sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23

Melissa đang ở trong lớp thể dục của chúng tôi. Nhỏ vẫn sống. Vẫn tự do.

Tôi cử động uể oải khi thay bộ đồ nịt và dang tay duỗi chân. Nhưng tôi để ý quan sát khi nhỏ mở ngăn quần áo của nhỏ và rút ra cái bao thư.

Nhỏ mở bao thư và đọc những dòng chữ tôi đã viết:

“Melissa, ba của bạn thương bạn nhiều hơn là bạn biết. Và nhiều hơn ông có thể thể hiện cho bạn thấy. Ký tên, một người biết chuyện.”

Tôi đã in những chữ ấy bằng máy vi tính của mình, dĩ nhiên rồi, để nhỏ không nhận ra tuồng chữ viết tay của tôi.

Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng, nhưng hôm ấy nhỏ có vẻ tập tành hăng hái hơn.

Sau khi mẹ tôi đón và lái xe chở tôi về nhà, tôi tụ tập với cả bọn. Đã mấy ngày nay rồi tụi tôi không gặp nhau kể từ trận đánh ở công trường xây dựng. Tôi cảm thấy mình có vẻ trầm ngâm hẳn.

“Melissa sao rồi?” Cassie hỏi.

Tôi nhún vai. “Mình đã để lại cho nhỏ một mẩu giấy.” Tôi kể cho cả bọn nghe mình đã viết gì trong đó. “Em biết thế là không an toàn anh Jake ạ. Và Marco nè, tớ biết thề là hơi ướt át đấy. Nhưng tớ cóc cần. Ông Chapman đã vứt bỏ mọi thứ để cứu con gái mình khỏi bị biến thành vật chủ. Tớ phải làm một cái gì chứ.”

Jake gật đầu: “Phải rồi. Có lẽ việc ấy sẽ có ích cho Melissa.”

Cassie mỉm cười với tôi, nhỏ nói rằng nhỏ tự hào về việc tôi làm. Marco đảo mắt nhưng lặng thinh.

“Tốt lắm, tụi mình đã tiêu hủy một chiến đấu cơ Con Rệp. Đã làm cho Visser Ba phát khùng. Và…”

“… và đã sống sót ra về,” Marco kết luận.

“Ờ, cả điều ấy nữa,”anh Jake toét miệng cười tán đồng, “Đó là một việc rất chi là quan trọng.”

“Lần tới chúng ta sẽ…” tôi bắt đầu nói.

“… lần tới hả?” Marco la lên làm bộ hãi hùng.

“Sẽ có lần tới,” Tobias nói. “Sẽ có lần tới, cho đến khi những người Andalite quay trở lại.”

HẾT TẬP 2


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx