sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 99 - 100

Chap 99

Dĩ nhiên đó là chuyện sau này hẵng nói, còn bây giờ Diệp Tây Hi ngây thơ của chúng ta cứ hồn nhiên cho rằng Hạ Phùng Tuyền không còn tuyệt chiêu nào thâm hiểm hơn nữa để trừng trị cô, cứ như thế vô tư thực sự cho rằng hắn hoàn toàn không để bụng tẹo nào hết.

Bởi vì ở đây không có người ngoài nên bọn họ lập tức thảo luận kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ ngay trên bàn ăn.

Mười mấy năm gần đây, các trưởng lão kì cựu của Du gia dần dần chia bè kết phái thành hai thế lực, một ủng hộ Du Tử Vĩ còn một lại có khuynh hướng chọn chủ nhân mới cho Du gia. Thêm vào đó, Du Giang Nam còn là con trai độc nhất của chủ nhân tiền nhiệm nên có khá nhiều kẻ ủng hộ, bên cạnh đó, thế lực ủng hộ Du Tư Nhân lăm le phía sau cũng không thể khinh thường, bọn chúng lúc nào cũng rục rịch sẵn sàng chờ thời cơ chín muồi. Nếu như bây giờ lật lại vụ việc sát hại anh trai của Du Tử Vĩ năm đó, một lần nữa công khai phơi bày trước toàn thể Du gia từ trên xuống dưới nhất định sẽ khiến cho tất cả các trưởng lão trước nay ủng hộ hắn mất hết lòng tin ở hắn. Như vậy, thế lực ủng hộ Du Giang Nam liên hiệp với Hạ gia có thể đưa hắn lên cái ghế chủ nhân của Du gia dễ như trở bàn tay.

“Nhưng lão Du Tử Vĩ cáo già gian trá lắm, chỉ sợ hắn bị ép đến chân tường, quẫn quá chó cùng dứt giậu liều chết với chúng ta.” Mộ Dung Phẩm nhắc nhở..,

“Biết vậy nhưng Du Tử Vĩ sớm hay muộn cũng sẽ vì máu của Tây Hi mà giao chiến với chúng ta, nếu sớm hay muộn gì cũng đánh nhau một trận thì chi bằng nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này xử đẹp luôn đi.” A Khoan mãnh liệt tán thành ý kiến này.

Hạ Phùng Tuyền nhìn Du Giang Nam: “Cho dù chúng ta bàn nữa bàn mãi cực kì chi li cẩn thận từng chi tiết nhất định vẫn không tránh được nguy hiểm, ý của ngươi thì sao?”

Khuôn mặt nho nhã của Du Giang Nam hiện lên một tầng sát ý, ánh mắt lóe lên sự đáng sợ: “Dù nguy hiểm nữa thì cũng có sao, trọng yếu nhất vẫn là báo thù được con cáo già đó.

Nhìn hắn, Diệp Tây Hi trên mặt bắt đầu lộ vẻ lo lắng.

Sau khi bàn bạc xong xuôi phương thức hành động cụ thể, Du Giang Nam quyết định ra về.

Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên xe, hắn đột nhiên dừng lại

Hắn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất nhẹ rất khẽ và vô cùng quen thuộc

Diệp Tây Hi

Hắn xoay người lại, quả nhiên, Diệp Tây Hi đang chầm chậm chạy về phía hắn, khi chạy gần tới chỗ hắn đang đứng, chỉ còn cách hắn một bước ngắn thì cô dừng lại.`

Du Giang Nam có chút mất mát, đúng vậy, hắn và cô luôn luôn cách nhau một bước, chỉ một bước nữa mà thôi.

Chỉ một bước nhỏ nhoi như vậy thôi cũng có thể lỡ cả một đời.

Khuôn mặt Diệp Tây Hi vì chạy mải miết suốt một quãng đường mà trở nên ửng hồng, cô dừng lại thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp, định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng im lặng.

Cô chỉ là muốn đến đây tiễn hắn một đoạn đường, giống như những người bạn đưa tiễn nhau khi ra về

Không giống như Du Nhất Giới, đối với Du Giang Nam, cô cũng có chút tình cảm.

Mặc kệ quá khứ là thầm mến, hay là yêu công khai, đó cũng là một tình cảm sâu lắng, tình cảm đó sẽ không bao giờ phai nhạt, chôn sâu trong lòng cô, vĩnh viễn sẽ không nảy mầm, chua sót nhưng ấm áp.

Cuối cùng vẫn là Du Giang Nam mở lời trước:

“Em hạnh phúc chứ?”

Giọng nói của hắn trầm thấp chất chứa sự dịu dàng.*.

“Vâng.” Diệp Tây Hi gật đầu đáp.

“Anh cũng nhìn thấy được, Hạ Phùng Tuyền rất quan tâm đến em.” Du Giang Nam khẽ cụp mắt xuống, lông mi của hắn nhẹ nhàng khẽ lay động, bộ dạng vô cùng ôn nhu chân thành nói: “Như vậy là tốt rồi, như vậy… anh cũng an tâm%+3277[Ư63=ơgbec`#

Nghe vậy, trong lòng Diệp Tây Hi cũng khẽ rung động..

Sự chân thành của hắn lại khiến cho cô đau lòng.

“Còn anh thì sao?” Diệp Tây Hi hỏi: “Anh vẫn sống tốt chứ?”

“Vẫn tốt.” Du Giang Nam mỉm cười: “Anh đã có thể báo thù được rồi, sao lại không tốt chứ?Em nhớ không, anh là con người sống để báo thù mà.

Diệp Tây Hi cũng không đáp lại lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn

Du Giang Nam đứng dưới tán cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua các cành cây kẽ lá, nhẹ nhàng bao trùm cả người hắn, vẻ mặt của hắn thanh thản mà ôn nhu.

Những ngọn tóc của hắn thỉnh thoảng lại bị gió lay động, phiêu tán, nốt ruồi nho nhỏ dưới mí mắt thoắt ẩn thoắt hiện.

Diệp Tây Hi không tin những lời đó của Du Giang Nam, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì ánh mắt của hắn sẽ không thể có tình cảm chân thành dịu dàng như vậy, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì hắn sẽ không bao giờ đối với động vật nhỏ yêu thương chăm sóc như vậy, nếu như hắn chỉ vì báo thù mà sống thì sẽ không bao giờ do dự khi làm tổn thương đến mẹ của mình như vậy.

“Đừng lo lắng, anh sẽ sống thật tốt.” Du Giang Nam mỉm cười ấm áp: “Tây Hi, em cũng sẽ sống thật tốt, đúng không?”nu)

“Đúng vậy, hai chúng ta sẽ luôn sống thật tốt.” Diệp Tây Hi nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ấy đặc biệt chân thành.

Cuối cùng Du Giang Nam liếc nhìn cô thêm một cái rồi sau đó lên xe, rời đi.

Trong phòng, tất cả mọi người chen chúc ghé vào thành cửa sổ, ngó mặt ra ngoài, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tây Hi và Du Giang Nam ở bên ngoài kia.

“Đến tột cùng thì hai người họ đang nói cái quái gì nhỉ?” Mộ Dung Phẩm tò mò

“Tây Hi nói, Giang Nam, mau dẫn em cùng Khổ đại cừu thâm thoát khỏi cái tên Hạ Phùng Tuyền rất háo sắc và phóng túng này đi, em không thể chịu hắn thêm được nữa rồi, ‘tiểu Hạ’ của hắn cứ như lắp thêm mô-tơ năng suất cao vào ấy.” A Khoan bắt đầu giả giọng lồng tiếng minh họa.

“Du Giang Nam đáp, Tây Hi, em nhẫn nại một chút, chờ anh trở thành chủ nhân của Du gia thành công, anh nhất định sẽ quay trở lại đây đón em. Đúng rồi, đến lúc đó, em nhớ phải bí mật mang theo chút ít của cải của Hạ Phùng Tuyền đấy nhé.” Hạ Từ Viện cũng không kém phần long trọng, nhiệt tình tham gia.

“Tây Hi trả lời, anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ tìm loại thuốc khiến đàn ông bất lực mới nhất mà Hạ Hư Nguyên- kẻ lợi hại nhất cái nhà này điều chế được len lén cho Hạ Phùng Tuyền ăn vào, đảm bảo ‘chim nhỏ’ thân yêu của hắn cả đời này bãi công làm việc luôn.” Hạ Hư Nguyên cũng nhảy vào vuốt mông ngựa.

Hạ Từ Viện huých huých Từ Như Tĩnh: “Như Tĩnh, cô cũng nói một câu gì đó đi.

Từ Như Tĩnh nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh ở phía sau.”

“Cái gì?” Hạ Từ Viện không nghe rõ.

Từ Như Tĩnh bất đắc dĩ dùng ánh mắt ngó chằm chằm phía sau bọn họ ý bảo.

Cùng lúc đó, đoàn người bỗng nhiên cảm thấy phía sau gáy lành lạnh, không ai bảo ai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền mặt không đổi sắc âm thầm đứng đó.

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ào ào như suối, tí tách tí tách rơi xuống nền nhà.

Hạ Phùng Tuyền nhìn Hạ Hư Nguyên:

“Nếu như ngươi còn muốn ta bơm tiền cho cái sở nghiên cứu y học của ngươi..

Tiếp tục chuyển hướng Hạ Từ Viện:

“Nếu như ngươi không muốn bị ta đóng gói quẳng đến nhà Mộ Dung Phẩm…”

Cuối cùng nhìn về phía A Khoan:

“Nếu như không muốn bị đuổi ra khỏi cái nhà này…”

Sau khi đe dọa khắp một lượt cuối cùng chốt hạ tổng kết một câu đầy uy lực: “Như vậy, các ngươi liền ít bình loạn cho ta.”!

Kết thúc màn uy hiếp đe dọa khủng bố, người nào đó nhẹ nhàng lướt đi, còn lại toàn thể mọi người bị hắn dọa đến đần độn đờ đẫn á khẩu không nói được lời nào đứng đờ ra như gỗ.

Hạ Hư Nguyên:

Hạ Từ Viện:

A Khoan:

Mộ Dung Phẩm:

Một lúc sau, Diệp Tây Hi bước vào, nhìn thấy bộ dạng kì quái của họ, không khỏi đầy một bụng nghi ngờ, hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì thế?”

Đổi lại được một câu trả lời trăm miệng nhất trí: “Tây Hi, ngươi tối nay chết chắc!

Diệp Tây Hi: “..........”

Buổi tối, Diệp Tây Hi vừa nghe IPOD vừa đánh răng, từng ngụm từng ngụm nhấp vào lại nhổ ra súc miệng cẩn thận, cúi người xuống rồi ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì đột quỵ tim mà chết --------- Trong gương bỗng xuất hiện rất nhiều Hạ Phùng Tuyền.

Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực: “Hạ Phùng Tuyền, đứng sau người khác không lên tiếng cũng có thể hù chết người đấy, anh đã nghe nói bao giờ chưa hả?

Hạ Phùng Tuyền cầm khăn bông nhỏ, đi tới giúp cô lau kem đánh răng trên mặt, không nói lời nào, nhưng trong mắt có điểm là lạ.*

Diệp Tây Hi nheo mắt lại quan sát hắn: “Hạ Phùng Tuyền, đừng nói với em là anh cũng hoài nghi em với Du Giang Nam hôm nay thương lượng với nhau chuyện bỏ trốn đấy nhé?”

Hạ Phùng Tuyền cười nhạt: “Em làm gì có gan lớn như vậy.

“Nếu là thật thì sao?” Diệp Tây Hi tò mò.

Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ rất nhẹ rất chậm rất chậm liếc nhìn cô một cái:

“Thế thì anh liền có ngay lý do rất đúng lúc có thể khiến em ở trên giường… ngất đi rất nhiều lần.”

Diệp Tây Hi lạnh toát: “Xem như anh lợi hại.”

Sau đó, cô không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục rửa mặt

Hạ Phùng Tuyền tiến sát Diệp Tây Hi, đem cô vây kín trong một không gian hẹp, giữa hắn và cái bồn rửa mặt.

Diệp Tây Hi cảm thấy lồng ngực của hắn nong nóng, mà hơi thở của hắn cũng nong nóng, khẽ phun bên tai mình: “Thế thì, em cùng hắn nói gì vậy?”

Chap 100

Diệp Tây Hi đột nhiên quay phắt người lại, khuôn mặt của cô còn chưa lau khô, từng hạt nước nho nhỏ trong suốt khẽ chạy trên làn da trắng bóc của cô khiến gương mặt cô càng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn

Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm nhỏ xinh của cô rồi tụ lại thành một hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.

Diệp Tây Hi nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng đáp:

“Em nói rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc.”!

Hạ Phùng Tuyền nghe cô nói vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Thật à?”

“Đương nhiên là...” Diệp Tây Hi vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngừng một lát mới nói tiếp: “

Sắc mặt Hạ Phùng Tuyền lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng nói cũng tràn đầy nguy hiểm: “Diệp Tây Hi!”

“Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà.” Diệp Tây Hi cong ngón tay, búng nhẹ lên trán hắn một cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá đi mất.

Hạ Phùng Tuyền nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch anh lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm:

“Ở bên cạnh anh, có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó không?”

Diệp Tây Hi nhìn Hạ Phùng Tuyền, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, chủ động hôn hắn.um

Một cái hôn thật sâu, một nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ cô lại dùng hết sức lực như muốn hút hết không khí của hắn vậy. Đôi môi cô càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Cái lưỡi khéo léo linh hoạt không ngừng dây dưa quấn lấy hắn

Cô muốn dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy

Hạ Phùng Tuyền sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.

Hắn bắt đầu đáp lại cô.

Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm một, da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng một nhịp điệu, nhè nhẹ vuốt ve lẫn nhau.

Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta.

Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Diệp Tây Hi bất chợt tỉnh giấc mới phát hiện ra Từ Như Tĩnh đáng lẽ phải nằm bên cạnh cô giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.

Diệp Tây Hi giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định đi tìm Hạ Phùng Tuyền, trên đường đi vô tình nhìn thấy Từ Như Tĩnh đang ngồi bên hồ bơi

Cô ấy lặng im ngồi trên thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng

Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh

Diệp Tây Hi bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng hỏi:

“Cô đang lo lắng cho Du Tư Nhân phải không?”

Từ Như Tĩnh khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.

“Yên tâm đi, hắn nhất định không có việc gì đâu.” Diệp Tây Hi an ủi, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chút lo lắng.

Lão cáo già Du Tử Vĩ kia, ngay cả anh em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết hắn sẽ làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?

Hai chân của Từ Như Tĩnh vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra một chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.

Cô ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của cô ấy, cô ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng không hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.39

“Từ bây giờ trở đi… tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.” Giọng nói của cô ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai âm thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: “Tôi sẽ chờ anh ấy, nhất định sẽ ở nơi này đợi anh ấy trở về… Tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi.”

Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe cô ấy nói, bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo một chút nước xanh biếc dưới hồ.

Cô nhẹ nhàng nói:

“Như Tĩnh, cô có cảm thấy rất kỳ quái không, ban đầu, tôi và cô lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, không cách nào rời đi... Có đôi khi, tình cảm con người thật diệu kì.

Trong mắt Từ Như Tĩnh lộ ra chút gì đó giống như đã thông suốt, cô mệt mỏi rã rời uể oải nói:

“Cô và Hạ Phùng Tuyền là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và hắn là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận đã sắp đặt cả rồi, tránh không được mà trốn cũng không xong.”

Diệp Tây Hi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật một lần nữa rơi vào sự yên lặng tuyệt đối.

Kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ bắt đầu được tiến hành.

Thuộc hạ của Du Tư Nhân dưới sự trợ giúp của Hạ gia từng bước thoát khỏi sự khống chế của Du Tử Vĩ, cũng bắt đầu phản công, mang đến không ít phiền toái cho lão hồ ly.

Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết.,

Một phái thì cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Du Gia của Du Tư Nhân chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả hắn ra như vậy sẽ không phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.

Phái kia thì lại cho rằng làm như vậy thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Du Tư Nhân, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt không ai chịu nhường ai.

Đúng lúc ấy thì Du Giang Nam đột nhiên xuất hiện.^

Du Tử Vĩ ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười nói:

“Giang Nam, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi không có tư cách bước vào đây thì phải?”

“kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Du gia và cũng chính là anh em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi.” Du Giang Nam thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.

Tuy rằng tin đồn này đã xuất hiện từ lâu, nhưng chưa một kẻ nào dám công bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Du Giang Nam đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.

Du Tử Vĩ vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:

“Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy âm thầm ghi hận ta, nhưng mà Giang Nam à, có một số chuyện không thể cứ thích nói là nói lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì không?”

“Ta chính là bằng chứng.” Du Giang Nam lạnh lùng trần thuật: “Ngày đó, thân tín của cha ta là Trần thúc toàn thân đẫm máu đã cố gắng lết đến trước mặt ta và nói cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta… chính là ngươi!

“Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình nói những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.”  Du Tử Vĩ vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: “Nói cách khác, ngoại trừ lời nói chủ quan của bản thân ngươi ra, không có bằng chứng nào khác, đúng không?”

“Không, còn một người có thể làm bằng chứng.”

“Người nào?” Du Tử Vĩ giương mắt tìm kiếm.

Du Giang Nam rành mạch rõ ràng nhấn từng chữ từng chữ một:

“Đó chính là vợ của ngươi.”

Du Tử Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười:

“Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?”

“Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?” Du Giang Nam hỏi.

Du Tử Vĩ ánh mắt đã bớt căng thẳng hơn một chút:

“Mẹ của ngươi sức khỏe gần đây không được tốt...”

“Ta ở chỗ này.” Liễu Huy Quân xuất hiện, sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: “Nghe nói, có người muốn tìm ta đối chất?”`

Bà liếc mắt nhìn Du Giang Nam một cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của hắn.

Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí Du Giang Nam, hơi thở yếu ớt của Trần thúc, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những âm thanh kinh tởm trong hoa viên…

Du Giang Nam nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng nói hoàn toàn dứt khoát:

“Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Trần thúc, bà chắc chắn đã nghe thấy.”!

Liễu Huy Quân nhìn thẳng vào con trai mình: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Bà đã nghe thấy.” Du Giang Nam tiếp tục nói: “Bà nghe thấy Trần thúc hấp hối nói với tôi, Du Tử Vĩ giết cha, bà còn nghe thấy rất rõ ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn không bao giờ được phép tin bà.”

Liễu Huy Quân vẫn cố chấp một mực phủ nhận: “Ta không nhớ rõ là có chuyện như thế xảy ra

Du Giang Nam chậm rãi tiếp tục nói, trong thanh âm của hắn không có chút ngập ngừng chỉ có sự lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà một câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? Âm hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ không thường xuyên tới thăm viếng bà à?”

Liễu Huy Quân cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào

“Tôi không phải là máu lạnh, không phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà.” Du Giang Nam nói vô cùng chậm rãi, rất nhẹ, rất khẽ, không gấp gáp, không tức giận, đặc biệt bình thản: “Tôi nghĩ, mình hoàn toàn không xứng có một người mẹ như bà.”

Liễu Huy Quân nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.*

Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx