sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 31) - Chương 23 - 24 - 25 - 26 - 27 (Hết)

CHƯƠNG 23

Đêm lạnh toát. Đen ngòm.

Bàn chân tôi là những cục nước đá cứng ngắc, dù rằng đã được quấn giẻ trong đôi ủng tã sờn. Những ngón tay tôi đặt chết trên khẩu súng trường M-1.

Tôi có một ổ đạn chỉ còn lại một nửa và một trái lựu đạn. Nếu bọn Đức xộc tới, mọi việc sẽ kết thúc rất nhanh.

Tôi chưa hề được ăn một bữa nóng kể từ khi... Liệu tôi đã bao giờ được ăn một bữa cơm nóng hổi chưa nhỉ? Tôi đã bao giờ được ấm áp? Hay tôi luôn phải ở trong cái hầm lạnh lẽo này. Một cái lỗ đào ngay vào trong tuyết. Tôi đã sống suốt đời ở đây, trong bìa rừng tăm tối, teo quắt, run rẩy và chờ nghe tiếng đợt trọng pháo tiếp theo nổ, chờ nghe tiếng xe tăng lạch xạch bổ tới?

Đêm Giáng Sinh. Chúc mừng Giáng Sinh vui vẻ.

Tôi nghe tiếng ho khùng khục từ hầm cá nhân sát bên. Đó là Mathews. Anh ta là dân Arkansashay Alabama gì đó. Một anh chàng người miền Nam. Một cậu bé thuộc đợt viện binh cuối cùng cho đơn vị của tôi.

“Ê, nhóc,” tôi khẽ khàng nói bằng cái giọng đùng đục. “Ngỗng hay dăm bông?”

“Cái gì?” Cậu ta thở hổn hển giữa những cơn ho.

“Ở nhà mẹ cậu thường nấu món gì trong bữa Giáng Sinh? Ngỗng hay dăm bông?”

Mathews im lặng một hồi lâu, rồi thốt lên “Dăm bông.”

“Ủa, người ta thường nấu ngỗng mà. Mẹ tôi thường quay hẳn một con.”

Từ căn hầm thứ hai phía bên phải tôi, một giọng khàn đục cất lên. “Đừng nghe hắn, cậu bé. Sarge làm gì có mẹ.”

Hình như Mathews cười. Khó mà nói được khi đang ho sù sụ. Bệnh viêm phổi. Đáng ra cậu ta phải được rút về tuyến sau. Nhưng tình thế bức bách lắm, không thể có chuyện về phép ba ngày rồi trở lại chiến tuyến sau.

“Sarge,” Mathews gọi khi vừa ngớt cơn ho. “Sarge.”

“Hả?”

“Anh viết cái thư đó cho tôi chứ? Tôi biết đó là việc của đại úy nhưng anh ta không biết tôi. Anh viết nha.”

Ừm, đó là cái thư... Duy nhất chỉ có một lá thư - thông báo cho gia đình binh nhì Mathews rằng anh ta đã anh dũng hi sinh.

Tôi thốt ra câu gì đó thô lỗ và tục tĩu. Không thể để Mathews nghĩ như thế. Một khi bạn bắt đầu cho rằng bạn sẽ chết, rất có thể, bạn sẽ chết thật.

“Báo cho mẹ tôi biết là tôi vẫn khỏe,” cậu ấy bảo.

“Cậu tự đi mà nói lấy. Tôi không phải là hòm thư của quân đội Mỹ,” tôi nói. “Hãy báo cho bà ấy biết khi nào anh về nhà.”

“Chúc Giáng Sinh vui vẻ,” một giọng cay đắng ồ lên bên phải tôi.

Một lúc lâu chẳng ai nói gì. Chúng tôi chờ nghe tiếng đạn súng cối rót sang, chờ tiếng xe tăng ùn ùn kéo tới. Chờ một tiếng tạch của một tên bắn tỉa, và rồi than khóc cho một người đột nhiên ngã xuống.

Nhưng rồi bầu không khí mong manh bỗng lao xao những giọng nói. Thoạt đầu ầm ừ, rồi sau là bản đồng ca về đêm thánh thiêng liêng. Tiếng hát ngân vang đưa tôi về nhà với gia đình, trám đầy cái vòm bụng trống rỗng và ve vuốt trái tim tan nát của tôi.

“Đêm thánh tưng bừng,”

“Đêm thánh thanh bình,” binh nhì Mathews sẽ sàng hát và mỉm cười.

“Hình như bọn Đức cũng hát bài này,” tôi thì thào.

“Yeerk không hát,” binh nhì Mathews cãi. Đột nhiên cậu ấy ở kề bên cạnh tôi.

Cậu ấy mở mắt ra, nhe hàm răng trắng nhởn... Và đâm tọt con dao găm của bọn phát xít vào trái tim tôi.

Tôi choàng mở mắt.

Tối mò mò.

Tôi ngồi dậy, tim đập như trống trận. Mắt tôi ngó vội qua giường Tom. Đằng đó trống trơn.

Tôi đang ở trong căn chòi của ông Cố.

Dùng chung phòng ngủ áp mái với anh trai.

Khuya lắm rồi. Quá khuya để Tom còn thức.

Nghẹn đắng cổ họng, tôi lật đật chạy ra mở chiếc rương.

Con dao găm không còn ở đó nữa!

CHƯƠNG 24

Tôi vùng dậy khỏi giường. Mồ hôi túa rịn ra.

Tôi lao vội xuống cầu thang.

Ánh đèn đêm mờ ảo, vàng vọt.

Tiếng ngáy. Tiếng lào xào.

Tất cả mọi người vẫn đang yên giấc.

Tôi dừng lại ở phòng ngủ chính và nhìn vào chiếc tràng kỉ.

Mẹ tôi đang nằm ngủ ở trển, nhưng ba tôi thì chẳng thấy đâu.

Ồ không! Quá trễ rồi chăng? Tôi đã buông lơi cho Tom một cơ hội hoàn hảo.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa trước.

Krííí...

Tiếng cửa kêu rít khiến tôi cứng người lại.

Tôi nín thở.

Không có gì cả.

Lách mình qua khe cửa mở, tôi núp chờ trong bóng tối của hành lang. Tai căng lên lắng nghe. Gió mang đến tiếng rù rì...

Kia kìa!

Ba và Tom đang ngồi ở mé cuối cây cầu vắt ra giữa hồ. Hai người đang nói chuyện, chân thõng xuống đong đưa dưới nước.

Ba tôi cười sảng khoái và quàng tay ôm vai Tom.

Chiếc áo len của Tom xê dịch, tếch ra một mảng lưng, thoáng để lộ con dao găm đang thập thò loe lóe trong túi.

Ba tôi không nhận ra điều đó, ông lại cười và bỏ tay xuống.

Tom và ba tôi đang tỉ tê tâm sự, giữa đêm hôm khuya khoắt. Tom là kẻ phản bội còn ba tôi là người bị phản.

Tôi thừa biết ai là kẻ khơi mào chuyện này.

Tom đang giả bộ hối hận về kiểu hành xử của mình bữa trước. Hắn làm bộ muốn nói chuyện với ba như những người đàn ông với nhau.

Dối trá. Tom đã lừa ba tôi ra ngoài, nơi không ai có thể nghe và thấy những hành vi của hắn.

Tom lén ngoặt tay ra sau, chạm vào lưỡi dao găm. Mấy ngón tay hắn nắm chặt cán dao.

Tôi cần phải làm cái gì đó. Nhanh lên!

Tôi phóng khỏi hàng hiên, chạy lẩn vào hàng cây tối thui và biến hình. Tôi cóc cần biết rằng nếu làm thế tôi có thể bị Tom nhận ra.

Nếu Tom biết tôi là kẻ thù thì tôi không thể để cho ảnh sống. Ảnh dám hành động, tôi sẽ phản công tức thì.

Adrenaline đang trào trong các động mạch của tôi. Vù ra từ trong cơn khiếp đảm.

Lớp lông dày cam vằn đen túa ra khỏi cơ thể tôi. Mũi bẹp đi, dẹp ra, các giác quan nổi lên. Ngửi, nghe... rõ mồn một. Đêm rõ như nhìn bằng mắt cú.

Tôi có thể thấy được sự hoan hỉ của Tom.

Ảnh đang phấn khích, mong chờ vụ giết chóc.

Các giác quan cọp. Sức mạnh cọp. Tom sẽ bất lực trước nó thôi. Một thằng người với con dao chống lại cọp chẳng khác nào chống xe tăng bằng giằng ná.

Người tôi đổ ập về phía trướckhi xương cốt u phồng trong bốn cẳng đầy cơ bắp.

Nhanh lên, tôi thầm quát mình. Chân tôi loe ra và móng chân cong lên thành móng vuốt cọp kinh khủng.

Nhưng khi tôi còn đang ở giữa đường tới cầu thì con dao găm sáng loáng đã được rút ra.

CHƯƠNG 25

RRẮẮẮCCC!

Âm thanh sắc lạnh rít lên trong đêm!

Ba tôi và Tom cùng sửng sốt nhìn lên khi cây cầu gỗ chao nghiêng và đổ ụp xuống. Toàn bộ cây cầu bị bẻ oặt lên bởi một lực rất mạnh nào đó.

Cả ba tôi và Tom bị rơi tõm xuống nước.

“Hây!” Ba tôi la và chìm nghỉm.

Ông cố nhoai lên, thở phì phì, khỏa nước cuống quít nhưng rồi lại chìm xuống.

Tôi ngừng lại, chết trân trong bóng tối. Ba tôi bơi giỏi như cá mà. Tại sao ba lại ngoi lên một chút rồi lại tụt xuống như thế chứ?

“Grừ,” ba tôi rên rẩm và nổi lên cách cây cầu bị tàn phá gần chục mét và lại biến mất... Cứ như ai đó lôi tuột ông xuống và kéo ông ra khỏi Tom.

Tom giận tím người, quẫy đạp và quay quắt dưới nước, cố không cứu ba tôi, nhưng vẫn dõi ông trong tầm nhìn. Nỗi căm hận dấy lên trong mắt tôi.

Lông tôi dựng đứng cả lên.

Cái miệng vẫn còn là người vọt ra tiếng gầm gừ.

Tôi lại chồm lên trước.

“Gừm,” ba tôi lại ngoi lên, cách xa cây cầu thêm mười mét nữa. Tom vẫy vùng trong nước, cố sống cố chết đuổi theo ba.

Đột ngột, một cái vây cá nhoi lên khỏi mặt nước đằng sau Tom.

Cá mập chăng? Cá mập giữa một cái hồ trên núi? Ồ, không, không phải cá mập, mà là cá heo.

Liền đó, cái vây chẻ nước và hình như húc thẳng vào lưng Tom.

“Hự!” Tom cong người lại, mắt trố lên ngạc nhiên và cuống cuồng ngụp mặt hụp lặn dưới làn nước. Sau đó dường như anh ta không thể bơi được nữa.

Cái vây lướt êm ru qua mặt nước.

“Tom! Tom! Con có sao không?” Ba tôi la thất thanh, lo lắng cho cậu con trai quý báu. Ông đang lóp ngóp trở lại qua bụi rậm đầy dây leo.

Tom nằm sấp, trôi lều bều bất động trên mặt hồ.

Ba tôi sẽ chẳng kịp bơi ra tới đó để cứu ảnh đâu.

Nhưng tôi thì thì có thể. Cọp có thể bơi rất nhanh và tôi sẽ cứu được ảnh.

Nhưng tôi cứ đứng như trời trồng: Trí óc quay cuồng với ý nghĩ nếu Tom mà là Tom thì ảnh sẽ được giải thoát. Nếu tên Yeerk chết thì tôi được thỏa chí phục thù. Chúng tôi sẽ mạnh hơn, an toàn hơn với cái chết của tên Mượn xác tên Tom.

Chẳng biết phải làm gì nữa.

“Jake! Hoàn hình ngay!” Một giọng truyền ý nghĩ ra lệnh. “Bồ đang ở giữa trời. Hoàn hình mau!”

Tôi ngoan ngoãn tuân lệnh. Tự dưng lần này tôi lại thấy vui mừng vì phải nhận lệnh hơn là ra lệnh. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có người ra lệnh giùm tôi.

Bọn bạn đã lặng lẽ theo tôi tới căn chòi của ông Cố. Tụi nó yểm trợ tôi mặc dù tôi không yêu cầu. Tụi nó đã “tự tiện” quyết định mà không chờ đến tôi...

Tôi bước về phía trước bằng những bàn chân nhẹ nhõm của người. Lớp lông cọp đã rụng biến.

Tom sẽ chết đuối nếu tôi không cứu anh ta.

Cứu hắn có nghĩa là ba vẫn có nguy cơ bị giết.

Cứu với! Tôi muốn thét lên. Hãy chỉ cho tôi biết tối phải làm gì.

Nước hồ lăn tăn. Dợn sóng. Thình lình, cơ thể bất động, bị thương của Tom đang băng băng qua mặt nước như một ván trượt. Hắn bị đẩy lẹ vào bờ.

Tôi chạy ra phía mé nước, phản ứng của tôi trong ánh trăng là của con người.

Vừa thở hào hển, tôi kéo cơ thể Tom lên khoảng đất trống. Nước rỏ ròng ròng từ gương mặt im lìm của ảnh. Cẳng chân phải của Tom rơi phịch xuống vẹo vọ.

“Cứu,” tôi hét toáng lên, chân nhảy loi choi.

Tom ho sù sụ, ụa ra cả mấy thùng nước hồ tanh nồng.

“Đừng nhúc nhích,” tôi lắp bắp, cố giữ Tom thật yên. Có gì đó không ổn với cẳng chân ảnh. “Em nghĩ chân anh gãy rồi...”

“Jake!” Ba tôi vừa thét, vừa lịch bịch chạy tới. Quần áo ba ướt đẫm, tơi tả và bị nhúng đầy bùn sệt đen thùi. “Tom có sao không?”

“Không,” tôi lắc đầu. “Có lẽ phải gọi xe cứu thương. Ba ơi, lẹ lẹ lên!”

Ba tôi chạy biến vào căn chòi. Tôi nhìn xuống Tom. Trong đầu anh trai của tôi là một kẻ sát nhân, chút xíu nữa là giết mất ba tôi rồi.

Nhưng những gì tôi nhìn thấy, đôi mắt tôi nhìn vào, những thứ ấy đều thuộc về anh trai tôi.

Tôi ngồi ệp xuống bùn bên cạnh Tom.

Mặt ảnh trắng bợt bạt, răng đánh lập cập và nước mắt ứa ra lẩn vào trong tóc.

“Cút ra khỏi đây, thằng lùn,” ảnh thở khò khè. “Hãy ra khỏi đây và để tao một mình...”

“Không,” tôi gạt phắt, xán lại gần hơn. “Em... không nghĩ thế.”

Tôi không đi cho tới khi chiếc trực thăng cứu hộ, rời khỏi bầu trời đầy sao và mang Tom đi.

CHƯƠNG 26

“Được rồi, em yêu. Em cũng vậy nhé.”

Ba tôi cúp máy và thở dài, tay đưa lên vò mớ tóc rối bù, rồi quay nhìn biển với vẻ mặt lo âu.

“Sao ạ?” Tôi dò hỏi.

“Mẹ con bảo họ sẽ mang Tom trở lại bệnh viện thành phố của chúng ta,” ba nói, và ngồi phịch xuống ghế. “Anh còn bị gãy chân nặng và phải đem về thành phố mới có đủ trang thiết bị để chữa trị.”

“Không giỡn được,” tôi nói, chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Dĩ nhiên: về nhà. Về nơi có nhiều Kẻ Mượn xác chung quanh để chắc chắn rằng Tom sẽ đến được vũng Yeerk để hấp thụ tia Kandrona...

“Tom phải nằm dưỡng thương một thời gian, nhưng dẫu sao thì cũng ổn rồi,” ba tôi nói nặng nề. Ông nhoai người ra ôm chầm lấy tôi. “May quá, ơn trời là con đã ở đó kịp thời để cứu anh con, Jake à.”

“Con không cứu ảnh,” tôi bác bỏ. “Ảnh tự trôi vào bờ. Con chỉ túm lấy ảnh và kéo lên khỏi mặt nước thôi.”

“Con đã cứu được Tom,” ba tôi vẫn khăng khăng. “Hồi tối ba sợ hết hồn luôn đó, Jake. Ba không muốn mất bất cứ đứa nào...”

“Cả con cũng vậy,” tôi nói theo.

Và chúng tôi đã sém đi tới đích của mình. Con dao găm đã rút ra phân nửa. Một con cọp đang chạy phăm phăm.

“Ùm, ba cần một tách cà phê,” ba tôi nói.

“Để mẹ pha cho,” bà ngoại nói.

“Cho tôi một tách nữa nhé,” ông ngoại gọi với theo.

“Sáng mai, ba sẽ gọi cho người xây cây cầu và báo cho họ biết về sự cố,” ba tôi nói. “Hình như dòng chảy ngược hoặc một cái gì đó đã kéo ba xuống hồ. Thật là nguy hiểm!”

“Phải ạ. Ừm, ba nè, con sẽ quay lại ngay, được không ạ?” Tôi nói. “Con cần một ít không khí trong lành.” Tôi lỉnh ra khỏi cửa, biến vào màn đêm đang tan nhạt dần.

Tôi đứng lại một lát để nghe ngóng, nhưng vô ích.

Khả năng nghe của con người quá hạn chế.

Tôi dang rộng đôi tay.

“Ở đây này, Jake,” Tobias gọi tôi từ lùm cây rậm rạp.

Tôi bước tới và gặp bọn bạn trong tối. Không đợi tôi hỏi, bọn nó đã tíu tít kể lại mọi chuyện... Hóa ra, Tobias đã không hề rời mắt khỏi ba bố con tôi kể từ khi chúng tôi rời thành phố. Ngay khi Tom và ba tôi ra khỏi căn chòi của ông Cố, Tobias đã báo động cho mấy đứa kia ngay.

Cassie đã nhanh chóng biến thành cá voi, để từ phía dưới bẩy sập cây cầu. Còn Rachel và Ax biến thành cá heo húc Tom gãy chân và kéo ba tôi lên bờ an toàn...

Tôi muốn nói rất nhiều điều.

Như là các cậu ấy thật sự đã cứu gia đình tôi.

Sự xúc động của tôi.

“Cám ơn,” tôi lí nhí đầy cảm kích.

“Ê, đừng nói vậy chứ, chuyện nhỏ thôi mà...” Rachel liến thoắng. “Dù sao thì, tụi này cũng cần một kì nghỉ mà.”

“Chúng tôi đã có nhiều thời gian để xem xét cái kiến trúc cũ kĩ đó với đủ loại động vật và gặm nhấm,” Ax nói, hướng ánh mắt về phía một chòi săn bỏ hoang phía bên kia hồ. “Chúng tôi đã khám phá ra vài loài nhện cực kì lớn.”

“Và chuột nữa. Đừng bỏ qua đám chuột chứ,” Cassie cười, nói.

“Về phần mình thì chuyện đó thực sự thú vị đấy,” Tobias cũng lên tiếng.

“Đó là lí do mà bồ ăn như heo vậy,” Rachel nói.

Tụi nó đang hết sức ráng khỏa lấp sự bối rối của tôi.

“Marco đâu rồi?” Tôi chợt nhớ là nãy giờ chẳng thấy mặt nó đâu cả.

Cassie nhún vai. “Cậu ấy không biết liệu bồ có muốn gặp cậu ấy ngay hay không. Cậu ấy nghĩ có lẽ bồ cần chút thời gian để bình tĩnh lại hay gì gì đó.”

“Ra đi, Marco.”

Marco bước ra từ sau một gốc cây. Trông nó có vẻ tinh quái. Và tôi cũng chẳng lấy thế làm ngạc nhiên.

“Ê, Jake Bự.”

“Marco. Đây chắc chắn phải là kế hoạch của bồ rồi.”

“Ừm... chỉ phần lớn thôi.”

“Kế hoạch xịn đấy.”

“Cám ơn. Nếu không có người Chee lái chiếc trực thăng cứu hộ và khăng khăng đòi chở Tom về nhà, thì tất cả những gì tụi mình thu hoạch được sẽ chỉ là một thằng bé què chân ở ngay giữa rừng.” Marco nói, tỉnh rụi như chẳng có gì xảy ra.

“Tom đã trở về nhà, sống nhăn. Ba mình cũng không sao. Mình đáng ra phải nghĩ đến việc này từ trước. Tom bị thương, một lí do chính đáng để không phải đi chuyến này. Đáng ra mình phải thấy trước mới phải...”

Marco rụt vai. “Ừm, ừm...”

“Mình quá bấn bíu nên không thể nghĩ gì cho ra hồn được,” tôi nói. “Mấy bồ nói đúng. Mình quá gần để nhìn rõ mọi sự...”

Marco không tranh luận, cũng không tỏ vẻ hả hê. Tôi nghĩ mỗi người trong chúng tôi đều có điểm mạnh và điểm yếu của mình. Điểm mạnh của Marco là khả năng nhìn thấu đáo mọi chuyện, kể cả khi điều đó mang lại những kết quả và những cảm xúc không hay ho gì, đúng sai lẫn lộn.

Nó đã tìm được giải pháp mà tôi bỏ sót.

Tôi nắm lấy tay của Marco và kéo nó ra xa khỏi đám bạn. Ra chỗ không ai nghe thấy.

“Bồ là bạn tốt nhất của mình, Marco. Nếu có lúc mà bồ lại nói rằng mình đang mất kiểm soát, vướng vào rắc rối, không thể lãnh đạo...”

“Thì bồ sẽ đá đít tui hả?” nó chen ngang với nụ cười toe toét.

“Không. Mình sẽ lắng nghe. Mình sẽ nghe mà. Sau đó mới đá đít bồ.”

Nó bật cười. Tôi cũng cười. Có thể nói gì đây? Marco và tôi mãi mãi là bạn.

Hai đứa tôi trở về với nhóm bạn. Tôi kéo Marco dừng lại. “Marco nè?”

“Chuyện gì?”

“Toàn bộ kế hoạch này thành công bởi vì Tom đi ra ngoài và tự biến mình thành mục tiêu dễ bị tấn công. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ảnh không làm thế?”

Marco không nhìn tôi.

“Bồ phải ngăn mình bằng mọi giá,” tôi nhấn mạnh. “Bồ phải đảm bảo an toàn cho cả bọn và giữ mình sống sót. Đó mới là ưu tiên trên hết nha.”

Nó gật đầu.

“Vậy, ngộ nhỡ mấy bồ không đến kịp lúc? Ngộ nhỡ Tom đã giết được ba mình?”

“Điều đó khá rõ ràng mà, sau khi tui đã suy nghĩ kĩ, rằng nếu Tom giết được ba bồ thì bồ cũng sẽ nổi điên lên,” Marco nói một cách điềm tĩnh. “Giống như một ván cờ: Tom giết ba bồ, và bồ giết ảnh. Bồ theo sau Tom, để lộ cả bồ và tụi này. Trò chơi kết thúc. Vì vậy tụi này không thể để chuyện đó xảy ra. Ba bồ sống sót thì bồ cũng sống sót. Vật hi sinh duy nhất chỉ có thể là Tom. Nhưng việc xảy ra với Tom phải có vẻ thật tự nhiên, không liên quan đến những kẻ hóa thú cũng không liên quan đến bồ. Phải thật cẩn thận. Vậy nên nếu điều đó thật sự xảy ra...”

“Đủ rồi,” tôi khẽ nói và lắc đầu. Tôi không muốn biết thêm gì nữa.

Một lúc lâu chẳng đứa nào nói gì cả. Tôi để mọi thứ lắng xuống.

Bạn có biết những gì Marco và tôi đã từng bàn đến không? Ấy là: Liệu Người Dơi có thể đánh bại Người Nhện hay không. Liệu Sega[6] có tốt hơn Nintendo hay không. Liệu một cô gái nào đó sẽ thích đi chơi với tôi hơn hay với Marco hơn.

[6] Sega và Nintendo là hai công ty đa quốc gia của Nhật Bản chuyên sản xuất trò chơi điện tử.

Thế mà bây giờ…

“Tụi mình là ai chứ, Marco? Chuyện gì sẽ đến với tụi mình đây?”

Nó không trả lời. Tôi cũng không mong chờ điều đó. Cả hai đứa tôi đều biết chuyện gì đã xảy ra.

“Mình vào nhà thì hơn.”

“Ừ. Tụi này cũng cần về nhà. Mấy đứa quá giang một xe chở gia súc tới đây. Hi vọng sẽ có gì đó thơm tho hơn trong chuyến ra về...”

Tôi quay bước về hướng căn chòi.

CHƯƠNG 27

Hôm sau, mẹ tôi trở lại. Đó là ngày Chủ Nhật, ngày canh quan tài của ông Cố. Đám tang sẽ diễn ra vào thứ Hai.

Đội quân kèn của nhà nguyện đã đến để tiến hành những nghi thức tang lễ. Những cựu chiến binh mang lá cờ Mỹ ra khỏi quan tài ông Cố và đưa cho bà ngoại tôi.

Bà và một người đàn ông cao lớn lụ khụ nhìn nhau một lúc lâu như là cùng nhau san sẻ những kỉ niệm, cả một đời kinh nghiệm chỉ họ mới hiểu.

Tôi cũng lờ mờ hiểu, mặc dù vậy, đây không phải là cuộc chiến của ông bà mà là của chúng tôi. Vì bây giờ chúng tôi là những đứa trẻ đang đứng trên chiến trường. Phải chiến đấu, đổ máu để thành công hay thất bại, thắng hoặc thua.

Chúng tôi phải chịu đựng những cơn ác mộng và mang một tâm hồn già dặn.

Giờ thì tôi đã hiểu những lời mà ông Cố đã nói với tôi dạo trước. Cố chỉ nói cho tôi nghe về chiến tranh có hai lần. Một lần khi tôi mở cái rương của Cố ra và lần nữa là vào những ngày xửa xưa rồi khi ông cháu tôi cùng ngồi bên hồ...

Khi cuộc chiến của tôi kết thúc, nếu tôi vẫn sống sót, có lẽ tôi cũng sẽ không nói nhiều về nó.

Với những gì đã trải qua đến mức như thế, một lần là quá đủ rồi.

Mỗi người chúng tôi ghé tay vào nâng quan tài của ông Cố.

Đó không phải là một đám tang rầm rộ. Nhưng tất cả mọi người đều khóc. Kể cả tôi...

Chúng tôi về lại căn chòi của ông Cố và gọi tới bệnh viện nói chuyện với Tom. Ảnh khỏe.

Tất cả mọi chuyện lại trở về như cũ. Anh trai tôi vẫn sống, cả kẻ thù trong đầu ảnh cũng thế. Đó là một cuộc chiến vô nghĩa chẳng ai muốn mà cũng chẳng ai có lợi lộc gì. Tất cả phải chịu đau đớn, khổ sở, dù là lão Chapman, Ax, Tom, Marco và tôi và nhiều người khác... Nhưng tất cả đều sống và trong chiến tranh bất cứ khi nào thức giấc và nhìn thấy được mặt trời thì đó đã là một chiến tích rực rỡ.

Gia đình tôi khởi hành trở về thành phố vào ngày thứ Ba.

Tôi ngồi phía trước với ba trong khi mẹ tôi ngủ ngon lành ở băng ghế sau.

Ba để tôi chọn kênh radio và nói với tôi lần thứ một triệu rằng “thời của ba âm nhạc hay ho tuyệt vời hết cỡ chứ chẳng tệ như bây giờ đâu...”

Lúc chúng tôi mời đội kèn ăn cơm trưa, mẹ tôi cất giọng càm ràm dễ đã đến lần thứ mười triệu rằng: cả hai cha con tôi ăn quá nhiều mỡ.

Tất cả mọi thứ đều bình thường.

Chúng tôi nói về ông Cố và về đủ thứ khác.

Cuốc xe trở về có vẻ ngắn hơn.

Tom đã đánh rơi con dao găm của bọn SS xuống hồ khi bị tống rớt khỏi cầu. Có lẽ nó đã chìm nghỉm xuống bùn rồi.

Nếu chịu khó mò mẫm chắc tôi cũng sẽ tìm lại được nó thôi, nhưng chẳng để làm gì cả...

Bà ngoại đã trao cho tôi giữ những huy chương của ông Cố. Bà bảo đó là ý nguyện của ông... Dù rằng, khi còn sống, rất ít khi ông Cố đem bày chúng ở những nơi dễ thấy cho mọi người chiêm ngưỡng. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Bây giờ tôi đã khôn lớn hơn nhiều. Tôi hiểu, mỗi lần nhìn những tấm huy chương đã được đổi bằng rất nhiều xương máu ấy, ông Cố luôn nghĩ về những điều xảy ra, những điều ông đã thấy người khác làm và ông cũng làm...

Tôi biết ông tự hào vì mình đã làm những điều tốt nhất cho đất nước, để bảo vệ đất nước... Nhưng tôi cũng hiểu tại sao huy chương của ông lại được cất kĩ trong cái rương trên gác mái, xa khuất tầm mắt của bất cứ ai.

Một ngày nào đó, nếu có những huy chương truy tặng cho những chiến sĩ chống Yeerk, có lẽ tôi sẽ cần phải sắm một chiếc rương.

HẾT TẬP 31

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên :

Sienna – Bupbecaumua – tuongmy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx