sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Đột nhiên Visser Ba biến mất. Căn phòng tối trở lại. Lão Chapman chúi mình trên bàn, hai tay ôm lấy đầu. Một lát sau lão mở cửa và cả hai chúng tôi lại trèo thang lên nhà trên.

Bà Chapman đang đợi ở trên ấy. “Visser ra lệnh gì thế?” bà thì thào hỏi.

Lão Chapman nhìn bà như thể vừa thấy một hồn ma. “Hắn muốn ta nộp những tên cướp Andalite. Hắn biến thành một con Vanarx. Một đại họa của loài Yeerk.”

Lão cũng giữ cho giọng mình thật nhỏ và liếc nhanh về phía cầu thang. Tôi đoán là lão kiểm tra xem Melissa có quanh quẩn ở đấy không.

Bà Chapman nhún vai: “Tôi có nghe nói hắn thu nạp được một con Vanarx. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một trong những chuyện hắn đặt ra để dọa những kẻ dưới quyền.”

“Thì hắn cho tôi thấy… hắn cho tôi thấy hắn đã tiêu diệt Iniss 174 như thế nào mà.”

Bà Chapman có vẻ sốc: “Hắn sử dụng một con Vanarx để tiêu diệt một Iniss thuộc thế kỉ hai sao?”

“Cái đồ cặn bã Mượn xác Andalite ấy,” lão Chapman rít lên một cách hằn học. “Ước gì Hội đồng Thập tam trụ sẽ phát hiện ra là hắn đã gây ra cảnh hỗn độn như thế nào trên hành tinh này. Mong sao các vị ấy sẽ tước đi cái thân xác Andalite của hắn và ném hắn về một cái vũng xa tít ở thế giới quê nhà.”

“Đừng có mơ,” bà Chapman nghiêm nghị. “Visser Ba có khối thời gian để tiêu diệt ông vì cái tội làm hắn thất vọng trước khi hắn mất hết quyền lực đó.”

Đôi tai mèo của tôi nhận ra tiếng động trước cả lão Chapman lẫn bà vợ. Có sự di chuyển. Tiếng chân người. Tôi dỏng tai về phía cầu thang.

“Má? Ba? Ai giúp con giải bài toán này được không ạ?”

Đó là Melissa. Nhỏ đã xuống đến lưng chừng cầu thang. Nhỏ dừng lại và liếc về phía ba má mình - hay ít ra là những người từng là ba má mình - với con mắt đầy hi vọng.

“Bây giờ ba má đang mắc bận, Melissa.” Lão Chapman gắt gỏng.

“Với lại, con nên tự làm lấy bài vở của mình, con yêu. Học hành là phải như vậy.” Bà Chapman nói. “Nếu sau đó con vẫn không giải được thì ba sẽ giúp con.”

Mặt Melissa xịu xuống. Nhỏ gượng mỉm cười, nụ cười không chút vui vẻ. “Má nói thì đúng rồi. Chỉ là cái thứ căn bậc hai quỷ sứ này thôi mà.”

Nhỏ lưỡng lự như thể còn hi vọng ba má đổi ý và lên lầu với mình.

Bà Chapman mỉm cười. Đó là nụ cười vô hồn chẳng khác gì nụ cười của Melissa. “Căn bậc hai khó hén? Nhưng má biết là con làm được mà.”

“Ba sẽ lên và kiểm tra lại cho con trước khi con đi ngủ, cưng ạ.” Lão Chapman hứa.

Đó là những lời nói khá thông thường. Tôi đoán là ba hay mẹ tôi cũng sẽ nói với tôi đúng như vậy. Cũng “con yêu”, cũng “cưng”, nhưng cái cách nói thì… Ở đây thiếu một cái gì đó. Tính người. Tình yêu thương. Bạn muốn gọi nó là gì thì tùy. Những từ họ dùng thì đúng đấy, nhưng nghe thì không ổn chút nào.

Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp theo cách hoàn toàn khác với những quái vật mà chúng tôi đã chống lại ở vũng Yeerk. Cái loại khủng khiếp này làm người ta phát khóc thay vì thét lên.

Và đột nhiên tôi thấy mình chạy theo sau Melissa khi nhỏ leo trở lên lầu. Khi đã về tới phòng mình, Melissa ngồi phịch xuống giường và bắt đầu thổn thức.

“Rachel, bồ có nghe thấy mình không?”

“Có, Tobias. Mình đã lên khỏi tầng hầm. Mình đang ở trên lầu, trong phòng Melissa.”

“Ơn Chúa! Mình đã ráng bám sát bồ từng phút một. Mình cứ lo bồ bị kẹt ở dưới hầm nhà.”

“Đâu có, mình đã ra khỏi đó rồi.”

“Tốt lắm. Bồ còn hơn một tiếng nữa, nhưng con Fluffer đang tìm cách trở về nhà. Cassie, Jake và Marco đang cố gắng bắt nó lại lần nữa. Nhưng chắc bồ biết hơn ai hết con mèo đó tinh ranh thế nào.”

Melissa gục mặt xuống giường. Nhỏ kéo một cái gối chận lên đầu mình và cứ thế mà khóc.

“Mình không thể bỏ đi lúc này,” tôi nói.

“Rachel, nếu như con Fluffer thật vô nhà trong lúc bồ vẫn đang ở đây thì...”

“Ờ, mình biết. Nhưng mình không thể bỏ đi ngay lúc này. Mình có chút việc phải làm.”

Tôi đi tới chỗ chiếc giường. So với kích thước nhỏ bé của tôi, thành giường hệt bức tường của tòa nhà hai tầng. Tôi ngồi bệt xuống, tập trung hết lực vào những bắp cơ chân. Rồi tôi vọt lên một cách nhẹ nhàng và đáp xuống giường với một sự duyên dáng tuyệt vời.

Tôi bước tới chỗ Melissa và hít hít làn tóc của nhỏ thò ra khỏi gối. Tôi nghe thấy một âm thanh từ đâu đó vọng đến. Nó khiến tôi nhớ đến mẹ.

Nó khiến tôi nhớ cả hai bà mẹ, bà mẹ người, và bà mẹ mèo đã liếm láp bộ lông của tôi và ngậm tôi trong miệng mà tha đi loanh quanh.

Tôi nhận ra âm thanh ấy. Đó là tiếng grừ grừ.

Tôi đang kêu grừ grừ.

Melissa vòng tay ôm lấy tôi và kéo tôi lại gần. Sự tiếp xúc thân thể khiến tôi hơi lo âu. Nó làm cho con mèo trong tôi muốn bỏ đi. Nhưng rồi nhỏ bắt đầu gãi gãi vào gáy và phía sau hai tai tôi. Tôi grừ grừ lớn hơn và quyết định ở lại thêm một lúc nữa.

“Mình không biết mình đã làm gì nữa,” Melissa nói.

Tôi chợt hiểu ra rằng nhỏ đang nói chuyện với tôi. Nhỏ đoán biết được sự thật rồi chăng? Nhỏ biết tôi là người sao?

Không. Nhỏ chỉ là một cô gái đang nói chuyện với con mèo của mình.

“Mình không biết mình đã làm gì,” Melissa nhắc lại. “Fluffer McKitty, em nói cho chị biết đi. Chị đã làm gì nhỉ?”

“Rachel, bồ đang làm gì ở đó vậy?”

“Tobias, mình còn ối thời gian mà.”

“Bồ còn không đầy một tiếng nữa thôi, đừng có liều lĩnh. Jake đang nổi đóa lên ở ngoài kia đấy. Cậu ấy bảo mình nói bồ ra ngoài đi.”

“Chưa được. Melissa đang cần mình.”

Tôi đã ngừng kêu grừ grừ. Có thể vì tôi bận tranh cãi với Tobias. Rồi tôi lại bắt đầu grừ grừ trở lại. Tôi cảm thấy Melissa cần tôi kêu grừ grừ.

Nhỏ vẫn còn đang khóc và vẫn gãi gãi chậm rãi đằng sau hai tai tôi.

“Chị đã làm gì hả Fluffer?” nhỏ lại hỏi. “Tại sao ba má không còn yêu chị nữa?”

Tôi cảm thấy như thể ngay lúc ấy tim mình vỡ ra. Bây giờ tôi đã biết tại sao Melissa ngưng cặp kè với tôi. Tôi biết tại sao nhỏ đã trở nên lãnh đạm. Và tôi biết nhỏ chả có được bao lăm hi vọng.

Lòng tôi quặn lên vì xót xa.

Nếu lần tới Marco có hỏi vì sao tôi chống lại bọn Yeerk, tôi biết tôi sẽ có câu trả lời hoàn toàn mới. Đó là vì chúng hủy hoại tình yêu của cha mẹ đối với con. Vì chúng đã làm cho Melissa Chapman khóc trên giường mà chẳng có ai dỗ dành ngoài một con mèo.

Tôi nghĩ đó là một câu trả lời nhỏ nhặt. Ý tôi muốn nói đó không phải là một câu trả lời đao to búa lớn gì về toàn bộ loài người. Đó chỉ là về cô gái này. Cô gái ấy là bạn tôi, trái tim của nhỏ đã tan nát vì cha mẹ nhỏ không còn như xưa nữa.

“Coi nào Rachel, mình đã lặp lại với Jake những gì bồ nói. Cậu ấy bảo mình nhắc bồ rằng bồ có mặt ở đây để làm nhiệm vụ, chứ không phải để...”

“Bảo Jake im mồm đi, Tobias,” tôi tức giận. “Mình sẽ ra. Mình sẽ ra mà. Chỉ có điều bây giờ thì chưa được.”

Tôi grừ grừ to hết sức. Melissa khóc. Và giống như một ảo ảnh, tôi nhìn thấy: tất cả những đứa trẻ đều có cha mẹ Bị mượn xác ở khắp mọi nơi, và những cha mẹ có con cái bị bắt đi khỏi đời họ để rồi chúng biến thành những kẻ Bị mượn xác. Thật là một hình ảnh khủng khiếp. Tôi tự hỏi bạn sẽ cảm thấy ra sao khi thấy cha mẹ hết yêu thương mình.

Một lúc sau Melissa thiếp đi. Tôi trỗi dậy và bước nhè nhẹ xuống cầu thang, đi về phía cái lỗ mèo chui.

Bên ngoài trời lạnh lẽo, tất cả các bạn tôi đang đợi. Họ hơi nổi khùng với tôi vì tôi đã để họ phải chờ đợi và lo lắng.

“Em chỉ còn có mười phút nữa thôi, Rachel,” anh Jake nói. “Anh hi vọng rằng thành công của em cũng xứng với việc bọn anh được một mẻ sợ gần chết. Cuối cùng thì em có khám phá được điều gì ích lợi không?”

“Có chứ. Em đã khám phá ra khối việc. Lão Chapman có một cách liên lạc trực tiếp với Visser Ba. Tên Visser Ba nóng lòng muốn tóm tụi mình mặc dù hắn vẫn nghĩ tụi mình là người Andalite. Và em cũng đãquyết địnhmột điều.”

“Điều gì vậy?” Cassie hỏi tôi.

“Mình quyết định rằng, không cần biết mình phải mất những gì hay phải trải qua bao nhiêu gian nguy. Mình căm ghét bọn Yeerk đó. Mình căm ghét. Mình thù chúng nó đến tận xương tủy. Và mình sẽ tìm ra cách để ngăn chận chúng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx