sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 3) - Chương 10 - 11 - 12

CHƯƠNG 10

Bốn đứa bạn của tôi đang quây lại, đứng bất động. Chúng gầm gừ, nảy lửa nhìn năm con sói đối địch.

Hai đàn sói đã đụng độ nhau. Giữa chúng là một con thỏ chết nằm thẳng cẳng. Chính đàn sói kia đã giết con thỏ. Các bạn của tôi vô tình đụng phải chúng. Giờ đây, hai con đực đầu đàn bị cuốn vào một trận chiến một mất một còn để giành quyền thống soái.

Một trong hai con đực đầu đàn đó là Jake, con kia là một con sói thứ thiệt.

Jake có trí thông minh của loài người, nhưng nói về chuyện đấu đá thì con sói kia có nhiều kinh nghiệm hơn. Jake chưa hề phải ngoi lên vị trí đầu đàn qua những trận chiến sống mái.

Tôi muốn cười mà không sao cười nổi. Tình huống hiện giờ thật lố bịch! Nhưng dẫu sao nó cũng giúp tôi quên đi con diều hâu cái, quên cái cảm xúc đã cuốn hút tôi về phía nó, đã hớp hồn tôi ngay cả khi những con tàu của bọn Yeerk đang lởn vởn đầy sát khí ở trên không.

Tôi giật bắn mình: thời gian! Bọn nó đã bị chậm kể từ khi rời bờ hồ chạy về. Mất bao nhiêu thời gian rồi nhỉ?

Tôi sà xuống chỗ bọn nó.

“Các cậu làm quái gì thế?” tôi hỏi.

“Im mồm đi, Tobias!” Jake gắt gỏng nạt lại tôi. “Bộ không thấy tình hình hay sao?”

“Thấy chớ! Các cậu chỉ việc nhường cho chúng là xong.”

“Không được. Nếu tớ rút thì tớ sẽ tiêu ngay.”

“Tiêu cái gì mà tiêu?” tôi la lớn. “Cậu đâu phải là sói. Nó mới là sói. Hãy cứ để nó làm sếp bầy sói. Các cậu bị trễ thời gian rồi đó.”

“Đâu đơn giản vậy.” Cassie lên tiếng. “Nếu Jake có vẻ nhún nhường thì con sói đầu đàn kia sẽ tấn công. Bọn tớ đã bị lạc vào lãnh địa của chúng, và chúng nghĩ bọn tớ muốn chôm mồi của chúng.”

Con sói đực bự chợt gầm gừ dấn một bước lên trước. Lập tức, Jake nhe nanh ra và thủ thế.

Con thỏ chết nằm giữa hai con sói đầu đàn, cách mỗi hàm rằng nhọn hoắt chỉ chừng vài tấc.

“Vụ choảng nhau này là vì con thỏ, đúng không nào?” tôi hỏi.

Không có tiếng trả lời. Đứa nào cũng căng thẳng đến mức lông lá xù cả lên. Bất cứ giây nào tình hình này cũng có thể bùng nổ thành một cuộc chiến tranh băng đảng của sói và theo lối sói.

Tôi biết mình phải làm gì. Nhưng điều đó lại đi ngược với bản năng trong đầu con diều hâu. Mà Tobias-người thì cũng không phải là hoàn toàn bình tĩnh.

Tôi đập cánh để bay lên cao một chút. Tôi sẽ cần tốc độ. Rồi tôi hướng mắt về con thỏ, cầu trời cho tôi hành động được nhanh như suy tính.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa.”

Tôi vọt thẳng xuống, vuốt chìa ra trước.

“Tsiiiir!” tôi la lớn.

Vèo!

Mỗi bên tôi là một con sói. Con thỏ chết nằm đó.

Bụp!

Cái vuốt của tôi cấu vào con thú chết và tóm lấy lông của nó.

Tôi đập cánh một lần, hai lần. Con thỏ bị nhấc bổng lên không.

Con sói lớn chồm tới. Tôi cảm thấy những chiếc nanh của nó xẹt qua đuôi.

Tôi đập cánh rối rít, bay là đà, nửa nhấc, nửa kéo lê con thỏ chết. Con sói bám sát theo sau, chỉ cách chừng vài phân.

“Tobias!” Rachel thốt lên.

“Chạy đi!” tôi hét lớn “Tớ chắc phải buông nó mất. Nặng quá!”

May mắn thay, khi không là một con sói ngu thì Jake luôn là đứa nhanh nhạy và quyết đoán. “Chạy đi, không kịp nữa bây giờ.”

Tôi buông con thỏ đúng lúc con sói vồ hụt tôi.

PHẬP!

Chiếc hàm sói có thể giết chết tươi một con ngỗng vừa cắt vào không khí chỉ vài ly sau đuôi tôi. Các bạn biết không, nó ở gần tôi đến mức tôi đếm được cả những chiếc răng của nó.

Một làn gió rất nhẹ thổi qua. Nhưng thế là quá đủ. Tôi xoãi rộng đôi cánh, mặc cho làn gió nâng tôi lên.

“Trời, ớn muốn chết!” tôi nói.

“Cậu có sao không đấy?”

“Hình như tớ mất mấy sợi lông đuôi.” tôi đáp. Nhưng lông đuôi là thứ mọc lại được.

Tôi bắt kịp bọn nó. Bọn nó đang xả hết tốc độ sói chạy như điên. Thời gian còn rất ít. Tôi cũng chả biết còn bao nhiêu phút. Đó là một trong những phiền toái thường xuyên của phép biến hình. Cho dù bạn có thể đeo đồng hồ thì bạn cũng không dám đeo. Một con sói hay diều hâu mà đeo đồng hồ thì chẳng khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”.

“Để mình xem có coi được giờ ở đâu không.” tôi nói.

Tôi đang mệt, rất mệt sau chuyến bay dài và không phải một mà đến những hai lần đụng độ với chó sói. Con diều hâu trong tôi chỉ muốn tìm một cành cây ngon lành nhìn ra đồng trống để mà ngơi nghỉ. Nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc.

Tôi bay lên cao một chút. Chỉ một chút thôi, đủ để nhận ra một trong các xe tải của bọn kiểm lâm giả hiệu.

Bọn Mượn xác đã đi khỏi xe, nhưng trên bảng điện có một chiếc đồng hồ.

Tôi nhìn con số trên đó mà không thể tin nổi mắt mình.

Chắc là nó sai! Chắc chắn là nó sai!

CHƯƠNG 11

Tôi hết cả mệt mỏi.

Tôi lao hết tốc lực về phía các bạn tôi. Tôi cảm thấy khó ở. Giống như trái tim tôi sắp bốc cháy.

Bọn nó đã vượt qua ngưỡng thời gian cho phép! Quá muộn rồi! Muộn thật rồi. Bọn nó sẽ bị kẹt. Giống như tôi. Mãi mãi.

“HOÀN HÌNH ĐI!” tôi hét lớn.

Nói bằng ý nghĩ cũng chẳng khác gì mấy so với nói bình thường: càng ở xa thì càng khó nghe.

“Hoàn hình đi! Ngay lập tức!”

Hi vọng là chiếc đồng hồ trên xe không chính xác. Hi vọng là trước sau năm phút vẫn không sao.

Đây rồi! Tôi đã thấy bọn nó. Bốn con sói đang cắm đầu chạy về hướng thành phố ở tít tắp xa.

“Hoàn hình ngay!” tôi hét lớn khi lướt ngang đầu bọn chúng nhanh như một viên đạn.

“Bọn tớ còn bao nhiêu thời gian?” Marco hỏi.

“Hết rồi!”

Tuyên bố đó khiến bọn nó lập tức hành động. Tôi kiệt sức đáp xuống một cành cây.

Cassie là đứa đầu tiên biến đổi. Lông của nó ngắn dần. Cãi mõm thụt vào, thành cái mũi. Hai cặp giò dài ra và phình lên từ các cẳng sói mảnh khảnh. Cái đuôi của nó cũng thụt vào và biến mất. Khi nó hoàn hình được hơn phân nửa thì những biến đổi đầu tiên mới thấy xuất hiện ở mấy đứa kia.

“Nào, nhanh đi!” tôi giục giã.

“Mấy giờ rồi?” Jake hỏi.

“Các cậu còn hai phút.” tôi nói dối. Theo như cái đồng hồ thì bọn nó đã trễ mất bảy phút.

Muộn quá rồi!

Cassie vẫn tiếp tục hoàn hình từ cơ thể chó sói. Da nó đang thay dần cho lông. Bộ quần áo bó sát đã hiện ở phần đùi.

Nhưng mấy đứa còn lại không may mắn như thế.

“Áááá!” tôi nghe tiếng Rachel hét lên trong đầu mình. Việc hoàn hình của nhỏ đã diễn ra trật lấc. Bàn tay người của nhỏ diện ra ở đầu mút cẳng sói... nhưng ngoài ra không có gì thay đổi.

Tôi khiếp hãi nhìn Marco.

Cái đầu bình thường của nó đột nhiên tòi ra từ cơ thể sói. Nhưng phần còn lại vẫn y nguyên. Nó nhìn xuống rồi hét lên kinh hãi: “Helow! Yipmeahhh!” Đó là một âm thanh khó nghe, nửa như tiếng người, nửa như tiếng sói.

Tệ thật! Tệ hơn cả tệ! Tôi cứ nghĩ bọn nó bị kẹt trong lốt sói, giống như tôi bị kẹt trong lốt diều hâu. Nhưng bọn nó lại hóa thành những quái thai, nửa người nửa sói: những cơn ác mộng giữa ban ngày.

Cassie chạy hết từ đứa này sang đứa kia “Nào, Jake, tập trung đi! Chú ý nào! Rachel, đừng bỏ cuộc! Hãy hình dung mình là người. Hãy tưởng tượng như các cậu đang ngắm mình trong gương. Trấn áp nỗi sợ của bồ đi, Marco!”

Tôi thấy Marco ngước cặp mắt người lên và chăm chăm nhìn tôi. Đôi mắt đó bám lấy tôi không rời. Giống như là nó căm thù tôi. Hoặc sợ tôi không chừng. Hay có lẽ cả hai.

Tôi vẫn bất động. Nếu Marco cần có tôi để tập trung thì càng tốt.

Nhưng điều đó lại làm tôi ghê ghê, rùng mình. Tôi chợt thấy chính mình như toàn bộ bọn nó đang thấy tôi: một thứ gì đó rùng rợn. Một quái vật. Một quái thai. Một sinh vật ghê tởm mà đáng thương.

Từ từ, thiệt là chậm, Marco bắt đầu hiện ra. Cả Rachel và Jake cũng thế. Bọn nó đã thắng được cuộc chiến bên trong.

“Đúng rồi, Jake.” Cassie cổ vũ. Nhỏ nắm chặt bàn tay của Jake trong hai tay mình “Trở lại với tớ đi, Jake. Trở lại hoàn toàn đi!”

Tôi nhìn sang Rachel. Nhỏ vẫn còn một khúc đuôi bé xíu. Các miệng vẫn u ra. Mái tóc vàng vẫn giống lông xám hơn. Nhưng chúng đang hoàn chỉnh dần. Cái đồng hồ chắc là chạy nhanh. Số phận của bọn nó đã được định đoạt chỉ trong vòng trước sau năm phút.

Tôi rất mừng vì bọn nó đã hoàn hình được. Giờ thì cả bọn đều đã trở lại thành người.

“Bọn mình thoát rồi!” Jake thở gấp. Nó nằm sóng sượt lên thảm quả thông. “Bọn mình làm được rồi!”

“Mém chết.” Rachel nói. “Suýt nữa là tiêu. Mệt chưa từng thấy. Chẳng khác gì leo con dốc sình lầy.”

“Tớ thành người lại rồi.” Marco lẩm bẩm. “Thành người! Coi nè, ngón tay tớ. Bàn tay. Cánh tay. Vai.” Nó sờ soạng khắp người để kiểm tra.

“Ha ha! Mém có tí xíu!” Cassie hân hoan. Nhỏ ôm chầm lấy Jake. Sau đó, tôi đoán nhỏ mắc cỡ nên chạy lại ôm cả Rachel và Marco.

Cả bọn cười vang, đứa nào đứa nấy như vừa trút được gánh nặng.

“Bọn mình ổn cả rồi.” Jake vẫn chưa hết bàng hoàng.

Tôi rất mừng cho bọn nó. Thật mà! Nhưng đột nhiên tôi không muốn có mặt nơi đây. Tôi tha thiết mong được trốn đâu đó. Tôi thấy như quanh tôi đang mở ra một lỗ đen sâu hoắm và gớm guốc. Tôi muốn phát bệnh! Bệnh vì cái cảm giác bị mắc bẫy... mắc bẫy vĩnh viễn.

Tôi nhìn những chiếc vuốt của tôi. Chúng sẽ không bao giờ trở lại thành bàn chân.

Tôi nhìn sang đôi cánh. Chúng cũng sẽ vĩnh viễn không còn là hai cánh tay. Tôi sẽ không còn được sờ tay vào ai... vào bất cứ vật gì...

Tôi nhảy khỏi cành cây và dang rộng hai cánh.

“Tobias!” Jake gọi với theo.

Nhưng tôi không thể ở đó. Tôi vỗ cánh như điên dại, quên cả chuyện tôi đang rất mệt mỏi. Tôi phải bay đi. Tôi phải bay thật xa.

“Tobias! Đừng! Trở lại đi!” Rachel la lớn.

Tôi bắt được một làn gió cứu tinh và vọt lên, bay xa. Tiếng thét câm lặng của chính tôi dội vang trong đầu.

CUỘC ĐỐI ĐẦU

CHƯƠNG 12

Trời đã tối hẳn khi về đến nơi mà giờ đây đã trở thành mái nhà của tôi.

Sau khi tôi bị kẹt trong xác diều hâu, Jake đã tháo tấm chắn dẫn lên gác mái nhà nó làm chỗ cho tôi trú ngụ. Tôi bay một lèo qua lối mở. Đó là một gác mái tiêu biểu. Có những thùng các-tông cũ phủ đầy bụi, chứa đầy quần áo thuở bé của Jake và Tom. Vài chiếc thùng hở nắp chứa đèn và đồ trang trí mùa Giáng Sinh. Có một chiếc tủ ngăn kéo, trên nóc bị trầy xước chẳng biết do đâu.

Jake đã mở một ngăn kéo tủ và lót bên trong một tấm mền cũ.

Nó thật là tốt với tôi. Jake luôn là một người bạn tốt. Ngày xưa, nó thường bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt.

Ngày xưa... Cái hồi mà tôi còn đi học... Đã bao lâu rồi nhỉ? Vài tuần? Một tháng? Chắc không tới đâu.

Có một cái đĩa nhựa nằm trong một góc nơi chẳng ai buồn để ý. Tôi đang đói. Tôi cấu lấy cái đĩa bằng móng chân trái và khẩy nắp đĩa bằng chiếc mỏ cong.

Thịt, khoai tây và hạt đậu. Thịt ở đây là món hambuger. Tôi không biết Jake thu xếp làm sao để có thức ăn cho tôi. Có lẽ mẹ nó nghĩ nó vơ vét thức ăn thừa cho con Homer.

Tôi chưa kịp nói với nó rằng tôi không ăn được rau và khoai tây. Hệ thống tiêu hóa của tôi không màng đến gì khác ngoài thịt. Tôi... con diều hâu... là một loài ăn thịt. Trong cuộc sống tự nhiên, diều hâu sống nhờ thịt chuột, thịt sóc và thịt thỏ.

Tôi ăn một ít hamburger. Nó đã nguội ngắt. Một món ăn vô vị. Nó làm tôi phát ớn, nhưng cũng giúp tôi được no. Nhưng tôi không ưa cái món ăn chết ấy. Tôi thèm thịt sống. Tôi thèm được lao bổ xuống miếng thịt, cấu lấy nó bằng bộ vuốt sắc lẻm và xé toạc nó ra.

Tôi muốn như thế. Con diều hâu muốn như thế. Và khi đã là chuyện ăn uống thì rất khó lòng kiềm chế cái bộ óc diều hâu trong đầu tôi. Cơn đói của tôi là cơn đói của con diều hâu.

Tôi vỗ cánh và dợm nhảy trong ngăn kéo. Nhưng nó lại êm quá. Và thứ mà cơ thể diều hâu của tôi đang cần không phải là sự ấm áp và tiện nghi của tấm mền. Diều hâu làm tổ bằng thanh củi. Diều hâu qua đêm trên một cành cây dễ chịu, để được cảm nhận những làn gió nhẹ, được nghe tiếng chút chít của con mồi, được quan sát các bầy cú săn đêm.

Tôi nhảy ra khỏi ngăn kéo. Tôi không thể ở trong đó. Tôi mệt đến mức không tài nào nghỉ ngơi được. Tôi thấy bồn chồn không yên.

Tôi bay trở ra, hướng thẳng vào màn đêm. Diều hâu không phải là loài vật sống về đêm. Ban đêm thuộc về các giống săn mồi khác. Nhưng tôi chưa muốn nghỉ ngơi chút nào.

Tôi bay vẩn vơ một lúc. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết tôi đang hướng về đâu.

Phòng ngủ của Rachel vẫn sáng đèn. Tôi vỗ nhẹ cánh, đậu lên cái chuồng chim mà Rachel cố tình treo bên ngoài để tôi đậu xuống khi nào tôi ghé chỗ nhỏ.

Tôi vỗ nhẹ cánh lên kính cửa, rồi lấy móng cào cào. “Rachel!”

Chút sau, cửa sổ được kéo lên. Rachel đứng đó trong bộ đồ ngủ và đôi dép lê.

“Bồ đó hả?” nhỏ nói. “Mình lo cho bồ quá!“

“Tại sao?” tôi hỏi nhưng đã biết câu trả lời.

“Hồi chiều bọn mình không được tế nhị lắm.” nhỏ thì thào. Hai đứa tôi cố không để mẹ và hai nhỏ em của Rachel nghe thấy cuộc “độc thoại” của nhỏ.

“Đừng ngốc vậy chứ,” tôi nói, “mấy bồ xém nữa thì tiêu... bồ biết đó.”

“Vào trong này đi. Cửa phòng mình đã khóa rồi.”

Tôi nhảy qua cửa sổ và tót lên cái tủ sập.

Bất chợt tôi cảm thấy có gì đó sau lưng. Tôi quay ngoắt lại. Đó là một tấm gương. Tôi đang nhìn chính mình.

Tôi có một cái đuôi với lông dài và thẳng, màu đo đỏ. Phần lưng còn lại lốm đốm nâu. Hai bả vai đồ sộ của tôi trông như hai cái bướu, như thể tôi là một cầu thủ bóng bầu dục đang chuẩn bị xáp lá cà. Đầu tôi thuôn nhọn. Đôi mắt nâu của tôi đầy kiêu hãnh khi tôi nhìn xuống món vũ khí chết chóc là cái mỏ.

Tôi quay đầu lại, tránh nhìn hình ảnh của chính mình. “Mình không rõ điều gì đang xảy ra cho mình, Rachel ạ.”

“Bồ nói sao, Tobias? Mình không hiểu.”

Giá như tôi có thể cười được lúc này. Trông nhỏ lo lắng quá. Tôi mong mình có thể cười được, dù chỉ một thoáng thôi, để nhỏ thấy nhẹ nhõm bớt.

“Rachel à, mình nghĩ mình đang để mất chính mình.”

“Sss... sao cơ? Bồ nói sao?” Nhỏ khẽ bặm môi và cố để tôi không nhìn thấy. Nhưng, tất nhiên, không gì lọt qua được cặp mắt diều hâu.

“Hôm nay con diều hâu mà tụi mình thả ra... Nó ở đó. Chỗ cái hồ. Mình muốn đi theo nó. Mình cảm thấy như mình thuộc về nó.”

“Bồ thuộc về bọn mình,” Rachel nói chắc nịch. “Bồ là người, Tobias ạ.”

“Sao bồ dám nói chắc?” tôi hỏi.

“Bởi vì điều duy nhất đáng kể là cái gì ở trong đầu và trong tim bồ kìa,” nhỏ chợt sôi nổi hẳn lên. “Là người đâu nhất thiết phải có cơ thể người. Là người đâu chỉ ở hình dạng bên ngoài.”

“Rachel... Mình thậm chí không nhớ trước đây mình ra sao nữa.”

Tôi thấy rõ nhỏ đang muốn khóc. Nhưng Rachel là đứa có nghị lực. Có lẽ chính vì thế mà tôi tìm đến nhỏ. Tôi cần một ai đó tin cậy được. Tôi cần một ai đó cho tôi vay chút nghị lực.

Nhỏ tiến tới cái bàn ngủ và mở ngăn kéo ra. Lục lọi trong đó hết một phút, nhỏ trở lại phía tôi. Nhỏ đang cầm một bức hình bé xíu. Nhỏ giơ bức hình để tôi có thể nhìn thấy.

Đó là thằng tôi trước đây...

“Mình không ngờ bồ lại giữ hình mình đó,” tôi xúc động nói.

Nhỏ gật đầu. “Bức hình hổng đẹp lắm. Ngoài đời thật trông bồ khá hơn nhiều.”

“Ngoài đời thật,” Tôi thẫn thờ lặp lại.

“Tobias à, một ngày nào đó người Andalite sẽ trở lại. Nếu họ không trở lại, xem như bọn mình tiêu hết, cả loài người cũng thế. Nhưng nếu họ trở lại thì mình biết họ sẽ có cách nào đó để trả lại cho bồ cơ thể cũ.”

“Ước gì được thế,” tôi nói.

“Mình chắc chắn mà.” nhỏ quả quyết. Tất cả niềm tin của nhỏ như đặt vào những từ này. Nhỏ muốn tôi tin. Nhưng tôi đã thấy những giọt lệ chực chờ tuôn ra từ đôi mắt nhỏ... bởi lẽ nhỏ đã nói dối.

Thì tôi đã nói rồi mà, mắt diều hâu chẳng bỏ qua điều gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx