sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Ngày hôm sau, tan trường là tôi đi học thể dục ở trụ sở Hội đoàn Thanh niên Thiên chúa giáo nằm ngay phía đối diện với khu thương xá. Ở đó có một bể bơi lớn trong nhà, vì thế mà cả tòa nhà lúc nào cũng sặc mùi clo. Ngoại trừ phòng tập tạ thì toàn mùi mồ hôi.

Phòng tập của lớp tôi là một căn phòng nhỏ có sàn phủ thảm màu xanh lơ. Ở đó có những chiếc cầu thăng bằng, xà lệch, ngựa gỗ và ván bật.

Tôi chơi khá tốt hai môn nhảy ngựa và xà lệch, còn môn cầu thăng bằng thì tệ lắm. Thú thật với các bạn là môn ấy hầu như làm tôi khiếp hãi. Nó đòi hỏi sự tập trung cao độ.

Đây không phải là lớp học thể dục vào loại thực sự nghiêm chỉnh. Tôi muốn nói là cả lớp chúng tôi chẳng ai tới đây với ý đồ đi dự Thế vận hội Olympic. Lúc mới tập thì tôi cũng mơ mộng trở thành một Shannon Miller thứ hai đấy. Nhưng rồi tôi bắt đầu lớn. Bây giờ thì tôi khá cao so với tuổi của mình. Mọi người nhìn tôi và bảo: “Ồ, cậu sắp thành người mẫu rồi đấy,” chẳng ai nói: “Ồ, cậu có thể trở thành một vận động viên đấy.”

Lớp chúng tôi hầu hết là những người quá cao hoặc quá nặng, khó mà là những vận động viên thể dục dụng cụ thực sự được. Họ chỉ tập cốt cho vui và khỏe. Riêng tôi đi tập vì cho rằng mình là một con bé vụng về. Mẹ tôi bảo tôi đâu có vụng về, nhưng dù sao tôi cũng vẫn cảm thấy như vậy.

Với lại, thật sảng khoái khi dậm vào ván bật và tung mình lên không trung, nhảy qua con ngựa gỗ rồi dính cứng xuống sàn. Có thể là không sướng bằng lúc bay trên trời, nhưng cũng thích thú y như thế.

Lúc tôi tới thì Melissa đang ở trong phòng thay đồ, nhỏ đang thay một bộ đồ nịt. Nhỏ là trường hợp ngoại lệ trong lớp. Nhỏ trông y như một vận động viên thứ thiệt. Melissa nhỏ nhắn và mảnh dẻ, dẫu nhỏ không hề nhịn ăn như mấy kẻ điên khùng muốn nổi danh trong làng thể dục dụng cụ. Nhỏ có đôi mắt màu xám nhạt, mái tóc màu vàng nhạt và nước da tai tái. Nhỏ trông giống một nàng tiên bé xíu trong truyện của Tolkien. Thoạt trông nhỏ có vẻ yếu ớt, nhìn kĩ mới thấy trong con người ấy là cả một sức mạnh.

Melissa mỉm cười với tôi nhưng không đằm thắm lắm, dạo gần đây nhỏ vẫn thường như thế đối với tôi. Như thể nhỏ đãng trí, hay đang nghĩ về việc gì đó quan trọng hơn.

“Chào Melissa,” tôi nói. “Khỏe chứ?”

“Khỏe, còn bạn?”

“Ồ, vẫn thế thôi.” Dĩ nhiên là tôi xạo. Nhưng biết nói gì cơ chứ? Ờ, vẫn thế thôi, Melissa ạ. Hóa thú và chiến đấu chống lại bọn người ngoài hành tinh. Bạn biết đó, lúc nào cũng vậy cả.

Melissa chẳng nói thêm chuyện gì khác. Nhỏ chỉnh lại bộ đồ nịt và bắt đầu làm vài động tác duỗi chân tay. Vẫn như cũ. Chúng tôi nói: chào, và không thêm gì nữa. Trước đây hai đứa đã rất thân nhau. Nhỏ là người bạn tốt nhất của tôi sau Cassie.

“Melissa, mình đang nghĩ… sau buổi tập bồ có thích đi với mình tới khu thương xá không? Mình phải mua một đôi giày vải mới.”

“Khu thương xá hả?” nhỏ hơi lắp bắp rồi bỗng đỏ mặt. “Bồ muốn nói là đi shopping phải không?”

“Ừ. Bồ biết mà… đi lòng vòng, xem các món đồ, ngắm các anh chàng bảnh trai và quan sát những cô nàng điệu bộ trong các gian hàng mỹ phẩm đó.”

Tôi cố nói giọng bâng quơ, như thể chẳng có chuyện gì quan trọng. Như trước đây thì đúng là chẳng có gì thật. Còn bây giờ Melissa trông giống như một con thú đã sa bẫy.

Không biết từ khi nào tôi với Melissa đã trở nên xa lạ với nhau đến thế?

“Mình, ừm, mình mắc bận một chút.” Melissa nói.

“Ồ, cũng không sao. Mình hiểu mà.”

Nhưng kì thực là tôi không hiểu. Không hiểu chút gì. Nhỏ dợm bỏ đi. Tôi sắp sửa để cho nhỏ đi, thì bỗng nhớ ra. Đây đâu phải chỉ là chuyện một nhỏ bạn xa lánh mình, mà là về ba của nhỏ, một trong số các đầu lĩnh của bọn Mượn xác. Một trong số những kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng tôi.

Tôi níu lấy cánh tay nhỏ. “Melissa nè… Mình cảm thấy hình như hai đứa mình mỗi đứa đi một đường sao đó. Bồ có cảm thấy như vậy không? Mà mình thì nhớ bồ lắm.”

Nhỏ nhún vai. “Được rồi, có lẽ lúc nào đó tụi mình sẽ đi với nhau.

“Không phải là lúc nào đó, Melissa à, như vậy chỉ là cách bồ xua mình đi. Có chuyện gì xảy ra với bồ vậy?”

“Có chuyện gì với mình ư?” nhỏ lặp lại. Trong một thoáng tôi thấy một nỗi buồn kì lạ phủ trên đôi mắt của nhỏ và lan xuống tận hai khóe miệng. “Chẳng có gì xảy ra cho mình đâu,” nhỏ nói. “Tốt nhất là tụi mình ra sàn tập, không có thầy Ellway điên tiết lên bây giờ.”

Nhỏ giằng tay ra.

Tôi chỉ còn biết nhìn nhỏ bỏ đi. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, ngu ngốc cực kì. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Melissa, thế mà tôi chẳng để ý. Nhỏ là bạn của tôi, có cái gì đó trong nhỏ đã thay đổi, thế mà tôi chẳng nhận ra. Tôi chỉ biết đi con đường riêng của mình.

Và bây giờ tôi xử sự như với một người quen sơ. Kì thực thì tôi chỉ chú ý đến bạn bè vì những lý do cá nhân.

Tôi không làm sao tập trung được vào bài học. Làm các động tác thể dục mà không tập trung thì rất dễ bị đau. Tôi trượt chân trên cầu thăng bằng, đầu gối vấp một cái đau điếng khiến tôi la toáng lên.

Melissa là người đầu tiên chạy ào tới. Trong vòng mười giây nhỏ lại là Melissa thuở nào. Nhưng khi tôi đứng lại được bình thường thì nhỏ đã ở tận đầu bên kia phòng tập, lại chìm đắm trong thế giới riêng của nhỏ.

Đúng lúc ấy mối ngờ vực khủng khiếp trỗi dậy.

Melissa đã xử sự rất kì quặc. Ba của nhỏ lại là một kẻ Bị mượn xác.

Tôi nhìn nhỏ qua khoảng cách cả phòng tập và cảm thấy ớn lạnh.

Nhỏ cũng là một kẻ như thế sao? Melissa, người bạn lâu năm của tôi lại là một kẻ Bị mượn xác sao?

Sau giờ tập tôi không đi mua đồ. Thực sự tôi chẳng còn thích thú gì chuyện mua sắm nữa. Đôi mắt của Melissa, cái cách nhỏ nhìn tôi đã làm tôi mất hứng rồi.

Tôi đã dự định đi thẳng đến khu thương xá, rồi khi xong việc sẽ gọi điện cho mẹ tới đón. Kế hoạch là thế. Nhưng bởi không còn muốn la cà nơi đó nữa nên tôi lại đi về nhà. Chỉ có một mình. Mà trời thì đang tối sầm lại vì những đám mây chở mưa kéo tới.

Thực sự là ngu ngốc và bất cẩn. Nhưng có lẽ là vì tôi đang mải nghĩ đến những chuyện khác. Tuy vậy ít ra tôi cũng còn minh mẫn để tránh xa khu công trường xây dựng.

Tôi đang bước đi trên lề đường dọc theo đại lộ thì chợt nhận thấy có một chiếc xe hơi vừa đậu lại phía trước mình một quãng ngắn. Một anh chàng bước ra. Trông hắn giống như một học sinh trung học hay thậm chí là đại học. Hắn trông có vẻ hắc ám.

Lẽ ra tôi phải quay lại ngay và chạy trở về khu thương xá. Nhưng đôi khi tôi hành động theo cảm tính và phải hối hận vì mình đã làm những việc chẳng khôn ngoan gì. Đây là một trong những lần như thế.

“Ê này, bé,” hắn nói. “Đi chơi một chút không?”

Tôi lắc đầu và ôm chặt cái túi đựng đồ thể dục. Sao mà bất cẩn đến ngu ngốc như thế chứ!

“Thôi, đừng làm bộ nữa, cưng à,” hắn nói. “Anh nghĩ cưng lên xe thì tốt hơn đấy.”

Cái cách hắn nói nghe không giống một lời mời chút nào. Mà nghe như một mệnh lệnh. Bây giờ thì tôi thực sự cảm thấy sợ hãi.

Tôi ôm chặt túi đồ khi vượt qua hắn.

“Chớ có lờ anh đi như thế,” hắn huýt sáo.

Rồi hắn chụp lấy tôi nhưng hụt. Tôi rảo bước. Hắn theo sát sau lưng.

Tôi vụt chạy.

Hắn chạy theo.

“Này, này, ê kìa! Trở lại đây đi.”

Tôi thật ngu khi đã đi một mình. Nhưng may thay, không giống như phần lớn mọi người, tôi đâu phải là không tự lo liệu được.

Trong lúc chạy, tôi tập trung vào một điều hoàn toàn khác. Tôi tập trung vào một hình ảnh ở trong đầu mình.

Thế rồi tôi cảm thấy sự biến đổi bắt đầu. Hai chân tôi dày lên. Hai cánh tay tôi to ra, to mãi ra. Tôi cảm thấy được cơ thể mình đang lớn lên. Lớn và chắc nịch. Và tôi cảm thấy được hai tai mình trở nên mỏng và mềm oặt.

Nhưng nếu chỉ có vẻ ngoài ghê sợ thôi thì chưa đủ. Thằng cha này đã làm tôi phát điên. Tôi muốn cho hắn sợ gần chết mới thôi.

Mũi tôi đột nhiên mọc dài ra. Rồi từ miệng tôi, giống như hai mũi giáo khổng lồ, hai cái ngà bắt đầu xuất hiện.

Tôi hình dung thế là đủ lắm rồi. Tôi ngưng tập trung, tức là ngưng biến hình.

Tôi ngưng một cách đột ngột. Thằng cha khốn kiếp đâm sầm vào tôi.

Hắn sẽ chẳng thích được cái điều mà hắn sắp trông thấy đâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx