sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 29) - Chương 24 - 25 - 26 - 27 - 28 (Hết)

CHƯƠNG 24

Rô-bô thợ săn chỉ có một nhược điểm: hệ thống nhắm hữu hình.

Tôi đập cánh dữ tợn hơn, vừa cố lấy độ cao vừa lái tìm vị trí thẳng bên trên rô-bô thợ săn. Tôi chỉ có một cơ hội. Và tôi đang chờ nó đến.

Quả cầu kim loại bự quay tít cho đến khi ống kính camera của nó chĩa thẳng lên, nhắm vào tôi. Trong vòng một giây thôi, nó sẽ khai hỏa.

Kịch!

Một cục phân ó biển màu xám trắng rơi xuống.

Cuộc sống của tôi, của Aftran, của toàn bộ bạn bè tôi, cũng như tương lai của toàn bộ loài người, đều dựa vào cú rơi ăn điểm này.

Nó đáp trúng vào ống ngắm của rô-bô. Báo hại, quả cầu thợ săn bị loạn mục tiêu, cứ quay qua phải trái, phải-trái riết. Nó mải tìm cục phân chim.

Tôi vỗ cánh bay trối chết lên cánh cửa kim loại. Phía bên này chẳng hề có nắm đấm, chỉ là tấm kim loại trơn bóng. Tôi đảo vòng quanh cánh cửa. Chắc phải có bộ phận nhấn mở nào đó chứ.

Có thể, đó chỉ là lối vào, tôi nghĩ thế. Có thể nó giống như cái phòng thay đồ ở cửa hiệu Gap. Người ta vào vũng Yeerk ở đó, nhưng lại ra khỏi vũng từ một rạp chiếu phim.

Tôi lượn gần hơn.

RÈ RÈ RÈ! RÈ RÈ RÈ!

Thôi chết! Hệ Thống Lọc Sinh Học. Tôi quên phéng mất thiết bị này. Sao mà tôi ngốc thế không biết?

“Đã dò ra dạng thức sống không hợp pháp,” giọng nói trong máy thông báo. RÈ RÈ È! RÈ RÈ RÈ! “Đã dò ra dạng thức sống không hợp pháp.”

Trong tích tắc nữa Hệ Thống Lọc Sinh Học sẽ tự động tiêu hủy tôi - một sinh vật có ADN không được máy tính nhận dạng. Ó biển chắc chắn không có tên trong danh sách khách mời của vũng Yeerk rồi.

Liệu tôi có kịp biến hình Yeerk? Hay là hình hài người của tôi sẽ hữu ích hơn? Tôi nghe tiếng những bước chân truy đuổi rầm rập chạy lên cầu thang. Nện mạnh bạo thế này đích thị là bọn chiến binh Hork-Bajir rồi.

“Nhắm mắt để bảo vệ sắc tố võng mạc khỏi bị Hệ Thống Lọc Sinh Học hủy hoại,” giọng trong máy chỉ dẫn.

Vậy là tiêu đời tôi rồi.

Phụụttt!

Cánh cửa thép tách đôi ra. Một phụ nữ bước vào và trông thấy tôi.

“Andalite!” Mụ ta hét rầm rĩ, đoạn quơ cái bóp lên quào tôi. Tôi nhủi lẹ, thây kệ cơn đau thấu trời vì đôi cánh rách toạc.

Cái bóp không đủ lực để ngăn tôi lại, nhưng cũng khiến tôi liểng xiểng.

Tôi bay vụt vào lớp không khí lạnh ngắt của cái tủ lạnh khổng lồ gắn chìm trong tường. Cánh cửa bên ngoài đóng hờ. Liệu tôi có vượt qua được không? Căn phòng lóe chóe trong ánh sáng chói chang.

Bang! Tôi đâm sầm vào một-kệ thép.

Choang! Cái gì như tiếng li vỡ.

Tôi vẫn không ngừng bay thẳng tới.

Tiến lên! Rầm! Cánh cửa phòng lạnh đóng sầm ngay sau đuôi tôi.

“Ba ơi, nhìn kìa, một con chim!” Tôi nghe một bé gái ré lên.

“Nó đang quắp cái gì vậy cà?” Một người khác la rầm.

Nhỡn lực của tôi đã hoạt động lại chút chút, đủ để tôi thấy cửa trước. Dĩ nhiên là cửa đóng. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình khao khát có tay đến chừng nào.

Bạn có biết cái gì là tuyệt nhất vào lúc đó không? Con người. Mười người thì có hết chín người là người tốt.

Một người tốt bụng nọ lo lắng cho con chim bị kẹt liền lật đật chạy ra mở cửa.

Tôi bay vèo qua...

... ra ngoài bầu trời bao la, đón lấy tự do.

“Như Marco hay nói, nếu cậu ấy ở đây: Điều này thật tuyệt. Nhưng chớ có bao giờ làm như thế nữa nha.”

Thoát rồi! Nhưng tôi không có thời gian để hân hoan ăn mừng. Tôi còn phải về nhà. Ax đang cần tôi.

Tôi hối hả bay về. Khi chun qua cửa sổ gác xép, cơ thể tôi run lên bần bật vì kiệt sức. Ráng đậu lên đống cỏ khô, tôi thả Aftran xuống.

“Tôi sẽ mang nước đến cho cô ngay,” tôi hứa với Aftran.

Trái tim ó biển nhỏ bé của tôi đập như trống trận. Tôi chỉ muốn dang cánh ra, vùi đầu vào cỏ và đánh một giấc. Thay vì thế tôi tập trung vào ADN của chính mình.

Những cái lông vũ phủ khắp người tôi mỏng dần rồi rụng đi, để lại trên da tôi những hình xăm. Xương chim rỗng đặc dần. Tôi nghe tiếng phùm phụp khi ruột phèo mình chuyển động, biến đổi.

Mắt chim lớn ra, thị lực tôi đã hoàn chỉnh cho tôi mục kích vài thay đổi cuối cùng. Tôi rên ư ử rồi nhặt Aftran lên và hướng về phía chuồng Ax nằm.

Mệt bã người. Tôi thở hổn hà hổn hển khi mở cửa ngăn bước vào hình chiếu ba chiều. Ax đang nằm nghiêng. Có bao giờ ảnh nằm như vậy đâu? Tôi có thể nghe tiếng ảnh thở ngắt quãng, dồn dập.

“Cậu ấy đang trong cơn nguy kịch,” Erek bảo tôi.

CHƯƠNG 25

Tôi quỳ xuống bên cạnh Ax. “Mình trở về rồi,” tôi thì thào. “Mình đang ở bên cạnh bồ đây...”

Ảnh không trả lời.

“Cậu ấy mê man hơn nửa giờ rồi đó,” Erek nói nhỏ.

“Tội quá,” tôi rà ngón tay vuốt ve lớp lông xanh mượt mà của Ax. Thân mình ảnh co giật theo từng hơi thở.

“Tôi nghĩ bạn không còn nhiều thời gian nữa đâu, Cassie.” Erek nói, giọng lo lắng.

“Phải đấy,” tôi đứng lên và bỏ Aftran vào máng nước.

“Cô sẽ an toàn,” tôi bảo Aftran dù biết cổ không thể nghe. Tôi biết cổ đang hoảng loạn nhưng tôi cần phải bỏ cổ đó.

Tôi quay qua Erek. “Tôi sợ làm Ax đau khi chúng ta di chuyển ảnh. Có lẽ chúng ta…”

Erek cúi xuống và xốc Ax lên gọn gàng. Oa! Tôi quên phéng là người Chee cực kì mạnh mẽ...

Tôi cúi nhìn ra ngoài cửa khu chuồng thú kiểm tra hầu bảo đảm là không có ai lai vãng. Xong, tôi mở cửa và đi vào phòng mổ. Tôi chỉ cái bàn kim loại cho Erek đặt Ax lên.

“Anh vui lòng phủ thêm một hình chiếu nữa lên căn phòng được không, khiến nó nom như không có ai ở trỏng í?” Tôi hỏi. “Chỉ là đề phòng thôi.”

“Tôi làm rồi,” Erek đáp.

Tôi không tin là mình lại sắp sửa phẫu thuật não cho một người ngoài hành tinh.

Đột nhiên, tôi muốn bỏ chạy ra khỏi phòng, muốn ngồi thảnh thơi trước màn hình tivi coi Tom và Jerry, vặn to tiếng lên và quên hết mọi sự trên đời.

“Chẳng có gì để mất cả,” tôi lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“À không.”

Cứ làm từng bước một, tôi trấn an mình. Nhưng đâu là bước đầu tiên? Tôi nhắm mắt lại, cố hình dung ba mình thường làm gì trước khi giải phẫu, cộng thêm những gì tôi đọc được trong cuốn sách mẹ cho mượn. Nào, tiến hành đi. Bước một: sát trùng tất cả mọi dụng cụ.

Như cái máy, tôi lụi cụi ra bồn nước và rửa tay bằng xà bông diệt khuẩn. Xong, tôi lau khô tay và lồng vào đôi bao tay bằng cao su nhân tạo.

Tôi lấy chai cồn tẩy trùng và hũ bông cô-tông ra khỏi kệ. Tôi nhúng một cục bông vào cồn.

“Cái này sẽ làm bồ mát lạnh,” tôi bảo Ax trước khi chà lên đầu ảnh. Chắc chắn Ax không thể nghe, nhưng tôi cảm thấy vững tâm hơn khi trò chuyện với ảnh.

Tôi quẳng miếng bông xài rồi vào sọt rác và cẩn thận nhúng tiếp bông vào cồn và đắp vô những chỗ thích hợp. Tôi đang cố trì hoãn, dẫu như vậy sẽ nguy cấp cho Ax. Tôi không biết ảnh còn bao nhiêu thời gian nữa.

Tôi giật mở ngăn kéo giữa trên chiếc tủ ngăn của ba tôi và lôi ra một con dao mổ. Tôi lại gần Ax. Tim tôi đập loạn xạ, to đến nỗi tôi tưởng nó hiện diện khắp cơ thể mình, ở cả trong tai và đầu ngón tay.

Tôi lựa thế đặt con dao mổ lên đầu Ax. Chợt tay tôi tê cứng lại. Làm sao tôi dám cắt cứa cơ chứ? Tuyến Tria nằm ở đâu nhỉ?

Có thể sờ khắp da đầu Ax tôi sẽ cảm thấy nó chăng? Một chỗ nào đó sưng vù lên, hay một điểm nóng ran hoặc lạnh ngắt?

Tôi dùng bàn tay còn rảnh để khám đầu Ax. Bắt đầu từ trán. Không có gì. Tôi lướt lên vị trí giữa hai mắt cuống. Không thấy gì. Tôi kiểm tra vùng dưới hai dái tai. Không thấy gì. Tôi lùa ngón tay từng phân một chỗ hộp sọ của ảnh, thêm lần nữa. Không thấy gì. Không thấy gì.

“Thật là vô vọng! Thật không thể được!” Tôi hét lên. “Lẽ nào Ax sẽ chết trong khi tôi đứng ngay sát bên?”

“Tối nay bạn vừa mới làm được một điều tưởng chừng vô vọng, không thể làm được đó thôi,” Erek nhẹ nhàng nói với tôi. Giải cứu Aftran từ tay Visser Ba là vô vọng, là không thể được. Nhưng giờ Aftran đã an toàn...

Khoan khoan. Khoan nào.

Trí não tôi dường như chùng xuống, rồi căng lên cùng một lúc.

Aftran!

“Tôi sẽ trở lại ngay,” tôi bảo Erek rồi chạy vù khỏi phòng mổ, lại chỗ chuồng Ax nằm hồi nãy. Tôi vớt Aftran ra khỏi máng và chạy trở lại.

Thắng kít lại ngay bàn mồ, tôi nâng Aftran lại gần tai Ax. Bản năng Yeerk sẽ đưa cô ta vào...

Đúng vậy! Aftran trườn qua lòng bàn tay tôi vào lỗ tai Ax. Tôi nhìn cơ thể xám ngoét của cô ta biến mất vào trong...

“Có lẽ Aftran sẽ cho chúng ta biết tuyến Tria nằm ở đâu,” tôi bảo Erek, hai tay rị chặt cạnh bàn kim loại.

“Bạn thông minh lắm,” Erek khen. “Trừ phi…”

“Đúng, cứ chờ coi nó có tác đụng gì đã,” tôi đáp và nhìn chằm chằm vào Ax. Chờ đợi.

Aftran hẳn đang luồn lách trong não Ax, tôi nghĩ. Một khi nắm được quyền kiểm soát, cô ấy sẽ nói. Cần phải như thế. Nếu không...

Không, tôi tự nhủ. Aftran sẽ làm được. Nhưng tại sao cổ không nói gì hết vậy nè? Sao mà lâu dữ vậy? Phải chăng cổ đã gặp rắc rối với bộ não Andalite? Hay bệnh tình Ax trầm trọng đến nỗi cổ không thể kết nối được?

“Cassie?”Aftran lên tiếng bằng giọng truyền ý nghĩ Andalite.

“Tôi đây. Chúng ta đã chạy thoát khỏi Visser Ba. Cô đang ở trong đầu bạn tôi, Ax,” tôi hấp tấp giải thích thật nhanh. “Có một tuyến trong đầu ảnh sắp sửa nổ tung. Nếu nó nổ thì ảnh sẽ chết. Tôi cần phải mổ lấy nó ra. Nhưng tôi không biết nó nằm ở đâu. Cô có cảm thấy nó không? Cô làm ơn cho tôi biết phải cắt chỗ nào?”

“Tuyến Tria đấy mà. Tôi đã tiếp cận kí ức của anh ta,” Aftran trả lời. “Thật... thật bất thường. Tôi chạm tới vài đầu dây thần kinh... không cảm thấy gì... Khoan, chờ đã!”

“Cái gì?” Erek nhấp nhổm. “Chờ cái gì...”

“Có rồi! Nhưng Cassie, nó nóng hổi à.”

Tôi túm con dao mổ bằng mấy ngón tay run cầm cập. “Hãy bảo cho tôi biết phải cắt chỗ nào.”

CHƯƠNG 26

“Tuyến Tria nằm ở đằng sau đầu,” Aftran giải thích. “Ngang bằng với dái tai của anh ta. Ngay chỗ hiểm.”

Tôi quay đầu Ax để dễ tiếp cận điểm Aftran chỉ. “Thấy rồi, tôi sẽ rạch vết đầu tiên,” tôi bảo cô ấy. “Tránh ra nào.”

“Tuyến này lớn bằng ngón tay cái Người. Ừm... ít nhất là bằng ngón tay cái Karen...”

“Cám ơn,” tôi cầm con dao mổ lên và đặt vào mép điểm Aftran mô tả. Rồi tôi trích thẳng một đường dài khoảng một tấc. Tôi cảm thấy lưỡi dao đụng vào xương sọ của Ax.

“Vậy là tốt. Tôi đã rạch đủ độ sâu cần thiết. Tôi cần lật miếng da lên để có thể tác động đến xương.

Một dòng máu xanh đen rỉ ra. Bao tử tôi kêu lọp phọp. Tôi khó nhọc nuốt nước miếng khan và rạch thêm một đường nữa, cũng dài một tấc, vuông góc với vết rạch đầu tiên.

“Cầm máu,” tôi quát.

Erek ấn dụng cụ vào tay tôi trong chớp mắt.

“Thêm miếng nữa. Tốt. Kềm banh. Không phải, món khác kia.”

Tôi lôi lên một miếng da.

“Băng keo,” tôi nói.

“Bạn cần bao nhiêu?” Erek hỏi.

“Độ một tấc.”

Erek đưa một mảnh băng dán cho tôi giữ chặt miếng da đã tách khỏi xương.

“Những trái tim của anh ta bắt đầu đập nhanh hơn. Tuyến đó đang trương phồng lên,” Aftran thông báo.

“Cô có thể kiểm soát nhịp tim của ảnh được không?” Tôi yêu cầu. “Cô kìm cho chúng chầm chậm lại.”

“Tôi sẽ cố,” Aftran đáp.

“Gạc lót, Erek.” Tôi chìa tay ra và Erek đập chúng vào tay tôi. Tôi sử dụng để thấm máu rịn ra từ vết rạch.

“Nào, giờ đến cưa lỗ. Nó ở trong bồn khử trùng.”

“Đây này.”

“Bạn cần phải nhanh nhanh lên, Cassie,” Aftran thúc giục. “Ở trong này nguy rồi.”

Aftran có vẻ sợ sệt. Điều gì xảy ra với Aftran nếu tuyến Tria nổ bung trong khi cô ấy vẫn còn ở trong đầu Ax?

“Rồi rồi. Tôi cần anh thấm giùm máu trong khi tôi cưa,” tôi bảo Erek.

“Được.”

Erek trao tôi cái cưa lỗ. Tôi đặt vòng răng cưa quanh chỗ tôi hi vọng là tuyến Tria. Tôi quay cán cưa một vài vòng.

Tôi giật ngược cưa lên, lôi theo một vòng xương. Giờ, tôi đã nhìn thấy não Ax.

Mồ hôi tứa ra trán tôi, chảy xuống cả má và mũi. Erek vội lấy miếng gạc thấm khô đi trước khi nó nhỏ xuống não Ax.

Tôi chẳng cần nhờ Aftran chỉ dẫn thêm về vị trí của tuyến Tria nữa. Rất dễ nhìn thấy nó. Một cục phồng rộp tím ngắt.

“Kềm banh,” tôi bảo Erek. “Dao mổ.”

Những ngón tay tôi run run khi Erek đưa chúng cho tôi. Tuyến Tria sẵn sàng nổ. Tôi sợ nếu mình sờ trúng thì nó sẽ bùm ngay.

“Thấm mau. Mắt trái tôi. Mồ hôi.”

Erek thấm mắt tôi bằng một cục bông.

“Tốt. Tới luôn đi,” tôi thì thào và run rẩy lách lưỡi dao mổ vào dưới tuyến Tria.

Tôi cắt.

Tuyến Tria đã được cắt ra. Tôi vứt nó vào cái đĩa nhôm.

“Tốt lắm,” tôi xoa hai tay vào nhau, toàn thân run như cầy sấy.

Giờ thì đừng để hỏng, tôi nhủ thầm.

Nhanh như cắt, tôi đắp miếng xương vào đúng vị trí nó vừa được lấy ra. Tiếp theo, tôi đậy miếng da lại và vuốt cho thật thẳng.

“Giờ đến phần may.”

“Tỉ lệ tim đập đang chậm lại. Huyết áp của anh ta cũng tụt.”Aftran báo cáo.

“Đó là một trong những điều tuyệt diệu nhất tôi từng chứng kiến,” Ereck thốt lên và cười hả hê. “Tôi đã chứng kiến nhiều thứ rồi.”

“Cassie, anh ta đã tỉnh, rồi,” Aftran báo cáo. “Anh ta bắt đầu kêu thét!”

CHƯƠNG 27

“Sao vậy?” Tôi gào. “Tôi đã làm Ax đau à”

“Không phải,” Aftran nói. Giọng cô ta đột nhiên lạc đi. “Anh ta thét bởi vì có một tên Yeerk ở trong đầu.”

“Ax, nghe mình nói đây. Yeerk đó là Aftran. Cô ấy đã giúp mình cứu sống bồ,” tôi hét.

“Anh ta hoảng hốt lắm,” Aftran bảo tôi. “Anh ta bảo lẽ ra cô nên để anh ta chết thì hơn. Anh ta đòi tự sát bằng lưỡi dao đuôi trước khi tên Yeerk kịp khống chế anh ta.”

“Ảnh không hiểu đó mà,” tôi đáp.

“Phải phải,” cổ cuống quít. “Tôi ra ngoài đây.”

Thoáng sau, Aftran trườn ra khỏi tai Ax. Ax dựng nảy lên trên bàn. Mắt cuống đảo ra trước ra sau. “Nó đâu rồi?” Anh gào thảm thiết. “Đừng để nó đụng vào tôi.”

Tôi ôm đầu Ax, giữa hai tay mình. “Ngưng ngay!” Tôi giận dữ ra lệnh. “Bồ phải giữ im để mình còn may đầu cho bồ chứ!”

Ax ngoan ngoãn vâng lời, nằm lại trên bàn, nhưng tôi vẫn thấy toàn thân ảnh run lên khiếp đảm. Cơn giận của tôi nguội liền. Ax phát bệnh, mê sảng suốt, thế mà khi tỉnh lại thì thấy một tên Yeerk chễm chệ trong đầu mình. Chẳng ngạc nhiên vì sao ảnh lại hoảng vía đến thế. Ảnh tưởng mình đã bị bắt và đã bị đầu độc.

“Bồ sẽ khỏe thôi,” tôi dịu dàng nói với Ax. “Bồ đang nằm trong phòng mà của ba mình. Mình đã cho Aftran vào đầu bồ để cô ấy chỉ dẫn cho mình tuyến Tria. Cô ấy giúp mình giải phẫu cho bồ. Mình cắt nó đi rồi. Bồ đã qua cơn nguy kịch.”

Tôi cầm Aftran lên, hứng đầy bồn nước và đặt cô ấy vào. “Chút xíu nữa tôi sẽ trở lại,” tôi hứa với Aftran, lúc này đã mù, điếc và câm.

Tôi quay lại chỗ Ax. Ảnh liên tục chà chà lỗ tai. Tôi biết ảnh cảm thấy bất an và kinh tởm vì điều tôi vừa làm với ảnh.

“Visser Ba dự tính sẽ hỏi cung Aftran tối nay,” tôi nói nhỏ nhẹ khi may vết rạch cho Ax. “Hắn khám phá ra cổ là một thành viên của phong trào Yeerk hòa bình.”

“Đồ Yeerk thối tha,” Ax bực dọc.

Tôi may xong mũi cuối cùng. “Yeerk thối tha đó đã cứu sống bồ. Và cổ đã cống hiến trọn đời mình cho hòa bình giữa Yeerk và loài người. Và bây giờ, cổ sẽ chết vì đói tia Kandrona, trừ phi mình tìm ra cách nào đó để cứu sống cổ.”

Ax chẳng nói chẳng rằng. Có lẽ khi hồi tâm lại, ảnh sẽ suy nghĩ kĩ càng hơn.

“Erek, anh mang Ax trở lại ngăn chuồng được chứ?” Tôi hỏi. “Phải vài ngày nữa ảnh mới bình phục. Anh phải nán lại lâu để phủ hình chiếu đấy.”

Erek nhẹ nhàng nâng Ax ra khỏi bàn. “Bạn đang nói chuyện với một người đã góp phần xây dựng kim tự tháp. Một vài ngày có là nghĩa lí gì.”

Tôi mỉm cười. “Cảm ơn. Nếu không có anh, tôi chẳng biết phải xoay sở thế nào.”

“Bạn sẽ xoay sở được thôi. Nhưng được giúp bạn, tôi vui lắm,” Erek đáp khi bế Ax ra khỏi cửa.

Tôi ngồi xệp xuống đống đồ nghề của ba vứt lung tung bên cạnh bàn, vòng tay ôm đầu gối, cảm thấy toàn thân mình lạnh toát run bắn lên - tất cả những nỗi sợ hãi tích tụ lại, giờ mới được dịp bộc phát.

Không sao, chẳng qua là dư chấn thôi mà, tôi tự nhủ. Mi an toàn rồi. Cả Ax và Aftran cũng vậy.

Thật ra không hẳn thế. Tôi giật Aftran ra khỏi tay Visser Ba. Nhưng trong ba ngày nữa, cô ấy sẽ chết.

Tôi gượng đứng lên, tì vào bồn và chằm chằm nhìn Aftran. Cô ấy đã làm tất cả những gì có thể. Cổ đã đặt ra những đức tin mà cổ sẽ phấn đấu đạt bằng được. Và, rốt cuộc, cổ đã chọn cách chống đối lại cộng đồng của mình, quay đầu lại với tất cả những gì cổ đã từng tin tưởng, trở thành kẻ thù của những người thân cận nhất với cổ.

Aftran đã hi sinh quá nhiều. Dù đã từng hưởng thụ vẻ huy hoàng, giàu đẹp của thế giới loài người, nhưng khi ý thức được mình không có quyền điều khiển hay khống chế loài khác, cô ấy cũng đủ dũng khí để từ bỏ tất cả, để cứu sống cuộc đời một bé gái.

Aftran đã trở lại vũng Yeerk - một thứ nhà tù chung thân so với cơ thể Karen. Nhưng không cam chịu sống trong tuyệt vọng cổ đã chọn con đường đấu tranh để giải phóng mọi người...

Tôi thọc tay vào bồn nước và hớt Aftran vào lòng bàn tay. Tôi đặt cổ vào tai mình. Đó là cách duy nhất tôi có thể nói chuyện với cổ. Tôi cần cảm ơn Aftran về tất cả những gì cổ đã làm..

Giây lát sau, tôi cảm thấy cơ thể mình lạnh run lên. Khoang tai tôi thít chặt lại khi Aftran tìm đường đi vào.

“Tôi biết là bạn sẽ tới cứu tôi, Cassie,” cổ nói ngay khi nối kết được với não tôi. Tôi muốn nói với Aftran rất nhiều điều, nhiều lắm, nhưng tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. “Cám ơn bạn đã giúp tôi cứu sống Ax,” tôi trả lời.

Aftran cười lớn. “Nếu hồi chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà bạn nhờ tôi thì còn lâu tôi mới làm bất cứ thứ gì để chữa trị cho người Andalite...”

“... hoặc trở thành một chiến sĩ Yeerk đấu tranh vì tự do,” tôi thêm.

“Đúng vậy,” Aftran đồng ý. Giọng cô bỗng chuyển qua ưu phiền. “Cassie, tôi có điều này cần bạn giúp.”

“Hãy nói đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể,” tôi đáp không chút chần chừ.

“Tôi cần bạn giết tôi,” cổ nói tỉnh rụi.

“Cái gì?” Tôi hét lên. “Không!”

“Chúng ta đều biết tôi sẽ chết trong vòng ba ngày nữa, cho dù bạn có làm gì. Bạn đã chứng kiến cơn đói tia Kandrona khủng khiếp đến thế nào rồi đấy. Tôi muốn bạn hãy tránh cho tôi điều đó,” Aftran trả lời. “Làm ơn kết thúc cuộc đời tôi ngay bây giờ đi. Bạn có thể làm nhanh chóng và không đau đớn mà...”

Tôi cảm thấy cổ họng mình mắcnghẹn, ứa nước mắt. Đó là nước mắt của tôi hay là của Aftran?

Có lẽ của cả hai. Đúng! Của cả hai! Điều đó khiến tôi nảy ra một ý.

“Bạn hãy ở lại trong tôi!” Tôi tuyên bố.

“Không được. Bạn sẽ phải mò đến vũng Yeerk ba ngày một lần. Như vậy quá nguy hiểm. Rủi Visser Ba hay được thì hắn sẽ biết mọi thứ về bạn bè của bạn và phe Yeerk hòa bình. Tất cả sẽ tiêu ma,” Aftran đáp.

Chắc hẳn Aftran đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và thương cảm đang réo trào trong tôi.

“Không tồi chút nào khi phải chết vì những gì mình tin tưởng. Có nhiều lí do chết còn lãng nhách hơn nhiều,” Aftran nhẹ nhàng nói.

CHƯƠNG 28

“Từ bữa đó tới nay mẹ cứ bắt mình ăn cháo không hà,” Rachel phàn nàn. “Bốn ngày chứ ít đâu.”

Cả đám bọn tôi đang trên đường ra bãi biển. Jake, Rachel, Marco, Tobias và Ax tranh nhau kể lể về nỗi thống khổ mình phải chịu khi bị bệnh.

“Gì chứ lăn ra ốm là điều tệ hại nhất,” Tobias ca cẩm từ trên không. “Mình thậm chí còn không tin ba Cassie là bác sĩ thú y thực thụ nữa kìa. Chú ấy phải cố ấn thuốc vào họng mình...”

“Ôi trời ba tui tha về nhà mấy viên aspirin cho trẻ sơ sinh!” Marco gào tướng lên, cướp lời Tobias. “Làm như tui là em bé không bằng.”

“Có một tên Yeerk chui vào đầu tôi,” Ax than van, vẫn còn bàng hoàng. Ảnh ở trong hình người như thường lệ. “Trong đầu tôi í. Đ-đầ-ầ-u!”

Thây kệ tất cả những lời kể khổ của lũ bạn, tôi lặng lẽ thưởng thức cát ấm lạo xạo dưới chân. Mùi nước biển nồng nồng quyện trong tiếng sóng vỗ rì rào.

Không gì có thể khiến bạn cảm thấy quý trọng cuộc sống và sự tự do bằng một chuyến đi đến vũng Yeerk.

“Tụi mình sẽ gặp Aftran tại đây à?” Jake hỏi, lôi tôi ra khỏi những suy tư.

“Ừa. Sáng nay mình biến hình thành cá heo ra thăm Aftran. Cổ nói đã đến lúc phải đi, nhưng cổ muốn từ biệt tụi mình...” tôi đáp. “Nhìn kìa,” tôi chỉ ra làn nước xanh trong.

“Tui hổng thấy gì hết trơn,” Marco kì kèo.

“Mình thấy rồi,” Tobias bảo. “Ngó qua trái một chút đi.”

Cả bọn ngó nghiêng dòm. Tôi lia mắt một vòng đại dương và phát hiện một chấm bọt mù trời, thấp thoáng cái vây lưng khổng lồ.

Thế rồi, một con cá voi lưng gù nhô khỏi mặt nước. Trên đường đi, nó kéo theo một vệt nước nhỏ ròng ròng, sáng lấp lóe như đuôi sao chổi.

Quả là một bức tranh kinh điển, tuyệt đẹp và kì thú.

“Chúng ta đã quyết định đúng,” Jake gật gù. “Tốt hơn lần chúng ta sử dụng cái hộp xanh vừa rồi.”

“Lần này thì khó có gì tồi tệ cho được,” Marco nhí nhố. “Thế này thì còn khuya Visser Ba mới lần ra Aftran.”

Khi Aftran ra khỏi vũng Yeerk được hai ngày, hội Animorphs đã nhóm họp khẩn cấp. Tụi tôi cùng nhất trí là không thể để cho Aftran chết. Chính Jake đã nghĩ ra giải pháp này.

Cậu ấy đề nghị trao phép biến hình cho Aftran, với điều kiện cô sẽ tự chọn một hình biến và sẽ mãi mãi ở lại trong đó. Như vậy sẽ an toàn hơn cả. Cho tất cả mọi người. Toàn hội đã tuyệt đối tán thành quyết định đó. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Aftran lượn thêm một vòng nữa. Tôi cảm thấy trái tim mình nhảy nhót theo từng động tác của cổ.

“Oa! Một cú nhảy tuyệt vời!” Marco tấm tắc khen.

Vui quá. Tất cả chúng tôi lại bên nhau. Còn sống cả. Và Aftran đã tự do. Thật kì diệu phải không?

“Aftran sắp hướng ra đại dương mênh mông,” Tobias thông báo.

“Aftran chắc đang cảm thấy như được sống trên thiên đường,” tôi hồ hởi. “Mấy bồ tưởng tượng coi, được sống trong đại dương bao la sau khi ở vũng Yeerk tù túng sẽ như thế nào? Lại sống trong một cơ thể nhanh nhẹn, hùng mạnh, có thể nghe, cảm nhận và liên lạc nữa chứ.”

“Mình cá là Aftran đã giải ngũ khỏi Phong trào Yeerk phản chiến,” Rachel thêm.

“Cô ấy đã làm tròn phần việc của mình rồi,” Jake nói.

Tôi nhớ lại khoảnh khắc khi lần đầu tiên tôi để Aftran trong đầu mình. Một quyết định có quá nhiều hệ lụy.

Tôi bắt gặp Jake đang nhìn mình.

“Gì đó?” Tôi hỏi.

Cậu ấy nhún vai. “Mình tự hỏi xem bồ đang nghĩ gì?”

“Chẳng nghĩ gì cao siêu cả,” tôi nói. “Chỉ là... ”

“Là gì?”

“À. Thỉnh thoảng tụi mình cũng chiến thắng thật sự.”

Jake gật đầu. “Đôi khi tụi mình chiến thắng,” cậu ấy đồng ý. “Còn lần này á? Lần này, Cassie à, là bồ thắng.”

HẾT TẬP 29

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên :

Sienna – Bupbecaumua – tuongmy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx