sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs - Megamorphs (Tập 1) - Chương 24 - 25 - 26 - 27

Chương 24 - RACHEL

Tôi trở nên rất, rất lớn.

Mấy ông bà cảnh sát vẫn bước rầm rập bên ngoài, la hét ầm ĩ, lệnh cho tôi phải chui ra.

Thế là tôi quyết định làm theo ý họ.

Tôi nhăm nhe cánh cửa trước. Chỉ một phút nữa thôi, ngay khi biến hình xong...

B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Đằng sau tôi bỗng có tiếng ầm ầm khủng khiếp, nghe muốn dựng tóc gáy! Tiếng ồn như tiếng cưa máy đang chạy xè xè qua thanh thép!

“Hhhhrreeeuuhhh!” Tôi gầm lên như tiếng kèn đồng, đầy sợ hãi và tức tối.

B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Thình lình, bức tường phía sau ngôi nhà bị tróc bật ra. Quái vật! Quái vật!

Tôi cuộn vòi lại, húc đầu vào cửa trước.

CRẮCK! Cánh cửa bục ra. Bộ khung quanh cửa nổ văng thành những mảnh vụn. Tiếp theo, chỗ tường bao quanh cửa cũng phồng lên rồi bể phụt ra như mụn nhọt vỡ.

Thế là tôi ào ra ngoài. Tôi nặng gần chục tấn, một sự kết hợp hoang dại giữa người và voi châu Phi. Sự bất hoàn chỉnh, không thể đoán trước được của phép biến hình đã sinh ra một sinh vật khổng lồ, có cái vòi dài loẵng ngoẵng, đôi tai người tí nị, những cẳng chân to như cột đình và mái tóc vàng hoe óng ả.

Những viên cảnh sát tá hỏa vì ngạc nhiên.

“Hhhhhrrruuuuhhh!” Tôi lại rống tướng lên, vươn cái vòi nghều ngào lên không. Bốn cảnh sát đứng chết trân, cùng trố mắt lên kinh ngạc. Bốn cái miệng há ra tròn vo. Họ điếng ngây người. Một người vội đưa tay lên dụi mắt.

Tôi ù té chạy. Phải đến hai mươi dặm một giờ là ít. Phiền một nỗi, voi to lớn dềnh dàng quá, vừa khó uốn éo né tránh hay quẹo cua, vừa khó ẩn nấp.

Cứ thế, tôi chạy lơn tơn trên đường phố của vùng ngoại ô im ắng. Vừa chạy vừa biến hình nốt. Nhưng tôi biết mình khó lòng mà trốn thoát.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cảnh sát vãi đạn tung tóe. Bắn tôi chăng? Hay là bắn quái vật bụi? Tôi không biết, mà tôi cũng cóc cần bận tâm. Những viên đạn chẳng nhằm nhò gì đối với tôi cả, cũng chẳng xi nhê gì đối với con quái vật đang hùng hục đuổi theo tôi. Nó chỉ còn cách tôi khoảng ba chục thước, trông hệt một bức tường đang bay - khổng lồ, đen đủi, gắn đầy răng nghiến trèo trẹo và có hàng đống lưỡi gươm khua vung vít.

Tôi lụp chụp băng đại qua vườn nhà ai đó, giẫm nát bét mấy luống hoa và phá tan một hàng rào dưới những bàn chân đồ sộ, tròn u. Tôi quẹo, chui vào lối đi giữa hai nhà. Giữa tôi và quái vật chỉ còn cách nhau có mỗi một chiếc xe Winnebago đang đậu!

B-b-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Chiếc Winnebago biến mất tăm! Xẹt qua khóe mắt, tôi thấy một bánh xe lăn tưng tưng trên đường. Đó là thứ duy nhất của chiếc xe vừa bị nghiến nát.

Ngay lúc ấy, tôi biết thế là hết. Nếu tôi cứ tiếp tục chạy trốn như thế này, quái vật sẽ xay nát tất cả các thứ trên đường đi, nó sẽ xuyên qua những căn nhà có bao nhiêu người vô tội đang ngon giấc. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Tôi quyết định quay lại, đối mặt với nó.

Quái vật sà thấp xuống, bay lơ lửng, đung đưa trước mũi tôi. Một cơn ác mộng gồm cả đống răng kinh dị, những con mắt hoang dại và những lưỡi gươm khua khoắng. Từ trong lòng quái vật có những sợi dây leo thòi ra. Chúng giống như những sợi dây thừng sống động, ngo ngoe quấn quanh cơ thể khổng lồ của tôi.

Tôi cảm thấy ngộp thở, nghẹn ứ. Không thể thở nổi nữa!

Tôi vùng vẫy, nhưng càng quẫy đạp tôi càng bị những sợi dây thừng ma quái thít chặt hơn. Quái vật bụi gừ gào quanh tôi, gói trọn tôi lại. Và rồi, nó cố nhấc tôi lên... cách mặt đất chừng ba tấc, nó không nhấc nổi nữa, đành nặng nề thả tôi rớt oạch xuống đất.

Nó lại cố nhấc tôi lên một lần nữa. Lần này tụi tôi lên được chừng sáu, có khi bảy chục tấc. Và rồi tôi lại rớt oạch xuống đất một lần nữa.

Ngay khoảnh khắc đó, một tia hi vọng mong manh lóe lên trong tôi. Tôi đã từng đọc đâu đó trong một cuốn sách - con voi bự nhất hành tinh nặng chừng mười một tấn. Đa phần voi nặng trong khoảng từ ba tấn rưỡi đến sáu tấn rưỡi. Tôi không biết tôi trong hình hài voi này nặng bao nhiêu, chắc chắn là không tới mười một tấn rồi. Nhưng tôi lớn, rất lớn. Tôi đủ lớn để quái vật không thể khiêng bắt đi được. “Ha, ha, ha. Quá nặng đối với mi phải không, con quái thú kia?”

Đột nhiên, có tiếng âm thanh nghe hệt tiếng bánh xe rú rít. Hình như một tài xế lái ẩu đang phóng hết tốc lực về phía chúng tôi.

Chương 25 - MARCO

“Aaaa!” Cassie hét lên the thé.

“Cẩn thận. Coi chừừừng!” Jake cũng gào to chẳng kém.

“Hai bồ có im đi không?” Tôi cáu tiết nạt. “Tui đang cố lái xe đây này.”

“Xe hơi! Xe hơi kìa!” Jake quát.

Tôi giật vô-lăng qua bên trái. Chiếc xe hơi lao véo qua, nhấn còi inh ỏi. Người tài xế thò tay qua cửa xe và làm dấu hiệu chửi thề.

Bùm!

“Aaa!”

“Hừm, chỉ là một cái thùng rác thôi mà,” Tôi lầm rầm. “Hết ý.”

Bùm! Bùm! Bùm!

“Vậy là bốn thùng rác,” tôi đếm.

“Ra khỏi vỉa hè mau, đồ khùng,” Jake nổi sùng thét.

Tôi giật vô-lăng qua bên phải. Tụi tôi trượt khỏi vỉa hè, lướt sượt qua một vật hình như là một chiếc xe hơi đang đậu. Và...

Bùm! Bùm! Bùm!

“Bồ ghét thùng rác lắm hả, Marco?” Jake điên tiết hỏi, thiếu điều muốn lột da đầu tôi. “Bồ có mát không vậy? BỒ GHÉT THÙNG RÁC HẢ?”

“Tui không thể lái khi bồ cứ hét um xùm vào tai tui,” tôi quặc lại.

“Bồ chẳng biết lái xe gì hết á!” Jake hậm hực.

“Trái! Quẹo! Trái! Kia kìa! Quẹo trái! Lối đó đó,” Cassie la bai bải.

Tôi quẹo trái. Tôi đã ra khỏi đường dành cho xe đi. Nhưng hên là mọi người sống trong dãy phố đó chẳng ai trồng cây lớn ở sân trước nhà.

BỤP! Mũi xe chồm lên lên lề đường. BỤP! Đuôi xe đằng sau cũng leo lề luôn. Tôi đâm bừa phứa lên những luống cỏ, leo qua cả ống dẫn ga.

“Bá cháy,” Tôi rên rỉ.

“Tui sẽ giết bồ, Marco.” Jake gầm ghè. “Nếu tui mà còn sống tui sẽ bóp chết bồ.”

“Vậy mà bồ nói là bồ biết lái xe,” Cassie lên án.

Tôi rụt vai lại. Thực ra, ý tôi là tôi đã từng ghi được hàng triệu điểm khi chơi trò Wipeout, một trò video game tuyệt cú mèo. “Được rồi, đây không phải là trò Wipeout. Tôi đang cố lái tốt nhất có thể đây.”

BỤP! BỤP! Tôi đã trở lại đường.

Đột nhiên, một con voi từ đâu lù lù hiện ra, đứng án ngữ giữa đường. Một con voi có đôi tai màu hồng nhỏ xíu xíu. Quái thú bụiVeleek ở sát sạt đằng sau nó.

“Rachel đó!” Cassie la lên đầy kích động. “Nhỏ vẫn còn sống!”

“Mình biến hình đây. Marco, bám theo con voi kia!” Jake nói nhanh.

Con voi chạy lúp xúp đằng sau chiếc Winnebago. Trong chớp mắt,Veleek đã nhai chiếc xe Winnebago thành mạt sắt.

Con voi quay lại, đối mặt với con quái vật. Nó tấn chân thật chắc xuống mặt đất, giơ vòi lên đầy thách thức.

Tôi tăng tốc thật gắt, đốt cháy bánh xe cao su và lao vút về phía khu nhà mới.

“Này này, cái bị rác kia, tao đây nè!” Jake hướng lên quái vật và thét vang. Bộ lông cam vằn đen đã túa ra khỏi cơ thể nó. Hàm răng cọp đang mọc phòm phọp, sưng trĩu xuống, xệ cả môi dưới của nó.

Đột nhiên, hàng đống dây thừng giống như những xúc tu ngọ nguậy, thòng xuống quấn quanh cơ thể bành ky của Rachel. Quái thú bụi siết chặt nhỏ, chốt lại.

“Không!” Cassie gào thê lương. “Rachel! Không!”

Veleek bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất. Nhưng rồi nó bị rị trở xuống.

“Ôi! Trời đất quỷ thần ơi!” Tôi vừa nói vừa thở hổn hển. “Nó không muốn giết tụi mình tại chỗ, mà chỉ muốn bắt tụi mình làm tù binh! Nó đang cố khiêng Rachel đi khỏi đây...”

“Nó không nhấc nổi Rachel đâu,” Cassie thì thào đầy căng thẳng. “Nhỏ nặng quá mà...”

Vừa lúc đó, Veleek phát hiện ra tụi tôi, hay ít nhất là Jake, đang dở người dở cọp. Nó bèn thả Rachel xuống. Nhỏ rớt từ độ cao chừng hai ba tấc thôi, nhưng cũng đủ để làm nứt toạc một khúc đường.

“Mình tới chỗ Rachel đây,” Cassie thét rầm. Nhỏ định trèo qua mình Jake để nhảy ra ngoài, nhưng không xong, bởi vì Jake đã phình to và đang lèn kín ngắc chiếc ghế ngồi.

“Làm ơn ra đằng sau đi ông nội, ông bự xự quá à,” tôi cằn nhằn và thắng kít lại.

Jake lọng cọng mở cửa xe và lụp chụp lăn ra ngoài rồi nhảy vào thùng xe đằng sau. Cassie phóng ào ra ngay sau nó.

Veleek đuổi theo tụi tôi.

Tôi lùi xe lại lấy đà rồi tăng tốc vọt lên.

RẦM! Quái quỷ thật! Ai đó đã đậu xe ngay đúng chỗ tôi cần đi qua.

“Quẹo, quẹo!” Jake la bai bải bằng giọng truyền.

Tôi quay tít vô-lăng, đồng thời lên ga cán đại qua chiếc xe. Đúng y như trong phim trường Hollywood! Tiếng bánh xe rú gầm, khói tóe ra xì xèo, rồi VÚ Ú ÚT!

Sau này nghĩ lại tôi mới thấy dựng tóc gáy. Nhưng ngay lúc đó tôi chỉ nghĩ Đã quá chừng! Bá cháy!

Chương 26 - JAKE

Tin tốt là Marco đã xoay xở ra khỏi vùng dân cư, cho nên nó không thể tàn phá thùng rác được nữa. Tin xấu là nó vừa xấn ra tới xa lộ.

“Qua mặt xe khác ở bên trái í! Bên trái! Hổng phải bên phải!”

“Hây, tui đang hăng mừ,” Marco quát lại qua cửa sổ phía sau, thông với thùng xe mui trần. “Giống như chơi Video game chứ gì? Hổng sao đâu.”

“Video game cái con khỉ.”

“Đúng mà. Y như khúc vượt qua đường hầm chứ đâu.”

“Ừa, tức là chỗ bồ luôn bị đụng và bị thiêu rụi ấy hả?”

Tụi tôi phóng vù vù trên đường cao tốc với vận tốc bảy mươi dặm một giờ. Nhún nhảy, uốn lượn, đan xen giữa những hàng xe lao vun vút. Tôi đã biến thành cọp được phân nửa. Tôi cố tình kéo dài quá trình biến hình nhằm thu hút sự chú ý của Veleek.

Thành công rồi. Veleek đã để ý tới tôi.

Tôi đứng khật khừ trên thùng chiếc xe tải cũ kĩ, rung lắc và kêu lục cục. Phía sau chừng vài chục thước là quái thú bụi đang hừng hực khí thế hủy diệt.

“Nó sắp tóm được tụi mình rồi,” Tôi gào lên với Marco.

“Cái xe này chẳng thể chạy nhanh hơn được nữa! Ối! Trật khỏi đường! Tụi mình trật khỏi đường rồi!”

“Khôôông!” Tôi thét.

Nhưng đã quá trễ.

BÙM! BÙM! BỤP BỤP...

Chiếc xe văng qua khỏi đường lộ, chui tọt vào một cái rãnh, nghiến bay hàng rào thép gai, và tiến thẳng về phía hàng cây cao.

Cây bên trái! Cây bên phải! Cây! Cây! Ối, cây đâu mà lắm thế. Những cành cây quất, quệt đùng đùng vào sườn chiếc xe tải. Và đằng sau tụi tôi, Veleek vẫn hùng hổ nhai nát cây.

B-b-b-r-r-rắ-ắ-ắ-k-k-k!

“Marco, mình biến hình gần xong rồi. Mình chuồn đây. Năm phút nữa tới phiên bồ biến hình nha.”

“Ừa,” Marco gào. “Jake! Làm ơn cẩn thận nha, ông mãnh”

“Ráng đừng phá hoại chiếc xe của ba Cassie, nghe chưa?”

“Sẵn sàng đi. Tui chậm lại nè...”

Nó đạp thắng. RẦM! Hông xe tải cọ lướt vào một thân cây. Tôi từ sàn xe phóng xuống. Marco nhấn ga rồi rấn băng qua lùm bụi rậm, động cơ rống đinh tai nhức óc.

Tôi tiếp đất khéo léo như một con mèo. Ngay tức khắc, bộ cảm biến thông tin của cọp liền hoạt động cật lực. Tôi cảm nhận, nghe, ngửi, nhìn môi trường xung quanh mình. Tôi đã biến hình xong xuôi. Chừng nào chưa có ai biến hình để gây sự chú ý của Veleek thì nó vẫn cứ sống chết đuổi theo tôi, ít ra là tôi hi vọng thế.

B-r-r-ă-ă-ă-k-k!

Veleek chụp lấy tôi! Tôi quay ngoắt qua né, và làm điều màVeleek không ngờ: tôi tấn công thẳng lên nó.

Quái thú bụi ngần ngừ rồi dừng lại.

“Rrrroooooowwrr!” Tôi rống hết cỡ cọp - tiếng rống có thể khiến cho một người can đảm cũng phải tè ra quần. Thả bung tất cả những cơ bắp không thể tượng tượng được của mình ra, tôi bay vèo lên không với sức mạnh có thể giết chết bất cứ loài thú nào trên hành tinh Trái đất này.

Nhưng cú bay đó chẳng xi nhê gì với Veleek. Vào giây cuối cùng, ngay trước khi những móng vuốt cọp chạm tới những hàng răng nhe bành bạnh và những lưỡi gươm vung vít của Veleek, tôi bèn cụp đầu lại, thu móng về và rơi ịch xuống đất, thẳng ngay bên dưới quái vật.

“Để coi mày nhanh cỡ nào, đồ kinh tởm!”

Hà hà. Nó không nhanh cho lắm. Quái thú bụi Veleek phải mất vài giây mới quay lui được. Ồ ồ, tôi nghĩ, rút cuộc mày cũng có điểm yếu.

Nhưng điểm yếu đó chẳng khiến nó bớt hung hãn.

B-r-r-r-ă-ă-ă-k-k-k! Nó không ngừng nhai cây xoèn xoẹt, rứt bật luôn cả gốc.

Cọp nhanh lắm, lại mạnh mẽ nữa. Nhưng cọp không phải là loài thú dai sức, giỏi chịu đựng. Tôi là vận động viên chạy nước rút, chứ không phải là vận động viên marathon.

Tôi chạy lủi ra, phóng tưng bừng qua các hàng cây. Hết ngoặt sang trái lại ngoắt qua phải. Giật lùi rồi lại dấn lên. Coi bộ Veleek vụng về không thể đuổi kịp tôi, nhưng tôi cũng chẳng thể bứt xa khỏi nó. Tôi luồn lách liên tục, thở phì phà phì phò. Lưỡi thè lè cả ra. Mệt phờ. Đã tới lúc cần viện binh trợ giúp rồi. Tôi hi vọng Marco có thể chia lửa kịp thời.

Kế hoạch là sẽ dụ Veleek chạy tới chạy lui, từ hình biến này qua hình biến kia. Nó muốn săn hình biến thì tụi tôi cho hình biến để săn.

Đó chẳng phải là kế hoạch xuất chúng gì. Nó chỉ có tác dụng nếu như con quái vật kiệt sức. Nhưng té ra coi mòi tụi tôi sẽ mệt nhừ trước.

Tôi phóng mình leo tuốt lên cây. Móng vuốt bíu chặt lấy lớp vỏ nâu. Những cơ bắp mệt nhoài kéo tôi lên, lên.

B-r-r-r-ă-ă-ă-k-k-k! Veleek ngốn ngấu cái cây có tôi đang trèo! Cái cây vẫn chưa đổ nhưng gốc của nó đã bị Veleek nhai gần đứt - và nó đang nhai thẳng dần lên.

Tôi phóng nhào vào đêm tối.

Tôi rơi, móng vuốt xòe ra, xuyên qua bầu không khí đen kịt.

Chương 27 - RACHEL

Quái thú bụi thả tôi xuống. Tôi rớt cái uỵch xuống con đường, rất mạnh. Lớp bê tông bở bục ra, để lộ sỏi đá bên dưới.

CHỚP SÁNG! Tôi đang bay. Tôi là một con đại bàng đầu bạc đang bay đi tìm Tobias. Gặp để chào tạm biệt cậu ấy trước khi tôi đi... Đi làm gì? Làm một cái gì đó. Lũ chim chẳng biết từ đâu xồ ra, bu chặn quanh tôi. Chúng tấn công tôi tứ phía - trước, sau, hai bên. Tôi quẹo, né, và nhào xuống tháo chạy! Một cái cây! Rầm!

Cái gì? Điều đó có nghĩa là gì? Tobias! A, tôi đã nhớ ra một cái tên!

Tôi nhìn quái vật bụi đuổi theo một chiếc xe tải đang lảo đảo lăn ào ào trên đường. Xe tải loạng choạng lao thẳng vào một chiếc xe hơi đang đậu.

Rồi thì, một con cọp! Không, không hẳn là cọp. Nửa người nửa cọp. Ghê quá! Nó lập chập leo vào trong thùng xe. Tiếp theo, có một người nào đó bị bỏ lại phía sau. Một cô nhỏ, hơi thấp, mặc áo liền quần.

CHỚP SÁNG! Công trường xây dựng. Nơi có người ngoài hành tinh đáp xuống. Cô nhỏ này cũng có mặt ở đó! Nhưng... cổ là bạn, hay thuộc phe bọn chúng, hay là kẻ thù?

“Rachel!” Cô nhỏ kêu lên. “Bồ không sao chứ?”

Rachel. Đúng rồi. Ở chỗ căn chòi cháy, sinh vật lạ giống nai và bò cạp kia cũng gọi tôi như vậy. Rachel. Đúng rồi. Đó là tên tôi.

CHỚP SÁNG! Một phụ nữ gọi, “Rachel, mẹ biết con không thích đậu ván, nhưng con phải ăn đi. Nó rất tốt cho con.”

CHỚP SÁNG! Một cô gái nhỏ tuổi hơn tôi dằn dỗi, “Rachel, Rachel, Rachel! Lúc nào cũng Rachel!”

CHỚP SÁNG! Một giọng đàn ông, không biết từ đâu vẳng lại, “Nào, nhảy tiếp lên cầu thăng bằng, Rachel...”

ĐÚNG RỒI! Tôi nhớ rồi. Tên tôi là Rachel.

Nhưng cô nhỏ lùn đang gọi tôi là ai? Và tôi là cái gì?

“Rachel? Bồ có nghe mình gọi không?”

“Cô là ai?” Tôi hỏi.

“Ý bồ là sao?”

“Cô là ai?” Tôi rống lên bằng giọng truyền. “Hãy nói cho tôi biết! Nếu không tôi sẽ nghiền nát cô!”

“Rachel, là mình đây! Cassie đây!”

Cassie?

“Bồ không sao chứ?”

“Không sao. Cô là bạn tôi à?”

“Rachel, mình là bạn của bồ từ lâu rồi,” cô gái tự gọi mình là Cassie nói.

“Ký ức của tôi... Tôi không nhớ. Cassie, tôi là cái gì?”

Cô nhỏ nhìn sững tôi một lát, vẻ hoang mang hiện rõ trong mắt. Cổ nhìn quanh quất con đường. Những cảnh sát tới bắt tôi đã phóng đuổi theo chiếc xe tải điên khùng. Nhưng có thêm nhiều tiếng còi khác đang hụ réo rắt càng lúc càng gần.

“Bồ là người, Rachel.”

“Không phải. À, mà phải rồi. Tôi biết. Nhưng tôi còn là cái gì đó nữa cơ. Nhìn tôi này. Làm sao tôi có thể làm được như thế này chứ? Tôi là cái gì?”

Cassie nhìn tôi chằm chằm, và nói thật rành rọt. “Bồ là một hội viên Animorphs, Rachel. Mình đoán đã có gì đó xảy ra với bồ và khiến bồ mất trí nhớ. Nhưng ngay bây giờ, bạn hiền à, bồ phải tin mình, phải tin...”

Animorphs! Người hóa thú! Những từ này tôi đã gặp trong giấc mơ của mình.

Hãy tin cô ta? Tin cô nhỏ tự gọi mình là Cassie và bảo rằng là bạn tôi? Tôi nhìn xuống cô nhỏ bằng cặp mắt voi. Liệu tôi có nên tin cô ta không?

“Cassie?” Tôi gọi.

“Hả?”

“Hãy cho tôi biết phải làm gì đi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx