sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Đang thả hồn nhớ lại thời sinh viên, Song Tú không hay Thi Oanh đang đứng gần bên, đến khi Thi Oanh vỗ lên vai cô mới giật mình quay lại. Song Tú nhăn nhó:

- Con quỉ! Mi làm ta hết hồn. Mi định hù chết ta hả?

Thi Oanh kênh mặt:

- Ta đâu cô ngu mà hù mi chết, nếu mi chết ta đi tù thì sao?

Song Tú nhướng mắt:

- Mi đúng là...

- Đúng là sao hả?

Song Tú lắp bắp. Cô cố tìm ra lời lẽ để nói với Thi Oanh:

- Mi đúng...là...đồ...đáng ghét.

- Mi nói chuyện thật lạ đời.

Song Tú liếc mắt. Cô chồm tới cù léc Thi Oanh:

- Ta cho mi chết luôn nè!

Thi Oanh la í ới:

- Ta xin mi đó Tú ơi! Ta chịu hết nổi rồi.

Song Tú thôi không giỡn nữa, cô ngồi trên xích đu đưa nhẹ, cơn gió mát làm cô thấy thích thú vô cùng.

Thi Oanh chợt nói:

- Tú nè! Mi ra đây đã hơn một tháng rồi. Mi có nhớ thành phố không vậy?

Song Tú nhìn về phía xa xăm, cô nói một cách buồn bã:

- Làm sao mà ta quên cho được hả Oanh? Hằng đêm, ta vẫn hay nằm suy nghĩ mông lung.

- Ta nhớ cậu ta lắm Oanh ơi!

Thi Oanh an ủi bạn:

- Mi đã gọi điện cho cậu chưa?

- Ta đã gọi rất nhiều lần nhưng sao ta vẫn nhớ cậu.

Thi Oanh cười trấn an:

- Mi phải cố gắng chứ. Ta nghĩ dần dần rồi mi cũng sẽ quên thôi mà.

Song Tú gật gù.

- Ta cũng mong là như vậy.

Thi Oanh nhìn bạn rồi nói:

- Mi có dự định là sau này sẽ làm gì ở đây luôn không Tú. Ta thấy mọi người rất nể cái tài của mi đấy.

Song Tú mỉm cười:

- Mi đang trêu ta đó à? Ta mà có tài gì chứ?

Thi Oanh nguýt bạn:

- Mi lại khiêm tốn nữa rồi, cả bệnh viện ai mà không biết cô bác sĩ trẻ đầy tài năng như mi.

Song Tú nhún vai:

- Ta chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi mà.

Thi Oanh giọng chắc nịch:

- Ta nói mi rất có tài năng mà. Mi hãy ở đây mà phát huy mãi nhé!

Song Tú trợn mắt:

- Mi bảo ta ở đây luôn à? Mi khiến cậu ta buồn hả? Làm gì có chuyện cậu ta cho ta ở đây luôn.

Thi Oanh bông đùa:

- Mi cứ tìm một anh bác sĩ đẹp trai nhà giàu nào đó rồi kết thành đôi luôn, thế nào cậu cũng phải chấp nhận thôi.

Song Tú khoát tay:

- Mi đừng đùa mà. Ai mà thèm ta chứ. Hơn nữa, ta đã ngán mấy chuyện tình cảm lắm rồi.

- Mi vẫn còn sợ chuyện ông Sơn à?

Song Tú nhún vai:

- Ta đã cho nó lùi vào quá khứ rồi. Bây giờ, ta chỉ cần làm tốt công việc thôi.

Thi Oanh nheo nheo đuôi mắt:

- Ta thấy hình như anh Hải bốn mắt đang để ý đến mi đấy Tú.

Song Tú xua tay lia lịa:

- Mi đừng nhắc đến anh ấy nữa. Mi nhắc đến anh ấy làm ta nổi óc rỗi nè!

Thi Oanh ngạc nhiên:

- Anh ấy đã nói gì với mi rồi hả?

Song Tú chợt đỏ mặt. Cô định nói hết với Thi Oanh nhưng lại thôi. Cô sợ Thi Oanh lại trêu cô.

Song Tú lảng chuyện:

- Chiều nay mi cớ trực không Oanh?

Thi Oanh gật đầu:

- Ta trực ca tối, còn mi?

- Ta cũng trực ca tối.

Thi Oanh reo lên:

- A! Vậy là ta và mi trực chung rồi. Ta hết sợ buồn rồi.

Song Tú trợn mắt:

- Mi tối ngày cứ mãi lo nhiều chuyện:

Thi Oanh chu môi:

- Ta chỉ nói với mi thôi chứ bộ.

- Ta biết rồi, bây giờ vào ăn cơm được chưa?

Thi Oanh xoa xoa bụng:

- Tự nhiên mi nhắc làm ta thấy đói rồi nè!

- Vậy thì đi vào nhà!

Hai cô gái cùng vào nhà, tiếng cười vẫn còn văng vẳng.

Buổi tối, Song Tú và Thi Oanh cùng ca trực. Hai cô đang xem lại hồ sơ bệnh án thì có tiếng trước cổng. Một cô gái nằm trên băng ca được đưa vào Song Tú và Thi Oanh sốt sắng:

- Cô ấy bị sao vậy? Đưa cô ấy vào phòng cấp cứu đi!

Một tiếng đồng hồ sau, cánh cửa phòng cấp cứu bậc mở. Song Tú bước ra:

Cô cất tiếng hỏi:

- Ai là người thân của bệnh nhân vừa cấp cứu ạ?

Một cô gái nhanh nhẹn:

- Dạ tôi!

Song Tu nhẹ nhàng.

- Chị ấy đã bị viêm ruột thừa, chị hãy làm thủ tục để chị ấy được mổ.

Cô gái gật đầu lia lịa!

- Dạ....dạ!

Song Tú mỉm cười trấn an:

- Chị đừng quá lo lắng, bệnh nhân không nguy hiểm lắm đâu chỉ cần mổ sẽ khỏi thôi.

Cô gái cũng mỉm cười:

- Cám ơn bác sĩ!

Song Tú xua tay:

- Chị đừng nói vậy, đây là trách nhiệm mà.

Nói rồi Song Tú chỉ dẫn cô gái làm thủ tục rồi cô ra ngoài.

Vừa đến phòng trực, Song Tú bị một cú va chạm mạnh, cô té nhào xuống nền gạch. SongTú nhăn mặt:

- Ai mà vô ý vậy?

Cô ngước mặt lên, Song Tú vô cụng ngạc nhiên, người đụng phải cô chính là Chấn Huy:

- Là anh sao?

Chấn Huy đỡ Song Tú đỡ dậy:

- Xin lỗi Tú nhiều nha! Tôi gấp quá?

Song Tú như hết đau cô gượng cười:

- Anh không cần xin lỗi đâu. Tú không có gì mà.

Chấn Huy nhìn Tú đầy ngỡ ngàng:

- Tú làm bác sĩ ở đây à?

Song Tú gật gật đầu:

- Tú làm ở đây được một tháng rồi.

Chấn Huy trêu đùa:

- Tú ra đây làm cho nơi này có thêm một bác sĩ giỏi rồi.

Song Tú ngượng ngùng:

- Anh trêu Tú à?

Chấn Huy mỉm cười nhìn Tú, lòng anh tự nhiên dâng lên cảm xúc. Như chợt nhớ ra, anh hỏi:

- Tú nè! Nãy giờ thấy Thoại An vừa được đưa vào đây không vậy.

Song Tú tự nhiên vỗ lên trán mình một cái rõ đau:

- Trời ơi! Nãy giờ cấp cứu cho Thoại An mà Tú chẳng biết. Tự nhiên anh hỏi Tú nhớ ra rồi. Tú đãng trí quá!

Chấn Huy lo lắng:

- Thoại An có sao không Tú?

Song Tú chớp mắt:

- Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi. Cô ấy bị đau ruột thừa mà, chỉ cần mổ là xong thôi.

Chấn Huy đưa tay lên ngực.

- Ôi! Thật may mắn.

Chấn Huy tự nhiên tủm tỉm cười:

Quả đất này nhỏ thật.

Song Tú nhướng mắt:

- Anh nói vậy là sao?

Chấn Huy cười quyến rũ:

- Ý tôi nói là quả đất này nhỏ nên tôi mới gặp Tú ở đây:

Song Tú cười duyên dáng:

- Đúng là quả đất này tròn thật, gặp anh ở đây Tú thấy bất ngờ quá!

Chấn Huy nhướng mắt nửa đùa, nửa thật:

- Có lẽ chúng ta có duyên với nhau đấy mà.

SongTú hơi khựng, cô đỏ mặt, cử chỉ này mới đáng yêu làm sao:

Nó làm cho Chấn Huy phải rung động. Bỗng nhiên anh nhìn về phía xa xăm nào đó nghĩ ngợi.

- Anh Huy!

Chấn Huy giật mình khi nghe tiếng gọi. Một cô gái bước tới, giọng hồ hởi:

- Anh Huy! Sao anh đến muộn vậy? Lúc nãy, con An nó làm em sợ kinh khủng.

Chấn Huy nheo mắt:

- Anh bận việc nhưng vừa nghe điện thoại là đến liền đấy. Bây giờ, An đang nằm đau hả Yến:

Yến chỉ tay về đằng xa.

- Nó, nằm trong phòng hồi sức đằng kia.

- Mình đến đó đi Yến.

- Dạ!

Chấn Huy quay lại, anh định nói vài câu với Tú nhưng cô vào phòng từ bao giờ rồi. Anh mỉm cười một mình rồi bước đi.

Từ ngày hôm đó hai người luôn gặp nhau. Hôm nào, Chấn Huy cũng đến với Thoại An nhưng chính yếu của anh là đến được gặp mặt Song Tú, hai người đã thân nhau đôi chút.

Trưa nay, Song Tú lại có ca trực. Cô ngồi trong phòng mà cứ để tận đâu đâu.

Cô lảm nhảm một mình:

- Sao hôm nay Chấn Huy vẫn chưa đến vậy? Hay là anh bận?

Song Tú cứ lơ ngơ nghĩ ngợi. Lát sau, cô đến phòng bệnh để kiểm tra:

Đi ngang qua phòng Thoại An cô đứng lại nhìn vào trong. Tim Song Tú tự nhiên nhói đau khi cô thấy Chấn Huy đang đút cho Thoại Anh từng muỗng cháo. Anh thật chu đáo nhưng điều này đã khiến Song Tú Phải chao đảo:

Cô lủi thủi trở về phòng trực.

Buổi tối, Tú đi lang thang khắp bệnh viện rồi cô ngồi xuống băng đá ở sân bệnh viện một mình buồn hiu hắt:

Bất chợt có, một cái bóng ai đó đang ngã dài bên cạnh cái bóng của cô, Song Tú hốt hoảng. Cố nhìn lên, thấy Chấn Huy cô xụ mặt:

- Anh ra đây làm gì?

Chấn Huy tự nhiên ngồi xuống cạnh Tú, anh nói.

Anh ra đây là để trò chuyện với Tú cho vui. Song Tú giọng hờn dỗi:

- Anh còn dám nói chuyện với tôi à? Anh không sợ người kia giận hả?

Chấn Huy nhướng mắt:

- Tú đang nói gì vậy? Người kia nào nữa?

Song Tú liếc mắt không hiểu sao cô thấy giận anh ghê gớm. Chấn Huy thấy Song Tú cứ mãi ngồi im nên anh tiếp:

- Hôm nay, sao Tú lạ vậy? Anh đã làm gì để Tú giận hả?

Song Tú cong cớn:

- Anh không biết thật hay đang giờ không biết vậy? Thật sự tôi đã tin lầm anh.

Chấn Huy nhìn Song Tú một cách kinh ngạc:

- Tú nói gì mà anh chẳng hiểu. Có gì thì Tú cứ nói đại ra đi.

SongTú hất mặt:

- Anh còn giả vờ không biết nữa hả? Anh đã nói dối tôi.

Chấn Huy nhíu mày. Anh thật sự chẳng biết Song Tú đang nói gì. Anh nhìn cô rồi hỏi:

- Tú đang giận anh chuyện gì vậy? Tú nói ra đi anh còn sửa.

Song Tú uất ức:

- Anh đã từng nói với tôi rằng anh và An chỉ là đồng nghiệp. Vậy mà những cử chỉ đó của anh đã vượt qua xa tình bạn.

Chấn Huy ngớ người. Anh nhìn Tú như đang nhìn vật thể lạ:

- Tú đang nói đến cử chỉ nào vậy. Thật tình anh với Thoại An chỉ có tình đồng nghiệp thôi mà. Hơn nữa, tụi anh đã thân nhau từ nhỏ nên xem nhau là anh em vậy mà.

Song Tú gây lại:

- Là bạn, là đồng nghiệp mà anh lại chăm sóc chu đáo như vậy à? Anh đúng là một người bạn tốt nhỉ!

Chấn Huy như đang nghĩ ngợi. Lát sau, anh nhìn Song Tú một cách nồng nàn. Anh nói thật nhỏ vào tai cô như đủ để chỉ có anh và cô nghe được:

- Em đang ghen hả Tú?

Song Tú chợt đỏ mặt như gấc. Cô như đang nhớ lại những gì đã nói. Cô nghe xấu hổ kinh khủng Song Tú lắp bắp:

- Anh...anh đang nói bậy gì vậy hả? Cớ gì tôi phải ghen chứ? Tôi và anh đã gì của nhau đâu.

Chấn Huy nồng nàn. Anh chủ động nắm lấy đôi bàn tay thon nhỏ của cô, siết nhẹ:

- Đừng bướng nữa cô bé ạ! Anh biết em đã yêu anh mà.

SongTú run lẩy bẩy. Cô yếu đuối như không còn hơi sức. Cô nói đứt quãng.

- Anh...làm...gì vậy?

Chấn Huy như siết chặt hơn:

- Em đừng từ chối làm gì. Nếu không vì yêu anh thì em đâu nói những lời đó.

SongTú trợn mắt cô như đang cố tìm ra lời lẽ để biện minh:

- Tôi không ghen gì cả. Tôi chỉ thấy giận khi bị người ta dối gạt tôi thôi.

- Anh nghĩ, em đang dối gạt chính bản thân mình đấy. Tú. Em yêu anh sao em lại chối?

Song Tú cáu gắt:

- Anh nói bậy. Tôi làm gì mà yêu anh chứ? Anh đã quá tự tin rồi đấy.

Chấn Huy đột nhiên choàng tay qua vai Song Tú. Anh ôm cô vào lòng:

- Em đừng cứng đầu nữa mà.

Song Tú cố đẩy Chấn Huy ra nhưng không được. Cô hét nhỏ:

- Anh buông tôi ra ngay!

Chấn Huy lì lợm anh ghì siết chặt cô hơn:

- Em có biết sự cứng đầu, bướng bỉnh của em càng chứng tỏ em đã yêu anh không?

Song Tú nổi giận:

- Anh đừng hòng.

Chấn Huy nhìn vào mặt Tú. Anh nói thật nồng nàn:

- Anh yêu em! Em đừng giận anh nữa có được không? Thấy em giận anh đau lòng lắm đấy.

- Em phải tin anh, tin vào những gì mà anh nói em nhé!

Song Tú như mủi lòng. Cô ngả vào đầu ngực anh giọng trách móc:

- Anh đã làm cho người ta giận mà còn nói nữa, thật đáng ghét.

Chấn Huy ôm chặt lấy Tú. Anh nói như tâm sự:

- Em đâu biết rằng, từ lúc gặp em lần ở biển. Anh đã không thể nào quên được, ánh mắt này. Anh đã lơ ngơ hết mấy ngày mới định thần được. Rồi ông trời xui khiến cho anh gặp em ở Đà Lạt. Lúc đó, anh mừng như một đứa bé được cho kẹo vậy. Nó như càng khẳng định tình cảm của anh dành cho em. Và anh biết chắc rằng, anh không thể quên em. Nó thôi thúc anh vào tận thành phố để tìm gặp em lần đó.

Song Tú nghe xúc động tràn trề. Cô vùi mặt vào ngực anh đầy yêu thương:

- Em xin lỗi!

- Em xin lỗi gì bé?

- Em đã trách lầm anh rồi. Lẽ ra em phải tin lời anh.

Vuốt lên song mũi Song Tú, anh nói nhẹ:

- Em đừng tự trách mình. Nếu như không có những lời hờn ghen đó thì làm sao anh dám chắc em đã yêu anh.

Song Tú dẩu môi:

- Ai bảo anh quá tận tình làm người ta cứ tưởng...

Chấn Huy giơ giơ tay lên không khí:

- Anh xin hứa từ đây sẽ bao giờ tận tình với một cô gái nào nữa ngoài em.

Song Tú trợn mắt:

- Anh nói em ích kỷ vậy à? Bây giờ, em đã tin anh. Anh có thể làm những gì mà anh thấy cần.

Chấn Huy hôn lên trán SongTú một cái thật kêu:

- Em đúng là đáng yêu.

Song Tú thẹn thùng cô đấm thùm thụp vào ngực anh:

- Đúng là thấy ghét.

Chấn Huy trêu:

- Ghét hay yêu hả bé!

Song Tú dẫu môi:

- Dĩ nhiên, là ghét rồi.

Chấn Huy trợn mắt rồi anh siết chặt cô vào lòng tim hai người như đang rung lên từng nhịp.

Cả hai như có thể cảm nhận được tất cả cảm giác yêu thương. Bất chợt, Chấn Huy cúi xuống, anh đặt lên môi Song Tú một nụ hôn chất ngất. Song Tú đón nhận nụ hôn đầu đời một cách vụng về và yếu ớt. Họ cứ thế rồi cứ thế tâm sự với nhau tất cả nổi lòng.

Buổi sáng trong phòng bệnh, Thoại An vô cùng tức tối. Tự nhiên cô khóc nức nở:

- Anh ấy thật ác với ta mà. Làm sao mà anh ấy lại tàn nhẫn đến vậy.

Yến an ủi bạn:

- Mi đừng khóc, chuyện chưa đến đâu mà mi lại làm ầm lên, cũng may đây là phòng đặc biệt chứ nếu không ta sợ mọi người sẽ nghĩ vậy.

Thoại An tức tửi:

- Ai nghĩ mặc họ, chuyện ta làm ta hiểu.

- Nhưng mi đừng khóc nữa có được không hả? Mi hãy kể lại kỹ cho ta nghe một lần nữa xem.

Thoại An quệt nhanh nước mắt. Cô nói một cách căm hờn:

- Đêm qua lúc mi đã ngủ, ta thấy khó chịu trong người lắm nhưng ta lại không nở đánh thức mi nên ta định ra băng đá ngồi hứng gió.

Ngưng lại một chút vì cơn tức đang trào dâng. Thoại An tiếp:

- Một cảnh tưởng hãi hùng đã đập vào mắt ta, anh Huy đang cùng cô bác sĩ mổ cho ta hôm trước ngồi với nhau thật tình tứ.

Nói đến đây, cô bỗng nghẹn lại Thoại An nghe tim mình đang thắt lại từng hồi đau buốt. Nước mắt cô lại trào ra, Phi Yến nhìn bạn, cô cố an ủi:

- Mi đúng là bậy quá đi. Họ chỉ ngồi với nhau thôi mà, biết đâu anh Huy đang hỏi thăm cô ấy về bệnh tình của mi. Hơn nữa, họ chỉ mới biết nhau thôi mà, chẳng lẽ lại yêu nhau nhanh đến vậy.

Thoại An kích động:

- Ai bảo với mi là họ mới biết nhau. Hai người đã quen nhau từ lâu rồi.

Phi Yến ngạc nhiên:

- Sao lạ vậy. Ta nghe các bác sĩ ở đây nói cô ấy ở thành phố lận mà.

- Ở thành phố không quen nhau được sao?

Phi Yến cố nói:

- Dừ cho họ có quen nhau bao lâu đi nữa, mi cũng đâu được khẳng định họ yêu nhau chỉ qua lần gặp họ ngồi chung.

Thoại An nghe giận bạn ghê gớm, ức khí cô la lên:

- Họ đã hôn nhau rồi mà mi bảo là chẳng có gì được à? Mi đừng cô bênh cô ấy chầm chầm như vậy có được không hả?

Phi Yến chừng hửng, cô thốt lên:

- Họ đã hôn nhau à?

- Phải!

- Anh Huy thay đổi nhanh như vậy à?

- Anh ấy đã chẳng còn là Huy của ngày trước rồi Yến ơi?

Nói xong, cô lại òa lên khóc. Yến vỗ vỗ vai cô:

- Mi đừng như vậy nữa. Mi phải cứng rắn chứ.

Thoại An nói qua hai hàng nước mắt:

- Ta làm sao mà chịu đựng nổi đây. Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn thương yêu, nuông chiều ta nhưng giờ đây, anh đã bỏ ta rồi. Chắc ta chết mất.

Nghe An nói, Phi Yến quýnh quáng.

- Mi đừng nói bậy, mi làm ta sợ quá!

Vừa lúc đó, Thi Oanh bước vào. Cô nhăn trán khó chịu:

- Sao lại để bệnh nhân khóc vậy? Cô ấy mới vừa mổ xong mà.

Phi Yến đáp tỉnh rụi:

- Nó đang buồn chuyện riêng đấy bác sĩ.

Thi Oanh nghiêm ngặc:

- Cô ấy có buồn thì cũng đừng nên khóc như vậy:

Cô ấy còn yếu lắm.

Thoại An phùng má:

- Cô có biết tôi buồn chuyện gì không mà bảo tôi đừng khóc hả? Tôi bị người yêu bỏ đấy cô thấy sao hả? Nếu là cô thì có sẽ làm thế nào hả?

Thi Oanh tròn mắt ngạc nhiên, cô lảm nhảm:

- Chuyện kinh khủng gì đang xảy ra vậy?

- Sao tự nhiên cô ấy lại nổi cáu với mình?

Phi Yến tái mặt, cô nhanh miệng:

- Tôi xin lỗi bác sĩ! Nó đang quá kích động.

Thi Oanh cảm thông:

- Không có gì đâu, cô hãy giữ lấy thuốc này và cho cô ấy uống đúng giờ:

Tôi ra ngoài đây.

- Cám ơn bác sĩ!

Thi Oanh lững thững ra ngoài. Cô vẫn còn lùng bùng lỗ tai chuyện lúc nãy.

Cô nghĩ thầm.

- Khi người ta yêu đáng sợ vậy sao? Đau khổ quá nhỉ?

Cô chợt nhún vai:

- Ôi! Ở vậy hay hơn yêu làm gì cho khổ thân.

Buổi chiều, Song Tú và Chấn Huy cùng ngồi trong một quán giải khát hướng ra biển thật lãng mạng. Chấn Huy nắm tay Tú siết nhẹ.

- Em thấy biển thế nào hả Tú?

Song Tú trả lời một cách ngây thơ. Biển rất đẹp. Em thích biển lắm.

Chấn Huy trêu đùa:

- Em có thích ở biển luôn không? Em sẽ được gặp nó hàng ngày.

Song Tú nhìn về xa xăm.

- Em yêu biển nhưng em cũng rất yêu Sài Gòn nên em không khẳng định được là em sẽ gắn bó với nơi đâu.

Chấn Huy nhìn Tú tình tớ.

- Vậy giữa anh và Sài Gòn em sẽ chọn gì?

Song Tú dẫu môi:

- Anh đừng bắt em phải chọn lựa. Em không biết đâu.

Chấn Huy nhẹ nhàng.

- Anh chỉ đùa thôi mà:

Anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Anh không muốn ép buộc em bất cứ một chuyện gì.

SongTú xúc động, cô ngả hẳn vào lòng Chấn Huy. Cô thì thầm.

- À cám ơn anh!

- Sao em lại cám ơn anh?

- Vì anh đã hiểu em.

Chấn Huy mỉm cười:

- Anh đã chấp nhận yêu em thì em phải hiểu em chứ.

Song Tú mỉm cười, rồi cô chợt đề nghị:

- Mình ra biển chơi đi anh! Em muốn dạo biển.

Chấn Huy chìu ý người yêu, anh nắm lấy tay cô và đi dọc theo bờ biển. Đi được một đoạn họ ngồi đối diện ra biển và tâm sự. SongTú chợt hỏi:

- Lúc chưa yêu em, anh thuờng ra biển với ai vậy?

Chấn Huy bông đùa:

- Anh đâu thể nhớ hết được, một lần anh đi với một cô mà. Em là cô gái lần thứ mấy trăm đấy.

Song Tú trợn mắt:

- Anh ghê gớm vậy à? Vậy anh cho em hỏi nhé! Đến khi nào thì mới đến lượt người cuối cùng.

Chấn Huy tự nhiên:

- Lần này là lượt cô gái cuối cùng và cô này sẽ là người theo anh ra biển mãi.

Song Tú liếc mắt:

- Anh cũng khá mồm mép nhỉ? Em có tin lầm người không đây?

Chạn Huy vỗ ngực tự tia.

- Em đã đặt đúng niềm tin rồi. Anh là người thủy chung hết mực mà.

Song Tú bĩu môi:

- Thủy chung mà lại đi với hàng trăm cô hả? Có ma mới tia lời anh.

Chấn Huy gãi gãi đầu:

- Anh đùa thôi chứ làm gì có ai. Lúc anh chưa yêu em, anh thường dạo biển một mình.

- Anh có thật lòng chưa đấy.

- Anh nói thật mà bằng chứng là lần đó anh đã cứu em:

Bộ em không nhận ra hôm đó anh đi một mình sao?

Song Tu hứ nhẹ:

- Hôm đó người ta uống nước muốn chết ở đó mà để ý đến anh à?

Chấn Huy tủm tỉm:

- Em bị uống nước mà vẫn có thể dữ với anh.

- Em cừ thật.

Song Tú đỏ mặt, cô đấm nhẹ vào ngực của Chấn Huy.

- Anh lại chắc nữa hả? Lần đó tráth lầm anh em đã mất đến mấy ngày. Em thấy mình đúng là vô duyên.

- Nhưng cũng nhờ sự vô duyên đó nên mới để lại ấn tượng trong anh và giờ đây,em đã khóa chặt con tim cô đơn này rồi.

Song Tú lý sự.

- Em chỉ đang giúp anh giữ lại con tim cứ mãi đi hoang thôi mà.

Chấn Huy ôm Tú tình tứ. Anh thì thầm:

- Em đáng yêu qúa! Phải chi anh gặp được em sớm hơn thì hay biết mấy.

Song Tú chu môi:

- Anh tham lam quá rồi đó.

Trong tình yêu tham lam là tốt mà em.

Song Tú xưa tay:

- Em thua anh. Em...

Không chờ Song Tú nói hết câu. Chấn Huy nhanh nhẹn, anh cúi xuống khóa môi cô lại bằng nụ hôn dài yêu thương, đắm đuối. Rồi một cơn gió biển lùa qua làm lạnh người. Chấn Huy càng siết chặt Song Tú hơn. Anh như truyền hơi ấm cho cô.

Thoại An thấy tim mình đập mạnh khi Chấn Huy bước vào phòng. Cả ngày hôm qua anh đã không đến thăm cô lại còn thêm chuyện gì của anh và SongTú đã khiếnThoạiAn cứ nôn nóng muốn gặp anh. Vừa bước vào phòng, Chấn Huy đã vui vẻ:

- Em sao rồi, đã hết bệnh chưa vậy?

Thoại An làm vẻ mặt buồn:

- Cám ơn anh! Em khỏe nhiều rồi.

Chấn Huy chớp mắt nhìn An.

- Sao tự nhiên hôm nay lại khách sáo với anh vậy? Hay em giận anh hôm qua không đến.

Thoại An nói giọng dỗi hờn:

- Em làm sao dám trách anh. Em đâu là gì của anh. Hơn nữa, anh còn bận nhiều việc mà.

- Hôm nay, em nói chuyện lạ thật đó An:

Sao anh nghe xa lạ quá vậy?

- Em và anh vốn dĩ là xa lạ kia mà.

Chấn Huy lắc đầu:

- Anh chẳng hiểu em đang nới gì nữa.

Thoại An chợt nhìn anh, cô hỏi.

- Có phải anh đang quen bạn không anh Huy?

Chấn Huy ngạc nhiên với cách hỏi thẳng thừng của An nhưng anh vẫn gật đầu:

- Phải! Nhưng sao em biết?

- Cô ấy là Song Tú phải không?

- Phải!

- Sao anh giấu em vậy.

Chấn Huy mỉm cười:

- Không phải anh giấu em mà là anh chưa kịp nói với em thôi.

Vừa lúc đó, Song Tú cùng Thi Oanh bước vào.

Chấn Huy bước đến nắm lấy tay Song Tú một cách tự nhiên. Anh vui vẻ:

- Anh giới thiệu với An luôn, đây là người yêu của anh và sẽ là vợ tương lai của anh luôn.

Song Tú véo vào hông Chấn Huy:

- Anh làm gì mà tự tin dữ vậy? Ai thèm làm vợ anh hả?

Chấn Huy tình tứ:

- Trước sau gì thì em cũng phải chấp nhận thôi mà.

Song Tú nguýt anh một cái thật sắc. Cảnh tượng đó làm tim Thoại An như tan ra thành từng mảnh vụn cô cảm nhận được tay chân mình đang run lẩy bẩy.

Cô nghe đau đến nhói lòng và tủi thân muốn khóc.

Thi Oanh chợt reo lên:

- Trời ơi! Vậy mà hai người giấu kĩ ghê. Tôi phải phạt hai người mới được.

Rồi cô liếc mắt qua SongTú, giọng trách móc.

- Mi không phải là bạn tốt của ta. Chuyện vui như vậy mà lại để đến giờ này mới tuyên bố.

Chấn Huy bênh vực người yêu:

- Tại anh muốn để mọi người tìm hiểu sẽ có nhiều thú vị hơn mà.

Thi Oanh nhướng mắt:

- Anh đúng là nhiều trò.

Thoại An như muốn hét lên để mọi người đừng nói gì nữa cả. Cô cố nuốt nỗi bẽ bàng cay đắng vào cổ họng đang rất cháy. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:

- Mọi người trò chuyện vui vẻ quá! Em có thể tham gia không vậy.

Thi Oanh vui vẻ:

- An cứ tự nhiên, tụi mình đều là bạn mà.

Thoại An cười gượng:

- Hai chị quả là vừa xinh đẹp lại vừa vui tính nữa. Em thấy thích hai chị lắm.

Chấn Huy chen vào:

- Sau này, SongTú sẽ là chị dâu của em, em có chịu không An?

Thoại An nửa đùa nửa thật:

- Em có quyền không chịu à? Nếu em nói không thì anh sẽ làm sao hả? Anh sẽ chọn chị ấy hay chọn em vậy?

Chấn Huy hơi bất ngờ với cách nói kì quặc của Thoại An nhưng anh cứ ngỡ cô đùa nên anh pha trò.

- Lúc đó anh sẽ bốc thăm vậy trúng thăm nào anh chọn thăm đó.

Song Tú lừ mắt:

- Đúng là khéo miệng:

Mọi người lại vui vẻ, duy chỉ có Thoại An là đang đau xé lòng, cô lảng chuyện:

- Chị Thi Oanh cho em hỏi, lúc nào thì em mới được ra viện ạ!

Thi Oanh vui vẻ:

- Ngày mai An có thể xuất viện được rồi nhưng An nhớ đến khám theo lời dặn nhé!

- Dạ cám ơn chị!

Sơng Tu nhắc nhở:

- Ta và mi còn phải đi kiểm tra hai phòng bệnh nữa đó Oanh, đi mau đi.

Thi Oanh quýnh quáng:

- Mi nhắc ta mới nhớ, thôi mìmh đi.

Nhìn qua Chấn Huy cô đùa:

- Tại anh Huy đấy? Tụi em mà bị trưởng khoa phạt là bắt đền anh đấy.

Chấn Huy trợn mắt:

- Sao em lại đổ lỗi cho anh?

Thi Oanh dẫu môi:

- Tại anh nói qúa nhiều chuyện vui nên em quên khuấy đi mất.

Chấn Huy cười quyến rũ:

- Vậy mai mốt anh sẽ không nói chuyện vui cho em nghe nữa được chưa?

Thi Oanh chu môi:

- Anh làm vậy đâu có được. Anh phải làm...

Song Tú cắt ngang lời cô:

- Mi làm ơn đừng nhiều chuyện nữa đã trễ lắm rồi.

Thi Oanh giơ hai tay lên:

- À! Ơ! Ta biết rồi.

Tuy nói là biết rồi nhưng Song Tú đã ra ngoài mà Thi Oanh vẫn còn đứng nói. Lát sau, cô hối hả chạy theo SongTú. Chấn Huy nhìn theo cô mà lắc đầu rồi anh mỉm cười:

- Cô ấy thật vui tính.

- Cô ấy cồ đáng yêu bằng Song Tú không anh. Thoại An hỏi:

Chấn Huy trả lời một cách tự nhiên:

- Trong mắt anh Tú là nhất rồi.

- Kế cả em cũng không bằng à?

Chấn Huy hơi khựng lại,một lần nữa anh lại thấy sự kì quặc nơi câu nói của Thoại An. Nhưng anh vẫn trả lời theo ý nghĩ của mình.

- Sao em lại so sánh với Tú vậy? Em cũng đáng yêu hồn nhiên như Song Tú nhưng em là em gái của gái của anh nên đương nhiên tình cảm nó sẽ khác thôi.

Thoại An nói một cách vô hồn:

- Gắn bó với anh lâu như vậy mà anh chỉ xem em như em gái thôi. Anh đang thật lòng đấy chứ?

Chấn Huy nhìn ThoạiAn lòng đầy thắc mắc:

- Chẳng lẽ em không muốn làm em gái anh à? Hay em cho là anh không xứng đáng.

Thoại An nói một cách thẳng thừng không suy nghĩ:

- Em đã yêu anh mà anh lại xem em là em gái thử hỏi làm sao em chấp nhận được hả anh?

Chấn Huy ngây người, chuyện này đối với anh thật kinh dị. Anh không thể tin được là Thoại An đã yêu anh.Anh cố làm ra thật bình tĩnh.

- Anh nghĩ em đã ngộ nhận tình cảm của mình rồi. Hai chúng ta là anh em mà.

Thoại An cất giọng lạnh giá:

- Anh và em chẳng có chút quan hệ thân thuộc nào thì làm sao có thể xem đo là anh em được.

Chấn Huy thấy khó xử vô cùng. Anh không biết mình phải xử trí sao nữa.

Cuối cùng anh nhẹ giọng:

- Em hãy cố xem xét tình cảm của mình đi An. Anh và em quả thật không thể. Em hãy xét kĩ lại lòng mình xem tình cảm mà em dành cho anh là tình bạn hay tình yêu.

- Nếu là tình yêu thì sao hả? Anh có quay lại để yêu em không?

Chấn Huy cố nói:

- Em phải hiểu cho anh, chuyện tìnhyêu rất khó giải thỉch. Nó đến rất bất chợt và đến với người nào mình cũng không cưỡng lại được.

Thoại An xua tay:

- Anh chỉ cố biện minh cho mình thôi. Nói tóm lại anh đã không cho em.

Điều này, anh đã làm em vô cùng đau khổ.

Chấn Huy nghe xúc động mạnh, tuy anh không yêu Thoại An nhưng nghe những lời này của cô làm anh thấy nhói lòng không chịu được.

- Anh nhẹ giọng:

- Anh xin lỗi!

Thoại An cố nuốt bẽ bàng lẫn cay đắng. Cô cố làm ra về thật cứng rắn:

- Anh đâu có lỗi gì mà phải xin lỗi.

- Anh có lỗi là để em phải hiểu nhầm mà đặt tình cảm vào nơi anh.

Thoại An lắc đầu buồn bã:

- Anh không có lỗi gì hết, chỉ tại tôi tự mình làm khổ mình thôi. Nhưng tôi không hề hối hận về chuyện này vì tôi thấy mình đã làm rất đúng và tôi sẽ cố đặt được những gì mà mình muốn.

Tôi tin sẽ có một ngày tôi sẽ chinh phục anh:

Chấn Huy nhìn Thoại An một cách lạ lùng.

Lát sau anh nói:

- Anh đã làm khổ em rồi. Em đừng tụi mình làm khổ mình nữa mà.

Thoại An dứt khoát:

- Anh đừng khuyên tôi, những gì tôi đã quyết định thì tôi sẽ làm cho kì được.

Chấn Huy nghiêm nghị:

- Em hãy tỉnh lại đi An à? Tình cảm anh dành cho em chỉ đơn thuần là tình anh em mãi mãi nó vãn vậy không thay đổi.

Thoại An hét lên:

- Mặc kệ tôi! Chuyện của tôi không cần anh lo.

Nhưng anh không thể bỏ mặt em. Em muốn em anh phải làm sao em nói bỏ ý định đây.

Thoại An gào lên trong tức tưởi:

- Tôi yêu là sai sao? Tôi không có quyền đó à? Anh có biết mình rất ích kỷ không hả?

Chấn Huy cố can ngăn. Anh nói thật lòng mình:

- Anh chỉ sợ em khổ thôi. Anh khẳng định lại với em một lần nữa là anh chỉ yêu mỗi Song Tú thôi và không ai có thể thay thế được.

Thoại An khóc lặng lẽ. Cô thấy giận anh ghê gớm. Cô giận lây luôn cả Song Tú. Cô thấy ghét Tú kinh khủng nếu không có Tú chắc chắn anh Huy sẽ yêu cô.

Phần Chấn Huy, anh thấy rối răm vô cùng. Anh biết phải làm gì để Thoại An đừng đau lòng đây.

Chiều nay bệnh viện trung tâm có một ca mổ mà quan trọng mà chính Song Tú sẽ đứng ra làm việc này. Song Tú thật bình tĩnh và tự tin hoàn tâm nhiệm vụ của mình. Xong ca mổ Hải nhìn Tú khen ngợi:

- Tú tài quá, thật đáng nể.

Song Tú một cách mệt mỏi:

- Cám ơn anh Hải! Ca mổ thành công cũng là nhờ mọi người hợp tác tốt mà:

Hải nhìn Tú một cách mê say:

- Tú lại khiêm tốn rồi.

Song Tú vẫn cười:

- Anh Hải cứ khen Tú hoài làm Tú ngượng lắm.

Hải nhúnvai:

- Tú giỏi thật thì anh mới khen chứ gì đâu mà Tú ngại.

Song Tú thấy ngại kinh khủng. Cô luôn thấy sợ những câu nói ngọt ngào của Hải. Cô né tránh:

- Tú thấy mệt quá!Tứ xin nghĩ phép về trước nha anh Hải.

- Để anh đưa Tú về!

Song Tú vội nói:

- Tú đã hẹn Thi Oanh đến rước rồi, Tú cảm ơn anh Hải nhiều.

Hải hơi ê, anh cố gượng cười:

- Đâu có gì! Tú về trước nhé!

Tú mỉm cười rồi cô vội bước đi.

Ngồi trên xe Thi Oanh, Tú mệt mỏi:

- Ta đuối quá Oanh ơi!

Thi Oanh mỉm cười:

- Ai bảo mi quá giỏi làm chi, thường thường như ta vầy là đủ xài rồi:

Song Tú véo vào hông bạn:

- Mi nói ta vậy đó hả? Ta cho mi chết luôn.

Thi Oanh la í ới:

- Mi làm gì vậy? Muốn chết cả đám hả?

Song Tú cười nắc nẻ.

- Ai bảo mi trêu ta, ta cho mi chừa nhé!

- Được rồi! Ta đầu hàng đấy.

- Vậy thì tốt?

Chạy được một đoạn Thi Oanh chợt hỏi:

- Hôm nay, mi có gặp anh Hải không Tú?

Nghe nhắc đến tên Hải tự nhiên Song Tú nghe rùng mình. Cô nhăn nhó:

- Mi đừng nhắc mà. Ta dị ứng với ông ấy lắm.

Thi Oanh nhíu mày:

- Anh Hải tốt như vậy lại giàu mà mi không thích hả?

Song Tú đáp tỉnh:

- Ta chỉ dị ứng với cách nói chuyện của anh ta thôi.

Thi Oanh trề môi:

- Tại anh đang “dòm ngó” đến mi nên mới vậy chứ đối với ta, anh đâu có tốt như đối với mi.

Nghe cách bạn nói, Song Tú nghi ngờ:

- Cô phải mi đang...có ý với anh Hải không Oanh?

Thi Oanh giật mình:

- Mi nói gì vậy Tú? Mi đúng là bậy bạ.

Song Tú kênh mặt:

- Vậy tại sao mi chỉ toàn nói tốt cho anh không vậy?

Thi Oanh dở khóc dở cười:

- Trời ơi! Người ta tốt thật thì ta khen. Mi làm ta rối luôn rồi.

Song Tú mỉm cười:

- Vậy mà ta cứ tưởng.

Thi Oanh cắt ngang lời bạn:

- Mi chỉ biết nghĩ lệch đi thôi. Mi quên là ta vẫn đang tôn thờ chủ nghĩa độc thân à?

Song Tú trừng mắt:

- Mi đừng khờ dại như vậy nhé! Trên đời không có ai muốn mình như vậy đâu.

Thi Oanh chu môi:

- Ta thích vậy. Ta thấy mọi người yêu nhau sao mà ghê gớm quá. Ta thấy sợ:

Song Tú nói với vẻ hiểu đời:

- Yêu nhau mà trải qua nhiều sóng gió thì tình yêu mới đẹp.

- Mi đang yêu, đang hạnh phức nên mới nói vậy. Còn ta, cho ta xin hai chữ bình yên đi?

Song Tú vui vẻ.

- Ta sẽ cố chờ xem mi bình yên đến khi nào đây.

Thi Oanh dẫu môi:

- Mi cứ chờ đi!

Hai cô gái rẽ vào nhà cũng là lúc trời sập tối. Vừa vào nhà, Thi Oanh đã thấy chiếc xe quen thuộc, cô trêu bạn:

- Tình yêu của mi lại đến rồi kìa!

Song Tú thấy vui vui:

- Ta thấy rồi! Mình vào nhà đi Oanh!

Thi Oanh nháy mắt:

- Mi làm gì mà nôn nao dữ vậy? Chỉ còn vài bước nữa là gặp nhau thôi mà.

Song Tú trợn mắt:

- Mi lại trêu ta hả?

Thi Oanh le lưỡi. Cô chạy nhanh vào nhà. Bà Diệp mẹ cứ nhìn con nghiêm ngặc:

- Con gái lớn mà vô tư chạy nhảy vậy à? Con có thấy nhà đang có khách không?

Bị mẹ mắng, Thi Oanh tiu nghỉu:

- Con chỉ giỡn với Tú thôi mà mẹ?

- Lần nào con cũng đổ thừa này nọ. Con vào phòng khách đi.

Song Tú buớc vào. Cô lễ phép chào bà rồi vào trong Chấn Huy đang trò chuyện với ông anh. Thấy cô, ông vui vẻ:

- Tú và Oanh về rồi đấy à? Hai con cùng ngồi xuống đây trò chuyên với Huy đi.

Thi Oanh tinh nghịch:

- Con nghĩ ba và con phải về phòng để hai trẻ được tự nhiên.

Song Tú đỏ mặt. Cô trợn mắt nhìn bạn:

- Mi đùa gì mà ác thế Oanh?

Ông Khanh cùng đùa:

- Có gì mà ác phải mắc cỡ vậy Tú? Hai con cứ tự nhiên mà nói chuyện nhé!

Nói xong, ông đi vào phòng, Thi Oanh cũng chạy theo. Chấn Huy mỉm cười nhìn Tú:

- Em làm gì mà đỏ mặt dữ vậy Tú?

Song Tú bối rối:

- Em...em vẫn bình thường mà.

Chấn Huy nhìn cô âu yếm:

- Khi em e thẹn trông em càng đáng yêu hơn đấy!

Song Tú hờn dỗi:

- Anh cũng trêu em nữa hả? Anh đang ghét lắm đấy!

Chấn Huy nheo mắt:

- Đáng ghét vậy mà có người yêu mới hay chứ bé!

Song Tú dẫu môi:

- Ai mà thèm yêu anh làm gì?

- Có thật không?

- Dĩ nhiên là thật rồi:

Chấn Huy nhìn Tú đầy yêu thương. Anh không giải thích được tại sao anh lại yêu Tu vô kể. Chỉ vắng cô có mấy tiếng là anh thấy nhớ cô da diết.

Ngồi một lát, Chấn Huy lại đưa Tú dạo biển. Biển hình như là nơi chứng kiến tình yêu của họ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx