sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 10) - Chương 10 - 11 - 12

CHƯƠNG 10

Phía dưới bọn tôi, quanh bờ hồ, có đến cả hai trăm người, nam có, nữ có, trẻ có, lớn tuổi cũng có. Một số người tung tăng bơi lội, số khác trượt nước, số khác nữa thì mải miết nướng hamburger và hot-dog trên lửa than. Nhiều người chỉ đơn giản là đi bách bộ, tán gẫu và cười giỡn với nhau.

Có thể nói đó là một kiểu dã ngoại tập thể cỡ bự. Từ trên không, họ trông hết sức bình thường. Nhưng nhiều người trong số họ lại là vật chủ của những tên Mượn Xác. Và một trong số họ là Erek, một anh chàng chắc chắn hổng bình thường tí nào.

Khi còn cách bờ hồ khá xa, bọn tôi sà xuống, bay xuyên qua các lùm cây để hạ cánh xuống mặt đất, lọt thỏm giữa một đám bụi cây cao.

Nhãn quan và thính giác ó biển của tôi nói lên rằng trong phạm vi một trăm mét không hề có người. Nhưng tôi vẫn thấy râm ran vì lo lắng.

“Hoàn hình được chưa?” Ax cất tiếng hỏi.

“Chưa được. Đợi Tobias bay một vòng thám thính cái đã rồi làm gì thì làm.”

Vậy là hai đứa ngồi đợi, trông hơi quái một chút: hai con chim săn mồi ngồi chầu rìa trong một bụi cây bên mép rừng. Tai tôi nghe cả tiếng tàu máy đang lướt nước, và gần hơn nữa là tiếng người cười từng chập, từng chập một.

“Được rồi đó mấy bồ.” Giọng nói bằng ý nghĩ đột nhiên vang lên trên đầu bọn tôi. “Theo mình là ổn. Có một anh chàng đi với bạn gái cách đây chừng trăm mét. Nhưng mình nghĩ họ đang mải tán tỉnh nhau, nên hổng có gì phải lo.”

Tôi hoàn hình thật lẹ. Một trong những hạn chế của công nghệ biến hình là bạn không thể biến trực tiếp từ con vật này sang con vật khác. Bạn luôn luôn phải trở lại với cơ thể mình trước đã rồi mới biến tiếp được.

Trong trường hợp của Ax, điều này có nghĩa là ảnh phải trở lại cơ thể Andalite trước đã. Vụ này làm ảnh lo lắm. Quanh đây có cả đống những tên Mượn xác. Bọn Yeerk có thể bỏ qua một thằng nhóc chui rúc trong bờ bụi, nhưng một người Andalite thì chúng chắc chắn hổng tha.

“Bạn đã sẵn sàng biến hình tiếp chưa vậy?” Ax hỏi tôi khi hai đứa đã trở lại hình dạng bình thường.

“Tôi sẽ chả bao giờ sẵn sàng để biến thành con nhện,” tôi đáp. Răng tôi đang khua lập cập, mà trời thì có lạnh chút nào đâu.

“Tôi phải biến hình đây,” Ax nói. “Lúc này không thể ở quá lâu dưới dạng Andalite được.”

“Phải, tôi biết mà. Làm đi, tôi cũng sắp làm tới nơi rồi, nhưng tôi sẽ nhắm tịt mắt lại.”

Tôi tập trung ý nghĩ vô con nhện. Nhưng tôi đã bị mất tập trung, chủ yếu là vì hình ảnh của con nhện sói đó cũng đủ khiến tôi hết vía. Nhưng Ax đã bắt đầu biến đổi. Tôi hiểu rằng tôi không thể ngồi đực ra đó mà ngó được nữa. Tôi hiểu rằng tôi cũng phải biến hình.

“Không biết nó có gớm hơn là biến thành ruồi không ta?” Tôi tự hỏi chính mình. Bọn tôi đã trải qua một khoảng thời gian thật tồi tệ, phải nói là cực kì tồi tệ, trong lốt kiến.

Tôi nhắm mắt lại và thử tập trung lần nữa. Lần này thì khá ổn.

Tôi cảm thấy mình đang co rút lại. Cơ thể bị teo lại chắc chắn đã là một hình ảnh quái đản lắm rồi, nhưng giờ đây tôi lại còn nghĩ ngợi thêm về trái bóng bự ghê tởm mang tên Marco đang bất chợt phình to ra trong không gian Zêrô.

Mà hổng biết cái không gian Zêrô đó là cái giống gì nữa.

Tôi cảm thấy cơ thể mình tiếp tục nhỏ lại. Tôi cảm thấy những điều rất kì lạ đang diễn ra bên trong tôi: cảm giác đột ngột về sự trống rỗng, ở nơi mà các bộ phận của tôi chỉ đơn giản là biến mất. Có tiếng kêu răng rắc phát ra từ cột sống của tôi, đi dần lên đến sọ. Đó là tiếng xương chuyển thành tủy, và tủy thì bằng cách nào đó bay biến đi đâu hết cả.

Có lẽ tôi cũng chẳng còn cần xương xẩu làm gì.

Tôi nhắm nghiền mắt lại để khỏi phải chứng kiến những gì đang xảy ra. Tôi bám víu vào nỗi sợ một cách lì lợm. Tôi muốn nói rằng, nếu trên đời có gì đó kinh khủng hơn việc làm nhện thì đó hẳn phải là làm một thứ hỗn hợp ghê tởm giữa người và nhện.

Nhưng, ngay lúc đó…

BỤP! BỤP! BỤP!

Tôi thấy điều đó! Tôi cố nhắm mắt lại, nhưng không được! Tôi làm gì còn mí mắt. Làm sao nhắm mắt được nếu bạn không có mí?

Những con mắt đang bật ra trên trán tôi. Những con mắt đang nổ bụp ra trên đầu như những chai sâm banh.

Tôi xém bất tỉnh ngay lúc đó. Tôi hẳn phải hét lên nếu như tôi còn có giọng nói. Nhưng tôi đã thành nhện một nửa mất rồi. Và tôi đang ngó Ax lom khom trong khi ảnh đang thể nghiệm những biến đổi y chang như tôi.

Tôi đang quan sát ảnh bằng một thứ nhãn quan, nửa của mắt người, nửa vụn nát như tấm gương bể của con mắt nhện.

Thứ gì đó rùng rợn đang mọc ra từ cái chỗ trên khuôn mặt Ax bình thường ra phải là cái miệng của ảnh. Thứ gì đó to lớn, căng phồng và xấu xí. Hai vật khổng lồ, chù hụ giống như… chẳng giống như thứ gì tôi từng thấy cả. Đó là những cái hàm đồ sộ và quá khổ. Ở mỗi bên mép hàm mọc ra một cái móc cong cong, trông ghê rợn.

Tôi biết điều tương tự cũng đang xảy ra với tôi. Những phần hàm chù hụ của tôi cũng đang mọc to ra, cho đến khi lọt vô nhãn quan méo mó của tôi.

BỤP!

Bốn cái cẳng mới, mỗi bên hai cẳng, vừa phọt ra từ mình tôi, như thể tôi là một ống kem đánh răng mà ai đó vừa bóp mạnh vào. Chúng mọc ra chẳng theo hình thù gì ráo, sau đó mới bắt đầu hình thành các khớp khuỷu. Quá nhiều khớp khuỷu nữa là khác.

Cặp chân và tay người của tôi biến đổi để phù hợp với các cẳng nhện. Tôi đổ ra phía trước, không cách chi đứng thẳng dậy được nữa.

Không thể xem đó là một cú ngã vì tôi đã nhỏ bé lắm rồi. Những cọng lá thông thường phía dưới tôi trông to lớn chẳng khác chi ngón tay người.

Mà tôi thì làm gì còn ngón tay nữa đâu để mà so sánh.

Suốt khi đó, những con mắt mới vẫn tiếp tục bật ra một cách đột ngột. Đôi chỗ là những con mắt phức hợp, đôi chỗ không.

Và, như thể những chiếc cẳng bổ sung, những cặp mắt vạn hoa, những cái hàm đồ sộ kèm với móc còn chưa đủ, những bộ phận mới trông như những chiếc cẳng chợt tòi ra từ… phải, từ nơi mà lẽ ra phải là cái cổ của tôi. Trông chúng giống như những chiếc cẳng phụ trội, có điều chúng hổng phải là cẳng. Tôi cũng chả biết chúng là thứ của nợ gì nữa. Sau này tôi mới hay chúng là một dạng cầu nối giữa phần miệng và cẳng nhện.

Đầu của tôi phồng rộp so với phần cơ thể còn lại. Nó trông khổng lồ… ở dạng tí hon. Toàn bộ cơ thể của tôi giờ đây chia ra thành hai khúc bự: một cái đầu căng phồng và một thân mình thậm chí còn phồng to hơn nữa.

Giờ đây ta hầu như đã hoàn toàn là nhện. Những cọng lá thông trước đây to như ngón tay thì nay đã bự như cả khúc cây.

Cuối cùng, những sợi lông kì lạ bắt đầu mọc ra khắp cơ thể tôi.

Hình như chính bộ lông này đã khởi hoạt và đánh thức bộ não nhện của tôi.

Nhện sói có những con mắt rất tốt so với loài nhện nói chung. Nhưng chính hàng vạn sợi lông nhện li ti mới thực sự khiến não nhện tập trung. Chúng ghi nhận mọi thông tin mà gió đưa lại. Mọi chuyển động nhỏ bé nhất ở tất cả mọi hướng.

Và, một cách đột ngột, tôi cảm thấy như cả thế giới cũng bắt đầu di chuyển: lá cây, những cọng thông, đất dưới tám cái cẳng có móng của tôi, những con côn trùng trên mặt đất, những con chuột dưới lòng đất và những con chim trên bầu trời.

Tất cả như được “nối mạng” với những sợi lông phủ khắp cơ thể nhện của tôi.

Với tất cả những cảm biến đó, bộ não nhện đã được đánh thức. Tôi đã từng lo lắng rằng nó giống như bộ não kiến: một cỗ máy không có tư duy. Hay là nó sẽ giống như bộ não hoảng loạn, sợ sệt của những con thú là các con mồi.

Nhưng không hề.

Chẳng phải vô cớ người ta đặt tên cho nó là nhện sói.

Anh chàng này nhỏ con thôi, dài chưa đầy ba phân, tính từ mút cặp cẳng “cầu nối” đến cuối cặp cẳng sau cùng. Một em bé mới biết đi cũng dễ dàng dẫm nó bẹp dí.

Nhưng tôi nghĩ chỉ kích cỡ không thôi thì không đủ để tạo thành một con thú săn mồi, bởi lẽ ngay khi tôi cảm thấy bộ não của con nhện này hoạt động, tôi đã hiểu ngay anh chàng này là một tay đáng gờm.

Nhện sói là một sát thủ đích thực.

CHƯƠNG 11

Đói.

Đó là điều mà bộ não nhện muốn nói lên hơn hết cả: đói. Nó đang đói. Nó muốn săn. Nó muốn giết. Nó muốn xơi sống vài con bọ thơm tho, béo ngậy. Nó đói lắm rồi.

Và con nhện đói chẳng màng quan tâm loại côn trùng nào sẽ rơi vào tay nó. Bọ cánh cứng cũng được, châu chấu cũng xong, dế cũng ổn, hay thậm chí một con bọ ngựa tổ chảng. Con nhện không quan tâm chuyện đó. Nó thống trị thế giới của loài côn trùng. Nhện đối với côn trùng cũng chẳng khác gì sư tử đối với những loài có móng. Nó là con cá mập giữa bầy cá lia thia.

Có chuyển động! Có vật gì đó đang di chuyển, từ trái sang phải, băng ngang tầm nhìn của tôi. Tôi thấy mình rượt theo nó như con chó rượt con thỏ.

Tám cái cẳng xả hết tốc lực và tôi hệt một chiếc xe đua đang chồm lên từ vạch xuất phát.

Dưới tám con mắt nhện của tôi, thế giới này thật lạ lẫm. Tôi thấy được những màu sắc mà mắt người chưa hề biết. Cũng giống như khi bạn chơi trò đổi màu với cái remote TV trong tay ấy mà. Những vật lẽ ra phải màu nâu thì lại là màu xanh, lẽ ra màu xanh lại là màu đỏ, vân vân. Từ một số góc độ, các hỉnh ảnh hầu như rất rõ nét, nhưng chỉ một giây sau nó đã vỡ vụn ra từng mảnh và tôi giống như đang xem hàng triệu cái màn hình tí hon cùng lúc.

Tôi sẽ chẳng bao giờ rút tỉa được một ý nghĩa lô-gíc nào cho những hình ảnh đó.

Nhưng phần lớn điều mà tôi thấy lại là chuyển động. Tôi cực kì quan tâm đến các chuyển động. Các con mắt của tôi và mỗi sợi lông trên cơ thể nhỏ bé và ghê tởm của tôi đều dò tìm các chuyển động.

Và khi một vật đáng lưu tâm nào đó di chuyển, toàn bộ cơ thể tôi tự nó phản ứng lại ngay tức thì.

Đó là cuộc “đổ xô tìm vàng,” như người ta vẫn nói vào thời các cụ tổ nhà ta. Một nguồn năng lượng. Giống như khi ta kích vào đường ống chính dẫn adrenalin. Nó giống như luồng điện. Nó giống như nguồn năng lượng hạch tâm. Tôi bay xẹt qua những nhánh thông, những đám lá rụng, những ụ đất cát, đồng thời nhãn quan của tôi vẫn giữ rịt lấy con bọ di động ấy và tôi vẫn ý thức rõ mình đang làm điều gì. Tôi muốn nói tôi vẫn biết mình là Marco, một con người ở dạng biến hình, và tôi còn biết rằng tôi không thực sự muốn xực cái con bọ đang chạy trối chết đó, nhưng tía ơi, nó ngon lành quá chừng, tôi chẳng cách gì dừng lại được.

Con mồi đang chạy và tôi chính là con thú săn mồi. Tôi đã tiến hóa qua hàng trăm triệu năm nay để làm chính xác mỗi việc ấy. Khi loài khủng long bạo chúa còn phải đợi đến cả triệu năm mới dám mơ đến chuyện tiến hóa, thì những con nhện săn mồi đã biết giết thịt. Toàn bộ lịch sử của loài người thông minh, từ thuở ăn lông ở lỗ cho đến khi biết chơi đá bóng, đem so ra cũng chỉ bằng một tích tắc trong lịch sử của loài nhện.

Tôi chính là thần chết trên tám cái cẳng…

Đó là một con bọ cánh cứng. Tôi đang săn đuổi nó. Một con bọ lớn và già nua, còn bự hơn cả tôi. Bự hơn và chậm hơn. Nó lớn dần lên trong nhãn quan méo mó của tôi. Lớn lên, lớn lên nữa và tôi đang tiếp tục xông tới.

Tôi ước chỉ có thể giải thích vì sao tôi quyết chí săn đuổi. Đôi khi, bộ não thú nắm lấy quyền kiểm soát mất một lúc, và tựa như lấn át bộ não người. Nhưng đó không phải là điều đang xảy ra với tôi. Tôi không hề bị lấn ướt. Tôi chỉ đơn giản là hợp nhất với nó.

Đợt tăng tốc cuối cùng.

Cái cẳng trước của tôi đã chạm vào con bọ. Nó quặt sang trái, nhưng đã quá muộn.

Tôi đã leo lên lưng nó.

Tôi chỉnh những cái hàm gớm guốc cùng các móc của chúng và…

“Marco, bạn làm gì đó?”

Là Ax. Tôi tuột xuống khỏi con bọ, cảm giác như vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai quấy. Con bọ chạy mất tăm, nhẹ nhõm vì vừa thoát chết… Nếu như loài bọ cũng biết thế nào là nhẹ nhõm.

“Có làm gì đâu. Tôi chỉ để mặc cho con nhện làm việc của con nhện.” Đó là câu trả lời cực khôn, tôi nghĩ vậy. “Chắc là các bản năng của nó đã cuốn tôi đi theo ấy mà.”

“Marco, tôi cũng biến thành con nhện giống như bạn chứ bộ.” Ax nói.

Một làn sóng xấu hổ và ân hận quét qua tôi. “Ax à, nó chỉ là một con bọ thôi mà. Có đáng gì? Nào, hai đứa mình còn có chuyện phải làm, đúng hông?”

“Đôi khi loài người làm cho tôi lo sợ,” Ax bình luận.

Tôi không hỏi ảnh ngụ ý điều gì. Tại sao tôi lại mặn mà chuyện săn bắt đến thế? Tại sao tôi không kháng cự lại nỗi háo hức?

Tôi sực nhớ cơn thịnh nộ của tôi lúc nói chuyện với Tom. Mấy vụ đó có phải cùng chung một bản chất với nhau không ta?

“Tôi nghĩ là lối này nè,” Ax nói. Ảnh bước lên dẫn đường và tôi thấy ảnh di chuyển ở phía trước mình: một con nhện đang phóng nhanh chẳng mất tí sực lực nào trên tám cái cẳng.

Tôi bám theo sau ảnh. Giờ thì tôi đã tĩnh lại rồi. Giờ thì con nhện chỉ là một công cụ mà tôi đang sử dụng.

Đột nhiên, từ bầu trời… vật gì đó rơi xuống tôi!

Nó hạ xuống ngay giữa tôi và Ax. Một con châu chấu, bự gấp bốn năm lần bọn tôi. Trong nó chẳng khác gì con voi.

Và rồi… hấp! Nó bật những chiếc cẳng sau khổng lồ và bắn thẳng lên không. Nó biến mất cũng nhanh chẳng kém gì khi xuất hiện.

Hai đứa tôi tiếp tục chạy xuyên qua rừng, vượt qua cái khoảng cách hai trăm mét giữa bọn tôi và rìa ngoài của đám người đang tiệc tùng. Tôi đã cảm nhận thấy có người ở rất gần. Tôi “nghe thấy” những rung động, có thể là những lời đối thoại. Nhưng những giọng nói “nghe” nhòe nhoẹt đến mức khó lòng mà rút ra được từ đó một ý nghĩa nào.

“Ê, Marco, Ax, mấy bồ đang ở đâu vậy?”

Đó là giọng nói bằng ý nghĩ của Jake.

“Chúng tôi ở đây nè, thưa hoàng tử Jake,” Ax đáp.

“Bọn tui coi bộ hổng được đẹp đẽ lắm, nhưng bọn tui ở đây nè,” tôi bổ sung thêm.

“Tốt. Mình cũng đâu có đẹp hơn mấy bồ. Mình đang ở trong lốt ruồi nè. Nhưng cũng chưa tìm ra được cái anh chàng Erek đó…”

Vật gì to lớn và chậm chạp bỗng xuất hiện trên không trung, phía trên hai đứa tôi. Tôi tạt sang bên. Nó hạ xuống chầm chậm cùng với một tiếng RẦẦẦMMM!

Một bàn chân người. Một chiếc giày. Hiệu Nike.

“Ê, tui đã từng lo có ai đó sẽ đạp lên tui,” tôi nói. “Nhưng loài người sao mà chậm chạp quá chừng hà.”

“Dù sao cũng nên cẩn thận,” Jake đáp. “Khi nào tìm được Erek thì nhớ cho mình biết nhe.”

“Tui còn chưa biết cách nào để nhận ra hắn đây nè.” Tôi ca cẩm. “Mấy con nhện này nhìn xa hổng được ngon lành. Mà từ cái nơi tui đang bò này thì mấy cái đầu người cứ y như là ở tuốt trên mấy vậy đó.”

Nhưng Ax và tôi vẫn tiếp tục luồn lách, chạy như bay xuyên qua những cánh rừng những cẳng và chân di động, tuy đồ sộ nhưng hết sức chậm chạp.

Và rồi, ngay phía trước tôi… tôi đã thấy nó.

Nó trông như một bàn chân trần. Chỉ có điều là tôi nhìn xuyên qua được làn da của nó. Qua các móng chân. Với tám con mắt méo mó và quái chiêu của loài nhện, tôi đã nhìn xuyên qua được màn sương điện tử của hình chiếu ba chiều.

Tôi thấy được cả những gì ở phía sau của hình chiếu ba chiều đó.

Tôi thấy những vật trông như một liên kết giữa kim loại và ngà voi. “Bàn chân” đó không có ngón. Thật vậy, nó không được tạo hình giống như chân người. Nó giống như móng thú thì đúng hơn.

Đó không phải là người. Và mỗi cảm quan nhạy bén, sôi động và sắc sảo của tôi đều nói lên rằng đó không phải là vật sống.

“Ax?”

“Ừ, tôi thấy rồi.”

“Cái gì vậy ta?”

“Tôi biết đâu được.”

“Nó trông như một cỗ máy, gần như là vậy. Hình như nó làm bằng kim loại thì phải.”

“Ờ,” Ax đáp. “Theo tôi nghĩ, anh bạn Erek của bạn có thể là một người máy.”

CHƯƠNG 12

“Người máy à?”

“Phải, người máy. Một cỗ máy được tạo ra để trông giống như ở dạng sống,” Ax nói như thể đó là ý tưởng bình thường nhất trần đời.

“Nó có giống thứ gì anh biết không vậy, Ax?” Tôi hỏi mà mắt vẫn không rời cái vật có tên Erek.

“Nó không phải là loại người máy mà tôi biết,” Ax đáp. “Nó không phải là kĩ thuật Andalite. Tôi cũng không nghĩ đó là kĩ thuật Yeerk. Tôi không biết nó là ai… hay là cái gì.”

Những con mắt nhện của tôi thấy được bàn chân và phần lớn cẳng chân phía trên. Cũng giống như tôi nhìn hai vật cùng một lúc. Nó có dáng dấp bề ngoài của chân người và ở bên trên là chiếc quần đùi. Nhưng ở phía dưới. Tất cả những thứ đó lại là cái cỗ máy, đâu như làm bằng thép và ngà voi.

Có đến hàng vạn tấm thép liên kết nhau, như những tấm giáp xâu chuỗi nhau mà các hiệp sĩ thời xưa vẫn thường hay dùng. Mỗi tấm nối riêng rẽ có hình tam giác rõ rệt. Những đoạn “ngà” hơi lớn hơn những đoạn có vẻ bằng kim loại.

Gã rô bốt đó… gã người máy đó… hay cái thứ quỷ quái gì đó, nhỏ con hơn Erek-người. Cái chân mà tôi đang được nhìn được kết cấu một cách kì dị. Nó trông giống như chân chó duỗi dài ra hơn là chân người.

Chiếc chân rô bốt, cùng với hình chiếu ba chiều của chân người, chợt nhấc lên khi Erek bước đi.

“Jake?” Tôi gọi.

“Gì vậy? Ê này, hình như mình thấy hắn rồi. Cái anh chàng đó… các cảm quan của ruồi của mình rất khó nhận biết, nhưng mình thấy cái anh chàng đó toàn thân hơi lung linh, và hình như có gì đó ẩn phía dưới những ánh sáng lung linh này.”

“Chính vậy. Là hắn đó,” tôi xác nhận.

“Chờ chút! Còn một gã nữa kìa!”

“Cái gì?”

“Có một gã nữa giống vậy,” Jake đáp. “Mình vừa bay xẹt qua hắn. Có đến hai… thứ đó lận.”

“Hay quá ha, giờ thì sự việc coi bộ…”

Tôi chưa nói dứt lời thì…

Phập! Phập! Phập! Phập!

Cả một cơn gió lốc!

Mặt đất phía trước tôi như nổ tung khi hai bàn chân khổng lồ đạp xuống.

Có bóng râm trên đầu tôi! Chạy!

Hai hình tam giác đen đồ sộ từ trên trời đổ ập xuống tôi. Chúng cắm sâu vào đất, ngay phía trước tôi! Ngay phía sau tôi!

Như một chiếc máy xúc cực mạnh, hai hình tam giác khép vào với nhau. Tôi bị kẹt dính ở bên trong. Tôi ở giữa bóng tối. Bóng tối tuyệt đối. Vật gì đó to khỏe đang nghiền tôi.

Tôi không thể thở nổi nữa. Tôi không thể thấy gì. Tôi đang bị ép và giã liên hồi.

Và tôi chợt hiểu ra…

Tôi đang bị nhai.

“ÁÁÁ…!” Tôi hét lên.

Có đến hai loại ngôn ngữ ý nghĩ. Loại riêng tư, vốn như lời thì thầm chỉ dành riêng cho lỗ tai của một người nào đó, và loại công cộng, giống như là tiếng hét vậy.

Mà tôi thì lại đang hét.

Mọi người ở gần chiếc hồ đó đều nghe thấy tiếng tôi. Những người bình thường ắt sẽ tự hỏi: “Cái quái gì vậy nhỉ?” Còn những tên Mượn Xác ắt sẽ biết đó là ngôn ngữ ý nghĩ.

Nhưng tôi cóc cần biết. Tôi đang bị nhai sống cơ mà.

“Marco!” Jake la lớn. “Có chuyện gì vậy?”

“Marco! Mọi người đều nghe tiếng bạn hét!” Ax cảnh cáo.

Tôi cố kiểm soát cơn hoảng loạn. Tôi bị nhai thiệt, nhưng đã chết đâu mà hoảng.

“Vật gì… hay con gì đó vừa tóm được tui,” tôi nói bằng ý nghĩ chỉ dành riêng cho Jake và Ax.

“Tôi nghĩ là con chim quá,” Ax nói. “Tôi đã thấy nó từ khi nãy. Một con chim đen rất bự. Nó đã bay đi mất rồi.”

Những cái cẳng nhện của tôi bị nén sát vào mình. Hai trong số đó đã bị gãy. Những sợi lông phủ toàn thân tôi bị mù. Mắt tôi cũng bị mù. Ngay cả cái cơ thể nhện của tôi cũng không đủ không khí để mà sống.

Tôi đang bị ép trôi tuột xuống cuống họng của một con chim đang bay trên không. Tôi chỉ còn vài giây nữa là tắc thở.

“Tobias?” Tôi tuyệt vọng thốt lên. “Bồ nghe thấy tôi không?”

“Marco hả? Có chuyện gì vậy?” Tobias đáp. Câu đáp trả của nó như vọng đến từ xa tít mù khơi.

“Một con chim đang xơi tái tui. Một con chim đen. Nó đang bay. Bồ thấy nó không…? Cứu tui với!”

“Marco, ở đây có đến cả tá quạ đang bay…”

Tôi cảm thấy lí trí của tôi bắt đầu tàn lụi. Con nhện đang giãy chết. Điều gì sẽ xảy đến cho một con nhện chết vậy cà? Tôi phân vân tự hỏi khi bộ não trở nên mất tập trung. Điều gì sẽ xảy ra cho cái bịch bự Marco ở trong không gian Z?

Ý nghĩ đó khiến tôi linh hoạt lên. Tôi đã thoát khỏi sự đờ đẫn. Phải hoàn hình ngay!

Tôi cố tưởng tượng ra hình ảnh của chính mình. Hình ảnh của thằng nhóc có tên là Marco. Nhưng sao nó cứ lẫn lộn lung tung cả lên. Bộ não của tôi đang chết, và khi đang chìm nghỉm dần, nó gợi lên hàng ngàn hình ảnh khác nhau. Hình ảnh những con sói, những con kiến khổng lồ, những con dã nhân. Hình ảnh những con thú tôi từng biến hình, những bộ não mà tôi từng sống bên trong.

Tôi không thể vươn tới hình ảnh người và bám chặt vào nó. Nhưng rồi, nổi lên từ ý thức đang tan rã của tôi là hình ảnh mẹ tôi…

Tôi nghĩ điều đó chả có gì đáng ngạc nhiên. Người ta vẫn kể rằng những người lính hấp hối trên chiến trường hay gọi mẹ mình khi trút hơi thở cuối cùng. Tôi nghĩ trường hợp của tôi cũng y chang như vậy…

Nhưng đó là người mẹ thật của tôi. Người mẹ như khi bà thật sự còn sống. Không phải là vật chủ của một tên Mượn xác mang tên Visser Một, mà chính là người mẹ thật của tôi.

Mẹ đang mỉm cười với tôi. Mẹ cao hơn tôi rất nhiều, nhưng mẹ đã cúi xuống bế tôi lên. Tôi bay lên, dâng cao mãi lên không, cho tới khi đến ngang khuôn mặt mẹ. Và mẹ đã hôn tôi.

“Bé Marco của mẹ,” Mẹ nói thế. “Con lớn lên sẽ xinh trai lắm cho coi.”

Marco. Thằng nhóc người. Tôi thấy chính mình thật rõ rệt, hệt như tôi nhìn qua đôi mắt của mẹ và nhận ra đứa bé xinh xinh đã từng là tôi thuở nào. Không phải là Marco - kẻ hóa thú, mà là thằng nhóc tì Marco.

Đột nhiên…

Áp lực chợt tăng lên. Tăng lên nữa. Tôi bị ép từ khắp mọi hướng. Tôi cảm thấy các cơ căng lên để kìm tôi lại. Nhưng rồi các cơ đó cứ lỏng dần và run lên.

Một tiếng xé nghe đánh xoạc.

Ánh sáng. Ánh sáng đây rồi!

Tôi đang hoàn hình. Hoàn hình là lớn phổng lên. Tôi đã bung ra từ cuống họng của con quạ! Và giờ thì tôi đang rơi!

“Marco!” Tobias hét lên.

Nhãn quan nhòe nhoẹt và biến dạng giúp tôi thấy con quạ cũng đang rơi cạnh tôi.

Tôi đang rơi nhanh. Rơi trên không trung… Một sự pha trộn quái gở giữa một bên là con nhện què quặt và bên kia là con người đang thành hình.

Tôi đã đạt kích cỡ của một trái bóng chày. Tôi đoán là vậy. Và tôi đang tiếp tục lớn lên. Tôi thù ghét ngay cả cái ý nghĩ trông tôi như thế nào. Tôi biết tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

RẦMMM!

Tôi va vào mặt đất. Tôi bật lên. Tôi va vào mặt đất lần nữa.

Tôi nằm sõng soài ở đó. Không còn biết mình ở đâu và ra sao. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều là tôi đang hoàn hình. Tôi sắp THOÁT RA KHỎI HÌNH BIẾN ĐÓ!

Giá như tôi có cái miệng, thì tôi đã la toáng lên và chẳng bao giờ dừng lại. Nhưng cái miệng của tôi mãi sau mới xuất hiện. Bốn cái cẳng nhện của tôi co rút lại rồi biến mất. Những chiếc cẳng còn lại chuyển dần thành tay chân. Những chiếc móng tí hon chuyển thành ngón. Các hàm và móc của tôi chuyển thành môi và răng.

Tám con mắt nhện của tôi lần lượt biến mất, chỉ còn chừa lại hai con. Rồi dần dần, hai con mắt ấy biến hoàn toàn thành mắt người.

Tôi nhìn lên bầu trời xanh bằng cặp mắt người. Nhìn lên những cành cây cao ở tuốt bên trên tôi.

Và rồi, tôi nhìn lên khuôn mặt của người bạn cùng trường cũ: Erek.

Erek, gã người máy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx