc nhìn lão Lý:

- Có ta ở đây không có gì phải lo lắng, chúng ta đi thôi!

Nói xong lập tức ra lệnh cho đám người thúc ngựa tiến lên, lão Lý sợ hãi nhưng cũng đành đi theo.

Mọi người đang bước lên cồn cát chợt nghe thấy một tiếng thét vang trời, đại hán rùng mình, lúc này đã chắc chắn ở trên đó thực sự có điều cổ quái:

- Tất cả rút binh khí ra, cùng lên!

Chúng quan sai ngẩn ngơ, vội rút đao, hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay lên trên cồn cát.

Đại hán cưỡi ngựa đi đầu nhanh chóng lên đến đỉnh cồn cát, thấy hai tên thuộc hạ đứng ngơ ngác bất động. Đại hán quát to:

- Sao thế? Xảy ra chuyện gì?

Hai gã quan sai không trả lời, toàn thân run rẩy, đại hán nhìn theo hướng ánh mắt họ cũng giật mình.

Mười người phía sau nhao nhao chạy tới, thấy cảnh tượng trước mặt cũng hoảng hốt. Nhất thời không ai nói gì, chỉ còn tiếng gió gào rít.

Cát bụi mù trời, còn có một lá cờ cắm ngược xuống mặt đất lộ ra hơn nửa cột cờ trụi lủi. Hơn chục thi thể vô danh nằm hỗn loạn xung quanh cột cờ. Những tử thi này trên mặt đều có vẻ cực kỳ hoảng sợ, hai mắt trợn trừng tựa như trước khi chết đã chứng kiến cảnh tượng rất đáng sợ. Xa xa còn có một chiếc xe lừa bị vỡ làm hai nửa, mảnh vỡ văng ra tán loạn.

Một gã quan sai run rẩy đếm tử thi:

- Một, hai, ba, bốn…Trời đất ơi…mười tám người chết!

Đại hán kia ho khan, định thần hỏi:

- Ai là người đầu tiên phát hiện những thi thể này?

Lão Lý vội lên tiếng:

- Là một nhà ba người. Họ tới Tây Lương buôn bán nhỏ, dọc đường đi qua thì phát hiện huyết án này.

Đại hán kia liền hỏi:

- Bọn họ hiện đang ở đâu?

Lão Lý đáp:

- Nhà này…vì bọn họ quá sợ hãi nên thuộc hạ đã sắp xếp vào ở trong thành.

Mười tám tử thi chết thảm đều là hán tử, loại đạo tặc bình thường ở Tây Lương khó có thể gây nên đại huyết án này.

Đại hãn khẽ gật đầu, tập trung quan sát kỹ hiện trường một lúc lâu, đột nhiên thở dài một hơi:

- Thực là cổ quái.

Đám quan sai nghe xong bất giác đều khẽ rùng mình, nhưng chăm chú nhìn kĩ cũng chẳng thấy gì bất ổn. Mọi người gãi đầu vẻ mặt khó hiểu.

Đại hán trầm giọng:

- Các ngươi nhìn kĩ mặt đất, không hề có vết máu.

Đám quan sai giật mình kinh hãi:

- Đúng thế… rõ ràng mười tám người bị giết nhưng mặt đất không hề có vết máu. Rốt cuộc là sao?

Nhìn những thi thể kì quái ngổn ngang trên mặt đất không có vết máu, xem ra không giống như bị người giết mà là ma quỷ lấy mạng, đám quan sai nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những thi thể đều thầm run rẩy.

Hoàng hôn dần buông xuống, lại thêm tiếng quạ kêu từ xa xa truyền tới càng khiến bầu không khí càng thêm phần quỷ dị.

Đại hán thấy mọi người đứng ngây như phỗng liền lắc đầu nói:

- Các ngươi đứng ngây ra làm chi, mau làm việc đi!

Hắn thấy mọi người sợ hãi liền tự bước lên kiểm tra thi thể.

Hắn ngồi xuống kiểm tra một thi thể cường tráng. Người chết là một nam tử có bộ râu quai nón xồm xoàm, mặc áo ngắn giống người trong giang hồ, cởi bỏ y phục nạn nhân ra xem, cả buổi cũng không phát hiện chút dấu vết ngoại thương, không rõ nguyên nhân cái chết.

Lão Lý ngồi xuống bên cạnh khẽ hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không có vết thương nào mà lại chết sạch không còn một ai? Chẳng lẽ…Chẳng lẽ những người này mắc bệnh gì sao?

Vừa dứt lời lão liền biết mình đã sai lầm. Cho dù bệnh quái ác nhất thế gian cũng không thể cùng lúc giết chết mười tám người mà khiến họ không kịp trở tay, khẳng định là có nguyên nhân khác.

Đại hán nhíu mày, cảm thấy kì quái. Một tên quan sai cầm một thanh đao chạy tới nói:

- Ngũ gia, tìm thấy thanh đao này ở hiện trường. Không rõ có phải là hung khí hay không?

Đại hán gật đầu rồi nhận lấy, thanh đao này nặng trịch có khắc hoa văn, khá đáng tiền. Xem ra là binh khí của người chuyên dùng đao, ánh nắng chiều mờ nhạt nhuộm lên thân đao màu đỏ tươi nhưng trên đó không hề lưu lại vết máu nào.

Lão Lý hỏi:

- Cây đao này là hung thủ để lại sao?

Đại hán quan sát thanh đao trên tay vài lần, lại cúi xuống sờ bàn tay của thi thể kia, lắc đầu cười:

- Không, đây là bội đao của khổ chủ dùng để tự vệ.

Lão Lý kinh ngạc nhìn đại hán, không rõ từ đâu mà hắn lại nói vậy. Đại hán thấy lão Lý nghi ngờ liền giơ bàn tay phải của người chết lên nói:

- Các ngươi nghe cho kĩ đây. Người bị hại không phải là kẻ tầm thường, tất cả đều là võ lâm cao thủ.

Nghe xong ai nấy đều kinh ngạc.

Đại hán biết nếu chỉ nói không bọn họ cũng không tin liền chỉ xuống tay người chết:

- Các ngươi đến đây xem bàn tay người này.

Mọi người liền xúm lại quan sát, phía trên đốt ngón tay phồng lên khác thường, lòng bàn tay cũng có những vết chai kì lạ.

Đại hán trầm giọng nói:

- Nhìn ra gì chưa?

Mọi người lắc đầu, đại hán nói:

- Người bình thường, dù vất vả làm khuân vác hay nô bộc thì nơi bàn tay cũng không thể sinh ra vết chai sần như vậy. Chỉ có cao thủ khổ luyện qua ngoại công Thiết Sa Chưởng, hai tay mới biến thành thế này. Những người đã chết này, địa vị nhất định không tầm thường.

Đám quan sai nghe xong hết sức hoảng loạn, lão Lý biết những người này thực sự là cao thủ võ lâm thì cả kinh nói:

- Bọn họ thực sự là cao thủ võ lâm? Vậy ai lại có thể giết chết hết bọn họ chứ?

Đại hán trầm ngâm không nói gì, một lát sau liền nhìn quay người đi về phía cây cờ bị cắm ngược trên mặt đất, lá cờ bị chôn trong cát, chỉ còn trơ trọi cán cờ lộ ra ngoài.

Đại hán nhíu mày rút cột cờ lên, một cơn gió to thổi tới khiến nó tung bay hiện ra bốn chữ: “Yến Lăng tiêu cục”.

Lão Lý thấy bốn chữ kia nhất thời thụt lùi hai bước, run rẩy nói:

- Ngũ gia! Là Yến Lăng tiêu cục! Là Yến Lăng tiêu cục!

Đại hán cười khan nói:

- Không sai, là Yến Lăng tiêu cục.

Hắn quay lại nhìn đám quan sai, vẻ mặt người nào cũng kinh hãi khó tả.

Lão Lý sợ hãi nói:

- Ngũ…Ngũ gia, sao lại như vậy...Kẻ sát nhân tiêu diệt cả Yến Lăng tiêu cục mà lại không có vết máu nào…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì …

Một gã quan sai lớn tuổi lẩm bẩm:

- Gặp quỷ rồi…gặp quỷ rồi…Nếu không phải là quỷ thì sao những người này chết không có vết máu…

Mọi người nghe xong thấy lạnh sống lưng. Vài gã nha sai trẻ tuổi kiến thức nông cạn sợ hãi run lẩy bẩy.

Tiếng gió gào rít như tiếng quỷ khóc gào cùng với những thi thể chết bất minh giương đôi mắt u ám, như thể lúc nào cũng có thể sống dậy khiến bọn họ sợ hãi lùi lại. Ánh nắng chiều nhuộm hồng lên vẻ mặt nhợt nhặt của mọi người.

Đại hán thấy đám thuộc hạ kinh hồn bạt vía liên tục thụt lùi, vài người lớn tuổi đang không ngừng niệm kinh càng thêm phiền nhiễu, hắn tức giận quát:

- Tất cả câm miệng hết cho ta!

Đám quan sai hoảng sợ không dám nói thêm một lời.

Đại hán nhìn chằm chằm vào đám người, rút đao lên cất cao giọng:

- Các ngươi nghe cho rõ đây! Có Tây Lương Ngũ Định Viễn ta ở đây, không án nào không thể phá! Không quản nó là quỷ quái khỉ gió gì, dám giết người tại Tây Lương thì ta nhất định sẽ bắt nó về quy án.

Ánh hoàng hôn chiều chiếu nghiêng nghiêng, đại hán cầm cương đao trong tay ngửa mặt lên trời ngạo thị, tự nhiên sinh ra một luồng khí phách anh hùng khó diễn tả bằng lời.

----------oOo----------

Chú thích:

(1) Hạo nhiên chính khí: Cái ý chí to lớn và quang minh chính đại.

Có thể nói vụ án giết người hung tàn này là trọng án hiếm thấy trong vòng mấy chục năm trở lại đây ở Tây Lương, và lần này đã gặp đúng người xử lý. Đại hán này không phải ai khác, chính là bổ khoái Ngũ Định Viễn uy danh hiển hách khắp vùng Tây Lương. Năm nay hắn mới ba mươi. Trong sáu năm nhậm chức, dựa vào tài năng phá án cùng võ nghệ tinh thông, đã nhanh chóng xử lí xong hơn mười đại án, là một nhân tài hiếm có, được gọi là “Phi Thiên Ngân Thoa” danh chấn hắc bạch lưỡng đạo chốn Tây Lương.

Lúc này Ngũ Định Viễn giương đao lập thệ khiến đám quan sai chấn động tinh thần. Hắn lớn giọng quát:

- Tiểu Kim! Mau mời Hoàng ngỗ tác (1) tới nghiệm thi.

Tiểu Kim nghe xong liền cả kinh:

- Hoàng lão sư phụ sớm đã rửa tay qui ẩn, thực sự phải kinh động đến lão nhân gia sao?

Ngũ Định Viễn tháo lệnh bài trên người trầm giọng nói:

- Ngươi lập tức mang lệnh bài của ta mời Hoàng lão sư phụ tới một chuyến. Việc này không được để lộ, tạm thời đừng cho Yến Lăng tiêu cục biết.

Tiểu Kim không dám chậm trễ, vội vã thúc ngựa chạy đi.

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng:

- Hảo tiểu tử, Yến Lăng tiêu cục có bấy nhiêu cao thủ ớ đây, vậy mà tất cả đều chết trên tay hắn.

Mọi người nghi ngờ nhưng không dám nói gì, lão Lý bước lên khẽ nói:

- Yến Lăng tiêu cục thế hùng lực mạnh, mấy chục năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng hiểu tại sao lúc này lại có kẻ dám vuốt râu hùm mà động tới đám tiêu sư Yến Lăng? Hắn bị điên rồi sao?

Ngũ Định Viễn cười lạnh:

- Ai biết được, đám cường đạo này thấy tiền là sáng mắt, chỉ cần có bạc trắng thì bất cứ chuyện gì cũng dám làm.

Trên giang hồ, Ngũ Định Viên đã thấy nhiều hung đồ vì tiền mà không từ bất cứ việc ác nào. Cả những kẻ tham tiền mở ra hắc điếm, cả ngày chỉ biết dùng Mông hãn dược (2) hãm hại khách vãng lai hắn bắt cũng không ít. Nghĩ tới Yến Lăng tiêu cục cây to đón gió, hàng vận chuyển đều là bạc sáng bóng, khó trách đám đạo tặc giang hồ đỏ mắt, chỉ cần có chỗ tốt thì không tiếc tính mạng.

Lão Lý hỏi:

- Rốt cục kẻ nào gây ra án này, không biết trong lòng Ngũ gia đã có manh mối gì chưa?

Ngũ Định Viễn hơi trầm ngâm:

- Ta cũng không rõ, trước kia phá án đều chủ yếu dựa manh mối từ trên các thi thể. Nhưng mười tám người lần này chết quá kì quái. Trên thân thể không có ngoại thương, thực sự không rõ kẻ nào có võ công cao như vậy. Đành chờ Hoàng lão đến mới rõ được.

Lão Lý nói:

- Nhìn khắp Tây Lương, sợ rằng chẳng ai đủ bản lĩnh một lượt giết chết mười tám hảo thủ của Yến Lăng tiêu cục, chắc là có kẻ hạ độc mưu hại như hạ Mông hãn dược vào rượu.

Ngũ Định Viễn gật đầu:

- Cũng có thể là vậy.

Ngũ Định Viễn cũng coi như cao thủ thành danh ở Tây Lương, hắn còn không thể một lúc giết mười tám tên tiêu sư huống chi người khác? Xem ra hung đồ không đầu độc vào thức ăn thì cũng chỉ dùng ám khí ám toán, nếu không chẳng thể đối phó nhiều kẻ rắn mặt đến vậy.

Hắn gọi mọi người tới cẩn thận phân phó:

- Đám tiêu sư này vận chuyển những bảo vật có giá trị liên thành, các ngươi mau đi kiểm tra xem bọn họ bị mất những thứ gì?

Đám thủ hạ nhận lệnh liền chia nhau hành sự, Ngũ Định Viễn suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy án này không khó quá đoán. Chỉ cần tra ra nguyên nhân chính thức dẫn đến cái chết của đám tiêu sư, từ đó sẽ lần ra được kẻ sát nhân. Ở nơi sa mạc hoang tàn này, hung đồ muốn ẩn thân cũng không thể. Đến lúc đó không kể kẻ sát nhân là thần thánh phương nào, chỉ cần phái ra nhiều quan sai toàn lực truy giết, nhất định sẽ thành công.

Án tình này không làm khó được hắn, nhưng khiến hắn phiền lòng là Tề Nhuận Tường, chủ nhân Yến Lăng tiêu cục là một người không thể trêu vào.

Ngũ Định Viễn khẽ than, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, ngắm nhìn khung cảnh sa mạc buổi xế chiều mà tâm tình không yên.

Yến Lăng tiêu cục kia cũng đã thành lập được mấy chục năm, trước nay nội tình không lọt ra ngoài. Tổng tiêu đầu Tề Nhuận Tường ỷ vào một thân võ công cao cường cùng bằng hữu đông đảo giang hồ, không có ý kết giao cùng quan phủ. Ngũ Định Viễn làm bổ khoái đã sáu, bảy năm nay nhưng chưa từng qua lại với lão. Dù sao Yến Lăng tiêu cục chưa từng vi phạm vương pháp, luôn làm ăn trong khuôn phép nên Ngũ Định Viễn cũng đành vui vẻ nước sông không phạm nước giếng với Tề Nhuận Tường.

Vốn mọi người cứ sống yên bình như thế chẳng phải tốt hay sao? Ai ngờ Yến Lăng tiêu cục không có chuyện thì thôi, có một cái liền là một vụ đại án mười tám người chết. Kẻ sĩ diện như Tề Nhuận Tường, mắt thấy tiêu cục xảy ra đại sự, sao lại không điều tra báo thù rửa hận? Sợ rằng khi lão tự tay xuất thủ thì sẽ giết người phóng hỏa khiến thiên hạ đại loạn, đến lúc đó thành Tây Lương máu chảy thành sông, một bổ đầu như hắn thể diện biết để ở đâu nữa?

Lão Lý cũng là người từng trải, thấy Ngũ Định Viễn phiền não, hiểu rằng hắn lo lắng Yến Lăng tiêu cục tự ý trả thù liền nói:

- Ngũ gia, chúng ta cứ nghiệm thi xong rồi tới Yến Lăng tiêu cục thông báo một lần, vị tổng tiêu đầu kia không thể không nể mặt, như vậy thì việc này cũng không khó giải quyết.

Ngũ Định Viễn lắc đầu:

- Tề Nhuận Tường là một lão hồ ly, sợ rằng ngoài miệng khách khí nhưng lại chẳng để thể diện quan sai chúng ta vào đâu.

Hai người đang nói chuyện thì có vài tên quan sai chạy đến bẩm báo:

- Khởi bẩm Ngũ gia, đây là những thứ tìm được trên các thi thể.

Nói xong liền đưa ra vài món đồ, Ngũ Định Viễn cúi đầu liền thấy trên tay bọn thuộc hạ người cầm một túi bạc, kẻ lại cầm một số châu báu, hắn thấy trong đó còn có một chiếc nhẫn tinh xảo màu sắc phi phàm, xem ra là hàng thượng phẩm.

Một gã quan sai nói:

- Đây là một chiếc nhẫn chất ngọc ôn nhuận sáng long lánh, ít nhất giá cũng trên trăm lượng bạc, vậy mà hung thủ lại bỏ qua, đúng là kì quái.

Ngũ Định Viễn hỏi:

- Chiếc nhẫn kia thu được ở đâu? Là trong những chiếc rương tiêu cục vận chuyển?

Quan sai kia nói:

- Không phải, cái nhẫn này lấy từ tay người chết.

Lão Lý kinh ngạc:

- Thứ tốt như vậy mà hung thủ bỏ qua thì đúng là lạ.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm:

- Xem ra những rương hòm tiêu cục vận chuyển hẳn là trân bảo có giá trị liên thành!

Đám quan sai lắc đầu:

- Thuộc hạ cẩn thận kiểm tra trong rương, chỉ có vài bộ y phục cùng đồ vật thường dùng không đáng giá.

Lão Lý khẽ giật mình:

- Chỉ có một số y phục? Sao lại có kẻ đến nhờ tiêu sư đi vận chuyển chúng?

Với địa vị của Yến Lăng tiêu cục, giá áp tiêu nếu không tới ngàn lượng thì sợ rằng khó mà mời được, người ký tiêu lại muốn thuê tiêu sư áp tải những vật không đáng giá? Thiên hạ sao lại có kiểu làm ăn như vậy?

Ngũ Định Viễn cùng lão Lý liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, vội đi về phía hàng hóa tiêu cục vận chuyển.

Tại nơi xe tiêu lật rơi ra ba hòm sắt. Ngũ Định Viễn ngồi xuống nhặt lên ổ khóa đã bị chém thành hai mảnh, đám quan sai vội nói:

- Mấy cái rương này được khóa rất cẩn thận, là có kẻ dụng lực mạnh mẽ phá hủy.

Ngũ Đinh Viễn nhìn đống y phục rơi lả tả bốn phía đang được đám quan sai thu lượm, một gã quan sai lại bẩm báo:

- Những y phục này là hung đồ lục lọi làm rơi vãi ra, ta đã kiểm tra, tất cả đều là những thứ đồ bình thường không có gì đáng giá, không rõ là chúng đã thấy đi những gì?

Ngũ Định Viễn nhặt một chiếc cẩm bào rơi trên mặt đất, chất vải là lụa Sơn Đông được cắt may tinh tế, tuy có giá trị những vẫn thua xa châu báu trên người những tiêu sư, không rõ vì sao hung đồ lại muốn tìm tòi trong những thứ không quan trọng này mà bỏ qua châu báu như vậy? Hắn nghĩ nát óc cũng không ra dụng ý của đạo tặc.

Lão Lý cười khổ:

- Ngũ gia à, rốt cuộc là đám hung thủ này muốn thứ gì, ngài đã nhìn ra chưa?

Ngũ Định Viễn lắc đầu:

- Không quản chúng muốn thứ khỉ gió gì. Chỉ cần lôi hung thủ ra công đường, còn sợ không thu lại được đồ vật sao?

Đám quan sai thấy ngữ khí hùng tráng của hắn thì sự lo lắng trong lòng cũng giảm xuống:

- Ngũ gia nói đúng! Mấy năm qua, làm gì có án nào làm khó được ngài? Lần này tuy Yến Lăng tiêu cục gặp chuyện không may, nhưng với tài năng của Ngũ gia thì hung thủ đừng mơ thoát được!

Một người khác nói theo:

- Đúng vậy! Chỉ cần Ngũ gia xuất mã thì tên tặc tử kia cũng phải chạy trốn thôi?

Ngũ Định Viễn nghe thuộc hạ nịnh hót nhưng không hề thấy vui mừng, khẽ lắc đầu:

- Mọi người nghe cho kĩ, án tình này có điểm khác lạ, chúng ta phải thật cẩn thận.

Đám quan sai đồng thanh:

- Kính xin ngũ gia chỉ rõ.

Ngũ Định Viễn nói:

- Án giết người này, khổ chủ không phải người tầm thường. Chính là võ lâm cao thủ Tề Nhuận Tường rất khó dây vào, mọi người đã nghe qua chưa? Nếu chúng ta không phá được án, Yến Lăng tiêu cục cao thủ như mây chẳng lẽ lại không tự động thủ? Khi đó thì đám bổ đầu chúng ta còn đâu mặt mũi nào ở Tây Lương? Mọi người còn dám nhìn mặt ai nữa?

Đám quan sai nghe ba chữ Tề Nhuận Tường thì im bặt.

Ngũ Định Viễn lại nói:

- Dù thế nào chúng ta cũng nhanh chóng phá án, đừng để cho Yến Lăng tiêu cục ra tay trước, các ngươi rõ chưa?

Mọi người chưa đáp ứng thì một gã quan sai cười hì hì hỏi:

- Gã họ Tề này có địa vị gì? Chúng ta sao phải sợ hắn? Ngươi nhìn thủ hạ của hắn bị người giết đến thây ngã khắp nơi trên đất, xem thì biết có đáng sợ gì!

Mọi người ai nấy đều giật mình quay sang nhìn A Tam. Gã này là em vợ của sư gia nha môn mà chẳng hiểu quy củ gì, lời lẽ ngông cuồng do một kẻ mới đến nha môn mấy ngày như hắn thốt ra, đúng là khiến người khó ưa.

Ngũ Định Viễn còn chưa nói gì thì lão Lý đã mở miệng trách cứ:

- A Tam này! Tên tiểu tử nhà ngươi làm cả tháng rồi mà sao không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói đến lai lịch Yến Lăng tiêu cục kia?

A Tam cười nói:

- Tiêu cục là tiêu cục, có cái gì nghe hay chưa nghe chứ.

Lão Lý tức giận:

- Lời này ngươi nói trong nha môn còn được, ra ngoài mà há mồm nửa câu thì cẩn thận cái mạng! Yến Lăng tiêu cục kia nào có tầm thường, ba mươi năm chưa từng xảy ra chuyện, người ta áp tiêu phía Bắc đến Mông Cổ, xuôi về Nam đến tận Lưỡng Quảng (3), mạnh mẽ đến khó tưởng tượng! Đừng nói ở Tây Lương chúng ta không tìm ra được người thứ hai,cho dù ở kinh thành cũng khó có ai bì nổi!

Vẻ mặt A Tam khinh thường:

- Nói thế nào thì chỉ một tiêu cục kia, đâu cần thổi phồng quá đáng như thế chứ! Có gì mà phiền phức lắm đâu!

Lão Lý thở dài:

- A Tam! Ngươi đúng là trẻ tuổi không hiểu chuyện, nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Dù ngươi không biết sự lợi hại của Yến Lăng tiêu cục, cũng phải biết Tung Sơn Thiếu Lâm Tự không dễ trêu vào!

Nghe ba chữ “Thiếu Lâm Tự” A Tam ồ một tiếng hỏi:

- Sao họ Tề kia lại có liên quan đến Thiêu Lâm Tự chứ?

Lão Lý lớn giọng nói:

- Ngươi nghe cho kỹ! Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường, không phải ai khác mà là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm Tự, là cao thủ phật môn chính tông!

A Tam bĩu môi:

- Thiếu Lâm Tự thì sao? Đệ tử tục gia thì đã thế nào? Không phải ta xem thường nhưng người nhìn đi!

Nói xong liền chỉ về những thi thể nằm dưới đất, tỏ ý rằng lão Lý đang thổi phồng sự lợi hại của Yến Lăng tiêu cục. Nếu không bọn họ sao thất bại thảm hại như vậy?

A Tam thấy lão Lý không phản bác được thì khinh thường nói:

- Ta thấy những kẻ này đều là kẻ vô dụng, sợ là còn đánh không lại cả ta.

A Tam đang huênh hoang thì đột nhiên sau lưng nghe tiếng quát, chỉ thấy mấy luồng đao phong lạnh gáy xoát xoát chém sát đầu. Hắn la hoảng một tiếng:

- Má ơi!

Sau đó lăn ra đất.

----------oOo----------

Chú thích:

(1) Ngỗ tác: là bác sỹ pháp y thời cổ, làm việc trong nha môn các cấp

(2) Mông Hãn Dược: Trong truyện võ hiệp, chúng ta thường nghe nhắc đến Mông Hãn Dược, một loại thuốc mê rất phổ biến. Mông Hãn Dược của giới giang hồ được bào chế từ hoa của cây Cà Độc Dược, uống vào là mê ngay.

(3) Bao gồm cả Quảng Đông và Quảng Tây.

Đám quan sai chưa rõ là ai động thủ nên giật mình, quay đầu lại thì thấy người xuất đao chính là thủ lĩnh đỉnh đỉnh đại danh Tây Lương Ngũ bổ đầu, hắn đang đứng hoành đao trước ngực, lạnh lùng nhìn A Tam.

Lão Lý vừa đỡ A Tam dậy vừa hỏi:

- Có bị thương ở đâu không?

A Tam vẫn còn kinh hãi run rẩy nói:

- Ta…Ta không sao…

Ngũ Định Viễn trừng mắt nhìn, trầm giọng nói:

- Ngươi nhớ cho kĩ đây là “La Hán Đao” của Thiếu Lâm Tự, ta chỉ học được một chút bề ngoài nhưng cũng đủ làm thịt tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngươi. Tề Nhuận Tường kia võ công cao cường cỡ nào, nếu ngươi chọc giận Yến Lăng tiêu cục thì bọn họ tuyệt không hù dọa đơn giản như thế này.

Hắn đi tới, vỗ nhẹ hai má A Tam trầm giọng:

- Hôm nay coi như bài học nho nhỏ, cho ngươi hiểu cái đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, sau này còn nói lời cuồng vọng, không biết ý tứ lại chết mà không hiểu vì sao.

A Tam sợ đến tè cả ra quần, không thốt nên lời.

Ngũ Định Viễn tra đao vào vỏ:

- Bây giờ chúng ta chỉ còn trông chờ vào kết quả nghiệm thi của Hoàng lão, với năng lực của lão nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Chỉ cần tìm ra manh mối, chúng ta sẽ dễ dàng phá án đồng thời cho Yến Lăng tiêu cục một công đạo hợp lý.

Đám quan sai nhao nhao đồng tình.

Còn đang nói chuyện thì tiếng vó ngựa của Hoàng lão truyền tới. Hoàng lão này tên chỉ có một chữ Tế, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tuy đã ngoài bảy mươi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực tinh quang. Năm xưa có một vị quan ở Hình bộ trong triều vì đại án mà đặc biệt mời Hoàng Tế vào kinh để nghiệm thi, cũng không dám thất lễ chút nào. Được xưng là Tây Cương đệ nhất ngỗ tác. Ngũ Định Viễn, thấy Hoàng Tế đến thì an tâm hơn rất nhiều.

Mọi người cùng nghênh đón, đang định mở lời thì Hoàng Tế khoát tay tỏ ý đừng lên tiếng. Lúc này ánh trời chiều nhuộm đỏ cả đại mạc Tây Cương, hình bóng đám người như kéo dài trên mặt đất. Một đám quan sai đứng quanh những tử thi, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.

Hoàng Tế lấy ra pháp đao, trong miệng trầm mặc niệm chú siêu sinh, lúc này mới xem xét tử trạng. Ngũ Định Viễn nói:

- Những thi thể này đều không có ngoại thương, có lẽ do trúng độc mà chết.

Hoàng Tế gật đầu không đáp, lấy ra một chiếc ngân châm, liên tục thăm dò yết hầu, ngực, bụng của mười tám thi thể.

Ngũ Định Viễn biết lão dùng ngân châm để nghiệm độc, liền bước tới hỏi:

- Rốt cuộc những người này trúng loại độc gì? Độc này sao bá đạo tới mức có thể một lần giết chết mười tám người chứ?

Hoàng Tế kiểm tra ngân châm đột nhiên lắc đầu nói:

- Không hề trúng độc, mười tám người này không ai chết vì độc cả.

Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi:

- Không trúng độc? Vậy những người này cớ sao lại chết? Trong khi bọn họ đều là võ lâm cao thủ!

Hoàng Tế không đáp, nghiệm thi thêm một lúc mới nói:

- Ngũ gia mau qua đây xem!

Ngũ Định Viễn vội tới gần, Hoàng Tế chỉ một kẻ đã chết nói:

- Ngươi xem cổ tay kẻ này.

Ngũ Định Viễn nhìn kĩ chỉ thấy trên cổ tay người này có một vết tụ máu nhỏ, không rõ dụng ý của Hoàng Tế nên ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Chẳng lẽ vết tụ máu này có gì lạ sao?

Hoàng Tế nói:

- Ngũ gia, hãy xem qua những tử thi khác.

Ngũ Định Viễn làm theo liền kinh ngạc phát hiện trên cổ tay mỗi tử thi đều có một vết nho nhỏ.

Hắn vội hỏi:

- Vết máu tụ này hẳn là nguyên nhân cái chết?

Hoàng Tế lắc đầu:

- Ta cũng không rõ, Ngũ gia đợi một chút sẽ rõ chân tướng.

Nói xong liền dùng đoản đao cắt lấy vết tụ máu trên cổ tay một tử thi.

Hoàng Tế nhẹ nhàng xẹt qua một đao mà khiến mọi người nín thở tập trung quan sát, chỉ thấy máu huyết đậm đặc không ngừng tuôn ra.

Ngũ Định Viễn kinh ngạc nói:

- Chỉ là một vết máu tụ nho nhỏ, sao có thể nhiều máu như vậy?

Hoàng Tế không đáp mà tiếp tục mổ dọc theo cánh tay, bỗng toàn thân chấn động giọng nói trở nên run rẩy:

- Ngũ bổ đầu, ngươi xem vết thương này! Đây là cái gì?

Mọi người vội vàng tiến tới bỗng sắc mặt trở nên tái nhợt chỉ biết sững sờ nhìn nhau, Ngũ Định Viễn cũng hít một hơi lạnh không thể thốt nên lời.

Một lỗ sâu chừng ngón út hiện ra bên trong cổ tay tử thi, miệng vết thương ẩn kín bên dưới da thịt. Lật lớp da ra mới thấy lỗ máu dài này rất quỉ dị đáng sợ, nếu không phải Hoàng Tế đã dùng đao rạch ra, chỉ quan sát bên ngoài chắc chắn sẽ không phát hiện.

Hoàng Tế rạch dọc theo lỗ máu rỗng kia, chỉ thấy từ lỗ máu nhỏ như ngón út xuyên qua cánh tay đến bả vai, cuối cùng tạo nên vết thương lớn dần hướng về phía trái tim. Giống như con rết chui vào trong cánh tay người, dùng răng nhọn cắn xé bên trong tạo thành một cái động máu đầm đìa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ, cùng Hoàng lão liếc nhau thì đều nhận thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương.

Hoàng Tế run rẩy nói:

- Nguyên nhân khiến những người này chết vô cùng kì quái, cả đời ta chưa từng thấy qua.

Ngũ Định Viễn bình tĩnh nói:

- Ngoài thành Tây Lương khoảng trăm dặm chỉ có Hắc Phong trại, Sử lão đại trên đó cũng là cao thủ, chẳng lẽ là hắn ra tay?

Khuôn mặt Hoàng lão tái nhợt, khẽ lắc đầu:

- Sử lão đại sở trường về ngoại công, tuy cương mãnh nhưng không thể phá vỡ tâm tạng người ta như vậy. Huống chi với công phu của hắn, một lần không thể giết chết mười tám tiêu sư cao thủ.

Ngũ Định Viển ngẩn người:

- Không phải Sử lão đại thì là ai?

Vẻ mặt Hoàng lão nặng nề, cúi đầu không nói gì.

Lão Lý run run nói:

- Đừng nói là độc trùng có thể từ từ cắn phá trong cơ thể chứ!

Mọi người nghe xong đều cảm thấy buồn nôn.

Ngũ Định Viễn lo lắng quan sát xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy cát bay đầy trời trên vùng hoang mạc bằng phẳng, nơi đây không có khe gò gì để người ẩn núp. Rõ ràng mười tám cao thủ này không phải bị mai phục, mà là bị kẻ khác đường đường chính chính đánh giết. Bất kể kẻ đó là người hay quỷ quái yêu ma, nhất định những người đã chết này đã nhìn thấy chân diện hung đồ đáng sợ.

Hắn nắm chặt chuôi đao, một cảm thấy bất an mà hơn mười năm vào nghề đến nay chưa từng có:

- Chẳng lẽ không còn manh mối nào? Không tin, ta nhất quyết không tin!

Hắn lắc đầu thật mạnh, xoay người lên ngựa rồi quát:

- Mọi người nhanh chóng thu dọn sạch sẽ hiện trường rồi trở lại nha môn!

Một trận cuồng phong thổi cát bụi bay đầy trời, Ngũ Định Viễn nheo mắt nhìn cảnh tượng tràn ngập tà khí, những võ lâm cao thủ chết mà không hề có dấu vết gì, vô cùng quỉ dị. Áp lực đè lên vai khiến Ngũ Định Viễn cảm thấy khó thở.

Hắn sai thuộc hạ đưa những tử thi về nha môn, bản thân thì chậm rãi vừa đi vừa suy nghĩ về tình tiết vụ án.

Hai năm qua hắn qua lập công nên được thăng chức sớm, năm trước gần như bán mạng cuối cùng phá được án “Phỉ đồ Hồng Thông Lĩnh” đã bỏ ngỏ nhiều năm. Cuối cùng được tổng đốc Cam Thiểm (1) mở lời, năm sau sẽ điều động hắn đến phủ Hà Đông, trước hết cho hắn làm Tổng tuần bộ. Không ngờ lúc quan trọng lại xảy ra đại án khó khăn trước mắt. Nếu không phá xong, đừng nói là điều động thăng chức mà sợ rằng cái vị trí đầu mục hiện giờ cũng khó mà giữ được.

Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài, biết rõ rằng mình đã đối mặt với thử thách lớn nhất trong đời, dù đại án này gian nan đến đâu cũng phải vượt qua được cửa ải này.

Đột nhiên thấy lão Lý hoảng hốt chạy đến, Ngũ Định Viễn ghìm ngựa trầm giọng:

- Lại xảy ra chuyện gì?

Lão Lý vội vã nói:

- Ngũ gia, ngài mau nghĩ cách, các huynh đệ bị người của Yến Lăng tiêu cục chặn lại!

Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi, không ngờ mới đó mà Yến Lăng tiêu cục đã nhận được tin, vội nói:

- Không cần hoảng sợ, ta đi Yến Lăng tiêu cục một chuyến.

Lão Lý vội la lên:

- Ngũ gia, có điều đám người Yến Lăng tiêu cục hành sự càn rỡ, mà chúng ta lại tự tiện làm tổn thương những thi thể…Ta thấy tốt nhất ngài nên về nha môn mang theo các huynh đệ rồi nói sau!

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, đường đường là bổ đầu Tây Lương, với vài câu đe dọa mà chùn bước thì làm sao phục chúng? Hắn khoát tay nói:

- Không sao đâu, ngươi về nha môn trước đi. Ta sẽ đến tìm Tề Nhuận Tường nói cho ra nhẽ.

Lão Lý định nói thêm thì hắn đã thúc ngựa chạy vào thành.

Bên trong tiêu cục sớm đã loạn hết cả lên, không có ai ra nghênh đón, mấy chục tiêu sư đang ngồi nghiến răng nghiến lợi ở đại sảnh, bên trong đầy tiếng kêu khóc tang tóc. Mấy kẻ phụ trách vận chuyển tử thi bên nha môn cũng đang ngồi ở đại sảnh nhưng vẻ mặt lại không cam lòng.

Vừa thấy Ngũ Định Viễn tiến vào liền nói:

- Chúng ta vừa về thành liền bị người của Yến Lăng tiêu cục ngăn cản, hai bên xảy ra chút tranh chấp…Cuối cùng bị họ mang đến đây.

Ngũ Định Viễn thấy đám thuộc hạ mặt mày bầm tím, rõ ràng mới bị đánh một trận xong. Hắn gật gật đầu bảo bọn họ không cần sợ hãi, trong lòng cực kỳ tức giận với hành vi bá đạo của Yến Lăng tiêu cục.

Hắn thấy không có ai để ý liền tự bước tới dâng hương tế bái trước linh vị, đột nhiên một tráng hán bước ra ngăn cản hắn, tay trái nắm vạt áo hắn hung tợn nói:

- Họ Ngũ kia, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi không thèm thông báo với chúng ta một tiếng! Ngươi nhìn xem đã chà đạp thi thể huynh đệ tiêu cục chúng ta thành dạng gì rồi? Ngươi nghĩ rằng Yến Lăng tiêu cục dễ ăn hiếp lắm sao?

Ngũ Định Viễn nhận ra kẻ hung hăng này chính là Tề Bá Xuyên, là nhi tử duy nhất của Tề Nhuận Tường. Có lẽ hắn đã quen vênh váo nên dám vô lễ với cả bộ đầu nha môn. Ngũ Định Viễn mấy năm nay đánh khắp Tây Lương cũng chưa gặp kẻ thứ hai như vậy. Khẽ vung tay đẩy tráng hán kia ra, trầm giọng nói:

- Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ động cước ở đây.

Tề Bá Xuyên bị hắn đẩy ra nhưng chân chưa hề lùi nửa bước, xem ra công phu hạ bàn khá vững chắc, cũng là kẻ cứng tay như lời đồn. Chỉ nghe hắn lạnh lùng thốt lên:

- Họ Ngũ nhà ngươi, chỉ bằng mấy thế võ mèo quào thì e rằng không thể giáo huấn bổn thiếu gia đâu!

Nói xong liền ngoắc ngón tay cười lạnh nói:

- Chúng ta đấu một trận, dám hay không?

Ngũ Định Viễn tức tối nhưng vẫn áp chế cơn giận:

- Tề thiếu gia, ngươi nên biết rằng ta tới đây tra án chứ không phải để gây khó dễ, ngươi việc gì phải nổi xung như vậy?

Từ trước đến giờ, các tiêu cục gặp chuyện không may đều không muốn quan phủ nhúng tay, Ngũ Định Viễn tuy biết điều này nhưng án tình này quá lớn, hắn nào dám nhắm mắt làm ngơ.

Tề Bá Xuyên không thèm đếm xỉa chỉ cười lạnh rồi xuống thế trung bình tấn, như muốn đánh về phía Ngũ Định Viễn.

Đột nhiên một âm thanh già nua vang lên:

- Bá Xuyên! Không được vô lễ!

Tề Bá Xuyên lập tức lùi ra sau.

Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân râu dài đến ngực, sắc mặt hồng hào, chính là Tổng tiêu đầu Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường. Ngũ Định Viễn chắp tay hỏi:

- Tề sư phụ, không biết mấy huynh đệ của ta có mạo phạm gì quý tiêu cục mà lại mang bọn họ về đây?

Vẻ mặt Tề Nhuận Tường thay đổi nói:

- Đều là khuyển tử hồ đồ, Bá Xuyên, mau mời đám sai gia về đi!

Tề Bá Xuyên khó chịu:

- Phụ thân, người còn chưa thấy đám cẩu quan đức hạnh kém cỏi thế nào đâu. Hôm nay nếu không phải ta cứng rắn đoạt về, sợ rằng thi thể các huynh đệ còn ở trong nha môn mặc cho bọn chúng chà đạp!

Ngũ Định Viễn biết rõ lúc này không nên làm cho sự tình trở nên rối rắm, trầm giọng nói:

- Tề thiếu gia, ngươi đâu phải ngày đầu lăn lộn chốn giang hồ, nha môn chúng ta gặp phải án mạng thì việc khám nghiệm tử thi cũng chỉ là phận sự, đâu phải có ý bất kính với người đã khuất, mong ngươi thông cảm!

Tề Bá Xuyên hừ một tiếng rồi quát:

- Ngươi muốn khám nghiệm tử thi? Sao không tới báo trước mà lại tự tiện hành sự, ngươi cho rằng chúng ta là ai chứ?

Tề Nhuận Tường ho khẽ:

- Bá Xuyên, mau tạ lỗi những sai gia bị thương rồi tiễn họ về đi!

Yến Lăng tiêu cục tài cao thế lớn, không coi bộ đầu nha môn vào đâu nhưng nếu vì việc nhỏ mà đắc tội Ngũ Định Viễn thì không đáng nên Tề Nhuận Tường lên tiếng dạy dỗ nhi tử trước mặt người ngoài. Tề Bá Xuyên tuy tức giận nhưng cũng không dám cãi lời, vội ra ngoài bảo thủ hạ thả người.

Ngũ Định Viễn tới là tìm hiểu tình tiết vụ án, thấy gã Tề Bá Xuyên nóng nảy ra ngoài thì vội tận dụng thời cơ:

- Tề sư phụ, vụ án lần này rất cổ quái, có nhiều điểm rất đáng ngờ, chẳng hay Tổng tiêu đầu có thể tố án? Cũng tiện cho ta vì quý tiêu cục mà góp một chút sức mọn.

Tề Nhuận Tường nhìn Ngũ Định Viễn chậm rãi nói:

- Ngũ bộ đầu, trên đời này làm gì có chuyến bảo tiêu nào mà không gặp chút ít phiền toái chứ? Tiêu cục chúng ta làm ăn nhỏ, không dám khiến Ngũ gia quan tâm.

Ngũ Định Viễn thấy khó khăn đành nói:

- Tề sư phụ, lần này tại hạ không phải là lấy lòng người, lại càng không muốn đắc tội quí tiêu cục, nhưng ta thân là quan sai, xảy ra đại sự như vậy không thể không làm rõ chân tướng vụ án nên mong Tề sư phụ cảm thông.

Tề Nhuận Tường nhìn hắn, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm nói:

- Thẳng thắn mà nói, lão phu tung hoành Tây Lương hơn ba chục năm chỉ dựa vào cái mạng già cùng hai nắm đấm, trước nay không có quan hệ gì với quan phủ. Tâm ý của Ngũ bổ đầu lần này lão phu xin nhận.

Ngũ Định Viễn nghe lão nói vậy thì khẽ nhướng mày, cũng hiểu ra Tề Nhuận Tường có ý ngầm trả thù, thực sự không coi nha môn ra gì. Trong lòng thấy khó chịu nhưng Yến Lăng tiêu cục vốn là khổ chủ của vụ án, bọn họ không muốn nói rõ tình tiết thì cũng không tiện truy hỏi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lúc, liền nói với Tề Nhuận Tường:

- Tề sư phụ, xem qua vết thương của người chết chưa?

Sắc mặt Tề Nhuận Tường đại biến nhưng lập tức bình thản trở lại:

- Đã xem qua! Ngũ bổ đầu khổ công mở ra mấy cái lỗ lớn trên thi thể huynh đệ ta, không muốn nhìn cũng thật khó.

Ngũ Định Viễn nghe giọng điệu trách cứ của lão chỉ biết cười gượng:

- Tề sư phụ, án tình khẩn cấp, tại hạ cũng là bất đắc dĩ.

Tề Nhuận Tường thản nhiên:

- Không sao! Không sao!

Lúc này Ngũ Định Viễn phản bác cũng không được, một là chưa rõ kẻ giết người là ai, hai là không rõ hung thủ tính toán gì, thấy thần khí bá đạo của chủ nhân Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường hắn liền nói ngay:

- Tề sư phụ, những tiêu sư chết không rõ ràng, hung thủ gây ra trên người bọn họ một cái lỗ máu chạy dài từ tay tới tận tim, chẳng phải võ công rất quỷ dị sao? Sợ rằng lai lịch cũng không nhỏ đâu?

Tề Nhuận Tường biến sắc, chưa kịp nói thì Tề Bá Xuyên đi vào nghe thấy câu hỏi của Ngũ Định Viễn, tức sôi gan lên nói:

- Họ Ngũ kia! Yến Lăng tiêu cục thành danh không phải chỉ nửa năm một năm, ngươi nói vậy là có ý gì?

Ngũ Định Viễn biết rõ thiếu gia Tề Bá Xuyên tính tình nóng nảy nên chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:

- Tề thiếu gia, tại hạ tuyệt đối không có ý bất kính với quý tiêu cục, chỉ là sợ hung thủ quá lợi hại lại ngoan độc, sợ rằng quý tiêu cục ứng phó không nổi. Thiếu tiêu đầu tức giận như vậy chẳng phải là trách oan người tốt sao?

Tề Bá Xuyên sao lại không biết hắn sử dụng phép khích tướng, điềm nhiên nói:

- Dường như họ Ngũ ngươi đã biết kẻ nào giết người của tiêu cục chúng ta, tại sao còn không đi bắt mà ở đây nói nhảm? Ta cho ngươi biết, ngươi là kẻ đầu tiên có gan nói những lời khó nghe này trước mặt phụ thân ta!

Ngũ Định Viễn lạnh lùng nói:

- Tề thiếu tiêu đầu dám ở trong thành Tây Lương ẩu đả với quan sai, sợ rằng người chứng kiến cũng không ít?

Tề Nhuận Tường thấy hai người đả kích nhau liền lên tiếng:

- Ngũ bộ đầu, ta nói thật với ngươi! Yến Lăng tiêu cục chúng ta đâu phải hạng không thức thời, có cao nhân như ngươi tương trợ làm sao lại từ chối chứ? Chỉ là việc của tiêu cục không muốn người ngoài nhọc công, tâm ý của ngươi chúng ta xin nhận!

Ngũ Định Viễn thở dài:

- Nói vậy thì Tề sư phó vẫn không chịu hợp tác cùng tại hạ?

Tề Nhuận Tường khẽ ho một tiếng:

- Bá Xuyên, tiễn khách.

Ngũ Định Viễn nhìn Tề Nhuận Tường như mong lão hồi tâm chuyển ý, Tề Bá Xuyên ở bên lạnh lùng nói:

- Mời! Đừng để chỗ này thêm xui xẻo!

Ngũ Định Viễn về tới nha môn, Hoàng lão còn đang chờ ở đó, hắn vội hỏi:

- Hoàng lão, có chuyện gì sao?

Hoàng Tề năm nay đã ngoài bảy mươi, từ trước đến nay Ngũ Định Viễn vẫn luôn tôn kính như sư phụ.

Hoàng Tế nói:

- Ngươi tới Yến Lăng tiêu cục ra sao rồi?

Ngũ Định Viễn nói:

- Tề Nhuận Tường rất cứng rắn không muốn hợp tác, ta đành mang đám huynh đệ trở về.

Hoàng Tế thở dài:

- Điều này cũng khó trách bọn họ, miếng cơm của người ta từ nghề bảo tiêu, xảy ra chuyện liền tìm quan phủ thì về sau còn ai muốn thuê bọn họ? Ta thấy mấy ngày tới chắc chắn Yến Lăng tiêu cục sẽ xảy ra một trận thảm sát đây.

Ngũ Định Viễn nhíu mày không nói gì.

Hoàng Tế lại nói:

- Ngươi làm bổ đầu thực sự không dễ. Trên thì sợ đại quan phủ doãn, dưới lại ngại giang hồ hào khách! Không cẩn thận một chú thì mạng cũng mất.

Ba gã bổ đầu tiền nhiệm Ngũ Định Viễn, chỉ có một người cáo lão thoái ẩn còn hai người bị hạ sát. Hiện giờ Tri phủ đại nhân mới đến không trọng dụng những người cũ, càng nghiêm khắc đối với Ngũ Định Viễn, hắn đã được thăng làm Tổng tuần bổ Hà Đông, rốt cuộc sắp không phải chịu đựng vị tri phủ này. Có điều làm không xong đại án này thì tất cả coi như xong.

Hoàng Tế hỏi:

- Ngươi đã biết lần này tiêu cục áp tải gì không?

Ngũ Định Viễn nói:

- Ta vẫn chưa rõ trong ba chiếc tiêu xa vận chuyển có thứ gì quý giá, chỉ là y phục cùng đồ dùng thường ngày thôi. Cho người kiểm tra cũng không thiếu cái gì.

Hoàng Tế nói:

- Ừm, mười tám cao thủ của Yến Lăng tiêu cục bị giết sạch một lượt, theo lý thì lần này vận tiêu không phải thứ giá trị liên thành thì cũng rất quan trọng, tại sao lại chỉ là một số y phục không đáng giá?

Lúc hai người thảo luận một gã quan sai bước tới nói:

- Ngũ gia, Yến Lăng tiêu cục phái người đưa lễ vật đến, nói vừa rồi đã đắc tội, mong ngài đừng để trong lòng.

Ngũ Định Viễn thoáng giật mình, nói với Hoàng Tế:

- Yến Lăng tiêu cục hành sự thật kì quái, trước thì ngạo mạn sau thì cung kính, không biết trong hồ lô có bán thuốc gì?

Hắn xem qua lễ vật đưa tới, ba chiếc rương đều chứa đồ thường dùng như đai ngọc, cẩm bào, ngân quan…Ngũ Định Viễn muốn trả vật lại thì gia đinh tiêu cục sớm đã đi xa.

Hoàng Tế thấy những thứ này đều được chế tác tinh xảo, tuy không phải thứ quý trọng nhưng vẫn nhìn ra tâm ý của đối phương với Ngũ Định Viễn, liền cười nói:

- Tề Nhuận Tường này đúng là gừng càng già càng cay, dù sao cũng không muốn đắc tội với quan phủ. Người nên nhận những thứ này tránh sự việc thêm xấu đi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm suy nghĩ một lát:

- Xem ra Tề Nhuận Tường muốn kết giao với ta, trước mắt không nên gây thêm khúc mắc nữa, coi như nể mặt lão!

Nghĩ vậy nên không từ chối nữa mà bảo thuộc hạ nhận lấy.

Một gã quan sai cười nói:

- Ngũ gia ngươi nhân sinh đắc ý như vậy, khoác loại y phục này tất nhiên rất đẹp mắt.

Ngũ Định Viễn vốn tính tiết kiệm, chưa từng dùng đến thứ tốt như thế này. Hắn mỉm cười nói:

- Những thứ đồ này quá quý giá, ta mặc không quen.

Một gã quan sai lớn giọng nói:

-Ngũ gia, đai lưng của ngài cũng đã cũ rồi, xem ra cái đai ngọc này có thể dùng được một thời gian đấy.

Nói xong liền nhặt một chiếc đai ngọc có khảm một viên ngọc sáng long lanh, mang hình dạng cổ xưa.

Ngũ Định Viễn xua tay:

- Cái này quá quý giá, ta không quen dùng..

Gã quan sai thấy hắn từ chối liền lao tới thắt chiếc đai vào ngang hông, quả nhiên người đẹp vì lụa, chiếc đai vừa được đeo vào liền làm nổi bật lên khí thế uy vũ phi phàm của Ngũ Định Viễn, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn lại. Cũng không tệ, không nỡ từ chối ý tốt của mọi người nên để nguyên.

Màn đêm buông xuống, Ngũ Định Viễn nghỉ lại ở nha môn, nghĩ đến tình tiết vụ án mà lo lắng đến mất ngủ. Tây Lương ngày nóng đêm lạnh, hắn đứng dậy khoác áo choàng rồi ngồi trước giường.

Đêm yên tĩnh, ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại những năm gần đây. Từ khi nhậm chức bổ đầu, không biết đã ác đấu cùng bao nhiêu lục lâm hảo hán nhưng không chưa hề khó tra án như vụ này. Còn chưa rõ tung tích của kẻ hạ thủ, mà khổ chủ lại bá đạo không hợp tác khiến Ngũ Định Viễn khó xử.

Hắn thở dài, vô thức nhìn qua cửa sổ, một lúc sau nghe tiếng mõ canh ba, thầm nghĩ:

- Ai…Dù sao cũng không ngủ được, xem ít công văn cũng tốt.

Ngũ Định Viễn duỗi lưng lấy công văn ra, cầm đá đánh lửa ra thắp nến, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, toàn thân nổi lên một hồi khó chịu tựa như có gì đó bất thường.

Hắn rùng mình vội vàng quay đầu ra sau, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ in bóng hắn lên tường, cũng không có gì lạ thường.

Ngũ Định Viễn cười khổ thầm nghĩ:

- Đến ngay cả ta cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.

Hắn không để tâm trong lòng, đột nhiên một luồng gió phía sau thổi tới, ngọn nến vừa le lói liền vụt tắt.

Hắn mắng thầm một tiếng đành phải thắp lại nến, duỗi lưng chuẩn bị cầm công văn lên thì toàn thân lạnh lẽo, ngọn nến lại lần nữa bị gió thổi tắt.

Ngũ Định Viễn cả kinh, nhận ra trong phòng có gì cổ quái, quay lại thì thấy có một bóng người lờ mờ đứng trước cửa sổ, hắn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.

Ngũ Định Viễn giật mình nhưng dù sao cũng là bổ đầu, tuy chấn động trong lòng nhưng cũng không mấy sợ hãi, chậm rãi thò tay xuống gối với lấy binh khí “Phi Thiên Ngân Thoa” đã thành danh nhiều năm cùng hắn, nắm chặt trong tay mặc kệ thứ kia là ma quỷ gì, cứ đánh một trận rồi tính.

Ngũ Định Viễn hít thật sâu tụ khí toàn thân, chỉ cần cái bóng kia có cử động lạ thường thì lập tức động thủ.

Trong phòng rất im ắng, hắn chỉ nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, bàn tay nắm chặt Ngân thoa ướt dẫm mồ hôi.

Đột nhiên cái bóng kia nhoáng lên, chậm rãi bay về phía hắn, thân pháp nhẹ nhàng như không, tựa như oan hồn vậy. Ngũ Định Viễn cảm thấy da đầu tê dại:

- Đây…Đấy thực sự là quỷ sao?

Lúc này dù là kẻ lớn gan gấp mười lần cũng trở nên bối rối, Ngũ Định Viễn quát lớn:

- Người đâu, người đâu mau tới dây!

Hắn ném “Phi Thiên Ngân Thoa” về phía cái bóng kia, nhoáng một cái thì không biết tại sao Ngân thoa mất đi sự chính xác mà rơi xuống. Hắn thấy bóng dáng kia từng bước chậm rãi đi tới miệng đắng ngắt lưỡi khô, mồ hôi lạnh úa ra.

Lúc này vài tên quan sai trực đêm gõ cửa kêu lên:

- Ngũ gia! Làm sao vậy!

Đám quan sai không thấy hắn ra mở cửa thì hoảng hốt đẩy cửa mà vào. Lập tức cảm thấy hoa mắt tựa như có thứ gì đó mơ hồ lóe lên.

Cả đám thấy Ngũ Định viễn ngơ ngác đứng như trời trồng thì vội vã hỏi:

- Ngũ gia, người không sao chứ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx