sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 77: Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp

Phong Vân Vô Ngân vô cùng vui mừng:

- Gần đây mình gặp một chút phiền phức, dường như có người không ngừng truy sát mình, khu rèn luyện dã ngoại này không chỉ có hung thú xuất hiện, mà nơi này cũng có thể xuất hiện kẻ truy sát, giống như nữ nhân điên vừa rồi. Thực sự là đi tới đâu cũng khó khăn, nguy hiểm rình rập bốn phía. Nếu có thể luyện thành Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp này, chẳng phải là có thể đoán trước tiên cơ, hóa nguy thành an sao?

Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Ngân cẩn thận cất bí kíp vào trong ngực, chuẩn bị tìm một nơi kín đáo để tu luyện.

Đột nhiên, bụng Phong Vân Vô Ngân kêu lên ùng ục, bụng dạ lép kẹp, cảm giác đói khát cuồn cuộn dâng lên.

- Ồ? Hai ngày trước mình vừa mới ăn thịt viên xong, đáng lẽ ra mấy ngày không cảm thấy đói mới đúng, sau lại đói nhanh như vậy nhỉ?

Phong Vân Vô Ngân thầm lẩm bẩm một câu, nhưng cũng may mấy ngày nay hắn cũng đã săn bắt được rất nhiều hung thú lục, thất, bát phẩm, luyện hóa được hàng trăm viên thịt viên, cất trữ trong nạp giới làm lương thực.

Hắn không thiếu thịt viên, đói thì lôi một viên thịt viên luyện hóa từ thi thể của bát phẩm hung thú, một miếng nuốt gọn, hương thơm vẫn vương trên đầu lưỡi, 200 cân lực lượng sản sinh trong ngũ tạng, vô cùng hiệu quả.

Nhưng, khác lúc trước là, nếu như lúc trước, Phong Vân Vô Ngân ăn một viên thịt viên của bát phẩm hung thú luyện hóa thành là sẽ cảm thấy béo ngấy không thể ăn tiếp được nữa, thì lúc này, ăn một viên xong hắn không cảm thấy no, vẫn muốn ăn tiếp.

Ăn thêm một viên nữa, vẫn chưa đủ!

Ăn đến viên thứ ba, lưng lửng dạ....

Lại ăn thêm một viên nữa, cuối cùng, sau khi ăn xong bốn viên thịt viên, Phong Vân Vô Ngân mới cảm thấy bụng no căng, liên tục ợ lên mấy cái.

Bốn viên thịt viên, mang thêm cho Phong Vân Vô Ngân 800 cân lực lượng.

- Hôm nay ăn nhiều thật... lẽ nào, lẽ nào là do ta luyện thành Thần Man Lực Vương Quyết trung kỳ cảnh giới, thần lực tăng lên gấp bội, sức mạnh nhục thể cũng cường hãn hơn gấp bội, bởi vậy, lượng thức ăn cũng tăng lên theo?

Vẻ mặt Phong Vân Vô Ngân tràn ngập sự nghi hoặc, rồi ánh mắt hắn hiện ra vẻ vui mừng:

- Mặc kệ! Tóm lại, mỗi lần ăn thịt viên càng nhiều, lực lượng mình tăng thêm càng nhiều, ví dụ như lần này đã tăng thêm 800 cần lực lượng. Tích tiểu thành đại, không thể coi thường. Tốt nhất là ăn càng nhiều, đói càng nhanh, như vậy ta càng vui mừng.

Phong Vân Vô Ngân vươn vai một cái, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc, rồi thi triển Tật Phong Bộ, xuyên qua khu rừng, đi tìm nơi kín đáo để tu luyện.

Hắn cũng cần phải tĩnh tâm một thời gian, mấy ngày, hoặc mười mấy ngày, một mặt là tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, mặt khác là để tìm hiểu Kiếm Tiên Đồ Lục ( đó là cái tên Phong Vân Vô Ngân tự đặt cho bức tranh đó, nam tử cầm kiếm ở trong tranh cũng xứng đáng với tên gọi “kiếm tiên”). Hơn nữa, trận chiến hôm nay với Lãnh Như Sương cũng khiến Phong Vân Vô Ngân có không ít thu hoạch, hấp thu kinh nghiệm trận chiến này, nhất định sẽ có được lãnh ngộ mới.

Trên đường đi, Phong Vân Vô Ngân gặp phải mười mấy con bát phẩm hung thú, đều ra tay tiêu diệt, luyện thành thịt viên.

Hắn bây giờ săn bát phẩm hung thú quả thực vô cùng dễ dàng, hai phần kiếm ý phóng ra, kiếm khí mịt mù, dễ dàng chém rách bộ phận yếu nhất trên thân thể 8 phẩm hung thú; gặp phải bát phẩm hung thú mạnh một chút thì xông lên đấm đá một hồi, biến thành đống thịt vụn.

Tới lúc chạng vạng tối, Phong Vân Vô Ngân đã chạy được hơn trăm km, tìm được một sơn cốc tĩnh lặng, trong sơn cốc có một con cửu phẩm hung thú, Lệ Viên!

Phong Vân Vô Ngân thi triển thần lực toàn thân, lôi thần lực chùy ra, lại phóng cả kiếm ý, mấy vạn cân thần lực đánh xuống, hai phần kiếm ý đánh lén, không tốn nhiều sức lực liền giết chết con Lệ Viên này, luyện hóa thành một viên thịt viên rất lớn, mùi thơm quyến rũ. Nhưng Phong Vân Vô Ngân lúc này bụng vẫn no căng, không có chút thèm muốn, nên liền cất viên thịt băm vào trong nạp giới.

Rồi hắn ngồi xếp bằng trong sơn cốc, bắt đầu tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp.

Muốn tu luyện công pháp này, bước đầu tiên là phải tôi luyện linh hồn, khiến cho linh hồn mạnh mẽ hơn người thường, sau đó căn cứ theo phương pháp vận hành đặc biệt của công pháp, lan tỏa linh hồn lực ra, tăng cường khả năng cảm quan.

Phong Vân Vô Ngân thuộc loại linh hồn xuyên không gian thời gian, linh hồn vốn dĩ đã vô cùng cường hãn, tự thân đã có điều kiện tiên quyết để tu luyện công pháp này.

Chỉ tu luyện trong một tối, Phong Vân Vô Ngân đã có thể mở rộng linh hồn lực ra tới trăm dặm, cảm nhận tất cả mọi sinh cơ trong phạm vi đó.

Trung kỳ!

Phong Vân Vô Ngân dựa vào ưu thế linh hồn cường hãn của mình, như một kỳ tích, chỉ trong thời gian ngắn đã tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp tới trung kỳ cảnh giới.

Côn trùng sâu bọ dưới mặt đất, các loại chim chóc trên cây và hung thú ẩn nấp ở xung quanh, tất cả đều cảm nhận thấy rõ ràng như trong lòng bàn tay.

Vô cùng thần kỳ!

.............

Sáng sớm. Ánh nắng chan hòa. Vô cùng tươi đẹp. Vạn vật tràn ngập sức sống.

Khu rèn luyện dã ngoại.

Trên một đỉnh đồi đá hoang vu có hai người thần sắc vô cùng giận dữ đang đứng.

Một người trong đó là nữ nhân dung mạo vô cùng diễm lệ, nhưng cũng rất lạnh lùng, khóe mắt tràn ngập sự ngoan độc và sát cơ.

Cánh tay phải của nàng ta đã bị chặt đứt, ống tay áo trống không khiến người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị. Một mỹ nhân như vậy lại mất đi tay phải, khiến người ta có cảm giác vừa kiều mỵ vừa thê lương, như thể ma quỷ.

Người đó chính là Lãnh Như Sương.

Người còn lại chính là nam nhân của nàng ta, Vị Ương Nghị lưng đeo trường kiếm. Vị Ương Nghị hai tay run rẩy nắm lấy ống tay áo trống không của Lãnh Như Sương, ánh mắt tràn ngập sự thù hận ngút trời và nỗi đau đớn khôn xiết, khẽ kêu lên:

- Như Sương.... tên.... tên Phong Vân Vô Ngân đó, không ngờ lại chém mất một cánh tay của nàng. Thù này không đội trời chung! Ta nhất định phải bắt được tên Phong Vân Vô Ngân đó, đích thân lăng trì tới chết. Tuy Tây Môn đại nhân bảo chúng ta phải bắt sống, nhưng... không được! Ta phải đích thân giết chết hắn. Như Sương, ta.... Như Sương đáng thương của ta.....

- Chẳng có gì ghê gớm cả.

Lãnh Như Sương thản nhiên đáp.

- Có thể kịp thời chạy thoát, không để hắn giết chết là ta đã hài lòng rồi. Hơn nữa, chiến đấu với tên Phong Vân Vô Ngân đó khiến có có chút cảm ngộ, trong khi tu luyện đao đạo tựa hồ có nhận thức hoàn toàn mới. Chỉ có chiến đấu sinh tử cùng cường giả như Phong Vân Vô Ngân mới có thể tiến bộ được, tham ngộ những nghi hoặc trên con đường võ đạo.

- Như Sương, tên Phong Vân Vô Ngân đó thực sự mạnh vậy sao?

Vị Ương Nghị không kìm được hỏi.

- Rất mạnh.

Khóe mắt Lãnh Như Sương lộ ra vẻ đang hồi tưởng lại.

- Ta chưa từng gặp một tên nhóc mười mấy tuổi lại có thiên phú cao như hắn. Tin tức tình báo Tây Môn đại nhân đưa cho chúng ta hoàn toàn sai lầm. Tên Phong Vân Vô Ngân đó đã tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới cảnh giới cảnh giới rất cao, cơ hồ đã tới cảnh giới đại thành, thần lực cường hãn vô cùng, có thể sánh với cửu phẩm, thập phẩm hung thú. Hơn nữa, nhục thể cường hãn tới mức đáng sợ. Chỉ dựa vào nhục thể để phá đao ý của ta. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất.

Ngưng lại một lát, cơ mặt Lãnh Như Sương khẽ co rút lại, tiếp tục nói:

- Hắn đã lãnh ngộ ra kiếm ý! Hai phần kiếm ý của hắn, độ thuần khiết có thể sánh với ba phần kiếm ý của ngươi. Chỉ có huyền khí tu vi của hắn là quá yếu, chỉ có lục phẩm, không thể chiến đấu lâu dài. Bây giờ, có thể khẳng định rằng, Phong Vân Vô Ngân không chỉ là chí tôn vương giả trong số đệ tử mới lần này, mà ở trong Nham Thạch Thành này, thiên phú của hắn còn là thiên tài chỉ kém Da Luật Hồng đại nhân. Khó trách hắn dám lên tiếng khiêu chiến với Da Luật Hồng đại nhân, định lại chiến ước ba năm. Ta có thể khẳng định, chỉ một hai năm sau, thập đại cao thủ trong Nham Thạch Thành đều không phải là đối thủ của hắn.

- Hả?

Ánh mắt Vị Ương Nghị đột nhiên tràn ngập kiếm ý, một cỗ kiếm ý xông thẳng lên trời xanh:

- Như Sương, nàng nói hai phần kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân có thể sánh với ba phần kiếm ý của ta?

Lãnh Như Sương đạm mạc nhìn Vị Ương Nghị một cái:

- Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn thì sẽ rõ. Ta đã bại dưới tay hắn, nếu không đích thân giết hắn thì sẽ là trở ngại với việc tu hành sau này của ta. Ngược lại, nếu có thể thành công giết hắn, ta nhất định sẽ vượt qua chướng ngại, tâm tính và đao ý sẽ đều lột xác. Từ giờ phút này, phu thê chúng ta liên thủ truy sát hắn, cũng không cần để ý tới nhiệm vụ bắt sống mà Tây Môn đại nhân giao cho chúng ta nữa. Hắn chém đứt một cánh tay của ta, ta phải làm cho hắn mất mạng.

...........

Nham Thạch Thành!

Trong một căn gác bốn tầng mái cong điêu khắc tinh xảo.

Ở tầng thứ tư.

Chúc lão nghênh ngang ngồi trong một gian phòng, tay tùy tiện lật một quyển sổ dày.

Mấy gã hậu thiên thập phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả khoanh tay đứng xung quanh.

- Ồ, mấy ngày nay, dường như đệ tử tới nhận nhiệm vụ đã ít đi nhiều.

Chúc lão buột miệng nói.

- Chúc lão, mấy ngày nay phần lớn bát, cửu phẩm đệ tử trong thành đều bỏ không làm nhiệm vụ truy sát tán tu, tìm kiếm dược thảo, bảo vệ thương đội, mà đều đi vào trong khu rèn luyện dã ngoại... Chúc lão, ngài ung dung nhàn tản, không rõ về một vài chuyện ở trong thành, cũng không để ý quản lý, đương nhiên là không biết ẩn tình bên trong....

Một gã hậu thiên thập phẩm đại viên mãn cường giả cười nói.

- Đừng nhiều lời. Có lời thì nói, có rắm thì đánh. Hôm nay lão tử rảnh rỗi tới ngồi, tiểu tử ngươi đừng có ấp a ấp úng, vòng vo tam quốc. Cẩm thận lão tử ném ngươi ra ngoài.

Chúc lão trừng mắt, bực tức nói.

- Dạ, dạ, Chúc lão, là thế này, Long Bá Thiên ngấm ngầm ban bố hai nhiệm vụ với võ giả, một là săn 100 con Thực Thi Ngốc Ưng....

Gã thập phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả vội nói.

- Ồ, tên tiểu tử Long Bá Thiên này muốn tu luyện Hậu Thổ Thần Công tới đại thành cảnh giới đây mà.

Chúc lão chậc chậc lưỡi:

- Tên ngốc đó, cho dù có luyện Hậu Thổ Thần Công tới đại thành thì cũng không thể đánh bại Hồ Ngoan.

- Dạ, Chúc lão, Hồ Ngoan bị bọn chúng xưng là, ngoài các cao thủ thập phẩm cảnh giới ra, người đứng đầu trong số thập đại cao thủ của Nham Thạch Thành, kỳ tài ngút trời, tên Long Bá Thiên không thể nào sánh nổi. Thiên phú, có lúc sẽ quyết định tới tiền đồ của một võ giả. Chúc lão, nhiệm vụ thứ hai mà Long Bá Thiên ban bố là bắt sống đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử mới, Phong Vân Vô Ngân, nghe nói Phong Vân Vô Ngân đã đánh chết nữ nhân của Long Bá Thiên, làm mất thể diện của hắn, hắn tuyên bố phải bắt sống Phong Vân Vô Ngân để hành hạ giày vò. Bởi vậy, mấy ngày nay phần lớn đệ tử đều tiến vào trong khu rèn luyện dã ngoại, muốn bắt sống Phong Vân Vô Ngân. Dù sao thì điều kiện của Long Bá Thiên cũng rất hấp dẫn, một quyển huyền cấp cao cấp huyền khí công pháp.

- Muốn bắt sống Phong Vân Vô Ngân?

Chúc lão không kìm được vò đầu bứt tai.

- Tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này thời gian trước đã khiêu chiến với Da Luật Hồng, bây giờ lại đắc tội với kẻ dã man hung bạo, tính nóng như lửa như Long Bá Thiên.... hắn đúng là không phải kẻ tầm thường.... không hề kém cạnh lão tử lúc còn trẻ.

Ngưng lại một chút, Chúc lão tiếp tục nói:

- Huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp đối với bát, cửu phẩm đệ tử mà nói, sức hấp dẫn vô cùng lớn, bây giờ tất cả mọi người đều đổ xô đi truy bắt Phong Vân Vô Ngân, có lẽ....

- Chúc lão, vẫn chưa bắt được người .

Gã thập phẩm đại viên mãn cường giả vội nói:

- Nghe nói tên tiểu tử đó vô cùng giảo hoạt, dưới tay cường giả như Tây Môn Thiên mà còn có thể thoát thân được.

- Ồ, Tây Môn Thiên xếp thứ mười trong thập đại cao thủ? Thú vị lắm, thú vị lắm! Tây Môn Thiên thiên phú không tồi, lãnh ngộ ra bốn phần lôi điện chi ý, lần trước vượt cấp giết chết một gã thập phẩm trung kỳ tán tu, chiến tích huy hoàng. Không ngờ, tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này có thể thoát khỏi tay Tây Môn Thiên. Càng ngày càng thú vị.

Chúc lão nheo mắt cười, sau đó tự lẩm bẩm:

- Tên Phong Vân Vô Ngân này, muốn ba năm sau có thể khiêu chiến Da Luật Hồng thì phải có được cơ ngộ lớn, tôi luyện lớn, khảo nghiệm lớn. Nếu hắn có thể vượt qua được cửa ải này thì cũng sẽ giành được rất nhiều lợi ích.

- Đúng rồi, Chúc lão, chúng ta vừa nhận được một nhiệm vụ, do Tiên Thiên Thành công bố, ngài nhìn xem.

Gã thập phẩm đại viên mãn cường giả cười nói với Chúc lão.

- Ồ?

Nhiệm vụ do Tiên Thiên Thành công bố? Thật là hiếm gặp, đưa ta xem nào.

Chúc lão giơ tay ra nói.

Gã thập phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả đó vội rút một tờ quyển trục từ trong ngực ra, cung kính dùng hai tay đưa cho Chúc lão.

Chúc lão cầm lấy quyển trục, nhìn qua một cái, không kìm được kêu lên:

- Mẹ kiếp! Nhiệm vụ này giống như là dành riêng cho tên Phong Vân Vô Ngân đó vậy.

- A?

Mấy gã thập phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả đều không khỏi kinh ngạc.

Một tên trong đó kêu lên:

- Chúc lão, nhiệm vụ này vô cùng khó khăn, ai dám nhận nhiệm vụ này có thể nói là chín chết một sống. Huống hồ, muốn nhận nhiệm vụ này, còn cần có điều kiện đặc biệt.......

- Đừng nhiều lời. Nhiệm vụ này, ta thay Phong Vân Vô Ngân nhận rồi. Lần này nếu hắn có thể sống sót trở về thì có thể đi hoàn thành nhiệm vụ này. Việc này đối với hắn cũng là một cơ ngộ và tôi luyện rất ớn.

Chúc lão đứng lên, nhét quyển trục vào trong ngực.

Đừng có nhìn ta, nhiệm vụ này ngoài Phong Vân Vô Ngân ra, không còn ai ở Nham Thạch Thành này phù hợp điều kiện nữa. Đương nhiên, tiền để là Phong Vân Vô Ngân lần này có thể thoát khỏi cửa ải khó khăn, đạt được tiến bố to lớn trong lần truy sát dày đặc này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx