sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 97: Làm Bậy Không Thể Sống

"Ngươi muốn làm gì?"

Tiếu Ngọc Vân lạnh lùng đứng dậy, vừa nãy khi Tôn Lập Minh ngồi xuống đã giơ tay định ôm bờ vai nàng. Hắn vốn cho rằng chuyện tới đây đã rất suôn sẻ rồi. Nhưng Tiếu Ngọc Vân phản ứng lại vượt xa khỏi dự liệu của Tôn Lập Minh, hắn nghĩ dù Tiếu Ngọc Vân có kiêng dè thì cũng chỉ có thể hơi giãy dụa đôi lần, sau đó sẽ khuất phục. Ngày hôm nay nàng đã chứng kiến 'Tài lực' của mình, 'Giá cả' cũng đã đàm luận cùng đệ đệ của nàng rồi, còn giả vờ gì nữa!

"Đkm, tên khốn kiếp kia, lão tử đã sớm thấy ngươi ngứa mắt rồi, mới uống có một chút nước đái ngựa đã dám động tay động chân với tỷ của ta, ta đánh chết ngươi!"

Hác Mãnh lập tức đứng lên, bước hai bước đi tới, kéo Tôn Lập Minh đang ngồi trên ghế sa lông dậy cho hắn một cái tát lăn xuống đất, sau đó giơ chân đạp mạnh một trận. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến ọi người trong phòng đều sửng sốt.

Đây là tình huống gì vậy, lúc nãy không phải còn rất tốt sao? Làm sao chỉ trong chớp mắt lại đánh nhau rồi?

Chờ mọi người phục hồi tinh thần, Tôn Lập minh đã nằm trên đất rên hừ hừ, mọi người vội vàng túm lại kéo Hác Mãnh ra, sau khi bật đèn thì thấy Tôn Lập Minh máu me đầy mặt đang nằm trên đất.

Sau khi tỉnh táo lại, Tôn Lập Minh trong lòng rất bực bội, mình tốt xấu gì cũng lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi, dạng người gì cũng đều đã thấy, nhưng đây là lần thứ nhất thấy loại người trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy.

"Gọi điện báo cảnh sát!" Tôn Lập Minh ngồi dậy, nhổ một ngụm máu ra đất, say rượu cũng bị Hác mãnh đạp cho tỉnh rồi, hắn nhìn Hác mãnh với ánh mắt thâm hiểm rồi nói cho thủ hạ báo cảnh. Chuyện ngày hôm nay không thể cứ bỏ qua như vậy được!

Hác Mãnh nở nụ cười, ngồi vào ghế sa lông bằng da xịn, nhếch miệng cười nhìn hắn, nói: "Đúng, chuyện hôm nay phải báo cảnh sát, mẹ nó chứ, dám sàm sỡ nhân viên nữ, nữ thuộc hạ, ta xem ngươi còn muốn giải thích thế nào, nói cho ngươi biết, đánh ngươi đã là nhẹ nhất rồi. Ngươi mà không giải thích cho rõ, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt"

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Chu Đào mang theo mấy cái bảo an đi tới, nhìn qua Hác mãnh rồi lại nhìn quản lý Tôn đang ngồi trên thảm, cười nói: "Các ngươi đánh nhau theo lý thuyết chúng ta cũng không quản, công hay tư tùy các ngươi, thế nhưng tổn thất trong phòng thì các ngươi phải bồi thường."

Sau đó, liếc mắt ra hiệu cho Nhụy tỷ đứng sau, nói: "Kiểm tra tổn thất, lát nữa để bọn hắn thanh toán"

Nói xong, không để ý người khác mà ngồi vào cạnh Hác mãnh, cười nói: "Có chuyện gì thế, náo loạn lên như vậy, ta phải lái xe tốc độ 120 km/h tới đây mà không để ý an toàn tính mạng đó."

Không cần nói cũng biết, hẳn là Nhụy tỷ gọi điện thoại cho hắn.

"Ít nói phét đi, với tình hình giao thông trong nội thành mà ngươi dám lái xe tốc độ 120? Ngươi ình là xe thần à! Con rùa này muốn chọc gẹo tỷ của ta, còn muốn đặt bẫy nữa chứ, ddcmn." Hác Mãnh nhìn Tôn Lập Minh dưới đất, nói. Nguyên bản hắn cũng không muốn làm náo loạn lên như vậy, nhưng thấy ánh mắt thằng ôn kia nhìn Tiếu Ngọc Vân, tính cách thì tinh tướng làm cho hắn rất khó chịu, hơn nữa loại này cũng không phải người tốt gì cả, thu thập hắn một trận cũng coi như thay trời hành đạo vậy.

"Tỷ của ngươi? Mẹ nó chứ, tỷ của ngươi không phải là tỷ của ta à." Chu Đào đột nhiên đứng lên đạp Tôn Lập Minh mấy đạp.

Oành, Tôn Lập Minh lại bị đạp ngã trên mặt đất, ầm ầm.

Gãy sống mũi rồi, nhưng thuộc hạ của Tôn Lập Minh đang đứng xem xung quanh đều cảm thấy run rẩy.

"Gọi điện báo cảnh sát, cưỡng gian không thành công, ta không tin thiên hạ này không có vương pháp. Loại cặn bã này cần phải điều tra hắn thật kỹ càng, ai biết được đây có phải lần đầu tiên hay không!" Chu Đào sau khi đạp mấy đạp thì kêu lên.

Đánh người là không đúng, nhưng đối mặt với loại cặn bã này thì ai mà nhịn được cơ chứ?

"Khống chế hết những người này lại, hỏi bọn họ xem tối nay muốn làm gì, hỏi chi tiết vào, lát nữa ta gọi điện cho chú của ta!" Chu Đào phân phó cho Nhụy tỷ xong thì quay lại nhìn những đồng sự của Tiếu Ngọc Vân, nói: "Ta là Chu Đào, tập đoàn Đại Chu chính là của nhà ta, các ngươi có sao thì nói vậy, việc này khẳng định không phải việc của các ngươi, nhưng nếu có người ngứa tay thì ta luôn sẵn sàng tiếp đón. Ta đây không thích bắt nạt người, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt."

Nói xong thì phất tay để bảo an mang người đi.

Không lâu sau, mấy tên thuộc hạ tâm phúc của Tôn Lập Minh đều đã khai nhận. Tôn Lập Minh muốn nhân dịp lần tụ họp này, trước tiên chuốc say Tiếu Ngọc Vân, sau thì hạ thuốc, mưu đồ gây rối, nhưng không ngờ nửa đường nhảy ra tên 'Trình Giảo Kim' làm hỏng đại sự của hắn. Mặt khác, tên này trong công ty cũng không thành thật, đã đùa bỡn qua nhiều thiếu nữ rồi, tiểu Lý vừa nghe Chu Đào là đại thiếu gia của tập đoàn Đại Chu, lại được Chu Đào hứa hẹn thì đồng ý bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, tố cáo Tôn Lập Minh đã cưỡng gian làm nhục nàng, sau đó lại dùng các thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ để thỏa mãn dục vọng của hắn, hơn nữa nàng còn đảm bảo mỗi tội danh đều là sự thật, không phải bịa đặt ra.

Cảnh sát đem tất cả các chứng cớ phạm tội của Tôn Lập Minh thu lại, sau đó trực tiếp đưa hắn vào trong trại tạm giam, dựa theo trình tự pháp luật thông thường mà khởi tố hắn, phỏng chừng không có 8-10 năm thì đừng nghĩ có thể ra khỏi trại giam.

Có Chu Đào hỗ trợ, sự tình không khó giải quyết, Hác Mãnh cùng Tiếu Ngọc Vân đi tới cục cảnh sát để cho lời khai.

Lúc đi ra đã sắp nửa đêm.

"Muộn như vậy rồi tỷ có về nhà không?" Hác Mãnh cười gượng, gãi đầu hỏi.

Tiếu Ngọc Vân trên mặt không có chút cảm xúc, nói: "Không biết"

Không biết là có ý gì đây? Là về nhà hay không về nhà đây? Nhìn nàng, trong lòng Hác Mãnh có chút ngứa ngáy, khoảng cách lần trước làm chuyện kia cũng đã nửa tháng rồi, hắn đang nghĩ không biết đối phương có nghĩ giống hắn không.

Hác Mãnh nhỏ giọng dò hỏi: "Hay là chúng ta đi khách sạn ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai về nhà?" Con mắt vắn lén liếc nhìn vẻ mặt của Tiếu Ngọc Vân!

"Ừ" Tiếu Ngọc Vân bình thản gật đầu khiến cho Hác Mãnh thấy mừng như điên.

Tìm một khách sạn trên đường, Hác mãnh đột nhiên hỏi: "Tỷ cảm thấy hôm nay đệ làm vậy có quá đáng không?" Vị quản lý Tôn kia coi như là đã bị thân bại danh liệt, kỳ thực nam nhân đều có cái đức hạnh đó, cũng không ai dám nói mình thật sự không háo sắc cả, chỉ có điều một vài người có thể kiềm chế được, còn một vài người thì lại khá phóng túng và không đứng đắn thôi.

"Quá đáng sao? Nếu hôm nay hắn chà đạp tỷ thì đệ sẽ làm thế nào?" Tiếu Ngọc Vân hỏi ngược lại.

Hác Mãnh không nghĩ ngợi nói thẳng: "Đương nhiên là thiến hắn!"

Tiếu Ngọc Vân nhìn ra ngoài cửa xe, bình tĩnh nói: "Trong công ty đa số đồng sự đều có bạn trai, nếu như bọn họ biết bạn gái họ gặp chuyện như vậy, khẳng định cũng sẽ làm như ngươi nói."

Hác Mãnh cười nói: "Nếu như tỷ nghĩ vậy thì đệ cũng yên tâm rồi!"

"Ừm, đúng rồi, kinh nguyệt của tỷ đến rồi!" Tiếu Ngọc Vân gật đầu rồi nói thêm một câu.

Gào!

Kinh nguyệt tới rồi còn đi khách sạn, đây không phải cố ý làm ấy dì phục vụ phòng khổ cực giặt ga giường à. Hác Mãnh cười khổ mà nói: "Không sao, đệ, chúng ta cũng chỉ ngủ một đêm, cũng không làm chuyện gì khác."

"Thật sao?" Tiếu Ngọc Vân nghiêng đầu nhìn Hác mãnh, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Vậy thì tỷ yên tâm rồi, kỳ thực kinh nguyệt của ta còn chưa tới!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx