sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 2) - Chương 20 - 21

CHƯƠNG 20

Visser Ba bằng xương bằng thịt còn kinh hãi hơn Visser Ba trong tấm hình toàn ký. Trông thì chẳng có gì ghê sợ cả, ít ra là khi hắn mang hình dạng Andalite như thường lệ. Người Andalite trông lạ mắt, chắc chắn là như vậy. Nhưng họ không khiến người ta sợ.

Nhưng tôi đã gặp một người Andalite thứ thiệt. Bạn có thể cảm thấy sự khác biệt giữa một người Andalite thứ thiệt với con vật độc địa là Visser Ba. Như thể hắn cháy lên bằng một thứ ánh sáng tối tăm. Thứ ánh sáng ấy liệng bóng tối lên tâm trí bạn.

Visser Ba. Ngay cả lão Chapman cũng khiếp sợ hắn.

Quanh tên Visser Ba, hai tên cảnh vệ Hork-Bajir đã vào vị trí chiến đấu. Mỗi tên cầm một chùm tia Nghiệt, dù trông bọn Hork-Bajir có vẻ chẳng cần đến vũ khí, vì chính bản thân chúng đã là vũ khí. Marco đã gọi chúng là Máy Xắt Rau di động. Chúng là những lưỡi dao cạo sống. Những lưỡi dao cạo cong cong ác hiểm từ trán chúng lia ra phía trước. Thêm những lưỡi khác ở khuỷu tay và cổ tay. Bàn chân chúng giông giống bộ vuốt của Tobias, chỉ có điều là lớn hơn, giống như chân của loài khủng long Bạo chúa.

Chúng cao khoảng hai mét, có thể nhỉnh hơn một chút, với một cái đuôi nhọn hoắt. Ông hoàng Andalite bảo chúng tôi rằng Hork-Bajir là một giống dân tốt, họ bị bọn Yeerk biến thành nô lệ theo cùng một cách chúng làm với con người. Nhưng nhìn một tên Hok-Bajir thì khó mà nghĩ chúng từng là cái gì khác hơn những cỗ máy giết chóc.

Sau bọn Hork-Bajir, bốn tên Taxxon tiến đến.

Hãy hình dung một con rết. Rồi tưởng tượng con rết đó to đúng bằng người ta nhưng dài gấp hai lần. Hãy tưởng tượng con rết dựng đứng một phần ba thân mình của nó lên. Hãy tưởng tượng những cái chân nhọn hoắt giống như những cái đinh thép ở phía dưới, và những cái chân nhỏ hơn với những chiếc vuốt nhỏ ở gần phía trên đầu. Nó không có một cái đầu thực sự. Có bốn quả cầu trông giống như những quả thạch màu đỏ bị xẻ đôi, đó là những con mắt. Và trên chót đỉnh là một cái mồm. Cái mồm tròn vo đầy những chiếc răng nhỏ nhọn hoắt xếp hết hàng nọ đến hàng kia.

Ông hoàng Andalite bảo chúng tôi rằng bọn Taxxon là những vật chủ tình nguyện. Chúng là đồng minh của bọn Yeerk.

Và đây, cũng ghê hồn như lũ Hork-Bajir và Taxxon, là tên Visser Ba, kẻ làm cho bạn nổi da gà.

Không có máy liên lạc qua hình toàn ký, tên Visser sử dụng phương pháp quen thuộc là nói trong óc, giống như chúng tôi vẫn làm khi biến hình.

“Tên cướp Andalite đó hả?” Hắn hỏi lão Chapman.

“Vâng, thưa ngài Visser.”

Visser Ba tiến về phía tôi, gần như ỏng ẹo trên đôi chân thanh mảnh của người Andalite, trông như một sự lai tạp giữa hươu, người và bò cạp. Hắn chĩa đôi mắt chính vào tôi, trong khi những mắt vòi của hắn thì rà soát địa bàn, luôn luôn cảnh giác. Hắn ghé sát mặt vào cái lồng.

Tôi nhìn trừng trừng vào mặt hắn. Tôi có thể nhìn thấy khe mũi mở ra và khép lại khi hắn thở. Tôi có thể nhìn thấy những con mắt to hình trái mơ nheo lại khi hắn nghía vào bên trong để nhìn tôi cho rõ hơn.

Hắn chỉ cách tôi có mươi centimet. Lẽ ra tôi nên tìm cách thò chân qua song để ít ra cũng làm cho hắn phải tóe máu chút đỉnh.

Nhưng nỗi sợ đã bao phủ khắp người tôi. Tôi phát bệnh vì khiếp hãi. Tôi không xấu hổ khi phải thừa nhận điều ấy. Tôi không thể chịu đựng được đôi mắt hắn quan sát tôi. Tôi quay đi, không dám nhìn.

“Bây giờ thì ngươi không can đảm lắm, phải không anh bạn Andalite của ta?” Visser Ba hỏi.

Đây là lần đầu tiên có một người trong bọn chúng tôi trực tiếp nghe tên Visser Ba nói. Giọng của hắn ở trong đầu tôi, đe dọa, tàn ác và ghê tởm vượt ra ngoài mọi sự miêu tả. Đó là một giọng nói đầy quyền lực và sự căm ghét. Khi hắn gọi tôi là một tên Andalite, tôi gần như nổi khùng: Không, không, tên Visser kia, ta không phải là Andalite. Mà là một con người. Một con người!

Tôi dường như cảm nhận được sức mạnh ý chí khủng khiếp của hắn đập vào mình. Trong thoáng chốc tôi biết rằng tôi sẽ không qua khỏi sự tra hỏi của hắn. Tôi sẽ khai hết với hắn. Quyền lực của hắn mạnh gấp triệu lần của tôi. Ý chí của hắn là một cái gì đó quá to lớn, không thể kháng cự được. Còn tôi là gì? Chỉ là một con bé ngớ ngẩn nào đó. Một con bé ngớ ngẩn. Ngơ ngáo.

Vậy mà ngay trong khi tôi cảm thấy tâm trí của chính mình run lên trước sự khủng khiếp hắc ám của Visser Ba, thì một tâm trí khác vẫn nổi lên.

Tôi không cô độc. Có một kẻ khác trong đầu tôi ở cùng tôi. Một kẻ mà ký ức giống nòi của nó không chứa đựng những hình ảnh của Visser Ba. Fluffer. Tâm trí của Fluffer chứa đựng những nỗi sợ, nhưng khác với những nỗi sợ của tôi. Fluffe sợ các loài chim lớn săn mồi. Fluffe sợ những con chó lớn hung hăng. Fluffer sợ những con mèo đực thống trị.

Nhưng Fluffer không có chút ấn tượng nào về Visser Ba.

Trên bờ vực của sự hoảng loạn tột cùng, tôi để con mèo trong tâm trí mình nắm lấy quyền. Tôi lắng xuống, ẩn náu đằng sau tâm trí bình thản của con mèo.

Visser Ba giật chiếc lồng từ tay lão Chapman. Hắn nâng cái lồng lên để có thể nhìn bên trong rõ hơn.

Tôi làm gì bây giờ? Con Fluffer làm gì bây giờ? Nó gí cái mũi màu hồng vào giữa những song lồng và hít hít vào không khí.

Con Fluffer muốn khám phá xem cái sinh vật kia là gì, và thế có nghĩa là phải đánh hơi hắn ta thật kĩ.

“Trông nó tương tự như con vật màu da cam vằn đen đã xâm lăng vũng Yeerk.” Visser Ba nhận xét.

Tôi phải mất một giây để lần theo chuyện này. Rồi tôi hiểu ra: Hắn muốn nói đến anh Jake. Anh Jake đã biến hình thành hổ lúc chúng tôi đánh nhau ở vũng Yeerk.

“Dạ thưa ngài, đúng vậy.” Lão Chapman nói. “Chúng cùng một họ đấy ạ. Họ mèo. Đây là loài nhỏ nhất.”

“Ta thấy ngươi đã gây thiệt hại cho tên thuộc hạ Iniss 226 của ta đấy, tên Andalite kia.” Visser Ba nói với tôi. “Chưa có ai từng lên án bọn Andalite các ngươi là thiếu dũng cảm. Các ngươi là một nòi giống điên khùng nhưng can đảm.”

Liệu tôi biết nói gì đây? Cảm ơn hắn chăng?

“Tại sao không trả lời ta, tên Andalite kia? Ta biết là ngươi nghe được lời ta nói. Trò đánh đố này không đúng chỗ. Ta biết ngươi là ai.”

Tôi chẳng nói gì hết. Tôi ráng sức không nghĩ gì hết. Tôi sợ rằng nếu mình nói gì đó thì hắn sẽ lập tức biết ngay rằng tôi không phải là một người Andalite. Và nếu hắn nhận ra tôi là con người thì… những người khác sẽ không bao giờ an toàn.

Tôi phải ở lại trong thân hình này.

Tôi phải chết trong thân hình này và mang theo bí mật của mình.

Visser Ba đặt chiếc lồng xuống đất. “Nào… Đứa con gái đâu rồi? Ta đã hứa đem nó cho Iniss 455. Ta tin rằng tay này là một đồng bạn rất ăn ý của các ngươi. Chúng ta sẽ thực hiện việc ký sinh trên con tàu mẹ, và ta sẽ cho đứa con gái trở về vào ngày mai. Nó đâu rồi?”

“Thưa Visser tôi…” Lão Chapman ấp úng.

Cái mặt nạ lịch thiệp của Visser Ba rớt mất tiêu chỉ trong một phần triệu giây. Ngay cả đôi mắt mèo của tôi cũng chỉ thoáng theo kịp những cử động quá lẹ của hắn. Visser Ba tóm chặt lấy cổ lão Chapman. Cái đuôi Andalite của hắn uốn về phía trước. Ở ngay mặt lão Chapman là cái chót đuôi nhọn hoắt và sắc như dao.

“Ngươi thách thức ta hả?” Nghe như một tiếng rít. Tiếng rít của một con rắn.

“Kh… kh… kh… không, không phải đâu ạ, thưa ngài.” Lão Chapman run rẩy như chiếc lá. “Tôi nào dám thách thức ngài. Chỉ là bởi… vật chủ. Tên Chapman. Hắn và cả vợ hắn đã nổi loạn.”

“Ngươi không đủ khả năng kiểm soát vật chủ của mình hả?” Visser Ba nhếch mép. “Ngươi cho rằng trí óc Andalite vẫn sống trong cái thân xác này không bao giờ kháng cự lại ta sao? Ngươi tưởng rằng thằng người vật chủ của ngươi mạnh hơn tên Andalite vật chủ của ta sao?”

Sự việc diễn biến không hay ho gì cho lão Chapman. Cả Chapman người thật lẫn tên Mượn-xác tự gọi mình là Chapman.

“Thưa ngài Visser, tôi… tôi chỉ báo cáo với ngài sự việc có thật. V… v… vật chủ của tôi vẫn ở trong sự tự kiểm soát. Nhưng tôi thường xuyên phải giao tiếp với con người. Tôi giữ một cương vị có trách nhiệm trong xã hội của họ. Tôi không thể để vật chủ của mình khiến cho mình co giật và run rẩy. Con người coi đó là những dấu hiệu của bệnh tâm thần. Tôi sẽ đánh mất vị trí của mình. Và như vậy ngài sẽ không còn sử dụng được tôi vào việc gì nữa.”

“Bây giờ thì ngươi cũng chẳng còn ích lợi bao nhiêu cho ta.” Visser Ba cười nhếch mép.

“Thưa ngài Visser, vật chủ của tôi xin được nói chuyện trực tiếp với ngài”. Lão Chapman nói.

Visser Ba ngập ngừng. Tôi thấy những con mắt vòi của hắn rà soát khắp xung quanh, kiểm tra xem có chút dấu hiệu đe dọa nào không. Theo bản năng, tôi cũng nhìn quanh. Tôi không có cách nào biết được những con mắt mà Visser Ba mượn của người Andalite có thể nhìn ra sao trong bóng tối. Nhưng đối với tôi, bóng tối không phải là rào cản.

Tôi nhìn. Thậm chí tôi cũng không biết là mình tìm kiếm cái gì nữa. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là bọn Hork-Bajir và Taxxon, những con tàu của bọn Yeerk, tất cả đều im lặng và tối tăm, và những tòa nhà cùng với các thiết bị xây dựng bị bỏ lại của công trường.

Thế rồi tôi bắt được một thoáng chuyển động trong khu rừng ở sát công trường xây dựng. Một chuyển động chạy qua chạy lại vèo vèo, đúng kiểu chuyển động mà mắt mèo nhìn rõ nhất. Nhưng khi tôi giương mắt nhìn kĩ hơn thì lại không thấy có chuyển động tiếp. Có lẽ đó chỉ là một tên Hork-Bajir khác đang đi tuần tra.

“Ta cho phép tên vật chủ nói với ta.” Visser Ba tuyên bố.

Tôi ngỏng đầu lên cao hết mức để quan sát. Lúc đầu không thấy có gì thay đổi. Rồi đột nhiên lão Chapman võng người xuống. Như thể lão là một con rối bị ai đó cắt mất dây. Lão đổ sụp xuống. Bên dưới thân hình lão là hai cái chân vặn vẹo.

Lão ráng sức đứng lên. Nhưng giống như lão không biết làm thế nào để khiến cho đôi chân hoạt động. Hai chân giật giật và đột nhiên đá một cái nhưng lão vẫn không thể đứng dậy được. Cuối cùng lão bỏ cuộc.

“Ngài Fisher”. Lão lúng búng. “Fisher Ba. X… in… tôi… xin lỗi. Ngài Fisher. Visser. Visser Ba.”

Chapman thật đã mất quyền kiểm soát chính thân thể mình quá lâu nên không còn nhớ được cả cách cử động hay nói năng.

“Visser Ba.” Giọng ông ta lắp bắp và lạ lẫm.

“Nói đi thằng ngốc kia.” Visser Ba gắt gỏng. “Ngươi nghĩ là ta có thể đứng đây mãi sao?”

“Thưa ông Visser Ba. Ông… Chúng ta đã có sự thương lượng. Ông biết rằng tôi không bao giờ muốn nhập bọn với các ông. Vợ tôi muốn nhưng tôi bảo không. Nhưng… nhưng rồi vợ tôi… lúc đó đã không còn là vợ tôi nữa, dĩ nhiên rồi…” Đột nhiên ông ta bật khóc. Tôi có thể nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt của ông. “Vợ tôi không còn là vợ tôi nữa… vợ tôi đã thành một sinh vật do các ông tạo ra… mụ ấy đe dọa… đe dọa đem dâng cho ông đứa con gái của tôi.”

Ông Chapman cố gắng đưa một bàn tay vụng về lên mắt. “Tôi đã tha thứ cho mụ ấy. Mụ ấy nhu nhược lắm. Và ông thì chuyên đánh vào những kẻ nhu nhược.”

“Phải, phải, đi vào vấn đề đi.” Visser Ba sốt ruột.

Một tên Hork-Bajir di chuyển lại gần. Nó thì thầm gì đó với tên Visser rồi lại di chuyển ra xa. Tôi không nghe được hay hiểu được là tên Hork-Bajir nói gì, nhưng có vẻ như nó nhắc Visser Ba rằng chúng không thể dềnh dàng ở đây quá lâu.

“Vấn đề là,” ông Chapman nói, “tôi đã đồng ý làm vật chủ. Tôi đồng ý làm… làm…” Trông như ông ta sắp muốn ói mửa. “Tôi đồng ý từ bỏ tự do của mình để trở thành kẻ Bị-mượn-xác. Đồng ý nhận cái vật dơ dáy này vào trong đầu mình. Chịu sự kiểm soát của các ông. Tôi đồng ý… nhưng chỉ với điều kiện là ông tha cho con gái tôi.”

Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ông Chapman đã trở thành một kẻ Bị-mượn-xác là để cứu Melissa sao? Ông đã cho đi nhiều hơn cả cuộc sống của mình là để cứu con gái sao?

“Tình thế đã thay đổi.” Visser Ba tuyên bố. “Nhân vật Chapman là một phần quan trọng trong công việc của chúng ta. Chúng ta không thể để hắn gặp nguy hiểm vì một đứa con gái không thể kiểm soát nổi.”

“Đứa con gái - Melissa - không phải là mối đe dọa. Nhưng…” Ông Chapman vật vã để tự nâng mình lên một lần nữa bằng đôi chân vụng về và đôi tay lóng ngóng. Ông quỳ lên được rồi từ từ, từ từ đứng dậy. Ông lắc lư, nghiên ngã, nhưng rốt cuộc cũng đứng được.

“Đứa con gái không phải là mối đe dọa.” Ông nhắc lại bằng một giọng mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. “Nhưng tôi thì là mối đe dọa.”

CHƯƠNG 21

“Ngươi mà là một sự đe dọa ư?” Visser Ba cười phá lên. Hắn với tay xô nhẹ vào ngực ông Chapman. Ông té ngửa, sóng xoài trên đất bẩn. Đầu ông chỉ cách cái cửa lồng của tôi có mươi centimet. Những giọt nước mắt chảy xuống thành dòng bên má ông.

“Nếu ông làm hại con gái tôi thì tôi sẽ chống lại ông. Tôi sẽ chống lại ông mãi mãi. Ông hãy hỏi tên Yeerk của mình xem hắn có tin lời tôi nói không. Hắn biết rõ tôi hơn bất kì ai. Hãy hỏi Iniss 226 xem tôi có chiến đấu cho con gái tôi hay không.”

Ông Chapman nhắm mắt lại. Nước mắt ông ngưng chảy, rồi mắt ông lại mở ra. Ông tự vùng đứng lên rất lẹ và đứng sững trước mặt Visser Ba. Con sên Yeerk lại nắm lấy quyền lực. Một lần nữa hắn lại là tên Mượn xác.

Trước khi hắn đứng dậy, tôi đã nhìn thấy một thứ khiến toàn thân tôi lại run lên vì sợ. Đó là cái đồng hồ đeo tay của lão Chapman. Bây giờ là chín giờ hai mươi tám phút. Tôi còn khoảng mười bảy phút trước cái hạn hai tiếng đồng hồ!

“Thằng vật chủ sẽ cố gắng phá phách ngươi ư?”

“Vâng, thưa ngài! Cả mụ đàn bà cũng vậy. Mụ ta không mạnh bằng lão kia, nhưng mụ có khả năng giành được quyền kiểm soát một bàn tay. Có lẽ mụ có những sức lực ngấm ngầm mạnh hơn chúng ta tưởng.” Hắn ngập ngừng trước khi tiếp tục. Tôi ngửi thấy mùi sợ hãi trên người hắn. “Một vật chủ thụ động, tự nguyện hữu dụng hơn cho tôi. Nhưng tôi là công cụ của ngài, thưa ngài Visser. Tôi sẽ làm theo lệnh ngài.”

“Phải chắc chắn ngươi sẽ làm theo lệnh ta.” Visser Ba nói “Nhưng vì ngươi đã nộp cho ta tên cướp Andalite.” Hắn gật đầu về phía tôi. “Và ta sẽ phải mất một ít thời gian với tên này. Vậy thì lúc này hãy để mặc đứa con gái. Bây giờ thì xéo di. Ngươi làm ta hết kiên nhẫn nổi rồi đấy.”

Lão Chapman không cần đến một câu mời thứ hai. Lão nhảy phóc lên xe và cuốn gói.

Melissa đã được an toàn. Sự an toàn như nhỏ đã từng có bên người cha Chapman của mình. Đó là một điều đáng kể, không nhiều lắm nhưng đáng kể.

“Rút quân,” Viser Ba quát lên. Tôi thấy bọn Hork-Bajir lập tức tuân lệnh hắn. Tên đứng gần tôi nhất chộp lấy cái lồng và đột nhiên cho chúng tôi di chuyển rất nhanh về phía con tàu Lưỡi Rìu.

Chỉ còn vài giây nữa là tất cả vào hết. Tôi sẽ ở trên con tàu của Visser. Tôi sẽ rời bỏ Trái đất. Tương lai của tôi chỉ còn lại đau buồn. Có lẽ tôi sẽ chết trước khi phản bội bạn bè mình. Một hi vọng thật não nề.

“Nè. Bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Mieooooo!” tôi nhảy bật lên và xoay tròn trong cái lồng. “Jake? Anh đó hả?”

“Còn ai vào đây nữa? Ai có thể là một con bọ chét biết nói ngự trên lưng em nhỉ?”

“Jake, em tưởng anh đã đi khỏi đây và được an toàn rồi chứ?”

“Ờ phải rồi. Làm như anh có thể bỏ rơi em không bằng. Nghe này, anh có thể nghe được tiếng nói trong óc gã Visser Ba, nhưng anh không biết hiện chúng mình đang ở đâu.”

“Chỉ còn vài mét nữa là chúng ta bị lôi lên con tàu của Visser Ba. Và em chỉ còn mười lăm phút trước khi bị kẹt cứng trong cái hình dạng mèo này.”

“Mười lăm phút hả? Tuyệt, nếu em còn mười lăm thì anh chỉ còn có mười. Nhớ là anh biến hình trước em mà.”

“Jake, anh hãy ra khỏi đây ngay! Anh không thể để bị biến thành bọ chét mãi!”

Cửa con tàu Lưỡi Rìu lặng lẽ mở ra. Tôi có thể trông thấy ánh sáng màu đỏ tăm tối bên trong tàu. Có thể trông thấy một nhúm Taxxon dường như đang đứng bên những bảng điều khiển đủ loại. Những tên Hork-Bajir thì đứng cảnh giới.

“Anh không ra khỏi đây đâu,” anh Jake nói “Không ai trong chúng ta ra khỏi.”

“Không ai... Anh muốn nói mấy đứa kia cũng biến thành bọ chét hả?”

“Đâu có, tụi nó ở quanh quẩn đâu đây thôi. Tobias có nhiệm vụ theo dõi chúng ta và dẫn đường cho mấy đứa đến bất kì nơi nào chúng ta đến.”

“Tụi nó chẳng làm gì được hết.”

“ Thật hả, anh dám cá là tụi nó sẽ tìm ra cách.”

Đúng lúc đó tôi nghe một tiếng động lạ. Bộ óc loài mèo của tôi không nhận ra, nhưng bộ óc người thì có. Đó là một cỗ máy. Một cỗ máy lớn. Giống như một chiếc xe tải cỡ đại. Hay có lẽ một chiếc máy kéo. Hay…

Một chiếc xe ủi đất.

Tên Hork-Bajir đang giữ tôi cũng nhìn thấy cái xe ủi. Nó chạy vào trong con tàu Lưỡi Rìu và quăng tôi xuống. Rồi nó chạy trở lại chỗ tên Visser Ba đang đợi ở khuôn cửa.

“Em nghĩ là tụi nó đã khởi động cái xe ủi đất.” Tôi bảo anh Jake.

“Vậy thì anh cho rằng đã đến lúc anh vào cuộc,” anh Jake nói. “Anh sẽ ráng biến hình hai lần liên tiếp thật nhanh. Hi vọng sẽ được. Sẽ không có gì xảy ra hết. Yeeeehaaa!”

Đột nhiên qua khung cửa mở của con tàu Lưỡi Rìu, tôi nhìn thấy cái xe ủi. Nó bò ì ạch với một tốc độ chậm một cách não nề. Nhưng nó bò thẳng về phía con tàu Lưỡi Rìu.

“Cất cánh lập tức!” Visser Ba hô to.

Tên Taxxon đứng gần nhất nói gì đó bằng cái giọng rít lên của rắn. Nghe như là “Sssrii suay snerp snerrrrap sriit.”

“Mất hai phút để cất cánh? Quá lâu!”

Visser tức giận. Đuôi hắn quật về phía trước. Tôi thấy thịt một tên Taxxon toét ra một vết thương dài sâu hoắm. Một chất nhờn màu vàng xanh tuôn ra.

Tất cả những tên Taxxon khác đều có vẻ khá kích động. Chúng vẫy vẫy các chi trên cùng và bật tanh tách những chiếc vuốt nhỏ.

“Thằng này với thằng này.” Visser Ba chỉ vào hai tên Taxxon. “Đưa chúng ta lên khỏi mặt đất! Những đứa còn lại có thể xơi tái thằng ngu kia.”

Tên Taxxon bị thương phát ra tiếng kêu rền rĩ và trơn trớt. Ba tên Taxxon khác xông vào nó. Những cái mồm hình tròn gắn chặt vào thân thể quằn quại của kẻ đồng bọn và bắt đầu nhai, xé. Âm thanh của cỗ máy diesel nghe to hơn. Visser Ba gắt gỏng ra các mệnh lệnh. Những tên Hork-Baijr chạy qua cửa con tàu và trở ra bên ngoài.

Rồi tôi thấy có cái gì đó diễn ra trong góc tối của cabin, ở phía sau cái cảnh tượng tên Taxxon bị cắn xé điên cuồng và khủng khiếp. Một cái gì đang lớn lên. Một con người đang lớn lên từ chỗ trống không.

“Jake!”

“Đừng nói! Đừng làm anh đãng trí!”

Visser Ba đang cuồng nộ. Bạn có thể cảm nhận được những làn sóng giận dữ của hắn tỏa ra khắp khoảng không gian nhỏ hẹp.

“Tiêu hủy cái máy đó!” Hắn ra lệnh.

Ở bên ngoài, hai tên Hork-Bajir nhắm vào cái khối thép năm tấn đang di chuyển chậm chạp.

Jake vẫn còn chúi trong góc. Nhưng anh ấy đã bắt đầu biến đổi lần thứ hai. Trong bóng tối đôi mắt mèo của tôi nhìn thấy những đường vằn bắt đầu hiện ra. Đen và da cam. Những đường vằn của một con hổ.

Đã tới lúc tôi thực hiện phần mình. Tôi tập trung trung tâm trí và cảm thấy sự biến đổi bắt đầu. Chiếc lồng trở nên nhỏ hẹp xung quanh tôi.

Rầm rầm rầm. Cái xe ủi đất tới gần.

Tên Taxxon hấp hối thét lên khi đồng bọn ăn tươi nuốt sống nó.

Đột nhiên tôi thấy một ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Một tiếng xèo xèo. Tôi thấy cái máy ủi tan rã. Tim tôi thót lên tận họng. Marco! Cassie! Các bạn đã kịp thoát ra chưa?

Tôi phải tập trung tâm trí. Tôi phải phớt lờ những tiếng la hét của tên Taxxon. Tôi phải ngưng tự hỏi không biết Cassie và Marco có ở trên cái xe ủi khi nó bị bắn trúng không? Tôi phải kiểm soát việc biến hình của mình. Đừng đi quá xa Rachel. Đừng nhiều quá. Tôi không thể trở thành người. Không được thành người hoàn toàn. Tôi nhìn xuống chân mình.

Những ngón tay ngắn và mập đã hiện ra. Tôi thò những ngón tay nửa mèo nửa người qua song lồng và tìm thấy cái chốt.

Một trong những tên Taxxon đang ăn bỗng rời con mồi nhìn lên. “Yersss ren ssseere!” Nó vẫy các chi ghê tởm về phía tôi.

Visser Ba gắt toáng lên và trừng trừng nhìn tôi với sự căm giận hung dữ.

Tôi đã mở cửa lồng.

“Gââầầmm!” anh Jake nhẩy vọt qua không trung, những chiếc vuốt khổng lồ giương hết ra.

Tôi bay ra khỏi lồng, như một tảng lông với da nham nhở, một sinh vật nửa mèo nửa người.

Jake vồ trúng cạnh sườn Visser Ba. “Lần này thì mày thuộc về tao, thằng ngu!”

Visser Ba té nhào, vướng vào con hổ. Cái đuôi chết người của hắn quất một cái nhưng hụt. Jake xé thịt Visser bằng những chiếc vuốt lớn hơn nhiều so với của tôi.

“Aaaaaaa!”

Thật là đã khi nghe Visser Ba la hét như vậy. Nhưng tôi còn có những chuyện khác phải lo lắng.

Tôi không thể di chuyển được trong hình dạng biến đổi nửa vời. Tôi tập trung trí lấy lại dạng mèo. Tôi chỉ còn năm phút trước khi hết hạn hai tiếng đồng hồ.

Jake lăn ra khỏi Visser Ba đúng vào lúc một lũ Hork-Bajir ào tới để bảo vệ tên này.

“Chạy đi!” Anh Jake hét lên.

“Chạy!” Tôi tán thành.

Chúng tôi chạy. Tôi đã trở lại hoàn toàn là con Fluffer. Tôi có thể chạy ba mươi dặm một giờ, nhanh bằng người chạy nhanh nhất thế giới. Không may bọn Hork-Bajir lại nhanh hơn.

Nhưng anh Jake vẫn nhanh hơn một quãng. Đủ nhanh để lướt qua lũ Hork-Bajir đang bám sát chúng tôi. Nhưng anh ấy không chịu bỏ tôi lại đằng sau.

Anh Jake quay lại và lao vào tên Hork-Bajir gần nhất.

Tôi trông thấy anh ấy vọt qua đầu mình. Một con thú lớn màu da cam vằn đen. Tên Hork-Bajir té lăn chiêng. “Thoát khỏi đây mau, Rachel! Em bé nhỏ tí xíu làm sao đánh lại lũ này?”

Nhưng vẫn còn một tên Hork-Bajir ngay sau đuôi tôi. Nó nhanh hơn tôi. Quá nhanh!

Tôi né sang trái. Tên Hork-Bajir nhảy ra đàng trước đón đầu. Tôi quay ngoắt lại, bàn chân nhỏ xíu quờ quạng trong đất bẩn. Tên Hork-Bajir vồ lấy tôi nhưng trượt.

Một vật gì khác đang chuyển động. Một vật to lớn. Mặt đất gầm lên…

Một chiếc xe ủi đất thứ hai đang rùng rùng tiến lên trên hai bánh xích. Macro và Cassie đã khởi động một chiếc xe ủi thứ hai. Tôi chạy hết sức về phía tòa nhà xây dở dang gần nhất. Tôi phải hoàn hình. Thì giờ đã hết. Vài giây nữa là tôi bị kẹt cứng!

Tôi nhìn thấy một cái lỗ tối tăm. Chỉ một cú nhẩy vọt tôi đã bay về phía ấy. Cái lỗ chui qua một bức tường. Rồi mở vào một tầng hầm nông. Bên trên đầu tôi khoảng sáu mươi centimet có một cái sàn bê tông. Tôi an toàn rồi! An toàn trong một nơi đủ rộng để hoàn hình người.

Tôi ráng sức tập trung tâm trí. Tôi nghe thấy những tiếng gầm gừ và gào thét của lũ sinh vật ngoài hành tinh ở bên ngoài cái hầm trú ẩn nhỏ nhoi bằng bê tông của mình.

Tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng xèo xèo của chùm tia Nghiệt.

Thành người, tôi tự nhủ. Chỉ còn vài giây nữa thôi!

Rồi tôi cảm thấy tiếng một cái gì vỡ vụn. Rồi một tiếng nữa. Một tiếng nữa. Giống như có một gã khổng lồ đang dậm chân quanh đây.

Những bước chân khổng lồ dừng lại. Tôi lạnh cứng người, đến nghĩ cũng không được, nói gì đến biến hình.

Rắắắc!

Khắp nơi xung quanh tôi là những cột thịt cứng như đá và đầy vảy, cái nào cái nấy to bằng thân cây, xuyên thủng vào bê tông.

Roạt!

Bê tông được dỡ ra khỏi mình tôi và bị xé toạc như là giấy.

Toàn thân tôi trơ khấc. Tôi đã bị sa bẫy. Và đứng bên trên tôi, tay cầm cả cái sàn bê tông tan nát là một con thú trông như làm bằng tảng đá sống.

“Mày không thoát dễ dàng thế đâu,”

Visser Ba cười gằn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx