sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 59 - 60

Chapter 59Mặc dù đã yên vị nằm lên giường, nhưng Diệp Tây Hi vẫn thấp thỏm bất an không yên lòng.

Nếu mà cứ bình lặng trôi qua như vậy thì Hạ Phùng Tuyền đã không gọi là Hạ Phùng Tuyền nữa rồi.

Buổi tối hôm nay, Diệp Tây Hi đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến: khoá chặt cửa sổ, cửa ra vào cũng mấy lần khoá vững chắc, còn nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ cần gió thổi cỏ hơi lay động là cô gọi người cầu cứu liền.

Hết thảy mọi thứ đều đã chuẩn bị tươm tất, cô rót cho mình cốc cà phê thứ n, phải tuyệt đối giữ cho mình tỉnh táo, chờ đợi tên ác ma tập kích, không, sắc ma mới đúng.

Nhưng cả đêm, lại chẳng có gì, bình yên vô sự.

Vất vả lắm cô mới thức được đến sáng, Diệp Tây Hi lung la lung lay, hai mí mắt cứ díp lại, mệt mỏi kéo va li xuống lầu, vừa xuống tới nơi đã thấy tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn rồi.

Mà Hạ Phùng Tuyền thì đang vô cùng nhàn rỗi lật giở xem tạp chí, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Diệp Tây Hi bỗng nhiên muốn cảm tạ trời đất.

“Tây Hi, làm sao mà sắc mặt con kém quá vậy.” Diệp cha nhìn kĩ gương mặt hốc hác của con gái, lo lắng cau mày hỏi.

“Không sao, cha à, chúng ta mau đi thôi!” Diệp Tây Hi bước nhanh về phía trước kéo cha mình.

Hạ Hồng Thiên cười nói: “Ôi chao, đừng vội vã thế chứ, thời gian còn khối mà, hai bố con cứ phải ăn điểm tâm rồi hẵng đi chứ, ta sẽ đưa cả hai bố con ra phi trường.”

A Khoan cũng nói: “Đúng vậy, Tây Hi, huynh đã nấu món canh hạt sen mà muội thích ăn nhất rồi đây này.”

Thật sự là thịnh tình khó chối từ, hơn nữa Diệp Tây Hi suốt một đêm nốc cà phê bụng bây giờ cũng lép kẹp réo ầm ĩ, cho nên đành ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết triệt để sạch sẽ bát canh hạt sen kia.

Cô bây giờ, ví như con chim cả đời bị nhốt trong lồng sắt, lúc này đây cửa lồng đã rộng mở, cô có thể tung cánh vẫy vùng giữa trời bao la!

Diệp Tây Hi vô cùng kích động, cuống quýt, tay chân lạnh như băng, ánh mắt đỏ ngầu lên.

Chờ tới khi Diệp cha buông đũa xuống, cô lập tức kéo ông nhanh chóng ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói rất nhanh: “Gặp lại mọi người sau nhé, nhớ liên lạc qua điện thoại nha!”

Hạ Phùng Tuyền ngồi lẳng lặng, ánh mắt vẫn như cũ không hề giao động.

Nhưng còn chưa đi ra được đến cửa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên dừng lại, bả vai từ từ trở nên cứng ngắc.

Tiếp theo, không đợi mọi người kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra, cô chạy như đua nước rút 100 m hối hả chạy vào phòng vệ sinh.

Không bao lâu, bên trong vọng ra một tràng âm thanh nôn mửa liên tiếp ầm ĩ kinh thiên động địa.

Khổ đại cừu thâm đang trong mộng đẹp cũng giật mình sực tỉnh, vươn đầu ra, ngó nhìn xung quanh xem có chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Từ Viện đặt đũa xuống, nhìn Hạ Hư Nguyên: “Đây là chuyện duy nhất mà người hào hứng tham gia gần bằng việc ăn cái món kinh tởm đó hả?”

Hạ Hư Nguyên nhún nhún vai, tiếp tục hăng say cắt cắt miếng thịt bò tươi nguyên máu me đầm đìa be bét.

A Khoan mặt ngó vách tường, vẻ mặt đau lòng.

Mà Hạ Phùng Tuyền thì—

Hạ Phùng Tuyền nơi khoé miệng không giấu được nụ cười đắc ý.

Một phút sau, Diệp Tây Hi như không có vấn đề gì xảy ra, hoặc làm bộ như không có vấn đề gì chậm rãi đi ra: “Không sao đâu ạ, chắc do ăn quá nhiều rồi!”

Nói xong, tiếp tục lôi kéo cha mình rời đi.

Nhưng chỉ vẻn vẹn đi thêm được đôi ba bước nữa, cô lại chợt bụm miệng, một lần nữa vội vã chạy vào phòng vệ sinh, nôn nôn nữa nôn mãi, nôn thốc nôn tháo.

Diệp cha cùng Hạ Hồng Thiên hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thời chuyển hướng nhìn Hạ Phùng Tuyền, hồ nghi hỏi: “Phùng Tuyền?”

“Dạ?” Hạ Phùng Tuyền gỡ khăn ăn xuống, lông mày khẽ nhíu lại.

“Con cùng Tây Hi…” Hai vị tiền bối hỏi dò xét tình hình.

“Đúng vậy ạ.” Hạ Phùng Tuyền khẳng định trả lời.

“Lúc nào?” Giật mình hỏi tiếp.

“Ước chừng… khoảng hai tháng trước ạ.” Rất bình thản trả lời.

“Nói như vậy…chẳng lẽ…” Vui mừng thêm do dự.

“Chẳng lẽ cái gì ạ?” Người nào đó giả bộ.

“Cái thằng này, con được làm cha rồi!” Hạ Hồng Thiên cười toe toét sung sướng.Chapter 60“Cha, ý cha là, Tây Hi mang thai?” Người nào đó tiếp tục giả bộ như vừa ngộ ra một chân lý sáng ngời: “Khó trách gần đây cô ấy rất thèm đồ chua, hơn nữa tính khí lại thất thường như vậy, chưa thấy đủ loạn hay sao mà tự dưng nổi máu muốn đến Mỹ nghiên cứu học tập.”

Diệp cha cùng Hạ Hồng Thiên liếc mắt trao đổi với nhau, đưa ra cùng một kết luận— Diệp Tây Hi phải ở lại.

Diệp Tây Hi thất thểu từ phòng vệ sinh đi ra, lại không hề phát hiện ra bên ngoài thế cục đã biến hoá, nghiêng trời lệch đất đến không tưởng.

“Cha, chúng ta đi thôi!” Diệp Tây Hi khẩn trương thúc giục.

“Ừ, thì đi nào.” Diệp cha bỗng nhiên cười ha hả mấy tiếng: “Nhưng mà, tách ra đi—cha đi phi trường, còn con đi bệnh viện.”

Diệp Tây Hi vội vàng khoát tay: “Con không sao, chỉ là do ăn quá nhiều thôi!”

Hạ Hồng Thiên vừa cười vừa lắc đầu: “Nha đầu này, không phải tại cháu ăn nhiều đâu, cháu đó nha, lần này nhất định là sinh cho Hạ gia một thằng trưởng tôn nữa rồi!”

“Cái gì?!” Diệp Tây Hi kinh ngạc, hai tròng mắt đều nhanh chóng như lòi ra ngoài.

Cô run run sờ lên bụng mình— vô cùng bằng phẳng!

Trong đầu bỗng nhiên nổ tung, mình và Hạ Phùng Tuyền phát sinh quan hệ bất quá cũng chỉ một tuần trước, cứ cho là vận xui trúng thật đi thì làm sao có thể có phản ứng nhanh như vậy được?

Diệp Tây Hi vội vã phủ nhận: “Không có hoàn toàn không có đâu ạ, con làm sao mà mang thai được?”

“Chuyện của con và Phùng Tuyền, chúng ta đã biết.” Hạ Hồng Thiên cùng Diệp cha cùng một vẻ mặt đắc ý mờ ám như thể đã biết rõ hết rồi ấy.

“Nhưng mà, bọn con…” Diệp Tây Hi muốn nói lại thôi.

“Bọn con làm sao?” Diệp cha lại hỏi.

“Bọn con…bọn con…” Bọn con một tuần trước mắt bắt đầu lên giường mà!

Diệp Tây Hi cuống cuồng đến độ chân tay quơ loạn xạ, nhưng mà nói mãi không lên lời.

“Đúng vậy, chúng ta làm sao cơ?” Đúng vào lúc này, Hạ Phùng Tuyền bước tới sau lưng cô, chậm rãi hỏi.

“Chúng ta…” Diệp Tây Hi hít thật sâu, há to mồm, rồi nhắm mắt lại, cuối cùng thất bại thở dài.

Trước mặt cha cô và Hạ bá bá mà nói những lời đó, không bằng giết cô luôn cho xong!

Cho nên, Diệp Tây Hi chỉ có thể lực bất tong tâm nhắc đi nhắc lại điệp khúc: “Con thề, con không có mang thai!”

“Có mang thai hay không phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.” Diệp cha cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình một chút, nói: “Tây Hi, đến lúc cha phải về sở nghiên cứu rồi, thời gian không có cách nào trì hoãn thêm nữa, bây giờ nhất định phải đi. Con nhớ kĩ, biết điều một chút ngoan ngoãn đến bệnh viện khám đi, có tin tốt, cha nhất định sẽ mau mau chóng chóng đáp máy bay về thăm con!”

Diệp Tây Hi đang muốn tiến lên kéo tay cha mình nhưng Hạ Phùng Tuyền đã từ phía sau ôm lấy cô, hai tay bóp chặt hông của cô, còn đưa cằm của hắn tựa lên vai của cô nữa.

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đây là hành động thân mật của một cặp uyên ương trẻ, nhưng chỉ có mình Diệp Tây Hi xấu số hiểu, Hạ Phùng Tuyền âm thầm uy hiếp, lực bóp không phải nhỏ a~, cho dù thực có mang thai thì cũng bị hắn bóp chặt đến nỗi chui ra ngoài mất.

“Đừng mà, cha!”

Hạ Hồng Thiên an ủi: “Tây Hi, đừng lo lắng, ta sẽ đưa cha cháu đến tận phi trường an toàn.”

“Đừng mà, bá bá!”

Nhưng hai người kia đang đắm chìm trong niềm sung sướng sắp được làm ông ngoại và ông nội nên đối với tiếng kêu thảm thiết bên tai kia hoàn toàn không để ý tới, cùng nhau sóng bước đi ra ngoài.

Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy thế giới trước mắt mình như hoàn toàn trắng xoá toàn băng tuyết phủ đầy, lạnh buốt đến mức hai hàm răng run lập cập đánh vào nhau.

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô: “Diệp Tây Hi, trò chơi kết thúc.”

Diệp Tây Hi ngó đầu nhìn xung quanh một lúc, nhận thấy trong phòng lúc này còn rất nhiều người,liền tăng thêm phần can đảm bật lại: “Bây giờ là ban ngày ban mặt, anh định giở trò gì?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx