sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Song Tú căm hờn:

- Anh bảo tôi làm sao tin đây. Mà nếu như tôi tin anh thì đã sao? Đã có một lần rồi sẽ có lần thứ hai lần thứ ba...cứ hễ mỗi lần cô ấy buồn anh lại dỗ dành cách đó, xin lỗi tôi không chấp nhận được.

- Anh thể sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Song Tú khoác tay:

- Anh không cần thề thốt làm gì. Tôi quyết định rồi, chúng ta chia tay. Chào anh!

Chấn Huy lại nắm lấy tay. Song Tú nhưng lần này, cô không để yên như lần trước, cô giật mạnh tay ra và chạy đi. Chấn Huy nhìn theo mà đau đớn lòng.

Ông Long vô cùng tức tối khi vô tình nghe được câu chuyện của bà Long và Thi Thi. Ông nhìn bà một cách giận dữ:

- Tôi không ngờ bà có thể làm ra những chuyện như thế. Tôi thật không hiểu đối với ai bà cũng căm ghét, thù hằn như vậy.

Bà Long vênh váo:

- Tôi không muốn bất cả ai lăm le vào mớ tài sản này của tôi.

Ông Long nhíu mày:

- Bà vẫn coi trọng tài sản hơn tình người à?

- Phải!

Thôi được. Nếu vậy bà hãy sống với đống tài sản này đi tôi và con Thi sẽ ra đi.

Bà Long quát tháo:

Ông đừng hù dọa tôi.

- Tôi không dọa ai hết. Đã từ lâu tôi rất không đồng ý những việc làm của bà. Vậy mà bà vẫn cứ tiếp diễn. Chuyện lần này nêu không nhờ con Thi lanh trí thì bà đã đổ tội lấy trộm lên đầu Song Tú rồi. Tôi không ngờ bà lại độc ác đến vậy.

Bà Long nổi đóa:

- Tôi độc ác vậy đó. Tôi độc ác mà năm xưa tôi ông lại bỏ vợ theo tôi à? Ông cũng đâu kém gì. Nghe nhắc đến chuyện năm xưa, ông Long đau thắt ruột, ông ôm ngực nhăn nhó. Thi Thi hốt hoảng:

- Cha! Cha làm sao vậy? Cha đừng làm con sợ mà.

Bà Long cũng cuống lên. Bà la lớn:

Người đâu gọi cấp cứu, gọi cấp cứu nhanh ông Long được đưa đến bệnh viện. Người trực tiếp cấp cứu cho ông là Song Tú. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Song Tú bước ra, bà Long hỏi dồn:

- Ông ấy ra sao rồi? Có nguy hiểm lắm không? Có cần phải chuyển viện không?

Song Tú mệt mỏi:

Ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi nhưng gia đình đừng làm ông phải xúc động.

Ông sẽ không vượt qua được đâu.

Bà Long như tự nói với mình:

- Tôi sẽ không bao giờ làm ông ấy giận nữa đâu. Cám ơn cô!

Thi Thi cũng nói:

- Em cám ơn chị.

Song Tú gượng cười:

- Không có gì đâu, đây là bổn phận của tôi mà.

Nói xong, cô bước đi. Vừa lúc đó, Chấn Huy cũng hớt hải chạy vào. Thấy anh, Tú vờ đi như không thấy. Cô đi thẳng vào phòng dành cho bác sĩ trực.

Buổi chiều, ông Long mới tỉnh lại. Vừa thấy mặt bà Long ông đã nhăn nhó:

- Bà đến làm gì vậy? Bà định tranh cãi với tôi nữa à?

Bà Long ngồi xuống cạnh ông, giọng hối lỗi.

- Ông đừng giận tôi nữa mà. Tôi thật sự biết lỗi rồi. Lần này, ông làm tôi thấy sợ lắm.

- Tôi không thể thiếu ông và con được.

Ông Long nghi ngờ:

- Bà đang nói thật lòng mình đấy à?

Bà Long gật đầu:

- Tôi rất thật. Trong thời gian chờ ông cấp cứu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều điều. Và tôi biết rằng ông rất quan trọng đối với tôi.

- Thế còn tài sản?

Nó chỉ là những thứ tầm thường thôi. Tôi rất hối hận vì đã nhiều lần làm hại Chấn Huy và Song Tú. Nghe đến đây tự nhiên Chấn Huy thấy thương bà đến lạ.

Anh khều nhẹ Thi Thi rồi ra dấu bảo cô ra ngoài. Đến ngồi nơi ghế đá, Chấn Huy chợt cười buồn:

- Chuyện đời thật lạ phải không Thi? Nó làm con người ta thay đổi thật nhanh chóng.

Thi Thi ngây ngô:

- Mẹ sợ mất cha đấy mà. Từ đây anh hai có thể an tâm mà đưa chị Tú về nhà chơi rồi.

Chấn Huy nhạt nhẽo, nghe những lời nói ngây thơ của Thi Thi mà lòng anh xốn xan.

- Anh nói một cách vô hồn:

Chị Tú sẽ không đến nhà nữa đâu.

Thi Thi ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Chấn Huy nhún vai. Anh nhìn Thi rồi nói:

- Em còn rất nhỏ không nên biết nhiều làm gì.

Thi Thi chu môi:

- Em đã học lớp mười hai rồi chứ bộ. Anh hai cứ bảo em nhỏ hoài.

Chấn Huy mỉm cười, xoa đầu em gái:

- Dù em có lớn bao nhiêu nữa thì đối với anh em vẫn là bé con.

Thi Thi dẫu môi:

- Em rất thích làm bé con. Em không muốn lớn đâu.

- Sao vậy?

Thi Thi vô tư:

Lớn lên là phải yêu đương hờn giận nhức đầu lắm, em không thích.

Chấn Huy nghĩ thầm:

- Tình yêu không hờn giận thì làm sao đẹp.

Tuần sau, ông Long xuất viện, gia đình anh xem như tạm ổn. Buổi chiều Chấn Huy cố gắng nán lại để làm cho xong công việc.

Chợt có tín hiệu điện thoại, Chấn Huy mở máy:

- Alô!

- Alô! Anh Huy hả? Em là Thoại An à!

- Anh còn ở công ty không vậy?

Chấn Huy nhíu mày:

- Anh vẫn ở công ty. Em đang ở đâu vậy?

- Em đang ở bãi biển. Anh ra với em nhé?

- Anh đang bận lắm. Em cứ chơi một mình đi.

Thoại An nũng nịu:

- Anh ra đây đi sẵn tiện đón em về luôn.

Lúc nãy, em không đi xe.

Chấn Huy nhăn nhó:

Nhưng anh đang rất bận.

- Nếu anh không ra đón em, em sẽ ở đây luôn.

Chấn Huy bực bội:

- Em có biết ngày mai anh và em còn phải vào Sài Gòn không hả? Anh không rảnh để đi chơi đâu.

- Vậy anh đón em đi, em sẽ làm giúp anh.

- Không cần, em cứ chơi vui vẻ đi.

Nói xong, anh cúp máy bỏ mặc Thoại An tức tối cô rủa thầm:

- Anh hãy đợi dó, rồi sẽ có một ngày anh sẽ đến với tôi thôi.

Tối, Song Tú chuẩn bị đồ để về Sài Gòn.

Thi Oanh cứ mãi nài nỉ:

- Mi ở lại đây đi Tú. Mi đừng về thành phố mà.

Song Tú mỉm cười:

- Ta chỉ đi có một tuần thôi mà. Ta nhớ cậu lắm.

Thi Oanh tinh ý:

- Mi định giấu ta à? Có phải mi và anh Huy đang giận nhau không hả?

Song Tú nói một cách tự nhiên:

- Ta và anh ấy đã chia tay rồi.

Thi Oanh mở to mắt ngạc nhiên:

- Hả? Mi nói gì? Chia tay à? Ta không tin đâu.

- Nhưng đó là sự thật.

- Vậy tại sao phải chia tay?

Song Tú nhún vai:

- Không hợp thì chia tay thôi.

Thi Oanh lắc đầu:

- Mi làm ta bất ngờ quá!

Song Tú bẹo má bạn:

- Mi có muốn về thành phố chơi không Oanh?

- Ta muốn lắm chứ nhưng bệnh viện đâu cho ta đi.

Song Tú thở dài:

- Có thể ta sẽ ở Sài Gòn luôn. Ta muốn xa nơi buồn bã này.

Thi Oanh trợn mắt:

- Mi không làm được như vậy. Ta không để mi phải về ở với bà mợ ấy đâu.

- Mi đừng khẩn trương như vậy, có lẽ mợ đã hết ghét ta rồi.

- Người như bà ấy mà hết ghét mi à? Ta không để cho mi phải khổ nữa đâu.

Về Sài Gòn chỉ còn mỗi mình mi, mỗi khi buồn mi biết tâm sự cùng ai hả?

Song Tú cảm động:

- Mi đừng quá lo mà. Ta chỉ nói là có thể thôi mà.

Thi Oanh tươi trở lại:

- Mi làm ta hết hồn.

Song Tú bẹo má bạn.

- Ta thật hạnh phúc khi có đứa bạn như mi đấy.

Thi Oanh được dịp kênh mặt:

- Mi mới biết à?

- Ta đã biết lâu rồi.

Thi Oanh mỉm cười:

- Ta có chuyện này định hỏi mi nhưng thôi ta sẽ để mi đi Sài Gòn cho thật thoải mái rồi ta sẽ tra hỏi cặn kẽ.

Song Tú trợn mắt:

- Mi làm gì mà ghê vậy?

- Phải vậy mới được.

Thi Oanh định hỏi Song Tú chuyện của cô và Chấn Huy nhưng Oanh sợ Tú lại buồn nên thôi.

Vừa về đến nhà, Tú đã không được đón tiếp một cách nhiệt tình. Vừa thấy Tú mợ cô đã bĩu môi:

- Cô chịu về rồi đó ả? Tôi cứ tưởng cô quên luôn căn nhà này rồi chứ.

Song Tú nghe chán nản tràn trề nhưng cô cũng cố gượng cười:

- Mợ đừng nghĩ vậy tội nghiệp con. Con nhớ nhà, nhớ cậu mợ và em lắm.

- Vậy sao? Bao lâu nay, tôi cứ ngỡ cô đã lọt vào hủ vàng nào rồi quên nơi đây rồi chứ.

Song Tú cay đắng nỗi lòng, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi xin phép lên phòng.

Buổi chiều ông Hào đi làm về, thấy Tú ông mừng rơi nước mắt:

- Con chịu về rồi đây à? Cậu nhớ con quá Tú ơi!

Song Tú cũng khóc:

- Con cũng nhớ cậu lắm!

- Sao lúc này con không điện thoại hay viết thư gì cho cậu hết vậy? Con làm cậu lo quá!

Song Tú ôm lấy cậu mình. Cô xúc động:

- Con xin lỗi đã làm cậu phải lo lắng. Con thật đáng trách.

Ông Hào vuốt tóc Tú:

- Con đừng nói nữa. Cậu không trách con đâu.

Nói rồi ông Hào ngắm nhìn Tú khá lâu:

Hình như trông con ốm và già giặn đi nhiều.

Song Tú lấp liếm:

- Có lẽ do con thức khuya nhiều mà cậu.

- Công việc nhiều lắm sao con?

Song Tú lắc đầu:

- Dạ! cũng không nhiều. Chỉ tại con trực ca đêm thôi.

- Tội nghiệp con quá! Lần này, con có định đi nữa không Tú?

Song Tú như nghĩ ngợi, cô nói:

- Con phải trở ra ngoài ấy cậu à. Con không thể bỏ việc giữa chừng được.

Nhưng cậu có thể xin cho con làm ở đây mà.

- Con không thể bỏ nơi đó được cậu ơi! Nó đã có nhiều kỉ niệm với con.

Làm ở đó con thấy vui lắm.

Ông Hào sửa lại mát kính:

- Con đã lớn. Con có thể quyết định chuyện riêng tư của mình. Cậu chỉ lo con buồn lo nơi lạ mà thôi.

Song Tú trấn an cậu:

- Cậu đừng lo. Bây giờ, con quen rất nhiều bạn. Hơn nữa có cha và mẹ Thi Oanh mà. Hai bác ấy rất thương con.

Ông Hào gật gật đầu:

- Ta chỉ mong con luôn được vui vẻ và mạnh khỏe thôi.

Song Tú ngả đầu vào vai cậu:

- Con thấy yêu đời khi có cậu.

Ông Hào thương Tú lắm. Cô là niềm hãnh diện của ông.

Hai cậu cháu lại có dịp ngồi tâm sự cùng nhau. Song Tú như vơi bớt đi phần nào nỗi buồn của mình.

Tối, Song Tú lang thang trên phố Sài Gòn. Cô đã đến tìm Vân Thu nhưng Thu đã du học ở Mĩ. Song Tú buồn bã bơ vơ. Cô nhớ Thi Oanh ghê lắm.

Song Tú ngồi xuống một băng ghế đá trong công viên. Cái gió lạnh của đêm làm cô thấy rùng mình.

Song Tú chợt nhớ về cái lạnh của biển Vũng Tàu, nhớ đến anh mắt, nụ cười của Chấn Huy. Tim Tú tự nhiên đập loạn nhịp, lồng ngực cô bỗng đớn đau không tả xiết. Song Tú nhìn những chiếc lá rơi mà lòng buồn tê tái.

Chợt có tiếng chân, Song Tú giật mình quay lại. Cô như hóa đá khi nhận ra Chấn Huy. Trong phút chốc, cô chỉ biết đứng lặng người nhìn anh. Chấn Huy bước tới, anh ôm chặt lấy Tú.

- Anh nhớ em quá! Sao em lại bỏ ra, đây vậy Tú?

Song Tú đẩy anh ra:

- Anh đừng làm vậy. Tôi và anh đã chia tay rồi mà.

Chấn Huy nhíu mày:

- Em vẫn còn giận anh à?

Song Tú lắc đầu:

- Tôi không giận ai cả.

- Em đang dối lòng mình phải không Tú?

- Em có biết em làm vậy càng chứng minh em rất yêu anh hay không?

Song Tú nhìn một cách căm hờn:

- Anh im đi! Anh đừng nghĩ tôi như vậy. Chẳng bao giờ có chuyện đó trong tôi.

Chấn Huy bực bội:

- Anh đã giải thích kĩ vậy rồi mà em vẫn còn giận à? Em sắc đá vậy sao Tú?

Song Tú nuốt nghẹn:

- Tôi là vậy. Tôi đã nói tôi là anh không hợp nhau mà.

Chấn Huy ngồi xuống ghế rồi nói một cách buồn bã:

- Trong thời gian qua, anh nhớ em thật nhiều. Anh hối hận vì mình đã quá dễ dãi.

- Anh có nói nhiều cũng vô ích thôi. Những lời đó của anh, tôi không tin đâu và cũng không muốn nghe.

Chấn Huy chợt cười vang:

- Anh không ngờ mình lại thất bại đến vậy, yêu. em lâu như vậy mà em lại quá xem thường tình yêu của anh. Em có biết anh đau như ai xát muối vào lòng không?

Song Tú nghe xao xuyến tâm tư. Chẳng lẽ cô đã trách lầm anh. Song Tú chợt nhớ lại thật nhiều kỉ niệm. Cô định nói lời tha thứ cho Chấn Huy nhưng anh đã mở lời nói trước:

- Nếu chúng ta thật sự không thể hợp nhau thì chúng ta hãy xa nhau một thời gian. Anh sẽ để em suy nghĩ kĩ lại. Chào em!

Nói xong, Chấn Huy bước đi. Song Tú chỉ còn biết nhìn theo dáng anh mà lòng đau buốt. Cô đang tự trách mình đã quá cứng đầu. Bây giờ chẳng lẽ cô lại chạy đến van xin ngược lại anh. Tự ái dâng lên không cho phép Song Tú làm vậy. Cô chỉ còn biết ngồi đau đớn một mình.

Buổi sáng, SongTú thức dậy thật sớm theo thói quen:

Làm vệ sinh xong, cô định trở về phòng thì bà Dung đã chặn đường. Bà hất mặt:

- Mày đã quên bổn phận của mình rồi à?

Song Tú tròn mắt:

- Mợ muốn gì ở con?

Bà Dung liếc mắt:

- Mày quên là mày phải làm điểm tâm sáng à? Con Chi nó sắp dậy rồi đó.

Song Tú nghe buồn tủi ghê gớm. Bà Dung đúng thật quá đáng. Trong nhà đã có dì hai làm bếp vậy mà bà còn đày Tú. Song Tú nhẫn nhục:

- Con làm ngay đây ạ!

Vừa lúc ông Hào ra đến. Ông nhìn bà Dung căm giận:

Bà quá đáng lắm rồi.

Quay qua Song Tú ông tiếp:

- Con không cần làm gì hết. Con vào thay đồ đi. Cậu và con sẽ đi ăn ngoài.

Song Tú cúi đầu nhẹ giọng:

Không cần đầu cậu, cậu cứ để con đi làm điểm tâm sáng.

Ông Hào lớn giọng:

- Con không được cãi, vào phòng thay đồ ngay.

Song Tú thầm thở dài ngao ngán. Ông Hào đưa Tú vào nhà hàng sang trọng.

Tú nhìn ông e ngại:

- Cậu làm gì mà đưa con vào nơi sang trọng dữ vậy? Con thấy không thoải mái chút nào, lại còn rất tốn kém.

- Con cứ vậy mãi. Làm người thì phải biết hưởng thụ chứ. Cậu hỏi thật, có phải trước giờ bà ấy vẫn hay bắt ép con không? Song Tú chợt buồn:

- Cậu đừng nghĩ vậy mà. Mợ vẫn tốt với con mà.

- Con đang dối cậu phải không? Con đừng tưởng cậu không biết gì. Cậu thấy mình thật vô dụng khi không bảo về được con.

- Cậu đừng nói vậy mà cậu. Mình đang vui mà cậu.

Ông Hào cười buồn:

- Cậu quên mất. Tôi không nói chuyện này nữa chúng ta vào bữa đi.

- Dạ!

Hai cậu cháu đang ngon miệng thì Thanh Sơn đến. Thấy Tú anh mừng rỡ:

- Tú! Em về khi nào vậy?

Song Tú mỉm cười tự nhiên:

- Chào anh! Tú về hôm qua. Anh Sơn ngồi chung luôn cho vui.

Thanh Sơn gật đầu chào ông Hào rồi ngồi cạnh Tú. Anh cứ mãi nhìn Tú:

- Em đã đi đâu vậy Tú? Em thật tệ khi chẳng nói với anh một lời.

Song Tú e ngại:

- Anh Sơn đừng giận, chỉ tại Tú đi quá gấp nên không thể nói với anh Sơn được.

- Vậy à? Nhưng Tú đã đi đâu?

Song Tú nghĩ có lẽ anh đã quên hết những chuyện cũ. Có lẽ giờ đây anh chỉ xem Tú là bạn nên cô nói thật lòng:

Tú ở Vũng Tàu và hiện Tú đang làm việc ở bệnh viện trung tâm.

Thấy đã đến lúc mình phải rút lui nên ông Hào tìm cớ về trước. Còn lại hai người. Thanh Sơn tự nhiên:

- Sao em không liên lạc với anh. Em có biết anh lo cho em lắm không Tú.

Song Tú thấy ngạt thở vô kỉ. Cô lãng chuyện:

- Dạo này, Sơn đang làm gì?

Thanh Sơn kiêu hãnh:

- Ba anh đã mở một bệnh viện tư và hiện anh đang làm giám đốc.

Song Tú mỉm cười:

- Chúc mừng anh Sơn.

- Có gì mà Tú phải chúc mừng, chắc Tú nghĩ anh đang vui sướng hưởng thụ cuộc sống đủ đấy phải không?

Song Tú gật đầu:

- Phải!

Thanh Sơn nhếch môi:

- Tú có biết anh đã chờ đợi em đến tuyệt vọng không? Anh như phát điên lên khi biết em bỏ đi. Em thật nhẫn tâm.

Tú lãng tránh:

- Anh Sơn đừng nghĩ Tú bỏ đi, Tú chỉ muốn thử sức ở nơi lạ thôi.

- Cũng vậy thôi. Nói chung là em đã anh phải đau khổ rất nhiều.

- Anh Sơn đừng nói vậỵ, Tú thấy khó chịu lắm. Tú về đây là để tìm lại cảm giác thoải mái vui vẻ. Anh Sơn đừng nhắc đến chuyện buồn nữa.

Thanh Sơn chợt hỏi:

- Tú có định trở ra Vũng Tàu không vậy?

- Tú hãy ở lại nhé! Nếu mất em một lần nữa chắc anh điên mất.

Song Tú ngán ngẩm, cô nhăn mặt:

- Anh Sơn đừng vậy mà. Tú đã từng nói chúng ta không thể kia mà. Hơn nữa, Tú đã có người yêu rồi.

Thanh Sơn nhìn chằm vào người Tú, anh như không tin lời Tú:

- Em đã gạt anh à? Anh không tin em có người yêu đâu.

- Anh tin cũng được không tin cũng được nhưng đây là sự thật.

Im lặng một lúc, Thanh Sơn chợt hỏi:

- Hắn ta là ai vậy Tú?

- Anh không cần biết đâu. Tú muốn có một chút riêng tư.

Thanh Sơn nhìn Tú cay đắng:

- Em đã bóp nát tim anh rồi Tú. Sao em lại làm như vậy?

Nói xong, anh nắm lấy tay Tú siết chặt:

- Em có biết anh yêu em lắm không? Vì em, anh có thể bỏ tất cả.

Song Tú nghe mệt mỏi vô kể, những lời này Chấn Huy đã từng nói với cô, giờ đây chẳng còn gì cả. Đó chỉ là sự giả dối, Song Tú ngẩng đầu lên định nói với Thanh Sơn nhưng Chấn Huy và Thoại An đi đến khiến cô không còn nói gì thêm được nữa. Chấn Huy cười ngạo nghễ:

- Chào hai người! Mới sáng mà đã tình tứ vậy rồi à?

Thanh Sơn buông tay Tú ra, anh vui vẻ:

- Cậu vào Sài Gòn khi nào vậy?

- Mới vào thôi. Hai người đang dùng bữa à?

- Phải! Cậu ngồi chung luôn cho vui.

Chấn Huy xua tay:

- Cậu cứ tự nhiên đi. Tâ đâu dám làm phiền thế giới riêng của hai người. Tớ đi đây.

Thanh Sơn vui vẻ:

- Gì mà thế giới riêng chứ? Cậu lúc nào cũng trêu mình.

Thoại An chen vào:

- Chuyện đời đúng thật là khó hiểu. Người ta có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.

Thanh Sơn khó hiểu:

- An nói gì vậy?

Thoại An nhún vai:

- Em chỉ nói cho vui vậy thôi.

Quay qua Chấn Huy cô lại tiếp:

- Mình đi thôi anh, đừng làm phiền người ta mà.

Chấn Huy gượng cười:

- Chúc hai người ngon miệng và hạnh phúc. Chúng tôi đi đây.

Song Tú chết lặng người. Cô như không còn biết gì nữa. Chuyện gì đã xảy ra thế này.

- Tâm tư Tú giờ bấn loạn ghê gớm. Chẳng lẽ Chấn Huy yêu Thoại An thật sao, anh quay mặt nhanh vậy sao?

Nhìn Tú ngồi im lặng, Thanh Sơn lên tiếng:

- Em làm sao vậy Tú? Sao em lại im lặng. Tú lắc đầu một cách vô hồn:

- Em không có gì. Anh có thể đưa em đi đâu đó được không? Em muốn ra bờ sông.

Thanh Sơn mừng rơn trong bụng:

- Được, được anh sẽ đưa em đi.

Đã hơn hai giờ sáng rồi mà Song Tú vẫn chưa ngủ. Cô cứ nằm thao thức mãi, cứ hễ nhớ về những câu nói của Chấn Huy thì tim cô tan nát ra nhiều mãnh vụn. Tự nhiên Song Tú khóc lặng lẽ. Cô đang một mình gặm nhấm nỗi đau:

Đây có phải là lỗi cô mình, có phải do mình quá cố chấp quá cứng đầu hay không.

Song Tú tự nghĩ như thế rồi lại tự trả lời:

- Mình không có lỗi gì hết. Anh ấy đã phản bội mình.

Song Tú như gào lên trong tâm tưởng:

- Chấn Huy! Tôi hận anh.

Song Tú lại khóc, cô cứ như thế rồi thiếp đi lúc nào cũng không hay. Sáng, Tú vừa ra sân tập thể dục thì thấy Sơn đã đến. Tú có vẻ không vui:

- Anh Sơn mới đến à? Vào nhà chơi đi.

Thanh Sơn vui vẻ:

- Anh có chuyện này hay lắm, Tú vào nhà đi anh nói cho nghe.

Song Tú chợt nói:

- Hay mình ngồi nơi băng đá này đi.

- Vậy cũng được.

- Anh Sơn muốn nói gì với Tú vậy?

Thanh Sơn nhanh nhảu:

- Tối nay, Tú đi dự tiệc với anh nha vui lắm!

Song Tú ngạc nhiên:

- Dự tiệc hả? nhưng sao Tú lại phải đi.

- Anh mời Tú.

Song Tú lắc đầu:

- Tú không đi được đâu, Tú sợ nơi đông người lắm.

- Tú không nể mặt anh sao?

- Tú xin lỗi, Tú không thể.

Thanh Sơn đượm buồn:

- Nếu em không thích thì thôi vậy. Anh tính đưa em đến đó chơi cho vui.

Song Tú gượng cười:

- Em cám ơn anh!

- Tú đâu đi được mà cám ơn anh.

Dù sao Tú cám ơn anh.

- Anh xin nhận vậy.

Ngồi được một lúc. Thanh Sơn ra về, Song Tú mệt mỏi nhìn theo cô thầm nghĩ:

- Có lẽ mình phải trở về Vũng Tàu thôi.

Biển Vũng Tàu chiều nhạt nắng, cảnh đẹp nhưng buồn vô cùng. Nó buồn như tâm trạng của Song Tú vậy:

Về đầy đã gần một tuần hôm nào Tú cũng ra biển dạo. Tú như đang tâm sự với biển tất cả nỗi buồn của mình.

Đang suy tưởng, Tú giật mình khi nghe tiếng gọi của Thi Oanh:

- Tú! Tú ơi! Anh Sơn tìm mi kìa:

Song Tú biến sắc:

- Sao anh ấy biết nơi đây mà tìm? Sao mi không nói với anh ấy là ta không có ở đây?

Thi Oanh hở hổn hển:

- Ta làm sao mà nói được. Ta cứ tưởng mi chỉ nhà cho ảnh.

Song Tú nhăn nhó:

- Làm gì có chuyện đó chứ.

- Thôi đi dù sao mi cũng vậy về gặp mặt anh ấy.

Song Tú bực bội:

- Ta đã quá mệt mỏi rồi. Ta không muốn gặp ai nữa hết. Mi bảo anh ấy về đi và đừng bao giờ tìm ta nữa. Ta và anh ấy là không thể mà.

- Anh nói có thể - Thanh Sơn đã theo gót Thi Oanh ra tìm Song Tú. Thấy anh cô nhíu mày:

- Oanh nè! Mi về trước đi. Ta có chuyện muốn nói với anh Sơn.

Đợi Oanh đi rồi, Tú từ từ nói:

Tú đã nói với anh Sơn rồi. Tú đã có bạn trai, anh Sơn đừng tìm Tú nữa.

- Em gạt anh, em chưa hề yêu ai. Sao em lại ghét anh đến vậy hả Tú?

Song Tú quạu quọ:

- Anh đừng vô lí nữa. Bạn trai tôi là Chấn Huy. Tôi mong anh sau này đừng đến tìm tôi. Thanh Sơn đứng trân người nhìn Tú. Anh thật sự ngỡ ngàng với những lời Tú đã nói ra.

- Trên đời này lại có những chuyện trớ trêu vậy sao?

Song Tú cũng thấy bất ngờ từ những lời nói của mình. Cô cũng không biết tại sao mình lại thốt ra chuyện kinh dị như vậy. Cô và Chấn Huy chắng phải đã chia tay sao? Tú thấy hơi hối hận với lời nói của mình. Cô nói lảng:

- Anh về thành phố đi. Nơi đây không thích hợp với anh đâu.

Thanh Sơn chợt cười giả lả:

- Em đang dối anh phải không Tú? Chấn Huy không thể là người yêu của em được. Nó đã có Thoại An rồi. Hai người họ đã cùng nhau lớn lên. Hơn nữa, Chấn Huy mang ơn cha Thoại An rất nhiều và nó đã từng hứa là sẽ chăm sóc Thoại An suốt đời.

Song Tú nghe chao đảo, chênh vênh. Cô như lên siết trong lòng:

- Thì ra mình là người đến sau, mình thật sự thua cô ấy rồi.

Tuy nghĩ vậy nhưng Song Tú vẫn có làm ra vẻ bình tĩnh:

- Tôi không quan tâm đến mấy chuyện đó... Anh đừng quá lo.

- Em đừng tự làm khổ mình mà Tú. Em hãy cùng anh về thành phố đi.

Song Tú nổi cáu:

- Anh đừng vậy nữa được không? Tôi và anh là không thể mà. Chúng ta không hợp nhau. Anh không hiểu à?

Thanh Sơn đau đớn:

- Em ghét anh đến vậy sao Tú?

Song Tú lắc đầu:

- Tôi không ghét gì anh cả nhưng tôi xem anh là anh trai của tôi.

Thanh Sơn cười khan:

- Anh trai à? Em không thể cho anh một tình cảm khác sao?

- Anh đừng vậy. Chuyện tình cảm khó đoán lắm không phải nói yêu ai là yêu đâu.

- Anh đau lòng lắm Tú à? Anh cứ mãi thất bại:

- Anh đừng tự nói mình như vậy. Còn nhiều cô gái tốt hơn tôi nhiều mà. Tôi tin anh sẽ được hạnh phúc.

Thanh Sơn cười buồn:

- Anh cũng mong được như lời em nói nhưng có lẽ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.

Song Tú nhìn anh mà lòng cô cũng thoáng xao xuyến. Cô thầm nghĩ:

- Mình có quá đáng với anh ấy không?

- Anh ấy cũng rất thật lòng với mình mà.

Song Tú bắt đầu mầu thuẫn tâm tư nhưng rồi cô nói:

Chúng ta cứ hãy là bạn. Tú sẽ trân trọng tình bạn này.

Thanh Sơn cười hiu hắt:

- Anh sẽ xem đây là một kí ức đẹp nhất đời anh.

Song Tú thoáng xúc động:

- Tú cũng vậy.

Chợt cơn gió biển thoáng qua làm mát cả lòng Tú. Tú như nhẹ lòng đi vì Sơn đã hiểu được chuyện giờ đây, Tú như đang cô đơn ghê gớm, cô chỉ còn biết tâm sự tất cả nỗi lòng của mình với biển.

Thời gian này, Thoại An hay đi cùng Chấn Huy đến dự nhưng buổi tiệc của khách hàng cô như đang chinh phục trái tim anh. Tối nay, công ty Hạ Thu có buổi kỉ niệm mười năm thành lập công ty, Thoại An lại có dịp chưng diện để đi cùng Chấn Huy.

Đêm nay cô khá nổi bật, nhiều cặp mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Chấn Huy trêu đùa:

- Hôm nay em là mục tiêu của đấng mày râu đấy.

Thoại An nũng nịu:

- Em hỏng thèm. Em chỉ cần một mình anh ngắm em thôi.

Chấn Huy mỉm cười:

- Anh đâu dám, em đẹp như vậy anh đâu xứng với em.

Thoại An chu môi:

- Anh trêu em à?

- Anh làm sao dám trêu em chứ.

Thoại An liếc mắt:

- Anh lúc nào cũng vậy hết.

Chấn Huy định nói gì đó với Thoại An, nhưng anh chợt nhíu mày khi thấy Song Tú, Thi Oanh và Hải đang vui vẻ bước vào.

Thấy vậy, Thoại An thừa cơ hội, đợi ba người đi đến, cô hắng giọng:

- Thế giới này nhỏ bé thật, có người thật tài tình khi ở Sài Gòn thì quen với giám đốc bệnh viện còn ở đây thì lại đi cùng phó giám đốc, thật đáng để Thoại An này học hỏi đấy!

Song Tú tái mặt, cô đứng chết trân. Thi Oanh trừng mắt giận dũ:

- Cô nói gì thế hả? Cô có thấy mình rất quá đáng không?

Thoại An nhún vai:

- Tôi đã làm gì quá đáng nào? Tôi đang nói cô sao?

- Cô...

Oanh định làm cho Thoại An một trận nhưng Song Tú đã ngăn lại:

- Mi đừng nói nữa Oanh. Ta không muốn gây sự chú ý đâu.

- Nhưng ả đang xúc phạm mi.

- Mặc kệ họ, họ nói gì thò cứ để họ nói, ta không quan tâm.

Chấn Huy chen vào:

- Thoại An! Em đừng nói nữa, em hãy để người ta vui vẻ với nhau đi.

- Nhưng em thấy chướng mắt giùm anh.

Chấn Huy cười mỉa:

- Có gì mà em phải tức giận đến vậy hả?

Chuyện lúc trước anh chỉ xem là đùa vui thôi. Nó không đáng để anh bận tâm. Song Tú điếng hồn, cô nhìn chằm chằm vào anh, cô không ngờ những lời lẽ cay độc như vậy, phũ phàng như vậy lại thốt ra từ miệng của anh. Sự vô tình của Chấn Huy đã làm thắt lại con tim của Song Tú. Cô cười đau khổ:

Mọi chuyện đúng thật chỉ là một trò đùa vui, tình yêu thật sự chẳng là gì cả.

Chấn Huy cười nửa miệng:

- Đúng vậy!

Hải nhìn Tú đầy thương cảm. Anh hiểu Tú đang bị xúc phạm ghê gớm, ban đầu, anh đã định đeo đuổi Tú và đã có một thời gian anh vô cùng đau khổ khi biết Tú đã có Chấn Huy.

- Lúc nãy, tôi nói không đúng sao? Tôi nghĩ nó rất đúng với cô mà.

Song Tú chết sững, đau đớn tột cùng như có bàn tay vô hình bóp nát con tim.

Song Tú như không còn đứng vững nữa, cô quỵ xuống:

- Anh tàn nhẫn lắm, tôi căm thù anh.

Nhìn Song Tú đau đớn, Chấn Huy cũng thoáng nhói đau. Anh chậm rãi ngồi xuống ghế rồi đất thuốc gắn lên môi rít mạnh. Trước đây anh chưa bao giờ hút thuốc cả. Từ ngày chia tay với Song Tú anh đã tìm đến men và thuốc lá. Anh nhìn Tú rồi nói một cách nghiệt ngã:

- Tôi cứ ngỡ sau khi chia tay với tôi, cô sẽ đau buồn lắm. Cô có biết là tôi đã hối hận đến chừng nào không khi nghĩ đến lỗi này là do tôi, nhưng thật không ngờ, cô đáng nể lắm.

Song Tú căm hờn:

- Anh không có quyền xúc phạm tôi. Anh không đủ tư cách.

Chấn Huy nhếch môi:

- Tôi không hề xúc phạm đến ai hết. Tôi chỉ nói những gì mà tôi nhìn thấy thôi.

Song Tú đau đến nghẹn lời. Cô không thể thốt lên một lời nào nữa. Cô nghe như có hàng vạn mũi tên xuyên qua cùng một lúc.

Chấn Huy nhìn dáng vẻ ấy mà tim anh cũng đau thắt lại, nhưng không thể tha thứ cho Tú về tội đã phản bội anh. Cô đã quá xem thường tình cảm của anh chỉ muốn quen với Hải.

Ngồi một lúc, Chấn Huy lại nói:

- Cô chọn khéo lắm! Hải được đấy, cậu ta rất đàng hoàng lại là em trai của Hạ Thu, nữ giám đốc lừng danh, gia đình cậu ta thuộc về giới thượng lưu đấy.

Chúc mừng cô.

Song Tú tức giận:

- Anh im đi! Anh không cần chà đạp tôi như vậy Tôi đã chẳng phá hoại chuyện tình cảm của anh thì tại sao anh lại làm vậy hả?

Chấn Huy nhún vai:

- Sự thật thường mất lòng vậy đó. Tôi chỉ nói đúng với con người của cô thôi. Nói xong, anh vào trong bỏ mặt Song Tú gào lên trong bóng tối:

- Chấn Huy! Tôi thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Lúc này, Song Tú thấy chán nản ghê gớm, cô thấy đời thật bất công với mình. Chắng lẽ đời cô luôn gắn liền với nỗi bất hạnh sao? Song Tú cố tự an ủi mình:

- Tú ơi! Mi phải cố gắng lên, mi phải chứng tỏ cho người đã phụ tình mi thấy được sự thành công của mi.

Nghĩ vậy nhưng Song Tú vẫn thấy đau không thể tả:

Thi Oanh ngồi cạnh cô bạn của mình, cô cũng đang bối rối. Cô biết phải an ủi Tú thế nào đây. Lúc sau cô lên tiếng:

- Mi đừng buồn nữa mà. Mi có thấy mình đang buồn vì một người không đáng.

Song Tú thở dài:

- Có lẽ mi nói đúng nhưng chuyện đời thường không như mình muốn đâu.

Có những chuyện không phải mình muốn mà được là được đâu.

- Nhưng mi cũng phải cố gắng khắc phục chứ. Nói thật nếu không chính tai nghe hắn nói những lời đó thì ta chưa chắc đã tin đâu.

Song Tú cười buồn:

- Bây giờ mi đã tin rồi à? Mi là người ngoài cuộc mà còn hụt hẫng như vậy thì ta làm sao mà có thể quên đi trong giây phút chứ?

Thi Oanh nắm lấy tay Tú siết nhẹ:

- Mi đúng là khổ, ta cứ nghĩ qua nhiều nỗi khổ mi sẽ được hạnh phúc nhưng cứ ngỡ nỗi khổ lại chồng chất thêm cho mi.

Song Tú bi quan:

- Có lẽ ta sinh ra là để hứng lấy đau khổ.

- Mi đừng nghĩ vậy nữa. Ta tin rồi mi cũng sẽ có một ngày mi sẽ được hạnh phúc.

- Ta cũng mong như vậy nhưng nếu như mi và anh Hải làm lễ cười, sớm hơn thì ta sẽ khỏi buồn thôi.

Thi Oanh đỏ mặt hờn dỗi:

- Mi trêu ta à? Ai mà thèm lấy ta chứ?

- Mi làm gì mà tự hạ mình như thế hả? Ta thấy anh Hải yêu mi lắm đấy!

Thi Oanh vui vẻ:

- Ta cũng mong là anh ấy thật lòng với ta.

Song Tú nói giọng chắc nịch:

- Mi cứ an tâm đi, ta thấy anh Hải tốt lắm!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx