sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Rachel và Cassie ra về theo hai hướng khác nhau.

“Nhớ biểu diễn cho tốt nha!” Cassie gọi với theo.

“Cảm ơn.” Rachel gắt gỏng đáp.

“Mình thế nào cũng tới đó.” Marco nhạo. “Đừng có té khỏi cầu thăng bằng khi thấy mặt mình, nghen!”

Rachel bắn sang nó một tia nhìn như muốn nói: “Chú em mà dây vào chị thì chỉ có nước húp cháo.” Sau đó nhỏ biến mất, để lại Marco, Jake và tôi.

“Chắc nhỏ mết mình rồi.” Marco nháy mắt với Jake và tôi.

“Ờ...ờ...,” Jake đánh trống lảng. “Nè, Tobias, chắc phải đợi đến cuối tuần mới làm vụ đó được.”

“Sao vậy?”

“Tại cần có thời gian chứ sao. Bọn mình phải biến hình mà đi cho lẹ chứ đâu có tuyến xe buýt nào ghé vô chỗ đó. Cả bọn đâu có lội bộ xa vậy được. Ngay cả ở dạng sói cũng tốn nhiều thời gian lắm. Lần trước mất đến hơn tiếng đồng hồ lận đó. Theo mình, cả bọn phải tới đó vào buổi sáng, tìm chỗ nào thật kín đáo để cắm trại. Buổi chiều, khi bọn Yeerk xuất hiện thì bọn mình đã sẵn sàng rồi.”

“Và lần này chớ có rớ vào lãnh địa của bầy sói kia.” Marco nhắc nhở. “Mình hổng khoái đụng đầu bọn chúng lần nữa đâu.”

Nghe thật có lý. “Mấy bồ nói rất đúng. Vậy nếu mấy bồ tính cắm trại từ sáng sớm thì phải đi ngày thứ Bảy thôi.”

“Giá mà có thêm thông tin về khu đất tụi mình sẽ tới thì tốt biết mấy.” Jake nhìn tôi đầy ngụ ý. “Mình đang nghĩ.”

“Đúng đó,” tôi ngắt lời. “Mình sẽ đi thám thính trước. Mình sẽ tìm nơi để mấy bồ nấp tạm. Mình có dư thời gian trong tay để làm việc đó. Quên mất, mình đâu có tay... Tóm lại là dư thời gian.”

Marco và Jake cười lăn. Tôi nghĩ Marco hơi ngạc nhiên khi thấy tôi có thể giễu cợt chính mình. Tôi cũng bắt gặp cái nhìn dò xét của Jake. Chắc nó thắc mắc không biết tôi có ổn hay không.

“Mình ổn mà.” tôi nói bằng ý nghĩ riêng với nó để Marco không nghe thấy. “Mình chỉ rờn rợn khi nhìn các bồ vật vã để thoát khỏi lốt sói.”

Jake nhướng mày rồi gật đầu. Cả nó, chắc cũng còn kinh hoàng, tôi hình dung được mà. Tôi nghi bọn nó đã trải qua nhiều cơn ác mộng.

“Thôi được, bây giờ làm gì?” Marco hỏi. “Có cần mình lén nhỏ Rachel chui vào thành phố hay ngồi lại đây chơi điện tử?”

“Mình còn phải làm bài tập ở nhà,” Jake nói. “Tin mình đi, Marco, Rachel mà thấy bồ nhăn mặt làm trò trong khi nhỏ biểu diễn thì coi chừng... nhỏ sẽ biến thành voi và dẫm bồ bẹp dí.”

Marco nhăn mặt. “Thời vàng son xa xưa, điều tệ hại nhất mà bọn con gái có thể làm là xỉ vả đám mày râu bọn mình.”

Tôi bay đi, mặc cho hai đứa nó muốn làm bài tập, chơi video games hay dùng cách nào đó để giết thời gian thì tùy. Dù sao mấy việc đó tôi cũng đâu tham gia được.

Cũng tiếc thật đấy. Với cặp mắt và tốc độ phản ứng của tôi, chắc chắc tôi sẽ là một đối thủ đáng gờm trong trò chơi video “Doom”. Tiếc thay, thanh gạt và nút điều khiển đâu có để cho diều hâu chơi.

Tôi bay ra bầu trời chiều mát lạnh. Tôi vẩn vơ trên không mất một lúc. Tôi kiểm tra ngôi nhà của Chapman. Chapman là thầy hiệu phó của bọn tôi. Ông ấy mang trong đầu một trong những tên Mượn xác có đẳng cấp cao nhất.

Hôm ở khu công trường, cái tên Yeerk Mượn xác Chapman đã từng ra lệnh cho một tên Hork-Bajir rằng hễ tóm được đứa nào trong bọn tôi thì cứ giết. Hắn còn dặn tên Hork-Bajir giữ nguyên cái đầu bọn tôi để nhận dạng. Toàn là chuyện không thể ngờ.

Nhưng xem ra mọi chuyện lại phức tạp hơn bọn tôi tưởng. Chapman tham gia cùng bọn Yeerk, nhưng ông ấy lại làm điều đó để cứu con gái mình, Melissa.

Melissa có lẽ cũng tham gia cuộc biểu diễn thể dục cùng Rachel ở khi thương xá.

Tôi thấy buồn buồn khi nhắc đến nơi này. Lại thêm một nơi nữa tôi vĩnh viễn không thể đến. Đã có quá nhiều nơi như thế: Rạp chiếu bóng, trường học, công viên giải trí...

Chờ chút. Công viên giải trí, tại sao không nhỉ? Tôi còn đỡ tốn tiền vé nữa ấy chứ!

Ý nghĩ này, chẳng hiểu sao lại làm tôi cảm thấy sung sướng. Chắc chắn là tôi không thể tham dự các trò chơi rồi. Nhưng ý nghĩ đó vẫn làm tôi thấy phấn khích.

Tôi có thể bay thẳng đến khu Lâm Viên bất cứ lúc nào tôi muốn. Thử tưởng tượng coi! Tôi cũng có thể xem bất kì trận bóng bầu dục hay bóng rổ nào tôi thích... mặc dù là xem ké bên ngoài.

Và cả các buổi hòa nhạc ngoài trời nữa chứ!

Waa! Hòa nhạc ngoài trời thì hết xảy! Lại không cần mua vé nữa mới đã!

Tôi phải suy nghĩ theo cách đó mới được! Có hàng triệu điều tôi làm được trong lốt chim mà không thể làm được trong lốt người.

Nhưng chưa phải lúc này. Tôi bay vòng lại, hướng về các dãy núi. Thời tiết thật hết ý! Các luồng khí nóng đã đẩy mây lên thật cao. Tôi chỉ việc thả mình lên trên đó. Đời không đến nỗi quá tệ. Không đến nỗi nào.

Tôi đang bay đây nè! Hồi xưa khi còn cơ thể người, tôi vẫn thường nhìn lên trời và ước gì mình bay được. Giờ thì tôi bay rồi đó! Tôi hình dung có những đứa nhóc ở bên dưới ngay lúc này đang nhìn lên tôi và nghĩ: “Tuyệt thật, bay như nó chắc là đã lắm.”

Có điều... giá như tôi có gì đó lót bụng. Tôi hơi đói rồi! Phải nói Jake đem món gì lại ăn mới được!

Điều đó diễn ra trước cả khi tôi kịp suy nghĩ. Tôi đoán đó là do tôi cảm thấy đang sung sướng, cảm thấy dễ chịu.

Tôi đang ở trên khu rừng, cách trang trại nhà Cassie chừng một cây số. Cây cối chợt thưa đi, tạo thành một khoảng rừng trống. Đó là thứ mà loài đuôi đỏ chúng tôi mê tít: một khoảng rừng trống.

Ở đó có đầy mồi. Sóc chạy tung tăng tìm hạt dẻ. Chúng dợm nhảy rồi ngồi trên hai cẳng sau, dáo dác nhìn quanh, vẻ bồn chồn. Chuột nhắt lăng xăng chui từ lỗ này sang lỗ khác. Và cả thỏ nữa chứ.

Kìa! Một con chuột bự!

Tôi căng mắt tập trung vào nó. Tôi rùng nhẹ một bên vai, quay ngoắt lại giữa đường bay, và lao bổ xuống. Đôi cánh tôi đã khép lại, đầu tôi chúi thấp, móng vuốt co hết cả lên để đạt tốc độ tối đa.

Một quyết định bất ngờ. Tôi dang rộng hai cánh. Cú va mạnh của không khí. Các vuốt giương ra. Mắt tôi không rời con chuột dẫu chỉ một li.

Tập trung!

Tấn công!

Một đợt sóng phấn khích chưa từng thấy chợt dâng lên trong tôi. Tôi ngây ngất! Phải rồi, ngây ngất! Đó là từ duy nhất đúng. Nó mạnh hơn tất cả những gì tôi từng thể nghiệm trong đời.

Các móng đâm vào thịt sống. Những chiếc vuốt sắc lẻm quắp lại. Con chuột quằn quại, vùng vẫy dưới móng vuốt của tôi. Nhưng vô ích thôi! Hoàn toàn vô ích!

Tôi đã phát cuồng.

Tôi dùng cánh che con vật, giấu nó khỏi những con thú ăn thịt khác có thể cướp mất con mồi của tôi.

“KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!”

Tôi ngã ra sau.

Tôi nhìn xuống các vuốt. Chúng đỏ ngầu máu.

Thịt chuột lủng lẳng trên mỏ tôi.

Tôi kinh hãi. Tôi đã quên mình là ai. Tôi muốn bỏ chạy. Nhưng tôi làm gì còn chân để mà chạy. Tôi chỉ có những chiếc vuốt tàn khốc, những chiếc vuốt đẫm máu.

Tôi ngã lăn ra đất.

Không, tôi hét lên không thành lời. Nhưng tôi vẫn thấy con chuột chết... Tôi vẫn có thể nếm nó. Và dù cho tôi có nói “không” bao nhiêu lần, thì rốt cuộc thực tế vẫn sẽ luôn luôn là “có”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx