sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 3) - Chương 06 - 07

CHƯƠNG 6

Jake đã từng hóa thành chim ưng Peregrine (chim ưng đi săn). Marco và Cassie từng biến thành ó biển. Rachel thì từng là đại bàng đầu bạc. Vậy là cả đám bọn tôi đều bay được lên núi.

Nhưng ở cái xứ này có đến hàng triệu người mê chim. Họ là những người hiền lành nên chẳng bao giờ hại chim và cũng không săn chim. Họ chỉ khoái ngắm chim bay hoặc chim làm tổ.

Những nhà điểu học nghiệp dư này sẽ lấy làm lạ, rất lạ, nếu họ thấy một con diều hâu đuôi đỏ, một con đại bàng đầu bạc, một con chim ưng và hai con ó biển tự nhiên bay cùng nhau như đi làm nhiệm vụ chi đó. Và một số người mê chim có thể chẳng hiền lành chút nào... vì đã bị mượn xác.

“Coi, mấy người mê chim kìa!” Marco khụt khịt mũi, nặng nề dẫm lên thảm quả thông để đi sâu vào rừng. “Lẽ ra bọn mình có thể bay, nhưng không được. Đành phải đi bộ thôi. Ba chục cây số chứ ít sao.”

Trang trại nhà Cassie có những khu đồng cỏ rộng lớn giáp ranh với rừng quốc gia. Rừng quốc gia thì trải dài mút mắt. Nó khởi đầu từ rìa thành phố lên tuốt các rặng núi. Khu rừng có đầy các cây thông, sồi, du, bu-lô. Đích thực là thiên nhiên hoang dã. Hàng vạn héc-ta chứ chẳng chơi.

“Coi nào, Marco.” Cassie nhẹ nhàng dỗ dành “Đây là cơ hội để bồ thử một lốt thú mới mà.”

“Đúng đó.” Jake cũng ra sức dỗ ngọt. “Thay vì bồ ở nhà làm bài tập toán, thì thử biến thành sói coi. Đừng nói với mình là bồ khoái ngồi giải mấy cái phương trình hơn.”

“Để coi đã.” Marco lưỡng lự. “Làm toán hay biến thành chó sói đi lùng bọn người ngoài trái đất? Chắc tớ phải hỏi cô chủ nhiệm xem cổ nói gì. Chắc cổ sẽ cho vài lời khuyên tốt.”

Vì chuyện hóa chim bay lên núi chẳng phải là một ý hay, mấy đứa nó đã tìm một lốt thú khác có thể đi xa và nhanh ở trong rừng. Mà ở vựa lúa nhà Cassie thì có hai con sói bị thương...

Jake ngừng lại, ngó quanh một hồi rồi tuyên bố: “Chỗ này tốt rồi.”

Bọn tôi đang ở sâu trong rừng cỡ vài trăm mét. Tôi đậu trên cành thấp của một cây sồi khổng lồ. Con diều hâu trong tôi ghi nhận ngay sự hiện diện của một con sóc ở cách vài cành phía trên. Con sóc bắt đầu chí chóe cái ngôn ngữ báo động kiểu sóc: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Diều hâu! Diều hâu!

Tôi lừ mắt nhìn nó một cái. Nó giật bắn người, riết chặt quả sồi đang ôm vào ngực, rồi phóng chạy thục mạng.

“Điều tớ cóc chịu nổi là phải làm một con sói cái.” Marco càu nhàu.

“Bọn mình đã có một sói đực, một sói cái.” Cassie đã giải thích có đến chục lần. “Nếu hai cậu biến thành sói đực cả thì bọn mình sẽ có hai con đực. Mà hai sói đực thì thế nào cũng sẽ choảng nhau để giành quyền thống soái.”

“Mình kiềm chế được mà.” Marco khăng khăng.

“Marco, cậu và anh Jake chưa phải là sói mà đã từng cự nhau để giành quyền chỉ huy rồi.” Rachel nhận xét.

“Rachel nói đúng đó.” Cassie rầu rĩ nói. “Mình e rằng tập tính nguyên thủy của giống đực ở các cậu sẽ làm chậm bước của bọn.”

“Nè, khi mình biến thành con dã nhân, mình vẫn kiểm soát được bộ não của nó mà, đúng không nào?” Marco vẫn ương ngạnh.

“Phải rồi, Marco.” Rachel nháy mắt. “Nhưng hồi đó khác, giờ khác. Cậu và con dã nhân đâu có khác nhau mấy.”

Cassie và Rachel len lén đạp tay nhau khoái chí.

“Vô duyên.” Marco làu bàu.

“Ta quẳng đồng tiền đi, khỏi phải cãi lộn.” Jake nói. “Đây nè, mình con đực, cậu con cái. Vào việc đi thôi.”

“Cho tớ coi lại đồng tiền.” giọng Marco đầy nghi ngờ.

Jake nhoẻn cười. “Vào việc thôi. Cassie, bồ có muốn thử trước để biết nó ra sao không?”

Bọn tôi đã có những kinh nghiệm ớn xương sống rằng việc biến hình có thể gây những xáo động lớn. Jake từng biến thành thằn lằn và nó hầu như chưa từng dứt được cái óc sợ sệt của con vật này. Tương tự, Rachel đã biến thành chuột chù và đến giờ nhỏ vẫn còn gặp những cơn ác mộng dính đến tập tính của chuột chù: luôn sợ sệt và, tệ hơn nữa, khoái ăn côn trùng và thịt thối.

Jake cũng đã từng biến thành bọ chét. Theo nó kể thì đầu óc nó tự nhiên như trống rỗng. Giống như bị kẹt trong một trò chơi video tệ hại và cũ rích, không cách chi thấy đường. Não bọ chét đơn sơ thấy sợ.

“Được, để mình thử xem.” Cassie nhắm mắt lại và tập trung. Nhưng rồi nhỏ lại mở mắt ra. “Khoan đã. Trước hết mình phải thay bộ đồ biến hình. Mình không muốn bị kẹt trong đống quần áo.”

Nhỏ cởi đồ mặc ngoài ra, chỉ để lại bộ quần áo bó sát người, rũ đôi giày ra rồi giậm chân đất lên các quả thông.

Thay đổi đầu tiên là mái tóc của nhỏ. Từ màu đen và rất ngắn, tóc nhỏ chuyển sang màu bạc và hơi xù trong vòng có mấy giây, lan xuống cổ, vai, lưng. Một bộ lông dài và xù.

Rồi cái mũi u ra.

Tôi rùng mình.

Thật không dễ gì mà quen được cái cảnh người hóa thú. Nó là cái gì đó xông thẳng từ địa ngục, mặc dù Cassie hình như có năng khiếu trong vụ này. Nhỏ không bao giờ gây sốc mạnh như mấy đứa kia. Tôi đoán đó là vì nhỏ quá gần gũi với thú vật. Có lẽ nhỏ có một cảm xúc đặc biệt với loài thú.

Mặc dù vậy, khi cái mõm sói u ra từ mặt nhỏ, thì đó vẫn là một khung cảnh khó coi.

Tai nhỏ đầy lông và trở nên nhọn hoắt. Rồi chúng trượt lên đầu, gần như chạm nhau ở phần đỉnh.

Mắt nhỏ từ màu nâu đen chuyển sang màu vàng nâu.

Khắp mình nhỏ, một lớp lông thế chỗ dần chiếc áo bó sát màu hồng sáng xen kẽ xanh. Một cái đuôi thình lình phòi ra từ phía sau. Tôi nghe tiếng xương nhỏ kêu răng rắc trong khi sắp xếp lại. Các chi trước của nhỏ co lại. Các chi sau dài ra. Các ngón tụt cả vào và biến mất, chỉ để lại những cái móng đen ngắn củn.

Một tiếng gãy nghe thót cả tim diễn ra cùng lúc đầu gối nhỏ bẻ gập lại. Chân nhỏ teo đi và mọc đầy lông. Bất chợt nhỏ ngã đổ ra trước, không đứng thẳng được nữa.

Tất cả diễn ra trong chừng hai phút.

Cassie giờ đây là một con sói.

“Bồ thấy thế nào?” Jake hỏi.

Nghe tiếng Cassie giật bắn người, quay phắt lại đối mặt với Jake. Con sói nhe nanh ra cất tiếng sủa cảnh cáo đáng sợ có thể khiến bất cứ tên Taxxon nào cũng phải rụt lại.

Nó có những chiếc nanh thật ấn tượng.

“Tất cả đứng yên, đừng ngọ nguậy.” Jake nói.

“Đúng đó!” Marco tán đồng. “Đứng yên thật yên đó nha. Bởi vì mấy cái nanh đó bự thật bự.”

Cả bọn đứng bất động. Đứa nào cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm và biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong cái đầu sói, Cassie đang đấu tranh để kiểm soát bản năng hoang dã của sói.

“Xin lỗi.” cuối cùng Cassie lên tiếng bằng ý nghĩ. “Mình kiểm soát nó được rồi.”

“Bồ chắc không đó?” Rachel thấp thỏm.

“Chắc mà. Mình ổn rồi. Mình thấy... thật là tuyệt! Mình nghe nhạy lắm. Waaa! Cái mũi của mình nữa. Tuyệt vời, không chê được. Mình chưa từng biến thành con thú nào có mũi thính như vầy.”

“Và tớ thấy rất mừng vì đã bôi sẵn thuốc khử mùi.” Marco chọc ghẹo.

“Ai ăn thịt heo xông khói bữa điểm tâm hôm nay thế?” Cassie xoay xoay cái đầu sói của nó đánh hơi khắp mọi hướng. “Rachel hả? Mình tưởng bồ quyết định ăn chay rồi mà!”

Marco cười khanh khách khi bắt gặp vẻ tẽn tò của Rachel. “Ô, bị bố trác vì Cassie - mũi thính rồi nhé!”

“Thôi, lẹ đi!” Jake nói. “Cái đồng hồ - hai giờ bắt đầu chạy rồi đó. Tích-tắc, tích-tắc.”

Từng đứa một, bọn nó len lén liếc qua tôi. Tôi là một lời nhắc nhở sống động về những gì sẽ xảy ra nếu ở trong lốt thú quá lâu...

CHƯƠNG 7

Tôi đang ganh tị.

Đồng ý, nếu bị kẹt trong lốt thú, tôi vẫn tin rằng diều hâu là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Tuy vậy, tôi vẫn ganh tị. Các bạn của tôi đang thực sự thích thú khi được biến thành sói. Tôi đoán đó hẳn phải là một thể nghiệm rất lạ lẫm.

Tôi bay trên cánh rừng, lướt qua các ngọn cây, trong lúc bọn nó chạy bên dưới. Bọn nó chạy rất nhanh nên tôi chẳng dễ gì theo dõi. Không phải vì tốc độ bọn nó quá cao, mà là vì bọn nó không lúc nào ngừng nghỉ. Bọn nó cứ chạy đều đều ở tốc độ chừng ba chục cây số giờ, vượt qua những thân cây đổ, len lỏi những rừng cây, bụi rậm. Chẳng có gì làm bọn nó chậm lại.

Thật ra, nói vậy cũng không hoàn toàn đúng. Có hai thứ làm bọn nó chậm lại đôi chút.

Thứ nhất là Jake. Nó là con đực thống soái. Nếu trong bầy sói, người ta sẽ gọi nó là “con đầu đàn”. Do đó mà nó có một trọng trách sói phải thực hiện.

“Jake, anh phóng uế bao nhiêu lần cho đủ đây?” Rachel càu nhàu sau lần dừng thứ năm của Jake.

“Anh... anh cũng không biết nữa. Anh thấy có nhu cầu làm việc đó thường xuyên.” Jake bối rối thú nhận.

“Tại sao vậy? Chắc là trước khi đi anh uống soda nhiều quá chứ gì?”

“Anh không biết.” Jake nói. “Anh thấy lúc nào cũng mắc tiểu.”

“Bồ đang để lại dấu vết.” Cassie giải thích “Bồ đang đánh dấu lãnh địa của bồ.”

“Thiệt hả?”

“Chứ sao. Chuyện thường thôi mà. Sói đầu đàn là vậy. Mình đọc thấy trong cuốn sách viết về sói ở nhà mình. Mặc dù vậy, mình vẫn thấy lợm.”

Việc thứ hai làm giảm tốc độ bọn nó là đôi khi, đương không, cả lũ dừng lại hùa nhau tru lên. Chính Jake là đứa đầu têu. Vụ này làm cả bọn ngạc nhiên, kể cả Jake.

“WWWUuuuuuuuu.wwwwuuuuu!”

“Quái quỷ.” Marco mới toan la lên thì cái mõm nó đã hòa điệu theo hồi nào. “Wwwwwwuuuu wwwwuuuu!”

Cassie và Rachel chẳng đợi đến phiên. “Wwwwuuuu Wwwwuuuu!”

Tôi nghe tiếng tru liền quay phắt lại, bay về hướng bọn nó. “Mấy cậu làm trò khỉ gì đấy?” tôi hỏi. “Bọn mình đang gấp. Các cậu chỉ ở trong lốt thú được có hai tiếng. Mất thời gian cho việc tru tréo làm gì?”

“Mình không biết.” Jake bẽn lẽn nói “Tự nhiên mình thấy làm như vậy là một ý hay.”

“Anh Jake khởi đầu là tự nhiên mình... mình cảm thấy phải hùa theo.” Rachel nói.

“Theo mình, đó là cách cảnh cáo mấy con sói khác rằng bọn mình đang ở đây, để tránh đụng phải những bầy khác và cắn lộn nhau.” Cassie giảng giải. Nghe có lý ra phết. Thế nhưng chính Cassie cũng đã ngửa cổ, chĩa cái mõm lên trời mà tru lên như một đứa ngốc.

Tôi vỗ cánh, vọt ra từ các tán cây.

Thành phố và khu ngoại vi giờ đây đã lùi xa lắc sau lưng tôi. Bọn tôi đã đi được khá xa trong một giờ đồng hồ. Lúc này cùng khoảng thời gian tôi phát hiện chiếc tàu tàng hình lần thứ hai, khi nó đang hướng về phía các dãy núi.

Tôi lại sà xuống các ngọn cây. “Cứ chạy đi nhé! Mình bay lên quan sát một vòng thử coi sao!”

“Cẩn thận đấy!” Rachel dặn dò.

Tôi bay vòng qua một ngọn cây, rồi đập cánh vút lên phía mặt trời. Tôi dùng hết năng lượng, cố sức bay lên thật nhanh. Sự vận động giúp tôi phần nào khuây khoả. Khó mà thương thân trách phận trong khi đang thực hiện một bài thể dục nặng.

Một hồi sau, tôi bắt được một luồng khí nóng tuyệt vời và bay lên dễ dàng. Tôi vẫn thấy đàn sói bé xíu ở bên dưới đang lầm lũi chạy băng qua các lùm cây.

Tôi cố thử hình dung nếu là sói thì sẽ như thế nào. Những mùi vị lý thú. Những âm thanh tuyệt hảo. Tất cả cái sức mạnh đầy tự tin những chiếc nanh sắc lẻm, trí thông minh lạnh lùng.

Sau này, có lẽ tôi sẽ hỏi Jake hoặc Rachel về việc đó.

Và rồi mày sẽ hỏi bọn nó cảm thấy làm người như thế nào. Có khi bọn nó cũng mô tả cho mày nghe đấy. Tôi cay đắng nghĩ.

Thôi đi, Tobias. Tôi tự ra lệnh. Thôi ngay lập tức!

Tôi có cảm giác rằng nếu tôi buông lỏng cho sự thương thân thì điều đó sẽ tiếp diễn hoài hoài.

Tôi dõi đôi mắt sắc lẻm lên bầu trời, nhưng hình như bây giờ hãy còn quá sớm để con tàu ấy xuất hiện. Tất nhiên là nếu như nó tới. Không có lý do gì để cho rằng nó phải có một lịch trình đi lại chính xác.

Và rồi, tuốt bên dưới, có gì đó chợt khiến tôi chú ý.

Đó là một đoàn xe tải và xe Jeep đang bò trên một con đường hẹp, ngoằn ngoèo và đầy bụi bặm. Khoảng năm chiếc. Các xe này đều mang phù hiệu kiểm lâm và có vẻ rất vội vã.

Chúng hướng tới một cái hồ mà tôi mới nhận ra khi bay lên cao. Đến bờ hồ, chúng rời khỏi con đường. Tôi sửng sốt nhận ra hơn chục người mặc đồng phục nhảy khỏi các xe tải và bắt đầu lao vào rừng.

Họ đều mang theo súng. Nhưng đó không phải là súng thường hay súng lục. Tôi thấy họ rất rõ. Họ mang theo súng máy.

Bất chợt... Có chuyển động trên bầu trời! Cái quái quỷ gì...

Ở bên trái tôi xuất hiện hai chiếc trực thăng bay xà quần trên đầu các ngọn cây, cách chừng vài tấc. Chúng bắt đầu lượn vòng vòng quanh hồ. Cả hai trực thăng này cũng mang phù hiệu kiểm lâm.

Có chuyện rồi, tôi tự nhủ. Mấy người này không hành động và di chuyển như dân kiểm lâm. Họ di chuyển như quân đội.

Khoảng sáu người có vũ trang vây quanh một đốm màu vàng tươi. Đó là một chiếc lều.

Hai người - có vẻ là học sinh - đang nấu nướng gì đó trên ngọn lửa nhỏ cạnh lều.

Tôi nhận ra những biểu hiện kinh ngạc và sợ hãi khi họ bất chợt nhận thấy mình bị bao vây bởi sáu người mang vũ khí tự động.

Hai người cắm trại bị dẫn lại chỗ chiếc xe tải gần nhất, rồi chiếc xe vọt đi rất nhanh.

Tôi không biết bọn họ nói gì với hai người cắm trại.

Có thể bọn họ bảo rằng có một tên tù vượt ngục nguy hiểm ở khu vực này. Hay họ nói đang có đám cháy rừng. Tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi chỉ biết rằng hai người cắm trại đã bị lôi ra xe mà chẳng kịp biết chuyện gì đến với mình.

Hai chiếc trực thăng vẫn tiếp tục lượn lờ quanh hồ. Rồi chúng hạ xuống một bãi đất quang be bé ở tuốt mé hồ bên kia, cách chừng ngàn rưỡi mét. Khá xa, ngay cả với cặp mắt diều hâu của tôi, dưới ánh sáng chiều tà. Nhưng tôi vẫn thấy thứ đang chui ra từ hai chiếc trực thăng đó.

Chúng nhảy cóc ra, từng tên, từng tên một.

Mỗi tên cao đến hai mét mốt. Những sinh vật ghê rợn nhất mà bạn có thể chưa từng thấy. Những cái sừng sắc lẻm, dài dễ đến ba tấc, nhô ra từ những chiếc đầu rắn. Thêm nhiều thanh cựa ở khuỷu tay, cổ tay, đầu gối. Những cái cẳng như của loài khủng long bạo chúa.

Một toán biệt kích của bọn Yeerk!

Những chiến binh Hork-Bajir!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx