sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Sau chấn động lần đó, Chấn Huy và Song Tú ngày càng thân mật với nhau hơn. Ngày nào Huy cũng đến bệnh viện đón Tú. Biết vậy, Thoại An càng ghét Tú hơn và cô quyết tâm sẽ dành lại Chấn Huy cho kỳ được. Buổi chiều, cô đến nhà hàng Sao Mai như lời hẹn. Vừa gặp bà Long cô đã hỏi dồn:

- Chuyện đó bà làm thế nào vậy? Bà đã nói những gì mà bây giờ hai người ấy càng quấn quít nhau hơn.

Bà Long có vẻ không vui:

- Cô biết gì mà nói hả? Sao cô không tự làm lấy. Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang lợi dụng tôi nhé!

Thoại An hơi khựng nhưng cô vẫn tiếp:

- Tôi lợi dụng bà làm gì chứ. Chuyện này bà cũng được lợi chứ ai.

Bà Long quắc mắt:

- Cô còn nói nữa hả? Cô có biết tôi đã ê mặt thế nào không? Từ đây về sau tôi không muốn cô đề cập đến chuyện này nữa.

Thoại An tròn mắt ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Không sao trăng gì hết, tôi đã nói rồi và từ đây cô đừng đến tìm tôi làm gì.

Chuyện của tôi cứ để tôi lo.

- Nhưng mà...

Bà Long khoác tay:

- Cô không cần nói gì thêm:

Mọi chuyện chấm dứt ở đây.

Nói xong, bà đi thẳng ra ngoài bỏ mặc Thoại An ngơ ngác nhìn theo.

Tuần sau, ông Long lại gọi Chấn Huy về dùng cơm. Bà Long cũng làm ra vẻ như vui lắm. Đối với Song Tú bà như rất hối lỗi. Bữa cơm trôi qua có vẻ nặng nề hơn lần trước, Chấn Huy có vẻ không vui, có lẽ anh còn giận bà Long chuyện hôm trước. Đối với bà anh rất đề phòng.

Ông Long vui vẻ lắm, hình như ông rất hài lòng về Song Tú:

- Tú này! Sau này con cứ thường xuyên đến đây dùng bữa nhé?

Song Tú mỉm cười:

- Dạ! Con chỉ sợ làm phiền gia đình thôi.

Ông Long khoác tay:

- Có gì mà phiền, ta đã xem con như người trong nhà rồi. Con đừng khách sáo nữa nhé!

Bà Long cũng nói:

Ông ấy nói đúng đó. Chúng ta là đại gia đình mà. Sau này tụi con hãy về đây chơi thường xuyên.

Chấn Huy tự nhiên thấy lạnh với những câu nói ngọt ngào của bà Long, anh nói:

- Nói thật, con thấy thật an lòng khi gia đình mình vui vẻ như vậy. Giá như đừng có những rạn nứt trước kia thì còn vui hơn thế này nữa.

Ông Long ngỡ Chấn Huy đang nói đến mình, ông chợt buồn:

- Cha xin lỗi!

Chấn Huy liếc mắt sang bà Long:

- Cha đừng buồn. Con hiểu mà. Con chỉ mong sau này đừng xảy ra nhưng chuyện không hay nữa. Gia đình ta êm ấm sẽ hay hơn đấy.

Biết Chấn Huy đang ám chỉ mình, bà Long giả lả:

- Con đừng quá lo xa như vậy, chẳng phải gia đình ta đang hạnh phúc sau.

- Con cũng mong là được như vậy.

Thi Thi nãy giờ im lặng ngồi nghe. Cô cũng lờ mờ hiểu được ý của Chấn Huy. Cô chen vào:

Anh hai cứ an tâm. Em sẽ bảo vệ cái hạnh phúc này.

Chấn Huy trợn mắt đùa:

- Em bản lĩnh vậy sao?

Thi Thi tự tin:

- Vâng!

Ông Long nhìn hai đứa con mà lòng vui vẻ. Ông tự nói với lòng mình là sẽ bù đắp thật nhiều cho Chấn Huy.

Đang ngồi nói chuyện, bà Long chợt lên tiếng:

Thôi chết, tôi để quên sợi dây chuyền trong toilet rồi. Mọi người cứ ngồi đây chơi nhé để tôi vào xem.

Bà Lơng lật đật chạy đi, SongTú thấy lòng bất an lắm. Lúc nãy cô cũng có vào trong ấy nhưng đâu thấy có sợi dây nào. Lúc sao, bà Long hốt hoảng trở ra:

- Nó mất rồi!

Mọi người để dồn mắt về phía bà Long. Thi Thi reo lên:

- Sao lại mất vậy mẹ? Mẹ có nhớ lộn không?

- Làm sao mà lộn được, rõ ràng mẹ để trong đó mà.

Ông Long cũng chen vào:

- Bà đã kiếm kỹ chưa hả?

- Đã kỹ lắm rồi mà.

Chấn Huy có vẻ bất an. Anh nghi ngờ bà Long lắm, không biết bà đang giở trò gì đây.

Bà Long ngồi phịch xuống ghế.

Đó là sợi dây chuyền mà ông đã tặng cho tôi. Nó rất quan trọng đối với tôi.

Ông Long trấn an bà:

- Bà buồn làm gì. Mất sợi này thì tôi mua cho bà sợi khác.

Bà Long nhìn khắp lượt rồi nói:

- Nãy giờ có ai vào trong ấy không vậy?

- Có thấy sợi dây hay không?

Song Tú thốt lên:

- Dạ có! Con đã vào trong ấy nhưng con không để ý.

- Vậy à?

Bà Long buồn bã:

- Mọi người hãy tìm phụ tôi với. Tôi không thể mất nó đâu.

Ông Long hắng giọng:

- Tôi đã nói là sẽ mua sợi dây khác cho mà bà. Bà đừng tìm nó nữa.

Bà Long như có vẻ tiếc nó lắm.

Ông mua sợi dây khác thì có ý nghĩa gì chứ. Tôi phải tìm ra nó thì mới thôi.

Rồi bà nói một cách chậm rãi:

- Mọi người hãy xem lại xem mình có cầm nhầm đồ của tôi không.

Ông Long bực bội:

- Sao lại cầm nhầm chứ? Bà đừng nói nữa.

Chấn Huy thấy khó chịu vô cùng:

Anh cộc cằn:

- Nếu dì muốn dì có thể xét mọi người.

Ông Long phản đối:

- Chuyện này không được. Mình là người một nhà, ta không cho phép ai làm như vậy.

- Cha cứ để dì xét để dì an tâm. Con nghĩ chuyện này cũng không quan trọng.

Song Tú cũng nói:

- Anh Huy nói đúng đó bác. Bác cứ để bác gái xét đi ạ!

Ông Long nhìn bà với cặp mắt không mấy thiện cảm nhưng để bà Long bỏ qua chuyện này nên ông đành gật đầu:

- Thôi được, bà cứ tìm đi.

Bà Long đắc ý:

- Mọi người đừng giận tôi nha, chỉ tại sợi dây chuyền đó rất quí đối với tôi.

Nói xong, bà tìm khắp chỗ ghế ngồi rồi đến Thi Thi sau đó đến lượt Song Tú. Đang tìm kiếm, cái ví của Song Tú vô tình rơi xuống và sợi dây chuyền văng ra. Mọi người đều đổ mắt nhìn.

Song Tú như chết lặng đi. Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Bà Long nhặt sợi dây chuyền lên rồi nhìn chầm qua Song Tú.

- Sao lại vậy? Sao cô lại có thể làm một chuyện kém đạo đức như vậy?

Song Tú như chẳng còn biết gì cả. Cô mất cả hồn vía, nhìn mọi người Song Tú cảm thấy sợ. Ông Long nãy giờ cũng lặng người vì bất ngờ. Giờ ông lên tiếng:

- Thật ra chuyện này là sao đây hả? Sao lại cô chuyện động trời thế này?

Chắn Huy nhíu mày:

- Con nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi mà. Tú nè! Có phải em cất dùm dì hay không?

Song Tú ú ớ. Thi Thí nhanh miệng:

- Không phải chị Tú cất dùm đâu mà do em đã bỏ vào đấy.

Mọi người lại ngạc nhiên. Chấn Huy nhìn em gái rồi nồi:

- Em nghịch dai quá nhỉ! Sao lúc nãy em không chịu nói sớm.

Thi Thi dẩu môi:

- Nếu nói ra sớm thì còn gì là thú vị chứ.

Ông Long mỉm cười nhìn con gái:

- Con muốn ta tức đến chết hay sau mà đùa bằng cách này hả?

Thi Thi xua tay lia lịa:

- Ý ý cha đừng nói vậy tôi nghiệp con lắm!

Chấn Huy cũng chen vào:

- Cha ơi! Cha đừng trách em con. Nó ngoan và hiểu chuyện lắm đấy.

Ông Long liếc mắt:

- Con còn bênh cho nó nữa à? Chuyện này nó đáng bị ăn đòn lắm.

Bà Long nghiến răng tức giận:

- Thi Thi lên phòng với mẹ.

Nói xong, bà đi thẳng lên lầu. Thi Thi quýnh quáng chạy theo. Song Tú như vẫn chưa hoàn hồn. Cô ngồi ngơ ngác và sợ sệt. Chấn Huy trấn an cô:

- Em vẫn còn sợ à?

Song Tú lắc đầu:

- Em không biết.

Ông Long vui vẻ:

- Con đừng giận Thi Thi nha Tú. Nó hay nghịch vậy lắm.

Song Tú gượng cười:

- Dạ! Bác cứ an tâm đi ạ! Con không giận gì Thi Thi đâu.

- Con tốt bụng quá!

Song Tú mỉm cười rồi lại ngồi im như đang suy nghĩ. Cô cảm nhận được chuyện này không đơn giản như vậy.

Ngồi thêm một lúc khá lâu. Chấn Huy đưa Tú về. Đi được một đoạn, Chấn Huy chợt hỏi:

- Em thấy chuyện lúc nãy thế nào Tú?

Song Tú nói một cách nhẹ nhàng:

- Ý anh là sao?

- Em thấy có bà Long rất giận khi Thi Thi nhận tội không?

- Anh cũng thấy vậy à?

- Anh nghĩ chuyện này là do bà ấy dàn dựng ra cốt để đổ tội cho em.

Song Tú buồn bã:

- Sao bà ấy lại ghét em đến vậy? Em có làm gì xúc phạm đến bà ấy đâu.

Chấn Huy cho xe chạy thật chậm rồi nói:

- Em không có gì phải buồn hết. Anh sẽ giải quyết chuyện này để bà ấy không còn ý định hại em nữa.

Song Tú can ngăn:

- Đừng anh! Mặc bà ấy đi, em không muốn anh làm như vậy đâu. Em lo lắm.

Chấn Huy choàng tay qua vai Song Tú.

- Anh xin lỗl!

Song Tú ngơ ngác:

- Sao anh lại xin lỗi em?

- Anh rất vô dụng phải không? Anh cứ để em sống trong tình trạng nơm nớp lo sợ. Anh Song Tú nhìn anh cảm động:

- Anh đừng tự trách mình nữa. Khi chấp nhận yêu anh thì em không sợ gì cả.

Hơn nữa, lúc nào anh cũng bảo vệ em mà.

Chấn Huy chợt dừng xe lại. Anh siết chặt Tú hơn. Anh thì thầm:

- Em đáng yêu quá!

Rồi chợt anh đề nghị:

- Hay mình cưới nhau đi Tú1 Anh sẽ thấy an lòng hơn nếu em làm vợ anh.

Anh sẽ bảo vệ em dễ dàng hơn.

SongTú như nghĩ ngợi điều gì đó. Lát sau, cô lên tiếng:

- Anh nói vậy cũng tốt nhưng để em hỏi ý cậu em đã.

Chấn Huy mừng rơn:

- Em đồng ý rồi à? Anh cám ơn em!

Song Tú ngả đầu vào vai Chấn Huy, nói nhỏ:

- Em cần sự bảo vệ của anh.

Chấn Huy không nói thêm gì nữa. Anh hôn lên trán Tú, mắt Tú rồi dần dần đến môi cô. Thế là họ lại đang rất hạnh phúc bên nhau mặc cho bóng đen đang bao trùm.

Chiều nay trời thật buồn, một màu tối của mây đen đang bao trùm như báo hiệu sắp có một trận mưa to. Cảnh buồn và ảm đạm là thế nhưng Chấn Huy vẫn thấy trong lòng vui vẻ. Anh đang sống hạnh phúc ngút ngàn. Cứ nghĩ đến ngày cưới của anh và Song Tú thì lòng anh lại dâng tràn cảm xúc, không có gì tả được tâm trạng anh lúc này.

Đang thả hồn tư tưởng chuyện tương lai. Chợt có tiếng gõ cửa. Chấn Huy sửa lại tư thế rồi nghiêm giọng:

- Vào đi!

Thoại An bước vào. Cô mỉm cười thật tươi:

- Anh vẫn chưa về à? Trời đang chuyển mưa ghê lắm đấy.

Chấn Huy cũng cười:

- Em cứ về trước đi, khi nào xong việc anh sẽ về.

Thoại An nói một cách tự nhiên:

- Em sẽ chờ anh về chung luôn. Đi một mình em sợ lắm.

- Vậy cũng được, em chờ chút đi!

- Dạ!

Ngồi một lúc, Thoại An nói:

- Tuần sau, em và anh phải vào Sài gòn đấy.

Chấn Huy gật đầu:

- Anh đã biết rồi. Em về chuẩn bị lần đi nhé! Chúng ta đi đến một tuần lận đó.

Thoại An cười nhạt:

- Em đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh lo cho anh kìa.

Chấn Huy nhún vai:

- Anh thì có gì mà phải lo. Hơn nữa, anh đã Tú chuẩn bị rồi.

Thoại An giật mình:

- Chẳng lẽ cô ấy cũng vào Sài Gòn.

Chấn Huy gật đầu:

- Đúng vậy! Anh đưa Tú về Sài Gòn chơi ít ngày sẵn tiện thưa chuyện cưới với cậu mợ của Song Tú luôn.

Thoại An nhảy nhổm:

- Anh vừa nói gì vậy? Anh sắp cưới Song Tú hả?

- Ừm?

Thoại An ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc cô giờ đây đang chênh vênh và chao đảo. Nước mắt cô bắt đầu tuôn xuống má mà không có gì ngăn cản được. Cô yêu Huy tha thiết và mặn nồng. Đối với cô, anh là tất cả, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy. Thoại An nghĩ thầm.

- Mình phải làm mọi cách để có lại anh Huy. Mình quyết không thua con nhỏ đó đâu.

Bất chợt, Thoại An lao đến ôm chầm lấy Chấn Huy khóc nức nở:

- Anh đừng tàn nhẫn với em vậy mà. Em yêu anh nhiều lắm. Em không thể sống thiếu anh.

Chấn Huy nghe ngạt thở vô kể. Anh đã vô tình nói những chuyện đó ra.

Anh quên mất Thoại An sẽ kích động. Chấn Huy vỗ vỗ vai An:

- Em đừng vậy. Anh không xứng đáng để em yêu anh như vậy. Trên đời này còn nhiều người tốt với em hơn anh mà.

Thoại An gào lên:

- Em không cần ai hết. Em chỉ cần có anh thôi. Anh đừng bỏ em mà. Em sẽ chết mất nếu mất anh.

Chấn Huy khó xử, anh cố trấn an:

- Em đừng khóc nữa An. Em làm anh đau lòng lắm.

- Anh đừng cưới Song Tú được không vậy?

- Em sẽ không chịu nổi đâu.

- Em phải bình tĩnh lại đi. Nếu anh không cưới Tú thì anh vẫn không thể cưới em.

- Tại sao? Anh ghét em lắm à!

Chấn Huy lắc đầu:

Anh không ghét em nhưng đối với em, anh chỉ có tình cảm anh em thôi còn yêu thì chưa có bao giờ.

Thoại An đau đớn:

- Anh nỡ nói với em vậy sao? Anh không biết em yêu anh thế nào đâu vì anh em có thể làm tất cả.

- Anh hiểu nhưng chúng ta không thể đến với nhau.

Thoại An khóc ròng rã. Chấn Huy cũng để mặc cô khóc. Anh nghĩ có lẽ hãy để cô bé khóc cho vơi buồn. Lúc sau, Thoại An nói như van xin:

- Anh có thể làm cho em một chuyện được không?

- Là chuyện gì vậy?

Thoại An nói một cách chậm rãi:

- Anh có thể hôn em một lần không? Em xin anh đấy, một lần thôi cũng đủ.

Chấn Huy xúc động trước những lời nói của Thoại An. Anh không nỡ từ chối cô nên gật đầu đồng ý. Anh choàng tay qua vai cô và đặt lên đó một nụ hôn cũng đầy sự yêu thương và nhiệt tình. Thoại An như chìm vào hạnh phúc chất ngất của nụ hôn đầu đời.

Nghiệt ngã thay cánh cửa phòng bật mở khi nụ hôn đang mãnh liệt nhất.

Song Tú như chết trân trước cảnh tượng hãi hùng đó. Chấn Huy buông nhanh An ra. Anh nói nhanh:

- Tú! nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.

Song Tú như không còn biết gì nữa. Bất giác cô nói mà không biết mình đang nói gì:

- Em thấy trời mưa nên đến xem anh về chưa.

Chỉ nói được bao nhiêu đó thôi, Song Tú chạy nhanh ra ngoài trong cơn mưa dữ dội.

Chấn Huy đẩy An ra rồi chạy theo Song Tú.

Thoại An ngồi lặng người:

Cô cảm nhận được mình đã thất bại, thất bại một cách thảm hại. Thoại An nắm chặt bàn tay lại như đang giận dữ lắm. Đôi mắt cô thật ngầu:

- Song Tú! Tao không để yên cho mày hạnh phúc đâu, sẽ không bao giờ có chuyện anh Huy làm đám cưới với mày đâu.

Nghĩ đến đây, Thoại An tự nhiên cười đắc ý.

Một tuần trôi qua là một tuần Song Tú sống trong đau khổ. Cô cứ mãi nhớ đến cảnh tượng âu yếm đó, lòng cô như thắt lại, đau buốt cả con tim. Tủi thân, cô càng khóc dữ hơn.

Ngồi một mình trên bãi biển, Song Tú chợt đọc thầm:

“Ngày xưa tôi chưa ra biển bao giờ Tưởng biển xanh một màu xanh thầm lặng.

Ngày xưa tôi chưa yêu bao giờ Tôi cứ ngỡ tình yêu tràn đầy mộng thắm.

Ngày nay tôi ra biển rồi Tôi thấy biển nhiều sóng to gió lớn.

Ngày nay tôi đã yêu rồi Tôi thấy tình yêu thật nhiều cay đắng”.

Đọc xong, Song Tú lại lặng lẽ khóc. Lúc này đây, Song Tú nghe đớn đau không tả xiết, cô nghe như có hàng vạn mũi tên xuyên vào trái tim làm cô nghẹn thở.

Song Tú đứng lên, cô để cho đôi chân mình đi hoang mà không biết. Nó đưa cô đến nơi đã cho cô thật nhiều kỉ niệm.

Bất chợt bàn tay cô bị siết chặt, Song Tú hốt hoảng quay lại. Ánh mắt Chấn Huy như đang nhìn xuyên qua tâm can cô:

Song Tú hơi thụt lại:

- Anh đến đầy làm gì? Tôi không muốn thấy mặt anh.

Chấn Huy nghe nao nao lòng:

- Em nghe anh giải thích đi Tú. Hãy cho anh một cơ hội và em phải tin anh:

Song Tú đau đớn:

- Anh không cần phải giải thích. Tôi và anh giờ đây đã chẳng còn gì nữa.

Anh về đi.

- Em sai rồi. Chúng ta vẫn còn. Em vẫn giữ trong lòng tình yêu của chúng ta bằng chứng là em đã đến đầy, đấn nơi đầy kỉ niệm này:

Song Tú ôm đầu đau khổ:

- Anh đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe.

- Em phải nghe. Anh không để em phải đau khổ vậy đâu và cả anh nữa. Em có biết tuần qua anh đã sống thế nào không? Anh như điên lên vì em cứ lánh mặt anh:

SongTú cố gắng để mình đừng khóc, cô nói một cách chậm rãi:

- Chúng ta chia tay đi.

Từng câu nói của Song Tú làm Chấn Huy đau không gì tường tượng được.

Anh nghiêm giọng:

- Anh chẳng bao giờ để chuyện này xảy ra đâu. Anh không cho phép em có ý định đó.

Song Tú gào lên giận dữ:

- Anh không có quyền đó. Tôi và anh đã không còn gì nữa. Sau này, anh đừng đến tìm tôi vô ích.

Chấn Huy nói một cách dứt khoát:

- Em càng lẫn tránh, anh càng tìm kiếm em nhiều hơn. Em đừng làm cả hai phải đau khổ mà.

Song Tú mím chặt môi, cô cố ghìm cơn giận:

- Tôi sẽ không đau khổ vì một người đã phản bội tôi.

Chấn Huy nhíu mày:

- Em không được nghĩ anh như vậy. Anh chưa bao giờ phản bội, em dù chỉ một giây, một phút. Anh nói dối!

- Anh không dối gạt ai cả. Những gì anh nói là thật. Em không được xem thường tình cảm của anh.

Song Tú khua tay vào không khí:

- Anh không cần nói gì thêm nữa. Chúng ta hãy chấm dứt từ đây. Tôi chúc anh được anh được hạnh phúc.

Song Tú dợm bước đi nhưng Chấn Huy nhanh hơn. Anh nắm chặt lấy tay Tú rồi ôm cô vào lòng:

- Em đừng làm khổ nhau nữa Tú. Anh thật sự hụt hẫng nếu mất em.

Song Tú cố đẩy Huy ra. Cô lừ mắt:

- Anh đừng tự dối lòng mình nữa. Anh hãy trở về với cô ấy đi.

- Em đừng vô lí nữa Tú à! Người anh yêu là em chứ không phải Thoại An.

Em nên biết và tin vào điều đó.

Song Tú giọng căm hờn:

- Tôi chỉ tin vào những gì mà mình đã thấy. Tôi không ngờ tình yêu đầu đời của mình lại kết thúc sớm như vậy.

Chấn Huy nghiêm giọng:

- Chẳng bao giờ có chuyện kết thúc giữa anh và em đâu. Em hãy dẹp bỏ cái ý nghĩ đáng trách đó đi.

Song Tú nhăn mặt:

- Anh đừng độc đoán nữa. Tôi và anh đã là gì của nhau đâu. Anh không có quyền này Chấn Huy ôm vai Song Tú. Anh nhìn cô thật ngầu:

- Em sắp làm vợ anh mà bảo là chẳng quan hệ à? Em có suy nghĩ lời nói của mình. Tôi không cần phải suy nghĩ gì hết.

Những gì tôi nói với anh hôm nay là những lời cuối cùng và lần gặp này cũng là lần cuối. Anh hãy nhớ đấy.

Chấn Huy khẳng định một lần nữa.

- Em đừng nói những lời đó vô ích. Anh không để nó xảy ra đâu. Em cứ chờ xem. Song Tú lắc đầu chán nản:

- Anh đừng quá cứng đầu như vậy. Tôi đã nói rồi tôi và anh không thể mà.

- Em không cần nói gì thêm nữa. Nghe anh nói đây, em đã hiểu lầm hết rồi.

Hôm đó, Thoại An biết chuyện chúng ta sắp cưới nhau nên cô ấy rất đau khổ và muốn được anh hôn một lần.

- Và anh đã làm theo lời cô ấy.

- Phải!

- Anh vĩ đại lắm. Anh tốt bụng lắm. Anh hãy về cố gắng mà làm vui lòng cô ấy đi. Anh đừng quan tâm đến tôi nữa.

Chấn Huy nhíu mày:

- Đó chỉ là tình cảm anh em thôi. Anh chưa hề nghĩ lệch đi.

Song Tú cười khẩy:

- Anh bao giờ cũng bảo là anh em. Tôi thật sự mệt mỏi với tình cảm anh em mấy người rồi.

- Em vẫn không tin anh à?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx