sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Thế là hết. Tôi biết rằng mình đã xong đời. Không gì trên thế giới này có thể chặn đứng con thú mà Visser Ba đã biến thành.

Nó cao tới sáu mét. Cao như một cây cột điện thoại. Nó đứng trên ba cái chân to bành, mỗi cái to bằng cây xích bá[1]. Nó có một cái đầu nhỏ xíu, không lớn hơn đầu người. Có thể trông nó rất ngộ nghĩnh, nhưng những việc nó làm thì chả có gì ngộ nghĩnh cả.

[1]Loại cây lớn màu đỏ thuộc họ bách, ở Bắc Mỹ.

Hai cánh tay dày, mạnh mẽ của nó xé bửa các tảng bê tông. Cắm phập ngón tay vào xi măng, nó tước khối xi măng thành tảng và ném ra đằng sau.

Một trong những tảng ấy tơi trúng một tên Hork-Bajir làm tên này bị đè nát. Tôi không nghĩ là Visser Ba thèm để ý đến việc ấy.

Tôi chạy.

Roạt! Một bàn tay khác giống như tảng đá sống cắm phập trước mặt tôi.

Ngay cả con mèo trong tôi cũng biết - không còn hi vọng gì nữa.

Visser Ba nhìn xuống tôi trừng trừng bằng đôi mắt sáng rỡ trên cái đầu nhỏ một cách kì quặc kia. Nó vồ lấy tôi bằng cả hai bàn tay chụm lại làm thành một bức tường xung quanh tôi.

R-R-R-Ă-Ă-Ă-ĂC!

Visser Ba ngập ngừng.

B-U-U-M!

Tôi lồng lên.

Tôi nhảy vút lên một bờ tường. Một mét tám mươi cao thẳng tắp, hãy tin tôi đi, trong cơn sợ hãi tột độ tôi có thể nhảy cao hơn ấy chứ.

Từ khóe mắt tôi thấy điều gì đã xảy ra. Cái xe ủi đã tiến tới và đâm sầm vào một trong những chiến đấu cơ Con Rệp. Con Rệp nổ tung.

“AAAAA!” Visser Ba gầm lên điên dại. Tôi không hề muốn như lũ Hork-Bajir và Taxxon đã để cho chiếc xe ủi kia đâm vào.

Tôi chạy theo bờ tường. Nó làm bằng bê tông trộn xỉ, đầy những lỗ và chỉ dày khoảng mươi phân. Gay hơn nhiều so với khi đi trên cầu thăng bằng trong giờ thể dục. Nhưng tôi chạy nhanh hơn một con mèo đang sợ hãi có thể chạy.

“Tao sẽ giết HẾT CHÚNG MÀY! LŨ NGU NGỐC!” Visser Ba hét lên.

Tôi hi vọng rằng nó quên mất tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy bước chân đi như sấm của nó. Chỉ hai bước nữa là nó tóm được tôi.

Bàn tay khổng lồ của nó lia về phía tôi.

Tôi ở cách mặt đất gần hai mét và mặt đất thì đầy sắt gỉ cong queo.

Không còn sự chọn lựa nào. Tôi nhảy.

Đống sắt nhọn sắt lao vào tôi. Bày tay của Visser Ba lia về phía tôi.

Bỗng có cái gì sắc bén cấu vào lưng tôi.

Mặt đất không còn lao vào tôi nữa. Thay vì thế, tôi lại vút lên không trung.

“Rachael nè, lần sau bồ có muốn thành mèo thì chọn con nào ăn in ít thôi nhá!”

Tobias!

“Mình đem được bồ vào rừng cây là hết đất,” Tobias nói.

“Mình phải hoàn hình đây,” tôi bảo. “Thì giờ của mình hết rồi!”

Chúng tôi bay về phía rừng cây. Tobias gồng mình lên để giữ cho cả hai không rớt xuống. Tôi biết cậu ấy đã chịu đựng hết mức rồi.

“Giờ thì buông ra nào!”

Chúng tôi đã ở giữa rừng. Tobias buông tôi xuống. Tôi rơi qua không trung. Nhưng cái đuôi của tôi quay để giữ cho tôi thăng bằng một cách hoàn hảo.

Một cành cây! Phập! Những chiếc vuốt của tôi cắm vào vỏ cây.

Tôi đã hoàn hình trở lại trong khi rơi xuống mặt đất và hạ xuống chiếc nệm lá thông êm ái.

Qua rừng cây tôi trông thấy con thú khổng lồ Visser Ba đang lồng lộn trong cơn điên dại. Vài tên Hork-Baijr còn lại bị nó ném lung tung như những món đồ chơi. Những tên Taxxon thì bị đạp răng rắc dưới chân nó.

“Anh nghĩ là hắn phát điên vì chúng mình chạy thoát,” Tobias nói.

“Anh Jake đâu? Mấy đứa kia đâu? Tôi hỏi. “Tụi nói có thoát không?”

“Tụi nó ổn cả. Jake đã kịp hoàn hình người trước khi biến thành hổ, cho nên cậu ấy không có vấn đề gì về thời gian. Marco thì có sém một chút lông, những cũng ổn. Cassie cũng vậy.”

Tôi đổ sụp xuống mặt đất. Tôi đã thoát. Tôi đã sống sót. Tôi biết rằng tôi phải mừng mới phải. Nhưng tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự mệt mỏi rã rời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx