sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 31) - Chương 01 - 02 - 03

LƯỚI ĐỘC

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Jake.

Chỉ Jake thôi.

Họ của tôi là gì không quan trọng.

Nơi tôi sống và trường học của tôi ở đâu cũng vậy, không quan trọng luôn.

Mà quan trọng là chúng ta đang ở trong thời kì chiến tranh, cuộc chiến vì sự sống còn của loài người.

Bạn đang nghĩ: Ừ, đúng. Không có gì. Tôi biết, hồi đó hẳn tôi cũng sẽ nói vậy.

Không thể nào. Không có lí. Nếu đúng là có chiến tranh, thì những cuộc đột kích của quân đội lên bờ biển đâu? Bom đâu? Chiến trường ở đâu? Máy bay không người lái[1] và tên lửa đầu đạn hạt nhân tầm thấp đâu?

[1] Nguyên văn: RPVs - viết tắt của từ Remote Pilot Vehicles.

Ừm, không phải là kiểu chiến tranh đó đâu.

Chiến trường là ở bất cứ nơi nào chúng tôi có mặt. Chúng tôi là các bạn bè của tôi và tôi. Chúng tôi là những Người-hóa-thú, được trao cho khả năng hấp thu ADN bằng cách chạm vào một sinh vật rồi biến hình thành chúng. Đó là thứ vũ khí phi thường, có thể mang tới cả những giấc mơ ngọt ngào lẫn cả những cơn ác mộng. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hãy thử hỏi Tobias mà coi. Cậu ấy đã ở trong lốt diều hâu đuôi đỏ lâu hơn giới hạn hai giờ đồng hồ, và giờ đây cậu ấy dành cả ngày để rình bắt và ăn thịt những loài thú hữu nhũ bé nhỏ.

Hay thử điều tra bất cứ đứa nào trong số tụi tôi về những giờ khắc ngắn ngủi khoảng giữa đêm và sáng mà coi. Khi đó, những cơn ác mộng tràn tới, những cơn ác mộng về những cơ thể vặn vẹo, xoắn xuýt và về những trí óc đột biến gien.

Như tôi đã nói, đây không phải cuộc chiến tranh theo kiểu chuẩn mực như các bạn đã hình dung đâu.

Chúng tôi là tất cả lực lượng - chỉ sáu đứa tụi tôi thôi. Tụi tôi cũng được người Chee giúp chút đỉnh, nhưng họ không có khả năng sử dụng bạo lực, thế nên khi mọi chuyện trở nên cùng đường và phi nghĩa, tụi tôi phải tự giải quyết. Tụi tôi, đơn độc, chống lại một đế chế ngoài hành tinh, cái đế chế đã khủng bố cả dải thiên hà.

Đúng, tôi biết. Một sự bất cân bằng về lực lượng rất thú vị.

Hầu hết tụi tôi học cách đối chọi với con đường gian nan đó theo kiểu thực-hành-ngay-trong-khi-làm-việc đầy chết chóc.

Nhưng có vài đứa trong số tụi tôi lại gặp thuận lợi ngay từ đầu, như em họ tôi, Rachel í, nó yêu thích tất cả những việc này. Và cả Ax nữa chứ. Tên đầy đủ của ảnh là Aximili-Esgarrouth-Isthill. Ảnh là một lính nhỏ và là em trai của Elfangor, người Andalite đã trao cho chúng tôi quyền năng biến hình trước khi bị giết hại bởi tên Visser Ba.

Tôi biết, nghe như chuyện bịa ấy, phải không? Nghe như tôi cần phải vào phòng lót đệm cao su[2] ấy nhỉ.

[2] Là loại phòng được thiết kế dành riêng cho những người điên trong bệnh viện tâm thần.

Nhưng tôi đang nói thiệt đó. Có đôi khi, những điều điên khùng lại trở thành hiện thực.

Và đây cũng không phải là một cuộc chiến tranh rõ ràng, bởi lẽ quả thực nó chả có thứ gì rõ ràng cả. Ý tôi là một cuộc chiến tranh giống như Thế chiến II, nơi mà hàng ngàn người thấy mình đã phạm sai lầm và thế là họ đứng lên để sửa sai; nơi mà bạn tấn công một kẻ thù bạn có thể nhìn thấy tường tận: một kẻ thù mặc quân phục và bước tới ngay sau lưng bạn, súng lăm lăm trong tay.

Đây hoàn toàn không phải là kiểu chiến tranh đó.

Bọn Yeerks xảo quyệt hơn thế. Chúng không phải là động vật ăn thịt, chúng là loài kí sinh. Chúng không muốn hủy diệt loài người, chúng không muốn tạo nên hàng đống xác chết, chúng cần cơ thể của chúng ta còn nguyên vẹn để tiếp tục công cuộc xâm lược của bọn chúng.

Đấy, chúng cơ bản chỉ là những con sên. Loài kí sinh. Không tay, không chân, không mặt mũi. Đui mù. Đó là lí do chúng cần cơ thể vật chủ.

Chúng trườn vào tai bạn, trám kín vào những kẽ hở trong bộ não của bạn, mở tung kí ức của bạn ra.

Còn bạn, bạn vẫn ở trong cơ thể của chính mình, chứng kiến tất cả những chuyện ấy, nhưng bạn bị mắc kẹt, bất lực, van xin cơn ác mộng này kết thúc.

Chỉ có điều đó là thiệt. Mà nó thì sẽ không kết thúc.

Bạn muốn cảnh báo mọi người mà bạn không thể thốt lên một từ nào. Chỉ có tên Yeerk trong đầu bạn nghe thấy. Hắn có thể nghe thấy tiếng khóc đáng thương, lời hăm dọa nhưng bất lực của bạn. Hắn có thể nghe thấy bạn cầu xin. Làm ơn, làm ơn thả tôi ra, làm ơn ra khỏi đầu tôi, làm ơn… Và hắn có thể cảm thấy, một cách từ từ, chậm rãi, bạn sẽ đầu hàng dù vẫn cố gắng kháng cự.

Bọn Yeerks ở khắp mọi nơi, sử dụng những vật chủ người không tình nguyện để đi lại tự do, để tuyển thêm thành viên mới vào tổ chức trá hình của chúng, nhóm Chia Sẻ, với những lời hứa về những hoạt động tập thể hay ho, trong sạch, những niềm vui gia đình lành mạnh.

Chúng là loại kẻ thù tối thượng.

Dù vậy, chúng tôi cũng đã xác định được vài kẻ trong số chúng.

Hiệu phó trường chúng tôi, thầy Chapman.

Mẹ của Marco, thằng bạn thân nhất của tôi.

Anh trai tôi, Tom.

Tôi biết những người lính trong cuộc Nội chiến cảm thấy thế nào, Miền Bắc chống lại Miền Nam, những người anh em chống lại nhau; sống chung với sự thật xấu xa, đen tối rằng nếu bạn gặp người anh em của mình trên chiến trường, anh ta sẽ giết bạn. Trừ phi bạn giết anh ta trước.

Tôi biết con người thực của Tom vẫn ở đâu đó bên trong cơ thể ảnh, đang điên cuồng chống lại tên Yeerk đã bắt ảnh làm vật chủ, đang cầu xin có ai đó đến cứu ảnh.

Tôi biết được chuyện ấy bởi vì trước đây tôi đã từng bị chính tên Yeerk, cái tên đã chiếm giữ Tom đầu tiên trước khi ảnh được chuyển cho một tên Yeerk khác, chui vào đầu. Tôi đã tiếp cận kí ức của hắn, nên tôi thấy Tom đã bị kéo lê, đã la hét, đã chiến đấu, và cuối cùng là đã cầu xin được đưa đến vũng Yeerk để tiếp nhận con sên của mình như thế nào.

Tôi được cứu. Tom thì không.

Nhưng cái kí ức đó vẫn còn ở trong đầu tôi. Sẽ mãi mãi ở trỏng.

Những trận chiến cũng vậy. Thắng, thua, hay hòa, chúng đều là những sự xung đột hỗn độn đầy tổn thương và căm giận. Và khi cuộc chiến kết thúc và chất adrenaline lắng xuống, chỉ còn lại trong bạn là sự kiệt sức và bệnh hoạn, vì có quá nhiều kí ức.

Ông Cố của tôi, đã có lần nói với tôi một điều, mà nếu chỉ như trước đây thôi thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Ông Cố của tôi sống trong một căn chòi nhỏ, tọa lạc ngay giữa một khu rừng, cách nhà tôi tám tiếng lái xe ròng rã. Trong một lần nhà tôi tới thăm Cố, Cố và tôi đang cùng ngồi trên một cây cầu bắc ra giữa hồ, ngắm nhìn đàn cá nhấm nháp muỗi kiến làm cho mặt hồ xao động, nổi sóng lăn tăn, óng ánh như gương.

Khung cảnh quá đỗi yên tĩnh, tới mức tôi ước gì mình đang ở nhà ồn ã tiếng tivi cùng với tiếng gặm, day, dứt miếng da sống nhẳng nhẳng của con chó Homer.

Tôi đang định rời đi thì ông Cố nói, “Jake à, ông thấy mình hiện diện ở trong cháu. Cháu có một tâm hồn rất già dặn.”

Một tâm hồn già dặn ư? Điều đó được coi là tốt hay là xấu ta?

Cố chẳng bao giờ nói. Chỉ tặng tôi một nụ cười nhẹ, thoáng buồn, rồi lại quay trở lại ngắm mặt hồ.

Lúc đó tôi không hiểu Cố nói gì, hay tại sao Cố lại nói thế. Tôi không biết, có lẽ bằng cách nào đó, Cố lại nhìn thấy tương lai của tôi. Bởi vì giờ đây tôi già dặn thiệt rồi. Bạn cứ thử chứng kiến quá nhiều sự đau đớn và tàn phá mà coi, bên trong con người bạn sẽ trở nên già dặn. Đó là một trong những sản-phẩm-phụ của chiến tranh.

Tôi là thủ lĩnh không chính thức của nhóm Animorphs. Tôi đưa cả nhóm tụi tôi vào cuộc chiến. Những khi sự việc trở nên sai lầm, những khi tụi tôi bị thương hay phải chạy trốn để bảo toàn mạng sống, đều là do tôi.

Không phải tôi đang phàn nàn đâu. Phải như vậy thôi. Bạn biết không? Phải có ai đó đưa ra mệnh lệnh chứ. Một thủ lĩnh giỏi phải đưa ra những quyết định cứng rắn, đúng đắn; nhận ra những phẩm chất nổi bật của những người lính dưới quyền mà sử dụng cho phù hợp; chiến đấu để giành chiến thắng với những hiểu biết mà anh ta có thể cố gắng tới chết.

Nhưng quan trọng nhất, một thủ lĩnh sẽ không yêu cầu ai làm những việc mà bản thân anh ta sẽ không làm.

Thế mà có một tình huống như thế tới nhà kiếm tôi đó.

Bởi vì trong vòng ba ngày, anh trai tôi, Tom, sẽ trở thành một kẻ giết người hoặc sẽ bị giết.

Và điều đó phụ thuộc vào quyết định của tôi.

CHƯƠNG 2

Tan học về, vừa quẹo vô khu nhà mình, tôi liền thấy một chiếc taxi đậu bên ngoài cổng.

Mẹ tôi băng ào qua mái hiên, tay khệ nệ xách vali. Mẹ vội vã đến độ chiếc vali cứ đập thập thình vào đầu gối mẹ, suốt quãng đường từ lối đi tới chỗ taxi.

Có chuyện gì rồi chăng?

Bình thường mẹ tôi đâu có hay đi taxi. Cả những nhà hàng xóm quanh đây cũng vậy - tất cả đều có xe hơi riêng mà.

“Mẹ!” Tôi gọi và dợm chân chạy. “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra. Ý tôi là, tôi đã từng thấy mẹ sụt sịt khi xem chuyên đề Cứu trợ Trẻ em và những tấm thiệp Hallmark, nhưng tôi không thể nhớ được lần cuối tôi trông thấy mẹ thực sự khóc là khi nào. Nhưng giờ đây, mẹ tôi đang khóc.

Có chuyện gì xảy ra cho Tom chăng? Hay là ba tôi gặp chuyện chẳng lành?

Đầu gối tôi bỗng run rẩy muốn sụm.

Mắc cười thiệt, ngay cả khi cả cuộc đời bạn đã biến thành một tập phim Miền tranh tối tranh sáng[3] chiếu hàng ngày, ấy thế mà lại vẫn còn có những điều có thể khiến cho bạn thấy sợ hãi.

[3] Nguyên văn: Twilight Zone - là một bộ phim truyền hình nhiều tập (tổng cộng 156 tập) do Rod Serling sáng tác và kể lại. Mỗi tập phim dài 30 hoặc 60 phút có nội dung độc lập nhau, là một sự pha trộn giữa khả năng tưởng tượng, khoa học viễn tưởng, sự hồi hộp, nỗi kinh hoàng và thường kết thúc bằng những hình ảnh méo mó, quằn quại rùng rợn và không thể dự đoán trước. (NDBS)

“Mẹ để tờ nhắn cho mấy ba con ở trên cửa tủ lạnh í, Jake,” mẹ sụt sịt bảo, nhấc vali nhét vào cốp xe rồi đóng lại đánh sầm. “Một giờ nữa chuyến bay của mẹ sẽ cất cánh, mà giao thông thì...”

“Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi thảng thốt hỏi, giọng tự dưng lại vút lên the thé, không giống giọng nói của một thủ lĩnh can trường cho lắm, Marco hẳn sẽ nhận xét như thế, nếu như nó có mặt ở đây.

“Ồ.” Mẹ quệt nước mắt. “Ông Cố của con mất rồi. Bà quản gia Molloy phát hiện ra sáng nay. Mẹ sẽ bay tới nhà ông bà ngoại, rồi cùng ông bà lái xe tới căn chòi của Cố để chuẩn bị cho đám tang.”

“Ông Cố mất rồi à?” Tôi lặp lại, cảm thấy chơi vơi như đang bơi trong những xúc cảm ngổn ngang đang trỗi lên trong đầu mình.

Là ông Cố. Không phải Tom. Không phải ba tôi.

“Ừ. Trái tim yếu ớt của ông đã ngừng đập,” mẹ nói khẽ.

“Mẹ tới chỗ ông ngay bây giờ à?” Tôi hỏi. “Còn ba và tụi con thì sao?”

“Khi nào ba thu xếp xong công việc thì ba cha con sẽ đi ngay,” mẹ bảo, nắn nắn vai tôi, ráng mỉm cười rồi chui vào ngồi chỗ băng ghế sau. “Ba sẽ bảo cho các con biết phải làm gì. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Hãy chắc chắn là com-lê của con sạch sẽ nhé. Khi tới nhà bà ngoại, mẹ sẽ gọi về. Thôi, mẹ đi đây, con yêu.”

Mẹ đóng cửa xe lại và vẫy vẫy tôi.

Tôi nhìn theo cho tới khi chiếc xe taxi mất hút chỗ khúc quanh.

Giờ thì sao đây?

Tôi đi vào nhà, xem tờ nhắn mẹ gắn vào cục nam châm hình quả táo trên cửa tủ lạnh.

Ừm... Vậy là ông Cố đã qua đời...

Theo như lời bà Molloy, người đã nói chuyện với bác sĩ, trái tim của ông đã ngừng đập khi ông đang phết mứt lên trên một miếng bánh mì nướng. Ông đã không bao giờ còn có cơ hội để ăn nó nữa.

Tôi rùng mình.

Tôi rất quý ông Cố. Giờ ông không còn nữa, vậy là gia đình tôi đã nhỏ lại càng thu hẹp hơn. Tôi chẳng thích như vậy chút nào...

Bỗng, cánh cửa nhà bếp bật mở toang. Tom xồng xộc nhào vô.

“Con đã nói với ba rồi mà... Con không thể đi được!” Ảnh vừa lớn tiếng, vừa quăng sách vở lên bàn và cau có nhìn tôi. “Mày nhìn cái gì?”

“Anh về nhà sớm...” tôi ngạc nhiên nói.

Ba tôi nặng nề lê bước vào phòng, vẻ mặt đầy phiền muộn, và đóng cánh cửa phía sau mình lại.

“Ba cũng về sớm há...” tôi nhỏ nhẹ nói, mắt liếc nhìn từ ba qua Tom. “Mẹ có cho ba và anh hay về ông Cố chưa?”

“Rồi,” ba tôi đáp. “Ba tính về sớm để đưa mẹ con ra sân bay, nhưng đường kẹt xe dữ quá nên không kịp. Tiện gặp Tom đang trên đường về nhà nên ba chở về luôn...”

“Chú mày có biết là chúng ta sẽ phải tới căn chòi của Cố để dự đám tang không?” Tom hỏi, quắc mắt nhìn tôi như thể đó là lỗi của tôi vậy.

“Biết chứ,” tôi thận trọng đáp, cố suy đoán xem ảnh gặp phiền toái gì. “Thì sao?”

“Tom đã bảo với ba là không muốn bỏ bạn bè để về dự đám tang của ông Cố,” ba tôi trả lời thay, mắt nhìn Tom, không nhìn tôi. “Tuy nhiên, nó không có lựa chọn khác. Tất cả chúng ta sẽ đi. Tất cả.”

“Khi nào ạ?” Tôi hỏi, cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng lắm. Nó ở ngay đó đó nhưng chỉ có điều tôi không tài nào tóm bắt được.

“Chúng ta sẽ lái xe đi vào sáng thứ Bảy,” ba tôi bảo.

“Ba, con không thể,” Tom khăng khăng phản đối. “Nhóm Chia Sẻ trông chờ con cùng tham gia công tác xã hội vào cuối tuần này. Con đã hứa rồi mà.”

“Hừ, con hãy giải thích cho họ rằng, có việc rất quan trọng đột xuất xảy ra,” ba tôi nói dứt khoát. “Ba nghĩ nhóm Chia Sẻ rất ủng hộ và đề cao những giá trị gia đình, phải không nào? Vậy nên, chúng ta sẽ đi để bày tỏ lòng kính trọng của chúng ta tới ông Cố như một gia đình.”

“Ba, ba chẳng hiểu gì hết,” Tom cãi chày cãi cối.

Tại sao Tom lại kịch liệt phản đối việc đi tới vùng hồ như thế nhỉ?

Ừ, cứ cho là cái việc đó chán ngắt đi. Căn chòi của ông Cố là căn nhà duy nhất ở bên hồ. Người hàng xóm kề cận nhất của ông là bà Molloy, sống cách đó bảy dặm - cách nửa quãng đường vào thành phố.

Quanh đấy cũng có một căn nhà hiếm hoi khác là túp lều của những người thợ săn nằm sát bên bờ hồ nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Không có điện thoại. Không có tiệm Chuông Bánh Xèo. Không có đèn đường hay đám đông qua lại. Không có rạp chiếu phim. Không có khu thương xá. Không có nhóm Chia Sẻ. Không có Yeerk...

“Ba à?” Tôi ngập ngừng hỏi. “Chúng ta sẽ ở đó trong bao lâu?”

“Còn tùy vào thời điểm tổ chức lễ tang. Ba sẽ viết giấy phép cho các con nghỉ học đến hết thứ Ba tuần sau...”

“Cái gì?” Mắt Tom trợn tròn lên ngạc nhiên. “Thứ Ba á? Ba, không thể được. Những bốn ngày! Con không thể đi xa những bốn ngày!”

“Con sẽ phải đi,” ba tôi nói vẻ rất cương quyết, xem ra ông đã mất kiên nhẫn. “Toàn thể gia đình chúng ta sẽ đi. Chấm hết.”

Cổ họng Tom giật giật. Bàn tay ảnh nắm chặt lại.

Và một giây thoáng qua, tôi chợt có ý nghĩ điên rồ là ảnh định tấn công ba.

Ôi trời, thậm chí như thế tôi cũng chẳng thể làm gì để cứu ba được, chẳng thể biến hình ngay trước mặt họ. Tôi cảm thấy nồng độ adrenaline tăng lên rần rật trong máu mình, y như mỗi khi chuẩn bị lâm chiến.

Ba, có khi là bốn ngày. Thời gian tối đa một Yeerk có thể cầm cự mà không mò vào vũng Yeerk là ba ngày. Bốn ngày không có tia Kandrona, tên Yeerk trong đầu Tom sẽ chết đói.

Mày chết đói rồi, tên Yeerk kia. Chết đói rồi!

“Chuyện này cũng không đến nỗi tệ lắm đâu, Tom.” Tôi chợt nghe tiếng mình thỏ thẻ. “Hồ đẹp lắm mà, anh nhớ không?”

Như giọt nước làm tràn li, mắt Tom long lên sòng sọc nhìn tôi. “Đồ ngu, mày thì biết gì?”

Tên Yeerk trong đầu Tom đang đóng vai trò bề trên, kẻ cả của một ông anh. Tôi cũng đang cố làm tròn vai trò của mình.

Chết đói rồi, đồ Yeerk. Hãy chết trong đau đớn, vật vã, Yeerk!

“Thôi đi!” Tôi cao giọng. “Em không phải là một thằng nhóc to xác õng ẹo về chuyện đi hay ở...”

Tôi muốn chọc tức Tom, hầu mang chúng tôi trở lại nhịp độ bình thường của cuộc sống hàng ngày - trở lại cái kiểu gấu ó, dấm dẳng ở mức độ tôi có thể kiểm soát được.

Bởi vì sự căm ghét trong mắt Tom khi ảnh nhìn ba làm cho tôi sợ. Và cả sự căm ghét tên Yeerk phừng phực trong tôi, cái rùng mình đến phát ốm vì biết trước được nỗi đau của hắn, cũng làm tôi sợ.

“Xì! Bởi vì mày cóc biết sống là gì,” Tom khinh khỉnh nạt.

“Ờ, đúng là em không biết. Còn anh thì biết chắc?” Tôi quặc lại.

“Nhiều hơn cả những gì chú mày từng biết,” giọng ảnh giờ đây lại ảm đạm và lơ đãng.

“Đủ rồi,” ba tôi quát. “Ba đi thay đồ đây. Lát nữa, chúng ta sẽ gọi bánh pizza cho bữa tối nhé? Được không?”

“Con không đói,” Tom nói lịt xịt, mặt gằm xuống sàn nhà.

Tôi cũng không đói, nhưng thấy ba nhìn mình với vẻ trông chờ, tôi đành thưa ba để ba vui. “Pizza ạ? Để con gọi cho.”

Ba tôi gật đầu vẻ hài lòng và đi ra.

Tôi quẳng cho ông anh một ánh nhìn cảm thông, làm hoà. “Có lẽ anh sẽ xoay sở được thôi, bằng cách nào đó, biết đâu đấy.”

Tôi phải đấu tranh dữ dội lắm nhằm kiềm chế ý muốn phỉ nhổ vào mặt hắn, cái tên Yeerk quỷ sứ đội lốt Tom. Hừ, đồ Yeerk, vỏ bọc của mày đang sắp sửa lộ ra. Rồi mày sẽ phải lựa chọn giữa việc bám víu lấy Tom và giữ lấy cái mạng sống nhầy nhụa của mày.

“Im đi,” Tom hét lên như người mất trí. Rõ ràng là tên Yeerk trong đầu ảnh không mảy may quan tâm, chú ý tới tôi. Đúng, nó cho rằng tôi chẳng mắc mớ gì tới nó cả.

Tôi chạy bổ ra sân sau. Trí óc tôi rộn lên những sự việc có thể xảy ra...

Tên Yeerk trong đầu Tom sẽ bị kẹt, sẽ chịu áp lực nặng nề, sẽ phải chui ra khỏi lỗ tai Tom. Nó không sẵn sàng ứng phó với sự kiện đột ngột này. Nó không biết phải đối phó ra sao, không biết phải làm gì?

Một cơ hội chăng? Có lẽ... Đúng, có lẽ...

Chết đi, đồ Yeerk!

CHƯƠNG 3

Bữa tối của mấy ba con tôi thật kinh khủng.

Tom viện đủ mọi lí do để thoái thác không đi. Ảnh hết năn nỉ lại giải thích, qua phàn nàn, rồi tiếp đến là hờn dỗi, thậm chí còn cố tranh luận nữa chớ.

Nhưng ba tôi vẫn không hề lay chuyển.

Tôi ăn xong rồi lỉnh ra ngoài. Tôi cần phải suy ngẫm về những chuyện sắp xảy ra, và tôi không thể làm điều đó khi Tom cứ quanh quẩn bên cạnh.

Chân bước tới lề đường, một cách tự động, tôi hướng về phía nhà Marco, nhưng thực sự thì tôi không biết mình sẽ đi tới đâu.

Tôi muốn nói chuyện với Cassie, nhưng nhỏ và ba mẹ của nhỏ, đều là bác sĩ thú y, đang ở cái hội nghị giải cứu động vật nào đó đến tận khuya mới về.

Tệ quá đi mất, đúng vậy, vì nhỏ là người duy nhất tôi thực sự muốn nói chuyện.

Khác với cả đám tụi tôi, Cassie là đứa có thể thực sự hiểu được những thứ phức tạp hơn: những động cơ, những cảm xúc, cái đúng và cái sai.

Marco là thằng bạn thân nhất của tôi, và nếu tôi muốn nói chuyện về công việc, về cách làm sao để đi từ điểm A tới điểm B mà không màng tới hậu quả, tôi sẽ kiếm Marco.

Nhưng Cassie sẽ thấy được cả những điều nằm ẩn dưới bề mặt sự việc. Tôi không phải thiên tài, nhưng tôi biết mình là kẻ trong cuộc nên không thể thấy được rõ ràng mọi chuyện.

“Yo[4], bồ tèo! Tui đang trên đường tới nhà bồ nè,” giọng Marco vang lên nhí nhéo, tiếng chân nó bước gấp lại chỗ tôi. “Tui tính mượn tập tiếng Anh của bồ.”

[4] Từ lóng trong tiếng Mỹ, có nghĩa là “này” hoặc “chào” tùy ngữ cảnh.

Tôi giật nảy mình, ngước nhìn lên. ”Hơ. Ừ, chào.”

“Bộ tui mới đánh thức bồ khỏi một giấc đẹp hả?” Marco vừa nói vừa rờ rẫm khắp người tôi để kiểm tra xem có thương tích gì không.

Tôi đẩy nó ra. “Từ khi nào bồ bắt đầu nói Yo vậy?”

“Tui tính hét ‘Này, anh chàng đẹp trai,’ nhưng tui nghĩ bồ có lẽ thích ‘Yo’ hơn.”

“Ừ hử.”

“Bồ tèo, có chuyện gì vậy?” Marco lại hỏi.

“Mình đang nghĩ chuyện này...” tôi nhún vai rồi quyết định nói luôn.

Quỷ tha ma bắt, Marco là bạn tôi từ khi hai đứa còn nghịch cát. Với lại, nó bị mất mẹ - một câu chuyện rối rắm cực kì - cho nên nó sẽ hiểu cảm nghĩ của tôi ra sao... “Ông Cố của mình vừa qua đời.”

“Trời, tệ thật.” nó nói, nhảy tới bên cạnh tôi và chúng tôi quay lại hướng nhà tôi. “Cố đã già lắm rồi nhỉ? Ý mình là Cố đã tham gia Thế Chiến thứ III...”

“Thế chiến thứ II, Marco. Hai.”

“Không, anh bạn à,” nó nói. Tụi mình đã từng trải qua cả một buổi chiều thực sự khó chịu vào giữa Thế chiến thứ II, bồ có thể nhớ lại mà. Hoặc ít nhất là một phiên bản xáo trộn thời gian nào đó của Thế chiến II.”

Đó cũng là một câu chuyện dài.

“Đúng là Cố có đi lính trong chiến tranh. Chiến tranh thực sự ấy,” tôi nói khi hai đứa tôi quẹo cua vào nhà. “Mẹ mình đã bay đi trước để phụ với ông bà ngoại chuẩn bị cho đám tang. Mấy ba con mình định sẽ...”

Ồ, xe hơi của ba tôi không còn đậu ở lối xe chạy nữa. Thật kì quặc!

“Khi nào sẽ diễn ra lễ tang?” Marco hỏi.

“Mình không biết rõ. Có lẽ là thứ Hai,” tôi đáp, dợm bước đi nhanh hơn. Tự sâu thẳm trong tâm trí, tôi linh cảm như có nguy hiểm đang chực chờ, làm nghẹn ứ dòng máu tôi.

Có cái gì đó không ổn rồi...

“Cái gì vậy?” Marco chột dạ hỏi, ngay lập tức nhận thấy tâm trạng bất an của tôi.

“Mình không biết. Chỉ là cảm giác thôi...”

Một cảm giác như là đã bỏ qua điều gì đó rất quan trọng. Và bởi vì tôi đã quên mất nó…

Tôi cố lùng sục trí óc coi mình quên mất điều gì, chân rảo bước nhanh hơn. “Thứ Hai này mình nghỉ học. Có lẽ cả thứ Ba nữa,” tôi nói bâng quơ khi băng qua bãi cỏ trước nhà. “Mình, ba mình và anh Tom sẽ lái xe đi vào sáng thứ Bảy.”

“Vậy là bốn ngày?” Marco òa lên rồi chụp lấy cánh tay tôi. “Bốn ngày không có tia Kandrona?” Nó cất giọng trầm gắt. “Thế Tom có biết là phải đi mấy ngày không?”

“Biết, ảnh với ba mình đã cãi nhau nảy lửa vì chuyện này,” tôi đáp, cảm thấy hoang mang quá đỗi. “Ba mình nhất quyết bảo ảnh phải đi.”

Trong đầu tôi chiếu lại cảnh Tom - ồ, không phải Tom mà là tên Yeerk đội lốt ảnh, điều khiển ảnh - đang nhìn ba với vẻ căm thù tột độ. Hai bàn tay Tom nắm chặt lại. Điệu bộ như muốn nhảy xổ vào ba...

“Bồ đã để họ một mình với nhau hả?” Marco hỏi, giọng sắc lạnh. Không phải là một lời buộc tội. Không trách cứ. Chỉ là thực tế.

Như tôi đã nói, Marco nhìn thấy sự việc rõ rệt từ A tới B. Nó đã thấy ngay tình thế tiến thoái lưỡng nan của Tom. Và nó cũng đã thấy quyết định ác nghiệt của Tom.

Tôi nhìn theo ánh mắt híp lại của Marco.

Nhà tôi im ắng.

Quá im ắng.

Tôi ù té chạy phóng lên mấy bậc thang, xô cửa mở banh ra đánh rầm, vang vọng xuống tận đường phố.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx