sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

“Mình không ưa kế hoạch này.” tôi thốt lên.

Jake ngước nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên. “Tobias, bồ tham gia kế hoạch này từ đầu kia mà?”

“Bộ mấy bồ chưa hình dung nó nguy hiểm cỡ nào sao?”

“Hình dung rồi chứ.” Marco nói. “Hình dung rất rõ nữa là khác. Nhưng mình cứ tưởng bồ là sát thủ diệt Yeerk số Một. Đâu ngờ bồ lại teo vòi.”

“Mình không sợ cho mình.” tôi nói. “Mình sẽ bay ở trên an toàn trong khi mấy bồ chui vào cái tàu đó.”

Cassie gật đầu. “Khó mà chịu nổi khi phải đứng nhìn người khác liều mạng.” nhỏ nói. “Mình hiểu bồ mà. Nhưng cũng đã có lúc bồ là đứa duy nhất gánh hết mọi hiểm nguy.”

“Còn bọn mình không còn nhiều thời gian để bàn chuyện này đâu.” Jake xen vào. “Cả bọn đã cùng lập kế hoạch và đều đã nhất trí. Vậy thì hành động đi chớ, bọn Yeerk tới bây giờ đó.” Jake luôn không hài lòng khi có đứa đặt lại vấn đề sau khi đã được quyết định xong. Thông thường Marco là đứa hay trêu ngươi nó nhất.

“Bọn mình ổn thôi mà.” Rachel tự tin nói. Nhỏ cầm con cá lên tay. Như trong mọi lần hấp thu ADN, con cá nằm nhũn ra bất động.

Bất chợt, tôi cảm thấy không thể nhìn bọn nó. Một ký ức chợt lóe lên: đó là khi tôi nhìn bọn nó vật vã thoát khỏi cơ thể sói. Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn nó bị kẹt trong lốt cá?

Chuyện bị kẹt vẫn là điều mà mấy đứa nó còn chưa thực sự hiểu. Ý tôi nói, bọn nó vẫn biết chuyện gì xảy ra cho tôi, nhưng người ta rất kì lạ: chẳng ai nghĩ rằng điều xấu sẽ diễn ravới chính mình. Tôi thì biết quá rõ.

Và nếu bị kẹt trong lốt cá? Chỉ cần nghĩ tới thôi tôi đã muốn bệnh. Cả cuộc đời còn lại trong lốt cá ư? Thà bị kẹt trong lốt diều hâu coi bộ còn hay hơn nhiều.

“Mình sẽ bay lên cao, coi thử có ai tới không.” tôi nói. Tôi bắt một làn gió nhẹ, vỗ cánh thật mạnh, bay vượt lên những ngọn cây.

Leo lên đến độ cao vừa đủ để có một cái nhìn toàn cảnh luôn là một việc khó. Phần lớn thời gian, trời lặng gió. Nhưng tôi rất mừng vì có việc để vận động. Như vậy tôi sẽ buộc được bộ óc của mình khỏi phải hình dung về về cuộc sống của các bạn tôi nếu chẳng may chúng bị kẹt trong lốt cá ở cái hồ trên núi.

Tôi hẳn sẽ cười ầm lên nếu điều đó không thực sự nghiêm trọng. Thử nghĩ coi, có bao nhiêu đứa nhóc phải lo lắng về chuyện bạn bè nó bị biến thành cá? Cuộc đời đã trở nên kì lạ biết bao kể từ cái đêm bọn tôi chứng kiến một ông hoàng người Andalite đáp tàu xuống khu công trường xây dựng.

Tôi lượn vòng cao hơn, cao hơn nữa, cho đến khi trông thấy toàn bộ cái hồ và phần lớn khu vực xung quanh. Không có tay kiểm lâm nào cả. Chưa có. Tôi tự hỏi biết đâu Jake nói đúng và bọn Yeerk đã chuyển sang một cái hồ khác. Có khi chúng đã chuyển mấy bữa nay rồi.

Và rồi... Ở phía dưới tôi... trên một cành cây... có con diều hâu. Cô nàng mà tôi đã giải thoát khỏi cảnh tù đày.

Nàng đang nhìn tôi. Tôi có thể thấy cặp mắt nàng dõi theo tôi. Mặt khác, tôi cũng biết rằng nàng đang nhìn tôi chỉ vì một lý do đơn giản là tôi đang bay trên lãnh địa của nàng. Diều hâu rất hay bực bội khi bị xâm phạm lãnh địa. Chúng không thích có kẻ lạ đến cướp đi những con mồi tốt nhất.

Nhưng mặt khác, tôi lại cảm nhận có cái gì đó còn hơn thế. Nàng muốn tôi theo nàng. Tôi không rõ do đâu tôi biết điều đó, nhưng tôi biết như thế. Nàng muốn tôi bay xuống với nàng.

Nhưng có một điều tôi biết chắc: tôi chưa sẵn sàng kết bạn đời với bất cứ ai, nhất là với một con diều hâu.

Thế mà cái cảm xúc ấy vẫn tồn tại dai dẳng trong tôi. Giống như... giống như là tôi thuộc về nàng.

Tôi nhìn tránh đi. Tôi sẽ rất vui mừng nếu chiến dịch này sớm kết thúc để tôi không phải bay đến lãnh địa của nàng lần nữa. Nàng luôn làm tôi bối rối.

Bất chợt có chuyển động!

Tôi đã để mình bị phân tán.

Xe tải! Xe Jeep! Chúng ở cách tôi chừng cây số rưỡi và đang phóng tới rất nhanh.

Tôi cuống cuồng tìm các bạn mình. Bọn nó kia rồi! Tôi lùa gió giữa hai cánh và nhắm hướng bọn nó.

“Chúng đến đó!” tôi hét to. “Chui vào hang đi!”

Bọn nó vội chạy vào hang. Nhưng, trong lốt người, việc chui vào hang chẳng dễ dàng chút nào. Hồi nãy bộ lông dày của sói đã giúp chúng khỏi bị trầy xước khi lách mình qua các bụi gai.

Pạch pạch pạch pạch pạch!

Có tiếng trực thăng lượn lờ trên các ngọn cây!

Quá nhanh. Các bạn tôi còn đang chật vật chui vào hang. Một chiếc trực thăng đang thẳng hướng bọn nó lao tới.

“Tía ơi!” tôi than thầm. Tôi vẫn còn thừa tốc độ từ cú bổ nhào. Tôi vỗ cánh mạnh, dụng hết sức để đạt tốc độ tối đa... nhắm thẳng vào chiếc trực thăng.

Lao thẳng vào nó!

Tôi thấy rõ tên lái trực thăng. Đó là một tên Mượn xác người. Bên cạnh hắn là một tên Hork-Bajir.

Lao vào chúng!

Chiếc trực thăng đang bay với tốc độ 140 kilômét giờ. Tôi bay ở tốc độ kém hơn một chút. Khoảng cách giữa tôi và tấm kính chắn gió đang rút lại rất nhanh.

Chúng có vẻ sẽ không tránh đường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx