sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 73: ‘Bùa Nhìn Xuyên’

Từ Manh cầm lấy món đồ kia, giảo hoạt cười nói: "Đầu tiên, đây nhất định không phải cổ ngọc thời Minh triều, mà là hàng nhái thời cận đại, thời gian sẽ không vượt quá mấy chục năm, nhưng mà chạm trổ cũng không tệ lắm, vật liệu cũng được, cũng không phải đồ vật làm thời hiện đại, cho nên cũng có chút giá trị."

"Có ý gì?" Hác Mãnh vẫn có chút chưa hiểu lắm.

Từ Manh cười không trả lời, mà kéo hắn đi tới trước mặt, đi vào một cửa hàng đồ cổ tên 'Cổ Phương Trai'. Dưới sự chứng kiến của Hác mãnh, nàng cùng ông chủ cửa hàng cò kè mặc cả một phen, đem món đồ vừa mua vào bán đi, giá cả là 800, trực tiếp giao tiền giao hàng.

Sau khi từ trong cửa hàng đồ cổ đi ra, Từ Manh mới đắc ý nói: "Hiện tại đã hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Hác Mãnh cũng không ngốc, một vào một ra này kiếm lời 500 tệ, cộng thêm 100 viên tiền đồng, mặc dù không đáng giá bao nhiêu tiền thì cũng không phải là công toi.

Vừa tới thị trường đồ cổ lại kiếm được 'Món hời nhỏ', Từ manh tâm tình không tệ, từ quầy hàng bán đồ uống lạnh ven đường, đặc biệt khen thưởng Hác mãnh một cây kem.

"Một thân bản lĩnh của em, đều học được từ ông ngoại. Nhưng mà, chỉ học được một chút da lông thôi, ông ngoại em rất lợi hại, ông dạy những đồ đệ kia đều là cấp đại sư." Từ Manh cười duyên, 500 tệ tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao cũng là dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm được, so với được người khác cho 5000 còn cao hứng hơn.

Trước cửa quán tên là 'Quầy ngọc thạch' rất đông người.

"Ngày hôm nay vận khí không tệ, có người đổ thạch ở đây, đi, chúng ta qua xem một chút!" Từ Manh hưng phấn kéo Hác Mãnh đi tới đám đông!

Ở cửa có một máy cắt đá, hiện đang cắt đá, xung quanh mấy chục người xem, phần lớn là đến xem náo nhiệt, đương nhiên cũng có người trong nghề, chuẩn bị chờ cắt ra ngọc để mua.

"Khối đổ thạch này là một khối đá già, 8000 tệ một cân, hơn 64 cân, bỏ đi số lẻ là còn 50 vạn đó, lão Vương lần này đúng là dốc hết vốn liếng."

"Đúng đấy, nếu không phải là lão Vương thì sẽ không chỉ giá 50 vạn rồi!"

Hác Mãnh nghe mấy người đang xem náo nhiệt xung quanh bàn luận, không nhịn được âm thầm tặc lưỡi, đứng sát bên người Từ mỹ nhân, nhẹ giọng nói: "Trời ạ, một tảng đá 50 vạn? Vậy mà cũng có người mua, mọi người có phải đều điên rồi không?" Trước đây nghề cược thạch hắn cũng đã nghe tới, nhưng không có tiếp xúc qua vì lẽ đó vừa nghe thấy một khối đổ thạch mấy chục vạn, thì cảm thấy rất ngạc nhiên!

Từ Manh cười duyên nói: "Anh thì biết cái gì, nếu như cắt ra được ngọc, loại nguyên thạch già này rất có thể có phỉ thúy ngọc thạch cao cấp, đến lúc đó không chỉ 50 vạn, mà là 5 triệu, 50 triệu cũng có thể!"

"Lãi kếch sù như thế à?" Hác Mãnh sững sờ, hiếu kỳ hỏi: "Vậy sao ông chủ của nơi này lại đem phỉ thúy nguyên thạch bán đi, tự mình cắt không tốt sao?"

"Tự mình cắt đương nhiên được rồi, nhưng bình thường các thương nhân bán nguyên thạch, đều rất ít người tự mình cắt đá, bởi vì bên trong có một vấn đề nguy hiểm, đó là thần tiên cũng khó biết được trong đó có ngọc hay không!" Từ Manh lắc đầu, cười giải thích. Một đao nghèo, một đao giàu, một đao khoác vải thô, đổ thạch toàn dựa vào kinh nghiệm, đặc biệt là 'toàn đổ thạch' (ND: toàn đổ thạch là tảng đá chưa được cắt ra, hoàn toàn không biết có ngọc hay không), ai cũng không thể biết được, ở trong nguyên thạch có ngọc hay không, còn dựa vào người cắt, kinh nghiệm, vận may, thiếu một thứ cũng không được!

Giữa bãi, máy cắt đá vang lên ong ong, người xung quanh đều trừng mắt nhìn chăm chú.

"Thấy màu xanh chưa?"

Người đàn ông trung niên bên cạnh máy cắt đá, cầm bình nước khoáng qua, đổ chút nước lên mặt cắt, một mảnh trắng xóa, không thấy cái gì. Nhất thời, người xung quanh dồn dập thở dài. "Kiểu này xem ra 50 vạn của lão Vương có khả năng đổ xuống sông xuống biển rồi!"

"Ai, đúng vậy, nào có dễ dàng ra ngọc như vậy, thần tiên cũng khó mà biết có ngọc hay không mà!"

Người trung niên vừa nãy cắt đá, cau mày, hắn kinh doanh trong nghề đổ thạch cũng nhiều năm rồi, tự nhiên biết rõ tính nguy hiểm bên trong!

"Ông chủ Vương, còn cắt không?"

"Cắt!" Người trung niên được kêu là lão Vương, cũng bất quá hơn 40 tuổi gật đầu, sắc mặt có chút khó coi nhưng không biểu hiện ra sự nôn nóng.

"Được rồi, bây giờ cắt thế nào?" Người phụ trách cắt đá của quầy Ngọc thạch nhẹ giọng hỏi.

"Cắt ngang mở ra từ đây đi!" Vương Giác Khôn nhìn xuống đổ thạch, trầm giọng nói.

Hác Mãnh nhìn đổ thạch trên máy cắt, trong lòng đột nhiên động, thừa dịp Từ manh tập trung tinh thần xem cắt đá, hắn đem tinh thần chuyenr vào hệ thống Trạm Thu Mua, tiến vào mục 'Mua đồ'. Tìm tòi một chút, mắt nhìn xuyên tường, hắn đang muốn thử chút xem bên trong hệ thống Trạm Thu Mua có đồ vật này bán ra không.

Soạt!

Xuất hiện một loạt đồ vật!

Sản phẩm có công năng 'Nhìn xuyên tường' không dưới 100 loại, trong đó 'Trang bị' có công năng này như: kính mắt nhìn xuyên tường, máy nhìn xuyên tường, ống nhòm nhìn xuyên tường, áo nhìn xuyên tường; cũng có các loại năng lực của bản thân như: dị năng 'Thuật nhìn xuyên', 'Tam thông huyết thống', trong đó còn có 'Thiên nhãn', công năng Thiên nhãn này cùng thuật nhìn xuyên tương tự nhau, còn có 'Mắt nhìn xuyên', 'Mắt hoàng kim',...

Số lượng, chủng loại khá nhiều, Hác mãnh cũng không nghĩ tới. Đương nhiên, đồ như thế đều khiến người ta trông mà thèm, thế nhưng giá tiền ít thì mấy số 0, nhiều thì mười mấy số 0, chỉ có thể khiến người ta cảm thán một tiếng, thứ tốt quả nhiên không rẻ!

"Giá cả từ thấp tới cao, sắp xếp lại một lần nữa!"

Keng!

Món đồ thứ nhất, là một tấm bùa chú.

Bùa nhìn xuyên: (vật phẩm tạm thời) khiến người sử dụng có công năng nhìn xuyên trong thời gian ngắn, thời gian kéo dài 15s. Giá cả: 150 kim tệ.

Đồ vật là thứ tốt, nhưng hơi đắt, đúng là công năng ai cũng muốn nhưng không hề rẻ, một giây đồng hồ 2000 tệ, một tấm bùa là 3 vạn rồi.

Hác Mãnh suy nghĩ một chút, cắn răng mua một tấm 'Bùa nhìn xuyên'

3 vạn tệ đối với hắn mà nói, dùng 'chơi' cũng có thể chịu được.

Không phải nói là thần tiên cũng khó mà biết bên trong có ngọc hay không sao, không biết 'Bùa nhìn xuyên' có thể nhìn thấu được nguyên thạch, một ánh mắt định càn khôn, xác định bên trong nó có ngọc hay không.

"Sao thế?" Từ manh quay đầu nhìn Hác mãnh.

Hác mãnh cầm 'Bùa nhìn xuyên' trong tay, mỉm cười lắc đầu, kéo nàng chen vào trong đám người trước mặt, đi gần vào bên trong! Sau khi không bị che chắn tầm mắt, hắn bóp nát tấm bùa nhìn xuyên.

Một luồng khí mát mẻ, theo cánh tay tiến vào đại não, cuối cùng bao trùm trên hai con ngươi.

Ngọc thạch bị Hác mãnh nhìn chằm chằm, đột nhiên giống như sáng rực và tan ra, dần dần xâm nhập vào, 1 cm, 10 cm, 30 cm,...

Ở nửa bên phải nguyên thạch bị cắt ra có một khối to bằng hai nắm tay của người trưởng thành, vật thể màu xanh nhạt như pha lê, mới xem tới chỗ này, khí tức mát mẻ trong đôi mắt biến mất, tảng đá lại trở thành tảng đá như cũ, không có chút dị thường nào.

Hác Mãnh lầm lầm lầu bầu: "Vãi, thật sự có ngọc!"

"Anh nói gì vậy?" Bên cạnh Từ manh nghe không rõ Hác mãnh đang nói thầm điều gì/

Hác mãnh lắc đầu, nhìn vào giữa sân không lên tiếng.

Răng rắc, nguyên thạch bị máy cắt cắt thành hai nữa, sau khi dội nước, hai nửa nguyên thạch đều là một mảnh trắng xóa, một chút màu xanh lục đều không thấy.

"Cắt hỏng rồi!" Cũng không biết là ai, ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác.

Vương Giác Khôn sắc mặt khó coi mấy phần, ai cũng không muốn đổ thạch của mình bị cắt hỏng, nhưng xem tình hình ngày hôm nay thế này, có lẽ 50 vạn của mình đổ xuống sông xuống biển rồi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx