sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs (Tập 32: Phân Thân) - Chương 29 - 30

Chương 29

Tôi hấp háy mắt. Tôi nhìn thấy những thanh xà nhà. Ai đó đã cuộn một cái mền lại và đặt nó dưới đầu tôi. Một cái khác thì đắp ngang người tôi.

“Ááá...!” tôi gào lên và nhảy dựng lên.

Tôi đã tỉnh táo, nhỏm dậy, và ngay lập tức nổi khùng.

“Đánh ngất ta ư? Đánh ngất TA ư? Ta sẽ giết chúng bay! Giết hết chúng bay!”

Những con thú trong chuồng thụt lùi tránh xa tôi. Chúng nên như thế.

Chính thế, tôi nghĩ. Giờ thì tất thảy tụi nó sẽ phải chết hết! Tôi hổng cần đứa nào trong bọn nó cả. Nhất là cái con nhỏ đần độn, mít ướt, điệu đà - bản sao của tôi - ấy.

Nhưng làm cách nào mà tóm được tụi nó đây? Phải đi theo tụi nó. Đó là việc đầu tiên. Phải đi theo bọn nó. Nhưng bằng cách nào? Cách nào đây? Tôi thậm chí còn hổng biết tụi nó đã đi bao lâu rồi. Có thể mới có vài phút hoặc có khi đã vài giờ rồi cũng nên.

Tôi bước ra ngoài trời đêm và nhìn lên trời. Một con diều hâu! Không, chỉ là một con quạ.

Làm sao để tôi tìm ra tụi nó bây giờ? Nhà Cassie đang sáng đèn. Ba mẹ nhỏ có biết là nhỏ đã đi rồi không? Không. Không. Dĩ nhiên là không. Người Chee. Ngày xưa, chúng tôi vẫn thường nhờ họ. Người Chee sẽ gửi người đến, trùm quanh mình một hình chiếu ba chiều giống hệt Cassie. Nên ngay lúc này đây, “Cassie” chắc chắn là đang ăn tối ở trong nhà.

Tôi đói.

Tôi có thể giết con gì đó và ăn thịt nó!

Tập trung lại nào!

Có một việc phải làm bây giờ là theo bọn nó đến Viện nghiên cứu. Tôi có thể gặp tụi nó ở đó. Việc này khó hơn nữa nè: Làm sao tôi có thể lần theo dấu tụi nó ở trên không chớ?

Chờ đó, có lẽ tụi nó vẫn chưa đi quá xa. Chính thế! Cứ bay lên và cầu vận may đến! Kế hoạch quá ổn.

Vài giây sau tôi, trong lốt cú, ráng bay cao hết mức của loài chim bay thấp có thể bay được. Tôi nhìn lên bầu trời phía trước, phía sau, bên trái, bên phải, phía trên, cả phía dưới, KHÔNG CÓ GÌ! Bay qua khu vực nằm giữa các tiểu bang. Những ánh đèn pha xe hơi nhìn nhức cả mắt, còn mấy cái đèn chiếu hậu thì lại sáng chói. Quá sáng!

Phải đi theo bọn nó. Phải săn đuổi chúng và giết chết chúng! Bây giờ! Ngay bây giờ! Nhưng... nhưng tôi hổng cách chi tìm thấy bọn nó!

“Ááá...!”

Tôi có thể cảm thấy cơn giận điên cuồng đang ào tới. Tôi đang mất kiểm soát. Đôi cánh của tôi đang run rẩy. Những móng vuốt của tôi quắp chặt lại. Tôi muốn la lên, la lên và tìm thứ gì đó, bất cứ thứ gì để giết, giết, GIẾT!

Thế rồi, tôi nhìn thấy chiếc xe tải. Chiếc xe tải với một thứ mà chỉ có thể là một đứa con gái đang biến hình thành gián.

Rachel Bé Ngoan! Tôi tự trao vương miện cho mình. Jake và con nhỏ song sinh của tôi, đi cùng nhau! Tuyệt!

Nhưng chiếc xe tải đang di chuyển xa khỏi tôi với vận tốc khá nhanh. Quá nhanh để tôi có thể bắt kịp. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó là nhìn theo vô vọng khi nó cua xuống một con dốc vòng, rồi quẹo qua con đường nhỏ hơn, có bốn làn xe.

Khúc cua quanh dốc cho tôi vài giây để đuổi theo. Nhưng rồi chiếc xe tải lại biến mất và nhanh chóng tăng tốc. Trong vòng có năm phút nó đã mất dạng.

Ngay khi chiếc xe tải vuột khỏi tầm mắt, tôi sẽ phải suy nghĩ, nghĩ xem nó sẽ đi đâu, nghĩ ra một kế hoạch. Không! Không, tôi phải duy trì mối liên hệ giữa tôi và nó. Đó là cách duy nhất.

“KHÔNG! KHÔNG! Ta sẽ không từ bỏ việc trả thù của mình!” Tôi hét lên.

Và rồi, ở ngay lằn ranh giới hạn tầm nhìn của mình, tôi nhìn thấy đèn thắng xe nhá lên. Chiếc xe tải đang đi chậm lại. Tôi buộc đôi cánh của mình làm việc cật lực. Tôi bay nhanh hết mức một con cú có thể bay. Tôi mê muội với những hình ảnh tuyệt vời, những hình ảnh lấp đầy trong đầu tôi: Jake và Rachel Bé Ngoan, cả hai đều là gián. Ha! Giết họ quả thật là quá dễ dàng. Tôi có thể… tôi có thể ăn thịt chúng! Phải, đúng thế! Tôi có thể ăn thịt chúng, a ha ha HA!

Hoặc là tôi có thể vặt những cẳng chân của chúng đi và để chúng nằm ngửa tơ hơ đó, bất lực, cho đến khi… không, khoan đã. Chuyện ấy sẽ không được, phải không ta? Nhưng tại sao chớ? Có một lí do nào đó. Chúng... tôi kéo căng tâm trí mình ra, ráng tìm hiểu cái gì đã khiến tôi bực mình khi hình dung ra cảnh tượng đó.

Tôi sẽ bứt chân chúng ra. Được rồi. Việc đó ổn. Và rồi, tôi đặt chúng nằm ngửa để chúng không thể lật mình lại được. Và rồi…

Tôi sẽ ăn thịt chúng! Phải đó! Nuốt chửng cả hai đứa cùng một lúc luôn!

Nhưng, thậm chí cả chuyện đó cũng hổng giúp tôi thấy dễ chịu. Như thể tôi đang bỏ qua một thứ gì đó.

Nỗi thất vọng đang hình thành trong tôi. Đó là một thứ hiện hữu, như thể có một cái ấm nước đang sôi sùng sục trong lòng tôi vậy. Và nước càng sôi, tôi càng khó có thể tập trung. Nước càng sôi, tôi càng khó có thể tập trung. Nước càng…

“Ááá...!”

Chiếc xe tải đang giảm tốc. Quẹo xuống một con đường bên hông phía bên phải của tôi. Tôi có thể đuổi kịp rồi! Nào! Vừa kịp. Chiếc xe tải chạy gần đền một khu vực rộng lớn chất đầy những thanh thép gỉ sét. Một xưởng đúc chăng? Nơi người ta chế ra sắt thép hay gì gì đó, có lẽ thế. Trong bóng đêm, nó tỏa ra ánh sáng màu cam đậm.

Chiếc xe tải tiến vào cổng. Biến mất!

Tôi có thể ăn thịt chúng. Chỉ một cú ngoạm.

Nỗi thất vọng! Tôi cảm thấy như thể tôi muốn xé banh bộ não của mình ra. Hổng hoạt động. Não của tôi hổng hoạt động. Giờ thì, cái gì nhỉ? Và sau đó, là gì nữa?

“Đuổi theo chúng! Đuổi theo chúng!”

Việc đó thì dễ. Xuống đó. Tóm cổ chúng. Giết chúng. Đúng, đúng. Việc đó xoa dịu tôi được một chút. Hổng thèm lo tới tiểu tiết nữa.

Xuống, xuống, và xuống. Tôi vút nhanh qua cánh cổng lớn, mở rộng.

Chương 30

“Không! Không! Không! Không! Không!”

“Rachel! Rachel, anh Jake đây!”

“Không! Không! Không!”

“Rachel, nghe anh nè. Nghe anh, Rachel. Anh biết em sợ. Anh biết em sợ mà, Rachel. Nghe anh nè.”

Rên rỉ. Một tiếng khóc rên rỉ cất lên từ sâu thẳm trong tôi. Một âm thanh câm nín, hối hận. Trí não tôi… mất rồi. Suy nghĩ… không thể.

Chỉ có nỗi khiếp sợ. Nỗi khiếp sợ của loài vật.

“Nghe anh nè, Rachel. Chúng ta đã từng trải qua rất nhiều những chuyện khó khăn, Rachel. Rất nhiều rồi.”

“Hu hu hu hu.”

“Nhớ lần bọn Yeerk ráng bắt được Tổng thống và các lãnh đạo cấp cao của các nước tại buổi hội nghị đó không? Nhớ chúng ta đã suy nghĩ như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, khi mà chúng ta bị vây bởi, coi nào, cả trăm tên Hork-Bajir không?”

“Híc hic hic hic.”

“Mặc dù vậy, chúng ta đã làm được, đúng không? Hay em có nhớ lần chúng ta biến hình thành cá voi và đánh nhau với lũ cá mập không? Hay lần chúng ta... thôi nào, Rachel. Ráng lên. Ráng lên nào.”

“Hic hic hic hic.”

“Thôi được, nghe nè, anh cũng không thể nhìn thấy gì nhiều, được rồi, cũng chỉ cỡ như em thôi. Nhưng anh không cho rằng chúng ta là những con côn trùng duy nhất ở đây. Anh nghĩ anh thấy những chiếc hộp khác. Em biết đó, giống những cái hộp mà chúng ta đang ở trỏng nè. Anh nghĩ chuyện xảy ra là bọn Yeerk đã tông xe phải đường ống dẫn xăng và cứ thế là chụp tất cả những gì rớt khỏi xe. Em biết không, côn trùng là một trong những thứ đó đó. Không chỉ có mình chúng ta đâu.”

“Hic hic hic hic.”

“Bọn Hork-Bajir đang ở đây, quanh chúng ta, anh nghĩ thế. Em có thấy thế không? Em thử nhìn xem, Rachel? Anh biết là mắt gián thì không ra gì, nhưng thử xem em có thể cảm nhận được những cái bóng và sự di chuyển không. Nó có thể có tác dụng đó. Rachel? Rachel à?”

Tôi không thể. Hổng thể nhìn. Cũng hổng thể suy nghĩ. Chỉ có hét và hét thôi. Hét. HÉT! HÉT! HÉT!

“Rachel! Dừng lại, dừng lại ngay!”

Tôi im bặt.

“Anh sẽ bảo em phải làm gì, Rachel, và em sẽ làm đúng thế nghen.”

Im lặng. Chờ đợi. Cảm nhận nỗi khiếp sợ cứ lặng lẽ bám theo tôi, quấy nhiễu tôi, cảm nhận nó bò bò bên cạnh khiến tôi thấy nhột nhạt, cảm nhận bàn tay lạnh giá của nó đang vươn ra chạm suốt dọc người tôi. Bị mắc kẹt rồi! Một con gián trong một hộp diêm bằng nhựa trong suốt. Hổng có cách nào để hoàn hình. Hổng có lối thoát. Bị mắc kẹt!

“Nghe anh nè, Rachel, anh muốn em nói cho anh nghe mọi thứ em thấy. Làm đi!”

“Em-Em-Em-Em thấy... em thấy... những cái bóng. Di động. Xung quanh. Cao ngồng, to lớn!”

“Bọn chúng là Hork-Bajir à?”

“Vâng. Hổng biết nữa. Có lẽ. Đúng. Bọn Hork-Bajir. Ôi, Chúa ơi!”

“Nghe anh nè, Rachel. Em còn thấy gì nữa?”

“Một tia sáng. Màu đỏ, có lẽ thế. Một cái đồng hồ, em nghĩ thế! Những con số màu đỏ. Đếm ngược. Ôiii...!” tôi rên rỉ. Tôi biết vì sao chúng lại đang đếm ngược.

“Rachel, nghe này, là bọn Yeerkđang chơi trò cân não. Bọn chúng muốn chúng ta sợ. Một cái đồng hồ đếm ngược sẽ khiến chúng ta tưởng mình bị hết giờ biến hình. Nhưng nghe này, Rachel? Chúng thậm chí còn không dám chắc chúng ta có phải côn trùng thật hay không, đúng không nào? Chúng không biết, Rachel. Chúng đang hi vọng. Chúng đang dự đoán. Chúng không biết. Em có hiểu không?”

Đếm ngược. Mắc kẹt. Cuộc đời còn lại của tôi sẽ là một con gián! Không phải là diều hâu như Tobias, mà là một con gián! Không! Không! KHÔNGGGGGGGG!

“Nghe anh nè, Rachel, em không được nói gì với chúng khi chúng tới nha. Em không được nói gì. Cho dù có...”

Nói? Nói? Tâm trí hoảng loạn của tôi bấu chặt lấy suy nghĩ đó. Tôi có thể nói chuyện với chúng! Tôi có thể cầu xin chúng tha cho tôi, tha cho tôi, để tôi đi.

“Rachel, nghe anh nói thật kĩ nè,” Jake nói. “Em không được nói gì. Đó là cách duy nhất để sống sót. Đó là trách nhiệm của em.”

“Cứu tôi! Cứu tôi với!” Tôi bắt đầu hét lên bằng giọng truyền mở.

“Rachel, không!”

“Cứu tôi! Tôi sẽ kể cho các người mọi chuyện, chỉ cần tha cho tôi tôi!” Đột nhiên, có sự chuyển động!

Bọn họ đang đến chỗ tôi! Những người Hork-Bajir! Đúng thế, họ sẽ thả tôi đi, tha cho tôi và tôi sẽ nói cho họ nghe mọi chuyện.

ẦMMM!

Ai đó chộp lấy chiếc hộp của tôi và nhấc lên.

Vút!

Tôi bay - xuyên qua khoảng không.

Rồi, chiếc hộp bị chém phạt một nhát.

Tôi rớt - xuyên qua khoảng không.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx