sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Chấn Huy vỗ vai Hải cảm kích:

- Anh an tâm đi. Tôi sẽ không làm cho Tú phải khổ đâu. Tú thật hạnh phúc khi có người bạn như anh.

Hải nghệch mặt khó hiểu:

- Anh đang nói thật hay chế giễu tôi đấy.

- Dĩ nhiên là thật rồi. Anh tốt lắm. Hải xua tay:

- Thôi! Anh đừng khen tôi nữa. Tôi chỉ làm những gì mà mình thấy đúng thôi. Bây giờ anh ở lại đây nhé! Tôi phải về.

- Được rồi. Anh cứ về trước đi.

Hải chợt hỏi:

- Anh có cần tôi thông báo với một tiếng với Tú hay không? Chắc cô ấy cũng đang rất lo lắng cho Thoại An.

Chấn Huy lắc đầu.

- Anh cứ để đó đi, tôi sẽ nói với cô ấy. Tôi còn rất nhiều điều cần phải nói.

- Vậy anh ở lại nhé! Tôi về.

- Cảm ơn anh!

Hải mỉm cười vỗ vai. Chấn Huy. Chúng ta là bạn mà.

Chân Huy cũng vui vẻ:

- Phải! Chúng ta là bạn.

Đợi Hải đi rồi, Chấn Huy mới gọi điện cho Tú. Vừa nghe xong cô la lên:

- Trời ơi? Có chuyện kinh khủng vậy sao anh? Cô ấy đang ở đâu vậy? Em có thể đến thăm cô ấy không anh?

Tất nhiên là được em đến đi.

- Dạ!

- Lát nữa gặp lại.

- Dạ!

Vừa cúp máy, Song Tú chạy đi ngay, chỉ khoảng mười lăm phút sau cô đã có mặt ở bệnh viện. Song Tú lại một lần nữa cảm thấy ám ảnh với mảnh vải băng ngang đầu. Lần trước là Hải bây giờ là Thoại An. Cô lo lắng:

- Cô ấy thế nào lồi anh? Có nguy hiểm lắm không?

- Cô ấy đã khỏe rồi nhưng vẫn còn bị mất trí.

- An có nhận ra anh không vậy?

Chấn Huy lắc đầu ngán ngẩm:

Cô ấy hoàn toàn không biết anh là ai.

An hoàn toàn chẳng nhớ gì cả cả nhà của cô ấy.

Song Tú thở dài:

- Thoại An thật tội nghiệp, rồi đây cô ấy biết phải sống ra sao hả anh?

- Anh định dưa An về nhà anh. Em thấy thế nào hở Tú!

Song Tú tròn mắt nhìn anh:

- Về nhà anh sao?

- Em thấy sao Tú?

Song Tú như nghĩ ngợi. Chấn Huy như hiểu lòng cô. Anh nắm lấy tay cô:

- Em đang lo lắng phải không Tú? Anh hứa là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hơn nữa, em cũng phải giúp anh đấy.

Song Tú gượng cười:

- Em đã nói gì đâu mà anh giải thích dữ vậy?

Chấn Huy nhìn Tú đầy yêu thương:

- Anh biết thế nào em cũng chịu mà. Anh biết em sẽ thông cảm.

Song Tú trợn mắt:

- Em chịu để anh làm vậy là vì Thoại An nhưng anh nhớ đó không được làm chuyện gì có lỗi với em.

Chấn Huy giơ tay lên không khí. Anh đùa giọng:

- Anh hứa đấy.

Song Tú liếc yêu Chấn Huy:

- Anh chỉ giỏi cái miệng thôi.

- Anh nói thật mà.

- Em tin anh.

Chấn Huy thấy yêu Tú ghê ghớm. Cô lúc nào cũng vậy cả. Lúc nào, cô cũng nghĩ đến người khác.

Gần một tháng trời, Song Tú cùng Chấn Huy chăm sóc Thoại An nhưng bệnh tình cô vẫn vậy. Hôm nay chỉ có mỗi Tú và An ở nhà.

Thoại An hỏi một câu hốc búa:

- Tú nè! Tú là em gái của anh Huy hả?

Song Tú bối rối:

- Ừ! đúng vậy!

- Chắc anh Huy thương Tú lắm hả?

- Phải!

Thoại An chợt nói một câu làm Tú nhói lòng:

- Sau này anh Huy sẽ cưới An. An cũng sẽ thương Tú như anh Huy vậy.

Song Tú dở khóc dở cười. Cô biết phải nói gì với An đây. Song Tú đành miễn cưỡng:

- Tú cám ơn An nha.

Thoại An mỉm cười:

- Mình sắp là người một nhà mà sao Tú khách sáo vậy? Tú không xem An là người nhà hả?

Tú xua tay lia lịa:

- An đừng nghĩ vậy mà. Tú quý An lắm.

Tú luôn mong cho anh Huy sớm lập gia đình mà.

Thoại An cười híp mí:

- An cám ơn Tú nha. Nhờ có Tú mà An thấy vui lắm, nói chuyện với Tú thích thật.

Song Tú như mướn vở tim ra thành từng mãnh vụn. Là người yêu của Huy mà Tú phải chịu thiệt. Tú biết làm sao để né những câu trả lời này đây.

Cả hai đang nói chuyện thì Chấn Huy về.

Anh vui vẻ:

- Hai người đang nói gì mà vui vẻ dữ vậy?

Nói xong, anh ngồi xuống cạnh Tú. Thoại An đang nói xấu anh đấy.

Chấn Huy trợn mắt:

- A! Dám nói xấu anh phải không? Chiều nay, anh sẽ không cho hai em ăn cơm luôn.

Thoại An hờn dỗi.

- Anh có cho em cũng chẳng thêm.

- Sao vậy?

- Tại vì em không muốn ăn.

- Chị Hai nấu đồ ăn không ngon à?

Thoại An chu môi:

- Em không biết.

Song Tú tinh ý, cô nói nhỏ vào tai của Chấn Huy.

- Anh hãy qua ngồi với An đi. Cô ấy đợi anh về từ sáng giờ đấy.

Chấn Huy nhìn Tú anh như muốn nói là không nhưng anh đành lên tiếng:

- Thôi! Hôm nay, mình ra ngoài dùng bữa Thoại An can ngăn:

- Em không đi đâu. Em muốn ăn cơm của chị Hai nấu thôi.

Chấn Huy trêu đùa:

- Sao lúc nãy em bảo là không ăn? Anh cứ ngỡ hôm nay chị Hai làm đồ ăn không ngon chứ.

Thoại An liếc mắt:

- Anh nói vậy lỡ chị Hai nghe được thì sao?

Anh thật kì:

Chấn Huy mỉm cười. Anh pha trò:

- Bây giờ ăn được chưa vậy? Anh đói lắm rồi.

Thoại An nhanh nhẹn:

- Để em phụ chị Hai nha anh. Chấn Huy gật đầu:

- Em ngoan lắm:

- Thoại An thích thú, cô cười híp mí. Thoại An rất thích được Chấn Huy khen nên trước mặt anh cô luôn tỏ ra vẻ hiểu chuyện.

Còn lại hai người nơi phòng khách, Chấn Huy nắm lấy tay Tú siết nhẹ.

- Em buồn hả?

Song Tú lắc đầu, cô cố tạo ra nụ cười.

Đâu có, em chỉ hơi mệt thôi:

- Em đừng giấu anh. Anh hiểu em đang nghĩ gì mà. Em đừng giận anh nhé!

Song Tú cúi đầu:

- Em hiểu mà.

Chấn Huy chợt nói:

Hay mình cứ nói ra sự thật với Thoại An đi. Anh thấy làm vậy là rất bất công với em.

Song Tú hốt hoảng, cô xua tay lia lịa:

- Anh đừng làm vậy, An sẽ bị tổn thương.

- Vậy em định đến khi nào thì nói ra hả Song Tú buồn giọng:

- Em không biết.

Chấn Huy thở dài:

Đời thật trớ trêu với những người yêu nhau đặc biệt đối với anh và em.

Song Tú cười buồn:

- Có lẽ vậy!

Chấn Huy chợt nhìn Tú thật sâu. Anh nói:

- Anh nói thật, em thấy buồn không Tú?

- Anh thật không nỡ để tình trạng này cứ mãi kéo dài. Anh sẽ đợi một thời gian nữa nếu như.

Thoại An vẫn vậy thì anh sẽ nói tất cả sự thật.

Song Tú can ngăn:

- Anh đừng nói. Anh làm vậy sẽ khiến cho An đau khổ lắm. Em không nỡ.

- Nhưng anh cũng không nỡ để em phải chịu khổ. Tuy em không nói ra nhưng anh biết em rất khó chịu. Anh hiểu em mà. Em đừng cứ mãi vì người khác. Em hãy vì em một lần đi Tú.

Song Tú quay mặt nơi khác mà nghe tim mình vụn vỡ. Cô đâu vui sướng gì khi chứng kiến những cảnh này nhưng cô biết phải làm sao đây chứ, Tú thật sự không nỡ làm Thoại An đau khổ, cô đã gặp phải một nỗi bất hạnh rồi, giờ đây An chỉ còn mỗi Huy là người thân thuộc thì Tú làm sao mà nỡ chuốc lấy chứ.

Thấy Song Tú cứ giữ mãi im lặng, Chấn Huy lo lắng:

- Em đang buồn phải không?

Song Tú quay mặt nhìn anh, cô nói trong sự khó khăn:

- Anh hãy hứa với em là đừng bao giờ nói thật với An. Em không thể để An đau thêm nữa.

Chấn Huy nhăn nhó:

- Em định kéo dài đến khi nào hả? Suốt đời à? Em định làm cho hai chúng ta phải đau khổ sao?

Song Tú lắc đầu:

- Em làm sao muốn chứ nhưng có lẽ đây là thử thách. Nếu chúng ta yêu nhau thì thời gian chẳng là gì cả.

- Vấn đề ở đây không phải là thời gian mà là vấn đề tình cảm. Em không nghĩ đến chuyện Thoại An sẽ mất trí suốt đời sao Tú?

- Em tin là. Thoại An sẽ mau bình phục thôi.

Chắn Huy cáu gắt:

- Em tin vào đâu chđ khi tất cả bác sĩ đều phải chịu thua.

Song Tú lắc đầu mệt mỏi:

- Anh đừng nói nữa em mệt mỏi lắm rồi.

- Anh cứ hãy để mọi chuyện như cũ đi. Em chịu đựng được mà.

- Nhưng...

Chấn Huy định nói tiếp nhưng Thoại An đã đi lên. Cô nhỏ vui vẻ:

- Em làm cơm xong rồi, mọi người xuống dùng cơm đi!

Song Tú mỉm cười:

- Có cơm rồi sao? Tú đói meo luôn rồi nè?

Vậy thì xuống nhanh đi, cả anh Huy nữa.

Chấn Huy gượng cười:

- Anh xuống liền đây!

Thoại An tự nhiên nắm tay anh kéo xuống phòng ăn. Cô kéo ghế cho anh ngồi cạnh mình, Chấn Huy cũng chiều theo ý cô, nhưng anh luôn quan sát Song Tú. Dường như cô buồn lắm, nét mặt hắt hiu, cô cứ mãi nhìn xuống chén cơm.

Chấn Huy gắp miếng đồ ăn và bỏ vào chén cho Tú.

- Em ăn đi, sao lại im lặng vậy?

Song Tú cố tạo ra cho mình một nụ cười.

Cô cố gắng để mình đừng khóc, không phải cô ganh tỵ với Thoại An mà là cô không thể chịu được. Thoại An quá thân mật với Chấn Huy.

Thấy Huy gắp thức ăn cho Tú mà không gắp cho mình, An nũng nịu:

- Anh Huy kỳ ghê, đúng là thiên vị em gái.

Chấn Huy ngỡ ngàng:

- Em gái nào?

Song Tú giật mình định giải tích với Thoại An nhưng An còn nhanh hơn:

- Thì Tú chứ còn em gái nào nữa, bộ anh có nhiều em gái lắm hả?

Chấn Huy trân mắt nhìn Song Tú. Anh chẳng hiểu gì cả. Song Tú chớp mắt nhìn anh.

- Chúng ta là anh em mà Thoại An không biết nên lúc nãy em đã nói.

Chấn Huy dần hiểu chuyện, tự nhiên anh thấy giận Tú đến lạ. Cô vì người khác một cách quá đáng như vậy. Điều này làm anh luôn lo lắng cô sẽ bị thiệt thòi.

Ba ngày sau, Chấn Huy đưa An đi tái khám, có cả Tú nữa. Trong giai đoạn bệnh, An rất mến Tú, đi đâu cô cũng rủ Tú đi cùng. Ngồi trên xe, An chợt hỏi:

- Sao An thấy Tú ít khi nào về nhà, ngủ vậy? Nơi Tú làm là ở đâu?

Song Tú hợi khựng. Cô lắp bắp:

- Tú... Tú ít khi về nhà ngủ là do Tú phải làm việc. Tú làm trong bệnh viện nên phải trực ca đêm.

- Vậy à? Vậy chắc là mệt lắm. Ban ngày Tú phải trò chuyện với An, đêm lại phải trực:

Mai mốt Tú đừng lo cho An nữa, Tú phải dành thời giờ để nghỉ ngơi nữa.

Song Tú xúc động:

An đừng lo cho Tú làm gì, An phải cố chăm sóc sức khỏe của mình thì. Tú vui rồi.

Thoại An bông đùa:

- An phải nghĩ đếnTú đôi chút chứ để sau này anh Huy sẽ bảo là An không biết thương em chồng.

Những lời nói vô tình đã làm tim Tú đau âm ỉ, An có biết Tú đã rất đau.

Không? Chấn Huy nhìn Tú đầy sự thương cảm. Anh biết nói gì để an ủi Tú đây.

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Chấn Huy và Tú cùng đưa Thoại an vào. Vừa vào đến phòng Thoại An giật mình khi nghe có người gọi:

- Song Tú.

Cô quay lại và nhận la là trưởng khoa. Cô gật đầu chào anh. Anh vui vẻ bước lại:

- Tú đi với ai vậy?

Song Tú ỡm ờ:

Tú đi với người thân, trưởng khoa làm gì ở đây vậy?

- Ừ! Tôi đến đây có chút việc. Thấy Chấn Huy bước vào. Anh chợt hỏi:

- Hai người đã cưới nhau rồi à? Sao tôi chẳng hay biết gì hết vậy?

Song Tú quýnh quáng:

Cô lảng chuyện:

- À! Chiều nay trường khoa có trực không vậy?

- Có chứ.

- Vậy chiều chúng ta gặp lại nhé! Bây giờ tôi phải đưa chị tôi vào khám rồi.

- Vậy à? Vậy tôi đi trước nhé!

- Dạ! Chào anh.

Đợi anh tá đi rồi, Thoại An hỏi:

- Sao anh ấy nói chuyện lạ vậy Tú, bộ anh ấy không biết anh Huy là anh trai của Tú hả?

Chấn Huy trả lời thay Song Tú:

- Làm sao mà anh ấy biết được chứ. Anh đâu bao giờ chỉ chỗ Tú làm mà họ biết anh.

Thoại An trách móc:

- Anh thật vô tình. Chỗ em gái mình làm mà anh cũng chắng đến xem thế nào. Anh không sợ Tú buồn à?

- Ừ! Thì hôm nào anh sẽ đến chịu chưa?

Bây giờ em phải ngoan ngoãn theo cô y tá vào trong tái khám.

Thoại An chu môi:

- Em biết rồi.

Đợi cô y tá đưa Thoại An đi rồi Song Tú ngồi phịch xuống ghế thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Duy ảnh làm em hết hồn lỡ An mà biết được thì nguy.

Chấn Huy chau mày:

- Anh thì mong cho anh ấy cứ nói ra luôn thể. Thật sự anh như hết chịu đựng nổi rồi.

Song Tú lo lắng:

- Anh cố đợi thêm một thời gian nữa đi biết đâu An sẽ tỉnh lại rồi cô ấy sẽ nhớ hết mọi chuyện thôi.

Chấn Huy bực bội. Anh không muốn tranh cãi thêm nữa. Anh quyết định cho Thoại An thêm thời gian là một tháng. Nếu lúc đó cô vẫn vậy thì anh sẽ nói tất cả. Anh không thể để tình yêu của mình phải nhạt dần trong đau khổ được.

Anh đã làm khổ Tú quá nhiều rồi. Anh không muốn cô khổ thêm nữa.

Sáng chủ nhật, Song Tú nằm quấn chăn như con mèo lười. Cô thấy mệt mỏi với tất cả nên không muốn nhớ đến bất cứ điều gì nữa.

Cô thả hồn đi lang thang tận đâu đâu mà tiếng gõ cửa cũng không hay. Đến khi Thi Oanh bước vào, cô mới hoàng hồn:

- Mi làm gì mà như ăn trộm vậy? Vào phòng mà không gõ cửa.

Thi Oanh trợn mắt:

- Mi vừa nói gì vậy? Ta cho mi nói lại nay.

- Ta gõ cửa muốn gãy tay mà mi chắng nghe, còn trách ta nữa hả?

Song Tú le lưỡi:

- Mi có gõ cửa à? Sao ta lãng tai dữ vậy kìa.

Thi Oanh trêu bạn:

- Mi thì lúc nào mà chẳng vậy. Ta thật không hiểu anh Huy đã nói những gì với mi mà mi cứ hay như vậy. Nè! Ta hỏi thật nha anh ấy có bảo sẽ bao giờ cưới không vậy?

Song Tú chu môi:

- Cưới gì mà cưới, mi không thấy Thoại An còn bệnh à?

Thi Oanh bất bình:

- Mi lại nữa rồi, máu anh hùng của mi đến bao giờ thì hết đây hả? Đây là hạnh phúc của mi, anh Huy chỉ yêu mình mi vậy mà mi lại làm chuyện không đáng làm như vậy.

Giọng Tú buồn bã:

- Mi không hiểu đâu. Thoại An tội nghiệp lắm. An như một đứa trẻ con vậy.

Bây giờ cô ấy chắng còn người thân nào ngoài anh Huy nên ta không nỡ cướp đi của cô ấy.

Thi Oanh chép miệng:

- Mi lúc nào cũng lo cho người khác hết. Mi nên biết rằng người mà anh Huy yêu là mi, mi biết không?

- Đương nhiên ta biết nhưng ta không thể làm khác hơn được, ta không muốn An phải đau khổ.

- Nhưng mi làm vậy thì cả mì và anh Huy sẽ khổ:

Mi đừng bất công với anh Huy và bất công với chính mình như vậy.

Song Tú xua tay:

- Mi đừng an ủi ta nữa. Ta đã quyết định rồi.

Thi Oanh lắc đầu ngao ngán:

- Ta thấy khâm phục mi lắm đấy. Nếu là ta, ta sẽ không can đảm như mi đâu.

- Tại chưa ở trong hoàn cảnh nên mi mới nói vậy chứ nếu là ta mi cũng sẽ làm vậy thôi.

Thi Oanh khoát tay:

- Ta không cao cả như mi vậy đâu. Ta luôn đấu tranh cho tình yêu của mình.

Ta thấy làm như mi chỉ làm khổ tất cả thôi.

- Có lẽ mi đúng nhưng thật sự ta đâu còn cách nào nữa.

Thi Oanh nói thật lòng:

- Ta khuyên mi nên nói sự thật đi thà bây giờ để Thoại An đau khổ còn hơn sau này mi khiến cô ấy còn xấu hổ nữa.

- Những gì mi nói không phải ta không nghĩ đến nhưng ta cố chờ thêm một thời gian nữa xem sao.

Thi Oanh có vẻ giận:

- Mi cứ chờ một thời gian, rồi một thời gian nữa. Mi đang tự chôn vùi tuổi xuân của mình đấy hả ngốc? Con gái chỉ có một thuở thôi đấy. Song Tú mỉm cười:

- Ta biết rồi mà. Mi cứ y là bà cụ non vậy.

Nói dai như giẻ rách.

Thi Oanh lừ mắt:

- Mi dám nói ta vậy hả? Ta giận mi luôn.

Song Tú trêu:

- Mi giận ta luôn phải không?

- Mi nhớ đó nha. Ta sẽ không giúp mi nữa đâu. Ta sẽ để mi tự lo việc nhờ người trực thế.

- Ta sẽ ở nhà ngủ cho ngon giấc.

Thi Oanh quýnh quáng:

- Ớ! Mi đừng vậy. Mi phải giúp ta chứ. Ta đã hẹn với anh Hải rồi.

- Ủa! Chẳng phải mi đã giận ta rồi sao?

- Ta và mi đâu quen nhau.

Thi Oanh rên rỉ:

- Thôi mà, mi đừng giận ta nữa mà. Ta năn nỉ đấy.

Song Tú tinh nghịch:

- Ta giúp mi thì ta sẽ được lợi gì hả. Không có lợi ta không làm đâu.

Thi Oanh nhăn nhó:

- Mi lại bắt ép ta nữa rồi. Mi đúng là...

- Là sao hả? Nếu mi không đồng ý thì thôi ta đâu cần ép mi làm gì.

Thi Oanh cong môi:

- Mi lại nữa rồi. Thôi được, mi giúp ta đi, ta sẽ đãi mi một chầu đồ biển chịu chưa?

Song Tú sáng mắt:

- Chịu liền.

Thi Oanh thở dài:

- Đúng là vào yêu thật khổ, làm gì cũng phải chịu thiệt.

Câu nói của Thi Oanh làm Tú không thể mỉm cười. Cô cười nắc nẻ:

- Chỉ có một chầu đồ biển mà mi than vậy à? Mi phải cố tập dần đi, tình yêu còn rất nhiều sự chông gai đấy.

Thi Oanh chợt buồn:

- Mi nhắc đến, ta lại thấy lo đấy. Hiện tại tình yêu của ta và anh Hải rất đẹp nhưng ta sợ lắm.

Song Tú trấn an bạn:

- Mi đừng lo làm, trong mười mối tình sẽ có một mối tình đẹp nhất, bình yên nhất và ta tin đấy sẽ là mối tình của mi và anh Hải.

- Mi nói thật chứ.

- Ta tin là như vậy.

Thi Oanh cười một cách yêu đời:

- Ta mong sẽ như lời mi nói. Ta biết ta không đủ nghị lực như mi nên ta cứ lo sợ mình sẽ đau khổ.

- Mi phải tin vào tình yêu của mi chứ cũng như ta tin anh Huy vậy.

Thi Oanh chợt nói:

- Ta ngưỡng mộ mi lắm đấy Tú. Mi có khả năng chịu đựng thật tài tình và sẵn sàng tha thứ mọi chuyện khi người ta có lỗi. Ta cần học hỏi mi nhiều ở điểm này.

Song Tú cười buồn:

- Mi đừng học hỏi mấy chuyện đó làm gì ngược lại ta thầm ao ước được như mi, chắng cần phải phiền lo gì hết.

Thi Oanh biết bạn lại buồn nên nói:

- Biết đâu bay giờ mi khổ nhưng sau này mi được hạnh phúc thì sao?

Song Tú bẹo má bạn:

- Mi lại an ủi ta đó à. Mi có biết bây giờ là mấy giờ chưa mà không lo đi chuẩn bị hả?

Như sực nhớ ra Thi Oanh nhìn đồng hồ.

Cô hốt hoảng:

- Trời! Đã trễ rồi sao? Thôi ta không nói với mi nữa, ta đi thay đồ đây chứ nếu không anh Hải giận ta mất.

Nhìn bạn, Song Tú cảm thấy vui lây với bạn mình. Trước mặt Oanh, Tú làm ra vẻ như chẳng có gì nhưng thật chất cô đang đau đớn lòng, tim cô như đang rỉ máu khi nhớ lại lúc Chấn Huy chăm sóc cho Thoại An. Cô chút ghen hờn len lách trong tim cô mà cô không thể thổ lộ cùng ai biết.

Đối với Thoại An, mỗi lần tiếp xúc với cô, Tú phải suy nghĩ đắn đo thật thận trọng, Tú sợ mình sẽ lỡ lời làm Thoại An hoài nghi.

Nghĩ đến đây, tự nhiên Tú thở dài ngao ngán cho số phận của mình.

Chiều dần nhạt nắng, Chấn Huy ngồi nghĩ mông lung về phía xa xăm. Tiếng Thoại An cất lên làm anh trở về thực tại.

- Anh Huy! Anh đang làm gì ở đó vậy?

Chấn Huy mỉm cười:

- Anh chỉ ngồi cho mát thôi. Em ngồi đi.

Thoại An vui vẻ ngồi cạnh anh. Cô ríu rít:

- Nắng chiều đẹp ghê anh Huy nhỉ!

- Phải!

- Anh Huy ơi! Lúc trước khi mới quen nhau tụi mình có hay ngắm nắng chiều không anh?

- Mình có dạo biển không anh? Anh hãy kể cho em nghe đi.

Chấn Huy thoáng bối rối:

- Ờ! Lúc đó tụi mình cũng rất ít được ngắm nắng chiều và cũng ít khi được dạo biển.

Thoại An đan những ngón tay vào nhau.

Giọng cô buồn bã:

- Em thật tệ. Em không nhớ được gì cả. Em biết mình đang là gánh nặng cho anh. Em ghét mình lắm.

Chấn Huy thấy nao nao lòng anh an ủi:

- Sao em lại nói vậy? Em đừng bao giờ nghĩ mình là gánh nặng của người khác. Em đừng làm anh phải lo lắng về chuyện đó nha An.

Thoại An nhìn anh âu yếm:

- Em cám ơn anh!

Chấn Huy ngạc nhiên:

- Sao em lại cám ơn anh?

- Vì anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Em phải cám ơn anh chứ.

Chấn Huy xua tay:

- Em đừng cám ơn anh chỉ cần em sống vui vẻ là anh an lòng rồi.

Thoại An xúc động. Cô ngả đầu vào vai Chấn Huy thì thầm:

- Em thật hạnh phúc khi được anh yêu. Em thấy mình hơn nhiều cô gái là ở chỗ này. Anh luôn chăm sóc cho em một cách chu đáo. Chấn Huy chợt nghe lòng xốn xan khi nhớ đến Song Tú. Thoại An có thể cảm nhận anh đối xử tốt với cô, ân cần với cô thì Song Tú cũng có thể sẽ nhìn thấy những điểm đó, chợt anh thở dài:

- Tội cho Song Tú quá! Từ ngày cô bé yêu mình đến giờ, mình lúc nào cũng đem đến sóng gió đau khổ cho cô bé.

- Anh chỉ nghĩ thầm một mình vậy thôi chứ không dám nói ra. Thoại An nhìn anh thật lâu như đang ngắm nghía từng nét trên mặt anh, chợt cô nói:

- Em phải nhìn thật kỹ gương mặt của anh để lỡ sau này nếu em có bị tai nạn lần nữa thì em sẽ không quên được anh.

Chấn Huy trợn mắt:

- Sao em lại nghĩ vậy? Em phải nhớ là đừng bao giờ nói lại câu này nữa nhé?

- Tại sao?

- Anh không muốn nhắc đến mấy chuyện kinh khủng đó. Đối với anh đây là một cú sốc lớn và anh không biết mình có chịu đựng nổi không nếu nó lại xảy ra một lần nữa.

Ngỡ Chấn Huy đang lo lắng cho mình nên Thoại An xúc động:

- Anh yêu và lo cho em vậy sao? Em biết phải làm gì để đền ơn anh đây.

- Anh không cần em phải trả ơn anh đâu.

- Em mạnh khỏe là được rồi mà.

Im lặng giây lát, Thoại An chợt hỏi:

- Anh Huy! Anh có thể nói cho em biết nhà em ở đâu không? Em có những ai thân thiết vậy anh?

Chấn Huy nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng anh nói:

- Em không thích ở đây sao hả? Em không muốn anh là người thân của em sao?

Thoại An lắc đầu lia lịa:

- Ý em không phải vậy, em muốn hỏi anh để em còn biết. Từ ngày em bị tai nạn đến giờ em hay hoang mang lắm. Em chẳng thấy ai đến thăm mình cả chỉ có anh và Tú chăm sóc em thôi.

Chấn Huy lảng tránh:

- Em đừng buồn mấy chuyện đó làm gì, chỉ tại anh không cho họ biết mà thôi. Anh sợ họ lo lắng nên bảo em đã đi công tác xa rồi.

Thoại An nhìn anh đầy thương yêu:

- Anh chu đáo thật, vậy mà em tưởng không ai còn đến thăm em chứ.

- Không ai có thể bỏ mặc em đâu, dù họ có đau thế nào nữa thì họ cũng lo cho em mà.

An như không hiểu câu nói ẩn ý của Chấn Huy. Cô vô tư:

- Anh có thể đưa em về nhà được không?

- Em muốn nhìn thấy nhà mình.

Chấn Huy bối rối:

- Em...cứ ở lại đây đi khì nào khỏe hắn anh sẽ đưa em vả.

- Nhưng em nhớ nhà lắm, em nhìn thôi cũng được mà anh.

Chấn Huy đành nói dối:

Được rồi, khi nào rảnh anh sẽ chở em đi.

Thoại An vui vẻ:

- Em cám ơn anh!

Vừa nói cô vừa ôm lấy Chấn Huy và hôn vào má anh. Cử chỉ đó đã lọt vào mắt Song Tú.

Tâm trạng cô lúc này giống như đang bị lạc giữa thảo nguyên mênh mông, cô như mất phương và không tìm được lối ra. Song Tú lặng lẽ trở vào nhà nghe tiếng bước chân. Chấn Huy quay lại, thấy Tú anh hốt hoảng:

- Tú! Em đến khi nào vậy?

Song Tú không trả lời anh, cô đi thẳng vào trong và cố giữ cho những giọt nước mắt trong lòng. Cô vội vào nhà mà nghe tim mình vỡ tan trong lồng ngực.

Thấy Chấn Huy hốt hoảng chạy vào nhà. Thoại An cung theo anh gọi lớn:

- Anh Huy! Anh đi đâu vậy?

Chấn Huy không trả lời, anh định chạy đến bên Tú nhưng cô đã lấy xe chạy đi. Chấn Huy lo lắng vô cùng. Một lần nữa anh lại làm cho Tú phải đau buồn.

Đón SongTú trước cổng bệnh viện mà lòng Chấn Huy nhói nhói. Anh luôn tự trách mình đã làm Tú phải đau khổ.

Tan ca Tú dẫn xe ra cổng, thấy Chấn Huy, Tú cố làm ra vẻ bình tĩnh:

- Anh đến đón em hả?

Chấn Huy gật đầu:

- Phải!

Chấn Huy đề nghị:

- Mình đi ăn cái gì đi Tú. Anh đói lắm.

Song Tú dễ dãi:

- Vậy cũng được.

Cả hai cùng vào một quán bình dân bên đường mà Tú chọn, gọi thức ăn xong, Chấn Huy bắt đầu giải thích:

- Em nghe anh giải thích chuyện hôm quya đi Tú. Đó chỉ là...

Song Tú ct ngang lời anh:

- Anh không cần giải thích đâu, em hiểu mà.

Đêm qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi anh sẽ nói tất cả với Thoại An, anh không thể để tình trạng này kéo dài nữa.

Song Tú can ngăn:

- Anh đừng làm vậy. Nó tàn nhẫn với Thoại An lắm.

- Nhưng anh không muốn thấy em phải buồn, anh đã quyết định rồi, ngay hôm nay anh sẽ nói rõ với Thoại An..

Song Tú khuyên ngăn:

- Nếu anh làm vậy, Thoại An sẽ suy sụp tinh thần mất, em không nỡ.

- Em đừng nói vô ích. Nếu anh không nói bây giờ thì sao này cũng phải nói thôi.

Song Tú thật sự thấy lo lắng cô biết mình khó mà lay chuyển được quyết định của anh nên nói đại:

- Nếu anh nói sự thật em cũng sẽ về thành phố luôn. Em không muốn vì em mà Thoại An đau khổ.

Chấn Huy nhíu mày:

- Em luôn nghĩ cho Thoại An mà bao giờ nghĩ cho anh chưa Tú? Em có biết anh thấy khó chịu lắm không?

- Em hiểu chứ nhưng anh cũng phải kiên nhẫn một chút chứ. Em thấy Thoại An cũng đã dần đần nhớ lại một số chuyện rồi. Em định nói với anh là anh đưa Thoại An qua Mỹ để điều trị, biết đâu cô ấy sẽ khỏi.

Chấn Huy sáng mắt:

- Trời! Anh quên mất ban đầu anh cũng định như em vậy, nhưng rồi anh quên khuấy đi mất.

Nghe anh tán thành, Song Tú cũng thấy vui trọng dạ:

- Vậy là anh đồng ý nhé!

- Dĩ nhiên rồi!

- Vậy thì em đỡ lo một phần rồi.

- Anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục để Thoại An mau khỏi bệnh. Anh thật sự hết chịu nổi cánh này rồi.

Song Tú nói thật lòng:

- Em cũng mong là An sẽ khỏi bệnh.

Chấn Huy chợt đề nghị:

- Mình ra biển đi Tú! Đã lâu lắm rồi anh và em đã không ra biển.

Song Tú gật đầu:

- Cũng được!

Chấn Huy gởi xe Tú rồi anh chở cô ra biển.

- Cơn gió biển buổi chiều thật dịu. Nó làm thoải mái lòng người. Song Tú lại mơ hồ nghĩ ngợi cô chợt rùng mình.

- Nếu lỡ Thoại An không tỉnh lại thì sao hả anh? Cô ấy sẽ phải làm gì khi đã quên tất cả.

Cô ấy có thể làm lại từ đầu mà.

- Nhưng em thấy tội cho An lắm. Anh hãy hứa với em đi anh, sau này dù nếu An không nhớ lại được thì anh hãy hết lòng chăm sóc cho An nha.

Chấn Huy mỉm cười:

Chuyện đó là dĩ nhiên mà em, dù gì An cũng là em gái anh mà.

- Ý em không phải chuyện đó, ý em là anh phải cưới An nếu An không nhớ lại nữa.

Chấn Huy nhìn Tú kinh ngạc:

- Sao em lại nói đến vấn đề vô lý này nữa vậy? Nó thật là vô lý.

Song Tú buồn bã:

- Nó không vô lý đâu anh. Anh hãy làm theo lời em nói, em sẽ vui lắm.

- Em thấy mình quá ngốc không hả Tú?

Trên đời này ngoài em ra anh nghĩ không còn ai ngốc nghếch như em nữa đâu.

Song Tú thì thầm:

- Anh không hiểu đâu. Khi nghe những lời An nói với anh em thấy mình nên làm như vậy? Em thấy mình còn hơn cô ấy nhiều lắm. Em còn có cậu để mà mè nheo nhõng nhẽo, nũng nịu còn An cô ấy sẽ đơn độc lắm nếu mất cả anh.

Chấn Huy bực dọc:

- Em lo quá xa rồi đó. Em hãy lo tương lai của mình trước đi đã.

- Em có gì đâu mà phải lo chứ. Em có thể tự nuôi sống bản thân mình mà.

- Nhưng còn tình yêu?

- Em vẫn mãi yêu anh, yêu nhau đâu nhất thiết là phải sống bên nhau. Em chỉ cần thấy anh hạnh phúc là em vui rồi.

Chấn Huy cau có:

- Anh thật không hiểu sao em cứ mãi nói hoài ý định đó. Nó rất ích kỷ đối với anh em biết không Tú? Em biết chắc rằng anh không hề yêu An mà. Cho dù anh có làm theo ý em đi nữa thì người khổ cũng sẽ là An thôi.

Song Tú cố nói:

- Sống chung với nhau dần rồi cũng sẽ quen thôi, dần dần rồi sẽ có tình yêu mà anh:

Chấn Huy nổi cáu:

- Em đừng nói nữa. Anh không muốn nghe những lời vô lý đó nữa. Và từ đây về sau anh cũng không muốn nghe đâu.

- Nhưng...

- Em đừng nhưng nữa, chúng ta về đi. Anh muốn ra đây hóng gió cho thoải mái một chút chứ không phải để thêm sầu muộn em hiểu không? Anh không muốn tranh cãi với em về những chuyện vô lý như thế này nữa.

Song Tú lặng im, cô không thấy giận nhưng cô cảm thấy buồn lắm vì quyết định của anh, chẳng phải cô hết yêu anh mà cô chỉ không muốn anh khó xử với hai cô gái mà thôi.

Hôm nay, Thoại An lại đi tái khám. Cô đã dần nhớ ra được một ít chuyện, cô đã biết được mình đã từng làm ở công ty của ông Long, cô nhớ mình đã yêu Chân Huy từ lâu lắm. Cả Chấn Huy và Song Tú ai cũng vui mừng hết.

Đưa Thoại An về nhà, Tú cũng vào nhà. Thoại An hí hửng:

- Anh Huy ơi? Em vui quá! Em đã dần nhớ lại rồi.

Chấn Huy cũng cười:

- Anh cũng vui lắm. Chúc mừng em bình phục.

Thoại An cười duyên dáng:

- Em cám ơn anh, anh ở đây với Tú nhé, em vào thay đồ đây!

Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo vào phòng.

Song Tú nhìn theo An mỉm cười:

- An thật đáng yêu!

Chấn Huy chớp mắt:

- Người ta đáng yêu khi người ta chẳng biết gì đúng không em?

- Có lẽ vậy!

Chấn Huy chỉ xuống ghế rồi nói:

- Em ngồi xuống đây đi. Em không mệt sao Tú?

Song Tú lắc đầu:

Thấy An đang dần khỏe lại em như hết mệt rồi.

- Em lúc nào cũng vậy hết, luôn nghĩ về người khác.

Nhìn người ta hạnh phúc mình cũng vui mà anh.

Chấn Huy chợt nhìn Tú đầy yêu thương:

- Em vĩ đại lắm!

Anh chồm tới và hôn lên trán Tú một cái thật kêu, Song Tú hốt hoảng:

- Anh làm gì vậy? Lỡ An thấy được thì sao?

Chấn Huy nhún vai:

- Có sao đâu, Thoại An sắp nhớ lại tất cả rồi. Nếu cô ấy biết mình không phải là người yêu của anh thì cô ấy sẽ không trách mình nữa đâu.

- Anh vừa nói gì vậy?

Thoại An từ trên lầu đi xuống cô vô tình nghe câu nới của Chấn Huy, cô chau mày:

- Anh nói vậy là sao hả anh Huy? Sao anh lại nói em không phải là người yêu của anh?

Song Tú thất thần, cô nhanh miệng:

- Anh nghe nhầm rồi. Anh Huy đâu phải nói như vậy, anh...

- Tú! Em đừng nói dối nữa được không?

Chấn Huy cắt ngang lời Tú:

- Em hãy để anh nói cho cô ấy biết sự thật.

- Anh không muốn tình trạng này kéo dài nữa.

- Đừng anh!

Chấn Huy như không để ý đến lời Song Tú.

- Anh nói một cách chậm rãi:

- Thật ra em không phải là người yêu của anh, Song Tú mới là người anh yêu. Cô ấy đã chịu bao nhiêu đau buồn để em ở bên anh.

Thoại An nghe như tim mình đập loạn nhịp, trời đất như chao đảo. Bất thần cô la lên:

- Anh nói dối!

- Anh không dối em đâu, đây hoàn toàn là sự thật. Song Tú đã hy sinh cho em rất nhiều.

- Thoại An quay qua nhìn Song Tú với ánh mắt căm hờn:

- Hai người đang gạt tôi phải không? Có phải haingười thấy tôimất trí nên định bày trò gạt tôi không hả?

- Chấn Huy chớp mắt:

- Anh gạt em làm gì chứ? Anh đang nói tất cả sự thật để em biết. Anh không muốn sau này cả ba chúng ta sẽ đau khổ.

Song Tú rên rỉ:

- Tôi xin lỗi!

Thoại An lớn tiếng:

- Cô còn xin lỗi, cổ đã gạt tôi. Cô bảo Huy với cô là anh em. Hai người đã xem tôi như một trò hề vậy mà tôi cứ ngỡ hai người tốt lắm.

Chấn Huy bất bình:

- Em không được trách Tú như vậy. Em có biết Tú đã hy sinh tình yêu của mình để em được sống vui vẻ hay không?

- Hóa ra tôi sống được là nhờ sự ban bố tình cảm của người khác ư? Vậy tôi phải cám ơn hai người ư?

Song Tú đau nhói lòng:

- An đừng buồn mà. Tú và anh Huy cũng không muốn vậy đâu, chỉ vì hoàn cảnh bắt đắc dĩ thôi mà.

Thoại An hét lên:

- Cô không cần nói nữa. Tôi không muốn nghe nữa. Toàn là nhưng lời giả dối.

Chấn Huy nóng nảy:

- Em không được nói vậy. Em có biết mình rất quá đáng không hả?

Thoại An như không còn biết gì nữa, cô ôm đầu la lớn:

- Tôi hận các người.

Thoại An lao nhanh ra đường như chẳng còn biết gì nữa. Chợt!

- "Rầm!" Một chiếc xe toyota đâm vào Thoại An, cô lăn nhào ra đường và nằm bất động, Song Tú điếng người khi chứng kiến toàn cảnh đó.

Đã hơn ba tiếng đồng hồ mà Thoại An vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu Song Tú lo lắng:

Cầu trời cho Thoại An đừng xảy ra chuyện gì nếu không con sẽ ân hận suốt đời.

Chấn Huy nắm lấy tay Song Tú, anh an ủi:

- Em đừng tự trách mình làm gì, lỗi này đâu phải do em.

- Anh đừng an ủi làm gì. Em là người có lỗi mà. Em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình về việc này đâu.

- Anh đã nói là em không có lỗi mà.

Chuyện này đâu ai muốn nó xảy ra.

Nhưng nếu không vì em, anh đã không nói ra sự thật thì đâu xảy ra chuyện kinh khủng như vậy:

Chấn Huy thỡ dài:

- Nếu em nói vậy thì đó là lỗi của anh mới phải. Lẽ ra anh nên nghe lời em.

Song Tú gục đầu:

- Em lo quá!

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Chấn Huy và Song Tú chạy nhanh đến.

- Cô ấy sao rồi Hải?

Hải thở phào nhẹ nhõm:

- Cô ấy không sao cả. An đang muốn gặp hai bạn. Dường như cô ấy đã tỉnh lại.

Cả Chấn Huy và Song Tú đều ngạc nhiên:

- Hải nói sao? An đã nhớ rồi à?

- Có lẽ cho chấn động lần này quá lớn nên An đã nhớ lại.

Tú mừng qúa anh Hải ơi!

Hải tươi tắn:

- Hai bạn vào thăm An đi, nhưng nhớ đừng làm cô ấy kích động.

Song Tú gật đầu:

- Tú biết mà, anh Hải quên Tú cũng là bác sĩ sao?

Hải vui vẻ:

- Anh chỉ nhắc Tú vậy thôi.

Thoại An nằm thiêm thiếp trên giường, Song Tú bước đến nắm lấy tay An.

Thoại An giật mình, cô nhìn hai người rồi ngấn lệ.

- Tôi xin lỗi!

Song Tú mỉm cười hài hòa:

- An đừng nói. An không có lỗi gì hết. An hiểu ra mọi chuyện Tú và anh Huy mừng lắm.

Thoại An xúc động:

Tú làm An thấy xấu hổ lắm, tấm lòng Tú thật bao la. Mình thật không xứng đáng với tình cảm của Tú.

Song Tú nháy mắt:

- An đừng nói vậy Tú buồn lắm. Nếu An thấy mình có lỗi với Tú thì hãy xem mình là bạn của nhau nhé.

Thoại An rơi lệ:

- An phải xem Tú là chị hai của An chứ.

- An là em gái của anh Huy mà.

Chấn Huy xen vào:

Xem như lần này em nói đúng rồi đó.

Thoại An liếc mắt:

- Chẳng lẽ trước giờ em đều nói sai sao anh?

Song Tú cướp lời Chấn Huy:

- Chúng ta đều là sai mà. Ai cũng ích kỷ cho tình yêu của mình hết.

Chấn Huy gật đầu:

Tú nói đúng đó, chúng ta đều sai, nhưng cuối cùng ta cũng biết nhận ra và sửa chữa cái sai của mình thì đây là điều tốt. Bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta sẽ là người một nhà, chịu không?

Cả hai đồng thanh:

- Hỏng thèm!

Chấn Huy trợn mắt:

- Hai em dám phản anh hả?

Thoại An tủm tỉm:

- Em chúc anh và Tú hạnh phúc.

Chấn Huy và Tú đều thấy vui trong dạ.

- Thế là từ đây họ lại được sống trong hạnh phúc.

Cảnh biển vế đêm lung linh huyền ảo, thật đúng là nơi lý tuởng để cho hai cặp tình nhân Chấn Huy Song Tú và Minh Hải, Thi Oanh cùng tâm sự. Thi Oanh tính vốn vui vẻ, cô cứ luôn miệng:

- Cảnh biển chiều nay thật đẹp anh nhỉ.

Sau này khi cưới nhau anh phải chở em ra đây thường xuyên đấy.

Hải tinh quái:

- Ủa, anh có nói sẽ cưới em à? Anh nói khi nào vậy kìa!

Thi Oanh giận dỗi:

- Anh dám chọc em hả? Anh đừng nói chuyện với em nữa nhé!

Hải mỉm cười:

- Anh đùa thôi mà!

Thi Oanh chu môi:

- Không đùa gì hết, em ghét anh.

Hải ôm Oanh vào lòng. Anh thì thầm:

- Anh không cưới em thì cưới ai chứ. Anh chỉ yêu có mỗi mình em thôi.

Thi Oanh nhắm nghiền mắt cô như đang tận hường niềm hạnh phức.

Chấn Huy và Song Tú hạnh phúc cũng không kém. Họ đang trao cho nhau nụ hôn thật nồng ấm. Nụ hôn của sự yêu thương dạt dào, của một tình yêu mãnh liệt.

Chấn Huy nhìn Tú âu yếm:

- Anh yêu em!

Song Tú ngả đầu vào vai anh:

- Em cũng vậy!

Chấn Huy bắt bẽ:

- Em cũng vậy là sao hả?

Song Tú liếc mắt:

- Anh đã biết rồi mà còn hỏi.

- Em không nói làm sao anh biết?

Song Tú dẫu môi:

- Anh không biết thì thôi!

- Em nói cho anh biết, nếu không anh sẽ chết mất.

Song Tú mỉm cười, cô khẽ nói:

- Em yêu anh!

Chấn Huy lại trao cho Tú một nụ hôn nồng cháy. Anh chợt nói:

- Biển đêm nay đẹp như tình yêu của chúng ta vậy.

Song Tú áp đầu vào ngực anh mà nghe tình yêu tràn đầy, như sóng biển ru tình yêu bất tận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx