sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 29) - Chương 01 - 02 - 03

NHỮNG CON BỆNH YAMPHUT

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Cassie.

Ước gì tôi có thể nói với bạn họ tên đầy đủ của mình. Vì như thế nghĩa là tôi là một cô bé bình thường và đáng yêu. Nhưng cả hai thứ đó, tôi chẳng có gì cả. Không đáng yêu. Cũng chẳng bình thường.

Không sao, đám bạn tôi nghĩ rằng tôi đáng yêu. Marco lúc nào cũng gọi tôi là cô nhỏ ôm ấp cây cối. Mà thậm chí dù tôi thực sự không có ôm cây, nhưng tôi vẫn cứ quan tâm đến chúng. Chính điều đó làm cho tôi trở nên đáng yêu, đúng không nào?

Một con bé quan tâm đến cây cối có thể không là gì nhưng đáng yêu thì là cái chắc rồi, trừ phi con bé đó đã dùng hàm răng trần trụi của mình xé toạc cổ họng của một sinh vật sống. Vậy thì, tôi còn có gì đây?

Tôi, trong lốt sói, đắm mình trong cuộc chiến. Bảy tên Hork-Bajir chọi lại sáu đứa tụi tôi. Jake ra lệnh rút lui. Và không biết là ngay trước hay ngay sau khi cậu ấy hạ lệnh, tôi đã giật bay cổ họng của tên Hork-Bajir đang đánh nhau với mình. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi hi vọng là việc đó xảy ra trước khi hiệu lệnh được ban hành. Tôi hi vọng tôi đã không lao vào giết chóc một khi tôi có thể chỉ việc rút chạy. Nhưng tôi cũng không dám chắc nữa.

Bởi vậy tôi nghĩ mình không đủ tư chất để trở thành một cô gái đáng yêu. Mà, theo mạch kể của tôi, hẳn bạn chắc cũng đã thấy tôi cũng chẳng xứng đáng là một cô gái bình thường.

Tôi xin tường thuật ngắn gọn lại nha: Một hoàng tử người Andalite tên Elfangor đã ban tặng cho tôi và bốn người bạn quyền năng hóa thú. Ổng biết rằng mình sắp chết và không muốn để Trái Đất không có khả năng phòng vệ chống lại sự xâm lược của bọn Yeerk.

Ổng cho tụi tôi coi một chiếc hộp màu xanh. Năm bàn tay tụi tôi ấn vào hộp, thế là tụi tôi thay đổi.

Chiếc hộp biến hình này đã từng bị thất lạc một thời gian. Giờ thì nó đã trở về với tụi tôi rồi. Đã có một lần, tụi tôi dùng nó để tạo thêm một Người hóa thú, bổ sung vào nhóm. Rồi tụi tôi buộc phải khai trừ thành viên mới đó. Từ sau vụ ấy, chiếc hộp xanh đã được tụi tôi giấu biến đi.

Kể từ cái đêm ở công trường xây dựng bỏ hoang, kể từ cái vụ biến đổi đó, năm đứa tụi tôi, sau có thêm em trai của Elfangor, đã cùng nhau chiến đấu chống lại bọn Yeerk.

Yeerk là loài kí sinh. Một tên Yeerk xâm nhập vào một vật chủ qua đường lỗ tai, ép mỏng cơ thể hắn trong bộ não vật chủ và kiểm soát hoàn toàn sinh vật này. Ngay cả việc gãi ngứa, sinh vật vật chủ cũng không thể làm được trừ khi tên Yeerk muốn. Tụi tôi gọi người bị kiểm soát như thế là Kẻ Mượn Xác.

Bạn cần phải tâm niệm rằng Yeerk là một lũ quỷ sứ theo đúng nghĩa của nó. Nhưng để tôi mô tả cho bạn biết bọn Yeerk trông như thế nào khi không có vật chủ nghen. Về cơ bản, Yeerk là những con sên màu xám, không có tay chân, không có mắt và không có cả tai nữa.

Nếu một tên Yeerk muốn được tự do, tự do di chuyển một cách thực sự, tự do ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới xung quanh chúng, tự do nghe nhạc hay thậm chí là âm thanh của mưa rơi trên lá cây, nếu hắn muốn, hắn buộc phải có vật chủ. Nếu một tên Yeerk muốn được tự do, hắn buộc phải biến một sinh vật sống khác trở thành nô lệ.

Chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng gì, đúng không?

Tôi cũng có chút kinh nghiệm về những chọn lựa khó khăn. Tôi đã tạo ra cho mình cả đống những chọn lựa đó kể từ khi trở thành một Animorph. Và một trong những sự chọn lựa khó khăn nhất ấy là tôi có thực sự muốn trở thành Người hóa thú chút nào không. Bởi vì tôi biết rằng khi mà - nếu - tất cả mọi chuyện kết thúc, có thể đã quá trễ để tôi trở lại thành một cô gái đáng yêu hay bình thường một lần nữa.

Đấy, tôi đã nói rồi mà, tôi có biết chút ít về những chọn lựa khó khăn mà.

“Nè Cassie, tới phiên bồ chọn đó. Nếu phải tới một hòn đảo hoang thì bồ muốn mang ai theo cùng - Baby Spice hay là Marco?” Rachel léo nhéo hỏi khi tôi và nhỏ ngồi bên bàn ăn trưa như thường lệ.

“Hả?” Tôi chẳng biết phải trả lời ra sao.

“À, trò chơi Đảo Hoang í mà,” Rachel giải thích. “Bồ chọn ra hai người hay gây phiền toái nhất, sau đó bồ chọn ra một người sẽ cùng bồ tới đảo hoang.”

Tôi đưa mắt dọc suốt một lượt khắp căn-tin tìm Marco. Cậu ấy đang ngồi cùng với Jake bên cửa sổ.

“Marco không...” tôi mở lời.

Bỗng Rachel túm lấy cánh tay tôi. “Suỵt! Nghe Allison với Brittany nói gì kìa,” nhỏ thì thào.

Tôi lôi hũ ya-ua từ trong ba lô ra, cố dỏng tai lên mà làm bộ như không hề nghe lỏm. Allison và Brittany đang ngồi cách tụi tôi một quãng ngắn.

“Có lẽ mình sẽ mời ảnh khiêu vũ,” Allison nhỏ nhẻ nói.

Rachel muốn tôi nghe điều vô bổ đó ư? Nhỏ này thiệt...

“Làm đi,” Brittany khích lệ. “Jake khá bảnh bao đấy.”

Chờ đã. Nhỏ nhắc tới Jake hả? Jake bạn tôi hay là Jake bá vơ nào đó?

Tôi liếc muốn rách con mắt về phía Allison và Brittany. Cả hai đang đăm đắm nhìn Jake. Phải Jake - thủ lãnh hội Animorphs, Jake-của-tôi ấy.

Giờ chắc hẳn là bạn đang hình dung rằng hai đứa tôi đang tay trong tay dung dăng dung dẻ đi dạo quanh trường, có khi lại còn đang hôn nhau ở cạnh tủ đồ cá nhân trước giờ vào lớp nữa chớ gì. Không hề nha. Những hình ảnh đó chỉ là ao ước trong lòng mà thôi. Tụi tôi mới chỉ hôn nhau đúng có một lần duy nhất[1], cho dù tôi rất muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.

Nhưng hầu hết mọi người ở trường hổng ai có lấy được một manh mối gì cho thấy tụi tôi cặp bồ với nhau. Hiển nhiên phải là như thế rồi.

[1] Xem tập 27 - Cuộc tấn công.

“Ê Allison. Nghe cho thủng này.”

Allison nhìn lên và Rachel chầm chậm lắc đầu “Hừm. Đừng có tơ tưởng đến chuyện đó nữa nhe. Jake kết với Cassie đó.”

Mặt tôi chín lựng lên khi Brittany và Allion cùng quay lại dòm tôi soi mói. Tôi đâu có đẹp lộng lẫy như Rachel - thậm chí trông còn ngố nữa là khác trong những bộ đồ jean lạc mốt. Tối ngày tôi chúi mũi vào việc phụ giúp ba chăm lo các con thú trong Dưỡng đường Thú Hoang, nào là chim muông, nào là thú vật bị thương mà ba tôi mang từ ngoài về Dưỡng đường. Nhưng những chuyện đó không khiến Jake bận tâm. Tôi biết Jake nghĩ về tôi như thế nào.

Allison nguẩy cái bờm tóc đuôi ngựa ngoắt qua vai. “Đâu có vẻ gì là Cassie và Jake kết nhau,” nhỏ nói với Rachel. “Ảnh ngồi tuốt đằng kia, còn con nhỏ này ngồi một cục ở đây. Đẳẳẳng, đââây. Hai đầu phòng rõ ràng.”

“Ừa,” Brittany hùa theo. “Jake đã mời nó nhảy chưa?”

Hai đứa nó thậm chí còn chẳng thèm hỏi tôi lấy một câu cứ như không có tôi đang ngồi sờ sờ ra đó vậy. Dù sao tôi cũng quen với chuyện bị ngó lơ rồi, chứ không như Rachel: nhỏ tựa như một cây đèn pin đi tới đâu là rọi sáng nơi đó lóe chóe.

“Nhảy á? Đương nhiên là mời rồi.” Rachel không vừa.

Nói đoạn nhỏ đứng phắt lên, một tay vớ hũ ya-ua tôi đang ăn dở, tay kia túm luôn cái ba lô của tôi. “Này, Allison, Brittany, tụi này, Cassie và tui ra đẳng đây. Đẳẳẳng”

Rachel hùng dũng đi ngang qua căn-tin, tới chỗ Marco và Jake. Tôi chẳng còn cách nào hơn là phải líu ríu bước theo nhỏ.

“Bồ với ông anh họ của tui khiến tui lộn tiết lên nè,” Rachel càm ràm mà không quay đầu lại.” Ổng có gan đối mặt với cái chết một cách ngon lành vậy mà lại không thể mở mồm mời một đứa con gái khiêu vũ. Bồ cũng chẳng hay hớm gì hơn.”

“Mình á? Mình phải làm gì nào?” Tôi phản đối.

“Hừ. Ngay cả con nhỏ Allison đầu rỗng mà còn biết phải làm gì,” Rachel nhấm nhẳng nói rồi ngồi phịch xuống cạnh Marco. Nhỏ đặt hũ ya-ua của tôi kế bên Jake. Tôi đành líu quíu ngồi xuống chỗ ấy.

“Jake, trong buổi khiêu vũ toàn trường tối thứ Năm này, anh phải nhảy với Cassie đó.” Rachel nói.

Jake vội nuốt chửng cọng mì macaroni và miếng bít tết. Marco phát cái đét lên lưng cậu ấy.

“Hà hà, Rachel! Vậy là bồ cũng đang cần một mối hẹn chứ gì?” Marco giở giọng trêu chọc. “Để tui ráng thu xếp cái lịch hẹn đặc nghẹt của tui...”

“Coi kìa! Có một con heo đang bay!” Rachel hét tướng lên. Rồi, “Ôi, xin lỗi nha, mình… bé cái lầm. Mới phút rồi, mình cứ tưởng mình nhìn thấy một con heo bay chớ. Hóa ra hổng phải. Nè, chừng nào mấy con heo bay được thì tui mới đi chơi với bồ nha!”

Jake đã định thần lại. Mặt cậu ấy đỏ lựng lên. Tôi đợi cậu ấy đính chính lại với họ vụ tụi tôi sẽ không nhảy. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ nói tối hôm đó tụi tôi sẽ theo dõi bọn Yeerk hoặc đại loại như vậy. Nhưng Jake chỉ mỉm cười với tôi. “Ừm... tụi mình cũng phải có một buổi tối vui vẻ và bình thường chứ.”

“Ô trời,” Marco rền rẫm.

“Gì vậy?”

“Cứ mỗi lần tụi mình tính chuyện vui vẻ và bình thường là y như rằng, thể nào cũng phải đương đầu với một điều kinh khủng, dựng tóc gáy cho mà coi.” Marco nói. “Chưa có trật lần nào cả.”

CHƯƠNG 2

Buổi khiêu vũ toàn trường.

Âm nhạc điếc tai. Khoai tây chiên, kem li cốc tai bày ê hề. Ánh đèn lờ mờ, sàn nhảy trang hoàng chẳng theo trường phái nào. Các thầy cô đứng lơ phơ tán gẫu bên ngoài phòng giáo viên.

Lũ học trò co cụm lại thành từng đám, trai ra trai, gái ra gái, nhưng những ánh mắt tới tấp đá qua đá lại.

Hổng phải chốn của tôi, thiệt đó. Rachel ép tôi phải mặc váy xòe. Nhỏ lôi tôi đi mua sắm, tút cho tôi như con búp bê Barbie của nhỏ í.

Tôi mang một đôi giày mà chưa bao giờ mang qua. Thậm chí tôi còn trang điểm nữa - một điều tôi chưa bao giờ từng làm. Có lẽ trong bộ dạng này tôi là con nhỏ kệch cỡm nhất trong số những người kệch cỡm...

“Ax-ngố, có người ‘địa’ bồ kìa.” Marco tru tréo.

Tôi không ngạc nhiên tại sao Ax lại gây sự chú ý dữ vậy. Ảnh đẹp trai đến nao lòng luôn.

“Hổng phải. Cô nàng đang nhìn mình chớ bộ,” Tobias xí phần. Miệng nói cứng vậy thôi, chứ mắt cậu ấy vẫn liếc trộm Rachel xem nhỏ phản ứng thế nào.

“À há. Thế thì khi tiệc tan bồ cứ dẫn cô ta về thăm cái đồng cỏ của bồ đi,” Rachel chanh chua đáp, lườm Tobias một cái.

Tobias cười lớn. “Nè, gà con cũng trở nên hung dữ khi mọc lông đấy, cưng à.” Cậu ấy lại cười. “Xin lỗi nha. Tối qua, Ax coi phim Austin Powers[2] trên TV đó.”

[2] Austin Powers là tên một bộ phim truyền hình nhiều tập do nghệ sĩ Mike Myers viết kịch bản và thủ vai chính. Sir Austin Danger Powers trong phim là một nhân vật được nhái theo hình ảnh của Jame Bond.

Tôi nhìn qua Allison. Marco đúng. Nhỏ đang tia Ax. Tôi đoán nhỏ đang tính nếu không thể có được Jake, nhỏ sẽ đi chơi với anh chàng đẹp trai mới này.

Không phải Tobias hổng đẹp trai. Chưa kể cậu ấy còn là anh chàng mới toe nữa chớ. Hồi còn là người, Tobias học ở trường tụi tôi một thời gian, chuyển đi, rồi lại chuyển về. Ấy là chuyện trước khi cậu ấy bị mắc kẹt trong lốt diều hâu đuôi đỏ của mình.

Hình như chẳng ai nhận ra Tobias nữa. Nhưng giờ thì cậu ấy đã hoàn toàn khác với đứa trẻ từng là mục tiêu trêu chọc của lũ đầu gấu hồi đó. Bộ dạng cậu ấy không còn phát ra hàm ý tôi-bất-lực-hãy-đến-và-bắt-nạt-tôi-đi chút nào nữa. Một phần là do cuộc sống khắc nghiệt trong lốt diều hâu đuôi đỏ, ngay cả những lúc trời quang mây tạnh cũng đầy rẫy hiểm nguy; phần nữa là do cậu ấy dường như đã quên mất cách biểu cảm bằng gương mặt. Mỉm cười mỗi khi thấy vui vẻ hạnh phúc không còn là phản ứng tự nhiên của Tobias nữa, bởi vì, diều hâu đâu có biết cười. Bây giờ mọi người đều nghĩ Tobias là một người lạ, có gương mặt cứng đờ mà ngay cả khi cười phá lên cũng không hẳn là cười nữa...

“‘Địa’ tôi? Nghĩa là sao?” Ax ngây ngô hỏi.

“Nghĩa là, con nhỏ đằng kia đang phát sốt lên vì diện mạo của bồ,” Marco giải trình. “Nó muốn cơ thể của bồ đó.”

Ax trố mắt lên, vẻ sợ sệt. “Cơ... thể... tôi? Cơ thể, cơ thể, cccơơơ th… thểểể?”

Bình thường Ax không có miệng. Trong hình dạng người, với một cái miệng, Ax trở nên… không bình thường.

“Con nhỏ cứ nhấp nhổm hoài,” Marco vẫn ghẹo Ax. “Nếu muốn tống khứ nó đi bồ chứ việc rống ầm lên vài lần ‘ccơơ ththểể, ccơơ ththểể’.”

“Cccơơơ-thểểể. Ccơơ-thểểể,” Ax nói, vẫn tiếp tục rống lên cái âm thanh quái đản.

Dĩ nhiên nếu Allison mà biết trông Ax thực sự như thế nào, nhỏ sẽ gào thét và bỏ chạy mất dép cho coi.

Cơ thể Andalite của Ax rất kì lạ. Kì lạ, tuyệt đẹp và cũng đáng sợ nữa. Thử hình dung xem nha: một cơ thể giống hươu, lông màu xanh ánh nâu vàng, một cái đuôi bò cạp khổng lồ, một cặp tay nhỏ xíu, một cái đầu giống người nhưng không có miệng, và có thêm hai cái nhãn cầu tổ chảng đong đưa trên hai cái cuống.

Allison mon men đến ngay trước mặt Ax, cười cười và nguẩy cái đuôi tóc đó một vòng. “Chào. Bạn có muốn nhảy không?” Allison mời.

Ax gật đầu. “Tôi rất muốn kéo lê đôi móng guốc nhân tạo của mình theo tiếng nhạc cùng với bạn. Nhưng bạn không có được cơ thể của tôi đâu. Cơơ thểể... ”

Allison quay ngoắt đi. “À. Ồ. Bạn biết đấy? Hình như bạn mình đang gọi,” nhỏ nói, rồi quay ngoắt người bỏ đi một nước.

Tôi phá ra cười ngặt nghẽo. Hổng thể nín cười được. Biểu hiện trên gương mặt của Allision –

“Cơơ thểể,” Ax nhắc lại. “Cái lưỡi tôi cứ thập thò khi phát âm từ này. “Cơơ thểể. A, thức ăn. Ở đây có món muối, mỡ và đường ngon tuyệt hảo không?”

Ax cũng thích dùng miệng để ăn. Một phạm vi nguy hiểm.

Thỉnh thoảng, khi quan sát Ax trải nghiệm vị giác, tôi nhận thấy mình đang nghĩ đến bọn Yeerk. Khi chúng chui vào trong bộ não của vật chủ, chúng cũng sẽ mê đắm với hàng ngàn cảm xúc mới mẻ.

Tôi khó có thể đóng khung tâm trí mình quanh những gì đúng như cảm nhận phải có. Tôi quá suy diễn, nên tôi buộc phải thu hẹp suy nghĩ của mình lại vì chính bản thân mình. Tôi sẽ chọn lấy một thứ, một màu sắc chẳng hạn, rồi tôi sẽ nhắm mắt lại và cố hình dung rằng tôi chưa bao giờ thấy bất cứ màu nào giống vậy.

Khi tôi mở mắt ra chuỗi màu sắc xung quanh sẽ khiến tôi thấy chóng mặt. Màu sắc chỉ là một phần của thị lực. Ấy thế mà thị lực chỉ là một trong những giác quan mới lạ mà tụi Yeerk được trải nghiệm khi ở trong vật chủ.

Tôi không hề kể với đám bạn những suy tư của tôi. Chẳng đứa nào trong tụi nó có hứng thú với việc nghĩ xem khi cư ngụ trong cơ thể vật chủ, một tên Yeerk có thể tìm thấy những niềm vui gì. Ấy, tôi không có trách cứ gì tụi nó đâu à nha.

Bọn Yeerk là kẻ thù. Tụi tôi sẽ dễ dàng hành động hơn nếu coi chúng như lũ quỷ. Một lũ quỷ theo đúng nghĩa đen của nó.

Tôi lắc đầu và tự nhủ, một bữa tiệc khiêu vũ không phải là lúc dành cho ba cái triết lí này. Đặc biệt, đây lại là lần hẹn hò thực sự đầu tiên của tôi và Jake. Một buổi hẹn hò kéo theo một bộ đầm thực sự và khuôn mặt được trang điểm nữa chớ. Tôi trở về với cuộc hội thoại.

“Baby Spice hay Oprah?” Marco đang nói, thận trọng nhìn Rachel.

“Tại sao bồ chống lại Oprah?”

“Tên cô ta có trong danh sách ‘những người tui nghe nói đến quá nhiều’ của tui.”

“Thực tế, bồ có một danh sách vầy à?” Tobias ngờ vực hỏi.

Tôi cười. Chỉ là một cuộc đối thoại ngớ ngẩn, vu vơ bình thường. Có đôi lúc thật là vui khi được bình thường.

Jake hẳn cũng cảm thấy vậy. Mắt tụi tôi gặp nhau. “Nhảy chứ?” Jake hỏi nhỏ bên tai tôi.

“Mình nhảy dở lắm,” tôi lí nhí.

“Mình cũng nhảy như khúc cây thôi,” Jake bảo.

“Như một người tiều phu vừa mới đốn mất một chân của ổng vậy,” Marco xen vào. “Như một người tiều phu què vẫn còn một chiếc chân gỗ và...”

Jake túm lấy cánh tay tôi, lôi ra sàn nhảy vốn là sân bóng rổ. Thế là tôi và Jake khiêu vũ với nhau.

Tôi xoay tròn trong hạnh phúc. Có thiệt là đáng ghét lắm không khi thừa nhận rằng tôi hi vọng mọi người đang dõi theo tụi tôi ha? Đặc biệt là con nhỏ Allison?

Cho dù là đáng ghét thì đó cũng là sự thật. Tôi thích cái ý tưởng mọi người biết rằng tôi, Cassie trong những chiếc quần jean lạc mốt, đang cặp bồ với Jake.

Jake mỉm cười với tôi. Cậu ấy có một nụ cười rất tuyệt, mặc dù nó lúc nào cũng có vẻ lạ lạ trên khuôn mặt cậu ấy. Chỉ vì Jake thường xuyên phải căng thẳng, phải đưa ra những quyết định sống còn cho cả đám tụi tôi. Cậu ấy phải đương đầu với những chọn lựa khó khăn hơn bất cứ chọn lựa nào của tôi.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại, và hai đứa tôi lại xoay thêm một vòng nữa. Liếc qua Ax, Marco, Rachel, và Tobias đang túm tụm nhảy gần đấy, tôi hi vọng Rachel và Tobias cũng có cơ hội lẩn đi và khiêu vũ riêng với nhau.

Tôi cố tìm gặp ánh mắt của Rachel. Tôi nghĩ mình có thể ra dấu kêu nhỏ và Tobias không nên bỏ cả buổi tối tán dóc với Ax và Marco.

Nhưng tôi chợt thấy ánh mắt Rachel đang dán vào Ax, gương mặt nhỏ bỗng hằn lên nét kinh hoàng.

Chuyện gì không ổn chăng? Tôi đưa mắt nhìn sang Ax và cảm thấy mặt mình cũng tối sầm lại.

Cái đầu của Ax! Một cục bướu trên đỉnh đầu Ax đang đập thùm thụp theo tiếng nhạc.

“Có chuyện rồi,” tôi thì thầm với Jake.

CHƯƠNG 3

Hai đứa tôi nhảy lần qua những cặp đang quay cuồng, nghiêng ngả, cố xán tới gần bốn đứa bạn. Marco đã cởi phăng chiếc áo sơmi của mình ra và đang loay hoay gấp chiếc áo thành một cái khăn trùm đầu...

Phụp!

Một mắt cuống của Ax phòi ra từ cục bướu. Tôi vội đảo mắt nhìn khắp nhà thi đấu. Liệu có ai trông thấy không nhỉ? Không đâu. Mọi người còn đang mải mê nhảy, hoặc mải ngóng chờ ai đó tới mời mình nhảy, hoặc đang phân vân, cố trấn tĩnh xem sẽ mời ai nhảy... Hình như chẳng có ai để mắt đến mấy đứa tôi.

Rachel giật chiếc áo ra khỏi tay Marco trùm lên đầu Ax. Khá khen cho Rachel: ngay cả trong cơn nguy cấp này mà nhỏ vẫn trùm cái áo rất thẳng thớm điệu đàng.

“Ax, sao lại hoàn hình thế kia? Ngưng lại đi.” Jake nói gấp gáp.

“Hoàn hình. Ccơơ-thểể. Đó là một âm thanh miệng thiệt là dễ chịu. Hòòààn,” Ax vừa nói vừa cười rúc ra rúc rích.

“Ảnh bị mê sảng,” tôi nói, cảm thấy toàn thân mình nóng ran lên. Có gì đó ghê gớm lắm đang diễn ra rồi.

“Một ccơơ thểểể khác,” Ax phấn khích vừa nói vừa lắc lư.

Có tiếng lọp phọp. Rồi một mảng lông xanh nhú ra trên cổ Ax.

“Phòng thiết bị phía bên phải khán đài không có người,” Jake nói. “Lại đẳng mau!”

Chúng tôi quây thành một vòng tròn bao kín Ax và lính quýnh đi dọc theo khoảnh sân tối nhập nhoạng của nhà thi đấu, tiến tới cửa phòng thiết bị. Tôi vặn nắm cửa. Khóa rồi.

“Ra bằng cửa sổ phòng thay đồ nam đi,” Marco đề nghị.

“Ở đó luôn có hai giáo viên canh chừng mà,” Jake nhắc.

“Trong phòng thay đồ nữ không có đâu,” Rachel bảo.

“Núp đằng sau bàn thức uống mà đi, dãy bàn đó sẽ che chắn cho tụi mình.” Jake ra lệnh.

“Bồ nói không có giáo viên giám sát phòng nữ hả?” Marco gặng hỏi. “Sao bất công vậy trời!”

Tụi tôi vặn mình len vào giữa bàn đặt thức uống và bức tường, vì đứa nào cũng mắc dùng một tay giữ lấy Ax.

“Cassie, Rachel, hai bồ đưa Ax vào nha. Hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe.” Jake nói khi tụi tôi tới phòng thay đồ nữ. Xong, cậu ta cùng Marco và Tobias quay ra lối đi chính. Tôi đẩy cửa, đúng lúc Brittany và Allison xộc ra, người xực nức mùi nước hoa Tình Yêu Bé Thơ.

“Cô ấy muốn cơ thể tôi! Cơơ! Thhểểể!” Ax hốt hoảng la như bị bóp cổ. Ảnh vùng khỏi tôi và Rachel rồi chạy bừa về hướng lối đi chính.

“Ảnh chạy về phía lão Chapman và thầy Tidwell kìa,” Rachel hét.

Thầy Hiệu Phó Chapman - Một kẻ Mượn xác.

Và thầy Tidwell - Thầy giáo nghiêm khắc nhất trường.

Cả đám chúng tôi hộc tốc đuổi theo. Tụi tôi bắt được Ax ngay khi lão Chapman tóm lấy cánh tay ảnh.

Chiếc khăn trùm đầu bằng áo sơ-mi của Ax đã lỏng lẻo. Chỉ cần ảnh hất đầu một cái là nó sẽ rơi tọt xuống sàn nhà. Và lão Chapman sẽ trông thấy con mắt cuống của Ax!

“Cậu ta nốc rượu say rồi hả?” Thầy Tidwell nạt nộ. “Tôi biết cậu này. Để tôi gọi điện báo cho ba mẹ cậu ta.”

Trước khi lão Chapman kịp trả lời thì thầy Tidwell đã lùa Ax ra khỏi nhà thi đấu. Tụi tôi lốc thốc bám theo.

Lão Chapman chặn cả bọn lại. “Cho tới khi buổi khiêu vũ kết thúc, không trò nào được phép ra khỏi nhà thi đấu, trừ phi có sự chấp thuận của cha mẹ.”

“Dạ, tụi em là bạn của bạn ấy. Tụi em biết thuốc bạn ấy cần dùng,” tôi nói phét. Không thể để Ax đang nửa mê nửa tỉnh ở một mình với thầy Tidwell được.

Lão Chapman soi mói dòm tụi tôi một chập. “Hai phút thôi,” lão phán và bước qua một bên. Chúng tôi phóng ào qua cửa.

Tụi tôi hành động không chút ngần ngừ. Rachel và Marco đứng chắn giữa Ax và thầy Tidwell. Jake, Tobias và tôi kéo Ax chạy dọc hành lang, tới chỗ vòi nước và nhấn đầu ảnh xuống. Tụi tôi đứng túm tụm lại với nhau cố không để thầy Tidwell không thể nhìn rõ từng đứa.

Tôi liếc thầy Tidwell thật nhanh. Rachel và Marco, sát vai nhau, đứng chắn trước mặt thầy, giữ một khoảng cách kha khá giữa thầy và Ax. Ít ra là cho đến bây giờ.

“Cậu ấy từ nơi khác tới,” tôi nghe Rachel nói khi tôi quay lại với Ax. “Jake biết phải làm gì.”

“Bạn ấy phải uống loại thuốc đặc biệt,” tới lượt Marco hăng hái nói, “để chống lại cơn rối loạn thần kinh, động kinh hay động cái gì đó.”

“Chỉ vài phút là bạn ấy lại khỏe thôi,” Rachel hứa hẹn.

Tôi lại liếc mắt lần nữa về phía hai đứa nó. Thầy Tidwell không hề nhúc nhích. Ánh mắt thầy cứ chĩa thẳng về phía Ax.

Tôi cúi người xuống gần Ax và thì thầm vào tai ảnh. “Ax, bồ có thể biến hình người để về nhà hoặc ít ra là để ra khỏi đây được không?”

Ax chẳng trả lời. Đôi môi ảnh mím chặt.

“Thầy Tidwell! Có mấy đứa có bom sơ ri trong toa lét. Tụi nó tính thổi tung tất cả nắp cầu!” Marco thét lên. “Sắp có cuộc tàn sát toa lét rồi!”

Thầy Tidwell vẫn chưa chịu quay bước về phía phòng thể dục. Nhưng Rachel và Marco vẫn giữ không cho thầy tiến về phía tụi tôi. Cho tới lúc này.

Hai cái chân bung ra khỏi ngực Ax.

KỊCH! KỊCH! Những móng guốc đạp vào bức tường lát gạch men phía trên vòi nước uống. LOẢNG XOẢNG. Vôi vữa và gạch rớt xuống như mưa rào, phủ đầy bình nước bằng innox.

Thầy Tidwell có lẽ chưa nhìn thấy. Nhưng hẳn là thầy đã nghe thấy.

“Thấy chưa?” Marco la bai bải. “Bom sơ ri ở khắp mọi nơi!”

Phụt. Phụt. Hai chân Ax lại thụt trở lại vào ngực.

B-ậ-p! Hai môi ảnh hé mở.

Giờ Ax đã giống như một cậu bé... “Thuốc đã có tác dụng,” tôi la lớn và ném một ánh mắt tức giận về phía thầy Tidwell.

“Tụi mình phải đưa nó về nhà,” Jake cố ý nói lớn, rồi hạ thấp giọng. “Mang Ax đi ngang qua thầy Tidwell nào, cầu trời ảnh chịu hợp tác cho đến khi ra ngoài.”

Jake dấn bước vào hành lang. Tobias và tôi lếch thếch theo sau, mỗi người dìu một bên Ax.

Có vẻ êm rồi. Ax không còn lảm nhảm hay hoàn hình nữa. Thầy Tidwell cũng không có ý hỏi số điện thoại cha mẹ tụi tôi.

Chỉ thêm ba bước nữa là tụi tôi sẽ tới chỗ thầy Tidwell. Thêm hai bước nữa là qua luôn.

Một. Hai.

Xìììi.

Tôi không thích âm thanh đó. Không thích một tẹo nào.

Tôi nhìn sang vừa lúc cái đuôi bò cạp của Ax đâm thủng chiếc quần dài, ngoe nguẩy qua trái... và phang đánh phập vào mông thầy Tidwell.

Uỵch! Thầy Tidwell ngã sấp mặt xuống sàn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx