sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 3) - Chương 03 - 04 - 05

CHƯƠNG 3

Marco la hét một hồi. Còn Jake thì bắt hai đứa tôi thề lên thề xuống sẽ không tái diễn chuyện ngốc nghếch ấy lần nữa. Chính Cassie, luôn luôn là Cassie, đã dàn hòa cả bọn và chúng tôi trở lại thân thiết.

“Sứ mệnh của tụi mình không phải là giải cứu loài thú.” Marco lên giọng. “Sứ mệnh của tụi mình là giải cứu loài người khỏi ách nô lệ của bọn Yeerk.”

“Ủa, cậu muốn cứu thế giới hồi nào vậy?” tôi trả treo.

Nó lườm tôi một cái đầy ác ý. Nhưng vô ích. Với đôi mắt diều hâu của tôi, tất cả những cái nhìn ác ý nhất đều có vẻ hiền lành.

“Cậu hổng sai.” Marco xuống giọng. “Nhưng khi nào các cậu còn nghĩ phải cứu thế giới, và khi nào cậu còn ít nhiều là bạn tớ, tớ nghĩ phải có người giúp cậu chặn cái thói ngốc nghếch đó lại.”

Marco là thành viên trù trờ nhất hội Animorphs, mặc dù chính nó là đứa chế ra cái từ này. Nhưng nó đã đi cùng tụi tôi ngay từ đầu. Marco cho rằng bọn tôi chỉ cần tự bảo vệ mình và gia đình mình là đủ.

Tôi và Marco có lẽ chẳng bao giờ hợp nhau. Nó là loại người ưa xỏ xiên, lúc nào cũng tự tôn tự đại, đụng một chút là xổ ra toàn những câu châm chích. Nó cũng chẳng cao lớn gì. Tôi đoán bọn con gái cho rằng nó đẹp trai chỉ vì nó có mái tóc nâu dài và cặp mắt đen láy.

Jake mỉm cười với Marco. “Cậu muốn giải cứu bọn tớ khỏi sự ngu ngốc chứ gì?”

“Nè mấy bồ, Marco mà là người thông thái nhất đám thì có khi bọn mình mát dây hết cả lũ rồi nhỉ.” Rachel móc lò.

Cả bọn cười rũ rượi.

Jake thân thiện đấm lên vai Marco. “Dù sao đi nữa cũng phải cám ơn cậu đã có lòng muốn cứu bọn tớ. Nghe thật mát dạ.”

Marco nhăn mặt, chộp một cái gối của Rachel liệng Jake.

Marco và Jake thật trái ngược nhau mặc dù hai đứa nó luôn cặp kè như hình với bóng. Jake là một đứa đô con. Không đô con kiểu cầu thủ bóng bầu dục, nhưng rắn rỏi. Nó là loại người sinh ra để làm sếp. Lỡ mà bị kẹt trong một tòa nhà đang cháy, bạn có thể quay sang Jake và hỏi. “Phải làm gì đây?” Và chắc chắn nó sẽ có câu trả lời.

Khỏi nói cũng biết nó và Rachel là anh em họ, cả hai đứa đều có tính quyết đoán giống y nhau.

“Mình phải đi đây.” Cassie nói. “Mình còn phải cho ngựa ăn và cọ lồng chim nữa.”

“Đừng nói chữ ‘lồng’ trước mặt Tobias.” Marco lại xỉa. “Nó sẽ mở một trận tấn công tổng hợp Ninja-biệt động - diều hâu long trời lở đất. Rồi nó sẽ xui Rachel càn nát ngôi nhà của cậu đấy!”

Cả bọn lại cười ầm.

Đứa nào cũng biết vì sao Cassie phải cọ lồng chim. Ba mẹ nhỏ đều là bác sĩ thú y. Mẹ nhỏ làm việc ở khu Lâm Viên, vốn là một vườn thú và công viên giải trí khổng lồ. Ba nhỏ là giám đốc trung tâm Hồi sức Thú hoang, đặt ngay tại trang trại của gia đình nhỏ. Trung tâm này chuyên tiếp nhận các loại thú hoang bị bệnh hoặc bị thương để chăm sóc.

Mấy cái chuồng chim mà Cassie phải về cọ rửa đầy nhóc chim sẻ gãy cánh, diều hâu trúng đạn, và bói cá bị kẹt ở các bãi biển ô nhiễm.

Cassie là chuyên gia về động vật của bọn tôi. Nhỏ giúp cả bọn tiếp cận với những con thú để biến hình. Nhỏ cũng là đứa có khả năng biến hình tốt nhất đám.

Cả bọn đứng dậy chuẩn bị về.

“Đến chỗ mình nha, Tobias?” Jake đề nghị.

“Không, mình chưa thể đến ngay đâu. Mình còn phải bay vài vòng. Đêm nay trời đẹp quá.”

“Tốt thôi.” nó nói. “Mình sẽ để ít thức ăn trên gác mái cho bồ phòng khi bồ về trễ. Nhưng mình không muốn mấy con thú khác ăn mất phần bồ đâu. Bồ có mở được hộp nhựa không đó?”

Tôi bắt gặp vẻ ái ngại của mấy đứa kia khi Jake nhắc đến “gác mái”. Bọn nó đang thương hại tôi.

“Mình mở được mà.” tôi đáp. “Bồ cũng phải cẩn thận. Bồ biết đấy... anh Tom.”

Tom là anh của Jake, và là người của bọn chúng.

Cả bọn chào tạm biệt nhau. Tôi thấy Cassie và Jake khẽ chạm tay vào nhau như thể tình cờ. Và rồi cả bọn kéo nhau về... trừ tôi và Rachel.

“Cứ nghĩ đến chuyện bồ phải sống trên gác mái lạnh lẽo, mình thế nào ấy.” Rachel nói.

“Mình ổn mà.” tôi đáp.

Tôi phân vân tự hỏi có nên nói cho nhỏ nghe những gì tôi vừa thấy hay không. Cái bóng trong cái bóng, cái lỗ hổng trên bầu trời. Nhưng vấn đề là ở chỗ bản thân tôi còn chưa biết nó là gì.

Nói ra chỉ tổ làm cho nhỏ lo lắng. Mà Rachel thì lo lắng cho tôi quá nhiều rồi.

“Chúc ngủ ngon.” tôi nói.

“Cảm ơn. Bảo trọng nha, Tobias.”

Tôi bay qua cửa sổ phòng Rachel, lao thẳng vào màn đêm.

Đôi mắt buồn của Rachel cứ bám riết tôi. Sao tôi thù cái cách bọn nó thương hại tôi thế. Bọn nó chỉ thấy rằng tôi không còn là Tobias của ngày xưa. Bọn nó chỉ thấy rằng tôi đã trở thành một kẻ không nhà.

Nhưng bọn nó chẳng hiểu gì ráo. Tôi làm gì có mái ấm thực sự kể từ khi ba mẹ tôi qua đời. Tôi đã quen với cuộc sống cô đơn từ lâu rồi.

Còn bây giờ, tôi có cả bầu trời.

CHƯƠNG 4

Ngày hôm sau, tôi quyết định trở lại nơi tôi đã thấy - và chưa thấy - cái vật khổng lồ trên bầu trời.

Tôi có một linh cảm về nó. Một linh cảm rất xấu.

Tôi bay trên cùng khu vực ấy, lên cao tối đa trên các đệm khí nóng.

Diều hâu không bay cao được như ó hay một số giống thuộc nhà ó (Giá như các bạn thấy loài ó điều khiển khí nóng lão luyện thế nào. Không chê được!) Thật ra, con diều hâu đuôi đỏ trong tôi chỉ khoái được đậu trên cành cây, đợi xem bữa ăn kế tiếp của mình thoăn thoắt chạy qua.

Nhưng tôi không ăn như diều hâu. Tôi chỉ ăn thức ăn do Jake đem lại, mặc dù thỉnh thoảng niềm háo hức săn đuổi trong tôi cũng trỗi lên mạnh mẽ.

Tôi vẫn thường nghe Marco chọc ghẹo về việc tôi xơi thịt chuột hay các loại xác bị xe đụng.

Khi bạn hóa thú, bạn sẽ khó lòng chống trả nổi bản năng thú. Jake hiểu rõ chuyện đó từ cái hôm nó biến thành thằn lằn. Nó đã nuốt chửng một con nhện sống trước cả khi nó kịp kiểm soát bản năng của thằn lằn.

Tôi không làm điều đó. Nói đúng ra là chưa! Tôi sợ rằng nếu tôi làm một lần thì sẽ không bao giờ dừng lại được nữa.

Tôi bay vút lên cao phía trên thành phố, ở khu vực mà tôi từng bay lượn bữa qua. Nhưng chẳng có gì cả. Trên đầu tôi mọi thứ lạnh như tờ. Và rồi tôi chợt nghĩ ra: cho dù nó là cái quái quỷ gì thì chắc nó chỉ xuất hiện vào một giờ nhất định nào đó. Lần trước, tôi cảm thấy sự hiện diện của nó vào lúc mặt trời lặn.

Tôi quyết định sẽ trở lại vào khoảng thời gian này. Nghĩa là, tôi còn nguyên cả một ngày dài mà chẳng phải làm việc gì đặc biệt. Tôi chẳng khoái chuyện này chút nào. Các bạn biết đấy, diều hâu dành gần như toàn bộ thời gian cho việc săn mồi.

Còn như tôi, Tobias trước đây, lúc nào không tới trường thì tôi dùng phần lớn thời gian rảnh để coi TV, đi lang thang trên phố, làm bìa tập, đọc sách... Tất cả những thứ đó giờ tôi khó có thể làm được. Tôi nhớ trường học, cho dù ở trường tôi thường xuyên bị bọn đầu gấu bắt nạt. Nhưng tôi không mấy nhớ nhà. Các bạn biết đó, từ khi ba mẹ tôi chết, chẳng có ai thực sự yêu thương tôi. Tôi bị đá qua đá lại giữa ông cậu và bà dì ở hai đầu của đất nước. Cả hai, không ai thực lòng lo cho tôi. Chắc là họ chẳng nhớ gì tôi đâu. Tôi đã nhờ Jake gửi một bức thư cho cậu tôi, nói rằng tôi đã về nhà dì. Cậu và dì tôi, mỗi người đều nghĩ tôi ở nhà người kia.

Tôi không biết cái “mánh” này kéo dài được bao lâu thì họ nhận ra tôi chẳng ở nơi nào cả.

Tôi đoán nếu họ biết chuyện đó họ sẽ gọi công an, báo là tôi bỏ nhà đi bụi đời. Hay biết đâu chừng họ cũng chẳng thèm quan tâm.

Nói tóm lại: tôi sẽ làm gì nguyên ngày hôm nay? Đã vài tiếng đồng hồ, tôi cứ nổi lềnh bềnh trên cao, ngay dưới các đám mây. Đành chịu thua thôi. Để lần khác vậy.

Tôi nghiêng cánh, chỉnh lại cái đuôi quay sang hướng nhà Rachel. Biết đâu nhỏ cũng đang buồn chán lẩn quẩn trong nhà.

Nhưng rồi nó tới.

Xa trên đầu tôi cỡ ngàn rưỡi mét, một đợt sóng lan tỏa trong không khí. Một sự trống rỗng, một cái hố nơi không thể nào có hố.

Tôi phản ứng tức khắc. Tôi phải đến gần nó.

Tôi vỗ cánh cho đến khi ngực và vai mỏi dừ. Nhưng vật đó di chuyển quá nhanh, và nó lại ở quá cao.

Nó bỏ tôi lại đàng sau xa lắc, cùng một đợt sóng không khí và những cái rung động trong vòm trời. Nó đang di chuyển treo hướng khác bữa qua. Nó đang hướng tới các dãy núi.

Và rồi... có một đàn ngỗng bay theo hình chữ V. Độ một chục con ngỗng lớn đang bay với tốc độ chóng mặt, đâm xuyên qua không khí để mở đường như chúng vẫn thường làm. Ngỗng là loài lúc nào cũng khẩn trương như đang đi làm nhiệm vụ. Như thể chúng muốn nói: “Tránh đường ra, chúng tôi là ngỗng đây. Chúng tôi sắp đi ngang.”

Đàn ngỗng lao thẳng đến vùng trời xáo động.

Thình lình, con ngỗng đầu đàn bị gãy gập y như vừa tông vào xe tải. Cánh nó sụm xuống, nhưng nó không rơi xuống đất.

Nó trượt ngang, lặn lốc và co giật như vừa bị vứt lên nóc một chiếc xe lửa đang xả hết tốc lực.

Phần lớn các con ngỗng khác đều chịu chung số phận. Chỉ một hai con tránh thoát kịp thời. Ngỗng là loài không được lanh lợi cho lắm.

Làn sóng vô hình đã va vào đàn ngỗng đang bay và nghiền nát chúng. Chúng lăn lốc và trượt dọc theo một bề mặt rắn vô hình. Và mỗi khi một con ngỗng bị đụng tôi lại thấy loáng lên ánh thép màu xanh xám.

Làn sóng đi qua. Đàn ngỗng rơi lả tả, lớp chết lớp bị thương.

Nó lạnh lùng bay tiếp. Cũng phải thôi, việc gì bọn Yeerk phải quan tâm đến dăm ba con ngỗng đó chứ?

Vâng, tôi biết chắc đó là bọn Yeerk.

Và cái mà tôi thấy, nhưng không thật sự thấy, chính là một con tàu của bọn Yeerk.

CHƯƠNG 5

“Dễ hiểu thôi.” Marco ra dáng nghĩ ngợi. “Bọn Yeerk chắc phải có khả năng ngụy trang nào đó. Giống như công nghệ chống ra-đa, có điều là tối tân hơn.”

Cả bọn tập trung ở vựa lúa nhà Cassie. Ba Cassie luôn đi vắng vào buổi chiều. Và đó là một trong những nơi ít ỏi tôi có thể tới mà không hề bị lộ.

Đó là một vựa lúa kiểu cổ điển, nhưng lại có những dãy lồng sạch sẽ sắp ngay ngắn dưới hàng đèn huỳnh quang. Có những vách ngăn tách các lồng chim khỏi khu chuồng ngựa. Nhiều vách ngăn khác tách riêng đám gấu trúc, các loài thú túi, chó sói, khỏi mấy con ngựa dễ hoảng. Sàn vựa có những đường ống chằng chịt, xô chậu lỏng chỏng, và rơm rạ vương vãi khắp nơi. Có những biểu đồ trên mỗi chuồng thể hiện tình trạng của con thú và biện pháp điều trị.

Nơi này thường ồn ào bởi tiếng chim líu lo, tiếng ngựa hí, tiếng gấu trúc đùa giỡn với thức ăn của chúng.

Tôi ném cái nhìn đượm chút lo lắng về phía một cặp sói, một cái một đực. Một con bị trúng đạn, con kia ăn phải chất độc do một nông trang viên bỏ ngoài đồng. Chó sói là loài mới xuất hiện ở nơi này. Các chuyên gia về thú hoang đã thả vài con sói vào khu rừng gần đây.

Chó sói luôn khiến diều hâu khiếp hãi.

“Bọn mình đã thấy được tàu của bọn Yeerk mà.” Rachel hoài nghi. “Mình đã thấy mấy chiếc Con Rệp và chiếc Lưỡi Rìu.” Nhỏ đứng tựa vào cái lồng nhốt con chim cu bị thương. Con chim đang lom lom nhìn tôi đầy ngờ vực.

“Phải, nhưng mấy cái tàu của bọn Yeerk bọn mình thấy đều đang đậu hay chuẩn bị hạ cánh.” Jake góp ý. “Chắc là khả năng tàng hình không hiệu lực khi tàu của chúng ở gần mặt đất. Nếu vậy thì Marco có lý. Chúng có khả năng tàng hình.”

“Đó là tàu của bọn Yeerk.” tôi khẳng định.

“Sao cậu dám nói chắc?” Cassie hỏi. Nhỏ đang lui cui làm việc trong lúc bọn tôi trò chuyện. Nhỏ đang cọ một cái lồng chim rỗng bằng bàn chải và nước xà bông.

“Thì nó đúng là vậy mà.” tôi ngoan cố. “Mình... mình có linh cảm như thế. Với lại, nó có vẻ bự lắm, bự hơn bất cứ chiếc máy bay bự nào. Nó to ghê lắm. Giống như một con tàu thứ thiệt, ý mình là tàu đi biển ấy.”

“Vấn đề ở chỗ bọn mình phải làm gì với nó đây?” Jake hỏi. Dĩ nhiên, tôi biết nó đã xác định sẵn trong đầu phải làm gì. Nhưng Jake không ưa bị coi là thủ lĩnh, mặc dù tôi nghĩ về nó đúng như thế. Nó bao giờ cũng để mọi người nêu ý kiến trước đã.

“Mình muốn tìm hiểu xem nó đang làm gì.” tôi nói. “Lần đầu, mình có cảm giác nó rời khỏi các dãy núi. Lần thứ hai, nó bay ngược lại. Nó lại bay quá thấp, rất dễ đụng núi. Vì vậy mình đoán nó đang làm gì đó ở trên núi.”

Rachel gật đầu: “Nghe có lý!”

Marco nhíu mắt. “Núi hả? Dân ngoại ô các cậu có bao giờ lên núi chưa? Núi lớn lắm đó. Dù con tàu có bự cỡ nào, nó vẫn trốn được ở hàng vạn nơi khác nhau trên núi.”

“Cho nên bọn mình phải bắt tay vào việc tìm kiếm ngay lập tức.” Rachel hăng hái nói.

Jake quay sang Cassie.

“Cassie? Cậu nghĩ sao?”

Cassie nhún vai.

“Tớ cảm thấy bọn mình làm vậy là quá đủ rồi. Này nhé, bọn mình đã tấn công vào Vũng Yeerk, mém nữa là chết. Bọn mình đã đột nhập vào nhà lão Chapman và Rachel đã bị tóm... Một lần nữa lại mém chết. Theo tớ, vấn đề là bọn mình sẽ còn trải qua bao nhiêu rủi ro nữa? Bọn mình sẽ còn mém chết thêm bao nhiêu lần nữa?”

Tôi thấy rõ rằng Marco chưng hửng. Đùng một cái, Cassie như ngả về phe nó... “Đúng! Chính xác! Tớ cũng định nói vậy. Tại sao bọn mình phải đâm đầu vào chỗ chết chứ?”

Nhưng Cassie lập tức cắt ngang mạch hân hoan của nó.

“Ý mình là, mặc dù vậy, mình vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn loài người bị bọn Yeerk biến thành nô lệ.” Cassie nhỏ nhẹ nói “Có thể đó là ý nghĩ của riêng mình.” Nhỏ nhún vai. “Vấn đề là mình đã có cái quyền năng ấy.” Nhỏ lại nhún vai nói tiếp. “Mình không thể không làm gì.”

“Coi, họ đâu phải chỗ bà con hay quen biết gì mình.” Marco cố vớt vát. “Họ hổng phải bạn bè tớ, cũng hổng phải gia đình tớ.” Nó len lét đưa mắt nhìn Jake. “Bọn mình cũng đã cố hết sức để cứu anh Tom. Vậy thì cớ gì tớ phải xả thân cho những người xa lạ? Đừng tưởng bọn mình sẽ được may mắn hoài. Các cậu hiểu ra chưa? Sớm hay muộn, bọn mình sẽ phải xa nhau. Sớm hay muộn bọn mình sẽ đứng xúm xít nơi đây mà khóc, bởi vì Jake hay Rachel hay Cassie hay Tobias mất mạng.”

“Cậu thì biết cái gì?” Rachel bùng nổ “Mình chán phải ngồi thuyết phục cậu lắm rồi. Cậu muốn chuồn chứ gì? Tốt, cứ việc xéo đi!”

“Ê nè, Rachel, cậu thì làm được quái quỷ gì mà đòi cứu loài người.” Marco hét lại “Đâm đầu vào chỗ nguy hiểm ấy hả? Mình hiểu vì sao cậu với Tobias lao đầu vô cứu con chim đó rồi. Bộ tưởng làm vậy là cứu thế giới hả? Các cậu chỉ cứu được mấy con chim ngu ngốc thôi.”

Marco chợt nhận ra nó đã đi quá xa. Thế là nó nín bặt. Mấy đứa kia nhìn tôi vẻ ân hận. Rachel thì hằm hằm nhìn Marco.

“Cho đến bây giờ.” tôi nói, “Cho đến tận hôm nay, chỉ có một đứa trong bọn mình bị thiệt hại. Đó là mình. Nhưng mình quyết không bỏ cuộc. Mình không là sếp của ai cả. Sáng mai mình sẽ đến các dãy núi. Các cậu ai muốn làm gì thì tùy.”

“Mình sẽ đi cùng cậu.” Rachel nói không chút đắn đo.

Cassie khẽ gật đầu.

Jake cười láu lỉnh. “Cậu nói cậu không phải là sếp, nhưng mình thì mình theo cậu đấy.”

Marco lắc đầu. “Không.” nó nói.

“Tùy cậu thôi.” Rachel nói mát.

“Ý mình không phải vậy.” Marco nổi sùng “Mình nói không, là không đi buổi sáng. Ngày mai là ngày học. Nếu cả lũ bọn mình bỏ học cùng một ngày rồi sau đó bọn Yeerk gặp chuyện gì, bộ các cậu tưởng lão Chapman không biết ghép hai sự kiện lại sao?”

Jake nhướng mày. “Marco nói đúng đó. Bọn mình nên đi sau buổi học.” Nó nhìn mấy đứa kia gật đầu.

Tôi chẳng khoái tí nào vì Marco đã đúng. Mà nó nói đúng thiệt. Nó có thể là cái gai trong mắt tôi, nhưng nó là một đứa rất thông minh.

Điều này khiến tôi hơi lo lắng và thấp thỏm. Biết đâu nó cũng nói đúng những chuyện khác?

Bọn tôi sẽ còn trải qua bao nhiêu rủi ro nữa cho đến lúc thất bại? Bao lâu nữa năm đứa bọn tôi chỉ còn lại bốn? Hay còn hai?

Hoặc chẳng còn đứa nào?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx