sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs - Megamorphs (Tập 1) - Chương 20 - 21 - 22 - 23

Chương 20 - RACHEL

Tôi nghĩ vết thương sẽ khiến tôi thiệt mạng nếu tôi là người. Nhưng tôi lại là một con gấu. Và bởi vì gấu rất khỏe, nên tôi chưa chết.

Một bàn chân gấu của tôi đã bị con quái bụi nhai nát. Máu rỏ khắp trên đường. Cơn đau khiến tôi chỉ có thể lệnh khệnh chạy bằng hai chân sau.

Tôi tìm ra một dòng suối, nước lấp xấp chừng ba tấc. Tôi trầm mình xuống nước và cố biến đổi.

Tôi không biết mình đã biến thành gấu bằng cách nào, cho nên tôi không chắc mình có thể trở lại là người hay không. Nếu tôi làm được... thì bàn tay tôi sẽ ra sao? Liệu vết thương khủng khiếp trên mình gấu có đồng nghĩa với việc bàn tay người của tôi cũng không còn?

Rachel. Đó là cách mà sinh vật vừa giống nai, vừa giống bọ cạp lại vừa giống một cậu bé kia gọi tôi. Anh ta không phát ra âm thanh, nhưng tôi có thể nghe giọng của anh ta trong đầu mình. Anh ta gọi tôi là “Rachel”...

Tôi tập trung để thành người trở lại, gồng mình chịu đựng cơn đau quá đỗi khủng khiếp.

Tôi nằm thượt trong lòng suối. Nước lạnh sủi bọt và xô đẩy tôi. Tôi nằm nghiêng, cố giữ cho chân tay chìm vào làn nước tê buốt. Rất từ từ, tôi nhỏ dần. Tấm thảm lông gấu xù xì được thay thế bởi làn da người và lớp vải bó sát. Chân con gấu bự thô thiển trở thành chân loài người thon thả. Tôi đứng lên, run rẩy, yếu đuối, nhưng không còn đau nữa. Điều kì diệu là những vết xước, vết toạc do đi chân đất băng rừng cũng không còn. Tôi đã được làm mới lại hoàn toàn.

Tôi sợ sệt ngó quanh quất tìm con thú bụi nhưng chẳng thấy gì. Trời dần tối. Liệu bóng tối có bảo vệ tôi? Hay nó lại giúp sức cho kẻ thù của tôi.

Tôi dòm cẩn thận hơn, mong tìm ra người lạ biết tên tôi.

Người ngoài hành tinh?

Cái từ này vụt qua tâm trí tôi. À đúng rồi! Sinh vật đó không phải quê quán ở Trái đất. Tôi biết thế. Nhưng ký ức này vẫn còn nguyên thô lắm. Tôi chẳng biết anh ta là người tốt hay ác quỷ. Nhưng việc anh ta là người ngoài hành tinh thì chắc chắn rồi.

Cũng giống như con quái thú bụi. Đúng rồi, đương nhiên! Thế, bà già trong túp lều luôn miệng chửi rủa “Yeerk” kia có phải là người ngoài hành tinh không?

CHỚP SÁNG! Một công trường xây dựng bỏ hoang, đêm tối trời, một con tàu vũ trụ vừa đáp xuống ngay trước mặt tôi. Bọn Yeerk, người lạ ấy thều thào, chúng sẽ đến để hủy diệt loài người. Những gương mặt tôi biết xuất hiện và vụt tan biến.

“Aaaarrrgghhh!” Tôi la lên tuyệt vọng. Tôi muốn đá một cái gì đó, tôi muốn bò vào trong đầu mình, để xé toang bức màn xám xịt che không cho tôi biết sự thật.

Bình tĩnh, Rachel, tôi tự nhủ. Ít ra mày đã có một cái tên, và mày có một quyền năng cao siêu cộng với một kẻ thù hắc ám.

Đúng rồi! Chắc chắn con thú bụi đã tiêu diệt tôi nếu nó không bị người lạ kia làm phân tâm. Vậy người lạ đó là bạn? Anh ta cố cứu tôi chăng?

Câu trả lời không nằm trong khu rừng này. Tôi tự bảo. Mày cần trở về chỗ phố xá, nơi có nền văn minh. Đó mới là nơi có lời đáp.

Trở về... Nhưng theo hướng nào?

Tôi đứng im, dỏng tai nghe ngóng.

Gió cuốn lá xào xạc. Những chú sóc kêu lích rích. Đằng sau các bụi rậm có những thứ gì đó động đậy. Chim chóc ca hát líu lo. Dòng suối róc rách len lỏi qua đá và lá rơi.

Dòng suối, dĩ nhiên.

Cứ xuôi theo dòng, tôi tự nhủ.

Chương 21 - MARCO

“Mình chẳng thấy gì cả,” Tobias thông báo giọng buồn bã. “Không có gấu, cũng chẳng có Rachel, không thấy Ax luôn! Các bồ còn muốn hỏi mình bao nhiêu lần nữa đây? Mình chẳng thấy gì hết...”

Tobias đang đậu trên cái xà kho thóc nhà Cassie. Bốn trong sáu đứa tụi tôi - Jake, Cassie, tôi và Tobias - đứa ngồi trên đống cỏ khô, đứa đi tới đi lui, tất cả đều đang ở trong tâm trạng cực kì tồi tệ, giận dữ và sợ hãi.

“Thôi, được rồi, bình tĩnh nào, Tobias,” Jake nói. “Không ai phiền trách gì cậu cả. Tụi mình cần phải xem xét kĩ vụ này.”

“Tụi mình réo Ax vào rừng gặp tụi mình,” tôi nói. “Ảnh không tới. Nếu như ảnh không gặp được tụi mình, hẳn ảnh biết tụi mình sẽ lo lắng. Ảnh hẳn biết rằng nên biến thành dạng người và đến đây gặp và báo cho tụi mình biết ảnh bình an.”

“Ảnh gặp chuyện rồi,” Jake nói.

“Ax không ổn và Rachel cũng không ổn,” tôi tán đồng. “Và tụi mình đều biết lý do. Là nó.” Tôi quay về phía Cassie. “Lão Chapman gọi nó là gì í nhỉ?”

“Veleek. Thợ săn biến hình.”

“Đó là lý do tại sao cả Rachel và Ax đều biến mất,” tôi nói. “Cái conVeleek đó xém chộp được tui và Ax ở nhà Darlene. Rồi chiều nay ở trong rừng, chút xíu nữa là nó tóm được tui và Jake rồi...” Tôi nói rù rì.

“Tại sao vậy ha? Tại sao nó không bắt bồ hả Marco?” Cassie nhíu mày hỏi. “Ở nhà Darlene nó đã thấy bồ rõ ràng. Hôm nay bồ nói là bồ chạy thoát khỏi nó, nhưng thật ra là nó ngừng đuổi bồ để quay lại xé nát căn chòi mà nó nghĩ là có Ax và Rachel. Tại sao nó lại ngừng đuổi theo hai bồ để đuổi theo mấy đứa kia?”

“Tui hổng biết!” Tôi gào lên. “Hỏi Tobias í. Là thú săn mồi, nó hẳn phải biết hơn tui mà.”

Nói xong tôi cảm thấy mình lỡ lời. Nhưng Tobias không quặc lại tôi, chỉ nhỏ nhẹ nói. “Sự chuyển động.”

“Nghĩa là sao?” Jake hỏi.

“Mình là thú săn mồi. Khi đi săn, mình nhắm sự chuyển động mà đuổi theo. Loài mèo cũng vậy thôi. Nếu mà con mồi đứng yên thì rất khó thấy. Nếu lắng nghe và không nhận ra sự chuyển động thì mình cũng đành bó tay. Não diều hâu chỉ chú ý tới hình ảnh hay âm thanh của sự chuyển động thôi.”

“Đúng rồi!” Cassie la to.

Tôi nhảy dựng lên không cả nửa thước. Cassie đâu phải đứa hở chút là la lối.

“Đúng rồi! Mình cứ thắc mắc mãi ngay từ khi nó tấn công lần đầu tiên. Làm thế nào Veleek biết tụi mình là ai? Làm thế nào nó xác định được Marco và Ax là con mồi? Marco, lúc bị quái thú bụi tấn công bồ đang làm gì?”

Tôi nhún vai. “Tui đang hoàn hình.”

“Đúng rồi!” Cassie lại la. “Một sự trùng hợp? Quái thú bụi tấn công trong khi bồ đang biến hình? Và hôm nay, khi mấy bồ bị tấn công ở trong rừng...?”

“Tụi mình cũng đang biến hình,” Jake tiếp. “Biến thành sói.”

“Cả hai đợt tấn công đều nhè ngay lúc mấy bồ biến hình,” Cassie chỉ rõ. “Ngay tại chỗ. Quả là một sự trùng hợp thú vị.”

Mấy giây sau, cả bọn không ai thốt lên tiếng nào.

“Con thú bụi bỏ tụi mình và tấn công túp lều trong rừng, vì lúc đó tụi mình đã biến hình xong rồi, cho nên không còn hấp dẫn nó nữa. Lúc đó nó cảm nhận được một sinh vật khác đang biến hình tới hồi cao trào.” Jake nói chậm rãi.

“Nếu có hai con chuột trên một cánh đồng, mình sẽ đuổi theo con nào đang chạy. Nhưng khi nó đứng lại, không chuyển động, thì mình sẽ liếc qua con khác đang chuyển động. Não diều hâu nghĩ đó mới là một con chuột...”

“Đối với thợ săn biến hình thì, điều quan trọng là sự biến hình. Đó chính là điều nó tìm kiếm,” Jake nhận xét.

“Vậy sao nó không đuổi theo mình khi mình biến hình trong khu thương xá?” Cassie tự hỏi.

“Bởi vì nó không thể ở hai nơi cùng một lúc,” tôi đáp. “Chắc hẳn phải có giới hạn về khoảng cách di chuyển của nó. Hai đối tượng không được cách nhau quá xa.”

“Tụi mình sẽ an toàn miễn là không bao giờ biến hình nữa,” Jake nói. “Điều đó khiến bồ nghĩ gì, Marco?”

Cả bọn đổ dồn mắt vào tôi. Tôi rùn vai. “Rachel không ở đây để biểu quyết. Vì thế, nhân danh Công chúa chiến binh Xêna, tui sẽ phát biểu giùm nhỏ: tụi mình cần làm gì đó để đá đít tên Veleek hỗn xược này.”

Cassie mỉm cười. “Thế còn chàng Marco sẽ nói gì?”

“Hắn sẽ nêu ra vài nhận xét ngớ ngẩn nhưng tức cười,” tôi thừa nhận. “Nhưng sau đó hắn sẽ suy nghĩ cách làm thế nào để đá đít cái túi gió hứng bụi này.”

Chương 22 - RACHEL

Tôi tiến về phía phố xá, hoặc ít ra là tiến về vùng ngoại ô. Hình như vùng này quen quen. Có lẽ tôi đã từng ở đây rồi cũng nên...

Bàn chân tôi đã rách tươm bươm. Cẳng chân tôi sưng vù lên và nhức nhối. Toàn thân tôi tê buốt. Tôi đói, tôi khát và sợ. Tôi mệt lử rồi.

Tôi cần ngủ. Những ngôi nhà tôi đi ngang đã lên đèn. Bất giác tôi nghĩ, hay là mình bước đại một nhà nọ và nói. “Nhìn này, tôi không biết mình là ai. Tôi có thể ngủ trên trường kỉ nhà ông bà được không?”

Nhưng có ai đó, hay cái gì đó đang săn lùng tôi, vậy thì làm sao tôi dám tin cậy vào người khác? Cho tới khi trí nhớ trở lại, tôi cần phải thận trọng. Ngoài ra, tôi bẩn thỉu quá, lếch tha lếch thếch trong bộ đồ bó sát thế này thì không ai muốn cho tôi vào đâu.

Sau đó, tôi thấy một ngôi nhà tối om. Tấm bảng hiệu ở trên bãi cỏ đằng trước đề: NHÀ BÁN. Tôi băng qua khóm cỏ ướt át, cảm thấy bàn chân đau của mình được ve vuốt. Tôi hé mắt nhìn qua cửa sổ trước: không có đồ đạc, trong nhà trống rỗng.

Tôi lanh lẹn bước vòng ra sau nhà. Ở đây có hồ bơi. Chợt trông thấy vòi nước khuất sau bụi rậm, tôi liền quỳ xuống và vặn cho dòng nước lạnh ngắt tuôn ra. Tôi hứng vào lòng bàn tay và uống no nê.

Tôi kiểm tra hai bên hông nhà. Có một hàng rào cao quây quanh. Không ai thấy tôi.

Tôi cố lay cửa vào: khóa rồi. Đến mở cửa gara: cũng khóa. Tôi thử một cửa sổ. Mở được. Tuyệt!

Tôi hích người nhảy lên và tuồn vào trong. Ngôi nhà nồng mùi sơn mới, tối thui thối mò. “Có ai ở nhà không?” tôi run rẩy gọi. Giọng tôi rơi vào thinh lặng. Tôi đi vào nhà bếp, kiểm tra các chạn chứa thực phẩm: Trống rỗng. Ha ha! Ngay trên bục đặt bếp lò có một hộp bánh để mở, chắc là của mấy tay thợ sơn. Vết ngón tay dính sơn còn in trên hộp. Số bánh quy bên trong đã bị ăn hết một nửa. Thây kệ, tôi cóc cần quan tâm. Tôi vội ngốn ngấu chỗ bánh trong khi đi thơ thẩn xem xét căn nhà.

Nơi này vắng hoe. Nhưng tôi đã có bánh và nước, lại có thảm đủ mềm để ngả lưng trong lúc mệt kinh người.

Tôi ngồi vào một xó phòng khách bỏ không, vừa ăn nốt chỗ bánh, vừa suy nghĩ về mình. Tôi là ai? Tôi là cái gì? Tại sao có con quái vật lại hai lần muốn giết tôi?

Tôi không nhớ mình đã ngủ gục khi nào. Nhưng sau đó tôi nhớ lại những giấc mơ khủng khiếp.

CHỚP SÁNG! Tôi ở công trường xây dựng. Tối mù. Một dải sáng từ trên trời lao xuống, có những đứa khác đi cùng tôi, hình như có một đứa con gái, nhưng tôi không nhớ gương mặt nhỏ. Cả những gương mặt khác tôi cũng chẳng nhớ. Duy chỉ có một cậu trai... cậu ấy quay qua nhìn tôi. Một con chim! Cậu ấy có gương mặt của một con chim săn mồi.

CHỚP SÁNG! Tôi đang giữ thăng bằng. Cẩn thận bước một chân lên trước. Tôi đang ở trên thanh xà rộng một tấc, tôi cảm thấy lúng túng. Nhưng khi nhìn xuống chân, tôi thấy chúng thay đổi. Chúng không còn là chân tôi nữa, mà là những móng vuốt mèo xinh xắn.

Mọi người vỗ tay rần rần. Không, không phải tất cả. Có ai đó hằn học nhìn tôi, muốn giết tôi. Họ làm sao ấy. Có gì đó khiến họ không hài lòng. Có gì đó đã xảy ra với họ. Sên! Sên trong đầu họ!

CHỚP SÁNG! Tôi đang ở dưới lòng đất. Một cái hồ sền sệt nước xám. Sên! Chúng sống trong vũng nước đó. Những con kiến khổng lồ! Ôi không, không. Tôi cũng là một con kiến. Mùi a-xit. Hàng trăm con bò lổm ngổm, tấn công. Những cái kìm bự chảng cắt vào da thịt tôi.

Hoàn hình lại! Tôi thét lên.

Hoàn hình lại!

Biến hình!

“ANIMORPHS! NGƯỜI HÓA THÚ!” Tôi tỉnh giấc, hốt hoảng đưa tay lần khắp người mình. Tôi là ai? Là cái gì? Là gì mà lại có những giấc mơ quái đản thế chứ?

Tôi thở gấp gáp, trán đẫm mồ hôi, dù trời lạnh toát trong căn phòng trống rỗng này.

Animorphs. Đó là những từ tôi đã thét lên trong mơ. Nó nghĩa là gì nhỉ?

Bỗng...

Rầm! Rầm! Rầm!

“Ai ở trong đó vậy, ra ngay! Cảnh sát đây!”

“Aaa!” Tôi hét lên, rồi vội bịt miệng lại. Những ánh đèn pin quét nhoang nhoáng, chặt chém bóng tối quanh tôi. Những tia sáng đang tìm tôi. Tôi vội lăn vào ẩn trong góc phòng.

“Đừng để chúng tôi phải ra tay!” Một cảnh sát hô to. “Những người láng giềng báo có người leo vào đây. Vậy hãy leo ra mau.”

Kẹt rồi! Tôi nên... nên đầu hàng.

Không! Không! Đó là kẻ thù. Kẻ thù ở khắp nơi. Tôi không thể... không thể... Tôi cần phải chạy trốn, cần phải tìm ra mình là ai, là cái gì. Nhưng tôi đang bị bao vây.

Biến hình! Giống như khi biến thành gấu, chỉ có điều không phải là gấu. Tôi không biết con gấu trong tôi có bị thương hay không.

Tôi lục tìm ký ức lam nham từ trong giấc mơ. Tôi đã thấy cái gì? Kiến? KHÔNG! Không bao giờ là kiến, không bao giờ. Tôi cảm thấy điều đó tận trong xương tủy.

To hơn. Mạnh hơn. Đúng rồi.

Cảnh sát vẫn la hét và đe dọa. Da tôi vẫn còn tê cứng vì cơn ác mộng. Nhưng tôi ráng trấn tĩnh, cố tập trung vào hình ảnh nhập nhoạng tôi thấy trong giấc mơ.

“Ôiiii!” Tôi thét vang khi mũi và môi trên của mình thình lình nổ bục ra. Tiếng nổ đi kèm với sự cao vổng lên về phía trần nhà, tôi đang bự ra. Lấp kín căn phòng.

“Ra khỏi đây mau, không chúng tôi sẽ xông vào!”

Đừng lo, thưa các ngài sĩ quan, tôi nghĩ. Tôi sẽ ra ngay đây!

Chương 23 - JAKE

Cuộc họp ở trang trại nhà Cassie kết thúc bằng việc cả bọn phát điên lên vì sợ và tức giận. Chẳng đứa nào muốn tin là Rachel và Ax có thể bị giết. Ax, phần nào, dù sao cũng là một người bạn mới. Một người ngoài hành tinh, tụi tôi chẳng đứa nào lớn lên cùng với ảnh. Nhưng Rachel là em họ tôi. Nhỏ là bạn thân của Cassie. Nhỏ không hề biết sợ hãi. Không có nhỏ, một chút dũng cảm còn lại của tụi tôi cũng đi theo nhỏ luôn.

Mấy đứa tụi tôi ra về khi trời đã khuya. Tobias bay về phía khu rừng, đập cánh khó nhọc trong bầu không khí ban đêm nguội ngắt. Marco và tôi mỗi đứa dắt một chiếc xe đạp ra.

“Cassie? Con ở ngoài đó à?” Giọng mẹ nhỏ vang lên, bà đang đứng ngay ở bậc cửa ra vào.

“Vâng, thưa mẹ. Con đây.”

“Đến chương trình ưa thích của con rồi nè. Mẹ thâu băng lại cho con nhé?”

“Con sẽ vào ngay,” Cassie nói. “Con đang dở chuyện với Jake và Marco, mẹ à.”

“Chào các cháu, Jake, Marco.”

Chúng tôi chào lại.

“Ừ, đừng đứng ở ngoài đó quá lâu đấy,” mẹ Cassie nói. “Gần chín giờ rồi đó.” Bà trở vào trong nhà.

“Chín giờ rồi ư? Chết thôi, đáng lẽ giờ này tui phải ở nhà rồi,” Marco nói. “Ba tui sẽ nướng giòn tui mất thôi.”

“Để mình tiễn mấy bồ ra đường cái,” Cassie lỏn lẻn nói. Tụi tôi lững thững bước dọc theo lối xe chạy ra tới con đường đất nối liền trang trại với xa lộ. Cả đám lẳng lặng, chỉ nghe tiếng bước chân lẹp xẹp và tiếng xe nhão xích của Marco kêu lọc cọc.

“Có khi nhỏ Rachel về nhà rồi cũng nên. Có khi tụi mình đang lo lắng quá đáng,” tôi nói. “Và Ax có thể vẫn bình an vô sự. Ai mà biết được một người Andalite có thể làm được gì?”

“Ít ra thì đêm nay trời cũng ấm áp,” Cassie nói. “Nếu Rachel đang ở đâu đó ngoài kia thì nhỏ cũng không bị lạnh. Và có ánh trăng sáng dẫn lối cho nhỏ về nhà,” Cassie thì thầm. Tôi trông theo hướng nhỏ nhìn. Mặt trăng tròn xoe cao tít trên bầu trời, có hàng triệu triệu vì sao vây quanh. Đứng ở trang trại nhà Cassie lúc nào bạn cũng trông thấy nhiều hơn ở những nơi khác.

“Nhìn kìa!” Marco chợt hét.

Một cái gì đó che khuất mặt trăng. Nó trôi vùn vụt qua, và mặt trăng bừng tỏ trở lại. Tôi nhìn thấy một thứ trông tựa như bụi tụ lại thành mảng, đang xoáy cuồn cuộn băng về phía khu dân cư mới xây dựng, nơi đèn điện sáng trưng có thể trông thấy được từ đằng xa.

“Cái gì vậy nhỉ? Phải đám mây không?” Cassie tần ngần hỏi.

Tôi nhìn nhỏ. “Mình không nghĩ thế.”

“Mấy bồ biết thừa nó là gì rồi,” Marco chép miệng. “Tụi mình phải làm gì với nó đây?”

“Thợ săn hình biến,” Cassie lầm rầm. “Chắc chắn nó đang đuổi theo ai đó. Ax hoặc Rachel.”

“Tụi mình có hai lựa chọn,” tôi nói. “Một là chẳng làm gì cả, hai là ráng khiến cho nó bị phân tâm.”

“Tức là khuấy đảo nó?” Marco hỏi lại. “Bằng cách nào?”

“Như chơi trò trốn tìm vậy đó.” Tôi đáp. “Nó đuổi theo người biến hình chứ gì? Thế thì tụi mình sẽ tạo ra đối tượng cho nó đuổi.”

“Tụi mình phải làm cách xa khu nhà này,” Cassie cảnh báo. “Không thì nó sẽ ngốn ngấu, tiêu tan hết tất cả trên đường đi.”

Marco gật đầu. “Hãy tạo ra những mục tiêu di động. Bắt nó phải suy đoán. Trời ơi là trời! Lại khổ nữa rồi!”

“Khu nhà đó cách đây cả nửa dặm, làm sao tụi mình tới lẹ được?” Cassie chất vấn. “Tụi mình không thể biến hình ở đây rồi bay tới đó. Làm vậy là dẫn nó tới nhà mình!”

“Thế còn cái này có giúp gì được không?” Marco ranh mãnh hỏi.

Cả Cassie và tôi cùng nhìn theo tay Marco chỉ. Chiếc xe tải cũ kĩ của ba Cassie. Chiếc xe chú ấy thường dùng để chạy loanh quanh trang trại.

“Không được,” Cassie cực lực phản đối.

“Được chứ,” Marco cãi.

Thế là tôi quyết định ngay. “Làm đi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx