sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 391

Tiêu Lăng vừa đau lòng vừa tức giận, Mạc Tầm chết tiệt, anh nhất định sẽ khiến Mạc Tầm và Bạch Linh phải trả giá.

Không dễ dàng gì xử lý xong vết thương, Tô Tố đã đổ hết mồ hôi lạnh, bời vì lúc xử lý vết thương phải dùng i-ốt khử trùng, i-ốt tiếp xúc với vết thương, đau đến mức cô suýt ngất đi.

Cuối cùng Tiêu lăng vẫn bế cô về phòng bên cạnh phòng Trương Hân.

Tô Tố thay y phục nằm lên giường, nhưng mở to mắt làm sao cũng không ngủ được.

Tiêu Lăng ngồi bên cạnh giường cô, vỗ vỗ vai cô, “cái gì cũng không phải suy nghĩ, nhanh ngủ đi, Trương Hân đã qua cơn nguy lịch rồi, đợi cô ấy tỉnh lại ngay phút đầu tiên anh sẽ nói với em.”

Tô Tố ánh mắt không yên xoắn ngón tay.

“Tiêu Lăng...”

“ừm?”

“Em, em vừa rồi có phải nói lời hồ đồ không?” cô nhớ vừa rồi cô rõ rành nói với Tiêu Lăng chuyện cô trước đây chết trên bàn phẫu thuật, Tô Tố lén nhìn Tiêu Lăng, biểu cảm trên mạt anh rất tự nhiên, cũng không biết là có nghe thấy không, hay là không để tâm.

Tô Tố có chút thấp thỏm không yên.

Cô cũng thật là không có chút phòng bị gì với Tiêu Lăng, vì vậy mới ở lúc nãy nói ra sự thật.

“Lời nói hồ đồ? Anh lúc đó sự chú ý đều ở trên vết thương của em, không có chú ý gì khác, nói hồ đồ gì thế?”

Đây là, không nghe thấy? Tô Tố nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng một chút, cười cười với anh, “không có gì không có gì, chỉ là trong đầu bỗng chốc bị kích động, ban rthaan không biết bản thân nói linh tinh cái gì nữa, không phải để ý, em mệt rồi nằm nghỉ chút xíu trước đây, Tiêu Lăng anh cũng lên đây ngủ chút, như thế này thường xuyên thức đêm sẽ không chịu được.”

“Được.”

Tiêu Lăng cũng cởi bỏ áo khoác ngoài nằm lên trên giường.

Tô Tố nghe nhịp tim đập đều đều của anh, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng, cô túm lấy phần áo ở trước ngực của Tiêu Lăng, mệt mỏi nói, “Tiêu Lăng, Trương Hân mà tỉnh dậy, nhớ nhất định phải gọi em dậy.”

Tiêu Lăng vỗ vỗ lưng cô, “yên tâm đi.”

Tô Tố giờ mới an tâm ngủ.

...

Trương Hân lúc nửa đêm gần 2 giờ sáng mới tỉnh lại.

Khi mở mắt, cô có chút không biết người đang ở đâu, cử động chút, vết thương liền đau nhói.

Lãnh Mạc nghe thấy động tĩnh lập tức đổ nhào đến, “thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”

“Lãnh Mạc.”

“Là anh” Lãnh Mạc mở công tắc đèn đầu giường, nhìn thấy Trương Hân tỉnh lại anh thở phào nhẹ nhõm, “chỗ nào khó chịu?”

“Đau, toàn thân đều đau.”

Trương Hân bỗng nhớ ra tình hình trước khi hôn mê, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, nắm chặt lấy cánh tay của Lãnh Mạc, “Tô Tố đâu? Cô ấy làm sao rồi cô ấy có xảy ra chuyện gì không.”

Lúc này rồi mà còn nhớ đến người khác.

Trong lòng Lãnh Mạc có chút không vui, nhẹ hứ một tiếng, “vẫn ổn vẫn ổn, chỉ bị thương ở chân thôi.”

“Không bị gì là tốt không bị gì là tốt” Trương Hân thở phào, trên trán toát ra đẫm mồ hôi, Lãnh Mạc nhanh chóng lấy giấy lau giúp cô, Trương Hân nhìn sắc mặt tối sầm của anh, làm sao mà có thể không biết được anh đang nghĩ cái gì, cô tóm lấy tay của anh, “anh đừng trách Tô Tố, hôm nay nếu không phải cô ấy, mạng của em đã không còn. Khi chiếc xe lao đến, nếu không phải là Tô Tố đẩy em một cái, chiếc xe đã đâm thẳng chính diện vào em rồi, vậy thì anh thật sự không nhìn thấy em nữa.”

Lãnh Mạc nghĩ tới cảnh lúc đó, nắm chặt lấy tay của Trương Hân.

Trương Hân phần trước ngực đau nhói, thuốc mê đã hết công hiệu đến vết thương cũng đau, cô hít thở một chút cảm thấy rất tốn sức, “nhưng mà... rất kỳ lạ à, em cảm thấy, chiếc xe đó hình như là nhắm vào em là chính, vốn dĩ sau khi Tô Tố đẩy em, chiếc xe nếu như vẫn tiến về phía trước, em cùng lắm cũng chỉ bị thương ở chân, nhưng mà chiếc xe, chiếc xe nhìn thấy người em lệch đi rồi, lập tức quay đầu xe, tiếp tục hướng về người em đâm, mà lại... trước khi em hôn mê nhìn thấy sau khi chiếc xe đam xong thì lùi lại, sau đó... bỏ chạy rồi.”

Trương Hân nói những lời này vô cùng tốn sức, nhưng trước mặt vẫn phải biểu đạt rõ ràng.

Bình thường nếu như chiếc xe mất khiểm soát, làm thế nào thì người gây tai nạn cũng phải xuống xe nhìn một lượt tình hình của người bị hại, nhưng chiếc xe đâm cô cơ bản không thế.

“Nhìn thấy người đâm em chứ?”

“Nhìn thấy rồi, một mắt, là đàn ông.”

Cô nhớ khi cô bị xe đâm giây phút đó, nhìn thấy người đàn ông trong chiếc xe.

Chỉ là một mắt.

Người đàn ông đó thật sự giống như có chuẩn bị mà đến, trên cổ cuốn chiếc khăn rất dày, chiếc khăn che lấp tất cả dưới con mắt, chỉ lộ ra một đôi mứt, cô nhớ đôi mắt đó, lạnh giá không có cảm tình, Trương Hân đột nhiên rùng mình.

Lãnh Mạc nhanh chóng nắm lấy tay cô, “đừng nghĩ nữa, anh sẽ cho người đi điều tra chính xác, không cần biết là cố ý hay là vô ý, làm tổn thương em đều phải trả giá.”

“Đâm em, là một người đàn ông, quàng khăn,đội mũ...”Trương Hân thở gấp, “anh có thể bắt đầu điều tra từ chỗ Bạch Linh... em, đắc tội với người khác không ít, nhưng có thể đến mức độ muốn lấy mạng, em, chỉ có thể nghĩ đến cô ta.”

“Anh biết rồi, em đừng nói nữa.”

Trương Hân nói chút chút, trên đầu đã ướt sũng lớp mồ hôi.

Co thật sự rất hy vọng chuyện này là do Bạch Linh làm, trước đây cô điều tra Bạch Linh và Mạc Tầm, Lãnh Mạc liên tục không cho phép, nếu như chuyện của lần này là do Bạch Linh và Mạc Tầm làm, vậy thì tính khí của Lãnh Mạc khẳng định sẽ không bỏ qua cho họ.

Nếu như thế, cô có thể dựa vào thế lực của Lãnh Mạc, thay Tố Tố báo thù rồi.

Trương Hân cuối cùng vẫn là do bị thương nặng, nói được hai câu thì lại chìm sâu trong giấc ngủ, đợi sau khi cô ngủ sâu, Lãnh Mạc lập tức gọi một cú điện thoại, “Vương Bưu, kêu cậu điều tra đã điều tra ra chưa?”

“Lão đại, chỉ điều tra ra chiếc xe bị vứt ở ngoại ô, ở đó máy quay ít, vì vậy tạm thời vẫn chưa điều tra ra người, đúng rồi, biển số chiếc xe là giả.”

Lãnh Mạc cười lạnh lùng, nghĩ rằng thế thì anh điều tra không được sao?

Anh dặn dò Vương Bưu, “đừng tìm chiếc xe nữa, điều tra cho tôi Bạch Linh, trước sáng ngày mai tôi muốn nhìn thất tất cả mọi chuyện từ sau khi sinh ra liên quan đến Bạch Linh, ngoài ra... đi điều tra lịch sử cuộc gọi điện thoại của cô ta, bắt buộc phải lôi được người ra.”

“Vậy còn phía Mạc Tầm vẫn phải theo dõi chứ?”

“Không cần, không quản anh ta nữa.”

“Vâng, tôi lập tức đi điều tra.”

Lãnh Mạc đã bình tĩnh lại, từ phản ứng của Mạc Tầm ngày hôm nay mà nhìn, chuyện tai nạn xe liên quan đến anh ta không lớn, nhưng chuyện mất tích người của phòng thám tử là sự thật, người của phòng thám tử theo dõi là Bạch Linh, vì vậy chuyện này và Bạch Linh không thoát khỏi có liên quan.

Dám động đến người phụ nữ của anh, thì phải nghĩ được cái giá phải trả.

Ngày hôm sau.

Ngày của mùa đông thường sáng muộn.

Vương Bưu lúc 6 giờ 30 phút đã gõ cửa phòng, trời bên ngoài vẫn là tối.

Lãnh Mạc mở cửa, Vương Bưu lập tức nhẫn nhịn không được, “lão đại...”

Lãnh Mạc nhìn một cái về phía Trương Hân đang nằm trên giường, động tác ra hiệu đừng nói gì, Vương Bưu lập tức ngậm lại lời muốn nói.

Hai người cùng đi ra phòng khách nhỏ.

Sau khi đóng cánh cửa, Vương Bưu giờ mới không nhịn được đưa tài liệu trong tay cho Lãnh Mạc, “lão đại, cái cô Bạch Linh này thật sự không ngờ được, nếu như không phải là do nhánh điều tra nhiều, có thể thật sự điều tra không ra điểm mấu chốt của người phụ nữ này, người phụ nữ này... đích thực là người phụ nữ độc ác, trong tay nhuốm không ít mạng người rồi, dữ liệu đều ở hết trong đây, lão đại anh xem xem.”

Lãnh Mạc tốc độ rất nhanh lật đọc xem tất cả dữ liệu, càng nhìn sắc mặt của anh càng châm biếm.

Đợi gập lại dữ liệu, miệng của anh đã nhếch lên một góc độ của sự tàn bạo.

“Lão đại, có cần phải khử cô ta không, hoặc là bắt lấy cho Trương tiểu thư trút giận?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx