sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17

“Anh nói sao?” Nếu tôi không đang sợ chết khiếp thì việc này nghe hài hước quá thể. “Anh nói là anh đã biến thành một con bọ chét? Một con bọ chét?”

“Chứ sao. Anh đang bám trên lưng em, hay là đang ở trên đầu đấy, thật sự anh cũng không phân biệt được. Thật ra anh không có mắt. Ít ra thì cũng không có những con mắt nhìn được những gì mà anh có thể hiểu. Ý anh là, tất cả những gì anh biết chỉ là ấm hay không ấm. Anh… Anh nghĩ rằng anh cảm nhận được mùi máu và sự chuyển động. Thí dụ như khi lông của em dựng lên, anh biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra xung quanh anh.”

“Ớn quá, còn hơn cả ớn nữa. Anh làm sao vậy, Jake? Một con bọ chét? Anh mất trí hay sao hả? Mới biến thành thằn lằn mà anh đã thấy ớn. Cái này còn tệ hơn nhiều.”

“Thật sự thì cũng tạm được,” anh Jake nói. “Anh cũng không biết phải giải thích làm sao, nhưng trí óc của loài bọ chét quá bé nhỏ nên kiểm soát nó chẳng khó khăn gì. Tất cả những gì nó biết là di chuyển về phía mùi máu ấm và hút. Giống như… Anh không biết nữa, như thể thậm chí anh cũng chưa là con bọ chét thật sự, vì anh không thể hiểu nhiều hay cảm nhận được nhiều. Anh đoán việc này sẽ gớm ghiếc lắm, nhưng khi Cassie và Marco cùng thử với anh thì...”

“Hai đứa ấy cũng tham gia vào việc này với anh á?” Ra là vậy! Hèn gì Cassie đã vuốt ve đầu mình lâu thế. Thì ra lúc ấy nhỏ đang bỏ anh Jake lên đầu mình.

“Cả bọn lo lắng cho em mà, Rachael. Bọn anh nghĩ nên có ai đó đi theo em. Tobias nói rằng...”

“Ủa, cả Tobias cũng tham gia việc này nữa hả?”

“Tobias nói rằng em không kể hết chuyện cho mọi người nghe. Cậu ấy không rõ vì sao em không kể cũng như em đã không kể cái gì.”

Tôi âm thầm thở dài. Được bạn bè quan tâm thì thích thật đấy, nhưng mặt khác, anh Jake đã xém làm tôi đâm bổ vào lão Chapman. Với lại, cái ý tưởng để anh Jake biến thành bọ chét và bò quanh quẩn trong bộ lông của tôi chỉ đem đến cho tôi những cảm giác ghê rợn tệ hại nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra được.

Đột nhiên ánh sáng rực rỡ bùng lên. Visser Ba hiện lên trong phòng.

“Anh Jake. Tên Visser nè, trong tấm hình toàn ký ấy. Anh đừng làm em rối trí, nha? Chúng ta đang nấp ở dưới bàn viết, chỉ cách bàn chân của lão Chapman có mấy centimet thôi đấy.”

“Úi chà. Nhưng mà nếu lão có trông thấy em thì cũng chẳng sao, đúng không? Ý anh là, lão sẽ chỉ nhìn em như một con mèo. Chẳng có gì ghê gớm. Vậy thì em đừng hành động để cho lão nghi ngờ.”

Tôi ngập ngừng. Ồ, sớm muộn gì rồi mình cũng phải nói ra thôi. “Hừm, anh Jake nè. Cái việc mà em chưa nói… đó là lần trước, Visser Ba đã trông thấy em. Hắn bảo lão Chapman là hắn đã thấy nên… anh biết chứ… giết quách em đi. Hắn lo rằng em có thể là một người Andalite biến hình.”

Jake nín thinh một lúc. Tôi có cảm giác anh ấy đang ráng tự kiềm chế để khỏi hét lên với tôi. Và anh ấy đã không kiềm chế được.

“Em ĐIÊN rồi hả, Rachel? Em trở lại chỗ này sau một chuyện như thế à? Em MẤT TRÍ hả?”

Nhưng đúng lúc ấy lão Chapman bắt đầu nói. “Kính chào ngài Visser. Iniss 226 của vũng Sulp Niaar xin tuân phục ngài. Cầu cho tia Kandrona chiếu sáng và ban sức mạnh cho ngài.”

“Và cho ngươi, Visser Ba nói cộc lốc. “Báo cáo đi.”

“Tôi có thêm bốn vật chủ tình nguyện, thưa ngài,” lão Chapman báo cáo. “Hai đứa là trẻ con tuyển một qua nhóm Chim Sẻ. Còn hai người lớn thì một người là nhân viên FBI, đó là một loại cảnh sát. Hắn có thể rất…”

“ĐỒ NGỐC!” Cái giọng nói của Visser Ba đều đều nhưng vẫn nặng trĩu vì tức giận. “Ta quan tâm gì đến một nhúm vật chủ kia chứ? Nhà ngươi đã biết được những gì về bọn cướp Andalite hả?”

“Thưa Visser, tôi biết làm gì được… trừ khi chúng nó tự lộ mình ra ạ?”

“Chúng nó sử dụng những con vật của Trái đất trong lúc tấn công vào vũng,” Visser Ba nhấn mạnh. “Chúng nó sử dụng những con vật mạnh mẽ và nguy hiểm của Trái đất. Hãy tìm hiểu xem chúng làm cách nào biến hình được thành những con vật ấy. Các chuyên gia của ta ở đây báo cáo rằng những loài vật ấy rất hiếm có trong khu vực này của hành tinh.”

“Vâng, thưa Visser. Tôi sẽ làm…”

“Phải, ngươi sẽ. Và chúng ta còn vấn đề khác nữa. Chúng ta cần thêm sáu tên Mượn xác người, thích hợp để làm cảnh vệ. Chúng sẽ được sử dụng để tăng cường bảo vệ nguồn Kandrona.”

“Có chuyện gì vậy?” anh Jake hỏi.

“Lão Chapman đang bị Visser Ba giũa một trận.”

“Dở quá, không có Marco ở đây. Nó sẽ khoái lắm khi được xem lão Chapman bị chửi te tua.”

“Tên Visser muốn bắt chúng ta.” Tôi nói. “Hay ít ra hắn muốn bắt những người Andalite mà hắn nghĩ là chúng ta. Hắn muốn đặt thêm cảnh vệ xung quanh nguồn Kandrona. Những tên Mượn xác Người.”

“Thú vị thật, có thể hắn sẽ...”

Bàn chân di chuyển quá nhanh. Mũi giày húc ngay vào sườn tôi.

“Miaaooo!”

Lão Chapman nhảy bắn ra sau chiếc bàn và chui ngay vào cài hình toàn ký của Visser Ba. Trong một giây tôi thấy chúng nhập làm một, như thể chúng là một sinh vật gớm ghiếc.

“Có chuyện gì vậy?” Visser Ba hỏi.

Lão Chapman nhìn tôi trừng trừng, trong mắt lão đầy sự khiếp hãi lẫn giận dữ.

Tôi cụp hai tai ra phía sau ép sát vào đầu. Vuốt giương và răng nhe ra.

“Đó là con vật, thưa ngài Visser. Con mèo.” Giọng lão Chapman đầy ghê gớm và sợ hãi.

Visser Ba dường như phát ra một tiếng động sôi sục và rít lên.

“Lẽ ra nhà ngươi phải giết nó ngay khi ta ra lệnh, Iniss 226.”

“Nhưng, thưa ngài Visser…” lão Chapman chống chế.

“Nhưng xét ra thì việc này cũng có lợi cho ta,” Visser Ba gật gù, “Bây giờ thì ta không còn nghi ngờ gì nữa, con mèo này chính là một tên trong bọn cướp Andalite.”

“Anh Jake, tụi mình tiêu tùng rồi,” tôi nói. “Tiêu tùng thật rồi.”

“Chúng ta không cần phải đi tìm bọn Andalite nữa,” Visser Ba hí hửng. “Chúng ta đã có một đứa ngay trong tay rồi.”

“Tôi sẽ giết nó chứ?” lão Chapman hỏi.

“Không. Đừng giết nó. Tóm nó lại. Tóm nó lại ngay bây giờ, trước khi nó kịp hoàn lại thân hình Andalite. Vào lúc ta kết thúc số phận của tên này, ta sẽ tóm được tất cả bọn chúng! Đã lâu lắm rồi kể từ khi ta tra tấn một chiến binh Andalite kiêu hãnh. Nhưng ta biết cách bẻ gãy chúng. Tóm lấy nó rồi đem đến cho ta!”

Lão Chapman hiểu rằng tốt nhất là không nên tranh cãi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx