sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 30: Kẻ Thù Gặp Mặt

- Tiểu Hàm tuân mệnh!

Chu Hàm quy củ cười một chút, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết. Trong ánh mắt, có vẻ trào phúng và coi rè vô cùng.

Phong Vân Vô Ngân mơ hồ cảm thấy, khí tức Chu Hàm này, còn kinh khủng hơn một ít so với Da Luật Trượng.

- Huyền khí Hậu Thiên lục phẩm đỉnh phong!

Trọng tài họ Đạt Hề không nhịn được thấp giọng than nói.

- Tại hạ là Chu Hàm thành Loạn Tinh, thinh giáo cao chiêu của hai vị. À... Ta Cũng không ngại hai vị cùng lên một lúc, một mình Chu mỗ sẽ phụng bồi.

Thiếu niên anh tuấn Chu Hàm đến từ thành Loạn Tinh cười ngạo nghễ, bên trong đôi mắt hàm chứa ý khiêu khích sâu xa.

Ba gã kim bào khách nhìn nhau cười, bộ dạng châm chọc. Mà tám gã thiếu niên khác của thành Loạn Tinh cùng thi nhau che miệng cười trộm, dùng ánh mắt có phần hả hê nhìn hai tỷ đệ Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết.

Trong 1òng ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý đều phát khổ. Loại khiêu chiến thế này ờ thành Nham Thạch cũng là chùyện thường, không đáng ngạc nhiên. Nếu như cự tuyệt khiêu chiến mới là việc hiếm thấy.

Chẳng qua, bản thân Chu Hàm có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm đinh phong, khí thể trầm trọng, trong mắt tinh quang lấp lánh, chắc là một gã gia hỏa có sức chiến đấu không tầm thường. Nếu ba trọng tài đồng ý cho Phong Vân Vô Ngân cùng Phong Vân Tuyết xuất chiến, một khi thua trận thì chẳng còn thể diện nữa!

Ba trọng tài có chút ngờ vực quá trình Phong Vân Vô Ngân đánh chết nhóm người Gia Luật Trượng, Hạ Hổ Tử... Hoặc là đánh lén, hoặc là nhân lúc họ chưa chuẩn bị, nếu không thì cũng dựa vào địa thế mà trá thắng. Nói chung, cũng không phải chính diện đánh chết.

Do vậy, tuy ràng Phong Vân Vô Ngân thiên phú tuyệt hảo, sát tính nồng đậm, nhưng ba trọng tài cũng không cho ràng hắn có thể một mình đánh bại đối thủ ở cảnh giới lục phẩm đỉnh phong vô cùng vững chắc.

Về phần Phong Vân Tuyết thì có thể không đáng nói.

Phong Vân Vô Ngân cũng biết người biết ta, nếu phải chiến, hấn bây giờ không có lấy nửa phần thắng, nếu không chiến, thì giống như người ta bậy trên đầu mình mà không dám phản kháng, thực sự uất ức khó chịu. Phong Vân Vô Ngân đành phải tỏ ra không chút biểu cảm liếc mắt nhìn ba trọng tài, xem ý kiến của bọn họ. Nhưng ba gã trọng tài lại trơ ra như ngỗng, không nói được lấy nửa câu.

Lúc này, Phong Vân Tuyết không chịu nổi, liền kêu lên.

- Chu Hàm, ngươi giỏi lắm sao? Đánh thì đánh!

Phong Vân Vô Ngân làm sao có thể để Phong Vân Tuyết lấy trứng chọi đá, trong đầu linh quang lóe sáng, bỗng nhiên nói:

- Chu Hàm, ta nhận lời khiếu chiến của ngươi, tuy nhiên, không phải bây giờ, ta hy vọng một tháng sau, có thể cùng ngươi công khai quyết đấu, trước mặt mọi người, quyết phân thắng bại.

Kế hoàn binh! Đây là biện pháp cuối cùng, đồng thời đó cùng là Phong Vân Vô Ngân đang kích động bản thân, phải trong vòng một tháng, đạt được đột phá về cảnh giới, sức chiến đấu tăng trên diện rộng.

Có áp lực mới có động lực. - Ha ha!

Chu Hàm cao giọng cười:

- Tên này xấu xa, nhưng rất giảo hoạt! Muốn kéo dài thời gian? Tuy nhiên, ngươi có tư cách gì đấu cùng ta? Đừng nói một tháng, cho dù một năm. mười năm, một trăm năm, ngươi cùng không có tư cách! Chi là tu vi huyền khi tam phẩm mà kêu gào cái gì?

- Nếu muốn quyết đấu, cùng là chùyện giữa ta và vị tiểu thư này! Nếu như ta không nhìn nhầm, nàng đà có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, miễn cường xứng cùng ta đánh một trận. Tuy nhiên... hắc hắc hắc.

Một kim bào khách ánh mắt chóp động, nói:

- Được rồi! Một tháng sau? Vậy thì một tháng sau! Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh, các ngươi cảm thấy thế nào?

Lúc này, đám tám người khác, nhốn nháo xúm lại, chi trỏ xem náo nhiệt.

Có người khích tướng nói.

- Ha ha! Đạt Hề huynh. Tây Môn huynh, Lý huynh; ứng chiến đi! Các

ngươi bị đè đầu cười cổ như vậy, lẽ nào muốn làm con rùa đen rụt cổ sao?

Ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý đã thành thế cưỡi hổ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Trọng tài họ Đạt Hề kiên trì nói:

- Được rồi. Một tháng sau, Phong Vân Vô Ngân xuất chiến!

- Ừ, nếu là quyết đấu công khai, không có chút tiền cược thì có vẻ không hay.

Một kim bào khách nháy mắt:

- Như vậy, ba vị huynh đệ, chúng ta cược một ván đi. Hai vạn lượng hoàng kim. mười viên đan dược giá trị ngang với Thối Thê đan cao cấp, thể nào?

Một kim bào khách khác cười nhạo một tiếng:

- Nếu như sợ thua, vậy cùng không cần cược.

- Chúng ta cược!

Trọng tài họ Lý không chịu nổi khích tướng, quát lớn.

Một kim bào khách cười lạnh:

- Ba vị huynh đệ, các ngươi đừng lén mang đan dược cho thiếu niên kia nâng cao cảnh giới. Thiếu niên này mới tới đây, vừa vào thành Nham Thạch, chúng ta không thể cung cấp cho hắn bất cứ cái gì, bất kể là vật phẩm gì, tất cả đều phải do bọn họ tự mình kiếm lấy, ngươi cùng không được phá vỡ quy tắc.

Trọng tài Đạt Hề tức giận đến run lên. -Yên tâm, chúng ta không đê tiện như vậy!

- Được! Một lời đã định!

Một kim bào khách quay sang bốn phái pha trò.

- Một tháng sau, Chu Hàm quyết chiến cùng Phong Vân Vô Ngân, Tam ca của chúng ta, cùng Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh cược thắng bại của cuộc quyết chiến này. Tiền đật cược là hai vạn lượng hoàng kim, mười viên đan dược giá trị ngang với thối thể đan cao cấp!

Người xung quanh lo sợ thiên hạ bất loạn, đều trầm trồ khen ngợi.

- Chu Hàm, một tháng sau, ngươi từ từ dạy dỗ tên tiểu tử kia cho ta, lợi nhuận thu được, chi cho ngươi một phần.

Một kim bào khách vô vô vai Chu Hàm.

Chu Hàm được yêu mà sợ, vội vàng nói:

- Đây là vinh hạnh của tiểu Hàm.

Sau đó, ba gã kim bào khách đắc ý mang theo 9 tên thiếu niên thành Loạn Tinh, bỏ đi xa.

Lúc gần đi, Chu Hàm nhìn Phong Vân Vô Ngân cất giọng mía mai cười.

- Tiểu tử thổi, ngươi đợi đấy, ta sẽ xử lý ngươi!

Thần sắc của Phong Vân Vô Ngân rất bình thường, nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.

- Ai!

Trọng tài họ Tây Môn bông nhiên giậm chân.

- Chúng ta cùng ba huynh đệ họ Kim xưa nay đà không hòa thuận, đối chọi nhau mọi lúc mọi nơi, lần này lại thua vào tay bọn chúng rồi!

Trọng tài họ Đạt Hề lại nói:

- Vẫn còn thời gian một tháng, chúng ta không nhất định sẽ bại.

Trọng tài họ Lý chùyển ánh mắt sang Phong Vân Vô Ngân.

- Vô Ngân, trong một tháng ờ đây, ngươi cố gắng nâng cao cảnh giới. Tuy nhiên... Chu Hàm đó đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên lục phẩm đính phong, ngươi muốn trong một tháng vượt qua hắn, quả thật là chùyện viển vông. Nói chung, ngươi cứ dốc sức đánh một trận đi.

- Ba vị trọng tài đại nhân xin yên tâm, trong một tháng này, ta sẽ không lười biếng, sẽ dốc toàn bộ sức lực tu luyện, cố gắng đánh bại Chu Hàm.

Phong Vân Vô Ngân lời ít mà ý nhiều nói. Trong lòng hắn hiểu rò, bản thân ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý cùng ba gã trọng tài họ Kim lục đục với nhau. Tuy nhiên, nếu có thể thắng trận này, kích thích tiềm lực và quyết tâm tu luyện của bản thân, vậy cũng là chùyện tốt. Do đó hắn cùng không oán giận.

- Vô Ngân, hay là để tỷ đi...

Phong Vân Tuyết cướp lời nói.

- Tuyết tỷ không cần nhiều lời.

Phong Vân Vô Ngân kiên quyết nói.

Đúng lúc này, cách đó không xa, bỗng xuất hiện một trận mưa hoa lả tả, sau khi hoa rơi xuống hết, mười mấy người đột nhiên hiện ra.

Ba gã nam tử trung niên uy nghiêm, dẫn mười tên thiếu niên đang ngó trái ngó phải, đi về phía này.

- Phùng huynh, Chúc huynh, Đông Phương huynh!

Ba gã trọng tài họ Đạt Hề. họ Tây Môn, họ Lý rò ràng là cùng ba nam tử trung niên vừa quay về thành Nham Thạch này có quan hệ không tồi, vừa nhiệt tỉnh chào hỏi, vừa đưa Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết đi qua.

- Đạt Hề huynh. Tây Môn huynh, Lý huynh, khỏng ngờ các ngươi còn về trước một bước. Ha ha!

Ba gã trung niên kia cùng mang theo mười đệ tử đà được chọn đi tới.

Sau khi đến gần, một gã trung niên liếc qua Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết. Sau đó cười nói:

- Ba vị huynh đệ, sao các ngươi chi mang theo hai đệ tử quay về. Thiếu niên đệ tử của thành Khâu Hác kia lè nào lại tệ đến vậy? Ngay trong lân kiêm tra cơ sờ đà bị loại tới tám người?

- Ài, lúc này không cần nói nhiều, ài...

Trọng tài họ Đạt Hề xấu hổ ho khan một tiếng. Sau đó nói sang chùyên khác.

- Ồ, Phùng huynh, Chúc huynh, Đông Phương huynh, trong số đệ tử mấy người mang về, tu vi cao nhất chính là Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, không tồi, không tồi.

Đang nói chùyện, cách đó không xa lại có một đoàn quang vũ bất ngờ xuất hiện, vẫn là ba gã trọng tài dẫn theo tám đệ tử, quay về thành Nham Thạch.

Hôm nay, trong 13 tòa thành trì cùng chí còn mỗi thiếu niên đệ tử của một toàn thành trì là chưa quay lại.

Một lát sau, chi thấy trong thành Nham Thạch vang lên tiếng vó ngựa, khoảng chừng bốn, năm mươi thói: Hàn Huyết bảo mà nhanh chóng phi ra khỏi cửa thành. Trên mỗi một con Hàn Huyết bảo mã đều có một kỵ sĩ khí chất phi phàm, hoặc nam hoặc nữ, độ tuổi đều hơn hai mươi, tu vi tất cả đều không kém.

- Ha ha, là đám người mới!

- Không biết, tố chất đám người mới đen lần này như thế nào.

- Tả đại ca, lúc trước chúng ta được chọn, khi tiến vào thành Nham Thạch, ta vẫn nhớ kỹ, trong đám chúng ta lần đó, thực lực mạnh nhất chính là Đằng đại ca, 17 tuổi đà đạt được cảnh giới Hậu Thiên thất phẩm trung kỳ, không biết trong đám người mới lần này, có tồn tại yêu nghiệt như vậy hay không.

- Thôi, mọi người đừng chí chú ý đám người mới, làm tốt việc của mình đi!

Đám người cười ngựa nói chùyện với nhau một lúc, sau đó thúc ngựa chạy băng băng về phía một sơn mạch bên trái thành Nham Thạch, khói bụi mờ mịt, thanh thế hào hùng.

Sau đó, lại có một toán thanh niên nam nữ không cười ngựa, độ tuổi chi khoảng hai, ba mươi tuổi, triển khai thân pháp từ trong thành chạy ra. Bọn họ cùng hiếu kỳ đánh giá những người mới đến.

Bỗng nhiên, trong đám người mới có mấy người kêu to lên...

- Biểu ca! Là ta! Là ta! Ha ha! Biểu ca! xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Biểu tỷ, ta ờ bên này, Thúy Vân ờ chỗ này!

- Ca ca, Ha ha! Ta đà nói, ta cùng sẽ giống như ca ca, được đại nhân Ngạo Hàn tông lựa chọn!

Tiếng kêu vừa dứt, trong toán người chạy ra khỏi thành, liền có vài người tiến về phía đám người mới, cùng một vài người mới thân thiết cười nói.

Đương nhiên cùng có một số người tuy được gọi tên, nhưng cũng không thèm quan tâm, mắt cao hơn trán, lạnh lùng bỏ đi.

Phong Vân Vô Ngân để ý tất cả những chùyện này, đang tự thấy nghi hoặc

thì trọng tài họ Đạt Hề ờ bên giải thích.:

- Vô Ngân. Những người cười ngựa vừa tới, cùng với đám người đang đứng ờ đây đều giống với hai ngươi. là những đệ tử kiệt xuất của 13 thành trì được Ngạo Hàn Tông chúng ta lựa chọn, chẳng qua là đệ tử của mấy lần năm năm trước, mười năm trước, mười năm năm trước đó. Bọn họ tu vi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, do vậy, vẫn như cũ phải ở lại thành Nham Thạch tiếp tục tu luyện.

Trọng tài họ Tây Môn bổ sung nói.:

- Chí cần tu vi chưa đạt đến Tiên Thiên, không quản độ tuổi, không quản lai lịch, đều phải ờ lại thành Nham Thạch. Tuy nhiên, nếu có thể tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên màn, đãi ngộ sẽ tăng lên rất nhiều lần.

Ồ!

Phong Vân Vô Ngân bừng tỉnh hiểu ra.

Trọng tài họ Lý nói:

- Vô Ngân, trong thành Nham Thạch, tất nhiên cũng có người trong gia tộc Phong Vân cùng với người của thành Khâu Hác. là anh tú nhân tài được tuyển chọn năm xưa. Tuy nhiên, ngươi dù sao cũng đừng hy vọng giao hảo cùng những đệ tử đó.

- Phàm là đệ tử được chọn, quan niệm gia tộc và quan niệm tình thân đều là cực kỳ mỏng manh. Rất nhiều lúc, do tranh chấp lợi ích, những đệ tử cùng thành trì, cùng gia tộc, còn có thể nảy sinh chém giết,chùyện như thế này nhìn mài cùng quen mắt. Chi có bàn thân dốc sức tu luyện mới là chính đạo.

- Vâng!

Phong Vân Vô Ngân trả lời. Tuy nhiên, hắn cùng không thích đi nhờ vả kết giao.

Quả nhiên, đám đệ tử cũ vừa chạy tới gặp đám người mới, sau khi nói chùyện cùng hậu bối thân thích của mình một chút liền vội vã rời khôi, cùng không tặng cho hậu bối thân thích bất cứ một chút vật phẩm gì. Có đệ tử mới tò ra thái độ lưu luyến, nhưng những người đã từng là ca ca tỷ tỷ, biểu ca biểu tỷ của bọn họ lại thấy khó chịu, nói vài câu qua loa rồi lập tức bỏ đi.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng rực rờ lại một lần nữa xuất hiện, sau khi ánh sang tắt đi, lại là ba gã trọng tài, mang theo chín đệ tử quay về thành Nham Thạch.

Đây là nhóm người cuối cùng quay về thành Nham Thạch.

Phong Vân Vô Ngân ánh mắt liếc qua, trái tim lập tức bị bóp chặt, khóe mắt giật giật lên vài cái, sát khí chợt lóe ra!

Trong ba gã trọng tài dẫn đám người vừa quay về thành Nham Thạch, có một người, Phong Vân Vô Ngân nhận ra!

Không chi nhận ra, hơn nữa có thể nói là khắc cốt ghi tâm!

Gia Luật Hoành!

Lúc trước, sau khi mẹ của Phong Vân Vô Ngân bị bức tử. Ngạo Hàn Tông đã từng phái một đệ tử đến thành Khâu Hác, kiểm tra xem cha mẹ của Phong Vân Vô Ngân đã đền tội hay chưa!

Kẻ này, chính là Gia Luật Hoành!

Hắn tự tay phong bể đan điền của Phong Vân Vô Ngân! Khiến trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân, vĩnh viên không thê tích súc được một chút huyền khí nào, trở thành một kẻ phế nhân!

Phong Vân Vô Ngân cùng đà từng lập lời thề độc, sẽ có một ngày, nhất định phải khiến Gia Luật Hoành trả giá thật đắt!

Chỉ thấy, bộ dạng Gia Luật Hoành hơn hai mươi tuổi, bạch y phấp phới, sắc mặt có một vẻ kiêu ngạo không thể nào miêu tả nổi!

Đột ngột! Ánh mất của Gia Luật Hoành nhìn qua, vừa lúc thấy Phong Vân Vô Ngân!

Đôi đồng tử của hẳn chợt co rút lại, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, hừ một tiếng bay thăng đến về phía Phong Vân Vô Ngân!

Ánh mắt của Phong Vân Vô Ngân cùng Gia Luật Hoành gập nhau giữa không trung, Phong Vân Vô Ngân lập tức cúi đầu, không để cho sát khí của mình lộ ra.

Ba gã trọng tài họ Đạt He, họ Tây Môn, họ Lý liếc nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện vẻ bất đắc dì cười khổ.

- Ha ha, Gia Luật huynh đệ!

Ba gã trọng tài liền thay bộ mặt tươi cười, chủ động chào hòi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx