sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Tôi né, nhưng quá chậm. Những cái vuốt to tướng đã quặp lại xung quanh mình tôi và đột nhiên bốn cái chân nhỏ xíu của tôi bơi bơi trong không trung.

“Tốt rồi, Rachel. Tốt rồi. Tớ đây mà. Tớ đang giữ cậu đây mà.”

Tiếng nói ở trong đầu tôi. Tôi hiểu được những lời ấy. Cuối cùng nó đã xuyên thủng nỗi kinh hoàng. Tôi níu chặt lấy tiếng nói ấy.

“Đừng giãy nữa, Rachel.”

Tôi nhìn xuống và con mắt chuột của tôi chỉ thấy những cái bóng chạy qua ở bên dưới.

“Tớ giữ cậu rồi nè, Rachel. Bình tĩnh lại đi. Nghĩ tới cái gì đó của con người. Nghĩ về trường học chẳng hạn. Còn nhớ trường học chứ?”

Trường học hả? Nhớ chứ sao không. Tôi nhớ tới trường học.

Rất đột ngột trí óc của chuột mất quyền kiểm soát. Giống như một cái công tắc được bật nhẹ. Tôi biết mình là cái gì. Tôi biết mình là ai.

“Ổn rồi, Tobias,” tôi nói. “Bồ có thể đặt mình xuống được rồi đấy.”

Tobias lượn vòng và đậu xuống hết sức êm ái.

“Vuốt nhọn của mình có làm bồ đau không?”

“Không đâu. Mình không thấy đau. Mình rất khỏe.”

“Em ổn rồi chứ, Rachel?” giọng anh Jake.

“Ổn. Mà nè, nó thật khác với óc voi hay đại bàng. Hai thứ kia bình tĩnh và chín chắc hơn so với cái óc này.”

“Giống như con thằn lằn của Jake ấy mà,” Cassie liên tưởng. “Cậu ấy chả đã hốt hoảng là gì. Những con vật khác mà chúng mình biến ra đều là loài thú lớn, chuyên thống trị như khỉ đột, hổ… Còn con ngựa của tớ lại bất kham.”

“Nè, tụi mình mau làm cho xong rồi chấm dứt chuyện này đi nha!” tôi nói. “Mình không thú cái kinh nghiệm làm chuột.” Chẳng có gì khó hiểu. Tôi vẫn còn ngửi thấy cái mùi chết chóc và nghe được tiếng hàng ngàn con giòi đang tiệc tùng. Và những cái đó đối với tôi vẫn có nghĩa là bữa ăn tối. Tôi đói thắt cả ruột.

“Bồ có chắc là sẽ giữ được bình tĩnh không?” Marco hỏi. Tôi thấy cậu ta đang nhòm xuống tôi như từ trên cao hàng triệu dặm. “Trông bồ vẫn còn hơi căng thẳng. Đuôi bồ đang co giật và mũi thì cứ khịt khịt như điên.”

“Ừa, mình biết. Mình vẫn còn căng thẳng. Nhưng phải vào việc thôi. Bồ đem mình trở lại chỗ cái cây mà con Fluffer đang núp nhé. Mình không biết nó ở hướng nào nữa.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì Marco đã cúi xuống và vốc tôi vào lòng bàn tay. Cậu ta giơ tôi lên cao và nhìn vào mắt tôi. “Mình chưa bao giờ thấy bồ đáng yêu như lúc này, Rachel ạ. Người mẫu trang bìa đấy.”

Chúng tôi đi bộ dọc theo dãy nhà. Marco đặt tôi xuống dưới gốc cái cây mà con Fluffer vẫn đang núp trên một cành cao.

“Các cậu lùi lại một chút thì hơn,” tôi nói.

“Không quá xa,” anh Jake nói. “Bọn anh phải sẵn sàng để nhảy lẹ vào giữa em và con Fluffer chứ.”

“Ồ, em có thể đá vào mông con Fluffer được mà.” Tôi nói giỡn. Tôi hơi quê vụ ban nãy đã để con chuột nắm quyền kiểm soát mình.

“Ơ hơ,” Marco nói tỉnh queo. “Mèo đấu chuột. Các cậu bắt bên nào?”

“Cậu chưa coi Tom và Jerry hả?” Cassie hỏi. “Dứt khoát là chuột rồi. Với lại, Rachel đâu phải là chuột.”

Để tôi nói các bạn nghe điều này nha: Chẳng thích thú gì khi đội cái lốt bé tí nị của con chuột chù, ngồi đợi xem liệu một con mèo to cộ có quyết định trèo xuống và giết chết mình hay không. Đó là một trong những việc kém vui nhất mà tôi đã từng làm. Tôi đã đặt bộ óc chuột dưới quyền kiểm soát của mình, nhưng điều đó không thay đổi được một thực tế: con chuột - tôi sắp sửa khiếp hãi đúng như một con chuột. Hết bị diều hâu vồ bây giờ lại ngồi đợi coi liệu một kẻ tử thù khác có chuẩn bị tấn công mình không… Ý tôi muốn nói, con chuột - tôi dứt khoát đang ở trong tình trạng sợ đến phát khùng.

Nó đúng là một con chuột kém may mắn.

Tôi bận tâm về cơn đói của con chuột đến nỗi quên cả cái gì xảy ra tiếp đó. Thậm chí tôi không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng rào rạo của vỏ cây rớt chỉ cách đầu mình có vài centimet. Fluffer đang rơi xuống ngay phía trên đầu tôi!

Tôi lạnh cứng người!

Anh Jake và Marco thì không thế.

Marco chộp lấy con Fluffer ngay giữa lưng chừng trời. Nó thưởng cho cậu ta một phát quào đau điếng. Marco ré lên và suýt buông con mèo. Anh Jake chộp đúng vào gáy con Fluffer và Cassie chạy đến với cái lồng mèo.

Cả ba đứa xoay sở nhét con Fluffre đang tru tréo cào xé vào trong lồng và đóng cửa lồng lại.

Tôi biến khỏi lốt chuột nhanh hết sức mình.

“Mình bị chảy máu!” Marco la lên.

“Cả mấy bồ đều bị chảy máu,” Cassie nói như đó là chuyện hiển nhiên. “Mình đã bảo rồi: lũ mèo rất là nguy hiểm khi mấy bồ làm chúng nổi khùng mà.”

Tôi cao vọt lên từ mặt đất, lấy lại thân thể bình thường của mình.

“Khiếp! Mình sẽ chẳng bao giờ biến hình thế này nữa,” tôi nói ngay khi vừa có lại lưỡi và môi bình thường. Tôi ngoái lại đằng sau để chắc chắn là mình không còn cái đuôi ghê tởm ấy nữa. Biến hết rồi. Tôi đã trở lại là tôi. Tôi đã ở lại trong bộ trang phục biến hình của mình, chân không giày, nhưng tôi đã trở lại là người.

Tôi chợt rùng mình. Hồi ức về bộ óc chuột chù với nỗi sợ và cơn đói của nó khiến tôi ớn lạnh. Cố lắm tôi mới không nôn thốc tháo hết cả. Tôi cảm thấy phát bệnh ngay trong cái đầu mình.

Anh Jake nhìn tôi lắc đầu. “Lẽ ra anh phải làm việc ấy. Anh phải biến thành thằn lằn để dụ con mèo trên cây xuống.”

Đến lượt tôi lắc đầu. “Không, việc ấy sẽ làm anh phát rồ lên mất.”

“Còn bây giờ thì em là kẻ phát rồ,” anh Jake nói. “Nhưng đừng lo, sẽ hết thôi mà. Ít nhất thì em cũng chưa xơi một con nhện sống như anh.”

“Ừa. Coi nè, mình chỉ mệt một chút thôi, đúng không? Để mình thu nạp cái con mèo mắc dịch này và biến thành nó.”

“Bồ vẫn quyết định như thế hả?” Cassie nói. “Hai lần biến hình trong một đêm?”

“Lẽ ra anh không nên để em biến thành chuột, chuột nhắt, chuột chù, chuột gì cũng vậy,” anh Jake nói. Trông anh ấy vẫn bứt rứt như kẻ có lỗi.

“Coi nào, đó là ý của em mà, đúng không? Với lại, anh tự cho mình cái quyền bảo em làm việc này việc nọ từ khi nào vậy hả? Anh là ai vậy, ông chủ chắc? Em không nghĩ thế đâu. Quên đi nhé.” Tôi kênh vai và mỉm cười ra bộ can đảm. “Để xem con Fluffer còn khoái mình nữa không khi bây giờ mình bự con hơn nữa.”

Tôi đoán con Fluffer đã mệt lử vì gây gổ. Cu cậu đang ngủ khì trong cái lồng mèo. Ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Một chú mèo điển hình. Thậm chí nó còn kêu rừ rừ trong khi tôi thu nạp ADN của nó.

Khi tôi đã xong việc, tôi để ý thấy Cassie đang mỉm cười với tôi.

“Gì vậy hả?” tôi hỏi nhỏ.

“Mình chỉ nghĩ làm thế nào mà bồ trông vẫn giống cô nàng Rachel xưa kia, trong khi bây giờ bồ còn có một con voi, một con chuột chù, một con đại bàng và một con mèo trong người. Bốn mẫu biến hình. Nhiều hơn bất cứ đứa nào trong bọn.” Trông nhỏ có vẻ suy tư. “Tụi mình vẫn chưa thực sự biết nhiều lắm về chuyện biến hình này. Mình tự hỏi liệu có một giới hạn cho số lượng con vật mà bọn mình có thể biến hình không nhỉ.”

“Mình nghĩ là cả bọn sẽ tìm ra thôi,” Marco nói giọng u tối. “Có lẽ vào cái lúc xấu nhất.”

Tôi tự hỏi không biết hai đứa nó nói có đúng không. Thực là một cảm giác kì lạ, mãnh liệt, khi biết rằng mình có thể trở thành bốn con vật khác nhau. Kì lạ, mãnh liệt và khó chịu. Bên trong mình có những con vật ăn thịt lẫn nhau. Đó chẳng phải là một hình ảnh đẹp.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. “Nè mấy bồ… Mình đã thu nạp con Fluffer xong rồi. Nhưng có lẽ tụi mình nên làm nốt việc này vào tối mai. Mình… Mình không biết ngay bây giờ mình có thật khỏe không nữa.”

“Để đêm khác đi,” anh Jake tán thành. Anh ấy trông đã bớt căng thẳng. Tôi nghĩ là anh ấy đã lo lắng cho tôi dữ lắm. Cái kiểu của anh Jake là thế đấy.

“Mình nghĩ là nên thả con Fluffer ra thôi,” Cassie nói. Nhỏ mở cái lồng và con mèo leo ra một cách thận trọng.

Tôi quan sát nó chạy vào trong bóng đêm.

“Có lẽ nó chạy đi để giết con chuột chù của cậu.” Marco suy đoán.

Ý tưởng ấy lại khiến tôi nổi da gà khắp cả người.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx