sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Công ty Thái Long xôn xao hẳn lên với cái tin chấn động là ông tổng giám đốc có một đứa con rơi và hiện đang làm trong công ty được ông nâng đỡ.

Liễu là cô thư ký lắm chuyện nhất công ty. Cô nói không ngớt miệng:

- Mọi người đã nghĩ ra được người nào chưa vậy? Người đó chắc phải có quyền lực cao trong công ty này. Là anh Minh, anh Nguyên hay anh Tài vậy ta.

Kim Loan cũng góp phần:

- Ở công ty này, tổng giám đốc hay nâng đỡ anh Nguyên lắm. Tôi nghĩ chính là anh ấy.

Phi Long nói như hiểu biết:

- Loan sai rồi. Anh Nguyên được tổng giám đốc tin cậy vì anh ấy, có tài thật sự mà:

Tôi nghĩ anh Tài mới là con của tổng giám đốc.

Kim Loan nghĩ ngợi:

Bây giờ, tôi lại thấy anh Minh giống hơn đây.

Liễu chen vào:

- Mọi người nói xong chưa vậy. Nói một hồi cũng lại trở về con số không.

Cả nhóm cùng đồng thanh khi Liễu vừa dứt lời:

- Cô biết ai rồi à?

Liễu kênh mặt nhưng cô lại làm ra vẻ bí mật. Cô nói nhỏ:

- Chúng ta đã quên mất một nhân vật rồi. Đó là Chấn Huy, xếp của chúng ta.

Phi Long vỗ đùi thật mạnh:

- Đúng rồi, chắc chắn là Chấn Huy rồi, anh ta vào công ty vài tháng là được làm giám đốc chi nhánh rồi.

Vừa lúc đó:

Thoại An bước vào. Cô hắng giọng:

- Mọi người đang làm gì vậy? Lại có tin gì mới à?

Liễu nhanh nhẹn bước đến nắm lấy tay Thoại An lôi cô vào cuộc.

- Tôi nghĩ chuyện này Thoại An sẽ cho chúng ta câu trả lời đúng nhất.

Thoại An ngơ ngác:

- Mọi người đang bàn việc gì vậy?

Kim Loan nhìn ra cửa rồi nói nhỏ.

- An có biết cha mẹ của anh Huy là ai không?

Thoại An trợn mắt:

Họ đã qua đời lâu rồi mà:

- Nhưng An có biết mặt họ hay không?

Thoại An lắc đầu:

- Từ nhỏ, mình đã cùng lớn lên với anh Huy, mình chỉ biết cha mẹ anh ấy đã qua đời và chưa bao giờ mình được nghe anh ấy kể về cha mẹ của mình cả.

Kim Loan hỏi thẳng:

- An có nghĩ là cha mẹ anh Huy vẫn còn sống không vậy?

Thoại An thất thần, cô lắp bắp:

- Sao Loan lại...hỏi vậy? Chuyện này tôi đâu biết.

Liễu chen vào:

- Tụi này đang nghi anh ấy chính là con của tổng giám đốc đấy.

Thoại An hà hốc mồm:

- Trời đất, chuyện động trời như vầy mà mọi người cũng nghĩ ra được à?

Thật kinh khủng!

Giọng Kim Loan rõ ràng:

- Có gì mà kinh khủng đâu chứ. Nếu chuyện này là thật thì vui chứ có sao đâu.

- Nãy giờ đứng ngoài cửa, Chấn Huy đứng trân người nghe mọi người nói về mình. Anh thở dài rồi lầm lũi bước vào. Nghe tiếng bước chân, mọi người quay lại. Thoại An hốt hoảng. Cô nói nhỏ:

- Có khi nào anh ấy đã nghe hết rồi không?

Liễu bĩu môi:

- Anh ấy nghe thì đã sao hả? Biết đâu anh ấy đang vui cười trong đó.

Thoại An có vẻ giận.

- Sao Liễu lại nghĩ như vậy?

Liễu xua tay:

- Tôi nghĩ vậy là quá đúng rồi chứ gì! Ai mà không vui khi biết mình là con của tỉ phú.

Thoại Anh thấy tự ái cho Chấn Huy. Cô ngầu mặt:

- Liễu đừng nghĩ ai cũng vậy chứ. Anh Huy không như Liễu nghĩ đâu.

Liễu lại bĩu môi:

- Tôi làm sao biết được.

Hai người đang tranh cãi thì có tiếng hắng giọng phía sau:

- Bây giờ có phải giờ làm việc không vậy? Mọi người bàn về việc riêng hơi nhiều rồi đó.

Kim Loan le lưỡi:

- Anh Huy hiểu lầm rồi, tụi em đang bàn chuyện công ty của phòng mình đó chứ.

Chấn Huy bực bội, anh rít giọng:

- Từ đây về sau, tôi không cho phép ai nói đến chuyện này nữa nhé. Tôi không nương tay đâu. Bây giờ, mọi người hãy làm việc đi.

Nói xong, anh trở về phòng làm việc. Anh miên man suy nghĩ:

- Chuyện này là sao hả? Có khi nào đây là sự thật. Rồi anh lắc mạnh đầu để xua đi bao ý nghĩ:

- Làm sao có chuyện này được chứ? Vô lý lắm.

Thoại An bước vào phòng với xấp hồ sơ trên tay. Cô đặt lên bàn, Chấn Huy rồi nói:

- Anh ký cái này giúp em.

Chấn Huy đọc sơ qua rồi ký vào. Thoại An e dè:

- Có phải anh đang buồn chuyện lúc nãy không anh Huy?

Chấn Huy lắc đầu không nói, mặt anh trầm đến lạ. Lát sau, anh lên tiếng:

- Em nghĩ sao về chuyện này vậyAn?

Thoại Ăn nói như an ủi:

- Anh đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì:

Họ suy diễn rồi nói bậy thôi mà.

Chấn Huy suy tư:

- Em cũng nghĩ vậy à?

- Anh đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Chấn Huy gật đầu:

- Anh biết rồi cám ơn em!

Thoại An thấy tim mình đau nhói với câu khách sáo của Chấn Huy. Cô buồn bã:

- Anh làm việc đi. Em ra ngoài.

- Ừ!

Còn lại một mình trong phòng, Chấn Huy lại nghĩ ngợi. Ach mơ hồ nhớ lại chuyện năm xưa...''hai mươi lăm năm trước":

- Chấn Huy! Con phải nghe mẹ nói đây. Con phải cố gắng học hành để thành danh với người ta. Mẹ xin lỗi vì không thể nhìn con khôn lớn và lo lắng cho con.

Chấn Huy khóc nức nở:

- Mẹ đừng nói vậy mà mẹ.

Bà Hiền rơi nước mắt:

- Mẹ biết sức khỏe mẹ yếu lắm. Mẹ không biết khi nào thì đi xa. Hôm nay, con phải nghe kỹ những lời mẹ nói thế.

Chấn Huy đau đớn:

- Mẹ!

Bà Hiền lau nước mắt cho Huy rồi nói:

- Con đừng khóc! Con là nam nhi, con phải cứng rắn lên chứ. Con phải để cho mẹ thư thả mà ra đi chứ Huy.

Chấn Huy tròn mắt ngày ngô. Bà Hiền nhìn con rồi rung giọng:

- Con nghe mẹ nói đây. Con còn một người ba, ông ấy rất giàu và rất thương con nhưng vì hoàn cảnh ông ấy không thể nuôi con được.

Nói đến đây bà bỗng nghẹn lại, Chấn Huy ngây ngô.

- Thế bây giờ bà đang ở đâu hả mẹ?

Bà Hiền lắc đầu:

- Mẹ cũng không biết. Mẹ chỉ biết ba con đang là giám đốc công ty xuất khẩu hàng may mặc Việt Nam thôi. Sau này, con phải cố gắng tìm được ông ấy.

Con phải nhớ rằng, ông ta không có tội gì cả. Con phải nhớ đó.

- Nhưng con biết phải tìm ba ở đâu hả mẹ?

- Con đâu biết mặt mũi ba thế nào?

Bà Hiền lấy trong túi ra lá' thư đã phai mờ theo thời gian mà một dây chuyền có khắc hai chữ L và H. Bà đưa cho Chấn Huy.

- Đây là tín vật mà của ba con. Mẹ tin con sẽ tìm được ba con.

Chấn Huy nói khẽ:

- Tại sao ba lại bỏ đi vậy mẹ?

Câu hỏi của Chấn Huy làm bà Hiền đau đớn lòng. Bà nói đứt quãng:

- Mẹ.... mẹ....ba con có lý do chính đáng mà. Con đừng hỏi mẹ nữa, con chỉ cần biết rằng ba con chẳng có lỗi gì cả.

Chấn Huy ngoan ngoãn.

- Dạ!

Bà Hiền trăn trối:

- Mẹ đã nhờ bác Sáu trông nom con. Sau này, con nhớ ngoan nhe Huy.

Bà tự nhiên thấy mệt. Bà nắm chặt lấy tay Chấn Huy, giọng bà yếu đi:

- Chắc mẹ không qua khỏi rồi Huy ơi! Mẹ mệt quát!

Chấn Huy la lớn:

- Mẹ! Mẹ!

Ông Sáu chạy qua ông chạy đến bên giường bà Hiền.

- Cô thấy thế nào rồi Hiền?

Bà Hiền mệt mỏi:

- Anh Sáu ơi! Chắc tôi phải ra đi. Tôi xin giao lại thằng Huy cho anh, mong hãy thương mà lo lắng cho nó.

Ông Sáu nghẹn lời:

- Cô...

Bà Hiền như không còn chịu nổi. Bà cố nói những câu sau cùng:

- Con phải cố gắng sống tốt và đi tìm cha con nghe Huy. Con hãy nhớ kỹ lời mẹ. Ba con không có tội.

Nói đến đây, bà từ từ nhắm mắt. Chấn Huy gào lên dữ dội:

- Mẹ! Mẹ đừng bỏ con, mẹ mở mắt ra đi mẹ.

Ông Sáu đau xé lòng khi phải chứng kiến cảnh đau thương này. Ngày xưa, ông đã từng yêu thầm bà Hiền, giá như ngày xưa ông mạnh dạn nói lời yêu thì có lẽ giờ đây bà Hiền đã không đau khổ như vầy. Bà chỉ mời ba mươi tám tươi mà nhìn bà như đã bốn mươi. Có lẽ là do bà quá cực khổ và quá nhiều niềm đau riêng.

Tiếng gào của Chấn Huy như kéo ông về với thực tại. Ông ôm lấy thằng bé mới vừa lên bảy rồi dỗ dành:

- Con đừng khóc nữa nhóc à! Con hãy để mẹ con an lòng mà ra đi.

Chấn Huy ôm lấy ông Sáu.

- Bác Sáu ơi! Sao mẹ lại bỏ con? Con đã có lỗi gì sao?

Ông Sáu vỗ về:

- Con không có lỗi nhóc à! Con phải cố gắng chứ? Con còn phải tìm ba để hoàn thành tâm nguyện của mẹ con.

Chấn Huy ôm đầu, anh gục xuống bàn:

- Chẳng lẽ ông ấy chính là ba mình, trái đất này nhỏ vậy sao? Có chuyện lạ đến vậy, thần kỳ đến vậy à?

Buổi chiều Song Tú được về sớm, cô lấy xe của Thi Oanh và chạy đến công ty Thái Long. Vừa vào đến cửa, Song Tú đã gặp Thoại An, thấy Tú Thoại sầm mặt rồi kênh kiệu:

- Cô đến đây làm gì hả?

Song Tú hơi khó chịu nhưng vẫn cô vui vẻ:

- Tôi đến tìm anh Huy có chút việc. An giúp tôi được không?

Thoại An liếc mắt:

- Cô muốn tôi giúp gì hả?

SongTú niềm nở:

- An có thể nói với anh Huy là có tôi đến được không?

Thoại An bĩu môi:

- Anh ấy đang bận. Tôi không thể giúp cô được.

- Vậy để tôi chờ cũng được.

Thoại An buột miệng:.

- Cô đừng chờ làm.gì. Anh ấy không rảnh đâu. Lát nữa, anh Huy còn chở tôi dạo biển nữa.

Song Tú nghe chới với trong lòng. Lòng cô như nổi sóng dữ dội, tim đập loạn nhịp:

- Lẽ nào Huy của cô lại như vậy. Anh đã hẹn cô cùng đi dạo biển mà sao bây giờ lại.

Song Tú cố gắng nói tỉnh:

- Anh ấy bận thì, tôi xin phép về. Chúc hai người vui vẻ:

Nói xong, Song Tú như chạy ra xe. Thoại An nhìn theo mà lòng vui sướng:

- Mày sẽ không yên ổn đâu.

- Em chưa về sao An?

Thoại An mỉm cười.

- Em đang đợi anh để cùng anh đi ăn tối.

Chấn Huy nói như vô tình:

- Hôm nay, anh đã hẹn với Song Tú rồi. Ngày mai, anh em mình đi ăn đồ biển nhé!

Thoại An nghẹn ngang. Cô vô cùng tức tối nhưng cố làm ra vẻ không có gì.

Song Tú vừa mới đến tìm anh đấy.

- Cô ấy đâu rồi An?

- Anh làm gì mà cuống lên vậy. Cô ấy đến nói là bận việc nhà không đến được. Chấn Huy nhíu mày, anh nghĩ thầm:

- Sao vậy?

Thoại An lại nói:

- Bây giờ,anh rảnh rồi chứ. Mình đi ăn được chưa vậy? Em đói lắm rồi.

Chấn Huy hơi buồn, anh nhìn An rồi nói:

- Anh có chút chuyện, em về trước nhé An.

Thoại An dỗi hờn:

- Sao anh tránh né em hoài vậy? Anh ghét em lắm hả?

Chấn Huy bực bội:

- Em đừng trẻ con nữa được không An? Anh nói rõ với em hết rồi mà.

Thoại An tức tối:

- Rõ gì chứ! Tôi không nghe anh nói gì hết.

Chấn Huy bực dọc.

- Em vô lý quá! Anh về đây.

Nói xong, anh bỏ đi:

Thoại An nhìn theo đầy vẻ căm hờn:

Chấn Huy chạy lại vòng rồi chạy đến nhà Thi Oanh. Vừa thấy xe ngừng nơi cổng, Thi Oanh đã reo lên.

- A! Anh Huy đến.

Chấn Huy bước vào trong, Tú đang ngồi nói chuyện với Hải. Chấn, Huy chào mọi người rồi ngồi xuống cạnh Thi Oanh. Anh chiếu tia nhìn không mấy thiện cảm vào Hải:

Thị Oanh lên tiếng như phá tan tỉa nhìn đó:

- Hôm nay, đông vui quá hay mình bày ra trò gì chơi đi.

Hải đồng tình:

- Oanh nói đúng đó. Chúng ta, đi chơi đi.

Được dịp, Oanh làm luôn.

- Mình đi ăn nha, em đói quá!

Song Tú liếc mắt:

- Mi đói lắm hả?

Thi Oanh nhăn nhó:

- Ta đói như con chó sói rồi nè.

Mọi người cùng cười vang với câu nói của Thi Oanh. Chấn Huy trêu đùa:

- Oanh yên tâm đi, bây giờ chúng ta sẽ đi ăn thịt thỏ chịu không hả?

Thi Oanh nhăn mặt.

- Thịt thỏ em,ăn được không.

- Sói mà ăn thỏ không được à?

Biết Huy trêu mình. Thi Oanh liếc mắt, cô vờ hờn dỗi:

- Em giận anh Huy luôn.

Huy trợn mắt:

- Sao lại giận anh?

Thi Oanh chu môi.

- Ai bảo anh trêu em:

Hải chen vào:

- Bây giờ mình đi nhé!

- Đi đâu vậy?

Hải mỉm cười.

- Ăn đồ biển:

Thi Oanh reo lên:

- Anh Hải muôn năm.

Song Tú véo vào hôn g bạn:

- Mi chỉ biết cô ăn thôi.

Thi Oanh kênh mặt:

- Ta phải ăn để sống chứ.

Mọi người lại cười với cách nói vô tư của Thi Oanh. Tuy đã hai mươi sáu tuổi rồi nhưng Thi Oanh vẫn còn vô tư lắm.

Mọi người ra xe Thi Oanh tinh ý, cô nhảy phốc lên xe Hải ngồi để Tú đi với Huy.

Ngồi trên xe, Tú hoàn toàn im lặng:

Chấn Huy hỏi với vẻ không vui?

- Em bận tiếp khách mà không đi chơi cùng anh à?

Song Tú nghe giận trong lòng. Cô hờn dỗi:

- Chẳng phải anh bận hơn tôi sao?

- Em nói gì vậy Tú? Anh đã hẹn với em rồi mà. Sao em lại ở nhà trò chuyện với tên Hải đó? Điều này, anh thật không muốn nhìn thấy.

Song Tú thấy giận anh ghê gớm. Anh đã sai về cô, điều này làm cô uất ức:

- Tôi là vậy đó. Anh không thích thì thôi.

Chấn Huy dừng hẳn xe lại, anh quay qua phía sau.

- Anh không cho phép em nói chuyện như vậy đâu nhé! Tại sao em lại nói một câu như vậy?

Song Tú quay mặt nơi khác:

- Anh không thích thì mặc anh. Ánh không cổ quấn gì cấm tôi.

Chấn Huy giận thật sự:

- Em nói chuyện vô lý vậy à? Em thay đổi nhanh quá đấy.

Song Tú đau đớn:

- Tôi thay đổi ư? Tôi thay đổi hay chính anh đã thay đổi. Anh có người yêu rồi sao lại còn yêu tôi chứ? Anh có biết như thế là làn nhẫn lắm không?

Chấn Huy như chết lặng, anh nhìn Tú đầy thắc mắc:

- Em nói gì vậy? Anh yêu ai bao giờ?

Song Tú trừng mắt:

- Anh còn hỏi tôi nữa hả? Anh đã nói với tôi cô Thoại An đó là em gái của anh vậy mà anh vì cô ấy mà lỗi hẹn với tôi.

Chấn Huy nhăn trán:

- Anh lỗi hẹn với em bao giờ, chẳng phải em đã không đến tìm anh. Còn Chuyện Thoại An cô ấy là em gái anh thật mà.

Song Tú nhìn anh ngơ ngác:

- Em đã đến tìm anh nhưng An bảo anh phải đi cùng cô ấy kia mà.

Chấn Huy như hiểu ra. Anh nghĩ ra:

- Lại là Thoại An, cô ấy thật là quá đáng.

Anh nhìn,Tú rồi nói:

- Chúng ta đã hiểu lầm nhau cả rồi. Chuyện này hoàn toàn do Thoại An sắp đặt.

Song Tú tròn mắt:

- Sao lại vậy?

Lúc chiều, An nói với em có đến tìm anh nhưng em bảo là bận không đi cùng anh được.

Song Tú ngạc nhiên:

- Cô ấy bảo anh và cô ấy cùng đi dạo biển mà.

Chấn Huy vỗ trán:

- Thoại An thật đáng nể, chỉ một câu nói cũng có thể làm cho chúng.ta hiểu lầm nhau.

- Nhưng tại sao cô ấy phải làm như vậy.

- Chuyện này anh sẽ nói sau. Bây giờ, chúng ta còn phải chạy theo Thi Oanh và Hải cho kịp.

Nghe nhắc đến, Song Tú quýnh quáng. Cô hối thúc:

- Mau đi anh!

Chấn Huy hôn phớt lên trán Tú. Anh mỉm cười:

- Hết giận anh rồi hả bé?

Song Tú chu môi:

- Ai nói hết chứ. Anh đã nghĩ lầm em với anh Hải. Em giận anh luôn.

- Anh xin lỗi mà.

Song Tú nạt nhỏ:

- Còn chưa đi nữa sao?

Chấn Huy bông đùa.

- Xin tuân lệnh!

Họ lại vui vẻ bên nhau. Tình yêu thật kỳ lạ.

Vài ngày sau, tin tức về chuyện con rơi ông tổng giám đốc Thái Long được lan truyền qua báo chí. Bà Long vô cùng tức tối:

- Chuyện này là sao hả? Ai chọ đăng những tin bậy bạ như vậy?

Thi Thi con gái bà Long cũng nói.

- Sao lại có chuyện này chứ? Đúng là nhà báo nói thêm nói bớt mà.

Bà Lóng bực dọc.

- Ông giải thích chuyện này ra sao đây?

Ông Long sầm nét mặt. Ông nghĩ ngợi:

- Chẳng lẽ năm xưa ông đã...

Thấy ông yên lặng bà Long lại gằn giọng:

- Ông hãy nói thật đi ông có làm những chuyện này hay không?

Ông Long vô cùng khó xử. Ông không biết phải nói với bà ra sao nữa. Vừa lúc đó Thi Thi lên tiếng:

- Con xin phép cha mẹ ra ngoài một chút ạ!

Hai người đều im lặng. Thi Thi đi nhanh ra ngoài. Thi Thi vốn là một cô gái thông minh lại rất biết chuyện nên mặc dù rất muốn biết câu chuyện thật hư như thế nào nhưng cô cũng phải rút lui để cha mẹ được tự nhiên nói chuyện. Đợi cô ra ngoài, bà Long lại nói:

- Có phải đây là sự thật.

Ông Long hơi lựng khựng nhưng rồi ông nói:

- Thật ra chuyện này tôi cũng không chắc lắm. Thật tình tôi đâ làm chuyện có lỗi với bà nhưng tôi thật sự không biết là mình có con rơi không nữa.

Bà Long trừng mắt:

- Chuyện động trời như vậy mà ông cũng dám làm nữa sao?

Ông Long buồn rười rượi:

- Bà đừng giận dữ như vậy mà.

Bà Long quát tháo:

- Ông còn nói nữa hả? Ông đã làm chuyện nhục nhã như vậy mà bảo tôi không giận à?

Cách nói của bà Long khiến ông đau xé lòng. Tự nhiên lúc này ông thấy như cỏ tàng đá đè ngực tức nghẹn đớn đau. Ông đã từng có lỗi với một người đàn bà. Giờ đây, ông lại làm cho bà Long phải đau khổ nữa ông thật hận chính bản thân mình.

Cố nuốt cay vào lòng, ông từ từ kể:

- Bà nghe tôi nói đây. Chuyện này không phải tôi phản bội bà mà tôi đã phản bội người con gái mà tôi yêu.

Nghe đến đây, bà Long càng giận hờn, bà sừng sộ:

- Ông vừa nói gì hả?

Ông Long từ lại kể:

- Năm xưa, trước khi lấy bà, tôi đã từng yêu một người con gái. Cô ấy hiền và như chính cái tên của cô ấy lại dịu dàng nữa. Bà con trong xóm ai cũng chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng rồi đến một hôm tôi quyết định ra thành thị để làm ăn và đêm cuối cùng đó tôi đã...

Nói đến đây, ông Long như không đè nén được. Nước mắt người đàn ông chực trào ra. Bà Long hằn học:

- Vậy tại sao lúc đầu ông lại không nói thật với tôi?

Ông Long buồn giọng:

- Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi đâu biết là cô ấy lại có con với tôi. Nếu biết tôi có con với cô ấy thì tôi đã không làm khổ thêm bà đâu.

Bà Long quắc mắt:

- Ông có chắc nó là con của ông chưa mà ông đau khổ hả?

Ông Long nhíu mày:

- Bà nói vậy là sao hả?

- Tôi chỉ nói sự thật thôi. Làm sao ông dám chắc đứa con rơi đó là của ông.

Cô ta để dễ dãi với ông thì cũng có thể như vậy với người khác.

- Bà im đi! - Ông Long trừng mắt giận dữ.

- Tôi không cho phép bà lăng nhục Hiền. Cô ấy không như bà tưởng đâu.

Bà Long tức đến nghẹn thở. Bà lớn tiếng quát:

- Ông còn dám lớn tiếng với tôi hả? Ông có biết mình đã có lỗi thật nhiều với tôi không?

Ông Long như dịu bớt:

- Tôi chỉ muốn bà đừng xúc phạm đến Hiền thôi. Cô ấy rất ngoan hiền, tôi tin cô ấy.

- Nếu ông tin con nhỏ đó thì ông hãy trở về với nó đi. Tôi không cần ông ở đây nữa.

Ông Long giọng đắng ngắt.

- Bà thật sự muốn tôi ra đi à? Bà đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Cố mím môi ghìm cơn giận, bà Long tự nhiên im lặng một cách nhẫn nhịn.

Thật sự bà cảm thấy sợ khi phải nghĩ đến chuyện xa ông. Bà chỉ nói trong cơn giận thôi. Suy nghĩ một lát bà nhẹ giọng:

- Ông bảo tôi phải làm sao đây chứ? Chẳng lẽ tôi cứ mãi giữ ông ở lại đây trong kho lòng ông cứ hướng về bên ấy.

Ông Long đau nhói lòng. Ông nói một cậu thật lòng:

- Nếu bà không giận tôi nữa thì tôi sẽ tiếp tục ở lại đây. Tôi chỉ cầu xin bà một chuyện là để tôi nhận lại đứa con. Tôi muốn bù đắp cho nó.

Bà Long nhắm nghiền mắt, bà cố nén nỗi đau:

- Tùy ông!

Ông Long tươi ngay nét mặt:

- Tôi biết bà sẽ đồng ý mà. Tôi cám ơn bà!

- Tôi chỉ đồng ý cho ông nhận lại đứa con chứ không cố chuyện ông qua lại với mẹ nó đâu nhé!

- Tôi biết mà.

Tuy là đồng ý nhưng bà Long vẫn còn thấy giận trong lòng. Bà sẽ tìm hiểu kỹ chuyện này. Bà sẽ không nhận đứa bé đó nếu như chưa biết chắc rằng nó là con của chồng bà:

Báo chí ngày càng loan tin Chấn Huy cảm thấy hoang mang hơn anh thật sự chẳng biết phải làm sao nếu đây là sự thật. Anh đã kể toàn bộ câu chuyện cho Song Tú nghe. Như hiểu nỗi lòng anh. Cô an ủi:

- Anh đừng quá lo mà. Nếu đây là sự thật thì cũng tốt thôi mà.

Chấn Huy nhìn về phía xa xăm. Anh nói một cách vô hồn:

- Ông ấy đang có một gia đình êm ấm. Anh không muốn vì anh mà họ phải có một vết nứt.

Hơn nữa anh cảm thấy giận ông ấy đã bỏ mẹ anh để bà phải chờ đợi trong mỏi mòn tuyệt vọng.

Song Tú xúc động trước những câu nói của Chấn Huy. Cô ngả đầu vào vai anh rồi nói:

- Em tin là bác trai có nỗi khổ riêng. Anh đừng giận bác ấy nữa. Nếu thật sự bác Long là cha anh thì anh hãy nhận bác ấy đi. Anh còn hạnh phúc hơn nhiều người lắm. Anh còn có cha để nhận. Còn em...

Nói đến đây, Song Tú lại nín lặng. Biết người yêu lại nhớ về cha mẹ của mình. Chấn Huy ôm lấy song Tú rồi siết nhẹ.

- Em lại nhớ cha mẹ phải không Tú? Anh xin lỗi đã khơi lòng em.

Song Tú mỉm cười buồn:

- Anh đâu có lỗi gì. Em chỉ hơi buồn chút xíu thôi.

Chấn Huy càng siết chặt Tủ hơn. Anh âu yếm:

- Em đáng yêu lắm.

Song Tú dẫu môi:

- Anh mới biết à?

Chấn Huy trợn mắt:

- Anh chỉ nhìn khen đùa mà thôi mà em tưởng thật à?

Song Tú liếc mắt:

- Anh dám trêu em hả?

Chấn Huy tủm tỉm. Anh nâng cằm Tú lên rồi từ từ đặt vào đó nụ hôn yêu thương. Song Tú đón nhận với tất cả lòng mình. Họ lại bên nhau trong muôn ngàn hạnh phúc trong cảnh biển dịu êm.

Lát sau, Chấn Huy thả Tú ra. Anh nhìn cô một cách âu yếm:

- Em đáng yêu thật.

Song Tú đề phòng:

- Anh đang đùa hay thật đấy?

- Anh nói thật.

- Vậy thì tốt.

Chấn Huy chợt hỏi:

- Em có định bao giờ về thành phố không Tú?

Song Tú chợt buồn.

- Em cũng chưa biết nữa. Thật sự em rất muốn về Sài Gòn nhưng lại rất sợ phải gặp những ánh mắt không mấy thân thiện. Em đang mâu thuẫn lắm.

Chấn Huy hôn phớt lên tóc Tú:

Tháng sau, anh phải đi công tác ở Sài Gòn. Em có muốn đi cùng anh không?

- Em sợ lắm.

- Em đừng lo. Anh sẽ đến nhà cậu cùng em mà. Hơn nữa, em cũng phải về thăm cậu chứ.

Song Tú gật đầu:

- Vậy cũng được.

- Tít - tít - tít.

Có tín hiệu điện thoại, Chận Huy mở máy nghe:

- Alô!

- Alô? An đây. Anh đang ở đâu vậy.

- Anh có chút chuyện.

- Anh về công ty ngay đi.

- Có chuyện gì mà em hối anh dữ vậy.

- Cả công ty đang đồn ầm lên chuyện anh là con riêng của ông tổng. Bà tổng đã đến công ty để tìm anh. Anh về gấp đi.

- Anh không về đâu.

- Sao vậy?

- Anh không muốn.

- Trời ơi! Sao lại vậy có gì thì anh phải về nói chuyện với bà tổng. Bà đợi anh lâu lắm rồi.

Chấn Huy gật đầu.

- Thôi được anh về liền.

- Nhanh nha anh!

Chấn Huy quay qua Song Tú:

- Em đến công ty cùng anh nhé!

- Để làm gì vậy?

- Em cứ đi cùng anh.

Song Tú đành phải đi cùng anh nhưng lòng cô cũng đang rất lo lắng cho Huy.

Ngồi đối diện với bà Long trong phòng khách, Chấn Huy cảm thấy ngột ngạt, cái không khí nặng nề này làm anh thấy ngạt thở.

Một lần nữa bà Long lại nhìn Chấn Huy từ đầu đến chân. Bà hỏi một cách nghiêm nghị:

- Cậu nghĩ sao về chuyện này?

Chấn Huy ngạo mạn:

- Tôi không mấy quan tâm đến chuyện này. Nó có thể chỉ là lời đồn nhảm.

Bà Long có vẻ giận nhưng bà cố nén giận:

- Nếu đây là sự thật thì cậu sẽ xử lý sao hả?

Chấn Huy nhún vai:

- Chuyện đó đối với tôi không quan trọng.

Bà Long mai mỉa:

- Có thật sự cậu không cần?

Chấn Huy nhíu mày:

- Bà nói vậy là sao?

Bà Long kênh mặt:

- Có một người cha giàu xụ như vậy mà cậu chê à? Điều này làm người khó tin lắm.

Chấn Huy nổi cáu:

Bà quá xem thường người khác rồi đó. Bà đừng nghĩ ai cũng ham giàu. Tôi đã trưởng thành, tôi có thể tự nuôi sống mình thì cần gì phải ham vào số tài sản đó chứ.

Bà Long cười khẩy:

- Cậu nói nghe hay lắm nhưng xin lối trong mắt tôi mọi người ai cũng vì tiền.

Chấn Huy giận thật sự. Anh trả đũa:

- Tôi nghĩ hôm nay bà đến đây là vì sợ phải mất một phần tài sản của chồng bà. Chính bà mới là người vì tiền.

Bà Long nhún vai:

- Tôi công nhận điều cậu nói là đúng.

- Vậy thì bà cứ an tâm đi nếu ông ấy thật sự là cha tôi. Tôi thề danh dự với bà là không bao giờ tôi nhận một xu của ông ta.

Bà Long vỗ tay khoái chí:

- Cậu hãy nhớ những gì mà cậu vừa nói đấy nhé! Cậu có hối hận ngang không đấy?

Chấn Huy nói một cách điềm tĩnh:

- Bà hãy yên tâm về nhà ôm mớ tài sản đó để sống đi, không ai thèm đến nó đâu.

Thi Thi nãy giờ nghe chuyện. Giờ cô lên tiếng:

- Hai người đừng tranh cãi nhau nữa. Chúng ta có thể là người một nhà đấy.

Chuyện này nếu để cha biết được chắc ông sẽ buồn lắm.

- Cha cảm ơn con gái đã hiểu lòng cha. Từ ngoài ông Long bước vào, vẻ mặt buồn hiu hắt. Ông đứng cạnh Chấn Huy, và nhìn anh thật kỹ. Bất giác ông lên tiếng:

- Mẹ cậu có phải tên Hiền?

Chấn Huy nhìn ông, anh cảm thấy lòng mình xáo trộn ghê gớm. Anh nên vui hay buồn đây. Ông đã biết tên mẹ mình thì chắc chắn ông ấy là cha mình.

Chấn Huy tháo sợi dây chuyền nơi cổ ra rồi đưa cho ông Long:

- Đây là tín vật mà mẹ tôi đã để lại. Nó có phải là của ông tổng không?

Đôi tay gầy của ông Long rung rung từng hồi. Đây là sợi dây mà ông đã tặng cho Hiền năm xưa. Những giây phút ngày xưa đang tràn về trong ông.

Tiếng ba Long vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của ông:

- Nó phải là con của ông không vậy?

Ông nhìn Huy run giọng:

- Mẹ cậu bây giờ đang ở đâu? Chấn Huy đau xé lòng khi nhắc đến mẹ.

- Bà đã mất.

- Sao? - Ông Long vô cùng sửng sốt, ông ngồi phịch xuống ghế.

- Hiền đã chết rồi sao? Sao lại là vậy chứ? Chuyện xảy ra khi nào vậy.

- Năm lên bảy.

- Vậy mà tôi nào hay biết.

- Trước khi chết bà vẫn còn nhắc đến tên ông.

- Tại sao Hiền lại như vậy.

Chấn Hay lặng im giây lát như để ghìm nén cơn xúc động. Lát sau, anh nói:

- Mẹ thì mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo mà khi đó gia đình tôi không đủ khả năng để trị cho mẹ. Mẹ ra đi trong sự đau đớn.

Nói đến đây anh lại thấy nghẹn ngào đau xót cho mẹ mình:

Ông Long, giọng tự trách:

- Hóa ra tôi chính là người đã làm cho Hiền phải khổ. Phải chi năm ấy tôi không bỏ đi thì có lẽ Hiền đã không chết.

Chấn Huy tỏ vẻ oán trách:

- Bây giờ ông biết thì cũng đã muộn rồi.

- Phải! Đã muộn mất rồi.

Bà Long xen vào:

- Chỉ một sợi dây chuyền cỏn con mà ông đành nhận nó làm con ông rồi à?

Chấn Huy nghe tự ái dâng lên:

- Ý bà là sao?

Bà Long kênh mặt:

- Chồng tôi giàu như vậy tôi đề phòng là đúng thôi.

Ông Long quắc mắt:

- Bà im đi!

Bà Long giận dữ.

- Ông làm dữ với tôi hả? Ông lấy gì để công nhận nó là con ông?

Chấn Huy sôi sục tức giận:

- Bà quá đáng lắm. Tôi đưa sợi dây chuyền ra là để nhận cha chứ tôi không cần đến tài sản của bà đâu.

Thi Thi chen vào:

- Mẹ và anh hai đừng cãi nhau nữa mà. Cha đã đau đớn lắm rồi mà.

Bà Long nạt lớn:

- Mày im đi! Ai cho mày gọi nó bằng anh hai vậy hả? Đồ khôn nhà dại chợ.

Thi Thi ứa nước mắt. Cô lại lặng thinh. Chấn Huy móc trong túi ra một tấm giấy đưa cho ông.

- Đây là lá thư ngày xưa ông viết cho mẹ tôi.

Ông xem đây có phải là chữ viết của ông hay không?

Ông Long cầm lá thư rồi nói:

- Ta tin con mà. Con chính là con của ta.

Chấn Huy giọng cứng rắn:

- Xin lỗi! Tôi không thể gọi ông bằng cha được:

Tôi không muốn mọi người nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt. Tôi không muốn họ cho tôi là người ham giàu, lợi dụng. Tôi đã tự tạo được tương lai như hôm nay. Tôi không muốn họ nói là tôi nhờ ông ban bố mới có.

Ông Long nghẹn đắng từng lời nói của Chấn Huy như muối xát vào vết thương lòng làm ông thắt cả ruột gan. Ông cố nuốt nỗi đắng cay vào lòng:

- Con giận ta là phải thôi. Ta đã không làm tròn bổn phận của một người cha.

Ta có lỗi với hai mẹ con, con nhiều lắm. Ta biết phải làm gì để bù đắp lại cho con đây:

Chấn Huy khoác tay:

- Tôi không cần ông bù đắp gì cả. Tôi chỉ cần ông đính chính với báo chí tôi không phải là con ông để tôi có thể tiếp tục công việc mình.

Ông Long đau lòng:

- Con nỡ đối xử với ta vậy sao Huy. Chẳng lẽ con không có chút tình cảm nào đối với ta sao?

Chấn Huy xúc động trước những lời nói của ông Long nhưng anh cố làm ra vẻ thờ ơ:

- Đối với ông, tôi chỉ có sự kính nể của một nhân viên dưới quyền còn tình cảm cha con, tôi chưa thể thích ứng được.

- Con có thể gọi ta bằng cha trước mà. Ta tin rồi con sẽ có tình cảm với ta thôi.

Chấn Huy thẳng thắn:

- Xin lỗi! Tôi không thể.

Nói xong, anh đứng lên rồi nói:

- Tôi nghĩ mọi chuyện đến đây nên kết thúc. Tôi có chuyện, tôi xin phép đi trước.

Quay qua Song Tú, anh nói như mệnh lệnh:

- Tú! Chúng ta đi.

Song Tú làm theo lời anh như một cái máy.

Vừa ra đến cửa, Liễu đã chặn hai người lại, hỏi dồn:

- Sao rồi anh Huy. Anh có phải là con của tổng không vậy? Ông có hứa là sẽ nâng đỡ anh không. Ông ấy...

- Im đi! - Chấn Huy nạt ngang:

- Anh nhìn Liễu một cách giận dữ.

- Từ đây về sau, tôi cấm cô không được nhắc đến chuyện này nữa. Cô còn nhiều chuyện thì đừng trách tôi.

Liễu tái mặt, cô không ngờ anh lại giận đến vậy. Cô lắp bắp:

- Tôi...tôi...xin lỗi!

Chấn Huy quắc mắt:

- Cô nhớ những gì tôi nói đó.

Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài. Song Tú nhìn Liễu như biết lỗi.

- Xin lỗi cô. Anh ấy quá xúc động nên có hơi giận chút xíu mong cô bỏ qua:

Liễu như vẫn chưa hoàn hồn. Cô chỉ biết gật đầu lia lịa. Song Tú chạy nhanh theo Chấn Huy:

Hơn lúc nào hết, cô hiểu bây giờ anh rất cần người bên cạnh để an ủi, động viên và chia sẻ cùng anh.

Chấn Huy chạy ra bờ biển. Vừa ra đến biển anh đã la thật to. Mỗi lần có chuyện gì không vui, anh thường ra biển và la to như thế để vơi buồn.

Lát sau, anh quay vào bờ và ngồi cạnh Song Tú. Anh nói như tâm sự.

- Đây là cú sốc lớn nhất đời anh. Từ nhỏ đến giờ anh chưa hề bị ai xúc phạm nặng nề đến vậy. Anh ghét họ:

Song Tú ngả đầu vào vai anh. Cô an ủi:

- Anh giận cũng đúng nhưng cũng có phần không đúng.

- Sao em lại nói vậy?

- Anh có thể giận họ nhưng xét đến cùng trong số họ có người là cha và em gái anh. Em thấy bác trai rất đáng thương. Anh đã một mực không nhìn bác ấy là cha chắc là bác buồn lắm.

Chấn Huy cười khẩy:

- Ông ấy biết buồn à? Lỗi này do ông ấy gây ra giờ ông phải chịu thôi:

Song Tú điềm đạm nói:

- Trên trời này ai mà không một lần lầm lỡ hả anh? Nhưng người ta đã biết hối lỗi thì mình cũng nên vị tha một chút đi anh.

Chấn Huy ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Anh thầm nghĩ giờ đây mình cũng đang bị đám mây ám u đó che khuất. Anh nói một cách vô hồn:

- Ông ấy đã làm mẹ anh khổ thật nhiều. Người đàn bà không chồng mà lại có con, em có biết miệng đời ác độc lắm không Tú!

- Em hiểu nhưng nếu bác gái ở suối vàng mà biết chuyện anh không nhận cha mình thì bác ấy sẽ giận anh lắm.

- Anh tin mẹ sẽ hiểu lòng anh.

- Anh đã quên tâm nguyện cuối cùng của mẹ rồi sao?

- Anh vẫn nhớ nhưng anh không làm được.

Song Tú cố nói:

- Anh phải cố gắng chứ. Đó là điều duy nhất mà anh phải làm cho mẹ.

Chấn Huy giọng đắng ngắt:

- Anh không thể làm khác hơn được vợ ông ta đã xúc phạm anh thật nặng nề, con tim anh giờ đây rất buốt. Nếu anh nhận cha thì bà ấy sẽ còn làm gì nữa chứ.

Song Tú vẫn cố nói:

Anh hãy cố bỏ ngoài tai đi. Bà ấy chỉ lo cho phần tài sản của mình thôi. Anh phải chứng tỏ cho bà ta thấy anh cần cha chứ không cần tài sản:

Chấn Huy ôm đầu:

- Em đừng nói nữa Tú à! Anh đã mệt mỏi lắm rồi.

Song Tú vuốt vai anh:

- Nếu anh không thích thì em sẽ không nói thêm nữa. Tụi mình dạo biển đi anh.

Chấn Huy gật đầu đồng ý. Biển chiều hôm nay se lạnh lại thêm cái lạnh giá trong lòng càng làm Chấn Huy thấy giá buốt. Song Tú đi cạnh anh, lòng cô cũng rối bời không kém. Cô biết làm sao để thuyết phục được.Chấn Huy anh bởi tính anh rất cố chấp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx