sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 29) - Chương 08 - 09 -10 - 11

CHƯƠNG 8

Một giờ sau Jake, Rachel, Marco và tôi đã ngụp lặn bên trong tháp nước lớn nằm bên góc bãi đậu xe ở khu thương xá, run cầm cập vì lạnh.

Bạn đã từng nhìn thấy mấy cái tháp nước mà tôi nói tới rồi đó: chúng thường được sơn màu xanh da trời, bằng thép, bốn cái chân trụ dài và một thùng chứa bằng thép kềnh càng ở trên đỉnh.

Công nghệ ứng dụng chả phải loại bậc cao. Về cơ bản, họ bơm nước lên tháp, rồi với tác dụng của trọng lực, nước sẽ chảy xuống và được đưa tới nhà ở, công sở và phòng vệ sinh nữ ở các trường học.

Trong thùng chứa, tối như hũ nút, tựa như ở trong hồ bơi khổng lồ vào ban đêm. Ghê rợn. Nhưng đây lại là phần dễ dàng nhất.

Tôi cứ lầm rầm nhắc lại lời chỉ dẫn của Erek. Phải men theo ống dẫn chính, phải đếm thật chính xác số lượng các ống nhánh tỏa ra bên trái và bên phải rồi quẹo vào một khúc quanh cùi chỏ, đi xuống những ngã rẽ nhỏ hẹp hơn. Cuối cùng sẽ tới một chỗ rơi thẳng góc - đó là dấu hiệu cho biết chúng tôi đã đáp xuống vũng Yeerk.

Nhiều chi tiết lắt léo, lằng nhằng quá. Ax có lẽ sẽ nhớ đầy đủ. Nhưng ảnh lại không thể đi cùng tụi tôi.

“Ráng nhớ kĩ nha. Các ống dẫn là những con đường có rất nhiều ngõ quẹo cua và giao nhau. Nếu cứ theo đúng lời chỉ dẫn của Erek thì tụi mình sẽ tới một ống dẫn ăn thẳng vào vũng Yeerk. Có lẽ vòi nước luôn mở, bởi vì vũng Yeerk luôn cần nước.” Jake trấn an mọi người, nhưng coi bộ cậu ấy cũng không vững dạ cho lắm.

“Dầu sao thì tui cũng sắp kết thúc bằng một cú giựt cầu,” Marco nói giọng dứt khoát. “Thế nào mà chẳng liên quan đến vụ giựt cầu.”

“Tới luôn đi!” Rachel nôn nóng hét lên. Giọng nhỏ lạnh băng. Tôi khó có thể nhìn thấy nhỏ dưới ánh đèn mờ căm qua cánh cửa để ngỏ.

Tôi hướng tâm trí mình tập trung vào ADN của con lươn. Tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập khiến tôi hơi bị sao nhãng.

Rồi âm thanh đó thay đổi. Nó trở nên cao và thanh hơn. Ấy là do răng tôi đang biến đổi, số lượng tăng lên gấp bội, mọc dài hơn, mảnh hơn và bén như dao cạo.

Quy trình hóa thú hoàn toàn không thể dự đoán trước được. Nó không giống như kiểu cơ thể bạn bắt đầu biến đổi từ đầu rồi xuống dần tới ngón chân. Hay toàn bộ cơ thể bạn biến đổi cùng một lúc, giống như cảnh quay chậm trong phim.

Nó gớm ghiếc hơn, kì quái hơn thế. Các bộ phận trên cơ thể cứ phụt ra lung tung. Đấy, như là cái vây dài và hẹp xuất hiện dọc sống lưng Jake chẳng hạn.

Rồi các bộ phận cơ thể khác lại biến mất tiêu. Ví như những sợi tóc vàng của Rachel, bị cái đầu của nhỏ hút vào hệt như một nắm các cọng mì Ý đang chui tọt vào trong một cái miệng háu đói.

Dãn ra và co lại chỉ là một phần của sự biến đổi mà thôi. Mắt tôi thoắt híp rịp, chảy nhão xuống đầu mũi. Và rồi mũi và cằm cùng dãn căng ra, bao trùm lấy hàm răng kim mới nhú. Trán tôi đổ sụp xuống.

Xương tôi tan ra, thân tóp lại, thuôn đuột như cây viết chì. Hai cánh tay dính tịt vào hai bên hông. Cẳng chân co quắp lại rồi biệt tăm.

Tôi cảm thấy ngứa ngáy khi vây lưng ló ra dọc sống lưng, và những cái mang mở xòe đằng sau miệng. Khắp cơ thể tôi, các lỗ chân lông u cục lên như nổi da gà. Rồi từ đó chất nhớt nhầy ụa ra, phết khắp người tôi...

“Mấy bồ xong hết chưa? Tiến lên. Thẳng vô cái lỗ dưới đáy,” Jake ra lệnh.

Thình lình, tôi thoáng thấy một vật gì đó chuyển động ở bên phải. Thực phẩm tươi sống!

Vút! Chọp chẹp!

“Ê! Đuôi tôi đó nha! Ai đó vừa mới cắn phập nó đấy!” Tobias kêu lên.

Tiêu rồi! Dù thân mình chỉ mỏng như cây bút chì, nhưng lươn là loài hung hăng tợn. Bản năng của nó sai khiến tôi phải đớp tất cả những gì ngọ nguậy, sau đó có hỏi han gì thì tính sau.

Ăn. Tôi muốn thức ăn tươi.

Bỗng... chọp chẹp! Một hàng răng sắc lẻm tợp giữa thân tôi.

“Nè, ai đó ngưng nhai ngay!” Tôi thét, cố dìm trí não lươn xuống. Đừng cắn, tôi tự nhủ. Đừng đớp bậy.

Nhưng kìa, một khối chuyển động...

Không! Tôi kịp ngừng lại đúng lúc.

“Ta là một con sâu nhỏ điên rồ đây,” Rachel vừa nói vừa xổ một tràng cười. “Chú lươn này hơi bị nghiêm túc quá.”

“Đi thôi,” Jake hô.

Tôi bắt đầu trườn, loắng ngoắng cái thân lươn. Cơ bắp hết căng qua bên này lại ép chặt qua bên kia. Trái. Phải. Trái. Phải. Cái đuôi quật lên quật xuống.

Xuống và xuống. Có lẽ chỉ khoảng chục mét đối đối với con người, nhưng đối với một con lươn dài bằng ngón tay thì quả là phải lặn một quãng dài.

Xuống xuống. Tôi cảm thấy luồng nước. Chúng tôi đang ở dưới đáy tháp nước, sắp sửa chui qua lỗ cống. Nước bắt đầu xoáy trào như bão tố!

Xoáy Cuộn. Nhanh hơn, nhanh nữa!

Chợt...

Vụt! Vụt! Vụt!

Tôi trôi thẳng tuột xuống với vận tốc một triệu dặm một giờ.

CHƯƠNG 9

Xuống!

Chui qua cái lỗ, xuống một đường ống rộng rinh, nước cuộn xoáy đen thùi lùi. Chẳng có gì để thấy hay để ngửi ngoài cảm giác về tốc độ và sự rơi vô tận.

“Nào tới khe nước rồi,” Rachel nói và cười hơi có vẻ điên loạn.

Tôi hút nước vào miệng rồi phì ra đằng mang, cố sức quẫy thân như điên. Chúng tôi đi nhanh lắm, nhưng tôi còn muốn đi nhanh hơn nữa cơ. Tôi đã là viên đạn vọt ra khỏi nòng súng, không thể quay lui, chỉ có thể lao vun vút về phía trước mà thôi. Đột nhiên, tụi tôi nằm ngang ra nhưng tốc độ vẫn không hề giảm. Tựa như những hỏa tiễn, tụi tôi lao xồng xộc, mù tịt, chẳng nhận ra được cái gì.

Không! Không hẳn là không có gì. Có âm thanh chứ. Tiếng nước xô đuổi nhau, réo ùng ục quanh những chỗ ống rỉ. Phía trước... có âm thanh khác... to hơn, dữ hơn. NƯỚC –

“TỚI ĐƯỜNG ỐNG RỒI!” Tôi thét vang.

Chúng tôi chỉ có một phần ngàn giây để phản ứng. Chúng tôi đã tới được ống nước. Dòng nước xoáy giật đẩy tôi qua bên phải. Tôi cố kháng cự lại bằng tất cả sức mạnh gân guốc của cơ thể lươn.

Chúng tôi vượt qua một ống nhánh.

“Đó là ống đầu tiên,” Jake bảo. “Tất cả hãy gồng lên. Sẽ còn nhiều ngả nữa.”

Dù luôn nghe được tiếng nước rẽ nhưng lại luôn quá trễ. Thật nghiệt ngã! Chỉ cần quẹo lộn một cú thôi là không thể biết được mình sẽ trôi về đâu.

Chúng tôi có hai giờ biến hình. Hết hai giờ đó mà chưa ra khỏi đường ống thì cũng coi như tiêu. Không tới được chỗ vòi nước mở, chúng tôi sẽ bị kẹt vĩnh viễn trong ống. Không thể biến hình, cũng chẳng thể ra được. Chúng tôi sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong kiếp lươn...

“Đừng nghĩ tới chuyện đó,” tôi tự nhủ.

Nhưng hình như tôi đã tự nhủ bằng giọng truyền, bởi vì Tobias đang bơi gần đó cất tiếng hỏi. “Đừng nghĩ tới cái gì cơ?”

“Đừng nghĩ đến chuyện nguyên đám tụi mình bị kẹt trong ống dẫn của một toa-lét bỏ hoang, không bao giờ có người dội nước,” Marco xen ngang. “Suỵt! Đừng nghĩ về chuyện đó!”

“Tới khúc cua,” Jake la to. “Quẹo phải. Sau đó quẹo trái, rồi lại quẹo phải ngay lập tức. Đi qua hai nhánh rẽ thì quẹo trái tiếp. Toàn bộ quãng đường sẽ mất chừng ba giây. Tụi mình sắp tới đích rồi. Đừng nghĩ, đừng nói gì hết, chỉ hành động thôi.”

Jake dẫn đầu. Tôi theo sát ngay sau. Rồi đến Tobias, Marco và Rachel.

Thình lình...

Quẹo! Qua! Phải! Qua! Qua!

“Ááa!” Jake thét thê thảm.

Tôi đâm sầm vào Jake, cái đuôi lươn của cậu ấy ngoe nguẩy điên cuồng. Jake đã bị hút vào sai ống rồi. Cậu ấy quằn quại, cố lùi trở ra nhưng chẳng kịp quay đầu lại...

Chọp! chẹp!

Tôi bổ tới một cách vô thức. Hàm răng sắc của tôi ngoạm ngay mẩu đuôi Jake.

Tôi cảm thấy Tobias tì sát sạt đằng sau.

“Tobias! Kéo mình mau!”

Cơn đau thốn óc khi Tobias ngậm chặt đuôi tôi. Nhưng giờ thì tôi không thể bơi. Tobias đã chộp được tôi nhưng cũng không thể chống nổi dòng nước xoáy.

“Tóm lấy Cassie!” Marco nhắng lên và nhanh chóng làm điều cần thiết.

Chọp chẹp! Chọp chẹp!

Đừng hỏi tôi bằng cách nào mà tụi nó tìm thấy tôi, nhưng tụi nó đã làm được. Mình mẩy tôi bê bết máu. Bây giờ là ba con lươn đang ngoạm lấy tôi. Toàn thân tôi đột ngột giật cục về bên hông. Jake đã được kéo ra khỏi ống nhánh để trở về đường ống chính.

“Cảm ơn,” Jake hổn hển nói.

“Rồi, giờ đi đường nào?” Tobias hỏi.

“Ừm... mình... ” Jake ngập ngừng. Giọng cậu ấy nghe mụ mị. Hồn vía bay đâu hết. Lẽ nào cậu ấy quá sợ hãi?

Có lẽ vậy, nhưng Jake chưa bao giờ lùi bước.

Bất giác, tôi chợt nhớ lại hình ảnh Jake ngồi ủ rũ trong chuồng thú, hai tay bưng lấy đầu, gương mặt xanh xao... Rồi tôi chợt nhớ lại cái cách cậu ấy nhìn khi Marco đưa ra kế hoạch đi vào hồ bơi của bọn Yeerk. Tôi đã nghĩ đôi mắt cậu ấy lóe lên vẻ thích thú.

Nếu có tay, hẳn tôi đã vỗ đen đét vào người mình.

Thôi rồi, Jake bịnh rồi.

CHƯƠNG 10

“Mình cho rằng, Jake bịnh rồi. Thế nên, cậu ấy mới lơ mơ như thế. Cậu ấy lên cơn sốt rồi.” Tôi truyền ý nghĩ cho Rachel, Tobias và Marco. “Mình e rằng đó cũng là căn bệnh Ax mắc phải. Nếu Jake mà bắt đầu hoàn hình ngoài ý muốn thì...”

“Thì anh sẽ bự bành ki và sẽ kẹt cứng, nát nhừ trong ống,” Rachel nói nốt câu giùm tôi.

“Thế mới nói. Tụi mình phải kiếm cách mang nó ra khỏi đây thiệt mau,” Marco bảo. “Nhưng bằng cách nào đây?”

“Không được. Chúng ta không thể bỏ dở kế hoạch giữa chừng,” Rachel quả quyết. “Marco, Cassie, hai bồ lo chăm sóc Jake. Còn mình và Tobias sẽ tiếp tục...”

“Cái gì, bây giờ bồ làm sếp à?” Marco bài bác.

“Mình hổng nhớ Erek bảo quẹo ngõ thứ ba bên phải hay là ngõ thứ hai bên trái,” Jake lảm nhảm.

“Không sao đâu. Jake. Được rồi, được rồi mà...”T ôi trấn an cậu ấy.

“Phải, mình làm sếp,” Rachel xác nhận. “Phải có ai đó thay anh Jake chứ.”

“Ừ há, tui sẽ rất lấy làm sung sướng được theo chân một tên nghiện loạn trí và quá khích.”

“Bồ không muốn mình làm chỉ huy? Tốt thôi. Vậy Cassie hén? Hay là Tobias?”

“Thôi đi. Làm ơn thôi đi!” Tôi la lên. “Mấy bồ hành động như thể là Jake đã chết hay bị cái gì đó tương tự í. Cậu ấy đang ở ngay đây nè.”

Tôi để mở giọng truyền nói với tất cả đám bạn, bao gồm cả Jake. “Jake, mình nghĩ bồ bị bệnh Yamphut. Bồ bảo tụi mình phải làm gì đây?”

Cả một quãng thời gian dài im lặng. Cuối cùng, tôi lại hỏi. “Jake? Bồ có nghe mình nói không?”

“Chúng ta hãy ra khỏi đây.”

“Hai đứa tụi này hổng tiếp tục đi sao?” Rachel hậm hực.

“Anh... anh không... biết. Không! Tất cả chúng ta phải ra khỏi đây.” Jake ra lệnh.

“Bằng cách nào? Tụi mình lạc đường rồi!” Marco la.

“Mình... mình... không... không...” Jake nói đứt đoạn.

Tôi cảm thấy một bầu không khí chết chóc bao trùm. Tụi tôi đã lạc lối. Không còn biết đường nào mà lần trong mê lộ ống dẫn rộng cả dặm này. Jake đã bị loại khỏi cuộc chiến. Mà chẳng đứa nào trong tụi tôi có được một ý tưởng nào cho ra hồn.

“Hình như có không khí!” Tobias đột ngột nói.

“Cái gì?”

“Luồng không khí!” Tobias nhắc lại. “Thỉnh thoảng khi bay đêm, mình bị lạc vào hẻm núi sâu. Mình không thể thấy vách hay không gian của thung lũng. Thật khó mà dâng lên cao để...”

“Điểm chính là gì!?” Marco nóng nảy ngắt ngang. “Bồ muốn nói gì?”

“Gió. Gió không thể lọt qua vách thung lũng, mà phải thổi luồn qua khoảng không gian trống. Nếu cứ cưỡi gió và để mặc cho nó đưa đi thì bồ sẽ ra ngoài được. Nước cũng tương tự như gió. Cứ việc nương theo dòng nước thì tụi mình sẽ trôi tới một nơi nào đó, đúng không?”

“Là sao? Tụi mình để mặc cho nước cuốn à?” Tôi hỏi.

“Phải! Nước sẽ đưa tụi mình tới nơi nào dòng chảy mạnh nhất. Thật đơn giản.”

“Thế mà đơn giản à?” Marco cằn nhằn.

Cả bọn cùng cưỡi nước. Dẹp bỏ khái niệm thời gian - chẳng biết mình đã biến hình được bao lâu, hổng hay mình sẽ về đâu. Cứ nhắm mắt thả người theo dòng nước, băng qua bóng tối, bơi vừa đủ để kiểm soát cơ thể. Bơi hoài bơi mãi. Xuống rồi lại lên. Qua trái rồi qua phải. Jake càng ngày càng im lìm hơn, và cùng lúc càng di chuyển chậm rì. Rồi thì...

“Mấy bồ có nghe gì không?” Marco hỏi.

“Dòng chảy vẫn còn mạnh lắm,” Rachel nhận xét.

“Rất mạnh nữa là đằng khác, không...” tôi định nói thêm thì một cú nảy thẳng xuống thành ống cong queo, thô nhám. Áp suất nước bỗng tăng đột ngột...

“Aaa...!”

Chẳng còn ống dẫn nữa! Tôi bị bắn vọt lên không trung! Đôi mắt lươn của tôi chẳng đủ tốt để nhìn thấy nhiều, nhưng cũng thấy được ngọn lửa. Lửa lan tràn khắp nơi.

“Aaa...!” Đám bạn thét rùm bên miệng ống. Tụi tôi, năm con lươn, vọt ra khỏi vòi chữa cháy, bay vèo về phía tòa nhà đang cháy đùng đùng.

CHƯƠNG 11

Băng qua không khí!

Xuyên qua cửa sổ!

Uỵch!

Cả đám tụi tôi rớt xuyên qua một ô cửa sổ và trượt suốt sàn nhà.

“Hoàn hình!” Rachel thét.

Tôi không cần đợi nhỏ nhắc. Dòng nước ồ ạt đẩy tôi áp vào lò sưởi. Tôi hoàn hình, nước đập ầm ầm lên mình, nhưng tôi mặc kệ. Thà nước còn hơn là lửa.

Đôi mắt người vừa trở lại liền nhức nhối phát sợ. Tôi nheo mắt, đưa bàn tay chưa thành hình lên che mặt. Tụi bạn đang ngoi ngóp như những quái vật nhổm lên từ dòng nước chảy xiết.

Tụi tôi đang ở trong một căn bếp. Ngọn lửa đang hoành hành ở phòng khách. Tôi nhìn thấy cầu thang.

“Cầu thang kìa,” Jake nói và thở gấp gáp. “Lên.”

Tụi tôi lảo đảo lê mớ da thịt bầy nhầy lên lầu tránh xa ngọn lửa. Các cửa sổ tầng trên chắc hẳn cũng đang có vòi nước thò vào xịt, bởi vì nước tràn xuống cầu thang như một dòng thác.

Tụi tôi lốc thốc chạy lên lầu hai. Jake tựa hẳn vào tay vịn cầu thang và nôn thốc nôn tháo.

“Mình chẳng thấy ai luẩn quẩn ở đây cả,” Rachel nói láp ngáp, nghẹn thở vì khói. “Biến thành chim... và bay khỏi đây.”

Tôi gục gặc đầu “Đi...” rồi ho sặc sụa. Không có vấn đề gì. Tất cả tụi tôi đều biết phải làm gì.

Trong lúc nhốn nháo này chẳng ai chú ý tới một lũ chim săn mồi vọt ra khỏi cửa sổ, bay chấp chới, ướt mèm.

Tụi tôi chỉ bay một quãng ngắn. Jake quá yếu nên không thể ở lâu trên không.

Tụi tôi đáp xuống và hoàn hình.

“Hết xảy há,” Marco lèo nhèo. “Làm lại đi, thế mới vui chứ.”

“Chắc lại là cái bệnh Yamphut quỷ quái đây,” Rachel vừa than thở vừa giúp tôi đỡ Jake dậy. “Anh Jake bị bệnh trong lốt lươn. Trở lại lốt người rồi mà vẫn chưa hết bệnh.”

“Ừa, giống như chú Ax đổ bệnh khi đang là người,” Tobias thêm. Cậu ấy bay ở trên cao, canh chừng không cho ai theo đuôi hay trông thấy tụi tôi.

“Ngày mai đi học về tụi mình sẽ làm lại,” Jake bảo tụi tôi khi bước xuống cầu thang của tháp nước. “Nếu mình chưa khoẻ thì mấy bồ phải đi một mình. Mình về nhà đây, ráng nghỉ ngơi cho khỏi.”

“Marco và mình sẽ đi cùng bồ,” tôi nhanh nhảu.

“Còn mình biến thành cú và quay về chuồng thú để coi Ax ra sao rồi.” Rachel bảo. “Mình sẽ hỏi xem ảnh có biết gì về ảnh hưởng của Yamphut lên con người không, sau đó mình sẽ gọi tới nhà anh Jake...”

Jake đưa ống tay áo lên quệt miệng. “Bồ cũng quay lại chuồng thú đi Tobias. Rồi ở đó luôn,” cậu ta chỉ thị. “Hình chiếu của Erek rất tốt nhưng chưa đủ. Lỡ Ax mà vùng ra khỏi chuồng thì bồ hãy biến thành con gì bự bự để ngăn ảnh lại. Nếu nhiệt độ ảnh xuống gần tới...”

“Chín mốt độ ba,” tôi nhắc.

“Phải. Được rồi. Ui da. Trí óc mình bay biến hết rồi. Mụ mẫm cả. Giống như cúm í. Mình cảm thấy thế. Như thể mình phải…”

Jake bỗng lả đi và gục xuống.

“Như thể mình phải ói hả?” Marco gợi ý.

Marco phụ tôi xốc Jake lên. May phước là tháp nước ở ngay khu vực nhà Jake, nhưng tụi tôi vẫn phải đi bộ khá xa.

Rachel và Tobias đã đi khỏi.

“Cassie, bồ có bao giờ đề ý tới những cách diễn tả vụ ói chưa?” Marco vừa thở như kéo bễ vừa nói huyên thuyên khi tụi tôi đi ngang qua tiệm bánh Dunkin, cửa hàng đầu tiên trong dãy phố tập trung toàn các cửa hàng bán đồ ăn nhanh chạy xuyên suốt thị trấn. “‘Ói’ nè, đương nhiên rồi, ‘nôn’ nè, ‘ọe’ nè. Rồi ‘cho chó ăn chè’ nè. ‘Mửa’ nữa nè.”

Tôi rất mừng vì Marco đã phá tan sự im lặng nặng nề đang trùm lấy hai đứa. Mặc dù, tôi cho là cậu ấy có thể nói về một đề tài khác thú vị hơn.

“Còn có cách nói là ‘tuôn như thác’ nữa, song tui vẫn khoái những thuật ngữ mang tính tả thực hơn. Ví như là ‘tháo cống,’ ‘tẩy ruột’.”

Marco hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói khi tụi tôi đi ngang qua tiệm Chuông Bánh Xèo. “‘Nhảy điệu tăng-gô trong toa-lét.’ Từ này hay à nha, hay là ‘ngáp nghệ thuật’ cũng được...”

Jake vùng ra khỏi tay tụi tôi, ngồi thụp xuống bên vệ đường và... điền thêm vào trong những cách diễn tả thuật ngữ “ói” ngay tại chỗ.

“Tui cho bồ 4 điểm,” Marco bảo Jake. “Xin lỗi nha bồ tèo. Nhưng ‘đạn’ bồ bắn ra đáp chẳng đúng chỗ chút nào.”

Jake đã gượng đứng lên nhưng lại gập quỵ gối xuống, tôi và Marco vội chụp lấy. Chút xíu nữa là cậu ra vập mặt xuống đường rồi.

Marco choàng một tay của Jake qua vai cậu ấy, còn tôi choàng cánh tay kia của Jake quanh người mình. Rồi Marco và tôi nắm tay nhau, tạo thành một cái ghế cho Jake ghé mông ngồi vào. Hai tụi tôi lặc lè khiêng Jake đi, chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện nữa. Tụi tôi rời khỏi con phố chính, quẹo vô khu dân cư. Có một vài ngọn đèn đường le lói, nhưng đường đi vẫn khá tối. Lại còn im ắng nữa chớ, ngoại trừ những tiếng thở hổn hển và nặng nhọc như kéo bễ của tụi tôi.

“Sắp tới rồi,” Marco thở phì phò. Tụi tôi quẹo vào khu nhà Jake. Tới thềm nhà, tụi tôi nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống. Jake loạng choạng một chút rồi ráng đứng thẳng lên.

“Đừng để Tom thấy mình, lỡ mình biến hình ngoài ý muốn thì gay,” Jake lắp bắp.

Tôi định giơ tay gõ cửa, nhưng mẹ Jake đã mở cửa ra trước cả khi tôi kịp chạm vào cánh cửa.

“Jake bị cúm,” tôi nói dối.

“Cô biết rồi, Rachel vừa gọi điện báo,” mẹ Jake vẫn còn cầm chiếc điện thoại con. “Rachel bảo các cháu đang trên đường về đây...”

“Cháu nghĩ Jake sẽ ‘tháo cống’ nữa đấy.” Marco hấp tấp nói. Đoạn cậu ta hối hả lôi Jake vô hành lang, thẳng vào nhà tắm.

“Cho cháu nói chuyện với Rachel một chút ạ,” tôi xin phép mẹ Jake.

Cô ấy đưa tôi chiếc điện thoại.

“Rachel hả? Mình đây,” tôi nói.

“Anh Jake hên thật,” Rachel bảo tôi. “Đứa bạn kia của tụi mình bị cúm tệ... tệ hơn nhiều. Nó bảo anh Jake chỉ bị cúm thông thường thôi. Sốt, ói và đau đầu qua loa ấy mà. Nó cứ mê sảng hoài, nói mớ tùm lum, có kể ra bồ cũng cũng chẳng muốn nghe đâu.”

“Tuyệt. Ít ra thì cũng nhẹ gánh về Jake,” tôi mệt mỏi nói.

“Tin xấu là hình như tụi mình sắp bệnh hết cả lũ rồi. Bệnh cúm này lây bạo dễ sợ,” Rachel tiếp. “Thôi hén. Mình nghĩ là mình vừa nghe thấy tiếng xe của ba mẹ mình về tới.”

Tôi đứng sựng ra như trời trồng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.

Nếu tất cả tụi tôi đều lăn ra ốm thì ai sẽ cứu Aftran? Và ai sẽ mổ cho Ax?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx