sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15: Thối Thể Đan, Dưỡng Tâm Đan

Nếu không phải Phong Vân Vô Ngân xuất hiện. Nạp Lan Mãnh, Nạp Lan Vô Ưu chắc chắn cầm xuống hai danh ngạch! Đặc biệt Nạp Lan Vô Ưu, vốn đã nuốt một danh ngạch vào trong miệng, thời khắc cuối cùng, lại phải nôn ra! Chuyện này có thể càng thêm khó chịu hơn gấp vạn lần so với phun máu.

Nguyên bản, Nạp Lan gia tộc ổn định lấy được bốn danh ngạch, trở thành đệ nhất gia tộc Khâu Hác Thành, từ nay về sau bỏ xa năm đại gia tộc khác! Hiện nay, vừa vào vừa ra, từ bốn danh ngạch biến thành hai danh ngạch, khiến cho Phong Vân gia tộc tiếp tục chạy trước Khâu Hác Thành, ổn áp Nạp Lan gia tộc một đầu, thật là khiến cho Nạp Lan gia tộc không thể tiếp thu!

- Không... Không...

Nạp Lan Phi thình lình đứng lên, như thần kinh vươn tay chỉ, kích động chỉ vào Phong Vân Vô Ngân:

- Thằng nhãi con chó chết này cướp đi hai danh ngạch của Nạp Lan gia tộc... Không! Ta không phục! Không phục! Nạp Lan gia tộc ta không phục!

Hơn mười người trong Nạp Lan gia tộc đồng thời đứng lên, dùng ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.

Bọn họ còn không ngốc đến công nhiên làm trái bác bỏ ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, lửa giận ngập trời, chỉ có thể toàn bộ phát tiết trên người Phong Vân Vô Ngân.

Thậm chí còn vài tên thành viên Nạp Lan gia tộc, đã rục rịch chuẩn bị xông lên vây công Phong Vân Vô Ngân, loạn đao phân thây, rửa sạch mối hận trong lòng.

- Làm càn!

Sau một khắc, trọng tài họ Tây Môn, Đạt Hề, Lý, đồng thời quát một tiếng. Trọng tài họ Tây Môn cười lạnh nói:

- Tất cả người của Nạp Lan gia tộc! Các ngươi muốn tạo phản? Ba người chúng ta phụng mệnh tông chủ, chủ trì thi đấu chọn lựa Khâu Hác Thành, tự thấy xử sự công chính, cân nhắc quyết định không lầm, Nạp Lan gia tộc ngươi không phục phán quyết, đó là không phục tông chủ Ngạo Hàn Tông! Hừ! Chỉ là một gia tộc của thành trì, nếu dám gian ngoan, ba người chúng ta có thể thay tông chủ, trực tiếp đồ diệt!

Ba vị trọng tài, đều là cao thủ đạt được tu vi huyền khí Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, vừa phóng khí thế ra, sự áp chế trên cảnh giới, thêm lời uy hiếp, cho dù thành viên Nạp Lan gia tộc có muôn vàn bất mãn, cũng bị thắt cổ trong vô hình, tan thành tro bụi.

Ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái!

- Vâng... Vâng... Ta... Nạp Lan gia tộc ta, phục tùng phán quyết...

Toàn bộ tức giận của Nạp Lan phi thoáng cái tan rã, gục đầu xuống đất, bất quá, ánh mắt hắn lại gắt gao tập trung Phong Vân Vô Ngân. Trong ánh mắt, ẩn chứa sát ý và oán khí vô cùng, dường như, tiểu hài đồng mười một tuổi Phong Vân Vô Ngân này, chính là kẻ thù mấy nghìn năm của gia tộc hắn vậy.

Sau khi dẹp loạn rối loạn, Phong Vân Vô Ngân mang theo Phong Vân Tuyết sắc mặt còn đang mờ mịt, và tám đệ tử các đại gia tộc thông qua chọn lựa, cùng nhau đi về phía ba trọng tài.

Cước bộ của bọn họ kích động rủn ẩy, trong mắt tràn đầy tơ máu phấn khởi, mà ngay cả thần trí, đều thoáng trở nên hoảng hốt.

Một bước lên trời!

Từ gia tộc bước vào tông môn, tuyệt đối là một bước lên trời! Cá chép vượt long môn!

Vô số vũ kỹ bí điển cao cấp! Vô số thiên tài địa bảo! Vô số nơi thí luyện đặc thù!

Con đường võ giả, chính thức mở ra!

Từ nay về sau...

Vinh hoa phú quý! Vạn người kính ngưỡng! Tôn sùng! Tài phú! Địa vị! Nữ nhân!

- Vô Ngân... Đây... Đây là đang mơ sao?

Phong Vân Tuyết lẩm bẩm nói:

- Ta... Ta dĩ nhiên thu được... Một danh ngạch nhập tông...

Nàng là thiếu nữ thiên kiêu một đời của Phong Vân gia tộc, thiên tư thẳng trời cao, lập chí muốn lấy được một danh nghạch gia nhập Ngạo Hàn Tông. Bất quá, hôm nay đánh một trận cùng Nạp Lan Mãnh, lòng tự tin ngạo ngạo của nàng đã triệt để nát bấy. Nàng vốn đã mất hết can đảm, hiện nay Phong Vân Vô Ngân thay nàng cường ngạnh đoạt tới một dah ngạch, thực sự khiến cho nàng giống như bước vào trong mây mù, rơi vào thế giới lung linh huyền ảo.

Mười người tới trước mặt ba vị trọng tài, song song đứng thẳng, trong lòng vừa thấm thỏm vừa mừng như điên...

Khí độ ba vị trọng tài viễn siêu bất kỳ một vị tộc trưởng, trưởng lão gia tộc nào đó trong Khâu Hác Thành, mắt sáng như đuốc, vừa quét về phía mười đệ tử, khiến cho tất cả bọn họ đều sinh ra một loạn cảm giác bị nhìn thấu toàn thân.

Cuối cùng, ánh mắt ba vị trọng tài đồng thời tập trung trên người Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân hơi cúi đầu, lặng lẽ không nói.

Kỳ thực, hôm nay Phong Vân Vô Ngân bại lộ thực lực, trong lòng tồn tại ý niệm đánh bạc, được ăn cả ngã về không, có thể chiếm được một danh ngạch gia nhập Ngạo Hàn Tông, vậy thì vô cùng tốt, nếu như không phải, chờ đợi chính mình là sự chèn ép, ngáng chân của các đại gia tộc...

Hiện nay, kế hoạch nhập tông, đã hoàn thành phân nửa.

Vì sao lại chỉ là hoàn thành phân nửa?

Dù sao phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân chung quy là chết vào trong tay Ngạo Hàn Tông, chuyện này Phong Vân Vô Ngân phải suy nghĩ cả vào.

Nếu Ngạo Hàn Tông có tôn chỉ diệt cỏ diệt tận gốc, tất cả cố gắng, khổ tâm, cô đơn của Phong Vân Vô Ngân đều trở nên uổng công.

- Có thể nhập tông hay không, còn phải nhìn phán quyết của ba vị trọng tài này...

Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy khẩn trương và vô cùng lo lắng.

- Các ngươi tốt!

Một lát sau, vị trọng tài họ Lý híp mắt cười:

- Chúc mừng các vị tài tuấn, thu được tư cách cơ bản tiến nhập Ngạo Hàn Tông!

- Ừm! Chi vị mới chỉ chiếm được tư cách cơ bản mà thôi! Thiên phú của chư vị, tại Khâu Hác Thành đúng là cả trăm có một. Bất quá ta muốn báo cho chư vị, dưới trướng Ngạo Hàn Tông, tổng cộng hơn mười tòa thành thị, mà lãnh thổ quốc gia của Chiến Tần đế quốc càng rộng! Năm môn phái, quản hạt 58 tòa thành trì, hàng trăm gia tộc, có thể nói, thanh tiên tài tuấn ưu tú, nhiều như sao trời, đại lục Huyền Tôn lại có cả 13 đế quốc...

- Chư vị thử nghĩ một chút, nếu như lấy toàn bộ đại lục Huyền Tôn mà nói, thiên phú của chư vị, lại được cho là cái gì?

Trọng tài họ Tây Môn nói tiếp:

- Nhớ kỹ, các vị chỉ là thiên tài của một nơi chật hẹp nhỏ bé như Khâu Hác Thành, nhưng trên thực tế không có nửa phần tiền vốn để kiêu ngạo!

Hắn vừa nói vậy, các đệ tử Khâu Hác Thành vốn đang dương dương đắc ý, tất cả đều thẹn thùng cúi đầu.

Trọng tài họ Đạt Hề tiếp tục nói:

- Những lời này của chúng ta, không phải nói coi thường chư vị, đả kích nhuệ khí của chư vị, bất quá, chính là chúng ta muốn cho các vị rõ ràng một đạo lý, con đường tu luyện của võ giả, kiêng kỵ nhất đó là kiêu căng và tự mãn! Ngày sau, chư vị tiến vào Ngạo Hàn Tông, trăm triệu không thể tự cho mình là thiên tài, bằng không, tất nhiên sẽ có hại!

- Vâng!

Mười đệ tử, bao quát cả Phong Vân Vô Ngân đều gật đầu thụ giáo.

Cũng đúng, khái niệm về thiên tài, phải có một phạm vi tiêu chuẩn để so sánh. Lần đệ tử này, là thiên tài tại Khâu Hác Thành, thế nhưng đưa mắt toàn bộ đại lục Huyền Tôn, nói khó nghe một chút, không là cái rắm gì cả!

Đừng nói đại lục Huyền Tôn, mặc dù tại đế quốc Chiến Tần, phỏng chừng cũng như cát trên sa mạc, không đủ cân lượng.

Chương 15: Thối Thể Đan, Dưỡng Tâm Đan (2).

- Hiện tại, ta tuyên bố với chư vị, chư vị muốn chân chính tiến vào Ngạo Hàn Tông còn phải tiếp tục khảo nghiệm nặng nề hơn! 13 tòa thành trì dưới sự quản lý của Ngạo Hàn Tông, mỗi cái đều chọn mười đệ tử kiệt xuất, tổng cộng 130 người, 130 người này, cũng không phải hết thảy đều có thể đi vào Ngạo Hàn Tông!

Trọng tài họ Tây Môn nói:

- Còn phải trải qua tầng tầng sàng lọc, đấu loại! Vật cạnh thiên trạch, khôn sống mống chết!

Còn muốn đối mặt đấu loại?

Trong lòng mười đệ tử đều cảm thấy căng thẳng...

- Nhớ kỹ, từ nay về sau, mỗi khoảng khắc đều là khảo nghiệm đối với chư vị, từ giờ liền bắt đầu!

Trọng tài họ Đạt Hề nói:

- Nội dung cụ thể khảo nghiệm đầu tiên, vài ngày sau chúng ta sẽ thông báo cho các gia tộc của chư vị. Trước đó, cho các ngươi môt đoạn thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp khảo nghiệm!

- Ở chỗ này, mỗi người các ngươi, đều có thể thu được một viên Thối Thể Đan, một viên Dưỡng Tâm Đan!

Sau khi trọng tài họ Lý nói xong, tay phải nhẹ nhàng ma sát một chút trên ngón áp út bên tay trái.

Trên ngóp áp út tay trái hắn đeo một chiếc nhẫn tinh xảo tạo bằng ngọc thạch, lại mang theo phong các cổ xưa.

Bất ngờ, chỉ thấy một đoàn sương mù bay ra từ trong giới chỉ, mông lung mờ ảo, tràn đầy tiên khí. Trong sương mù, mười hộp nhỏ bằng ngọc, lơ lửng giữa không trung, nhẹ như lông chim, lại giống như bị một lực đạo vô hình nâng lên, có thể nói là một kỳ quan!

- Ừm?

Lòng hiếu kỳ của Phong Vân Vô Ngân nổi lên, ánh mắt chỉ dừng lại chốc lát trên mười hộp ngọc lơ lửng tại nơi nào, liền chuyển hướng về phía chiếc nhẫn trên ngón áp út của trọng tài họ Lý:

- Lẽ nào... Lẽ nào đây là trữ vật giới chỉ, được miêu tả trong các tiểu thuyết trên địa cầu?

- Đó là... Là “nạp giới”!

Phong Vân Tuyết thì thầm một câu bên tai Phong Vân Vô Ngân.

Vẻ mặt trọng tài họ Lý không chút biểu cảm, nhẹ nhàng vung tay lên, mươi hộp ngọc đang treo trên bầu trời, giống như sinh ra con mắt, chậm rãi nhẹ nhàng bay về phía đám người Phong Vân Vô Ngân.

- Trong mỗi một hộp ngọc, đều có hai viên dược hoàn, viên màu hồng chính là Thối Thể Đan, màu xanh chính là Dưỡng Tâm Dan. Những đan dược này đối với các đệ tử trong gia tộc mà nói, thực sự không thể dùng tiền tài đi so sánh, lúc các ngươi sử dụng, tất nhiên sẽ có lợi. Đây là phần thưởng Ngạo Hàn Tông ban tặng cho các ngươi!

Vị trọng tài họ Đạt Hề mỉm cười nói.

Ba vị trọng tài tùy ý lăng không vẩy vài cái, mười hộp ngọc lấy mười phương vị khác nhau, chậm rãi đưa đến trước mặt mười đệ tử, thật giống như có mười bàn tay vô hình đang cầm hộp ngọc đưa cho mười đệ tử.

Mười đệ tử, không hẹn mà cùng tiếp nhận hộp ngọc trước mặt mình.

Phong Vân Vô Ngân tỉ mỉ quan sát hộp ngọc trong tay. Toàn bộ hộp ngọc làm bằng học bích loại tốt, điêu khắc đơn giản như trang sức, phong cách cổ xưa, tỏa ánh sáng êm dịu, đặt ở trong tay cảm giác rất ấm áp.

- Ngạo Hàn Tông quả nhiên là thế lực lớn siêu cấp bao trùm xa xa so với các thế lực gia tộc, chỉ cần chiếc hộp dùng để đựng đan dược, cũng đã vô giá rồi.

Phong Vân Vô Ngân âm thầm kỳ quái, tiện tay mở nắp hộp ra. Nhất thời, một mùi dược thơm như thấm vào ruột gan tỏa ra, chui vào trong lỗ mũi, rót vào mỗi tế bào lỗ chân lông. Trong chớp mắt, toàn thân Phong Vân Vô Ngân cảm thấy thoải mái, lâng lâng như được uống rượu nguyên chất, hưởng thụ bất tận!

Còn chí đệ tử khác, bảo quát cả Phong Vân Tuyết dáng vẻ đoan trang, cũng hiện ra dáng vẻ thất thố, đều nheo mắt lại, vẻ mặt say sưa.

- Viên thuốc màu hồng là Thối Thể Đan, hiệu quả rèn luyện thể chất, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, dẫn đến tăng cường khí lực, dược hoàn màu xanh là Dưỡng Tâm Đan, dùng khi tu luyện vũ kỹ, dược hiệu một ngày đêm, trong thời gian tác dụng của dược liệu, toàn thân không chút tạp niệm, tiến nhập cảnh giới vong ngã, có thể trợ giúp tìm hiểu huyền bí của vũ kỹ.

Trọng tài họ Lỳ ở một bên giảng lại:

- Những đan dược này, đối với các đại gia tộc tại thành trì chính là vô giá, vạn kim khó cầu, võ giả tu luyện, tuy rằng có thể mượn đan dược đến trợ giúp, nhưng then chốt vẫn là thiên phú của bản thân, cần cù, mượn Thối Thể Đan và Dưỡng Tâm Đan mà nói, lần đầu dùng, công hiệu thật lớn, bất quá nếu thường xuyên sử dụng, càng ngày công hiệu càng giảm. Bởi vậy, ý nghĩ mù quáng ỷ lại ở đan dược cao cấp, thật sự là điều tối kỵ nhất của võ giả.

Nghe được lời răn dạy của vị trọng tài họ Lý, Phong Vân Vô Ngân là người thứ nhất khép lại hộp ngọc, trân trọng để vào trong lòng. Phong Vân Tuyết cũng noi theo Phong Vân Vô Ngân, thu hộp ngọc lại cẩn thận. Tám đệ tử còn lại, đều lưu luyến, tham lam thưởng thức hộp ngọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đan dược, dường như hận không thể lập tức nuốt ăn những đan dược này vào trong miệng.

Con ngươi những người khác trong luyện võ trường, bao quát các tộc trưởng, trưởng lão, đệ tử, đều trừng lớn lên, trong mắt trầ ngập tơ máu ghen ghét, ngay cả hô hấp đều trở nên ồ ồ...

- Đan dược cao cấp... Cả đời này chúng ta, cũng không có bất luận tư cách gì có được đan dược cao cấp...

- Các thủ tục đã được hoàn tất, chư vị lui xuống đi! Nhớ kỹ, lần khảo nghiệm nhập tông đầu tiên sẽ tuyên bố sau mấy ngày nữa, chư vị nên tự nghỉ ngơi tại nhà, chờ thông báo.

Trọng tài họ Đạt Hề phất tay, đuổi đi chúng đệ tử, ngừng lại một chút, nghiêng đầu nói với Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Vô Ngân đúng không? Năm nay mười một tuổi. Theo chúng ta biết, phụ mẫu ngươi bị tông chủ hạ lệnh xử tử

- Đúng!

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng thoáng có chút khẩn trương, bất quá, trong lòng tính toán, nếu ba trọng tài này, ngay cả cao cấp dan dược đều phân cho chính mình rồi, có lý nào sẽ lấy chuyện phụ mẫu mình ra cố ý làm khó dễ.

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi lưu lại!

Trọng tài họ Tây Môn nhẹ nhàng cười nói. Phía sau dáng tươi cười, cũng không có bất luận tâm tư trách móc nặng nề cái gì.

Phong Vân Vô Ngân đứng yên tại chỗ. Chín đệ tử còn lại đều lui ra. Trước khi Phong Vân Tuyết rời khỏi, dừng chân nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, thấp giọng nói:

- Phong Vân, đệ....

- Tuyết tỷ yên tâm, đệ không sao đâu!

Phong Vân Vô Ngân gật đầu với Phong Vân Tuyết, ánh mắt nhìn rất thành thục nói:

- Tuyết tỷ đi trước đi.

Phong Vân Tuyết cảm thấy hoảng hốt, dĩ nhiên nghe lời hắn ngoan ngoãn rời khỏi.

- Phong Vân Vô Ngân, phụ mẫu của ngươi đã từng phạm tội lớn, thế cho nên đúng tội than bại danh liệt, ngươi có ý kiến gì không?

Đột nhiên, trong tài họ Đạt Hề mở miệng vừa điều tra vừa hỏi Phong Vân Vô Ngân. Trong mắt, phát ra ánh sáng nghiềm ngẫm.

“Chung quy có một này, ta sẽ tự mình chém giết những người bức phụ mẫu ta phải chết! Một người cũng sẽ không bỏ qua!”

Phong Vân Vô Ngân âm thầm nói:

“Bất quá, đối với ta hiện tại mà nói, Ngạo Hàn Tông không khác một bàn tay to che trời, nếu như ta dám chống lại, khác gì tự tìm đường chết, nói một câu, lấy trứng chọi đá, đều là chỉ chính ta. Thà rằng tự tìm đường chết, không bằng ta tạm thời ẩn nhẫn!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx