sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 2) - Chương 10 - 11

CHƯƠNG 10

Chúng tôi không đến nhà lão Chapman vào tối hôm sau vì Marco và tôi đều có bài luận phải viết. Còn tối sau nữa lại là ngày sinh nhật của ba Cassie.

Nhưng rồi cuối cùng chúng tôi lại có mặt trên con phố gần nhà lão Chapman. Lúc ấy còn chút xíu là đúng tám giờ.

Con Fluffer đã ra ngoài nhà, lúc này nó đang hít ngửi một cái cọc rào ở cách đó bốn dãy nhà, một con mèo khác đã để lại mùi của nó ở đấy. Ít ra thì đó cũng là điều mà Tobias báo cáo.

“Em đã sẵn sàng chưa?” anh Jake hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Chắc chứ?” đến lượt Cassie hỏi. “Bồ có thể hoãn lại mà. Tụi mình đâu bắt buộc phải làm vào tối nay.”

“Càng sớm càng tốt chứ,” tôi nói. “Tất cả tụi mình đều biết rằng trong cái nhà này có điều gì đó không ổn. Melissa vẫn là bạn của mình. May ra mình có thể giúp nhỏ cách nào chăng.”

“Việc của bồ đâu phải là giúp Melissa Chapman,” Marco nhảy nhổm. “Bồ tính do thám lão Chapman kia mà. Bồ tính kiếm đường cho tụi mình tới chỗ bọn Yeerk để rồi cả tụi mình biến thành thú hoang và tự sát quách đi kia mà.”

“Mình biết vì sao mình làm chuyện này mà, Marco.” Tôi trả lời.

Cậu ta gật đầu. “Được rồi. Vậy thì vô trỏng bồ hãy tự lo lấy thân nha. Nhớ là bồ đang đối đầu với một ông hiệu phó đấy. Lão mà phát hiện ra cậu biến thành con mèo rình mò quanh nhà lão, thì cậu sẽ xơi một quả cấm túc sau giờ học cả năm trời đấy.”

Cả bọn cười rân. Cứ làm như cấm túc mới là chuyện tôi phải sợ. Marco đôi khi rất đáng ghét, nhưng mặt khác cậu ấy lại có khả năng chọc cho bạn cười lúc bạn thật sự cần được cười.

“Tớ sẵn sàng rồi.” Tôi tuyên bố. Tôi đưa cánh tay lên trời vẫy vẫy, Tobias lao xuống, dang hai cánh để hãm tốc độ lại và đậu trên cái hàng rào bên cạnh chúng tôi.

“Tình hình đằng đó ra sao, Tobias?” anh Jake hỏi.

“Ổn cả. Con mèo không lảng vảng gần nhà. Không có ai đi quanh quẩn ngoài đường, ngoại trừ ở phía xa, trên phố Loughlin. Có vài chiếc xe hơi, nhưng không chạy về phía các cậu.”

“Cậu biết không, cậu có cả một tương lai trong nghề trộm dạo đấy,” Marco nói với Tobias. “Cậu và tớ có thể trèo tường khoét vách, còn Jake sẽ là Người Nhện chộp hai đứa.”

“Được rồi, mình đã sẵn sàng để hành động,” tôi thông báo. “Cũng đã sẵn sàng để vô trỏng đây.”

Tobias gửi riêng cho tôi một lời nhắn. “Rachel bè, nếu bồ gặp bất cứ rắc rối nào, bồ chỉ cần tìm cách ra được bên ngoài. Mình có thể đưa bồ thoát khỏi bất cứ nguy hiểm nào.”

Tôi chuẩn bị biến hình. Tôi tập trung vào con Fluffer. Làm việc ấy thật dễ. Tôi đã có trong đầu một hình ảnh rất rõ ràng của con Fluffer đang từ trên cây nhào xuống chực giết tôi lúc tôi là một con chuột chù.

Bên trong cơ thể tôi, ADN của Fluffer đã được lưu trữ, sẵn sàng để sử dụng. Tất cả việc tôi phải làm là tập trung… tập trung…

Mỗi lần biến hình mỗi khác. Đặc biệt trong lần đầu tiên thì bạn không thể nghĩ được đến cả việc xem xem sự biến đổi diễn ra như thế nào. Ngay cả Cassie cũng không kiểm soát được cuộc biến hình đầu tiên của nhỏ.

Trong trường hợp con Fluffer, mọi thứ bắt đầu từ bộ lông. Lông đen mọc trước, rồi đến lông trắng. Tôi hầu như là người trong khi lông đã mọc gần như đầy đủ. Tôi có bộ lông thật lộng lẫy trên hai cánh tay. Trên hai chân. Trên mặt. Lông và râu mép, cùng với mọi thứ khác.

“Ôi! Tuyệt vời!” Cassie reo lên. Nhỏ nhìn tôi chằm chằm và toét miệng cười đến tận mang tai. “Tuyệt quá trời tuyệt. Trông bồ xịn không chịu nổi…”

Marco và anh Jake gật đầu tán thành.

“Khá kì cục nhưng cũng khá đẹp,” Marco nhận xét. “Mình nghĩ bồ có thể làm nghề kinh doanh thức ăn mèo. Bồ hát một bài hát ngắn, có thể nhảy một chút. Quên chú mèo Morris đi nha. Bồ sẽ là thống soái.”

Tôi bắt đầu co lại. Song thật lạ, khi tôi co lại và quần áo ngoài của tôi tuột ra, tôi không cảm thấy mình đã nhỏ lại, mà cảm thấy mình có vẻ trở nên mạnh mẽ hơn.

Giống như tôi đang rũ bỏ hết những thứ không cần thiết, đôi chân dài vụng về này, hai cánh tay yếu ớt lố bịch này. Tôi có cảm giác mình đã được thu gọn lại chỉ còn những gì thiết yếu nhất của bản thân. Thậm chí như được tạo nên không phải từ những thịt xương tầm thường cũ.

Tôi cảm thấy mình như thép lỏng.

Tôi không cảm thấy nỗi sợ của chuột chù, hay sự tự tin hoàn toàn của voi hoặc đại bàng.

Khác hẳn. Hẳn là có sự sợ hãi. Nhưng bên dưới nỗi sợ là sự tự tin. Con mèo biết rằng có những kẻ thù ở đâu đó, nhưng nó cũng biết rằng nó có thể đương đầu.

Tôi cảm thấy mình… cứng cỏi. Đúng là như vậy - cứng cỏi.

Thế rồi các giác quan của mèo bắt đầu gửi những thông điệp lên não tôi.

“Ôi chao!” tôi kêu lên vì bất ngờ. “Đột nhiên không còn là đêm tối nữa! Tớ muốn nói, ôi chao, đây chính là năng lực nhìn ban đêm!”

“Khả năng nhìn trong đêm tối của mèo mạnh gấp tám lần của người.” Cassie nói.

“Tám lần hả?” Marco nhắc lại. “Không phải bảy hay chín sao? Làm sao người ta đo được?”

Nhưng không chỉ lạ lùng ở chỗ tôi nhìn thấy rõ như thế nào mà còn là tôi có thể ghi nhận được cái gì.

Một con người sẽ ghi nhận màu sắc chẳng hạn. Một con mèo cũng nhận biết được màu ngang ngửa như người. Chỉ có điều nó không thích thú gì lắm với màu sắc. Này nhé, thí dụ như vật này màu đỏ, nhưng là mèo thì cần gì điều đó?

Điều mà những con mèo thực sự lưu ý là sự chuyển động. Bất cứ cái gì chuyển động, dù chỉ là nhúc nhích chút đỉnh là mèo thấy liền. Tôi đang đứng đây trên cỏ, nhìn khắp xung quanh với cặp mắt mèo to tướng, và tôi không nhìn thấy gì ngoài những chuyển động.

Tôi thấy từng lá cỏ đu đưa trong gió nhẹ. Tôi thấy từng con bọ bò qua những lá cỏ ấy. Tôi thấy từng con chim trên mỗi cái cây khi nó giũ cánh. Và, ui chao, tôi còn thấy cả chuột nhắt, sóc với chuột cống nữa.

Có một con chuột nhắt ở cách tôi không đầy sáu mét. Tôi có thể nhìn thấy từng sợi ria trên mõm nó khi những sợi ria ấy giật giật. Những vật không chuyển động với tôi chán òm. Nếu con chuột nhắt mà chỉ đứng bất động, tôi sẽ quên phứt là nó đang ở đó.

“Em thế nào rồi?” anh Jake hỏi tôi.

Tôi nghe anh ấy chẳng chút khó khăn. Nhưng nó lãng nhách. Nó không có nghĩa gì hết. Con chuột nhắt đang phát ra một tiếng chít chít rất nhỏ trong khi nó cà hàm răng bé tí của nó quanh một trái hồ đào, tìm cách khui trái ra.

Tôi quan tâm đến tiếng động ấy. Tôi quan tâm rất nhiều đến tiếng động ấy.

“Rachel, bồ có nghe được tụi này không? Mình đây, Cassie đây.”

“Được mà, mình nghe rõ mà. Có điều hình như mình không được tập trung lắm vào mấy bồ. Có nhiều thứ khác để nghe, nhìn và ngửi lắm.”

“Tốt thôi, ít ra thì bồ cũng không chạy lung tung ngoài vòng kiểm soát,” Marco nói.

Đột nhiên tôi cảm thấy có cái gì bên trên đầu mình, một hình thù, một cái bóng, một dáng vẻ. Nhanh như chớp tôi quay đầu lại. Hai tai tôi cụp ra sau, sát đầu. Lông trên lưng dựng lên và cái đuôi xù lên to gấp ba lần bình thường. Những cái vuốt vươn ra. Tôi chun miệng lại và chìa răng ra.

Tất cả diễn ra trong tích tắc. Tôi đã sẵn sàng chiến đấu.

Và bất kể cái gì tấn công tôi, tôi muốn nó biết rằng nó sẽ phải hối hận vì đã gây sự với Fluffer McKitty.

VẬT CHỦ NỔI LOẠN

CHƯƠNG 11

“Xìììììììììì!”

Tôi đã sẵn sàng chiến đấu. Tôi đã bị bơm căng. Hoặc ra tay trước hoặc bị giết chết.

Thật đã khi bạn cảm thấy những cái vuốt bén như lưỡi lam trượt nhẹ ra từ những bàn chân đỏ hồng của mình.

“Rachel, bình tĩnh nào, cô nương, đó là Tobias mà,” Cassie vỗ về. “Tobias! Mình nghĩ có lẽ bồ tránh xa ra thì tốt hơn,” nhỏ gọi lên trời. “Loài mèo vốn sợ những giống chim to mà.”

Nhỏ nói đúng. Cái bóng của Tobias làm tôi khá sợ hãi. Kể cũng lạ. Bởi vì đó là nỗi sợ mà tôi chia sẻ với con chuột chù.

Nhưng đó là một kiểu sợ khác. Nó giống sự tức giận nhiều hơn, nhưng cũng không hẳn thế. Tôi cho rằng đó không hề là một cảm xúc thật. Về cơ bản, khi tôi kêu xì xì tôi chỉ muốn tìm cách gửi gắm thông điệp này: “Chớ gây với tao. Mày có thể bự hơn tao, có thể làm tao sợ, có thể khiến tao phải bỏ chạy, nhưng nếu cần, tao sẵn sàng chiến đấu.”

Đó là toàn bộ cái thông điệp mà con mèo - tôi gửi cho thế giới: Đừng gây với tôi. Đừng cản đường tôi đi, đừng tìm cách động vào tôi nếu tôi không muốn, đừng tìm cách ngăn tôi đoạt lấy những gì tôi muốn.

Tôi độc lập. Tôi hoàn hảo. Tôi không cần gì hết ngoài bản thân tôi.

“Tớ ổn mà,” tôi nói. “Tớ nghĩ tớ kiểm soát mình vững lắm.”

“Cảm giác ấy nó như thế nào hả?” Cassie hỏi.

“Giống như… Bồ có nhớ những phim cao bồi ngày xưa có Clint Eastwood đóng không? Ổng là một tay súng cừ khôi, mỗi khi ổng bước vô một quán rượu là mọi người dạt ra hết. Ổng không kiếm chuyện với ai nhưng tốt nhất là chớ có làm ổng nổi khùng. Nó cũng giống vậy đó. Như thể tớ là Clint Eastwood vậy.”

“Em có nghĩ là em làm được việc ấy không?” anh Jake hỏi tôi.

“Được, được mà. Em có thể làmbất cứ cái gì.”

“Chớ để tính phách lối của loài mèo làm cậu bị rắc rối,” Marco răn đe. “Giữ lại chút ít nỗi sợ của con người thì hay hơn.” Cậu ta ngưng một chút. “Ồ, tớ quên phứt. Nàng Rachel hùng dũng đâu có sợ hãi như một con người. Vậy thì cậu hãy làm thế này: mượn một ít sợ của tớ đi. Tớ có đầy ta đây nè.”

“Marco nói đúng đó, Rachel,” Cassie tán thành. “Hãy tập trung. Giữa thái độ tự nhiên của cậu với thái độ của con mèo, hình như có chút ngông nghênh đó.”

Tôi nhìn thật lẹ về phía con chuột. Cuối cùng thì nó đã rúc vào trái hồ đào. Tôi có thể giết nó. Tôi chắc chắn như vậy. Nó là một con chuột nhỏ múp míp và tôi có thể vồ được nó một cách dễ dàng. Nhưng tôi không thấy đói. Vì vậy nó sẽ còn được sống thêm một lúc nữa.

“Không sao đâu,” tôi nói.

“Nếu cậu gặp lộn xộn thì đã có tụi này ở đây, nhớ nha.” Cassie trấn an tôi một lần nữa.

“Tớ sẽ meo lên nếu cần giúp đỡ. Đừng lo. Bây giờ tớ làm chủ được rồi. Sẽ tốt cả thôi.”

Nhưng thật sự thì tôi đã xạo chút đỉnh. Tôi chưa hoàn toàn làm chủ được con mèo. Hình như tôi thích tính tình vênh váo của nó. Cái đó làm tôi cảm thấy tự tin hơn vào chính mình. Và mặc ai nghĩ gì thì nghĩ, tôi cần có được sự tự tin hoàn toàn.

“Thời gian biến hình bắt đầu được tính,” Cassie nhắc nhở. “Bây giờ là tám giờ thiếu mười lăm phút. Bồ nhớ kĩ nha.”

Tôi nhẹ nhàng chạy xuôi theo lề đường dẫn tới nhà lão Chapman. Ngay lúc bắt đầu chuyến đi tôi đã nghĩ: Tía ơi, giá như mình có thể giữ lại chút xíu cái khả năng này cho giờ thể dục sắp tới nhỉ.

Đó là sự duyên dáng vượt trên mọi thứ duyên dáng mà bạn có thể tưởng tượng ở một con người. Tôi chạy qua hàng rào gỗ, bên trên có tấm chắn bằng sắt cao cả mét. Tôi ngước nhìn và rồi, chưa kịp nghĩ gì thì tôi đã nhảy vọt lên. Hai chân sau mạnh mẽ của tôi cuộn lên rồi thả lỏng.

Tôi lướt trong không trung. Độ cao cả mét, trong khi tôi - một con vật chỉ cao chưa tới ba mươi centimet. Chuyện này như thể một người tung mình lên nóc một tòa nhà hai tầng vậy.

Mà lạinhẹ như không. Chỉ là một động tác tự nhiên. Tôi muốn nhảy, thế là tôi nhảy. Tôi muốn hạ xuống đúng vào một thanh sắt hẹp, bề rộng có năm centimet, và chuyện đó đâu có gì là khó.

So với mèo thì vận động viên thể dục dụng cụ xịn nhất chỉ như một nàng bò cái ục ịch đi loạng choạng hay đại loại thế.

“Hừm, Rachel, chính xác là em đang làm gì vậy?” anh Jake hỏi.

Cả bọn đang đứng đấy nhìn tôi. Tôi đã quên phứt là bọn họ vẫn đang quanh quẩn đó.

“Chỉ thực hành chút thôi,” tôi nói và nhảy trở lại xuống cỏ. Thôi, phải đặt nhiệm vụ trước hết, tôi tự hạ lệnh cho mình một cách nghiêm khắc. Sau đó muốn lo gì cho Thế vận hội Mèo thì tha hồ mà lo.

Tôi lại khởi sự chạy về hướng ngôi nhà, nhưng lần này có cái gì đó buộc tôi dừng lại. Đó là một cột dây điện thoại. Cái mùi tỏa ra từ chỗ ấy có sức mạnh không cưỡng nổi. Tôi chạy tới đó. Tôi nhăn mũi hít lấy hít để. Không khí được giữ trong một loạt túi rỗng bên trên vòm miệng tôi. Nó sẽ giữ lại ở đó ngay cả khi tôi tiếp tục thở. Bằng cách ấy tôi có thể thu lượm mọi thông tin nhỏ nhất từ cái mùi kia.

Đó dứt khoát là một mùi mèo đực. Một con mèo đực đã đánh dấu cái cột này bằng cách tiểu vào đấy. Nó là một con mèo thống trị. Mùi của nó khiến tôi lo lắng. Không phải tôi sợ, mà chỉ bớt vênh váo chút xíu. Nếu con mèo này xuất hiện, tôi sẽ phải thần phục. Tôi sẽ chấp nhận thu mình lại, khiêm nhường hơn và chấp nhận sự thống trị của nó.

Hoặc là đánh lại nó và ăn vài cú đá đít.

Mọi việc sẽ diễn ra đúng như vậy. Tất cả ở đấy, trong cái mùi nước tiểu của nó, cái thông điệp mà bất cứ con mèo nào cũng đọc được.

Tôi lại tiếp tục chạy về phía nhà lão Chapman.

“Rachel, bồ có chắc là bồ kiểm soát được không đó?” tiếng Tobias ở trong đầu tôi. “Tại sao bồ ngưng lại để đánh hơi cái cột ấy?”

“Mình nghĩ phải làm cho giống một con mèo thứ thiệt,” tôi trả lời. “Mình đang đóng vai mà.”

“Nếu vậy,” Tobias nói giọng hoài nghi. “Bồ hãy nhớ: làm một con vật trong một lúc thôi thì thú vị, chứ làm mãi mãi thì chẳng vui đâu. Hai tiếng đồng hồ của bồ đang trôi đi. Tích tắc, tích tắc.”

Câu đó khiến tôi chú ý. Giống một gáo nước lạnh dội vào mặt. Tôi tập trung trí óc người để áp đảo trí óc mèo. Nhưng đâu có dễ. Đến cái khái niệm vâng lời, trí óc mèo cũng không hiểu nổi.

Vậy rồi tôi sử dụng một thứ có thể tác động đến con mèo. Đó là ký ức về mùi của con mèo đực thống trị. Nó kích thích sự phục tùng của con mèo này. Tôi cảm thấy phần người của mình trong cái trí óc tập thể kia tăng lên.

“Bồ tới nơi rồi đó,” Tobias báo. “Đúng cái sân này rồi.”

“Ờ, mình biết mà. Chỗ nào cũng có mùi của mình. Toàn bộ khu này sực nức mùi của mình. Nhà mình đây rồi. Tất cả thuộc về mình mà.”

“Rachel ạ, tất cả nơi này thuộc vềlão Chapman. Mà lão ta thuộc về Visser Ba. Bồ đừng quên điều ấy.”

Tôi chạy tới cái lỗ mèo chui. Chapman. Visser Ba. Chuyện hệ trọng đây. Tôi là một sự kết hợp giữa Rachel và Fluffer. Sợ gì lão Chapman và Visser Ba kia chứ?

Bên trong nhà, đèn rất sáng. Mắt tôi lập tức điều chỉnh. Mũi tôi chạm vào mùi thức ăn cho mèo, nó khô khốc và cũ mèm nên chả đáng quan tâm. Tôi cũng ngửi thấy mùi người: Melissa, lão Chapman và bà vợ. Đừng có hỏi làm sao tôi biết đó là mùi của ba người ấy. Tôi biết, thế thôi.

Tôi phát hiện ra một con gián trong bóng tối đầy bụi đằng sau tủ lạnh. Chẳng có gì thú vị. Lũ gián đôi khi phát ra những tiếng xè xè ngồ ngộ và nhìn chúng chạy thì cũng vui. Nhưng chúng hôi quá, lại chẳng ăn được.

Bỗng tôi thấy những động tác mau lẹ.

Những bàn chân. Những bàn chân người. Chẳng thèm ngẩng lên tôi cũng biết đó là bà Chapman.

Những tiếng rùng rùng từ động cơ tủ lạnh. Ồn quá. Cũng có những tiếng chim bên ngoài vọng vào từ một tổ chim ở bên dưới mái nhà.

Rồi là tiếng của Melissa.

Nhỏ ở đâu vậy nhỉ? Tôi chẳng nhìn thấy nhỏ đâu. Tiếng Melissa nghèn nghẹt.

Tôi ráng tập trung nghe. Tai tôi ngọ nguậy để hướng về phía tiếng động. Nó vọng đến từ phía trên đầu tôi. Trên cao và rất xa.

Nhỏ đang trong phòng ngủ, đúng chỗ ấy rồi. Tôi không nghe rõ lời nhỏ, nhưng tôi biết nhỏ đang lầm rầm nói với chính mình.

Tôi chạy qua phòng bếp. Tôi biết - với tư cách là con nhỏ Rachel - tôi biết là mìnhsẽ sợ hãi. Nhưng không có gì phải sợ. Tất cả mọi thứ ở đây đều có mùi của tôi. Các tuyến mùi của tôi đã ghi dấu trên khắp mọi nơi - trên cái cửa ra vào, trên cái tủ ly, trên chiếc ghế kia. Điều ấy làm tôi yên lòng.

Ở đây không có mùi của con mèo đực thống trị. Không, chẳng có con mèo nào khác ở đây hết. Chỉ có những mùi người, và những mùi ấy chẳng quan trọng lắm.

Tôi rời phòng bếp và ngưng lại chỗ góc giữa hành lang với phòng sinh hoạt. Lão Chapman đang ở đó, trong phòng sinh hoạt. Tôi ngửi thấy mùi của lão ta. Lão đang ngồi trên cái ghế nệm. Tôi nhìn lão thật nhanh và lững thững đi tới.

Nhưng rồi tôi dừng lại. Trí óc người của tôi cảm thấy cảnh tượng này có cái gì đó không ổn. Lão Chapman ngồi chơ vơ trên ghế. Không tivi. Không âm nhạc. Không đọc sách báo. Chỉ ngồi đấy.

Tôi quay trở lại phòng bếp. Tôi ngước nhìn bà Chapman. Bà đang làm gì đó ở bồn nước, có lẽ là rửa chén. Không, bà đang xắt rau. Nhưng cũng lại không tivi, không âm nhạc. Bà không tự lầm bầm với mình. Bà không nói chuyện một mình theo cái cách mẹ tôi hay làm mỗi khi làm việc trong bếp.

Không ổn rồi. Có cái gì đó không ổn với từng người trong gia đình Chapman.

Tôi trở lại hành lang. Ở đó có cầu thang dẫn lên các phòng ngủ. Từ hành lang tôi có thể nghe tiếng Melissa rõ hơn. Tôi cố tập trung, ráng lơ đi những âm thanh mê hoặc của lũ chim dưới mái nhà. Tôi tập trung vào những âm thanh Melissa phát ra.

“… chia cho căn bậc hai… không, chờ đã. Không, căn bậc hai nhân với… Đúng không đây?”

Nhỏ đang làm bài tập ở nhà. Bài tập toán, hẳn rồi.

Lẽ ra mình cũng đang làm như thế. Tôi nghĩ. Tôi bỗng thấy day dứt. Thay vì làm bài tập ở nhà, mình lại lẻn vào nhà bạn để do thám bạn và ba má của bạn.

Tôi ráng tìm một cái đồng hồ. Tôi phải xem giờ. Đến chín giờ bốn mươi lăm là hết hai tiếng của tôi. Tôi muốn hoàn hình sớm hơn giờ ấy nhiều. May ra thì tôi có thể trở về nhà và làm bài tập, ít ra thì cũng đọc một chút để chuẩn bị cho giờ khoa học xã hội.

Tôi phát hiện ra một cái đồng hồ. Nó ở trên lò sưởi, giữa hình ông bà Chapman và hình Melissa. Đồng hồ chỉ tám giờ thiếu ba phút. Còn ối thời gian mà.

Có cái gì chuyển động!

Ồ, hóa ra lão Chapman đứng lên.

Phần mèo trong tôi chẳng mấy quan tâm đến lão Chapman nhưng tôi tự ép mình phải để ý. Quan sát lão là việc quan trọng. Chính vì việc ấy mà tôi ở đây.

Lão có phải là con mồi không nhỉ? Bộ óc mèo dường như đang hỏi.

Phải. Phải.Tôi đang trả lời nó.

Lão Chapman là con mồi của chúng ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx