sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 3) - Chương 23 - 24

CHƯƠNG 23

Chẳng có việc gì khác, ngoài chờ đợi. Chờ đợi cho đến khi mực nước trong tàu dâng lên, đưa các bạn của tôi đến nóc bồn, nơi có cánh cửa mở ra ngoài.

Tôi không thể duy trì độ cao đều đều dưới con tàu được nữa. Tôi chào tạm biệt bạn của mình rồi thoát ra, bay đi. Bầu trời mênh mông là một sự huyền nhiệm. Tôi bay vút lên nhờ một luồng khí nóng tuyệt diệu tạo ra bởi chính con tàu. Tôi bay lên cao nữa, vượt xa khỏi con tàu.

Bọn kiểm lâm giả hiệu đang triển khai khắp nơi. Các trực thăng và hai trong số bốn chiếc Con Rệp vẫn đậu ở bãi đất trống nho nhỏ. Chiếc Lưỡi Rìu cũng nằm đó.

Hai chiếc Con Rệp còn lại tiếp tục bay lảng vảng trên đỉnh của các ngọn cây.

Tôi thấy chúng đang lôi tên Hork-Bajir cẩu thả đã bắn tia Nghiệt hồi nãy giải tới trước Visser Ba.

Bọn tôi đã quen với ý nghĩ rằng Hork-Bajir là những con quái vật ghê rợn, hoàn toàn không biết sợ. Nhưng tên Hork-Bajir này con bộ không được can đảm lắm. Hắn sụp xuống trước mặt Visser Ba. Tôi thậm chí thấy thương hại cho hắn.

Đó là một trong những điều khủng khiếp nhất trong cuộc chiến chống bọn Yeerk. Thử nghĩ xem, kẻ thù của bọn tôi là giống sên nhớp nháp sống trong đầu những kể bị Mượn xác. Gã Hork-Bajir này có thể chỉ là một vật chủ bị cưỡng bách. Hắn đã bị tên Yeerk trong đầu cướp đoạt mất tự do. Giờ thì hắn lại sắp sửa mất mạng vì một sai phạm mà bản thân hắn không hề chủ động.

Tôi không thể nghe được những gì đang diễn ra dưới đất, nhưng tôi thấy rất rõ. Cặp mắt diều hâu của tôi nhìn xa không chê được.

Tôi quay đi. Tôi không muốn kể lại những gì đã xảy ra với tên Hork-Bajir kia. Hãy cứ để ký ức đó trở thành ác mộng của riêng bản thân tôi thôi.

Khi tôi quay lại thì tên Hork-Bajir đó đã biến mất. Ở vị trí của hắn là nguyên một đám lau nhau của Hork-Bajir lẫn Taxxon và người, tất cả đang bao quanh Visser Ba. Gã Visser trông có vẻ đang giận dữ. Hắn đang chỉ tay lên bầu trời.

Chỉ trong vài giây, các trực thăng đã rời mặt đất. Hai chiếc Con Rệp cũng đang khởi động.

Tôi có một linh cảm xấu về những gì đang xảy ra. Gã Hork-Bajir xấu sô hẳn đã kể cho Visser Ba về con chim mà hắn bắn. Và một tên Mượn xác nào đó có thể đã nói:“Dạ đúng rồi, em cũng thấy một con chim có vẻ khả nghi lắm.” Rồi một tên khác đế thêm: “Này, đó có phải con chim làm phân tán thằng Hork-Bajir hôm qua, giúp cho tên người chạy thoát?”

Visser Ba hẳn đã ghép các sự kiện lại với nhau. Một con vật hành động không giống như con vật thì điều đó đối với hắn chỉ có một ý nghĩ: con vật đó là một người Andalite biến hình!

Tôi lẽ ra phải khoái trá vì Visser Ba đã lầm tưởng bọn tôi là những chiến binh Andalite cừ khôi. Nhưng cho dù hắn nghĩ tôi là Andalite hay người thì điều đó cũng chẳng có gì khác biệt. Hắn đang phái bọn tay chân gớm guốc của hắn lên trời, tìm kiếm một “con chim vốn không phải là chim”.

Con chim đó chính là tôi.

Một chiếc Con Rệp lướt ngang qua các ngọn cây. Hai khẩu tia Nghiệt liên tục phát ra những luồng sáng chói, ngắn và sắc lẻm.

Tim tôi đập loạn xạ lên. Chúng đang giết tất cả những con chim chúng thấy.

Nàng diều hâu! Đây là lãnh địa của nàng!

Nhưng ngay lúc đó, một chiếc trực thăng xuất hiện sau lưng tôi.

Pạch pạch pạch pạch! Chíiuuuu!

Một tia Nghiệt! Xém nữa là tôi lãnh đủ. Tôi không thể trốn đi đâu được nữa vì bọn Con Rệp và trực thăng đang xúm lại quá đông... và quá nhanh.

Nhưng có một nơi mà không tên nào dám liều mạng bắn tia Nghiệt vào đó cả. Đặc biệt là sau khi Visser Ba vừa tặng cho tên Hork-Bajir cẩu thả một kết cuộc bi thảm.

Tôi lùa không khí dưới đôi cánh và đâm bổ xuống. Xuống, xuống nữa, xuống thấp nữa! Tôi bay về phía chiếc tàu bồn mà giờ đây đang trải ra như một cánh đồng rộng bằng thép.

Trong tíc tắc, tất cả những khẩu tia Nghiệt đều nã vào tôi, nhưng góc bắn của chúng lại không chuẩn. Tôi đã ở gần chiếc tàu bồn khổng lồ. Chúng không dám bắn nữa!

Tôi đậu xuống con tàu treo lơ lửng, cấu những chiếc vuốt của mình lên bề mặt kim loại lạnh và cứng. Nó trải dài ra bốn hướng xung quanh tôi. Nó cong xuống ở rất xa, đến mức tôi không thể thấy các mép của nó. Cứ y như tôi đang đứng trơ trọi trên một hành tinh bằng kim loại. Mấy chiếc trực thăng và Con Rệp vẫn lơ lửng trên đầu tôi. Tôi thấy những con mắt Hork-Bajir, Taxxon và người đang dán chặt vào tôi.

Tôi biết những ánh mắt đó nói gì. Đó là ánh mắt của những kẻ săn mồi.

Và con mồi chính là tôi.

CHƯƠNG 24

Tình thế của tôi coi mòi chẳng lấy gì làm tốt đẹp cả. Nếu bay lên khỏi con tàu thì tôi sẽ bị chúng nã tia Nghiệt đủ chục kiểu trước khi có thể thoát thân.

Đó là một khung cảnh kinh dị. Tôi đứng trên một cánh đồng kim loại rộng mênh mông và trên đầu tôi thì lơ lửng nguyên một đám săn mồi đằng đằng sát khí.

Tình hình lại đang tồi tệ hơn nhiều. Tệ hơn rất nhiều.

Cái gì đó đang dâng lên tới tầm ngắm của tôi in hệt một hành tinh tối tăm. Đó là chiếc Lưỡi Rìu của Visser Ba.

Nó đang lơ lửng trên đầu tôi, chỉ cách chừng ba chục mét. Tôi cảm thấy những mẩu ý chí cuối cùng bắt đầu rơi rụng.

Bạn hiền Tobias ơi, tôi tự nhủ, bạn sẽ chẳng sống sót thoát khỏi nơi này đâu.

Nhưng cả đám bọn chúng cũng chỉ dám lơ lửng ở đó. Dần dần, tôi bắt đầu hiểu ra: Chúng không biết phải xử lý tôi ra sao. Chúng không thể bắn tôi mà không trúng con tàu.

“Tên Andalite kia!”

Giọng nói ở trong đầu làm tôi choáng váng. Xém chút nữa tôi tung cánh bay vì khiếp hãi tột độ.

Hắn chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với tôi trước đây. Đó là một giọng nói đầy uy lực và tự tin. Chỉ cần cái giọng ấy ở trong đầu thôi cũng đủ khiến người ta muốn khuất phục. Nó làm người ta run bắn lên vì khiếp hãi. Đó là một giọng nói khủng bố, một giọng nói hủy hoại.

“Nghe đây, tên Andalite. Mi tưởng ra không biết mi là ai sao? Đồ ngu! Một con chim thật thì đã bay đi từ lâu rồi.”

Không được nói gì hết! Tôi ra lệnh cho chính mình. Tuyệt đối không nói gì! Nếu tôi trả lời, hắn sẽ biết tôi là người. Tôi không thể để lộ chuyện đó. Không được lộ với hắn bất cứ điều gì.

Tôi đóng băng ý nghĩ của mình. Nhưng tôi không ngăn được cái giọng u ám đó.

“Đầu hàng đi, tên Andalite kia. Ta sẽ ban cho mi một cái chết nhanh và không đau đớn nếu mi chịu khai ra mấy tên kia.”

Tôi đã thấy Visser Ba làm gì với gã Hork-Bajir mà hắn không hài lòng. Ký ức đó vẫn sống nguyên trong đầu tôi.

“Tùy mi thôi, tên Andalite. Ta rất kiên nhẫn. Ta có thể đợi ở đây bao lâu cũng được. Sau đó mi sẽ chết. Chết nhanh chóng bởi tia Nghiệt. Hoặc nếu không thì... nếu như ta bẫy được mi lọt vào chiếc Lưỡi Rìu của ta... Cái chết này sẽ chậm hơn rất nhiều.”

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nữa ở trong đầu. Một giọng nói khác hẳn, mờ nhạt, như vọng lại từ rất xa.

“Tobias! Tobias, bồ có nghe thấy không?”

Rachel!

“Có, mình nghe!”

“Tobias! Bọn mình bị kẹt rồi! Chiếc bồn đã đầy nước, nhưng cánh cửa thì lại không mở được. Cassie và Jake đã hiện lại thành người, nhưng hai đứa nó không cách chi mở được cửa. Bọn mình bị kẹt ở đây rồi!”

“Rachel! Mình... Mình phải làm gì đây?”

“Bọn mình không thể ra được.” Rachel hét lớn “Nghe nè, Tobias. Bọn mình kẹt trong này luôn rồi. Không có cách nào thoát ra cả. Con tàu lại sắp cất cánh. Chúng sẽ phát hiện ra bọn mình khi lên đến tàu mẹ để xả nước. Tobias! Bọn mình... bọn mình không muốn bị bắt sống.”

Máu của tôi dường như đông cứng lại. Đầu tôi choáng váng.

“Bồ nói cái gì thế?”

“Nghe nè, Tobias, bọn mình không thể bị bắt sống! Bồ hiểu không? Nếu bồ có thể làm bất cứ điều gì... Bất cứ điều gì!”

“Rachel! Mình phải làm sao đây? Mình không thể đưa mấy bồ ra ngoài được!”

“Mình biết rồi.” Rachel nói “Bốn đứa mình đều biết. Nhưng nếu như có cách nào đó... nếu như có thể phá hủy con tàu. Bọn mình biết điều đó chắc không thể được. Mình chỉ... nếu như có cách nào đó..”

“Không! Không!”

“Mình phải hoàn hình đây. Bọn mình sẽ bơi trong này. Bọn mình phải ở tư thế sẵn sàng khi lên đến tàu mẹ. Ở đó bọn mình sẽ biến thành thú dữ để chiến đấu.”

“Không được đâu.” tôi hét lớn, “không thể nào được đâu!”

“Mình nghĩ Marco đã nói đúng ngay từ đầu.” Rachel buồn bã nói. “Thật là điên rồ mới nghĩ rằng bọn mình có thể chiến đấu chống bọn Yeerk.”

“Rachel... Mình chưa nói với bồ.”

“Bồ không cần nói, Tobias ạ.” nhỏ ngắt lời. “Mình biết rồi mà. Thôi, vĩnh biệt bồ!”

Im lặng! Trong đầu tôi hình dung ra cảnh Rachel đang trở lại hình người, chòi đạp trong nước một cách tuyệt vọng cùng với mấy đứa kia và chờ đợi những điều tệ hại nhất. Bốn đứa nó chắc đang cầu nguyện để tôi tìm được cách nào đó giúp cho sự kết thúc của bọn được êm ả... tương tự như cách mà Visser Ba vừa đề nghị với tôi.

Bọn tôi đã thua cuộc. Bọn Yeerk rốt cuộc đã chiến thắng. Và khi bọn tôi chết thì niềm hi vọng cuối cùng của loài người cũng sẽ chết theo.

Trên đầu tôi, chiếc Lưỡi Rìu đang chờ đợi giống như... như con diều hâu đang ngồi rình con thỏ, sẵn sàng sà xuống bất cứ lúc nào để kết liễu đời tôi.

Chỉ có điều tôi không phải là thỏ.

Visser Ba là kẻ săn mồi ư? Được lắm! Thế thì tôi cũng vậy!

Và tôi cũng chẳng còn gì để sợ. Nếu các bạn tôi sẽ phải chết trên con tàu mẹ của bọn Yeerk, thì tôi chỉ còn lại lạc lõng, cô đơn trong thế giới này, không còn thuộc về bất cứ nơi đâu.

Không còn gì để mất.

Ngay lúc ấy, tôi thấy điều gì đó mà bình thường chắc đã làm tôi chết khiếp. Dọc theo cánh đồng kim loại, chúng đang lổn nhổn trườn đến chỗ tôi. Cả bốn hướng. Chúng khoảng một chục tên. Những con sâu róm khổng lồ. Một lũ rết đang thèm khát thịt sống.

Bọn Taxxon!

Có lẽ chúng chui ra từ trong tàu ra theo lệnh của Visser Ba.

Nếu tôi đứng tại chỗ, chúng sẽ tóm được tôi. Nhưng nếu tôi bay lên, những chiếc tàu Yeerk đang lơ lửng kia sẽ luộc chín tôi.

Bọn Taxxon khép vòng vây của chúng xung quanh tôi.

“Coi bộ mi hết thời gian rồi!” Visser ba nói trong đầu tôi. Hắn bật cười giòn giã. Một giọng cười chẳng hứa hẹn điều gì tốt lành.

A, Visser Ba, đồ săn mồi tàn bạo, tôi nghĩ. Giỏi lắm, Ngươi đã bẫy được ta. Bẫy ta như bẫy một con thỏ.

Nhưng con thỏ bị bẫy là một chuyện. Con diều hâu bị bẫy - nhất là con diều hâu có bộ não người - lại là chuyện hoàn toàn khác.

Tên Taxxon gần nhất lăm lăm chĩa vào tôi khẩu tia Nghiệt. Hắn nhìn tôi bằng hai trong những con mắt tròn vo và đỏ ngầu.

Tôi đạp chân vọt lên. Hai cánh tôi quẫy mạnh.

Tôi bay thẳng đến những con mắt đỏ tròn vo đó.

Hắn đưa một trong những cẳng trước yếu ớt lên che mắt. Trật lất rồi, con ơi! Tôi hơi tạt sang phải, đưa những chiếc vuốt lên trước và quắp lấy như quắp một con chuột lên cánh đồng.

Các vuốt của tôi xiết chặt quanh khẩu tia Nghiệt. Cổ tay yếu ớt của tên Taxxon không thể chịu nổi tốc độ của tôi. Khẩu tia Nghiệt bị giựt tung khỏi tay hắn.

“Bắt nó!” Visser Ba quát lên. Chiếc Lưỡi Rìu rung lên bởi cơn giận dữ của hắn.

Nhưng tôi không bay lên trời. Tôi bay nhanh, nhưng bám sát bề mặt của con tàu. Chúng không thể bắn tôi mà không trúng vào chiếc tàu quý giá này.

Tôi biết mình phải bay về đâu. Cứ mỗi lần vẫy, cánh của tôi lại đập vào con tàu. Tôi bay đến buồng điều khiển của tàu. Bay đến cửa sổ nhỏ nơi tôi từng trông thấy phi hành đoàn Taxxon.

Có thể tôi sẽ không cứu được các bạn tôi. Nhưng tôi sẽ cố thực hiện ước nguyện cuối cùng của Rachel. Tôi sẽ thử làm nổ tung con tàu này... cho dù điều đó có đồng nghĩa với cái chết của các bạn tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx