sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 30) - Chương 18 - 19 - 20 - 21

CHƯƠNG 18

Rachel, với hai bím tóc ngờ nghệch và một cái nón lưỡi trai dở hơi sùm sụp trên đầu, lảng vảng ở bên trong cửa hàng Giày và Túi xách.

Tôi thì ở cách đó mấy cái kệ chưng hàng, trong cửa hàng Hosiery. Tôi ngó chừng bên ngoài khu vực đó. Tôi chỉ mong rằng không ai trong trường trông thấy tôi đang đi lướt các kệ trong bộ đồ quần chẽn ống màu nâu sậm và áo chiết eo.

Đó là kiểu quần áo mà bạn vẫn thường bận ở trong trường.

Visser Một đột ngột chui vào cửa hàng bán khăn choàng, găng tay và nón. Hắn chộp một cái khăng choàng màu xám, một đôi găng tay bằng da dị thường, gớm ghiếc và thanh toán tiền bằng một cái thẻ tín dụng chắc chắn là giả.

Rồi hắn bắt đầu bước lui ra phía cửa ra để trở lại khu thương xá. Tất cả theo đúng kế hoạch.

Rồi…

“Xin lỗi, thưa bà. Bà có thể đi theo tôi được không ạ?”

Một nhân viên bảo vệ. Trang phục bình thường. Cái thằng cha mà dường như lúc nào cũng theo sát tôi từ cửa hàng này qua cửa hàng khác.

Rachel liếc nhìn tôi. Nhỏ nhướn mày ý hỏi có chuyện gì.

Tôi cẩn thận di chuyển đến gần hơn, tránh ánh nhìn của Visser Một.

“Đi theo anh ư?” giọng mẹ tôi vang lên nạt nộ. “Vì sao thế?”

“Cứ đi theo tôi, thưa bà. Tôi cần hỏi bà vài câu.”

Tay của tên Visser thò vào trong cái xắc tay. Anh bảo vệ cũng nhìn thấy cử động đó.

“Bà bị bắt giữ vì tội ăn cắp cái khăn choàng kia.”

“Tôi đã mua nó mà,” tên Visser nói lí nhí. “Tôi có hóa đơn mà.”

Anh bảo vệ cười vẻ căng thẳng. Ảnh liếc quanh như thể đang tìm người hỗ trợ. Nhưng giọng ảnh khá kiên quyết. “Hễ mà nhà ngươi thò tay vào lấy súng Tia Nghiệt, mà ta đảm bảo là ngươi có súng ở trong xắc tay, ta sẽ khử ngươi ngay tại đây và ngay lập tức đấy, hỡi tên phản bội.”

Tay của Visser Một vẫn ở trong xắc.

Tên bảo vệ thò tay vào bên trong áo khoác.

Tụi tôi có khoảng hai giây để chạy trốn khỏi vụ đấu súng trong một cửa hàng đông đúc.

Đột nhiên Rachel đứng ngay sau tôi. “Trốn ngay đi, đồ khờ. Bồ đang há hốc miệng ra như một người khách du lịch kìa! Mình theo dõi tiếp cho,” Rachel thì thầm.

Nhỏ nói đúng. Tôi đang đứng tơ hơ, không nhận thức được mình đang đi về phía Visser Một. Nếu mẹ tôi quay đầu lại…

Tôi chui nấp sau cái giá trưng bày khăn choàng bằng nhung dài thòng.

Rachel di chuyển thật nhanh. Nhỏ choàng tay mình ngang hông Visser Một. Rồi nhỏ nói lớn bằng giọng mũi, “con nhìn thấy cô mua chiếc khăn đó mà!”

Tên bảo vệ ngập ngừng. Visser Một như được tiếp thêm sức mạnh. Hắn nhìn chằm chằm Rachel thật gần nhưng Rachel đã quay mặt đi.

“Người phụ nữ này bị bắt mà cổ không làm điều gì sai! Cô ơi! Cô ơi! Cô bán cho cô đây cái khăn choàng đó, giờ cô ấy bị bắt giữ. Cửa hàng kiểu gì kì vậy?”

Có một việc mà tụi tôi không thể làm được, đó là bứt khỏi bất cứ tên Mượn xác nào lảng vảng đằng sau mà không bị chúng nhận ra và lấy làm thắc mắc. Rachel tránh mọi giao tiếp bằng mắt, giấu khuôn mặt nhỏ dưới cái nón sùm sụp và hai bím tóc xấu xí. Nhỏ còn làm méo cả giọng nói nữa chớ.

Tôi hi vọng thế là đủ để bọn Mượn xác Người không để ý.

“Thiệt là kì cục! Người phụ nữ này bị bắt vì đã trả tiền cho món đồ! Nếu có ai hỏi tôi, tôi sẽ nói cô ấy phải trả giá quá đắt cho cái khăn này. Mà rốt cục đó cũng có phải là khăn ca-sơ-mia[18] đâu cơ chứ!”

[18] Loại vải rất đẹp, rất mắc tiền được dệt ở vùng lãnh thổ nằm giữa Ấn Độ và Pakistan.

Tôi giấu một nụ cười ngoác đến mang tai.

Có tác dụng rồi. Một đám đông bu lại. Cô nhân viên bán hàng lúc này đang ở trong vòng vây và thừa nhận rằng Visser Một đã trả tiền cho cái khăn rồi.

“Có chuyện gì thế?” Jake thắc mắc.

Khó mà theo dõi được mọi cuộc đối thoại khi bạn là một con ruồi. Dĩ nhiên là tụi tôi không thể trả lời cho nó được rồi.

Rachel rời khỏi đám đông và tóm lấy cánh tay tôi.

“Chuồn khỏi đây thôi.”

“Không ai theo dõi...”

“Có máy ghi hình của bảo vệ,” nhỏ vừa nói vừa hất đầu lên trên trần. Tôi thấy tấm kính màu sẫm gồ lên. Chiếc máy ghi hình được giấu ở đó.

“Ố ồ.”

Tôi theo chân Rachel đi về phía phòng thử đồ.

Đây là lần đầu tiên và chắc cũng là lần cuối cùng tôi chui vào một căn phòng thử đồ dành cho quý bà.

Rachel dẫn tôi ra khỏi đó bằng cửa sau, tới một lối đi bảo dưỡng trải than xỉ và có những cánh cửa thép hai bên.

Tôi và Rachel tới cửa hàng bán đồ cắm trại trước Visser Một và Jake. Cassie đang đợi ở đó.

Nhỏ chạy lướt ngang qua Visser Một khi hắn dừng bước để mua dây và móc leo núi.

Rachel và tôi lảng vảng quanh đó, giả bộ mua hàng. Tụi tôi quan sát tất cả những người khác trong cửa hàng, xem xem có ai trong số đó đang theo dõi Visser Một hay không.

Trước đó, Jake đã gạt Visser Một, nó khẳng định rằng tụi tôi đã phát hiện ra có bốn tên Mượn xác đang theo dõi hắn. Giờ thì đó không còn là lời nói xạo nữa. Trong vòng vài phút, tụi tôi tin chắc rằng con số không phải bốn mà là năm.

“Bồ muốn chắc chắn rằng Visser Một bị bám đuôi, Marco à, bả đang bị bám đuôi rồi đó. Và giờ thì tụi mình đang bố trí một địa ngục cho một vụ đấu súng tại bãi chăn thả súc vật OK,” Rachel thì thầm. “Tốt hơn hết là bồ nên biết chắc được tụi mình đang làm gì.”

“Ừ. Nên là thế.”

CHƯƠNG 19

Visser Một đã mua dây chão và móc leo núi, găng tay và ủng.

Một tên Mượn xác theo sau hắn khi hắn lái chiếc Audi thuê từ siêu thị ra khỏi thành phố và thẳng hướng tới vùng núi xa xăm.

Tới bãi chăn thả súc vật OK.

Tất cả tụi tôi đều ở trên xe của hắn ngoại trừ Tobias và Ax.

Tụi tôi đang ở trong lốt gián, bò lổm ngổm dưới gầm ghế tài xế.

Tấm thảm gai đen giống như một thảm cỏ cao dưới sáu cái chân gián-tôi. Một cục kẹo bạc hà hiệu Lifesavers đã bóc vỏ, rớt dưới gầm ghế từ hồi nảo hồi nào giống như một cái gốc cây to đùng, đường kính của nó lớn gấp nhiều lần chiều cao của tôi.

Lối đi, lối đi cao quá đầu, xa tít tắp như mây trên trời, là cái ống bằng thép và bộ nhún nằm ngay mặt dưới ghế ngồi. Xa quá nên tôi chẳng thể nhìn thấy rõ mấy thứ đó. Tôi chỉ thấy một cái bóng đổ bự mờ mờ của hai bàn chân và mắt cá chân to vật vã ép chặt lên mấy cái bàn đạp thắng và ga cao ngồng.

Hắn biết tụi tôi đang ở trong xe của hắn, chỉ có điều hắn không biết tụi tôi ở chỗ nào. Nhưng hắn biết tụi tôi đang quan sát hắn.

“Tại sao chúng ta không dùng một chiếc trực thăng bay đến chỗ bọn Hork-Bajir tự do cho đơn giản?”

“Ngươi cho rằng khu định cư của bọn Hork-Bajir ở đâu đó trên cao sao?” Đến lượt Cassie thực thi nhiệm vụ giao tiếp với hắn. Tụi tôi cần tách Visser Một ra khỏi quân bảo vệ của hắn, cần hắn coi tụi tôi là đồng minh. Cassie là đứa thích hợp cho việc này.

“Rõ ràng thế còn gì,” Visser Một nhấm nhẳng. “Ta có ngu đâu? Dây chão, móc leo núi đầy ra đó.”

“Ngươi sẽ không tìm thấy chỗ ở của bọn Hork-Bajir đó từ trên không đâu. Nó nằm trong một thung lũng hẹp, kín đáo và cao tít trên núi. Rừng cây trên đó sẽ chặn đứng cái máy bay trực thăng thô sơ của loài người.” Nhỏ ngưng một chút. “Quân đội của ngươi, nếu chúng tới, cũng sẽ chẳng tìm thấy lối vào đâu.”

“Quân đội của ta á?”

“Tụi ta cũng đâu có ngu,” Cassie nói. “Ngươi không hề có ý chỉ đơn thuần là bắt giữ hay làm mất thể diện của Visser Ba. Ngươi định giết hắn kìa. Cả tụi ta và ngươi đều biết rằng với khả năng biến hình, hắn mạnh hơn ngươi - với cái cơ thể vật chủ người bấp bênh, không ổn định - gấp bội.”

“Ta có thể giải quyết Visser Ba.”

“Được không đó? Tụi ta đã thử nhiều lần rồi. Ấy thế mà, tới giờ, hắn vẫn sống nhăn.”

“Khiêm tốn ư? Của một tên Andalite sao?”

“Chủ nghĩa hiện thực của một người Andalite.” Cassie đối đáp.

Visser Một phá ra cười. “Mi sợ hắn.”

“Nói với bả là ‘phải’ đi,” tôi nói riêng với Cassie. “Nói với bả là hắn đã giết hại rất nhiều người Andalite tụi mình.”

“Đúng. Tụi ta đã từng có một số lượng chiến binh đông hơn bây giờ. Nhiều người trong bọn ta đã bị chết khi đánh nhau với Visser Ba.”

Một lời xảo trá, dĩ nhiên rồi. Nhưng nghe có vẻ khá thành thực. Visser Một nắm được thông tin đó, hắn sẽ cho rằng tụi tôi là những kẻ ngốc khi tiết lộ cho hắn tin đó.

Tụi tôi cần hắn nghĩ là tụi tôi ngốc.

“Tụi bay có hình dung ra chuyện ta sẽ hòa nhã hơn khi ta nắm lại quyền lực không?”

Tôi dợm định chỉ cho Cassie phải nói với hắn những gì. Nhưng nhỏ đã nói rồi, trước cả khi tôi kịp mở miệng.

“Không. Tụi ta lại cho rằng ngươi sẽ yếu thế hơn,” Cassie nói. “Sự tranh giành quyền chỉ huy của tụi bay sẽ có lợi cho tụi ta. Trong một trận chiến trực diện, ngươi sẽ dễ dàng bị giết hơn là Visser Ba. Loài người, dù có bị mượn xác hay không, rất dễ chết.”

Lại một lần nữa, lời nói của Cassie có cảm giác rất trung thực. Chính lời lăng mạ loài người đã làm cho nó có vẻ đúng là lời của người Andalite ngạo mạn.

Và lời nói đó đã có tác dụng làm tăng thêm sự tập trung của mẹ tôi… của Visser Một… vào mối hiểm họa mang tên Visser Ba. Tụi tôi chỉ đang nhắc nhở bả tên Visser Ba nguy hiểm đến mức nào.

“Thế nhưng…” Visser Một đăm chiêu. “Thế nhưng, những bản báo cáo tình hình thương vong từ Trái Đất gửi về bao giờ cũng nghiêng về bọn Hork-Bajir và Taxxon. Thực ra thì… ta đang cố nhớ lại bản báo cáo thương vong của bọn Mượn xác-người mà ta đã từng được coi.”

Ruột gan phèo phổi của tôi đóng băng hết cả.

Tụi tôi đã mắc một sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng.

“Mình phải nói gì bây giờ?” Cassie hỏi.

“Tui… tui…” Trí óc tôi đông cứng. Mọi suy nghĩ của tôi lộn tùng phèo hết trong đầu.

Visser Một đã vừa mới chỉ ra đúng cái bí mật lớn nhất của tụi tôi.

“Nói gì đi chứ,” Rachel giục.

“Quá muộn rồi,” Jake ngắt lời nhỏ. “Quá trễ rồi. Mặc kệ nó đi. Không còn cách nào khác nữa đâu.”

“Rồi, được rồi, được rồi,” Visser Một nói.

Hắn biết rồi.

Chỉ có một lí do duy nhất giải thích được cho chuyện một nhóm quân du kích Andalite đã khiến bọn Hork-Bajir phải chịu nhiều thương vong hơn loài người, đó là: nhóm du kích quân Andalite không phải là người Andalite.

“Hắn biết rồi,” Jake nói. “Hoặc chí ít cũng là nghi ngờ rồi.”

“Ừ”

“Marco…”

“Chẳng thay đổi được gì,” tôi nói một cách khó nhọc. “Trước kia hắn sắp sửa bị hạ bệ. Giờ hắn sẽ vẫn tiếp tục lụn bại.”

Không đúng. Trước kia, tất thảy mọi thứ đều mơ hồ, tất thảy mọi thứ đều chỉ là giải pháp, là đường đi từ A đến B.

Giờ đây đó là sự sống còn. Không một ai có thể biết được sự thật về tụi tôi. Điều đó sẽ hủy diệt tụi tôi.

Không ai có thể biết được tụi tôi là ai mà sống được cả.

CHƯƠNG 20

Visser Một lái xe như bị khùng. Chiếc Audi lao vun vút vòng quanh ngọn núi với tốc độ như đang chạy trên đường cao tốc.

Viên kẹo bạc hà Lifesavers giờ trở thành hiểm họa. Cứ mỗi lần xe quẹo hay thắng, nó lại lăn lông lốc cứ như một khúc gỗ đỏ đang lăn từ trên đồi xuống phía tụi tôi.

“Nè, mẹ bồ vẫn thường lái xe kiểu này à?” Rachel hỏi.

“Không phải mẹ tui đang lái xe à nha,” tôi lạnh nhạt. Nhưng, đúng là mẹ tôi mà. Mẹ tôi đã từng là một người lái xe bạt mạng. Điều đó từng khiến ba tôi muốn điên luôn. Tên Yeerk đang gõ nhẹ vào bộ não của vật chủ để điều khiển xe mà.

“Có lẽ là như thế,” tôi chữa lại lời mình nói. Chả cần phải gây sự với Rachel. “Rất có thể đó là lối lái xe của bà hồi đó.”

“Hả? Giờ thì mình đã biết bồ thừa hưởng kĩ năng lái xe từ ai rồi.”

Rachel đó, thiệt là dễ thương. Tôi cười một mình. Mỗi khi Rachel dễ thương, điều đó có nghĩa là mọi việc thực sự tệ lắm rồi.

Visser Một ngoặt gấp sang phải và đường đi trở nên mấp mô, xóc lên xóc xuống.

Ấy là tôi nói bớt đi rồi đó.

Tấm thảm nảy lên ở phía dưới tụi tôi. Tụi tôi dùng mấy cái cẳng gián làm bộ giảm xóc cho riêng mình, nhưng có quá nhiều cú giật mà tụi tôi phải tiếp nhận. Những chấn động điên cuồng dẫn dắt bộ não gián đến nhận thức nỗi nguy hiểm cận kề.

Đột nhiên, ơn trời, chiếc xe dừng lại.

“Nè, Andalite, ta đã theo đúng chỉ dẫn của mấy người,” Visser Một nói.

Khi nói từ Andalite, có tiếng cười khẩy lẫn trong đó.

“Chúng ta cần phải đến Trung tâm Khách tham quan,” tôi nói.

“Hay quá,” Rachel nói. “Mình bị say xe.”

“Dỡ mấy món đồ ngươi mua ra. Bắt đầu đi bộ dọc theo con đường mòn lớn.”

“Quân đội của Visser Ba sẽ bao vây ta trong vòng vài giây!” Visser Một phản kháng.

“Không đâu. Chúng sẽ theo chân ngươi,” Jake nói. “Chúng sẽ không hành động gì đâu cho tới khi đích thân quan thầy của chúng có mặt tại đây.”

“Đi mà nói điều đó với cái thằng ngu ở trong khu thương xá kia kìa!”

“Thằng chả sợ quá mà. Hắn không ngờ sẽ chạm mặt ngươi.”

Visser Một ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại. Tụi tôi canh giờ đủ để cho tên Visser lấy một cái thân cây giữ cần số, thay ủng, choàng khăn, xỏ găng tay và bắt đầu lên đường.

“Nào, tới thôi,” Jake nói. “Rachel à, em là người đầu tiên nha. Chầm chậm thôi.”

Rachel từ dưới tấm thảm lót sàn của ghế sau thò đầu ra. Ngay lập tức, nhỏ bắt đầu hoàn hình, lớn lên, di chuyển nhẹ nhàng, từ từ cố giữ sao cho tứ chi của mình có thể xoay xở được trong khoảng không gian chật hẹp ở phía sau đó.

Tôi gần như chỉ nhìn thấy hai bàn chân của nhỏ. Nó choán hết tầm nhìn của tôi. Chân trần, đương nhiên rồi. Tụi tôi vẫn không học được cách biến hình cùng với giày.

Rốt cuộc, cái đầu của nhỏ cũng nhô lên từ băng ghế phía sau. “Xong rồi,” nhỏ nói. “Không có ai hết.”

“Tốt. Hoàn hình và lên đường thôi.”

Rachel cố gắng hạ cửa sổ xuống. Nhưng, phải mở máy xe mới mở được, thế mà Visser Một mang theo chìa khóa mất tiêu rồi. Nhỏ đập vỡ cánh cửa xe trước ở bên phải.[19] Biến hình thành đại bàng đầu bạc, nhỏ cất cánh bay đi, đua tới vị trí được chỉ định.

[19] Nguyên văn: the door on the passenger side - cánh cửa xe bên khách ngồi, ngược với bên tài xế.

Nếu như Tobias không làm được, Rachel sẽ làm. Nếu cả hai cùng thực hiện thì càng tốt.

Cassie, Jake và tôi tản ra trong xe và bắt đầu hoàn hình. Nếu như tất cả tụi tôi cùng tập trung tại một chỗ và hoàn hình, tụi tôi sẽ chả khác gì mấy con cá mòi nằm xếp lớp.

Tôi hoàn hình ở ghế trước bên phải. Cái đầu của tôi thòi ra từ cái khối xương ngoài gớm ghiếc của con gián. Qua tấm kính chắn gió xe hơi, tôi có thể nhìn thấy, thấy thực sự, bằng mắt người.

Mẹ đã chọn một chỗ đậu xe cách xa mấy chiếc xe khác đã đậu sẵn. Đối với tụi tôi, thế cũng tốt mà cũng dở nữa. Ngồi trong xe của họ, không ai có thể nhìn thấy tụi tôi, song tụi tôi sẽ phải đi cả một đoạn dài và trống trải để tới được đầu con đường mòn.

Tôi ngó xung quanh. Rachel vừa mới khuất dạng ở rặng cây gần nhất.

Tôi thấy Visser Một đang nhanh nhẹn di chuyển hướng về con đường mòn. Bà, mẹ tôi í mà, lúc nào cũng giữ được thân hình gọn gàng, cho dù môn thể thao ưa thích của bà là lái thuyền buồm chứ không phải là đi bộ, leo núi.

Jake đang ở bên ghế ngồi của tài xế. “Xong rồi. Tụi mình biến thẳng thành chim nha. Bọn xấu xa kia cách sau mình không còn xa mấy nữa đâu.”

“Hoặc có khi là ở xa phía trước rồi,” tôi nói, gật gật đầu hướng về phía dáng người của Visser Một đang nhỏ dần.

“Từng đứa bay đi một nha kẻo nom tụi mình lại giống như một nhóm tập hợp các loại chim săn mồi bây giờ,” Cassie nói.

Tôi bắt đầu biến hình thành ó biển. Tôi ở gần cánh cửa để ngỏ nhất. Vài phút sau, tôi đã có đầy đủ lông vũ và móng vuốt. Tôi vỗ cánh lách qua cửa, đáp xuống nền sỏi và đập cánh bay vào không trung.

Tôi vừa bay đạt được độ cao chừng ba mét thì tôi trông thấy nó: một chiếc limousine dài, màu đen. Chiếc xe đang trờ vào bãi đỗ xe.

Hổng có ai mà đi cắm trại hay đi dã ngoại đường dài bằng xe limo cả.

“Visser Ba đó!” tôi truyền ý nghĩ cho hai đứa bạn. “Cúi đầu xuống. Hắn tới đây rồi!”

Tôi tiếp tục đập cánh lia lịa, chống chọi với không khí lạnh ngắt, có cảm giác mình đang gây chú ý.

Không phải vì trong rừng rậm không có chim săn mồi. Nhưng đến giờ Visser Ba giờ đã biết canh chừng mấy con diều hâu và chim ưng rồi.

Chiếc limo trượt bánh đến điểm đỗ, sỏi văng tứ tung. Đi sau chiếc limo là ba chiếc SUV[20] to đùng.

[20] SUV là từ viết tắt của Sport Utility Vehicle - một loại xe ô tô con đa năng, thường là loại xe hai cầu để dễ di chuyển trên đường núi hay đường rừng.

Tấm kính cửa sổ chiếc limo được hạ xuống. Tôi đang ở độ cao chín chục mét, cách chiếc Audi khoảng một trăm hai mươi mét theo hướng gió thổi.

Một bàn tay duỗi thẳng ra từ cửa sổ chiếc limo. Cặp mắt ó biển của tôi nhìn thấy rất rõ, thấy bàn tay đó đang nắm cái gì.

“Jake! Cassie!” Tôi hét.

Pằng chíu!

Khẩu Tia Nghiệt khai hỏa. Phía trước chiếc Audi kêu xèo xèo, bốc cháy và rã ra.

“KHÔÔÔNG!” Tôi kêu lên.

Pằng chíu!

BÙM!

Một quả cầu lửa bùng lên từ két xăng của chiếc Audi. Toàn bộ chiếc xe, đúng hơn là những thứ còn lại của nó, bắn tung lên, xoay nửa vòng quanh trục của nó rồi rớt xuống nền sỏi. Nó cháy thành than trước khi tiếp đất.

CHƯƠNG 21

“Jake! Cassie!”

Không có tiếng trả lời. Không có gì hết. Im lặng. Chỉ còn tiếng nổ lép bép của ngọn lửa.

“Rachel!” tôi hét gọi nhỏ. “Jake và Cassie bị… tui cho là…”

Nhưng Rachel đã bay ra khỏi tầm truyền ý nghĩ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cửa xe mở ra rồi đóng lại. Những tên Mượn xác Người nhảy ra khỏi mấy chiếc SUV. Ủng nện trên lớp đất sỏi.

Lão Chapman từ trong chiếc limo trèo ra và nhập bọn cùng với mấy thằng cha bước ra từ chiếc SUV. Và rồi, cuối cùng thì, một người mà hổng phải người bước tới.

Visser Ba trong lốt người.

Hắn nhìn xung quanh, liếc nhanh một cái sang cái xác xe hơi đang cháy. Một nhân viên coi xe từ trong Trung tâm Khách Tham quan đang bươn bả chạy tới.

Visser Ba nghiêng đầu.

Pằng chíu!

Xèo! Xèo! Anh nhân viên biến mất.

Rồi, tôi thấy ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn tôi. Từ khoảng cách xa như thế, giọng truyền của hắn nghe yếu ớt. Nếu tôi trong hình dạng người, hẳn tôi sẽ không bao giờ nghe thấy lệnh tuyên án tử của mình.

“Con chim đó,” hắn nói. “Giết con chim đó.”

Pằng chíu! Pằng chíu!

Bên trái tôi! Bên phải tôi!

Hai tia Nghiệt làm cháy xém không khí cả hai bên hông tôi.

Tụi nó cần hai giây để ngắm lại. Một, một ngàn… Hai, một ngàn…

Tôi nghiêng trái.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Hụt nữa, cách hông tôi cả một khoảng. Và giờ đây, tôi đã bay xa rồi. Rặng cây gần nhất chỉ còn cách tôi khoảng chừng bốn mét rưỡi.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Ngay phía trước mặt tôi, mấy cành cây nổ tung thành những nhúm lửa nhỏ ngún ngún cháy.

Cánh xòe rộng, mất tốc độ, tôi rơi. Tôi dùng xung lực của sự rơi của mình để đập mạnh xung quanh cái thân cây và vỗ cánh điên cuồng, dịch lần lần đến những chiếc lá kim của cây thông.

Bọn Yeerk sẽ không bắn tôi thêm phát nào nữa đâu. Ít ra thì cũng không phải vào lúc này.

Ôi, Chúa ơi, Jake! Cassie!

Hình ảnh chiếc xe bùng cháy đang ngùn ngụt ngay trong óc tôi. Lớp vỏ nhôm đã bay hơi, hổng còn lại gì ngoài giàn khung xe. Trơ trụi trên bãi trống là những thanh trụ và lửa.

Và, mặc dù tôi hổng tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn chỉ là trong trí tưởng tượng của mình, đám xương tàn của hai đứa bạn tôi.

Giờ thì là gì đây? Tôi tự hỏi. Giờ thì là gì đây?

Kế hoạch. Có còn là kế hoạch nữa không ta?

Tôi ráng suy nghĩ, nhưng không cách gì nhìn thấy được đường lối rõ ràng sáng sủa cả. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy được lúc này chỉ là những ngọn lửa cháy âm ỉ.

Visser Ba. Tôi đã quá bận tâm lo lắng tới Visser Một đến nỗi quên bẵng mất Visser Ba mới là kẻ thù chính của tụi tôi. Tôi đã định quấy rối, đánh lừa và khiến Visser Một xao nhãng đến mức bất cẩn. Thế nhưng tôi lại mới là đứa bị chính tôi lừa phỉnh.

Visser Ba sắp thắng rồi. Hắn sắp giết chết mẹ tôi rồi. Và hắn sẽ không chết. Hắn sẽ giết bà mà hắn thì lại không chết. Tôi hẳn đã lập ra kế hoạch đẩy mẹ tôi vào chỗ bị tên kẻ thù xấu xa nhất của chính tôi sát hại.

Không. Không. Không thể thế được. Tôi buộc phải suy tính, buộc phải suy ngẫm.

Tobias, có lẽ ổn. Rachel, có lẽ ổn. Hai đứa nó sẽ là những đứa thực hiện bước kế tiếp.

Ax. Ax đang ở đâu ta? Ảnh đang dọn dẹp chỗ cắm trại chăng? Hay là đang lùng kiếm vị trí?

Ở đâu ta? Tụi nó đang làm gì ta? Bằng cách nào…

Hãy chỉ cho tôi một con đường đi mà, tôi van vỉ. Hãy chỉ cho tôi đường đi từ A tới B đi mà.

Các bạn tôi. Mẹ tôi…

Tất cả là lỗi của tôi. Giờ thì tôi thua rồi. Hổng thể làm gì được nữa ngoài việc đứng nhìn màn kịch khủng khiếp diễn ra mà thôi.

Không. Không. Giọng nói uy nghiêm vang lên trong đầu tôi. Con đường vẫn rõ ràng, vẫn sáng sủa. Kế hoạch vẫn còn chưa bể. Nếu như Ax và Erek đã hoàn thành công việc được giao phó, kế hoạch vẫn còn có thể thành công.

Chỉ có một chi tiết buộc phải thay đổi: Tôi sẽ phải lãnh vai trò của Jake.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx