Vì tốt cho cô để cô cưới một người có thể làm bố của cô!Vì tốt cho cô mà không cần để ý tới sống chết của cô.
Mạc Oanh Oanh bị sốc,cô giải thích không nổi kiểu tốt này.
Cô tuyệt vọng khóc, “Con không cưới!đánh chết con cũng không cưới,con chỉ cần Tiêu Lăng,chỉ cần anh ấy!”
Không nhắc tới Tiêu Lăng thì thôi,nhắc tới Tiêu Lăng lão đầu cơn tức giận ập đến.Ông không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng,sắc mặt âm u đến khiếp người.Mọi người đều không dám chọc giận ông,lùi hết ra sau.Lão đầu nhìn thấy bình hoa bày trên bàn trà,dùng lực ném,bình hoa “Choang” một tiếng rơi xuống đất,vỡ làm từng mảnh vụn.
“Ông nội...”
“Con đừng có nhắc với ta về Tiêu Lăng,đã nói với con từ rất lâu rồi là tâm tư của cậu ấy không có hướng về con,để cho con không còn nghĩ tới nữa.Chính là con con nha đầu này không chịu nghe lời,con sớm giải quyết cái chuyện hủy hôn này thì liệu có còn cái gốc này không!Con đúng là con ngốc,lần này con nói với ta đã sắp xếp tốt kế hoạch rất tốt rồi,làm cho ta toàn lực phối hợp con.Được!ta phối hợp với con,kết quả thì sao.Con ngay cả người đàn ông bị đánh thuốc cũng không giữ được,con nói con còn có thể làm gì!”
Mạc Oanh Oanh cũng khó xử, “Con cũng không biết sao lại như thế này,rõ ràng đã sắp xếp xong rồi,đột nhiên có người xông vào phòng con đánh ngất con.Nhất định là Tiêu Lăng đã sớm đề phòng,khẳng định là vậy,ông nội,Tiêu Lăng lần này khẳng định là vội muốn giải quyết chuyện hủy hôn với con tới.Con và anh ấy lớn lên cùng nhau,anh ấy thậm chí một chút cảm xúc cũ cũng không có.Ở trước mặt bao nhiêu phóng viên huy hôn với con,làm cho con thật quá mất mặt.huhu.Con rốt cuộc có điểm nào không như Tô Tố cơ chứ.”
Mạc Tầm lạnh lùng quay đầu lại nhìn.
Cho dù Mạc Oanh Oanh có là em gái ruột,anh cũng nhất định phải nói,vì cái bộ dạng cuồng loạn như thế này của cô đó,điểm nào cũng không thể bằng Tô Tố được!
“Ông nội,con vẫn muốn lấy Tiêu Lăng.”
“Con đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!Ta nói cho con biết Mạc Oanh Oanh,hôm nay ta chỉ nói đến đây,từ nay về sau con hãy loại bỏ ngay cái tâm dành cho Tiêu Lăng đi,nếu không cút ra khỏi nhà họ Mạc,ta sẽ coi như không có con đứa cháu gái này.” Mạc lão đầu lạnh lùng nhìn vợ chồng Mạc Đào và Mạc Tầm Bạch Linh, “Đến lúc đó các người cũng không được giúp đỡ nó,nó có sống chết thế nào cũng không liên quan tới chúng ta,để ta phát hiện ra ai giúp nó,ngay cả người đó ta cũng đuổi ra khỏi nhà!”
Tình hình của Mạc gia và Tiêu Lăng không giống nhau.Sản nghiệp của Tiêu Lăng đều do anh tự tay gây dựng lên.Mạc gia không như vậy,Bệnh viện thứ nhất của Mạc gia là do cụ của Mạc Tầm gây dựng lên,Bà nội của Mạc Tầm là đại tiểu thư duy nhất của Mạc gia,Mạc lão đầu vì như thế mới ở rể Mạc gia.Trước kia ông vốn không phải là họ Mạc,sau này vì vợ ông muốn ông chứng minh ông đối với bà là một lòng một tâm nên mới đổi họ.Sau đó khi cụ của Mạc Tầm qua đời,tài sản duy nhất của gia đình đều để lại cho bà của Mạc Tầm.
Lúc này bệnh viện của Mạc gia đã mở ra khắp nơi trên đất nước,bệnh viện của Mạc gia nổi tiếng nhờ giải phẫu gan,khi đó đã từng là nơi trụ cột của các tầng lớp thượng lưu.Sau này khi bà của Mạc Tầm qua đời,khi đó Mạc lão đầu khi đó trong quân đội cũng bắt đầu nghỉ hưu,,vốn dĩ định để Mạc Đào tiếp quản bệnh viện,Mạc lão đầu thẳng thừng từ chối quyết định này,tự mình vào quản lý bệnh viện và nhà thuốc của tập đoàn Mạc gia,do số trở thành vị lãnh đạo nắm quyền hành cao nhất của công ty.
Sau khi cụ và bà nội của Mạc Tầm qua đời,cổ phần của công ty hoàn toàn nằm trong tay của Mạc lão đầu.Cho tới tận bây giờ,cổ phần trong tay của Mạc lão đầu chiếm tới năm mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Mạc Thị,Mạc Đào có năm phần trăm,mà Tiêu Lăng cũng chỉ có năm phần trăm.Cho nên Mạc lão đầu xem như không quan tâm,nhưng thực tế quyền quyết định nằm trong tay ông ấy,đây cũng là lý do ông ấy ở trong gia đình họ Mạc có thể kiêu ngạo như vậy.
Do vậy,nhìn thấy Mạc lão đầu thật sự nổi giận,ngay cả tới Mạc Tầm cũng không dám nói gì.
Mạc lão đầu nhìn thấy tất cả mọi người không nói gì,cơn tức giận mới được giảm xuống chút ít, “Tiêu gia làm cho gia đình chúng ta quá mất mặt như vậy,ta nhất định không thể cam tâm dễ dàng như vậy được!”
...
Mạc lão đầu căm phẫn dứt khoát nói xong liền rời khỏi phòng.
Mạc phu nhân nhìn thấy Mạc Oanh Oanh sợ bần thần,rơi lệ ôm lấy cô, “Oanh Oanh à,đứa con đáng thương của tôi...”
“Mẹ,con phải làm thế nào,con không muốn lấy cái tên Nguỵ Cường đó!”
“Mẹ cũng không muốn gật con cho hắn,nhưng lời ông nội đã nói ra rồi... Oanh Oanh à,ông nội con nói cũng có đạo lý.Con nghe ông nội một lần, một ngày vẫn còn Mạc gia,Nguỵ Cường sẽ không dám ức hiếp con đâu...”
Mạc Oanh Oanh trợn trừng mắt “Mẹ!”
Mạc phu nhân không dám nhìn vào mắt cô,sợ bị cô ấy càn nhiễu một lúc lại thay đổi ý định,bà từ **đứng lên, “Oanh Oanh,con nên lựa chọn suy nghĩ cho nghĩ,bà mẹ và ông nội đều là những người thân của con,không bao giờ hại con cả.”
Vợ chồng Mạc Đào cũng rời khỏi phòng.
Mạc Tầm nhìn về phía Bạch Linh,Bạch Linh ngay lập tức vội nói, “Tầm,anh về nghỉ ngơi trước đi,ngày mai vẫn còn phải vận nguyên ngày đó,em ở đây với Oanh Oanh.”
Mạc Tầm biết hai chị em họ tình cảm rất tốt,cũng không hỏi nhiều,gật gật đầu, “Ừ,em cũng sớm về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Vâng!”
Mạc Tầm vừa rời đi,Bạch Linh ngồi xuống bên**.Cô ấy đưa tay nắm chặt cánh tay Mạc Oanh Oanh,mặt toát lên vẻ tiếc nuối “Oanh Oanh,em lần này chắc chắn không cảm lòng,nhưng hình tượng của em bây giờ trong mắt ông nội đang bị điểm trừ,thời gian này tốt nhất đừng đối đầu với ông nữa.”
Mạc Oanh Oanh mắt đỏ hoe nhìn Bạch Linh,hất cánh tay của Bạch Linh ra nói “Ngay cả chị cũng khuyên em lấy cái trên già chết tiệt ấy à!”
“Không phải,không phải,sao mà chị có thể để em lấy lão già đó được.Ông ta một chút cũng không hợp với em.Ý của chị là em nên làm mềm lòng,vờ như đồng ý với ông nội,rời ngày hôn sự lại,đợi cái trận phong bão này qua rồi ôn gnooji cũng bớt tức giận,em lựa lời nói với ông nội một chút,bình thường ông nội vốn đã đặc biệt yêu thương em,tới lúc đó sao lại có thể ép em lấy lão già đó được chứ.”
Mạc Oanh Oanh bần thần “Thật không ông nội thật sự sẽ không bắt em lấy cái tên Ngụy Cường đó chứ.”
Bạch Linh thở dài, “Nhưng quan trọng nhất trong thời gian này em phải ngoan ngoãn mới được.”
“Được được được,em nghe chị,chị dâu em đều nghe theo chị.Lúc này chị có chị đứng về phía em,chỉ có chị mới hiểu được nỗi lòng em.” Mạc Oanh Oanh ôm chặt Bạch Linh,nước mắt rơi cả lên người cô ấy, “Chị dâu,chị dâu chị nói em bây giờ phải làm gì em đều nghe theo chị.”
Bạch Linh ở vị trí mà Mạc Oanh Oanh không nhìn thấy lộ rõ vẻ mặt khinh thường.
Có thể lợi dụng được thì đối với cô thân mật!Cô coi như nhìn rõ,Mạc Oanh Oanh và Mạc lão đầu giống nhau cả thôi,đều là những người chỉ biết lo cho bản thân,có lợi cho họ họ mới tiếp cận,không có lợi cho họ một chút máu mủ cũng không quan tâm,quan tâm gì tới chuyện lúc bình thường tốt với nhau như thế nào,như nhau đều có thể ném ra ngoài cửa.
Nếu như không phải vì cô vẫn còn có chuyện cần phải dùng đến Mạc Oanh Oanh,không thì cô cũng chẳng thèm để ý tới cô ta làm gì.
Việc chưa thành công có thể dùng đồ thừa của việc thất bại bù đắp vào!
Trong tâm nghĩ như vậy,nhưng miệng thì vẫn ngọt xớt, “Oanh Oanh,chị nói cho em biết.Việc em bây giờ muốn làm nhất là gì,chị có thể giúp chị sẽ ngay lập tức giúp em.”
Việc muốn làm nhất!
Khóe mắt Oanh Oanh sáng lên, “Em muốn nhất là làm cho Tiêu Lăng và Tô Tố phải trả giá.Chị dâu,nếu không vì bọn họ thì em đã không ra nông nỗi này!”
“Được!Trước mắt vừa vặn có một cơ hội!”
@by txiuqw4