sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

“Kiếm đồ chơi cho cậu. Một con chuột nhắt. Một con chuột nhắt kinh tởm. Nó vẫn luôn tìm cách cắn tớ đấy.”

Tobias lượn một vòng thấp và hẹp phía trên đầu bọn tôi, biến mất sau những nhành cây, rồi xuất hiện trở lại. “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi vẫy tay cho Tobias. Chắc chắn là tôi đã sẵn sàng. Tại sao tôi lại không sẵn sàng chờ một con diều hâu trao cho mình một con chuột nhắt nhỉ? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Tobias bay là là xuống. Tôi khum hai tay lại và chìa ra. Chính xác một cách kì lạ và thật đúng lúc, cậu ấy đặt con chuột vào giữa hai tay tôi.

“Đừng để nó cắn!” Cassie cảnh báo. “Bệnh dại đấy!”

“Tuyệt,” tôi làu bàu. “Lại thêm một chuyện tức cười trong đêm nay.” Thực tình thì tôi vui mừng vì lời cảnh báo ấy. Con chuột đang quằn quại vì khiếp đảm, tìm cách thoát thân. Tôi cảm thấy được những cái chân nhỏ xíu của nó gại gại vào lòng bàn tay tôi.

“Lẽ ra tất cả các cậu phải đi chích ngừa bệnh dại,” Cassie nói. “Tớ nói nghiêm túc đấy. Tớ đã chích rồi. Nhưng dù có chích ngừa đi nữa thì một khi sắp sửa tiếp xúc với thú hoang, mình vẫn phải cẩn thận tránh xa hàm răng của nó ra.”

“Tớ không có ý định mời nó xơi ngón tay của tớ đâu,” tôi nói.

“Ơ nè, chờ chút.” Cassie mở ngửa hai bàn tay tôi ra để nhìn cho rõ. “Không phải chuột nhắt. Đây là một con chuột chù. Thấy đôi mắt của nó không? Nhỏ tí hin à. Và cái đuôi thì vẹo. Đây không phải là một con chuột nhắt, Tobias à, đây là một con chuột chù đã hoàn toàn trưởng thành rồi đó.”

“Xin lỗi nha. Vậy không được hả?”

Cassie nhún vai. “Tớ không biết nữa. Tớ chỉ biết nó không phải là chuột nhắt.”

“Chờ chút,” Marco nói, cậu ta bắt đầu cười nhăn nhở. “Rachel sắp trở thành một con chuột chù hả? Làm sao tụi mình biết được cậu ấy biến đổi từ lúc nào ta? Làm sao cậu có thể biến thành cái mà cậu đã là hả Rachel?”

Mọi người đều quá lo lắng nên chẳng ai thấy câu đùa ấy thú vị. Cả bọn cảm thấy thật ngớ ngẩn khi đứng quanh quẩn trên bãi cỏ nhà người ta mà chơi với lũ gặm nhấm. Ý tôi muốn nói, có những khi toàn bộ câu chuyện này có vẻ thật là điên.

“Thôi nào, tớ phải tập trung vào việc thu nạp đây, xin yên lặng giùm cho.” Tôi nói.

Thu nạp là từ chúng tôi dùng để gọi việc hấp thụ một mẫu ADN của động vật. ADN là thành phần nằm bên trong tế bào có tác dụng gần như một cuốn sách giáo khoa dạy kĩ năng tạo ra con vật.

Khi bạn thu nạp ADN, bạn phải nghĩ thật nhiều về con vật, tập trung vào nó và chặn lại mọi ý nghĩ khác. Khi ấy con vật bỗng lê lết như mất hồn. Tình trạng này kéo dài cỡ một phút.

Cũng dễ tập trung vào con chuột chù, con vật đang kêu choe chóe vá giãy giụa tìm cách thoát khỏi bàn tay tôi. Nhưng trông nó thật gớm ghiếc, cực kì gớm ghiếc. Vẫn biết là chuột chù chẳng có gì thật sự đáng kinh sợ, nhưng chúng vẫn làm tôi ơn ớn.

Thu nạp xong, tôi mở mắt ra. “Tốt rồi, chú chuột chù nhỏ bé, cảm ơn chú đã giúp ta. Giờ thì chú được tự do.”

“Tớ không chắc đó là một ý hay,” anh Jake nói vẻ hoài nghi.

“Thực hả?” Marco mỉa mai. “Theo cậu, để Rachel biến thành chuột chù nhằm dụ con mèo trên cây xuống, rồi lại biến thành con mèo ấy mà chui vô nhà ông hiệu phó, chẳng phải là một ý kiến tuyệt vời chứ gì? Có gì phải băn khoăn về kế hoạch ấy nhỉ?”

Cassie cũng có vẻ lo lắng. “Bồ biết rồi đấy, Rachel. Thường thì mèo khoái vờn chuột một chút, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đôi khi chúng nhảy xổ vào cắn cổ liền. Con chuột - chuột nhắt hay chuột chù gì cũng thế - lập tức chết lăn quay.”

“Cẩn thận nha, Rachel,” Tobias nói. “Mình sẽ canh chừng, nhưng bồ đừng có chủ quan nha. Mình không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra cho bồ đâu.”

Cậu ấy “nói” chỉ để cho mình tôi nghe được. Tôi có thể nói thế, vì chẳng thấy ai phản ứng gì hết.

Tôi ngước nhìn Tobias và nháy mắt. Tôi biết cậu ấy sẽ thấy. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau. “Được rồi, vào việc thôi.”

Tôi tập trung một lần nữa vào con chuột. Bây giờ nó là một phần của tôi rồi. Tôi không biết việc đó vận hành thế nào, thế nhưng là rõ ràng nó đang vận hành. Không hiểu bằng cách nào, nhờ công nghệ của người Andalite mà ADN của con chuột kia được chuyển sang người tôi và được trữ lại trong đó. Giống như có một tấm bản đồ hướng dẫn tôi khi tôi biến đổi. Nhưng tôi không biết được làm thế nào mà tôi có thể thực hiện việc ấy.

Cảm giác đầu tiên là co rút lại. Đó là một sự trượt dài, rất dài, từ chiều cao một mét rưỡi xuống còn dưới 3 centimet. Giống như là rớt xuống vậy. Chỉ khác là mình có thể cảm thấy mặt đất lúc nào cũng vẫn ở dưới chân.

Phút trước tôi đang nhìn vào mặt anh Jake, Marco và Cassie. Phút sau những khuôn mặt của họ đã như bị kéo tuốt lên cao. Tôi đang rớt xuống dọc theo người họ.

Giống như họ là những tòa nhà chọc trời còn tôi thì rớt từ trên nóc xuống hay đại loại thế.

Quần áo ngoài của tôi rớt xung quanh thân mình y như một cái lều bự của rạp xiếc đổ sụp xuống.

Có một tiếng ken két rất nhẹ khi sống lưng của tôi sụp chỉ còn ngắn hơn ngón tay út. Đó là cái cảm giác khó chịu thường có ở một số cuộc biến hình, nhưng không hoàn toàn là đau đớn.

Tôi cảm thấy được cái đuôi đang thò ra từ đốt xương cùng của mình. Một cái đuôi dài, nhẵn nhụi. Chẳng hấp dẫn chút nào.

Chân tôi gần như biến mất, chúng nhỏ quá đi. Tôi là một trái banh lông tròn xoe, nhỏ xíu, không dài quá năm centimet với bốn bàn chân bé tí nị.

Thế rồi nỗi sợ quẫy lên trong tôi. Nỗi sợ của loài chuột.

Nó tác động mạnh đến nỗi tôi bắt đầu rùng mình. Tôi run lên vì khiếp hãi. Tôi lẩy bẩy vì khiếp hãi.

Tôi bị bao vây rồi! Chỗ nào cũng có những con thú săn mồi! Tôi ngửi được mùi của chúng. Tôi nhìn thấy chúng - những sinh vật to lớn, lờ mờ, cử động chậm chạp đang sừng sững bên trên tôi.

“Rachel? Ở dưới ấy bồ ổn chứ?” Đó là Cassie. Nhỏ nhấc đống quần áo rớt từ người tôi ra.

Tôi nghe thấy tiếng người nói và hầu như hiểu được, nhưng nó giống tiếng sấm xa nhiều hơn. Nó không thực sự có nghĩa gì cả. Ít ra là không có nghĩa đối với một con chuột.

Con chuột đang tìm một lối thoát. Bộ óc của nó có thể đã loạn lên vì khiếp sợ, nhưng vẫn tinh ranh lạ lùng. Nó đang cân nhắc từng con đường có thể thoát thân. Nó đang đo khoảng cách giữa ba cặp chân. Có một cặp di chuyển nhè nhẹ.

Tôi vọt ra như tên bắn.

Chạy! Chạy! Những phiến lá có thể dài tới hai mét. Những cành con giống như những thân cây đổ mà tôi phải leo qua. Bốn cái chân bé xíu của tôi di chuyển với một tốc độ không thể tin nổi. Tôi phóng qua một con bọ mà tôi thấy to như một con chó.

“Rachel, bồ phải làm chủ mình chứ!”

Tôi biết các bạn tôi đúng. Thậm chí tôi gần như hiểu được họ muốn nói gì. Nhưng nỗi khủng khiếp quá mạnh. Sự hối thúc phải sống sót thật là mãnh liệt.

Và cùng lúc ấy lại có thêm một cảm giác khác. Đói. Tôi ngửi thấy mùi quả hồ đào. Tôi ngửi thấy mùi thịt thối. Thậm chí cả mùi những con giòi đang quằn quại trên miếng thịt thối.

Và tôi thèm. Tôi biết là ghê tởm thật, nhưng tôi vẫn thèm ăn những con giòi ấy.

Có những bước chân nặng nề thình thịch đằng sau tôi! Tôi quay ngoắt và rúc vào dưới một bụi cây. Những bước chân lao sập tới trước khi ngừng lại và quay về phía tôi.

Chúng nhanh hơn tôi nhưng không linh hoạt bằng. Tôi có thể chạy thoát. Tôi có thể chạy thoát và tìm ra cái mùi chết chóc kia rồi tọng cho đầy họng!

“Rachel, Tobias nè. Con chuột đang kiểm soát bồ. Bồ phải trở lại là mình đi chứ! Hãy bảo nó ngừng chạy.”

Sợ! Đói!

“Rachel, nghe nè. Bồ đã chạy xa khỏi bọn mình rồi. Bồ phải nắm lấy quyền chỉ huy của bồ đi chứ.”

Sợ! Đói! Chạy!

Cỏ, cành cây và những thứ dơ bẩn. Những cành cây thấp cào trên đầu tôi. Mùi thức ăn. Mùi một con chó đái trên bụi cây.

Có thêm nhiều bước chân nặng nề và những tiếng la hét ầm ào xa xôi. Họ muốn tìm cách chộp lấy tôi. Nhưng tôi lẹ lắm! Tôi thông minh lắm!

Nhưng vẫn chưa đủ thông minh. Tôi chạy ra khỏi bụi cây.

Giống như một cái bóng bên trong một cái bóng, tôi cảm thấy nó hạ xuống trên người tôi. Nỗi khủng khiếp không giống bất cứ cái gì tôi từng cảm thấy trước đó chạy khắp người tôi. Có cái gì đó ở sâu, sâu bên trong bộ óc chuột của tôi thét lên.

Đó là nỗi sợ cuối cùng! Nỗi khủng khiếp cuối cùng! Đó là kẻ thù mà tôi không thể chống cự!

Và nó đang đến kiếm tôi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx